Mấy hôm nay Vu Tiệp cứ thấp thỏm không yên, lúc nào cũng cảm thấy thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng có thể dừng lại khiến đầu óc phình to, một đống nghi vấn cứ xoay mòng mòng trong đầu.
Nhất định Tấn Tuyên cũng rất buồn bực, anh đã trực tiếp nói chuyện với Tổng giám đốc Lâm vì chuyện bị huỷ tư cách tham gia tuyển dụng, nhưng kết quả vẫn thế. Thì ra, Tổng giám đốc Lâm là người muốn anh đi Singapore hơn ai hết. Tấn Tuyên rất khổ não, Tổng giám đốc Lâm không phủ nhận khả năng của anh, ngược lại chính vì ông quá xem trọng và tín nhiệm nên mới hi vọng anh đảm đương nhiệm vụ phát triển công ty ở Singapore, Tổng giám đốc Lâm khuyên anh nên suy xét lại.
Tấn Tuyên đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi hay ở sẽ quyết định tương lai của anh, lại thê gia đình cứ thúc ép khiến anh càng áp lực.
Ngoài an ủi ra thì Vu Tiệp không thể làm gì hơn, cảm giác bất lực lúc nào cũng lởn vởn quanh cô. Nếu không vì cô thì Tấn Tuyên đã có thể chọn đi Singapore rồi. Như thế vừa khiến gia đình anh yên lòng, , mà cũng có thể chủ động nắm bắt cơ hội. Vu Tiệp rất muốn tự lừa mình lừa người để tìm cớ an ủi, với khả năng của Tấn Tuyên đi đâu mà chẳng sợ không có cơ hội, hơn nữa không đi là do anh lựa chọn, cô không hề yêu cầu anh phải làm thế, nhưng khi những lí do đó không thể lừa gạt nổi chính mình thì cô đành phải đau buồn thừa nhận rằng cô đang cản trở tiền đồ của anh!
Cuối tuần, Tấn Tuyên không đến đón Vu Tiệp, cô hụt hẫng vác ba lô ngồi xe buýt về nhà. Hôm nay, nhóc Trịnh có việc nên chỉ đưa cô đến trạm xe rồi quay về ký túc.
Vu Tiệp ngồi cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại nghe MP3. Tâm trạng đúng là 1 thứ kì quặc, khi nó suy sụp thì nghe bất kỳ âm thanh nào cũng toàn 1 màu xám xịt, cơ thể cũng bắt đầu nháy đèn cảnh báo màu xám, dường như chẳng có gì có thể hấp dẫn được bạn.
Mấy hôm nay, hễ rãnh rỗi là Vu Tiệp lại nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến nỗi phiền muộn của Tấn Tuyên, nghĩ đến sự bất lực của bản thân rồi tự chán ghét chính mình. Cô không thích bị làm phiền, bị lôi kéo nhưng nỗi buồn bực cứ đè nặng khiến cô không thở nổi, chi mong được thoát ra khỏi vòng vây này, thậm chí cô còn nghĩ…có nên buông tay hay không?
Nhưng mỗi khi ý nghĩ đáng sợ đó xuất hiện, cô lại hoảng sợ lắc đầu thật mạnh để đẩy bật nó ra khỏi đầu. Cô không thể bỏ cuộc trước, không thể. Tấn Tuyên luôn nỗ lực đấu tranh vì cô, cô tuyệt đối không thể lùi bước trước được!
Nỗi phiền muộn day dứt luôn khiến cô do dự không quyết định được, lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, tim cô đau nhói.
Xuống xe rồi, Vu Tiệp thẫn thờ cúi đầu vào khu nhà mình. Chưa đi được mấy bước thì 1 đôi giày da đột ngột xuất hiện trước mắt cô. Kiểu giày quen thuộc ấy khiến tim cô mềm lại, đôi mắt như xuất hiện 1 làn sương mờ ảo. Cô cứ ngỡ…ngỡ rằng…hôm nay không gặp được anh chứ. Vu Tiệp đứng yên, đôi mắt mơ màng nhìn đôi giày da đen ấy, bĩu môi vẻ uất ức, trái tim như thắt lại, anh không nên đến.
“Hôm nay bận quá nên không đến đón em được” Tấn Tuyên kéo cô lại gần, cúi đầu ngắm gương mặt cô nhưng cô vội vàng quay đi. Cô sợ anh thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
“Giận à?” Tấn Tuyên tưởng cô giận nên vội vã chồm lại gần để nhìn cô cho bằng được.
Vu Tiệp lắc mạnh đầu, dần dần bình tĩnh lại, cố gắng nặn ra 1 nụ cười nhưng nụ cười ấy không hề hợp với tâm trạng đang xám xịt của cô chút nào nên nhìn cô cười còn xấu hơn cả khóc.
Thấy cô cố gắng mỉm cười nhưng đôi mắt chứa đầy vẻ u buồn, Tấn Tuyên thấy lòng mình nhói đau. Mèo hoang gần đây rất hay buồn phiền. Tấn Tuyên thở dài rồi buông thõng 2 tay, anh không nên khiến mèo hoang nhỏ của anh phải buồn.
“Về nhà muộn được không?” anh muốn mèo hoang nhỏ vui vẻ, để cô buồn là lỗi của anh.
Vu Tiệp do dự, nếu người nhà biết được thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng cô lại khao khát được chia sẻ cùng anh, muốn ở bên cạnh anh. Cuối cùng cô vẫn chọn ở bên cạnh anh.
Tấn Tuyên thấy cô nhận lời thì sung sướng vẫy 1 chiếc taxi, đi thẳng đến trung tâm thành
phố. Đêm nay không cần nghĩ gì hết, anh chỉ muốn cô có 1 cuối tuần thật vui vẻ.
Nhưng, trốn tránh không giải quyết được vẫn đề, khi họ muốn đợn giản hoá mọi vấn đề thì có người lại muốn sự việc trầm trọng hơn!
Tấn Tuyên và Vu Tiệp đang hò hét trong KTV Mễ Lạc Tinh thì di động cả 2 lần lượt reo vang.
Hai người nhìn nhau, sau đó mới cầm di động của mình lên, rồi lại nhìn nhau, nhà gọi đến. Tấn Tuyên phản ứng nhanh hơn, anh cầm điều khiển chỉnh âm thanh xuống mức bé nhất, sau đó ra ngoài nghe điện thoại, đưa mắt ra hiệu cho Vu Tiệp đợi anh ra rồi hẵng nghe máy.
Vu Tiệp cảm thấy cay đắng, bố cô lại tức giận rồi, bỗng dưng rất muốn thẳng thắn bảo với bố rằng cô đang ở cạnh Tấn Tuyên, nhưng nghĩ lại thì sợ gần đây Tấn Tuyên đã quá phiền não rồi, nếu bố cô vì chuyện này mà làm khó anh thì chỉ khiến anh buồn bực thêm nên cô đành nói dối: “Con đang ở ngoài”.
“Ở với ai?” bố cô mỗi lúc 1 gay gắt, cô hiểu rõ cơn giận của bố đã lên tới đỉnh điểm rồi.
“…” Vu Tiệp rất muốn nói là với bạn học nhưng một khi nói dối thì suy nghĩ của bố cô về hai người họ sẽ càng định kiến hơn, cô băn khoăn im lặng.
“Bảo Tấn Tuyên nghe máy” bố cô im lặng 1 lúc rồi lạnh lùng nói 1 câu khiến Vu Tiệp giật mình run rẩy. Họ…
Tấn Tuyên bỗng đẩy cửa vào, tay vẫn cầm di động vẻ mặt kì quái nhìn cô, chậm rãi thốt ra: “Bố anh bảo chúng ta về”.
Vu Tiệp hoàn toàn đờ người trước tình huống này, chuyện gì đây? Bố biết mình đang ở cạnh Tấn Tuyên, đến nhà họ Tấn cũng bảo họ cùng về. Họ đã biết hết rồi!
Tấn Tuyên bước đến, đón lấy di động trong tay Vu Tiệp “Chú Vu, bô cháu chắc đã thông báo cho chú và dì Phương cùng đến nhà cháu rồi chứ ạ?”. Bố cô nghe thấy tiếng Tấn Tuyên thì hơi ngẩn người ra nhưng rất nhanh, giọng nói lạnh lùng của ông vang lên: “Chú biết!”.
Vu Tiệp chờ đến khi Tấn Tuyên cúp máy mà vẫn không dám tin, lúc nãy những gì cô nghe là thật, bí mật tình yêu giữa 2 người đã trở thành bí mật công khai giữa 2 nhà rồi.
Tấn Tuyên nhếch môi, kéo cô vào trong lòng rồi khẽ vỗ vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, nếu họ đã biết rồi thì cùng nhau đối mặt, không sao”. Tuy ngoài mặt anh tỏ ra bình thản, nhưng nỗi bất an trong lòng cứ cuộn lên. Sao rắc rối cứ nối tiếp nhau xuất hiện vậy?
“Liệu họ có phản đối không?” Vu Tiệp dựa vào vòng tay ấm áp của Tấn Tuyên, yếu ớt hỏi. Tất cả những chuyện này khiến cho cô rất bối rối. Họ phải giải thích thế nào mới được mọi người thông cảm và thấu hiểu đây?
“Mẹ anh rất thích em” Tấn Tuyên tránh né, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô 1 cái, áp mặt anh vào mặt cô rồi dụi dụi như muốn cho cô thêm chút sức mạnh.
Vu Tiệp nghĩ đến chuyện dì Châu rất yêu quý mình thì trái tim như tìm lại chút hơi ấm, ngước lên nhìn Tấn Tuyên, bĩu môi: “Có lẽ chỉ mỗi mẹ anh là không phản đối thôi”.
Tấn Tuyên nhìn vẻ cam chịu của cô thì cười khẽ: “Được rồi, đừng lo, vẫn còn có anh mà? Đi theo anh là được”. Chỉ cần có cô bên cạnh mọi vấn đề đều chẳng còn!
Hai người cùng về nhà họ Tấn, mới bước vào cửa đã cảm nhận 1 bầu không khí khác thường, xét thấy tình hình không lạc quan lắm, Tấn Tuyên cười, nắm chặt tay cô.
Khi 2 người nắm tay nhau xuất hiện trước cha mẹ 2 bên và Vu Lâm, năm người năm vẻ mặt khác nhau. Quả nhiên, chỉ có dì Châu ngoài sự ngạc nhiên ban đầu dần dần biến thành vui mừng thì 4 người còn lại đều tỏ ra u ám.
“Tiểu Tiệp, lại đây”. Ông Vu vẫn không kiền được, ra lệnh cho Vu Tiệp đến ngồi cạnh họ. Vu Tiệp nặng nề nhích lại gần nhưng Tấn Tuyên đã đưa tay choàng quanh eo, không để cô rời khỏi anh.
“Chú Vu, Tiểu Tiệp và con vô tội”. Tấn Tuyên vừa nói vừa nở 1 nụ cười khiến người lớn trông thấy là phát điên. Vu Tiệp cảm thấy gai gai, họ đã giận dữ đến mức đó mà anh còn cố tình chọc giận, đúng là…bó tay thật!
Anh vô tội nhưng em thì…mắt ông Vu đã toé lửa. Thấy cả 2 đứng cạnh nhau thân mật như thế, quả nhiên ông đã đoán đúng, 2 đứa chắc chắn đã yêu nhau, không chừng đã… giận của ông Vu càng dữ dội hơn, chắc chắn Tiểu Tiệp đã bị Tấn Tuyên làm hư rồi!
“Tấn Tuyên, bố hỏi con”. Cuối cùng, ông Tấn cũng lên tiếng “Hai đứa đang yêu nhau à?” sắc mặt ông Tấn cũng rất nặng nề khiến Vu Tiệp thấy hơn run. Lẽ nào chú Tấn cũng ghét cô như bố cô ghét Tấn Tuyên?
“Vâng!” Tấn Tuyên khẳng định. Vu Tiệp đưa mắt cảm kích nhìn anh, tim run lên, Tấn Tuyên trước nay vẫn luôn thẳng thắn.
“Con vì Vu Tiệp mới bỏ cơ hội đi Singapore?” sắc mặt ông Tấn càng u ám. Vu Tiệp căng thẳng, gần đây chú Tấn chỉ quan tâm đến chuyện đó nên ông mới giận dữ như thế.
“Đi Singapore hay không là chọn lựa của con, không liên quan đến Tiểu Tiệp”. Tấn Tuyên cảm nhận rõ Vu Tiệp đang run rẩy, liếc nhìn cô rất nhanh, sắc mặt cô đã tái nhợt, anh xiết tay cô thật mạnh, hãy tin anh, đừng sợ.
“Tiểu Tiệp, con có biết chuyện Tấn Tuyên phải đi Singapore hay không?” Ông Tấn chuyển sang Vu Tiệp nãy giờ vẫn im lặng.
Vu Tiệp ngẩn người, chậm rãi gật đầu.
“Con nghĩ xem nó có nên đi không?” Ông Tấn ném 1 quả bom khiến cô không trốn đi đâu được. Cô phải trả lời thế nào đi?
“Bố!” Tấn Tuyên cuống lên, lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Vu Tiệp đang tỏ ra do dự lẫn khó xử.
“Đương nhiên là Tiểu Tiệp không mong Tấn Tuyên đi rồi” Vu Lâm đổ thêm dầu vào lửa.
Tấn Tuyên trừng mắt nhìn khiến cô nàng không dám nói thêm, chỉ lẩm bẩm gì đó.
“Tiểu Tiệp, con thành thật trả lời chú đi”. Ông Tấn không buông tha, ép cô phải trả lời cho bằng được.
“Con…” Vu Tiệp ngập ngừng nhìn Tấn Tuyên, thấy ánh mắt kiên định của anh thì mới bình tĩnh hơn, cô nhìn ông Tấn, đáp: “Con tôn trọng quyết định của anh ấy”. Nói xong, cô mới cảm thấy đầu óc thoải mái hơn.
Mặt ông Tấn tái xanh, nhìn cô chằm chằm rồi quay sang nhìn Tấn Tuyên, sau đó mới nhìn ông Vu: “Bá Tĩnh, anh nói thử xem”.
Sắc mặt ông Vu nặng nề, nhìn 2 đứa trẻ non nớt trước mặt với vẻ không sao hiểu nổi: “Vu Tiệp, con đừng gây chuyện nữa, Tấn Tuyên đi Singapore là tốt cho tương lai nó, con không khuyên thì thôi, lại còn hùa vào nữa”.
Vu Tiệp thấy tim lạnh buốt, thì ra cha mẹ 2 bên đã bàn bạc trước, chuyện đi Singapore của Tấn Tuyên trở thành mục tiêu công kích của họ, họ ra sức khuyên nhủ Tấn Tuyên đồng ý đi, như thế vừa thoả mãn được kỳ vọng của chú Tấn, vừa khiến ông Vu yên tâm rằng anh sẽ không có cơ hội bám theo Vu Tiệp nữa. Quả nhiên là vẹn cả đôi đường.
“Chú Vu, chú đừng trách Tiểu Tiệp, chuyện con đi Singapore hay không không liên quan đến cô ấy, do con tự quyết định. Con không muốn xa nhà, đi xa như thế, con không quen”. Tấn Tuyên thấy ông Vu trách móc Vu Tiệp thì cuống lên, biện bạch giúp cô.
“Đồ điên, đàn ông con trai phải chí tại bốn phương, chẳng lẽ vì nữ nhi mà đớn hèn thế à?” ông Tấn nghe thế thì tức tối gầm lên. Thì ra đây là nguyên nhân con trai ông không chịu nghe lời, thật không ngờ, Tấn Tuyên lại vì con gái út của nhà họ Vu mà bỏ cuộc.
“Bố, chẳng lẽ ở trong nước con không thể tiến thân sao?” Tấn Tuyên bực bội, thẳng thắn đối đầu với bố mình.
“Tấn Tuyên!” Vu Tiệp và dì Châu cùng lúc lên tiếng ngăn cản với vẻ lo ngại, bây giờ không khí gia đình đã căng thẳng lắm rồi, nếu cãi nhau nữa thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ ra sao.
“Trong nước à?” Ông Tấn hừ khẽ: “Mày tưởng cơ hội là do tự mày chọn à? Lần trước tuyển dụng trong nước cũng bị rớt thê thảm đấy thôi? Mày nghĩ vẫn còn cơ hội hả?”
Tấn Tuyên nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức sa sầm, sao bố lại biết chuyện đó? Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn sang Vu Lâm, do cô nói sao? Vu Lâm bị anh trừng mắt thì lúng túng cúi đầu xuống. Tấn Tuyên biết mình đã đoán đúng thì càng giận dữ hơn!
“Dù sao con cũng sẽ không đi Singapore!” Tấn Tuyên tức giận ôm Vu Tiệp đứng dậy, trừng trừng nhìn mọi người, trịnh trọng tuyên bố: “Bất kể mọi người có vui hay không, hôm nay con và Tiểu Tiệp chính thức tuyên bố với cả nhà, chúng con đã yêu nhau!”.
Ầm! Sức phá huỷ còn mạnh hơn thuốc nổ TNT gấp triệu lần, từng gương mặt có biểu hiện hết sức phong phú, ngạc nhiên, kinh hãi, nghi ngờ, phẫn nộ và cả ghen tỵ đều đổ dồn về phía 2 người, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Vu Tiệp chậm rãi quay sang nhìn Tấn Tuyên, thấy rõ vẻ mặt kiên định của anh, cô nắm chặt lấy tay anh, tâm trạng u ám bấy lâu nay dần tươi sáng trở lại!
Mấy hôm nay Vu Tiệp cứ thấp thỏm không yên, lúc nào cũng cảm thấy thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng có thể dừng lại khiến đầu óc phình to, một đống nghi vấn cứ xoay mòng mòng trong đầu.
Nhất định Tấn Tuyên cũng rất buồn bực, anh đã trực tiếp nói chuyện với Tổng giám đốc Lâm vì chuyện bị huỷ tư cách tham gia tuyển dụng, nhưng kết quả vẫn thế. Thì ra, Tổng giám đốc Lâm là người muốn anh đi Singapore hơn ai hết. Tấn Tuyên rất khổ não, Tổng giám đốc Lâm không phủ nhận khả năng của anh, ngược lại chính vì ông quá xem trọng và tín nhiệm nên mới hi vọng anh đảm đương nhiệm vụ phát triển công ty ở Singapore, Tổng giám đốc Lâm khuyên anh nên suy xét lại.
Tấn Tuyên đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi hay ở sẽ quyết định tương lai của anh, lại thê gia đình cứ thúc ép khiến anh càng áp lực.
Ngoài an ủi ra thì Vu Tiệp không thể làm gì hơn, cảm giác bất lực lúc nào cũng lởn vởn quanh cô. Nếu không vì cô thì Tấn Tuyên đã có thể chọn đi Singapore rồi. Như thế vừa khiến gia đình anh yên lòng, , mà cũng có thể chủ động nắm bắt cơ hội. Vu Tiệp rất muốn tự lừa mình lừa người để tìm cớ an ủi, với khả năng của Tấn Tuyên đi đâu mà chẳng sợ không có cơ hội, hơn nữa không đi là do anh lựa chọn, cô không hề yêu cầu anh phải làm thế, nhưng khi những lí do đó không thể lừa gạt nổi chính mình thì cô đành phải đau buồn thừa nhận rằng cô đang cản trở tiền đồ của anh!
Cuối tuần, Tấn Tuyên không đến đón Vu Tiệp, cô hụt hẫng vác ba lô ngồi xe buýt về nhà. Hôm nay, nhóc Trịnh có việc nên chỉ đưa cô đến trạm xe rồi quay về ký túc.
Vu Tiệp ngồi cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại nghe MP. Tâm trạng đúng là thứ kì quặc, khi nó suy sụp thì nghe bất kỳ âm thanh nào cũng toàn màu xám xịt, cơ thể cũng bắt đầu nháy đèn cảnh báo màu xám, dường như chẳng có gì có thể hấp dẫn được bạn.
Mấy hôm nay, hễ rãnh rỗi là Vu Tiệp lại nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến nỗi phiền muộn của Tấn Tuyên, nghĩ đến sự bất lực của bản thân rồi tự chán ghét chính mình. Cô không thích bị làm phiền, bị lôi kéo nhưng nỗi buồn bực cứ đè nặng khiến cô không thở nổi, chi mong được thoát ra khỏi vòng vây này, thậm chí cô còn nghĩ…có nên buông tay hay không?
Nhưng mỗi khi ý nghĩ đáng sợ đó xuất hiện, cô lại hoảng sợ lắc đầu thật mạnh để đẩy bật nó ra khỏi đầu. Cô không thể bỏ cuộc trước, không thể. Tấn Tuyên luôn nỗ lực đấu tranh vì cô, cô tuyệt đối không thể lùi bước trước được!
Nỗi phiền muộn day dứt luôn khiến cô do dự không quyết định được, lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, tim cô đau nhói.
Xuống xe rồi, Vu Tiệp thẫn thờ cúi đầu vào khu nhà mình. Chưa đi được mấy bước thì đôi giày da đột ngột xuất hiện trước mắt cô. Kiểu giày quen thuộc ấy khiến tim cô mềm lại, đôi mắt như xuất hiện làn sương mờ ảo. Cô cứ ngỡ…ngỡ rằng…hôm nay không gặp được anh chứ. Vu Tiệp đứng yên, đôi mắt mơ màng nhìn đôi giày da đen ấy, bĩu môi vẻ uất ức, trái tim như thắt lại, anh không nên đến.
“Hôm nay bận quá nên không đến đón em được” Tấn Tuyên kéo cô lại gần, cúi đầu ngắm gương mặt cô nhưng cô vội vàng quay đi. Cô sợ anh thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
“Giận à?” Tấn Tuyên tưởng cô giận nên vội vã chồm lại gần để nhìn cô cho bằng được.
Vu Tiệp lắc mạnh đầu, dần dần bình tĩnh lại, cố gắng nặn ra nụ cười nhưng nụ cười ấy không hề hợp với tâm trạng đang xám xịt của cô chút nào nên nhìn cô cười còn xấu hơn cả khóc.
Thấy cô cố gắng mỉm cười nhưng đôi mắt chứa đầy vẻ u buồn, Tấn Tuyên thấy lòng mình nhói đau. Mèo hoang gần đây rất hay buồn phiền. Tấn Tuyên thở dài rồi buông thõng tay, anh không nên khiến mèo hoang nhỏ của anh phải buồn.
“Về nhà muộn được không?” anh muốn mèo hoang nhỏ vui vẻ, để cô buồn là lỗi của anh.
Vu Tiệp do dự, nếu người nhà biết được thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng cô lại khao khát được chia sẻ cùng anh, muốn ở bên cạnh anh. Cuối cùng cô vẫn chọn ở bên cạnh anh.
Tấn Tuyên thấy cô nhận lời thì sung sướng vẫy chiếc taxi, đi thẳng đến trung tâm thành
phố. Đêm nay không cần nghĩ gì hết, anh chỉ muốn cô có cuối tuần thật vui vẻ.
Nhưng, trốn tránh không giải quyết được vẫn đề, khi họ muốn đợn giản hoá mọi vấn đề thì có người lại muốn sự việc trầm trọng hơn!
Tấn Tuyên và Vu Tiệp đang hò hét trong KTV Mễ Lạc Tinh thì di động cả lần lượt reo vang.
Hai người nhìn nhau, sau đó mới cầm di động của mình lên, rồi lại nhìn nhau, nhà gọi đến. Tấn Tuyên phản ứng nhanh hơn, anh cầm điều khiển chỉnh âm thanh xuống mức bé nhất, sau đó ra ngoài nghe điện thoại, đưa mắt ra hiệu cho Vu Tiệp đợi anh ra rồi hẵng nghe máy.
Vu Tiệp cảm thấy cay đắng, bố cô lại tức giận rồi, bỗng dưng rất muốn thẳng thắn bảo với bố rằng cô đang ở cạnh Tấn Tuyên, nhưng nghĩ lại thì sợ gần đây Tấn Tuyên đã quá phiền não rồi, nếu bố cô vì chuyện này mà làm khó anh thì chỉ khiến anh buồn bực thêm nên cô đành nói dối: “Con đang ở ngoài”.
“Ở với ai?” bố cô mỗi lúc gay gắt, cô hiểu rõ cơn giận của bố đã lên tới đỉnh điểm rồi.
“…” Vu Tiệp rất muốn nói là với bạn học nhưng một khi nói dối thì suy nghĩ của bố cô về hai người họ sẽ càng định kiến hơn, cô băn khoăn im lặng.
“Bảo Tấn Tuyên nghe máy” bố cô im lặng lúc rồi lạnh lùng nói câu khiến Vu Tiệp giật mình run rẩy. Họ…
Tấn Tuyên bỗng đẩy cửa vào, tay vẫn cầm di động vẻ mặt kì quái nhìn cô, chậm rãi thốt ra: “Bố anh bảo chúng ta về”.
Vu Tiệp hoàn toàn đờ người trước tình huống này, chuyện gì đây? Bố biết mình đang ở cạnh Tấn Tuyên, đến nhà họ Tấn cũng bảo họ cùng về. Họ đã biết hết rồi!
Tấn Tuyên bước đến, đón lấy di động trong tay Vu Tiệp “Chú Vu, bô cháu chắc đã thông báo cho chú và dì Phương cùng đến nhà cháu rồi chứ ạ?”. Bố cô nghe thấy tiếng Tấn Tuyên thì hơi ngẩn người ra nhưng rất nhanh, giọng nói lạnh lùng của ông vang lên: “Chú biết!”.
Vu Tiệp chờ đến khi Tấn Tuyên cúp máy mà vẫn không dám tin, lúc nãy những gì cô nghe là thật, bí mật tình yêu giữa người đã trở thành bí mật công khai giữa nhà rồi.
Tấn Tuyên nhếch môi, kéo cô vào trong lòng rồi khẽ vỗ vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, nếu họ đã biết rồi thì cùng nhau đối mặt, không sao”. Tuy ngoài mặt anh tỏ ra bình thản, nhưng nỗi bất an trong lòng cứ cuộn lên. Sao rắc rối cứ nối tiếp nhau xuất hiện vậy?
“Liệu họ có phản đối không?” Vu Tiệp dựa vào vòng tay ấm áp của Tấn Tuyên, yếu ớt hỏi. Tất cả những chuyện này khiến cho cô rất bối rối. Họ phải giải thích thế nào mới được mọi người thông cảm và thấu hiểu đây?
“Mẹ anh rất thích em” Tấn Tuyên tránh né, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô cái, áp mặt anh vào mặt cô rồi dụi dụi như muốn cho cô thêm chút sức mạnh.
Vu Tiệp nghĩ đến chuyện dì Châu rất yêu quý mình thì trái tim như tìm lại chút hơi ấm, ngước lên nhìn Tấn Tuyên, bĩu môi: “Có lẽ chỉ mỗi mẹ anh là không phản đối thôi”.
Tấn Tuyên nhìn vẻ cam chịu của cô thì cười khẽ: “Được rồi, đừng lo, vẫn còn có anh mà? Đi theo anh là được”. Chỉ cần có cô bên cạnh mọi vấn đề đều chẳng còn!
Hai người cùng về nhà họ Tấn, mới bước vào cửa đã cảm nhận bầu không khí khác thường, xét thấy tình hình không lạc quan lắm, Tấn Tuyên cười, nắm chặt tay cô.
Khi người nắm tay nhau xuất hiện trước cha mẹ bên và Vu Lâm, năm người năm vẻ mặt khác nhau. Quả nhiên, chỉ có dì Châu ngoài sự ngạc nhiên ban đầu dần dần biến thành vui mừng thì người còn lại đều tỏ ra u ám.
“Tiểu Tiệp, lại đây”. Ông Vu vẫn không kiền được, ra lệnh cho Vu Tiệp đến ngồi cạnh họ. Vu Tiệp nặng nề nhích lại gần nhưng Tấn Tuyên đã đưa tay choàng quanh eo, không để cô rời khỏi anh.
“Chú Vu, Tiểu Tiệp và con vô tội”. Tấn Tuyên vừa nói vừa nở nụ cười khiến người lớn trông thấy là phát điên. Vu Tiệp cảm thấy gai gai, họ đã giận dữ đến mức đó mà anh còn cố tình chọc giận, đúng là…bó tay thật!
Anh vô tội nhưng em thì…mắt ông Vu đã toé lửa. Thấy cả đứng cạnh nhau thân mật như thế, quả nhiên ông đã đoán đúng, đứa chắc chắn đã yêu nhau, không chừng đã… giận của ông Vu càng dữ dội hơn, chắc chắn Tiểu Tiệp đã bị Tấn Tuyên làm hư rồi!
“Tấn Tuyên, bố hỏi con”. Cuối cùng, ông Tấn cũng lên tiếng “Hai đứa đang yêu nhau à?” sắc mặt ông Tấn cũng rất nặng nề khiến Vu Tiệp thấy hơn run. Lẽ nào chú Tấn cũng ghét cô như bố cô ghét Tấn Tuyên?
“Vâng!” Tấn Tuyên khẳng định. Vu Tiệp đưa mắt cảm kích nhìn anh, tim run lên, Tấn Tuyên trước nay vẫn luôn thẳng thắn.
“Con vì Vu Tiệp mới bỏ cơ hội đi Singapore?” sắc mặt ông Tấn càng u ám. Vu Tiệp căng thẳng, gần đây chú Tấn chỉ quan tâm đến chuyện đó nên ông mới giận dữ như thế.
“Đi Singapore hay không là chọn lựa của con, không liên quan đến Tiểu Tiệp”. Tấn Tuyên cảm nhận rõ Vu Tiệp đang run rẩy, liếc nhìn cô rất nhanh, sắc mặt cô đã tái nhợt, anh xiết tay cô thật mạnh, hãy tin anh, đừng sợ.
“Tiểu Tiệp, con có biết chuyện Tấn Tuyên phải đi Singapore hay không?” Ông Tấn chuyển sang Vu Tiệp nãy giờ vẫn im lặng.
Vu Tiệp ngẩn người, chậm rãi gật đầu.
“Con nghĩ xem nó có nên đi không?” Ông Tấn ném quả bom khiến cô không trốn đi đâu được. Cô phải trả lời thế nào đi?
“Bố!” Tấn Tuyên cuống lên, lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Vu Tiệp đang tỏ ra do dự lẫn khó xử.
“Đương nhiên là Tiểu Tiệp không mong Tấn Tuyên đi rồi” Vu Lâm đổ thêm dầu vào lửa.
Tấn Tuyên trừng mắt nhìn khiến cô nàng không dám nói thêm, chỉ lẩm bẩm gì đó.
“Tiểu Tiệp, con thành thật trả lời chú đi”. Ông Tấn không buông tha, ép cô phải trả lời cho bằng được.
“Con…” Vu Tiệp ngập ngừng nhìn Tấn Tuyên, thấy ánh mắt kiên định của anh thì mới bình tĩnh hơn, cô nhìn ông Tấn, đáp: “Con tôn trọng quyết định của anh ấy”. Nói xong, cô mới cảm thấy đầu óc thoải mái hơn.
Mặt ông Tấn tái xanh, nhìn cô chằm chằm rồi quay sang nhìn Tấn Tuyên, sau đó mới nhìn ông Vu: “Bá Tĩnh, anh nói thử xem”.
Sắc mặt ông Vu nặng nề, nhìn đứa trẻ non nớt trước mặt với vẻ không sao hiểu nổi: “Vu Tiệp, con đừng gây chuyện nữa, Tấn Tuyên đi Singapore là tốt cho tương lai nó, con không khuyên thì thôi, lại còn hùa vào nữa”.
Vu Tiệp thấy tim lạnh buốt, thì ra cha mẹ bên đã bàn bạc trước, chuyện đi Singapore của Tấn Tuyên trở thành mục tiêu công kích của họ, họ ra sức khuyên nhủ Tấn Tuyên đồng ý đi, như thế vừa thoả mãn được kỳ vọng của chú Tấn, vừa khiến ông Vu yên tâm rằng anh sẽ không có cơ hội bám theo Vu Tiệp nữa. Quả nhiên là vẹn cả đôi đường.
“Chú Vu, chú đừng trách Tiểu Tiệp, chuyện con đi Singapore hay không không liên quan đến cô ấy, do con tự quyết định. Con không muốn xa nhà, đi xa như thế, con không quen”. Tấn Tuyên thấy ông Vu trách móc Vu Tiệp thì cuống lên, biện bạch giúp cô.
“Đồ điên, đàn ông con trai phải chí tại bốn phương, chẳng lẽ vì nữ nhi mà đớn hèn thế à?” ông Tấn nghe thế thì tức tối gầm lên. Thì ra đây là nguyên nhân con trai ông không chịu nghe lời, thật không ngờ, Tấn Tuyên lại vì con gái út của nhà họ Vu mà bỏ cuộc.
“Bố, chẳng lẽ ở trong nước con không thể tiến thân sao?” Tấn Tuyên bực bội, thẳng thắn đối đầu với bố mình.
“Tấn Tuyên!” Vu Tiệp và dì Châu cùng lúc lên tiếng ngăn cản với vẻ lo ngại, bây giờ không khí gia đình đã căng thẳng lắm rồi, nếu cãi nhau nữa thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ ra sao.
“Trong nước à?” Ông Tấn hừ khẽ: “Mày tưởng cơ hội là do tự mày chọn à? Lần trước tuyển dụng trong nước cũng bị rớt thê thảm đấy thôi? Mày nghĩ vẫn còn cơ hội hả?”
Tấn Tuyên nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức sa sầm, sao bố lại biết chuyện đó? Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn sang Vu Lâm, do cô nói sao? Vu Lâm bị anh trừng mắt thì lúng túng cúi đầu xuống. Tấn Tuyên biết mình đã đoán đúng thì càng giận dữ hơn!
“Dù sao con cũng sẽ không đi Singapore!” Tấn Tuyên tức giận ôm Vu Tiệp đứng dậy, trừng trừng nhìn mọi người, trịnh trọng tuyên bố: “Bất kể mọi người có vui hay không, hôm nay con và Tiểu Tiệp chính thức tuyên bố với cả nhà, chúng con đã yêu nhau!”.
Ầm! Sức phá huỷ còn mạnh hơn thuốc nổ TNT gấp triệu lần, từng gương mặt có biểu hiện hết sức phong phú, ngạc nhiên, kinh hãi, nghi ngờ, phẫn nộ và cả ghen tỵ đều đổ dồn về phía người, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Vu Tiệp chậm rãi quay sang nhìn Tấn Tuyên, thấy rõ vẻ mặt kiên định của anh, cô nắm chặt lấy tay anh, tâm trạng u ám bấy lâu nay dần tươi sáng trở lại!