Quần áo trang sức của ta không cần phải nói, đủ loại kiểu dáng, hết sức xa hoa.
Còn có những thứ khác nữa, ví như tách ta dùng cũng có tới 8 cái, tách lưu ly để súc miệng (BB: tách lưu ly là tách thủy tinh, thời đó rất là quí nha, quí hơn tách vàng tách bạc a…), tách sừng tê giác để uống nước trong, tách quan diêu là để uống Hồng Trà, tách Tử Sa để uống Trà xanh, tách Ngà Voi để uống Trà Lài, tách Ngọc Bích để uống Tham Trà, tách Kim Bôi để uống Mật Thủy, tách bạc để uống thuốc.
Những tiểu phiên nữ (BB: tức là cô gái ngoại tộc, ý chỉ các cô gái vùng thảo nguyên) được phái tới hầu hạ ta đều bị tám cái tách của ta làm cho hôn mê, kỳ thật ta cũng muốn hôn mê theo. Cũng không biết Cửu biểu ca đào đâu ra những thứ này, quả thực quá khoe khoang.
Vốn là biểu ca đã có chuẩn bị sẵn 18 nha đầu đưa tới hầu hạ ta, nhưng Thái sư sợ có gian tế nên không cho vào.
Qua một trận bát nháo của Cửu biểu ca, mọi người đều biết rõ ta là muội muội bảo bối của Cửu gia phủ Mộ Dung trong thành. Những người ban đầu xem thường ta đều bị những dụng cụ hoa lệ này làm cho sáng mắt, xem ta như một con rùa vàng. Nữ nhân thì ghen tị với ta, nam nhân thì tham lam muốn đoạt lấy.
Ngay cả Thoát Hoan cũng đến lôi kéo muốn làm quen với ta, hỏi ta có thể sắp xếp để hắn được gặp mặt Cửu biểu ca nói chuyện, bán hàng hóa cho bọn hắn có thể giảm giá bớt được không?
Ta vẫn như trước giả vở nghe không hiểu, không biết nói tiếng Mông Cổ, A Thát làm bộ làm tịch phiên dịch cho ta nghe. Ta gật gật đầu đáp ứng, Thoát Hoan cười ha hả vỗ vai A Thát, tán thưởng hắn. Khen hắn biết chọn vợ, lấy được quý thê.
Nói tới đây tất yếu phải giới thiệu một chút đến Cửu biểu ca của ta. Dường như việc mậu dịch của cả biên giới Ngõa Thứ này đều nằm trong tay hắn, nhất là về phương diện y dược đều bị Cửu biểu ca lũng đoạn đã thế lại còn lôi kéo thêm bà mẹ tham tiền của ta nhập hội. Dựa vào ảnh hưởng của cha mẹ ta ở triều đình nên quan hệ của hắn với quan quân coi giữ biên giới cực kì thân thiết. Có Đại Minh là chỗ dựa to lớn vững chắc, Ngõa Thứ muốn dùng quyền thế áp nhân cũng phải suy nghĩ lại. Cho nên Cửu biểu ca chẳng qua chỉ là một thương nhân trong giới thương kĩ, nhưng ở Ngõa Thứ không ai có đủ quyền thế để áp chế hắn.
Cũng bởi vậy, ta ở tại phủ thái sư có địa vị rất đặc biệt, ai dám chạm vào liền nóng bỏng tay.
Vì vậy có thể thấy được đầu thai vào nhà có tiền có thế mới là tuyệt sách. Giống như tứ đại mỹ nữ kia, tuy rằng có xinh đẹp hơn ta nhưng cũng chỉ là người có nhan sắc, sống chết đều bị nam nhân nắm giữ. Còn ta nhờ sinh vào đúng nhà, gia thế như vậy có thể nói cao không cao, nói thấp không thấp, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, cũng không liên quan đến quan hệ chính trị của bên thông gia.
Hiện tại, mọi người chắc nghĩ rằng ta sẽ làm loạn ở phủ thái sư? Sai, hiện tại ta rất yếu ớt. Ta mặc quần lụa mỏng hoa lệ, đi đường phiêu phiêu, bộ dạng như gió to thổi qua là ta sẽ ngã. Nhãn tình luôn trong sáng khờ dại, mắt mở to ngây thơ, giống như tiên nữ chưa hề vướng bụi trần của nhân gian, không quan tâm đến thế sự ( nếu như ta làm ra bộ dạng thực sự xấu xa, có lẽ những người khác sẽ nghĩ ta đang bị tâm thần). Cuối cùng, trước mặt Thoát Hoan, ta cũng không cần quỳ xuống nữa.
Còn vì sao ta phải giả vờ như vậy? Đương nhiên là để dễ dàng cho ta thuận tiện làm chuyện xấu.
Giống như, các con trai của Thoát Hoan khi đi đến đứng trước mặt ta, ta vô tình làm rơi vài hạt đậu, thế là bọn chúng bị trượt chân. Bọn họ quanh năm tập võ đánh giặc, cho nên động tác rất linh hoạt, chỉ lảo đảo một chút, không ngã sấp xuống. Nhưng đừng nóng vội, lúc này, đầu gối của bọn họ sẽ đột nhiên cảm thấy đau xót, sau đó liền quỳ gối xuống trước mặt ta. Đúng lúc này, ta sẽ vờ như bị dọa đến ngây người, cố gắng đứng thẳng người nhận một quỳ của bọn họ.
Chân tướng chính là, trong tay áo rộng thùng thình của ta có dùng một loại độc chiêu của Mộ Dung gia có thể bắn đạn đậu. Bắn một vài viên đến lòng bàn chân của bọn họ, sau đó lại bắn một vài viên trúng vào huyệt đạo trên đùi bọn họ.
Bọn Thát tử này chỉ biết múa đại đao, không có kiến thức võ công cao thâm, cộng với việc ta mảnh mai yếu đuối, cho nên không ai nghi ngờ ta, chẳng qua chỉ là cảm thấy được có chút tà môn.
Nhưng mà có chút liên lụy đến những người hầu quét tước dọn dẹp. Thế là ta đưa cho bọn họ một ít thuốc chữa thương với một ít tiền, lại còn tùy tiện giúp bọn họ chữa trị những căn bệnh ngoài da. Bọn người đó hầu bắt đầu tán dương ta có tâm địa Bồ Tát, không lâu sau còn truyền tụng ta là nữ thần hạ phàm, nói những người đó quỳ xuống là ý chỉ của thần linh.
Về sau không ít tôi tớ trông thấy ta liền hai tay tạo thành chữ thập quỳ xuống, người nhà Thoát Hoan không chủ động đối ta quỳ lạy, nửa tin nửa ngờ, nhưng khi ta gặp Thoát Hoan thì không còn ai so đo ta giả ngu không quỳ xuống.
Đương nhiên là không thể gạt được A Thát, nhưng hắn cũng không vạch trần ta, chỉ ở sau lưng trộm hỏi vì sao ta lại làm như vậy?
Ta nhếch miệng nói: “Ai bảo bọn họ dùng những ánh mắt đó để nhìn ta?”
A Thát không kiến nghị, chỉ nói: ” Thái sư chung quy cũng là cha ta, nàng hãy bỏ qua cho hắn đi, ta rất sợ trưởng bối quỳ lạy tiểu bối sẽ làm nàng giảm thọ.”
Ta kiêu ngạo nhăn mặt nhăn mũi: ” Hừ, ta sẽ không vì mê tín mà buông tha cho hắn. Ta nể mặt chàng, mất mặt hắn cũng là mất mặt chàng, thôi thì ưu khuyết điểm tương hổ.”
” Vì ta?” A Thát tự nhiên vui vẻ hẳn, hôn hôn chóp mũi của ta nói: ” Liễu Liễu, nàng thật sự đã động lòng với ta.”
” Ta đối với chàng tốt như vậy, chàng cũng nên nói cho ta biết chuyện của chàng với Cái nắp kia chứ?”
A Thát lại bắt đầu trốn tránh: ” Thật sự không có chuyện gì, chỉ là trước đây có đánh nhau vài lần thôi.”
Ta tức giận nhéo hắn: ” Chỉ toàn gạt ta! Ta khẳng định chuyện không đơn giản như vậy.”
Hắn ôm ta nói rất nhiều lời dỗ ngọt nhưng mà vẫn cứ là không nói thật.
Nhưng mà cuối cùng ta vẫn hiểu rõ chân tướng, người nói cho ta biết chình là cái tên cái nắp kia.
Có một ngày, Thác Nhã phu nhân kêu A Thát tới gặp mặt để tăng thêm tình cảm mẫu tử, ta nghe xong biết thế nào đến nàng cũng sẽ khóc lóc ầm ĩ cho nên quyết không đi theo. Tránh ở một góc sáng sủa của hoa viên luyện đạn chỉ công. Ở đó, có một tổ ong vò vẽ bị tán cây đại thụ che khuất. Nghe nói, trước kia mọi người từng có ý định diệt trừ cái tổ ong vò vẽ này, nhưng đều không thành công, còn làm chết một người, cho nên người bình thường đều đi vòng qua.
Ta mang theo bên người thuốc phòng côn trùng nên con gì cũng không sợ, mừng rỡ khi không có ai thấy, đứng dưới tàng cây, lấy những con ong vò vẽ bay qua bay lại làm bia luyện bắn đạn đậu.
Nhìn từng con ong vò vẽ rớt xuống cảm giác rất thích, tâm tình vui vẻ nên ta luyện tập cũng thực cao hứng. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người đang lại gần, ta liền kéo ống tay áo làm bộ đang thưởng thức một bụi hoa bên cạnh.
Người tới là cái tên cái nắp kia. Hình dáng của hắn tương tự như A Thát, mặc quần áo cũng giống nhau nên những người khác thường nhìn nhầm hai người bọn hắn. Nhưng ta liếc mắt một cái là có thể phân biệt, bởi vì ánh mắt của bọn họ không giống nhau. A Thát nhìn ta bằng ánh mắt si mê với quyến luyến hâm mộ, mà ánh mắt của tên cái nắp này giống như là độc xà nhìn chằm chằm con mồi. Giờ phút này, không có người ngoài, ánh mắt này của hắn càng rõ ràng.
Ta thấy hắn liền chuẩn bị rời đi, lúc ta đi ngang qua người hắn, ta nhìn thấy hắn mỉm cười tà ác, dùng tiếng Mông Cổ nói, chắc hắn nghĩ ta nghe không hiểu, nói: ” Chờ xem, tiểu mỹ nhân, nàng cùng với tiền của nàng đều sẽ là của ta.”
Tâm ta thoáng động, lặng lẽ bắn về phía hắn mê huyễn phấn, chỉ chốc lát, mắt hắn liền mở to.
Ta hỏi hắn: ” Ngươi chuẩn bị hãm hại đệ đệ của người như thế nào?”
Hắn thẳng trả lời trong vô thức: “Lén để trong phòng hắn một ít công văn cơ mật, vu cho hắn là gian tế do người Hán phái tới.”
Ta lại hỏi: ” Vì sao ngươi lại đi hại hắn?”
Hắn đáp: ” Ta chán ghét hắn, vốn ta là người thông minh nhất trong số các huynh đệ, hắn từ nhỏ đã đần độn nhưng lại đọc sách tốt hơn ta, tập võ cũng mạnh hơn ta. Vốn ta là nhi tử mà mẫu thân yêu thích nhất, mẫu thân luôn nói ta sẽ là nam nhân đẹp trai nhất thảo nguyên, vậy mà khi hắn sinh ra lại giống ta, càng lớn càng giống ta. Phụ vương và mẫu thân cũng càng ngày càng yêu quí hắn. Cho nên lần đó, khi đánh nhau với Thát Đát, ta liền lừa hắn tới chiến trường, đạp hắn xuống ngựa. Thật không ngờ, hắn không những không chết mà còn có được được một tiểu mỹ nhân. Mẫu thân xem hắn là bảo vật, phụ vương cũng xem trọng hắn, mọi người ai cũng lấy lòng hắn. Những thứ này vốn nên là của ta! Ta không muốn trên đời này có một kẻ có khuôn mặt giống ta như đúc…”
Ta cũng không thích trên đời này có một người có gương mặt giống A Thát như đúc, hơn nữa, khuôn mặt kia luôn mang theo biểu cảm xấu xí. Cho nên, ta đưa giải dược cho tên cái nắp rồi dùng khinh công chạy ra xa mấy trượng, sau đó, ném một tảng đá lớn về phía tổ ong.
Vì vậy, khi ánh mắt của tên cái nắp kia khôi phục lại bình thường, cảnh tượng đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là một đàn ong vò vẽ đang bao vây hắn. Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng cả phủ thái sư.
Mấy binh sĩ ra sức dùng quần áo bao quanh người hắn, lấy nhánh cây đuổi những con ong vò vẽ, nhưng số lượng quá nhiều, đuổi không sao hết được, ngược lại còn làm cho cái nắp kia đau đớn co rút nhiều hơn. Cho đến lúc A Thát tới, dùng thuốc đuổi côn trùng mới có thể làm cho đàn ong vò vẽ lưu luyến rời đi.
Nguyện vọng của Cái nắp đã được thực hiện, hắn thành đầu heo, một chút cũng không giống A Thát.
Quần áo trang sức của ta không cần phải nói, đủ loại kiểu dáng, hết sức xa hoa.
Còn có những thứ khác nữa, ví như tách ta dùng cũng có tới cái, tách lưu ly để súc miệng (BB: tách lưu ly là tách thủy tinh, thời đó rất là quí nha, quí hơn tách vàng tách bạc a…), tách sừng tê giác để uống nước trong, tách quan diêu là để uống Hồng Trà, tách Tử Sa để uống Trà xanh, tách Ngà Voi để uống Trà Lài, tách Ngọc Bích để uống Tham Trà, tách Kim Bôi để uống Mật Thủy, tách bạc để uống thuốc.
Những tiểu phiên nữ (BB: tức là cô gái ngoại tộc, ý chỉ các cô gái vùng thảo nguyên) được phái tới hầu hạ ta đều bị tám cái tách của ta làm cho hôn mê, kỳ thật ta cũng muốn hôn mê theo. Cũng không biết Cửu biểu ca đào đâu ra những thứ này, quả thực quá khoe khoang.
Vốn là biểu ca đã có chuẩn bị sẵn nha đầu đưa tới hầu hạ ta, nhưng Thái sư sợ có gian tế nên không cho vào.
Qua một trận bát nháo của Cửu biểu ca, mọi người đều biết rõ ta là muội muội bảo bối của Cửu gia phủ Mộ Dung trong thành. Những người ban đầu xem thường ta đều bị những dụng cụ hoa lệ này làm cho sáng mắt, xem ta như một con rùa vàng. Nữ nhân thì ghen tị với ta, nam nhân thì tham lam muốn đoạt lấy.
Ngay cả Thoát Hoan cũng đến lôi kéo muốn làm quen với ta, hỏi ta có thể sắp xếp để hắn được gặp mặt Cửu biểu ca nói chuyện, bán hàng hóa cho bọn hắn có thể giảm giá bớt được không?
Ta vẫn như trước giả vở nghe không hiểu, không biết nói tiếng Mông Cổ, A Thát làm bộ làm tịch phiên dịch cho ta nghe. Ta gật gật đầu đáp ứng, Thoát Hoan cười ha hả vỗ vai A Thát, tán thưởng hắn. Khen hắn biết chọn vợ, lấy được quý thê.
Nói tới đây tất yếu phải giới thiệu một chút đến Cửu biểu ca của ta. Dường như việc mậu dịch của cả biên giới Ngõa Thứ này đều nằm trong tay hắn, nhất là về phương diện y dược đều bị Cửu biểu ca lũng đoạn đã thế lại còn lôi kéo thêm bà mẹ tham tiền của ta nhập hội. Dựa vào ảnh hưởng của cha mẹ ta ở triều đình nên quan hệ của hắn với quan quân coi giữ biên giới cực kì thân thiết. Có Đại Minh là chỗ dựa to lớn vững chắc, Ngõa Thứ muốn dùng quyền thế áp nhân cũng phải suy nghĩ lại. Cho nên Cửu biểu ca chẳng qua chỉ là một thương nhân trong giới thương kĩ, nhưng ở Ngõa Thứ không ai có đủ quyền thế để áp chế hắn.
Cũng bởi vậy, ta ở tại phủ thái sư có địa vị rất đặc biệt, ai dám chạm vào liền nóng bỏng tay.
Vì vậy có thể thấy được đầu thai vào nhà có tiền có thế mới là tuyệt sách. Giống như tứ đại mỹ nữ kia, tuy rằng có xinh đẹp hơn ta nhưng cũng chỉ là người có nhan sắc, sống chết đều bị nam nhân nắm giữ. Còn ta nhờ sinh vào đúng nhà, gia thế như vậy có thể nói cao không cao, nói thấp không thấp, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, cũng không liên quan đến quan hệ chính trị của bên thông gia.
Hiện tại, mọi người chắc nghĩ rằng ta sẽ làm loạn ở phủ thái sư? Sai, hiện tại ta rất yếu ớt. Ta mặc quần lụa mỏng hoa lệ, đi đường phiêu phiêu, bộ dạng như gió to thổi qua là ta sẽ ngã. Nhãn tình luôn trong sáng khờ dại, mắt mở to ngây thơ, giống như tiên nữ chưa hề vướng bụi trần của nhân gian, không quan tâm đến thế sự ( nếu như ta làm ra bộ dạng thực sự xấu xa, có lẽ những người khác sẽ nghĩ ta đang bị tâm thần). Cuối cùng, trước mặt Thoát Hoan, ta cũng không cần quỳ xuống nữa.
Còn vì sao ta phải giả vờ như vậy? Đương nhiên là để dễ dàng cho ta thuận tiện làm chuyện xấu.
Giống như, các con trai của Thoát Hoan khi đi đến đứng trước mặt ta, ta vô tình làm rơi vài hạt đậu, thế là bọn chúng bị trượt chân. Bọn họ quanh năm tập võ đánh giặc, cho nên động tác rất linh hoạt, chỉ lảo đảo một chút, không ngã sấp xuống. Nhưng đừng nóng vội, lúc này, đầu gối của bọn họ sẽ đột nhiên cảm thấy đau xót, sau đó liền quỳ gối xuống trước mặt ta. Đúng lúc này, ta sẽ vờ như bị dọa đến ngây người, cố gắng đứng thẳng người nhận một quỳ của bọn họ.
Chân tướng chính là, trong tay áo rộng thùng thình của ta có dùng một loại độc chiêu của Mộ Dung gia có thể bắn đạn đậu. Bắn một vài viên đến lòng bàn chân của bọn họ, sau đó lại bắn một vài viên trúng vào huyệt đạo trên đùi bọn họ.
Bọn Thát tử này chỉ biết múa đại đao, không có kiến thức võ công cao thâm, cộng với việc ta mảnh mai yếu đuối, cho nên không ai nghi ngờ ta, chẳng qua chỉ là cảm thấy được có chút tà môn.
Nhưng mà có chút liên lụy đến những người hầu quét tước dọn dẹp. Thế là ta đưa cho bọn họ một ít thuốc chữa thương với một ít tiền, lại còn tùy tiện giúp bọn họ chữa trị những căn bệnh ngoài da. Bọn người đó hầu bắt đầu tán dương ta có tâm địa Bồ Tát, không lâu sau còn truyền tụng ta là nữ thần hạ phàm, nói những người đó quỳ xuống là ý chỉ của thần linh.
Về sau không ít tôi tớ trông thấy ta liền hai tay tạo thành chữ thập quỳ xuống, người nhà Thoát Hoan không chủ động đối ta quỳ lạy, nửa tin nửa ngờ, nhưng khi ta gặp Thoát Hoan thì không còn ai so đo ta giả ngu không quỳ xuống.
Đương nhiên là không thể gạt được A Thát, nhưng hắn cũng không vạch trần ta, chỉ ở sau lưng trộm hỏi vì sao ta lại làm như vậy?
Ta nhếch miệng nói: “Ai bảo bọn họ dùng những ánh mắt đó để nhìn ta?”
A Thát không kiến nghị, chỉ nói: ” Thái sư chung quy cũng là cha ta, nàng hãy bỏ qua cho hắn đi, ta rất sợ trưởng bối quỳ lạy tiểu bối sẽ làm nàng giảm thọ.”
Ta kiêu ngạo nhăn mặt nhăn mũi: ” Hừ, ta sẽ không vì mê tín mà buông tha cho hắn. Ta nể mặt chàng, mất mặt hắn cũng là mất mặt chàng, thôi thì ưu khuyết điểm tương hổ.”
” Vì ta?” A Thát tự nhiên vui vẻ hẳn, hôn hôn chóp mũi của ta nói: ” Liễu Liễu, nàng thật sự đã động lòng với ta.”
” Ta đối với chàng tốt như vậy, chàng cũng nên nói cho ta biết chuyện của chàng với Cái nắp kia chứ?”
A Thát lại bắt đầu trốn tránh: ” Thật sự không có chuyện gì, chỉ là trước đây có đánh nhau vài lần thôi.”
Ta tức giận nhéo hắn: ” Chỉ toàn gạt ta! Ta khẳng định chuyện không đơn giản như vậy.”
Hắn ôm ta nói rất nhiều lời dỗ ngọt nhưng mà vẫn cứ là không nói thật.
Nhưng mà cuối cùng ta vẫn hiểu rõ chân tướng, người nói cho ta biết chình là cái tên cái nắp kia.
Có một ngày, Thác Nhã phu nhân kêu A Thát tới gặp mặt để tăng thêm tình cảm mẫu tử, ta nghe xong biết thế nào đến nàng cũng sẽ khóc lóc ầm ĩ cho nên quyết không đi theo. Tránh ở một góc sáng sủa của hoa viên luyện đạn chỉ công. Ở đó, có một tổ ong vò vẽ bị tán cây đại thụ che khuất. Nghe nói, trước kia mọi người từng có ý định diệt trừ cái tổ ong vò vẽ này, nhưng đều không thành công, còn làm chết một người, cho nên người bình thường đều đi vòng qua.
Ta mang theo bên người thuốc phòng côn trùng nên con gì cũng không sợ, mừng rỡ khi không có ai thấy, đứng dưới tàng cây, lấy những con ong vò vẽ bay qua bay lại làm bia luyện bắn đạn đậu.
Nhìn từng con ong vò vẽ rớt xuống cảm giác rất thích, tâm tình vui vẻ nên ta luyện tập cũng thực cao hứng. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người đang lại gần, ta liền kéo ống tay áo làm bộ đang thưởng thức một bụi hoa bên cạnh.
Người tới là cái tên cái nắp kia. Hình dáng của hắn tương tự như A Thát, mặc quần áo cũng giống nhau nên những người khác thường nhìn nhầm hai người bọn hắn. Nhưng ta liếc mắt một cái là có thể phân biệt, bởi vì ánh mắt của bọn họ không giống nhau. A Thát nhìn ta bằng ánh mắt si mê với quyến luyến hâm mộ, mà ánh mắt của tên cái nắp này giống như là độc xà nhìn chằm chằm con mồi. Giờ phút này, không có người ngoài, ánh mắt này của hắn càng rõ ràng.
Ta thấy hắn liền chuẩn bị rời đi, lúc ta đi ngang qua người hắn, ta nhìn thấy hắn mỉm cười tà ác, dùng tiếng Mông Cổ nói, chắc hắn nghĩ ta nghe không hiểu, nói: ” Chờ xem, tiểu mỹ nhân, nàng cùng với tiền của nàng đều sẽ là của ta.”
Tâm ta thoáng động, lặng lẽ bắn về phía hắn mê huyễn phấn, chỉ chốc lát, mắt hắn liền mở to.
Ta hỏi hắn: ” Ngươi chuẩn bị hãm hại đệ đệ của người như thế nào?”
Hắn thẳng trả lời trong vô thức: “Lén để trong phòng hắn một ít công văn cơ mật, vu cho hắn là gian tế do người Hán phái tới.”
Ta lại hỏi: ” Vì sao ngươi lại đi hại hắn?”
Hắn đáp: ” Ta chán ghét hắn, vốn ta là người thông minh nhất trong số các huynh đệ, hắn từ nhỏ đã đần độn nhưng lại đọc sách tốt hơn ta, tập võ cũng mạnh hơn ta. Vốn ta là nhi tử mà mẫu thân yêu thích nhất, mẫu thân luôn nói ta sẽ là nam nhân đẹp trai nhất thảo nguyên, vậy mà khi hắn sinh ra lại giống ta, càng lớn càng giống ta. Phụ vương và mẫu thân cũng càng ngày càng yêu quí hắn. Cho nên lần đó, khi đánh nhau với Thát Đát, ta liền lừa hắn tới chiến trường, đạp hắn xuống ngựa. Thật không ngờ, hắn không những không chết mà còn có được được một tiểu mỹ nhân. Mẫu thân xem hắn là bảo vật, phụ vương cũng xem trọng hắn, mọi người ai cũng lấy lòng hắn. Những thứ này vốn nên là của ta! Ta không muốn trên đời này có một kẻ có khuôn mặt giống ta như đúc…”
Ta cũng không thích trên đời này có một người có gương mặt giống A Thát như đúc, hơn nữa, khuôn mặt kia luôn mang theo biểu cảm xấu xí. Cho nên, ta đưa giải dược cho tên cái nắp rồi dùng khinh công chạy ra xa mấy trượng, sau đó, ném một tảng đá lớn về phía tổ ong.
Vì vậy, khi ánh mắt của tên cái nắp kia khôi phục lại bình thường, cảnh tượng đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là một đàn ong vò vẽ đang bao vây hắn. Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng cả phủ thái sư.
Mấy binh sĩ ra sức dùng quần áo bao quanh người hắn, lấy nhánh cây đuổi những con ong vò vẽ, nhưng số lượng quá nhiều, đuổi không sao hết được, ngược lại còn làm cho cái nắp kia đau đớn co rút nhiều hơn. Cho đến lúc A Thát tới, dùng thuốc đuổi côn trùng mới có thể làm cho đàn ong vò vẽ lưu luyến rời đi.
Nguyện vọng của Cái nắp đã được thực hiện, hắn thành đầu heo, một chút cũng không giống A Thát.