Lâm Hữu Nam không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Vu Tiệp bảo Tấn Tuyên đã đi, cậu chỉ lặng lẽ ôm Vu Tiệp để an ủi.
Trước khi đi, Tấn Tuyên có gọi điện cho Lâm Hữu Nam, dặn dò cậu phải chăm sóc Vu Tiệp, bảo cô lúc nào cũng ngờ nghệch, rất dễ tin người, nhất định phải trông chừng cô đừng để lạc mất. Lâm Hữu Nam luôn im lặng nghe Tấn Tuyên dặn dò, trong lòng dù không phục cũng phải thừa nhận, Tấn Tuyên thưc sự quan tâm đến Vu Tiệp, chẳng trách Vu Tiệp lại yêu anh ta đến vậy. Có điều, A Nam vẫn không nhịn được mà chọc Tấn Tuyên vài câu: “Anh không nói thì tôi cũng biết, tôi hiểu chị ấy không ít hơn anh đâu”.
Tấn Tuyên nhất thời nghẹn lời, đành ra sức doạ dẫm: “Vậy tốt, nếu để tôi phát hiện Tiểu Tiệp có chuyện, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Và thế là, vì Vu Tiệp, hai người đàn ông này đã tỏ ra hữu nghị với nhau.
Những ngày tháng không có Tấn Tuyên lại quay về, phút giây ngắn ngủi ở bên nhau lúc nào cũng nhắc nhở Vu Tiệp nhớ đến anh. A Nam nhận ra nỗi buồn sau nụ cười của cô. Cô quá trong sáng, đôi mắt trong veo, mọi suy nghĩ trong lòng đều bất cẩn lộ ra ngoài, rằng cô luôn nhớ đến anh ta.
A Nam đề nghị Vu Tiệp dọn đến ở cùng nhà bà cô với cậu, tuy Tấn Tuyên đã đặt phòng đến tận ngày cô rời Úc nhưng cậu vẫn mong cô dọn đến, ít nhất thì không cần đối diện với những đêm cô đơn. Cậu hiểu nỗi đau khi nhớ đến một người trong màn đêm tĩnh lặng ấy.
Nhưng Vu Tiệp khéo léo từ chối, cô muốn ở lại căn phòng trống trải đó.
Những ngày tiếp theo, A Nam đưa Vu Tiệp đi hết mọi nơi ở Melbourne, ăn đủ mọi cao lương mĩ vị. Cậu dùng những phút giây bận rộn để khoả lấp thời gian thừa của cô. Cho dù nỗi nhớ của cô luôn cất giấu trong lòng, nhưng cậu vẫn rất muốn ép nó xuống đến nhỏ nhất có thể.
Lúc quay về, Vu Tiệp bảo A Nam đặt vé về thẳng nhà, A Nam nghi ngại nhìn cô, cô không muốn chuyển máy bay ở Singapore để gặp Tấn Tuyên một chút sao?
“Chúng ta về thẳng nhà”, làm sao cô lại không muốn gặp anh cơ chứ, nhưng cô không thích để Tấn Tuyên vất vả nữa. Anh thật sự rất bận nên cô không thể khiến anh vứt bỏ mọi thứ để đến gặp mình một chút. Tấn Tuyên đã nói, nhất định họ sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi, cô mong đợi được có ngày cùng anh trùng phùng.
A Nam đành đặt vé về thẳng, hai người lưu luyến tạm biệt Melbourne.
Vu Tiệp về đến nhà, mọi người đều quây quanh cô hỏi tình hình ở miền nam, Vu Tiệp mỉm cười trả lời họ từng câu một theo đáp án đã được A Nam chuẩn bị sẵn, đến khi họ đều thoã mãn, cô mới được về phòng mình.
Cô chậm rãi thu xếp hành lý, nhưng khi lấy ba mảnh giấy trong túi ra, cô không kiềm chế được mà khóc thật to. Tấn Tuyên, hình như em đã quên tặng anh vật kỷ niệm rồi, anh sẽ nhớ em bằng cách nào đây?
Ở bên kia, Tấn Tuyên đang tăng ca ở công ty, điện thoại vẫn lặng lẽ nằm đó, trên màn hình là hình ảnh Vu Tiệp say ngủ, ánh mắt cong cong, rèm mi dài và cả nụ cười bên khoé môi. Đó là nụ cười của cô sau khi ôm Tấn Tuyên chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo lại tiếp diễn như cũ, Tấn Tuyên vẫn gửi clip đều đặn mỗi ngày, Vu Tiệp vẫn nhìn nó để an ủi nỗi nhớ. Cô lặng lẽ post hết những tấm ảnh ở Melbourne lên blog của mình. Cô không dám lưu lại những tấm ảnh đó trong máy tính ở nhà, sợ nhân lúc cô không có mặt Vu Lâm sẽ dùng máy tính và phát hiện ra mọi chuyện.
Tình yêu của họ vất vả quá, vừa phải chịu đựng nỗi nhớ xa cách, vừa phải e dè không để người khác phát hiện.
Vu Tiệp cũng không dám để hộ chiếu ở nhà, cô đưa cho A Nam giữ giúp, dù sao cô cũng không còn cơ hội ra nước ngoài nữa.
Nhưng ông trời đúng là thích trêu ngươi người khác, luôn tạo ra những chuyện để đùa giỡn.
Quyển hộ chiếu đó của Vu Tiệp lại được mang ra sử dụng nhanh chóng.
Vu Tiệp thấy Tấn Tuyên nói trong clip, anh lại phải ra nước ngoài công tác, còn bảo cô đến tìm A Nam, nhờ cậu ta làm visa giúp. Vu Tiệp hoàn toàn đờ đẫn, lại phải lén lút ra nước ngoài?
Lúc thấy A Nam, Vu Tiệp vẫn nghi ngờ không biết Tấn Tuyên có nói thật không? “A Nam, em lại ra nước ngoài với chị à?”
“Em đi làm gì? Lại làm kẻ thừa thãi à?” A Nam bực tức bũi môi.
“Vậy…chị tự đi á?”
“Tấn Tuyên sẽ sắp xếp, chị chỉ việc ngồi máy bay là được, anh ta sẽ đón chị ở bến đó. Chắc chị không đến nỗi ngồi máy bay mà cũng bị lạc đấy chứ?”. Nói thật là, để Vu Tiệp đi một mình cậu cũng không yên tâm.
“A Nam, thế có ổn không?” Vu Tiệp lo lắng cầu cứu.
“Đương nhiên là không ổn nên chị đừng đi, bảo anh ta đến đây”. Lâm Hữu Nam đanh mặt lại, tại sao cứ bắt Vu Tiệp đuổi theo anh ta.
“Nhưng…lần này hình như anh ấy phải đi công tác mà”. Vu Tiệp lại bắt đầu nói tốt cho Tấn Tuyên.
“Phải rồi, rõ ràng là anh ta mượn việc công làm việc tư, em sẽ mách với bố em”. Lâm Hữu Nam cười thầm, cậu thích nhất là doạ Vu Tiệp.
Vu Tiệp cuống lên, vội vàng nắm tay cậu: “Anh ấy đi công tác, chắc chắn là thế. Cùng lắm thì…chị không đi nữa”.
A Nam nhướn mày nhìn vẻ khó xử của Vu Tiệp: “Thật không? Vậy em giúp chị trả lời anh ta”. A Nam cười thầm trong bụng, cô gái ngốc nghếch, sao lại dễ bị lừa như thế? Đúng là không yên tâm thật.
“…Chuyện này, tự chị nói là được”. Mặt Vu Tiệp rõ ràng tỏ ra rất day dứt, liệu Tấn Tuyên có thất vọng không?
A Nam cô nìn cười nhìn vẻ tội nghiệp của Vu Tiệp, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cậu cười lăn lộn, gõ vào đầu cô: “Yên tâm, chị đến đó, đương nhiên là anh ta chi tiền rồi. Nếu anh ta dám phí phạm tiền công ty thì đã bị kế toán truy ra rồi”.
Gương mặt đang ủ rũ của Vu Tiệp đột ngột sáng bừng: “Thật à?”
“Yên tâm đi, em sẽ giúp chị. Nhớ đấy, ngày mai mang hộ chiếu sang cho em”. A Nam thấy cô vui trở lại thì lòng cũng vui theo.
Học kỳ cuối của Vu Tiệp chỉ cần làm thủ tục trong trường xong là có thể tự ra ngoài tìm việc thực tập nên thời gian của cô khá rãnh rỗi.
Dưới sự giúp đỡ của A Nam, Vu Tiệp lại lặng lẽ bay đên Prague ( thủ đô Cộng Hòa Séc) gặp Tấn Tuyên. Cũng như lần trước, ban ngày Tấn Tuyên bận công việc, ban đêm tận tình “phục vụ” cô.
Vu Tiệp tìm được công việc biên dịch do một đàn chị giúp đỡ, chỉ cần giao bản dịch đúng thời hạn là được, tiền lương cũng khá. Mọi người thấy cô tìm được việc thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thấy cô thỉnh thoảng đi công tác thì cũng nghi ngờ nên cô đành nói là công ty phân cô đến thành phố khác để làm phiên dịch cho khách hàng.
Tục ngữ có nói, có lần thứ nhất sẽ dễ dàng có lần thứ hai, thứ ba,…
Sau đó, chỉ cần Tấn Tuyên đi công tác nước ngoài thì anh đều bảo Vu Tiệp đến, vừa không quên công việc vừa giải toả nỗi nhớ của cả hai. Từ đó, Vu Tiệp trở thành người cùng bay bên cạnh Tấn Tuyên, có máy bay thật tốt, khoảng cách xa đến mấy cũng được thu hẹp lại. Hộ chiếu của Vu Tiệp dần dần biến thành xanh đến đỏ hoa cả mắt.
Cũng nhờ Tấn Tuyên ra sức chỉ bào, Vu Tiệp dần dần giúp được anh xử lý một số việc, mà tiếng Anh của cô rất tốt, biết một ít tiếng Pháp, đủ để làm trợ lý cho anh, hai người cùng nếm trải vất vả và ngọt ngào.
Tấn Tuyên cũng đưa Vu Tiệp đến một số buổi tiệc do khách hàng chiêu đãi, đương nhiên là dưới danh nghĩa nhân viên công ty. Có một số người hỏi đến thì anh cũng chỉ giới thiệu đơn giản Vu Tiệp là trợ lý riêng của mình.
Nhưng hành vi bí mật thế này cũng có ngày sẽ bại lộ.
Khi Tấn Tuyên khoác tay Vu Tiệp đi vào cổng khu trung tâm hội nghị của khách sạn Quest Newmarket của trung tâm thành phố Auckland( thành phố lớn nhất New Zealand), Tấn Tuyên bỗng khựng lại, Vu Tiệp nghi ngại đưa mắt nhìn anh. Sao vậy?
Vẻ mặt Tấn Tuyên dần đông cứng lại, khoé môi xuất hiện nụ cười lạnh lẽo. Vu Tiệp quay sang, nhìn theo ánh mắt anh, cô bỗng ngẫn người, Lâm Ngữ Âm?!
Với bộ lễ phục gợi cảm, mái tóc búi gọn sau gáy, Lâm Ngữ Âm có vẻ chín chắn hơn nhiều. Ánh mắt cô ta không tỏ ra ngạc nhiên lắm, chậm rãi tiến lại đứng trước mặt họ, mỉm cười lên tiếng: “Cô Vu, xin chào!”. Nói xong, cô lịch sự đưa bàn tay trắng muốt ra.
Vu Tiệp ngẩn ngơ mấy giây rồi nhanh chóng mỉm cười, bắt tay Lâm Ngữ Âm: “Chào chị”.
Cuối cùng, Tấn Tuyên cũng lên tiếng: “Cô đã nói sẽ không đến mà?”. Trước khi đi anh đã hỏi Lâm Ngữ Âm, nếu cô ta định đến thì anh sẽ không gọi Vu Tiệp, ai ngờ cô ta lại đột ngột xuất hiện.
“Sao nào? Không hoan nghênh tôi à?” Lâm Ngữ Âm cười nhã nhặn, ánh mắt lại nhìn Vu Tiệp lúc này sắc mặt đã hơi nhợt nhạt.
Tấn Tuyên khẽ vỗ vai Vu Tiệp, dịu giọng nói: “Em vào trước đi, anh đến ngay” nói xong, anh đưa thiếp mời cho cô.
Vu Tiệp đưa mắt nhìn Tấn Tuyên, rồi lại nhìn Lâm Ngữ Âm nãy giờ vẫn mỉm cười. Cô lo lắng không biết việc bị Lâm Ngữ Âm phát hiện có ảnh hưởng đến Tấn Tuyên không? Cô cố gắng nén nỗi lo lại, thấp thỏm đi vào trong hội trường.
Tấn Tuyên nhìn Lâm Ngữ Âm hỏi: “Nói đi, cô muốn thế nào?”
Lâm Ngữ Âm nhìn gương mặt căng thẳng của anh không nhịn được cười: “Em đáng sợ đến thế à? Yên tâm, em đến đây không phải để cô ấy khó xử”. Nói xong, cô đưa mắt nhìn theo bóng Vu Tiệp.
Tấn Tuyên mím môi, không đoán ra ý đồ của cô ta nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn thương Vu Tiệp.
Lâm Ngữ Âm cười khẽ: “Cô ấy khác trước rồi”. Hôm nay, Vu Tiệp mặc một bộ sườn xám không tay cách điệu, đường cắt may khéo léo làm nổi bật mọi đường nét của cơ thể, một bông hoa nhã nhặn đính trên đườn viền áo, vùa gợi cảm lại vừa đáng yêu. Cô không còn là cô gái thanh tú chỉ mặc áo phông nữa, đoá hoa nhỏ này dần dần nở rộ ra nét đẹp mê người dưới sự hướng dẫn của Tấn Tuyên. Lâm Ngữ Âm nhìn theo, lòng bỗng thấy chua xót, tại sao cô ấy lại may mắn đến thế?
“Ngữ Âm, Vu Tiệp đến đây không có mục đích khác, là tôi đã đưa cô ấy đến đây”. Tấn Tuyên sa sầm mặt, anh không muốn Lâm Ngữ Âm hiểu lầm, rồi nói linh tinh với tổng công ty, như thế sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vu Tiệp.
“Em có nói gì à?” Lâm Ngữ Âm thấy anh giải thích thì cười nói. “Em chỉ vô tình nghe nói lúc đi công tác anh luôn có mỹ nữ bên cạnh nên tò mò muốn biết là ai thôi, không ngờ lại là cô ấy”.
Vốn dĩ, Lâm Ngữ Âm còn ngỡ Tấn Tuyên bản tính không đổi, lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô rất bất ngờ khi thấy tấm ảnh nhân viên chụp lại, hai người đang thân mật đi cạnh nhau là Tấn Tuyên và Vu Tiệp. Nhìn hai gương mặt rạng rỡ hạnh phúc ấy, cô đành tự mỉa mai, là do cô đã đánh giá thấp tình cảm của Tấn Tuyên với Vu Tiệp rồi.
“Cô đừng làm khó cô ấy” Tấn Tuyên vẫn chưa xác định được mục đích của cô ta, anh muốn một lời hứa.
“Trong mắt anh, em chỉ là một mụ phù thuỷ độc ác thế sao?” Lâm Ngữ Âm khẽ lắc đầu nói. “Bên cạnh anh có thêm trợ lý thì có gì là không được?”
Đôi mắt Tấn Tuyên dần sẫm lại, Lâm Ngữ Âm không phải đến để gây chuyện.
“Có điều anh vẫn phải chú ý vì chuyện này mà đến tai bố em thì e rằng không tốt lắm”. Lâm Ngữ Âm cười nhẹ, báo trước cho Tấn Tuyên vì bố cô cũng quen Vu Tiệp, chuyện này mà lộ ra ngoài thì sẽ gặp phiền phức lớn. Cô nói xong liền quay người đi vào trong.
“Cảm ơn cô, Ngữ Âm”. Giọng nói trầm ấm của Tấn Tuyên vang lên, Lâm Ngữ Âm khựng lại, gương mặt nở nụ cười an ủi rồi tiếp tục bỏ đi. Trước kia họ là đồng nghiệp, bây giờ chắc cũng xem như là bạn rồi, cô thấy vậy là đủ.
Tấn Tuyên đưa chi nhánh công ty ở Singapore vào quỹ đạo với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, Lâm Ngữ Âm phụ trách nghiệp vụ ở đó, anh lại tuân theo sự sắp xếp của công ty mà chuyển đến quốc gia khác, mở rộng nghiệp vụ hơn. Công ty hết lời khen ngời thành tích xuất sắc của anh, Tổng giám đốc Lâm sau khi nghe Lâm Ngữ Âm đề cử anh thì càng tán thưởng hơn, ông rất yên tâm khi giao trọng trách đó cho Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy gánh nặng trên vai anh mỗi lúc một lớn, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ anh phần nào.
Vu Tiệp theo anh bôn ba khắp nơi nhưng không thể quá nhiều vì sợ gia đình phát hiện, cô còn phải lo công việc của bản thân, bảo đảm mọi thứ đều hoàn thành đứng thời hạn. Có lúc, Tấn Tuyên thấy cô mệt đến mức ngủ vùi trước máy tính thì rất xót xa, bế cô về giường. Cho dù anh không tình nguyện đến mức nào thì rốt cuộc cũng vẫn khiến Tiểu Tiệp mệt mỏi theo.
Nhưng khi tỉnh lại, Vu Tiệp luôn nở nụ cười rạng rỡ với anh, một câu nói đơn giản đủ khiến trái tim anh ấm áp như mặt trời mùa xuân: “Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù đi đâu em cũng vậy thôi”.
Đôi tình nhân yêu nhau sâu sắc chỉ có thể khích lệ lẫn nhau, bước tiếp trên đoạn đường khó khăn vất vả.
Lâm Hữu Nam không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Vu Tiệp bảo Tấn Tuyên đã đi, cậu chỉ lặng lẽ ôm Vu Tiệp để an ủi.
Trước khi đi, Tấn Tuyên có gọi điện cho Lâm Hữu Nam, dặn dò cậu phải chăm sóc Vu Tiệp, bảo cô lúc nào cũng ngờ nghệch, rất dễ tin người, nhất định phải trông chừng cô đừng để lạc mất. Lâm Hữu Nam luôn im lặng nghe Tấn Tuyên dặn dò, trong lòng dù không phục cũng phải thừa nhận, Tấn Tuyên thưc sự quan tâm đến Vu Tiệp, chẳng trách Vu Tiệp lại yêu anh ta đến vậy. Có điều, A Nam vẫn không nhịn được mà chọc Tấn Tuyên vài câu: “Anh không nói thì tôi cũng biết, tôi hiểu chị ấy không ít hơn anh đâu”.
Tấn Tuyên nhất thời nghẹn lời, đành ra sức doạ dẫm: “Vậy tốt, nếu để tôi phát hiện Tiểu Tiệp có chuyện, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Và thế là, vì Vu Tiệp, hai người đàn ông này đã tỏ ra hữu nghị với nhau.
Những ngày tháng không có Tấn Tuyên lại quay về, phút giây ngắn ngủi ở bên nhau lúc nào cũng nhắc nhở Vu Tiệp nhớ đến anh. A Nam nhận ra nỗi buồn sau nụ cười của cô. Cô quá trong sáng, đôi mắt trong veo, mọi suy nghĩ trong lòng đều bất cẩn lộ ra ngoài, rằng cô luôn nhớ đến anh ta.
A Nam đề nghị Vu Tiệp dọn đến ở cùng nhà bà cô với cậu, tuy Tấn Tuyên đã đặt phòng đến tận ngày cô rời Úc nhưng cậu vẫn mong cô dọn đến, ít nhất thì không cần đối diện với những đêm cô đơn. Cậu hiểu nỗi đau khi nhớ đến một người trong màn đêm tĩnh lặng ấy.
Nhưng Vu Tiệp khéo léo từ chối, cô muốn ở lại căn phòng trống trải đó.
Những ngày tiếp theo, A Nam đưa Vu Tiệp đi hết mọi nơi ở Melbourne, ăn đủ mọi cao lương mĩ vị. Cậu dùng những phút giây bận rộn để khoả lấp thời gian thừa của cô. Cho dù nỗi nhớ của cô luôn cất giấu trong lòng, nhưng cậu vẫn rất muốn ép nó xuống đến nhỏ nhất có thể.
Lúc quay về, Vu Tiệp bảo A Nam đặt vé về thẳng nhà, A Nam nghi ngại nhìn cô, cô không muốn chuyển máy bay ở Singapore để gặp Tấn Tuyên một chút sao?
“Chúng ta về thẳng nhà”, làm sao cô lại không muốn gặp anh cơ chứ, nhưng cô không thích để Tấn Tuyên vất vả nữa. Anh thật sự rất bận nên cô không thể khiến anh vứt bỏ mọi thứ để đến gặp mình một chút. Tấn Tuyên đã nói, nhất định họ sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi, cô mong đợi được có ngày cùng anh trùng phùng.
A Nam đành đặt vé về thẳng, hai người lưu luyến tạm biệt Melbourne.
Vu Tiệp về đến nhà, mọi người đều quây quanh cô hỏi tình hình ở miền nam, Vu Tiệp mỉm cười trả lời họ từng câu một theo đáp án đã được A Nam chuẩn bị sẵn, đến khi họ đều thoã mãn, cô mới được về phòng mình.
Cô chậm rãi thu xếp hành lý, nhưng khi lấy ba mảnh giấy trong túi ra, cô không kiềm chế được mà khóc thật to. Tấn Tuyên, hình như em đã quên tặng anh vật kỷ niệm rồi, anh sẽ nhớ em bằng cách nào đây?
Ở bên kia, Tấn Tuyên đang tăng ca ở công ty, điện thoại vẫn lặng lẽ nằm đó, trên màn hình là hình ảnh Vu Tiệp say ngủ, ánh mắt cong cong, rèm mi dài và cả nụ cười bên khoé môi. Đó là nụ cười của cô sau khi ôm Tấn Tuyên chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo lại tiếp diễn như cũ, Tấn Tuyên vẫn gửi clip đều đặn mỗi ngày, Vu Tiệp vẫn nhìn nó để an ủi nỗi nhớ. Cô lặng lẽ post hết những tấm ảnh ở Melbourne lên blog của mình. Cô không dám lưu lại những tấm ảnh đó trong máy tính ở nhà, sợ nhân lúc cô không có mặt Vu Lâm sẽ dùng máy tính và phát hiện ra mọi chuyện.
Tình yêu của họ vất vả quá, vừa phải chịu đựng nỗi nhớ xa cách, vừa phải e dè không để người khác phát hiện.
Vu Tiệp cũng không dám để hộ chiếu ở nhà, cô đưa cho A Nam giữ giúp, dù sao cô cũng không còn cơ hội ra nước ngoài nữa.
Nhưng ông trời đúng là thích trêu ngươi người khác, luôn tạo ra những chuyện để đùa giỡn.
Quyển hộ chiếu đó của Vu Tiệp lại được mang ra sử dụng nhanh chóng.
Vu Tiệp thấy Tấn Tuyên nói trong clip, anh lại phải ra nước ngoài công tác, còn bảo cô đến tìm A Nam, nhờ cậu ta làm visa giúp. Vu Tiệp hoàn toàn đờ đẫn, lại phải lén lút ra nước ngoài?
Lúc thấy A Nam, Vu Tiệp vẫn nghi ngờ không biết Tấn Tuyên có nói thật không? “A Nam, em lại ra nước ngoài với chị à?”
“Em đi làm gì? Lại làm kẻ thừa thãi à?” A Nam bực tức bũi môi.
“Vậy…chị tự đi á?”
“Tấn Tuyên sẽ sắp xếp, chị chỉ việc ngồi máy bay là được, anh ta sẽ đón chị ở bến đó. Chắc chị không đến nỗi ngồi máy bay mà cũng bị lạc đấy chứ?”. Nói thật là, để Vu Tiệp đi một mình cậu cũng không yên tâm.
“A Nam, thế có ổn không?” Vu Tiệp lo lắng cầu cứu.
“Đương nhiên là không ổn nên chị đừng đi, bảo anh ta đến đây”. Lâm Hữu Nam đanh mặt lại, tại sao cứ bắt Vu Tiệp đuổi theo anh ta.
“Nhưng…lần này hình như anh ấy phải đi công tác mà”. Vu Tiệp lại bắt đầu nói tốt cho Tấn Tuyên.
“Phải rồi, rõ ràng là anh ta mượn việc công làm việc tư, em sẽ mách với bố em”. Lâm Hữu Nam cười thầm, cậu thích nhất là doạ Vu Tiệp.
Vu Tiệp cuống lên, vội vàng nắm tay cậu: “Anh ấy đi công tác, chắc chắn là thế. Cùng lắm thì…chị không đi nữa”.
A Nam nhướn mày nhìn vẻ khó xử của Vu Tiệp: “Thật không? Vậy em giúp chị trả lời anh ta”. A Nam cười thầm trong bụng, cô gái ngốc nghếch, sao lại dễ bị lừa như thế? Đúng là không yên tâm thật.
“…Chuyện này, tự chị nói là được”. Mặt Vu Tiệp rõ ràng tỏ ra rất day dứt, liệu Tấn Tuyên có thất vọng không?
A Nam cô nìn cười nhìn vẻ tội nghiệp của Vu Tiệp, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cậu cười lăn lộn, gõ vào đầu cô: “Yên tâm, chị đến đó, đương nhiên là anh ta chi tiền rồi. Nếu anh ta dám phí phạm tiền công ty thì đã bị kế toán truy ra rồi”.
Gương mặt đang ủ rũ của Vu Tiệp đột ngột sáng bừng: “Thật à?”
“Yên tâm đi, em sẽ giúp chị. Nhớ đấy, ngày mai mang hộ chiếu sang cho em”. A Nam thấy cô vui trở lại thì lòng cũng vui theo.
Học kỳ cuối của Vu Tiệp chỉ cần làm thủ tục trong trường xong là có thể tự ra ngoài tìm việc thực tập nên thời gian của cô khá rãnh rỗi.
Dưới sự giúp đỡ của A Nam, Vu Tiệp lại lặng lẽ bay đên Prague ( thủ đô Cộng Hòa Séc) gặp Tấn Tuyên. Cũng như lần trước, ban ngày Tấn Tuyên bận công việc, ban đêm tận tình “phục vụ” cô.
Vu Tiệp tìm được công việc biên dịch do một đàn chị giúp đỡ, chỉ cần giao bản dịch đúng thời hạn là được, tiền lương cũng khá. Mọi người thấy cô tìm được việc thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thấy cô thỉnh thoảng đi công tác thì cũng nghi ngờ nên cô đành nói là công ty phân cô đến thành phố khác để làm phiên dịch cho khách hàng.
Tục ngữ có nói, có lần thứ nhất sẽ dễ dàng có lần thứ hai, thứ ba,…
Sau đó, chỉ cần Tấn Tuyên đi công tác nước ngoài thì anh đều bảo Vu Tiệp đến, vừa không quên công việc vừa giải toả nỗi nhớ của cả hai. Từ đó, Vu Tiệp trở thành người cùng bay bên cạnh Tấn Tuyên, có máy bay thật tốt, khoảng cách xa đến mấy cũng được thu hẹp lại. Hộ chiếu của Vu Tiệp dần dần biến thành xanh đến đỏ hoa cả mắt.
Cũng nhờ Tấn Tuyên ra sức chỉ bào, Vu Tiệp dần dần giúp được anh xử lý một số việc, mà tiếng Anh của cô rất tốt, biết một ít tiếng Pháp, đủ để làm trợ lý cho anh, hai người cùng nếm trải vất vả và ngọt ngào.
Tấn Tuyên cũng đưa Vu Tiệp đến một số buổi tiệc do khách hàng chiêu đãi, đương nhiên là dưới danh nghĩa nhân viên công ty. Có một số người hỏi đến thì anh cũng chỉ giới thiệu đơn giản Vu Tiệp là trợ lý riêng của mình.
Nhưng hành vi bí mật thế này cũng có ngày sẽ bại lộ.
Khi Tấn Tuyên khoác tay Vu Tiệp đi vào cổng khu trung tâm hội nghị của khách sạn Quest Newmarket của trung tâm thành phố Auckland( thành phố lớn nhất New Zealand), Tấn Tuyên bỗng khựng lại, Vu Tiệp nghi ngại đưa mắt nhìn anh. Sao vậy?
Vẻ mặt Tấn Tuyên dần đông cứng lại, khoé môi xuất hiện nụ cười lạnh lẽo. Vu Tiệp quay sang, nhìn theo ánh mắt anh, cô bỗng ngẫn người, Lâm Ngữ Âm?!
Với bộ lễ phục gợi cảm, mái tóc búi gọn sau gáy, Lâm Ngữ Âm có vẻ chín chắn hơn nhiều. Ánh mắt cô ta không tỏ ra ngạc nhiên lắm, chậm rãi tiến lại đứng trước mặt họ, mỉm cười lên tiếng: “Cô Vu, xin chào!”. Nói xong, cô lịch sự đưa bàn tay trắng muốt ra.
Vu Tiệp ngẩn ngơ mấy giây rồi nhanh chóng mỉm cười, bắt tay Lâm Ngữ Âm: “Chào chị”.
Cuối cùng, Tấn Tuyên cũng lên tiếng: “Cô đã nói sẽ không đến mà?”. Trước khi đi anh đã hỏi Lâm Ngữ Âm, nếu cô ta định đến thì anh sẽ không gọi Vu Tiệp, ai ngờ cô ta lại đột ngột xuất hiện.
“Sao nào? Không hoan nghênh tôi à?” Lâm Ngữ Âm cười nhã nhặn, ánh mắt lại nhìn Vu Tiệp lúc này sắc mặt đã hơi nhợt nhạt.
Tấn Tuyên khẽ vỗ vai Vu Tiệp, dịu giọng nói: “Em vào trước đi, anh đến ngay” nói xong, anh đưa thiếp mời cho cô.
Vu Tiệp đưa mắt nhìn Tấn Tuyên, rồi lại nhìn Lâm Ngữ Âm nãy giờ vẫn mỉm cười. Cô lo lắng không biết việc bị Lâm Ngữ Âm phát hiện có ảnh hưởng đến Tấn Tuyên không? Cô cố gắng nén nỗi lo lại, thấp thỏm đi vào trong hội trường.
Tấn Tuyên nhìn Lâm Ngữ Âm hỏi: “Nói đi, cô muốn thế nào?”
Lâm Ngữ Âm nhìn gương mặt căng thẳng của anh không nhịn được cười: “Em đáng sợ đến thế à? Yên tâm, em đến đây không phải để cô ấy khó xử”. Nói xong, cô đưa mắt nhìn theo bóng Vu Tiệp.
Tấn Tuyên mím môi, không đoán ra ý đồ của cô ta nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn thương Vu Tiệp.
Lâm Ngữ Âm cười khẽ: “Cô ấy khác trước rồi”. Hôm nay, Vu Tiệp mặc một bộ sườn xám không tay cách điệu, đường cắt may khéo léo làm nổi bật mọi đường nét của cơ thể, một bông hoa nhã nhặn đính trên đườn viền áo, vùa gợi cảm lại vừa đáng yêu. Cô không còn là cô gái thanh tú chỉ mặc áo phông nữa, đoá hoa nhỏ này dần dần nở rộ ra nét đẹp mê người dưới sự hướng dẫn của Tấn Tuyên. Lâm Ngữ Âm nhìn theo, lòng bỗng thấy chua xót, tại sao cô ấy lại may mắn đến thế?
“Ngữ Âm, Vu Tiệp đến đây không có mục đích khác, là tôi đã đưa cô ấy đến đây”. Tấn Tuyên sa sầm mặt, anh không muốn Lâm Ngữ Âm hiểu lầm, rồi nói linh tinh với tổng công ty, như thế sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vu Tiệp.
“Em có nói gì à?” Lâm Ngữ Âm thấy anh giải thích thì cười nói. “Em chỉ vô tình nghe nói lúc đi công tác anh luôn có mỹ nữ bên cạnh nên tò mò muốn biết là ai thôi, không ngờ lại là cô ấy”.
Vốn dĩ, Lâm Ngữ Âm còn ngỡ Tấn Tuyên bản tính không đổi, lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô rất bất ngờ khi thấy tấm ảnh nhân viên chụp lại, hai người đang thân mật đi cạnh nhau là Tấn Tuyên và Vu Tiệp. Nhìn hai gương mặt rạng rỡ hạnh phúc ấy, cô đành tự mỉa mai, là do cô đã đánh giá thấp tình cảm của Tấn Tuyên với Vu Tiệp rồi.
“Cô đừng làm khó cô ấy” Tấn Tuyên vẫn chưa xác định được mục đích của cô ta, anh muốn một lời hứa.
“Trong mắt anh, em chỉ là một mụ phù thuỷ độc ác thế sao?” Lâm Ngữ Âm khẽ lắc đầu nói. “Bên cạnh anh có thêm trợ lý thì có gì là không được?”
Đôi mắt Tấn Tuyên dần sẫm lại, Lâm Ngữ Âm không phải đến để gây chuyện.
“Có điều anh vẫn phải chú ý vì chuyện này mà đến tai bố em thì e rằng không tốt lắm”. Lâm Ngữ Âm cười nhẹ, báo trước cho Tấn Tuyên vì bố cô cũng quen Vu Tiệp, chuyện này mà lộ ra ngoài thì sẽ gặp phiền phức lớn. Cô nói xong liền quay người đi vào trong.
“Cảm ơn cô, Ngữ Âm”. Giọng nói trầm ấm của Tấn Tuyên vang lên, Lâm Ngữ Âm khựng lại, gương mặt nở nụ cười an ủi rồi tiếp tục bỏ đi. Trước kia họ là đồng nghiệp, bây giờ chắc cũng xem như là bạn rồi, cô thấy vậy là đủ.
Tấn Tuyên đưa chi nhánh công ty ở Singapore vào quỹ đạo với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, Lâm Ngữ Âm phụ trách nghiệp vụ ở đó, anh lại tuân theo sự sắp xếp của công ty mà chuyển đến quốc gia khác, mở rộng nghiệp vụ hơn. Công ty hết lời khen ngời thành tích xuất sắc của anh, Tổng giám đốc Lâm sau khi nghe Lâm Ngữ Âm đề cử anh thì càng tán thưởng hơn, ông rất yên tâm khi giao trọng trách đó cho Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy gánh nặng trên vai anh mỗi lúc một lớn, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ anh phần nào.
Vu Tiệp theo anh bôn ba khắp nơi nhưng không thể quá nhiều vì sợ gia đình phát hiện, cô còn phải lo công việc của bản thân, bảo đảm mọi thứ đều hoàn thành đứng thời hạn. Có lúc, Tấn Tuyên thấy cô mệt đến mức ngủ vùi trước máy tính thì rất xót xa, bế cô về giường. Cho dù anh không tình nguyện đến mức nào thì rốt cuộc cũng vẫn khiến Tiểu Tiệp mệt mỏi theo.
Nhưng khi tỉnh lại, Vu Tiệp luôn nở nụ cười rạng rỡ với anh, một câu nói đơn giản đủ khiến trái tim anh ấm áp như mặt trời mùa xuân: “Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù đi đâu em cũng vậy thôi”.
Đôi tình nhân yêu nhau sâu sắc chỉ có thể khích lệ lẫn nhau, bước tiếp trên đoạn đường khó khăn vất vả.