Tim Hân Nhiên lúc này như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nó đang đứng trước mặt Thái Đăng, nhưng nó không dám ngẩng lên, nó sợ sẽ thấy cậu đang nhìn nó, nó sẽ lại cảm thấy vô cùng có lỗi, nó sợ nhìn vào đôi mắt của cậu.
- Công ty muốn đàm phán với tập đoàn Viễn Quân, lần này tôi sẽ để cô đi thử sức.
Tập đoàn Viễn Quân sao, gặp người quen rồi, đâm ra lần này không khó đối với nó.
- Vâng.
Nó trả lời, lén đưa mắt nhìn lên, thấy Thái Đăng không nhìn nó mà đang tập trung vào đống giấy tờ, nó cũng thấy đỡ sợ.
- Đây là dự án, cô có thể thêm bớt tùy ý, khi xong thì đưa lại để tôi duyệt: Thái Đăng bỗng nhìn thẳng vào mắt nó, nhất thời nó đơ ra, không phản ứng gì hết, sau đó vội vàng nhận lấy. Đến khi ra khỏi đó nó mới thở phào, đúng là hết hồn.
- Sao, kinh ngạc quá phải không?: Chị đồng nghiệp ngồi cạnh hỏi nó với khuôn mặt thích thú.
- Dạ?: Nó khó hiểu nhìn chị ấy, mặt nó lộ rõ lắm sao.
- Sự đẹp trai của chủ tịch, chị biết em đã phải giữ hình tượng lắm khi nhìn thấy vẻ đẹp đó mà, mới đầu chị cũng như em, kể cả bây giờ mỗi khi thấy chủ tịch thì trái tim chị lại rung rinh như thiếu nữ mới biết yêu.
Hân Nhiên quả thật không biết trả lời sao, đúng là mê trai thì ở đâu cũng có, nó chỉ cười trừ khi nghe chị ấy nói như vậy.
- Dạ em....không biết nữa, thôi em làm việc nha!
Nó cười nói, chị ấy cũng vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Hân Nhiên mở ra xem nội dung của dự án, đọc xong nó phải công nhận là bản dự án này quá hoàn hảo, không cần điều chỉnh gì nữa, nhưng một việc quan trọng như vậy tại sao lại bàn giao cho nó chứ, chắc có thể do nó nói nó đã từng làm ở Viễn Quân. Vậy coi như mai chỉ cầm cái này lên đưa cho bên đó thôi, rồi họ hỏi gì nó sẽ trả lời. Thế bây giờ nó làm gì đây, chẳng lẽ cứ ngồi như vậy sao, nó còn chưa động tay vào cái máy tính nữa. Hân Nhiên hỏi chị vừa nãy có cần nó giúp gì không, và chị bảo nó đi photo năm mươi bản hồ sơ cho chị, nó cũng vâng dạ rồi mang hồ sơ đi, nhưng khổ nỗi là nó làm gì biết phòng photo ở đâu, cứ lóng nga lóng ngóng ở hành lang. Thôi thì không biết thì phải hỏi, nó liền mở lời với một người đang ở gần đấy, và biết được phòng photo ở tầng 2, thế là Hân Nhiên lại mò xuống đó. Đến khi đi lên thì cái sự xui xẻo lại ghé thăm, thang máy đã kín người, không thể vào thêm nữa, và vẫn còn nhiều người chờ như nó. Nên cuối cùng nó phải đi thang bộ, tưởng tượng đi từ đây lên tầng 35 là nó muốn xỉu rồi, nhưng biết sao được, phải cố thôi. Sau hơn 30 phút thì nó cũng lên đến nơi, hai chân như muốn rời ra khỏi cơ thể, nó thở hồng hộc, quá mệt.
- Đây chị ơi!: Nó đặt xấp giấy xuống và tiếp tục thở.
- Cảm ơn em nhé, mà sao lâu thế, em đi thang bộ sao?
Nó gật đầu, mệt quá nên không buồn trả lời, vừa đặt người xuống ghế thì nó thấy tất cả đều đứng lên, tới giờ nghỉ trưa rồi, và mọi người sẽ đi ăn trưa, giờ nó không thể nào lết cái thân đi được nữa, nó quá mệt rồi, thêm cơn buồn ngủ vừa kéo tới, nó thiệt chẳng thiết ăn uống nữa.
- Không đi ăn sao em?: Chị ấy hỏi khi thấy nó nằm dài trên bàn
- Dạ em không đói, mọi người cứ đi đi.
Giờ nghỉ trưa chỉ có 30 phút, nếu mà đi ăn thì sẽ không ngủ được, hôm nay không ăn không chết, nhưng không ngủ được thì nó sẽ chết mất, đằng nào cũng không đói, giờ nó phải chợp mắt để lấy lại sức. Hân Nhiên gục đầu xuống bàn rồi nhắm mắt lại, nó chìm vào giấc ngủ, không hề biết Thái Đăng nhìn nó, cậu chỉ nhìn rồi đi lướt qua.
Tiếng điện thoại rung làm nó tỉnh giấc, tới giờ vào làm rồi sao, nó nhìn xung quanh, vẫn còn ngái ngủ, ai cũng đang làm việc, nó nhìn vào điện thoại mới hoảng hốt, đã 3h rồi, sao không ai gọi nó dậy hết vậy, không biết Thái Đăng đã nhìn thấy chưa, có khi nó sẽ bị khiển trách mất.
Hết buồn ngủ thì giờ nó lại đói bụng, nó thấy mình cứ như heo, hết ngủ lại ăn trong khi sáng giờ chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Nó ôm bụng, lẽ ra nó phải đi ăn trưa mới đúng chứ. Bỗng thư kí của Thái Đăng-Khang bước tới chỗ nó, nghĩ rằng mình sẽ bị mắng vì tội ngủ trong giờ làm việc nên nó liền nói trước:
- Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không tái phạm!
Khang khó hiểu nhìn nó, sao khi không lại xin lỗi là sao, cô gái này kì lạ thật.
- Cô không làm gì sai nên không cần xin lỗi, nếu cô muốn có thể về để chuẩn bị cho buổi gặp ngày mai, đây là chỉ thị của chủ tịch.
Giờ nó mà về thì kì lắm, mọi người nhìn vô lại tưởng nó được thiên vị, dù giờ nó muốn về lắm rồi, nó muốn đi ăn, nhưng làm thế thì không được.
- À không sao, tôi ở đây phụ mọi người cũng được.
- Tùy cô: Khang nghe thế cũng không nói thêm, cô ta nghe ra cũng biết điều, chẳng hiểu tại sao bữa nay chủ tịch lại ra cái luật cho nhân viên về sớm như vậy, đúng là khó hiểu.
Hân Nhiên lại ngồi chờ trực, ôm chiếc bụng đói mà đợi trong mỏi mòn, sao hai tiếng trôi qua lâu quá vậy, ai cũng làm việc của người đấy, nó đọc cũng đến thuộc cái dự án này luôn rồi, mà mãi cũng chưa tới giờ về. Chán quá đâm ra có tật tò mò, nó ngó quanh, giờ mới để ý là cái cửa kính phòng làm việc của Thái Đăng rất giống loại kính trong phòng riêng của cậu ở quán AW, chắc hẳn cậu ấy thích kiểu kính này. Mà trông cũng đẹp thật, vừa sạch vừa trong, nó soi gương còn được nữa là, mà không biết bên trong có thấy được ra đây không nhỉ, chắc không đâu, vì nó cũng đâu có thấy được trong đó. Hân Nhiên lại ngồi suy nghĩ lung tung, tối nay nó nên ăn gì đây nhỉ, đi mua hay tự nấu, rồi đủ thứ trên trời dưới đất, và cuối cùng thì khoảnh khắc nó mong chờ cũng tới, nó đã cất hết đồ để đi rồi thì một chị nào đó đưa nó một đống văn thư và nhờ nó ngồi đánh giùm. Cảm giác lúc này của nó đây là không còn đau khổ hơn, tại sao sớm không nhờ, muộn không nhờ mà lại ngay lúc này, nhưng nhìn chị ấy nhiều việc quá, lại còn phải chạy ngược chạy xuôi lấy thuế thì nó không nỡ từ chối, thôi đói một chút cũng được, tối về ăn cho ngon, giúp ai được thì nó phải giúp.
Nghĩ thế nó lại ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên rồi bắt đầu làm.
Nó cố gắng tập trung nhất có thể, sau một tiếng rưỡi cũng chỉ xử xong được nửa tệp mà chị ấy đưa. Giờ trong phòng chỉ còn mỗi nó thôi thì phải, hình như còn Thái Đăng nữa, nó vẫn chưa thấy cậu ấy bước ra.
Bụng Hân Nhiên kêu gào thảm thiết, sao cái này nhiều thế cơ chứ, đánh mãi mà chưa xong, hiện giờ nó không tập trung làm được nữa, trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh đồ ăn thôi. Cứ thế này có khi nó lại ghi cánh gà mực ống vào mất. Tập trung nào! Nó tự nhủ.
Hân Nhiên thấy Thái Đăng bước ra khỏi phòng, chắc cậu ấy làm xong việc rồi, cậu ấy nhìn nó, ngay lập tức Hân Nhiên nhìn vào màn hình máy tính, giả bộ như đang làm việc hăng say lắm. Thái Đăng cất tiếng nói:
- Có muốn đi ăn không?
- Công ty muốn đàm phán với tập đoàn Viễn Quân, lần này tôi sẽ để cô đi thử sức.
Tập đoàn Viễn Quân sao, gặp người quen rồi, đâm ra lần này không khó đối với nó.
- Vâng.
Nó trả lời, lén đưa mắt nhìn lên, thấy Thái Đăng không nhìn nó mà đang tập trung vào đống giấy tờ, nó cũng thấy đỡ sợ.
- Đây là dự án, cô có thể thêm bớt tùy ý, khi xong thì đưa lại để tôi duyệt: Thái Đăng bỗng nhìn thẳng vào mắt nó, nhất thời nó đơ ra, không phản ứng gì hết, sau đó vội vàng nhận lấy. Đến khi ra khỏi đó nó mới thở phào, đúng là hết hồn.
- Sao, kinh ngạc quá phải không?: Chị đồng nghiệp ngồi cạnh hỏi nó với khuôn mặt thích thú.
- Dạ?: Nó khó hiểu nhìn chị ấy, mặt nó lộ rõ lắm sao.
- Sự đẹp trai của chủ tịch, chị biết em đã phải giữ hình tượng lắm khi nhìn thấy vẻ đẹp đó mà, mới đầu chị cũng như em, kể cả bây giờ mỗi khi thấy chủ tịch thì trái tim chị lại rung rinh như thiếu nữ mới biết yêu.
Hân Nhiên quả thật không biết trả lời sao, đúng là mê trai thì ở đâu cũng có, nó chỉ cười trừ khi nghe chị ấy nói như vậy.
- Dạ em....không biết nữa, thôi em làm việc nha!
Nó cười nói, chị ấy cũng vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Hân Nhiên mở ra xem nội dung của dự án, đọc xong nó phải công nhận là bản dự án này quá hoàn hảo, không cần điều chỉnh gì nữa, nhưng một việc quan trọng như vậy tại sao lại bàn giao cho nó chứ, chắc có thể do nó nói nó đã từng làm ở Viễn Quân. Vậy coi như mai chỉ cầm cái này lên đưa cho bên đó thôi, rồi họ hỏi gì nó sẽ trả lời. Thế bây giờ nó làm gì đây, chẳng lẽ cứ ngồi như vậy sao, nó còn chưa động tay vào cái máy tính nữa. Hân Nhiên hỏi chị vừa nãy có cần nó giúp gì không, và chị bảo nó đi photo năm mươi bản hồ sơ cho chị, nó cũng vâng dạ rồi mang hồ sơ đi, nhưng khổ nỗi là nó làm gì biết phòng photo ở đâu, cứ lóng nga lóng ngóng ở hành lang. Thôi thì không biết thì phải hỏi, nó liền mở lời với một người đang ở gần đấy, và biết được phòng photo ở tầng 2, thế là Hân Nhiên lại mò xuống đó. Đến khi đi lên thì cái sự xui xẻo lại ghé thăm, thang máy đã kín người, không thể vào thêm nữa, và vẫn còn nhiều người chờ như nó. Nên cuối cùng nó phải đi thang bộ, tưởng tượng đi từ đây lên tầng 35 là nó muốn xỉu rồi, nhưng biết sao được, phải cố thôi. Sau hơn 30 phút thì nó cũng lên đến nơi, hai chân như muốn rời ra khỏi cơ thể, nó thở hồng hộc, quá mệt.
- Đây chị ơi!: Nó đặt xấp giấy xuống và tiếp tục thở.
- Cảm ơn em nhé, mà sao lâu thế, em đi thang bộ sao?
Nó gật đầu, mệt quá nên không buồn trả lời, vừa đặt người xuống ghế thì nó thấy tất cả đều đứng lên, tới giờ nghỉ trưa rồi, và mọi người sẽ đi ăn trưa, giờ nó không thể nào lết cái thân đi được nữa, nó quá mệt rồi, thêm cơn buồn ngủ vừa kéo tới, nó thiệt chẳng thiết ăn uống nữa.
- Không đi ăn sao em?: Chị ấy hỏi khi thấy nó nằm dài trên bàn
- Dạ em không đói, mọi người cứ đi đi.
Giờ nghỉ trưa chỉ có 30 phút, nếu mà đi ăn thì sẽ không ngủ được, hôm nay không ăn không chết, nhưng không ngủ được thì nó sẽ chết mất, đằng nào cũng không đói, giờ nó phải chợp mắt để lấy lại sức. Hân Nhiên gục đầu xuống bàn rồi nhắm mắt lại, nó chìm vào giấc ngủ, không hề biết Thái Đăng nhìn nó, cậu chỉ nhìn rồi đi lướt qua.
Tiếng điện thoại rung làm nó tỉnh giấc, tới giờ vào làm rồi sao, nó nhìn xung quanh, vẫn còn ngái ngủ, ai cũng đang làm việc, nó nhìn vào điện thoại mới hoảng hốt, đã 3h rồi, sao không ai gọi nó dậy hết vậy, không biết Thái Đăng đã nhìn thấy chưa, có khi nó sẽ bị khiển trách mất.
Hết buồn ngủ thì giờ nó lại đói bụng, nó thấy mình cứ như heo, hết ngủ lại ăn trong khi sáng giờ chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Nó ôm bụng, lẽ ra nó phải đi ăn trưa mới đúng chứ. Bỗng thư kí của Thái Đăng-Khang bước tới chỗ nó, nghĩ rằng mình sẽ bị mắng vì tội ngủ trong giờ làm việc nên nó liền nói trước:
- Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không tái phạm!
Khang khó hiểu nhìn nó, sao khi không lại xin lỗi là sao, cô gái này kì lạ thật.
- Cô không làm gì sai nên không cần xin lỗi, nếu cô muốn có thể về để chuẩn bị cho buổi gặp ngày mai, đây là chỉ thị của chủ tịch.
Giờ nó mà về thì kì lắm, mọi người nhìn vô lại tưởng nó được thiên vị, dù giờ nó muốn về lắm rồi, nó muốn đi ăn, nhưng làm thế thì không được.
- À không sao, tôi ở đây phụ mọi người cũng được.
- Tùy cô: Khang nghe thế cũng không nói thêm, cô ta nghe ra cũng biết điều, chẳng hiểu tại sao bữa nay chủ tịch lại ra cái luật cho nhân viên về sớm như vậy, đúng là khó hiểu.
Hân Nhiên lại ngồi chờ trực, ôm chiếc bụng đói mà đợi trong mỏi mòn, sao hai tiếng trôi qua lâu quá vậy, ai cũng làm việc của người đấy, nó đọc cũng đến thuộc cái dự án này luôn rồi, mà mãi cũng chưa tới giờ về. Chán quá đâm ra có tật tò mò, nó ngó quanh, giờ mới để ý là cái cửa kính phòng làm việc của Thái Đăng rất giống loại kính trong phòng riêng của cậu ở quán AW, chắc hẳn cậu ấy thích kiểu kính này. Mà trông cũng đẹp thật, vừa sạch vừa trong, nó soi gương còn được nữa là, mà không biết bên trong có thấy được ra đây không nhỉ, chắc không đâu, vì nó cũng đâu có thấy được trong đó. Hân Nhiên lại ngồi suy nghĩ lung tung, tối nay nó nên ăn gì đây nhỉ, đi mua hay tự nấu, rồi đủ thứ trên trời dưới đất, và cuối cùng thì khoảnh khắc nó mong chờ cũng tới, nó đã cất hết đồ để đi rồi thì một chị nào đó đưa nó một đống văn thư và nhờ nó ngồi đánh giùm. Cảm giác lúc này của nó đây là không còn đau khổ hơn, tại sao sớm không nhờ, muộn không nhờ mà lại ngay lúc này, nhưng nhìn chị ấy nhiều việc quá, lại còn phải chạy ngược chạy xuôi lấy thuế thì nó không nỡ từ chối, thôi đói một chút cũng được, tối về ăn cho ngon, giúp ai được thì nó phải giúp.
Nghĩ thế nó lại ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên rồi bắt đầu làm.
Nó cố gắng tập trung nhất có thể, sau một tiếng rưỡi cũng chỉ xử xong được nửa tệp mà chị ấy đưa. Giờ trong phòng chỉ còn mỗi nó thôi thì phải, hình như còn Thái Đăng nữa, nó vẫn chưa thấy cậu ấy bước ra.
Bụng Hân Nhiên kêu gào thảm thiết, sao cái này nhiều thế cơ chứ, đánh mãi mà chưa xong, hiện giờ nó không tập trung làm được nữa, trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh đồ ăn thôi. Cứ thế này có khi nó lại ghi cánh gà mực ống vào mất. Tập trung nào! Nó tự nhủ.
Hân Nhiên thấy Thái Đăng bước ra khỏi phòng, chắc cậu ấy làm xong việc rồi, cậu ấy nhìn nó, ngay lập tức Hân Nhiên nhìn vào màn hình máy tính, giả bộ như đang làm việc hăng say lắm. Thái Đăng cất tiếng nói:
- Có muốn đi ăn không?