“Nhưng tôi có người để thích rồi...” sống mũi Tiểu Tang thấy cay cay, thế nhưng người đó lại không thích tôi, tôi còn đứng trước mặt anh ta mà nói mạnh mồm.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Khiêm liền trở nên khó coi, nói lạnh lùng: “Là Triệu Hàng Chi?”
“Vâng.”
“Tuy em không nhận anh nhưng người khác cũng đừng nghĩ có được em, em đừng có nghĩ tới chuyện quyến rũ anh ta
Lời anh nói thực sự làm cô tức giận, cô đứng lên giáng cho anh một cái tát, tức tới nỗi toàn thân run lên: “Toàn thế giới này người không có tư cách nói tôi chính là anh! anh dựa vào cái gì mà nói tôi? Dựa vào cái gì?”
Hoắc Thiệu Khiêm dùng lực nắm lấy tay cô, cắn lên môi cô, sự đau thương cùng với căm giận trong lòng Tiểu Tang đột nhiên bùng lên, cô giơ chân đá vào anh, anh không tránh và đứng im đón nhận cú đá đó, thậm chí miệng còn không kêu lên một tiếng.
“Em từ bỏ ý nghĩ đó đi, cả đời này em sẽ là người của anh!” nói xong câu này anh liền rời đi.
Tiểu Tang đột nhiên cảm thấy thật chán nản, cô ngồi phịch xuống đất.
.............
Ngày mai chính là ngày hôn lễ của Hoắc Thiệu Khiêm và Bạch Dĩnh, Tiểu Tang lấy cớ cơ thể không khỏe nên không đi tham dự, chỉ thu dọn mấy bộ quần áo, viết cho Bạch Dĩnh một bức thư để lại, đem hành lý ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, tiếp sau đó cô cảm thấy phía sau gáy đau nhói, làm cô bất tỉnh, chìm ngập vào trong bóng tối.
Trong bóng tối dường như có ánh đèn nhấp nháy, giống như sương mù dần tan ra, để lộ một khoảng hư vô huyền ảo, cô đột nhiên nhìn thấy bản thân mình.
Cô vẫn rất trẻ, trên khuôn mặt có chút nhút nhát và xấu hổ, cô hỏi một người hóa trang thành một con gấu khổng lồ đang ngồi bên cạnh mình:“ Có phải anh thích em không?”
Con gấu vụng về gật đầu, cô kêu lên một tiếng vui mừng, ôm chặt lấy con gấu, trong tay con gấu đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp nhỏ, cô đỡ lấy chiếc hộp với vẻ tò mò, đó là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn xinh xắn.
Con gấu đột nhiên chạy đi, rồi đưa tay ra vẫy cô: “Gả cho anh nhé!”
Cô đơ người ra một lát rồi mới gật đầu hạnh phúc.
Con gấu bỏ chiếc mặt nạ ra, để lộ ra khuôn mặt, Tiểu Tang cả đời sẽ không quên khuôn mặt đó.
Cô đứng ở nơi xa, nhìn bản thân mình hạnh phúc ôm lấy Hoắc Thiệu Khiêm rời đi, cô đang muốn đuổi theo, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, lần này là một cảnh tượng của một hôn lễ tráng lệ, nhưng lại không có lấy một người.
Tiểu Tang men theo con đường dẫn lên sân khấu đi chầm chậm, trong lòng rất sợ hãi, nhưng cô biết, dường như cô sắp biết điều gì đó.
Ở phía trước vốn là nơi Cha đạo đứng nhưng đứng ở đó lại là cô và Hoắc Thiệu Khiêm, hai người đều mặc đồ lễ phục đám cưới.
Trong tay Hoắc Thiệu Khiêm cầm một tập tài liệu, cô thản nhiên đỡ lấy, sau khi ký tên xong, ngữ khí rất bình thản cô nói: “Hoắc Thiệu Khiêm, sẽ có một ngày, những thứ này tôi sẽ lấy lại hết.”
Hoắc Thiệu Khiêm không hề tức giận một chút nào, anh chỉ cười cười: “Nếu như em tức giận thì mắng thêm vài câu cũng không sao, nếu như ba em không tức chết thì cũng hi vọng em có thể cầm về được những thứ này.”
Cô nhìn anh, trong mắt như sắp nhỏ máu ra.
Tiểu Tang cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhưng dường như sự việc vẫn chưa kết thúc, cảnh tượng lại một lần nữa thay đổi, lần này là một căn phòng lưu trữ lộn xộn.
Cô nhìn thấy cô mặc quần áo của người bệnh, trên đầu còn quấn băng gạc, trốn trong một góc bịt chặt miệng lại, bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào: “Đi phía đó tìm xem, Hoắc tiên sinh nói rồi, chưa tìm thấy người thì không được quay về!”
Cứ trốn như thế cho tới nửa đêm, cô tìm được một bộ đồ y tá cũ kĩ, kéo tấm băng quấn trên đầu xuống, vết thương trên đầu vẫn còn đang rỉ máu, cô tìm một chiếc khẩu trang, đeo vào, rồi mới dám cúi đầu đi ra phía ngoài.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô liền chạy như ma đuổi, chạy thẳng tới một phòng khám tư nhân cao cấp. Cửa không khóa, cô đi vào như thể rất quen đường, bên trong có một người đàn ông, nhìn như thể đang đợi cô, vừa nhìn thấy cô liền ôm chầm lấy cô thương xót.
Cô giống như tìm được người cứu mạng mà bám lấy quần áo người đàn ông, cô lặp đi lặp lại mấy câu nói: “Giúp tôi rời khỏi nơi đây! Tôi sẽ trở lại báo thù.....” người đàn ông với khuôn mặt đau khổ, bảo cô hãy ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã. Cô nhìn thấy cô ngủ say, người đàn ông đặt cô bên cạnh một thiết bị, do dự một lát rồi nói: “Tiểu Tang, em đừng trách anh, anh chỉ là không muốn nửa phần đời còn lại của em đều sống trong sự thù hận....”
Tiểu Tang muốn hét tỉnh cô, nhưng lại bất lực, mắt trừng trừng nhìn người đàn ông khởi động chiếc máy, làm thôi miên sâu cho cô.
Đầu óc cô đột nhiên đau đớn vô cùng, cô muốn tỉnh dậy, cô muốn nhớ lại tất cả.
Sau khi cô bị thôi miên, quên hết mọi thứ, ngày hôm đó cô ở ga tàu, cô nắm chặt lấy chiếc vé tàu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngồi lên một chuyến tàu khác và tới nơi đây.
Không ngờ, cô vẫn gặp Hoắc Thiệu Khiêm!
....................
Tiểu Tang đột nhiên mở đôi mắt mơ hồ ra, trước mắt mọi thứ dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy Hoắc Thiệu Khiêm, còn có cả Triệu Hàng Chi, cũng nhìn thấy Bạch Dĩnh, hai mắt Bạch Dĩnh còn hơi đỏ lên.
Cô từ từ hít thở, rồi nhìn Bạch Dĩnh cười cười.
Nước mắt của Bạch Dĩnh lăn ra: “Tiểu Tang, em dọa chị sợ chết khiếp, nếu không phải Triệu Hàng Chi đếm tìm em, cứu em đúng lúc thì em đã bị bắt cóc rồi, những tên ăn trộm đó chắc chắn là nghĩ trong nhà không có người nên đến ăn trộm đồ.....”
Tiểu Tang nhìn Triệu Hàng Chi: “Cảm ơn anh.”
Triệu Hàng Chi nhún vai, cười lại với cô: “Nên làm thôi mà!”
Tiểu Tang không hề liếc nhìn Hoắc Thiệu Khiêm, Hoắc Thiệu Khiêm muốn đưa tay lên sờ vào trấn cô, nhưng cô đã quay mặt sang một bên né đi.
Bàn tay anh lơ lửng trong không trung, nhưng cũng không tức giận: “Em muốn ăn chút gì?”
Ánh mắt Tiểu Tang nhìn vào Triệu Hàng Chi đứng bên cạnh: “Có thể rót giúp tôi cốc nước không?”
Triệu Hàng Chi gật đầu, Hoắc Thiệu Khiêm lại nhanh hơn Triệu Hàng Chi một bước rót nước, đưa đến miệng cô, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về phía Triệu Hàng Chi, không thèm nhìn anh dù chỉ là liếc nhìn.
“Thiệu Khiêm!” Bạch Dĩnh nói với ngữ khí có chút lo lắng: “Anh sao thế, việc như vậy nên để Triệu Hàng Chi làm, Tiểu Tang không thích người lạ lại gần cô ấy.”
Người lạ?
Đúng thế, bây giờ ánh mắt Tiểu Tang nhìn anh hoàn toàn giống với nhìn một người xa lạ, cuối cùng anh cũng cảm giác thấy điều gì đó bất thường, liền hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Tang không nói gì, chỉ cảm thấy bực dọc: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mọi người đi đi.”
Trong lòng Bạch Dĩnh bất an, kéo tay Hoắc Thiệu Khiêm nói: “Thiệu Khiêm, đi thôi, ngày mai là ngày chúng ta kết hôn, còn có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong.....”
“Vậy thì lùi lại vài hôm nữa.”
Hoắc Thiệu Khiêm không nhìn Bạch Dĩnh, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tang không rời mắt, nhưng không có được bất kì sự đáp lại nào, trong lòng anh hốt hoảng, còn hốt hoảng hơn cả lúc nghe tin cô bị bắt cốc và bị thương.
Khuôn mặt Bạch Dĩnh đột nhiên trắng bệch cắt không còn giọt máu, cô nắm chặt lấy chiếc túi trong tay: “Vâng, nghe theo anh.”
Chỉ tới sau khi Hoắc Thiệu Khiêm và Bạch Dĩnh rời đi, Triệu Hàng Chi mới cầm cốc nước đó, đỡ Tiểu Tang ngồi dậy, đưa cốc nước lên miệng cho cô uống từng ngụm một.
Nước mắt cô từ từ lăn ra, Triệu Hàng Chi hốt hoảng: “Cô thấy không thoải mái ở đâu, tôi đi gọi bác sĩ.”
Tiểu Tang kéo tay anh lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tôi không sao, mấy năm nay, chưa có khi nào tôi sống tốt như bây giờ.”
Nếu không phải là bộ dạng không thay đổi, Triệu Hàng Chi suýt nữa còn cho rằng Tiểu Tang bị ma nhập, cô thế này không hề giống với một bảo mẫu mà ngoài mặt lạnh lùng trong lòng ấm áp, sống nội tâm như anh từng biết trước đây.
“Triệu Hàng Chi, giúp tôi....cũng là giúp Bạch Dĩnh, tôi biết anh vẫn luôn thích Bạch Dĩnh.”
Triệu Hàng Chi từ từ đặt cốc nước xuống, khuôn mặt có chút ngạc nhiên, sau đó liền trở nên nghiêm túc: “Giúp thế nào.....”
................
Trong một dinh thự nằm ở vùng ngoại ô, hôn lễ đã được lùi lại mấy ngày của Hoắc gia và Bạch gia đang được tổ chức long trọng, những nhân vật có tiếng tăm của thành phố đều tới tham dự, mọi người diện trên người những bộ quần áo váy vóc lộng lẫy.
“Mau xem, đến rồi.....”
Mọi người quay đầu lại, một chiếc Lincoln đang tiến lại gần, cánh cửa xe mở ra, tân lang Hoắc Thiệu Khiêm xuống xe trước, đưa tay ra đỡ lấy vị hôn thê xinh đẹp Bạch Dĩnh.
Mái tóc dài của Bạch Dĩnh được cuộn lên, để lộ ra phần cổ dài và trắng, mặc trên người bộ váy cưới màu trắng, còn Hoắc Thiệu Khiêm mặc trên người một bộ vest màu đen, khí chất quý tộc vốn có trên người anh làm cho anh càng thoát tục và anh tú hơn.
Đúng là một đôi uyên ương trời tạo.
Nhưng trong lòng Bạch Dĩnh luôn có một sự bất an, sau khi rời khỏi bệnh viện chỗ Tiểu Tang, đừng nói tới mấy ngày nay Hoắc Thiệu Khiêm thái độ đối với cô không thay đổi, nhưng cô cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng anh vô cùng không tốt.
Khi ánh mắt cô hướng thẳng về phía Hoắc Thiệu Khiêm, kiễng chân hôn lên má anh, dưới sân khấu mọi người bắt đầu vỗ tay ào ào, tiếp theo là lúc hai người trao nhân cho nhau, con tim Bạch Dĩnh cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ cần đeo nhẫn vào, lễ thức coi như hoàn thành.
“Hoắc Thiệu Khiêm, anh lừa mất sản nghiệp nhà chúng tôi, bây giờ lại muốn lừa Bạch gia sao?”
Lối vào của hội trường, bên dưới vòng hoa rực rỡ sắc màu, một người đứng đó thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, Hoắc Thiệu Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đó anh liền ngạc nhiên và vui mừng.
Tiểu Tang mặc trên người một bộ lễ phục màu đen được may rất tinh tế, trên tay còn cầm một chiếc túi màu đỏ tươi quý giá, đi về phía cô dâu chú rể, dáng điệu của cô thể hiện rõ cô là một người được nuôi dạy trong một gia đình gia thế.
“Em là Tiểu Tang?” Bạch Dĩnh ngạc nhiên, sợ hãi lắc lắc đầu: “Không, cô không phải.....”
“Tôi đúng là không phải Tiểu Tang mà cô quen biết, hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn vạch trần những việc chẳng bằng loài cầm thú mà vị Hoắc thiếu gia đây đã làm.....”
Cô vừa dứt lời, phía dưới đột nhiên ồn áo bàn tán.
Tiểu Tang đứng trước mặt anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
“Tiểu Tang......” Hoắc Thiệu Khiêm bất động, ánh mắt mơ hồ lại tuyệt vọng nhìn cô, đưa tay ra, nhưng được một nửa thì dừng lại, đôi môi anh run lên, nhưng khuôn mặt thì không có nét biểu cảm gì: “Em nhớ ra anh rồi?”
“Nếu như có thể, tôi muốn cả đời này sẽ không nhớ ra anh.” Tiểu Tang cười khểnh một tiếng, đi gần về phía anh một chút, ánh mắt cô như đóng băng lại, từ trong túi xách cô lấy ra một tập tài liệu, vứt xuống dưới chân Hoắc Thiệu Khiêm: “Nhờ sự giúp đỡ của Triệu Thị, tôi đã thù về một phần cổ phần của gia đình chúng tôi, tuy anh bây giờ vẫn là cổ đông lớn nhất, nhưng anh biết tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Hoắc Thiệu Khiêm đứng thẳng trước mặt cô, đôi môi anh mấp máy nhưng không nói gì, lấy trong túi ra một sợ dây màu đỏ, tháo nó ra, nhìn cô: “Còn nhớ nó không?”
Sợi dây luồn vào một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, kim cương nhấp nháy long lanh, giống như nhìn thấy chủ nhân người vẫn luôn đeo nó.
“Đưa tôi xem xem.” Cô đưa tay ra rút chiếc nhẫn trong tay anh, rồi khi đã cầm vào tay cô không chút do dự ném đi.
Anh đơ người ra, vài giây sau mới bật cười: “Kim cương trên chiếc nhẫn tuy rất nhỏ, nhưng năm đó anh đã phải tiết kiệm tiền nửa năm, em đường đường là một đương kim đại tiểu thư, vậy mà lại thích nó đến như vậy....”
Tiểu Tang mím chặt môi, nói đầy tức giận: “Năm đó tôi quá ngốc nên mới yêu anh, lại còn ép chết cha tôi, còn tôi cũng mất trí, hơn nữa còn phải sống tạm bợ cho qua ngày bao nhiêu năm nay....”
“Em hận anh thế này cũng tốt, ít nhất là em sẽ không quên anh.”
Anh muốn sờ tay lên mặt cô nhưng cô lại quay người rời đi, từ phía sau lưng truyền đến tiếng nói của anh: “Tiểu Tang, đúng là anh có động cơ khi tiếp cận em, trước đây đều lừa dối em, thế nhưng, mỗi lần lừa em anh đều cảm thấy rất đau khổ, là an đã phụ em!”
“Đúng, là anh đã phụ tôi! Tôi đã nói rồi, có một ngày, những thứ gì của nhà tôi tôi sẽ lấy lại hết, vì thế, chúng ta sau này còn gặp lại nhau nhiều Hoắc tiên sinh.”
Nói xong, cô không lưu luyến gì mà rời khỏi buổi hôn lễ.
Cô chỉ cảm thấy có sự bực dọc không nói ra được, năm xưa khi anh đóng giả làm một con gấu để cầu hôn cô, cảnh tượng đó cô nhớ không thật rõ ràng, thế nhưng ngày hôm đó anh đứng trong buổi hôn lễ ép cô ký tên, bộ dạng đó, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Hôm nay, anh lại nói những điều đó có tác dụng gì, lẽ nào còn muốn dùng những lời đường mật để lừa cô sao? Anh đã quên hết những việc trước đây rồi à? thế nhưng cô đã nhớ hết, cô nhớ lại hết rồi.
Hóa ra quên đi không phải là bất hạnh, mà là hạnh phúc thực sự.
Hoắc Thiệu Khiêm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nhìn theo bóng dáng mảnh dẻ, mỏng manh của cô như một tờ giấy mà bất cứ khi nào cũng có thể bị gió thổi đi, nhưng lại kiên cường hơn bất kì ai
Nếu ngay từ đầu anh biết, anh tiếp cận cô đã để lại cho cô nhiều nỗi đau và vết sẹo không lành được như vậy, liệu anh có lựa chọn từ bỏ thân phận hư ảo là người của Hoắc gia không?
..........
Hôn lễ vốn ồn ào náo nhiệt, bây giờ là một sự hỗn loạn.
Kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra, Hoắc Thiệu Khiêm thở dài một tiếng, sau đó tìm bậc thềm bước xuống, nhắm mắt lại.
Tất cả đều kết thúc rồi!
Bên cạnh có người ghé lại gần, ngồi xuống cạnh anh: “Anh hối hận rồi à?”
Hoắc Thiệu Khiêm không mở mắt ra: “Đã từ rất lâu, tôi hối hận rồi.”
“Vậy thì tại sao anh còn đồng ý kết hôn với tôi?” Bạch Dĩnh hỏi với ngữ khí có phần kích động: “Rõ ràng tôi biết chúng ta chỉ là kết hôn giả, thế nhưng tôi vẫn không can tâm....”
“Thế nên cô cho người bắt cóc Tiểu Tang, chỉ là muốn ép tôi kết hôn với cô theo đúng kế hoạch. Thực ra, cô không cần làm như vậy tôi cũng sẽ kết hôn với cô, thế nhưng....” Hoắc Thiệu Khiêm đột nhiên mở mắt ra: “Cô làm cho Tiểu Tang nhớ lại tất cả, cô có biết không, khi được biết cô ấy không còn nhớ tôi tôi đã vui đến thế nào, thế nhưng tất cả đã bị cô phá hủy.
“Tôi...tôi chỉ là sợ....”
Hai mắt Bạch Dĩnh đột nhiên nhòe đi, cô ta chỉ có kết hôn mới có thể tham gia vào công ty của cha mình, dã tâm của cô ta là như vậy, do đó đã kết hợp với Hoắc Thiệu Khiêm, cô ta gia nhập vào công ty có được quyền điều hành thì anh mới có thể có được hợp tác lâu dài, thế nhưng cô ta nhìn thấy thái độ của Hoắc Thiệu Khiêm đối với Tiểu Tang, càng ngày cô ta càng lo lắng, cô ta không cho phép kế hoạch trong tương lai của mình bị phá hỏng chỉ vì một bảo mẫu.
Hoắc Thiệu Khiêm ngẩng đầu lên lau nước mắt cho Bạch Dĩnh: “Thực ra chúng ta có điểm rất giống nhau, hay là, để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện đi.”
Anh ngồi lại với tư thế thoải mái hơn, bắt đầu nói: “Có một bé trai, vừa mới sinh ra mẹ cậu đã mất rồi, cậu được mẹ kế nuôi lớn, cậu cũng luôn coi mẹ kế như mẹ đẻ của mình, thế nhưng có một ngày cậu phát hiện, mẹ cậu chính là bị mẹ kế hại chết, thế nhưng khi đó cậu còn nhỏ, không đấu lại được với bà ta....”
Anh dựa lưng vào ghế, hay tay vắt ra sau gáy nói tiếp: “Cha cậu không phải chỉ có một người con trai là cậu, cậu còn có anh trai, là con trai của mẹ kế, tuy cuối cùng cha cậu vẫn chọn người em làm người kế thừa kế gia nghiệp, nhưng cũng đưa ra một thách đố cho cậu, bảo cậu đi tới một nơi khác, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ rất khó hoàn thành thì cậu mới có thể trở về và thừa kế gia nghiệp....”
Hoắc Thiệu Khiêm nói tới đây, đột nhiên đơ người ra, một lúc sau, anh lại dùng ngữ khí bình thản như đang kể chuyện đó nói tiếp: “Ở đó,c ậu gặp được người cong ái quan trọng nhất cuộc đời mình, cậu trong lòng đã có mục đích tiếp cận cô, sau đó yêu cô, cuối cùng lại không thể không làm hại cô cho tới khi mất đi cô hoàn toàn. Thế nhưng chàng trai đó bắt buộc phải làm vậy, cậu muốn báo thù cho mẹ mình....
“Chàng trai đó đã từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, cha cậu đã dùng thân phận để mê hoặc cậu, cậu bèn từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay.”
“Cô ấy vẫn quay về, chẳng phải thế à? anh vẫn còn cơ hội.”
“Tôi biết.”
Anh khẽ mỉm cười, quay người lại, quay lưng vào Bạch Dĩnh, chiếc áo sơ mi đã nhàu nát, có cơn gió nhẹ thôi qua, anh co người lại, hình như đã ngủ mất rồi....
----Hết------
Sắc mặt Hoắc Thiệu Khiêm liền trở nên khó coi, nói lạnh lùng: “Là Triệu Hàng Chi?”
“Vâng.”
“Tuy em không nhận anh nhưng người khác cũng đừng nghĩ có được em, em đừng có nghĩ tới chuyện quyến rũ anh ta
Lời anh nói thực sự làm cô tức giận, cô đứng lên giáng cho anh một cái tát, tức tới nỗi toàn thân run lên: “Toàn thế giới này người không có tư cách nói tôi chính là anh! anh dựa vào cái gì mà nói tôi? Dựa vào cái gì?”
Hoắc Thiệu Khiêm dùng lực nắm lấy tay cô, cắn lên môi cô, sự đau thương cùng với căm giận trong lòng Tiểu Tang đột nhiên bùng lên, cô giơ chân đá vào anh, anh không tránh và đứng im đón nhận cú đá đó, thậm chí miệng còn không kêu lên một tiếng.
“Em từ bỏ ý nghĩ đó đi, cả đời này em sẽ là người của anh!” nói xong câu này anh liền rời đi.
Tiểu Tang đột nhiên cảm thấy thật chán nản, cô ngồi phịch xuống đất.
.............
Ngày mai chính là ngày hôn lễ của Hoắc Thiệu Khiêm và Bạch Dĩnh, Tiểu Tang lấy cớ cơ thể không khỏe nên không đi tham dự, chỉ thu dọn mấy bộ quần áo, viết cho Bạch Dĩnh một bức thư để lại, đem hành lý ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, tiếp sau đó cô cảm thấy phía sau gáy đau nhói, làm cô bất tỉnh, chìm ngập vào trong bóng tối.
Trong bóng tối dường như có ánh đèn nhấp nháy, giống như sương mù dần tan ra, để lộ một khoảng hư vô huyền ảo, cô đột nhiên nhìn thấy bản thân mình.
Cô vẫn rất trẻ, trên khuôn mặt có chút nhút nhát và xấu hổ, cô hỏi một người hóa trang thành một con gấu khổng lồ đang ngồi bên cạnh mình:“ Có phải anh thích em không?”
Con gấu vụng về gật đầu, cô kêu lên một tiếng vui mừng, ôm chặt lấy con gấu, trong tay con gấu đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp nhỏ, cô đỡ lấy chiếc hộp với vẻ tò mò, đó là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn xinh xắn.
Con gấu đột nhiên chạy đi, rồi đưa tay ra vẫy cô: “Gả cho anh nhé!”
Cô đơ người ra một lát rồi mới gật đầu hạnh phúc.
Con gấu bỏ chiếc mặt nạ ra, để lộ ra khuôn mặt, Tiểu Tang cả đời sẽ không quên khuôn mặt đó.
Cô đứng ở nơi xa, nhìn bản thân mình hạnh phúc ôm lấy Hoắc Thiệu Khiêm rời đi, cô đang muốn đuổi theo, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, lần này là một cảnh tượng của một hôn lễ tráng lệ, nhưng lại không có lấy một người.
Tiểu Tang men theo con đường dẫn lên sân khấu đi chầm chậm, trong lòng rất sợ hãi, nhưng cô biết, dường như cô sắp biết điều gì đó.
Ở phía trước vốn là nơi Cha đạo đứng nhưng đứng ở đó lại là cô và Hoắc Thiệu Khiêm, hai người đều mặc đồ lễ phục đám cưới.
Trong tay Hoắc Thiệu Khiêm cầm một tập tài liệu, cô thản nhiên đỡ lấy, sau khi ký tên xong, ngữ khí rất bình thản cô nói: “Hoắc Thiệu Khiêm, sẽ có một ngày, những thứ này tôi sẽ lấy lại hết.”
Hoắc Thiệu Khiêm không hề tức giận một chút nào, anh chỉ cười cười: “Nếu như em tức giận thì mắng thêm vài câu cũng không sao, nếu như ba em không tức chết thì cũng hi vọng em có thể cầm về được những thứ này.”
Cô nhìn anh, trong mắt như sắp nhỏ máu ra.
Tiểu Tang cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhưng dường như sự việc vẫn chưa kết thúc, cảnh tượng lại một lần nữa thay đổi, lần này là một căn phòng lưu trữ lộn xộn.
Cô nhìn thấy cô mặc quần áo của người bệnh, trên đầu còn quấn băng gạc, trốn trong một góc bịt chặt miệng lại, bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào: “Đi phía đó tìm xem, Hoắc tiên sinh nói rồi, chưa tìm thấy người thì không được quay về!”
Cứ trốn như thế cho tới nửa đêm, cô tìm được một bộ đồ y tá cũ kĩ, kéo tấm băng quấn trên đầu xuống, vết thương trên đầu vẫn còn đang rỉ máu, cô tìm một chiếc khẩu trang, đeo vào, rồi mới dám cúi đầu đi ra phía ngoài.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô liền chạy như ma đuổi, chạy thẳng tới một phòng khám tư nhân cao cấp. Cửa không khóa, cô đi vào như thể rất quen đường, bên trong có một người đàn ông, nhìn như thể đang đợi cô, vừa nhìn thấy cô liền ôm chầm lấy cô thương xót.
Cô giống như tìm được người cứu mạng mà bám lấy quần áo người đàn ông, cô lặp đi lặp lại mấy câu nói: “Giúp tôi rời khỏi nơi đây! Tôi sẽ trở lại báo thù.....” người đàn ông với khuôn mặt đau khổ, bảo cô hãy ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã. Cô nhìn thấy cô ngủ say, người đàn ông đặt cô bên cạnh một thiết bị, do dự một lát rồi nói: “Tiểu Tang, em đừng trách anh, anh chỉ là không muốn nửa phần đời còn lại của em đều sống trong sự thù hận....”
Tiểu Tang muốn hét tỉnh cô, nhưng lại bất lực, mắt trừng trừng nhìn người đàn ông khởi động chiếc máy, làm thôi miên sâu cho cô.
Đầu óc cô đột nhiên đau đớn vô cùng, cô muốn tỉnh dậy, cô muốn nhớ lại tất cả.
Sau khi cô bị thôi miên, quên hết mọi thứ, ngày hôm đó cô ở ga tàu, cô nắm chặt lấy chiếc vé tàu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngồi lên một chuyến tàu khác và tới nơi đây.
Không ngờ, cô vẫn gặp Hoắc Thiệu Khiêm!
....................
Tiểu Tang đột nhiên mở đôi mắt mơ hồ ra, trước mắt mọi thứ dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy Hoắc Thiệu Khiêm, còn có cả Triệu Hàng Chi, cũng nhìn thấy Bạch Dĩnh, hai mắt Bạch Dĩnh còn hơi đỏ lên.
Cô từ từ hít thở, rồi nhìn Bạch Dĩnh cười cười.
Nước mắt của Bạch Dĩnh lăn ra: “Tiểu Tang, em dọa chị sợ chết khiếp, nếu không phải Triệu Hàng Chi đếm tìm em, cứu em đúng lúc thì em đã bị bắt cóc rồi, những tên ăn trộm đó chắc chắn là nghĩ trong nhà không có người nên đến ăn trộm đồ.....”
Tiểu Tang nhìn Triệu Hàng Chi: “Cảm ơn anh.”
Triệu Hàng Chi nhún vai, cười lại với cô: “Nên làm thôi mà!”
Tiểu Tang không hề liếc nhìn Hoắc Thiệu Khiêm, Hoắc Thiệu Khiêm muốn đưa tay lên sờ vào trấn cô, nhưng cô đã quay mặt sang một bên né đi.
Bàn tay anh lơ lửng trong không trung, nhưng cũng không tức giận: “Em muốn ăn chút gì?”
Ánh mắt Tiểu Tang nhìn vào Triệu Hàng Chi đứng bên cạnh: “Có thể rót giúp tôi cốc nước không?”
Triệu Hàng Chi gật đầu, Hoắc Thiệu Khiêm lại nhanh hơn Triệu Hàng Chi một bước rót nước, đưa đến miệng cô, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về phía Triệu Hàng Chi, không thèm nhìn anh dù chỉ là liếc nhìn.
“Thiệu Khiêm!” Bạch Dĩnh nói với ngữ khí có chút lo lắng: “Anh sao thế, việc như vậy nên để Triệu Hàng Chi làm, Tiểu Tang không thích người lạ lại gần cô ấy.”
Người lạ?
Đúng thế, bây giờ ánh mắt Tiểu Tang nhìn anh hoàn toàn giống với nhìn một người xa lạ, cuối cùng anh cũng cảm giác thấy điều gì đó bất thường, liền hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Tang không nói gì, chỉ cảm thấy bực dọc: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mọi người đi đi.”
Trong lòng Bạch Dĩnh bất an, kéo tay Hoắc Thiệu Khiêm nói: “Thiệu Khiêm, đi thôi, ngày mai là ngày chúng ta kết hôn, còn có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong.....”
“Vậy thì lùi lại vài hôm nữa.”
Hoắc Thiệu Khiêm không nhìn Bạch Dĩnh, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tang không rời mắt, nhưng không có được bất kì sự đáp lại nào, trong lòng anh hốt hoảng, còn hốt hoảng hơn cả lúc nghe tin cô bị bắt cốc và bị thương.
Khuôn mặt Bạch Dĩnh đột nhiên trắng bệch cắt không còn giọt máu, cô nắm chặt lấy chiếc túi trong tay: “Vâng, nghe theo anh.”
Chỉ tới sau khi Hoắc Thiệu Khiêm và Bạch Dĩnh rời đi, Triệu Hàng Chi mới cầm cốc nước đó, đỡ Tiểu Tang ngồi dậy, đưa cốc nước lên miệng cho cô uống từng ngụm một.
Nước mắt cô từ từ lăn ra, Triệu Hàng Chi hốt hoảng: “Cô thấy không thoải mái ở đâu, tôi đi gọi bác sĩ.”
Tiểu Tang kéo tay anh lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tôi không sao, mấy năm nay, chưa có khi nào tôi sống tốt như bây giờ.”
Nếu không phải là bộ dạng không thay đổi, Triệu Hàng Chi suýt nữa còn cho rằng Tiểu Tang bị ma nhập, cô thế này không hề giống với một bảo mẫu mà ngoài mặt lạnh lùng trong lòng ấm áp, sống nội tâm như anh từng biết trước đây.
“Triệu Hàng Chi, giúp tôi....cũng là giúp Bạch Dĩnh, tôi biết anh vẫn luôn thích Bạch Dĩnh.”
Triệu Hàng Chi từ từ đặt cốc nước xuống, khuôn mặt có chút ngạc nhiên, sau đó liền trở nên nghiêm túc: “Giúp thế nào.....”
................
Trong một dinh thự nằm ở vùng ngoại ô, hôn lễ đã được lùi lại mấy ngày của Hoắc gia và Bạch gia đang được tổ chức long trọng, những nhân vật có tiếng tăm của thành phố đều tới tham dự, mọi người diện trên người những bộ quần áo váy vóc lộng lẫy.
“Mau xem, đến rồi.....”
Mọi người quay đầu lại, một chiếc Lincoln đang tiến lại gần, cánh cửa xe mở ra, tân lang Hoắc Thiệu Khiêm xuống xe trước, đưa tay ra đỡ lấy vị hôn thê xinh đẹp Bạch Dĩnh.
Mái tóc dài của Bạch Dĩnh được cuộn lên, để lộ ra phần cổ dài và trắng, mặc trên người bộ váy cưới màu trắng, còn Hoắc Thiệu Khiêm mặc trên người một bộ vest màu đen, khí chất quý tộc vốn có trên người anh làm cho anh càng thoát tục và anh tú hơn.
Đúng là một đôi uyên ương trời tạo.
Nhưng trong lòng Bạch Dĩnh luôn có một sự bất an, sau khi rời khỏi bệnh viện chỗ Tiểu Tang, đừng nói tới mấy ngày nay Hoắc Thiệu Khiêm thái độ đối với cô không thay đổi, nhưng cô cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng anh vô cùng không tốt.
Khi ánh mắt cô hướng thẳng về phía Hoắc Thiệu Khiêm, kiễng chân hôn lên má anh, dưới sân khấu mọi người bắt đầu vỗ tay ào ào, tiếp theo là lúc hai người trao nhân cho nhau, con tim Bạch Dĩnh cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ cần đeo nhẫn vào, lễ thức coi như hoàn thành.
“Hoắc Thiệu Khiêm, anh lừa mất sản nghiệp nhà chúng tôi, bây giờ lại muốn lừa Bạch gia sao?”
Lối vào của hội trường, bên dưới vòng hoa rực rỡ sắc màu, một người đứng đó thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, Hoắc Thiệu Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đó anh liền ngạc nhiên và vui mừng.
Tiểu Tang mặc trên người một bộ lễ phục màu đen được may rất tinh tế, trên tay còn cầm một chiếc túi màu đỏ tươi quý giá, đi về phía cô dâu chú rể, dáng điệu của cô thể hiện rõ cô là một người được nuôi dạy trong một gia đình gia thế.
“Em là Tiểu Tang?” Bạch Dĩnh ngạc nhiên, sợ hãi lắc lắc đầu: “Không, cô không phải.....”
“Tôi đúng là không phải Tiểu Tang mà cô quen biết, hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn vạch trần những việc chẳng bằng loài cầm thú mà vị Hoắc thiếu gia đây đã làm.....”
Cô vừa dứt lời, phía dưới đột nhiên ồn áo bàn tán.
Tiểu Tang đứng trước mặt anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
“Tiểu Tang......” Hoắc Thiệu Khiêm bất động, ánh mắt mơ hồ lại tuyệt vọng nhìn cô, đưa tay ra, nhưng được một nửa thì dừng lại, đôi môi anh run lên, nhưng khuôn mặt thì không có nét biểu cảm gì: “Em nhớ ra anh rồi?”
“Nếu như có thể, tôi muốn cả đời này sẽ không nhớ ra anh.” Tiểu Tang cười khểnh một tiếng, đi gần về phía anh một chút, ánh mắt cô như đóng băng lại, từ trong túi xách cô lấy ra một tập tài liệu, vứt xuống dưới chân Hoắc Thiệu Khiêm: “Nhờ sự giúp đỡ của Triệu Thị, tôi đã thù về một phần cổ phần của gia đình chúng tôi, tuy anh bây giờ vẫn là cổ đông lớn nhất, nhưng anh biết tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Hoắc Thiệu Khiêm đứng thẳng trước mặt cô, đôi môi anh mấp máy nhưng không nói gì, lấy trong túi ra một sợ dây màu đỏ, tháo nó ra, nhìn cô: “Còn nhớ nó không?”
Sợi dây luồn vào một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, kim cương nhấp nháy long lanh, giống như nhìn thấy chủ nhân người vẫn luôn đeo nó.
“Đưa tôi xem xem.” Cô đưa tay ra rút chiếc nhẫn trong tay anh, rồi khi đã cầm vào tay cô không chút do dự ném đi.
Anh đơ người ra, vài giây sau mới bật cười: “Kim cương trên chiếc nhẫn tuy rất nhỏ, nhưng năm đó anh đã phải tiết kiệm tiền nửa năm, em đường đường là một đương kim đại tiểu thư, vậy mà lại thích nó đến như vậy....”
Tiểu Tang mím chặt môi, nói đầy tức giận: “Năm đó tôi quá ngốc nên mới yêu anh, lại còn ép chết cha tôi, còn tôi cũng mất trí, hơn nữa còn phải sống tạm bợ cho qua ngày bao nhiêu năm nay....”
“Em hận anh thế này cũng tốt, ít nhất là em sẽ không quên anh.”
Anh muốn sờ tay lên mặt cô nhưng cô lại quay người rời đi, từ phía sau lưng truyền đến tiếng nói của anh: “Tiểu Tang, đúng là anh có động cơ khi tiếp cận em, trước đây đều lừa dối em, thế nhưng, mỗi lần lừa em anh đều cảm thấy rất đau khổ, là an đã phụ em!”
“Đúng, là anh đã phụ tôi! Tôi đã nói rồi, có một ngày, những thứ gì của nhà tôi tôi sẽ lấy lại hết, vì thế, chúng ta sau này còn gặp lại nhau nhiều Hoắc tiên sinh.”
Nói xong, cô không lưu luyến gì mà rời khỏi buổi hôn lễ.
Cô chỉ cảm thấy có sự bực dọc không nói ra được, năm xưa khi anh đóng giả làm một con gấu để cầu hôn cô, cảnh tượng đó cô nhớ không thật rõ ràng, thế nhưng ngày hôm đó anh đứng trong buổi hôn lễ ép cô ký tên, bộ dạng đó, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Hôm nay, anh lại nói những điều đó có tác dụng gì, lẽ nào còn muốn dùng những lời đường mật để lừa cô sao? Anh đã quên hết những việc trước đây rồi à? thế nhưng cô đã nhớ hết, cô nhớ lại hết rồi.
Hóa ra quên đi không phải là bất hạnh, mà là hạnh phúc thực sự.
Hoắc Thiệu Khiêm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nhìn theo bóng dáng mảnh dẻ, mỏng manh của cô như một tờ giấy mà bất cứ khi nào cũng có thể bị gió thổi đi, nhưng lại kiên cường hơn bất kì ai
Nếu ngay từ đầu anh biết, anh tiếp cận cô đã để lại cho cô nhiều nỗi đau và vết sẹo không lành được như vậy, liệu anh có lựa chọn từ bỏ thân phận hư ảo là người của Hoắc gia không?
..........
Hôn lễ vốn ồn ào náo nhiệt, bây giờ là một sự hỗn loạn.
Kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra, Hoắc Thiệu Khiêm thở dài một tiếng, sau đó tìm bậc thềm bước xuống, nhắm mắt lại.
Tất cả đều kết thúc rồi!
Bên cạnh có người ghé lại gần, ngồi xuống cạnh anh: “Anh hối hận rồi à?”
Hoắc Thiệu Khiêm không mở mắt ra: “Đã từ rất lâu, tôi hối hận rồi.”
“Vậy thì tại sao anh còn đồng ý kết hôn với tôi?” Bạch Dĩnh hỏi với ngữ khí có phần kích động: “Rõ ràng tôi biết chúng ta chỉ là kết hôn giả, thế nhưng tôi vẫn không can tâm....”
“Thế nên cô cho người bắt cóc Tiểu Tang, chỉ là muốn ép tôi kết hôn với cô theo đúng kế hoạch. Thực ra, cô không cần làm như vậy tôi cũng sẽ kết hôn với cô, thế nhưng....” Hoắc Thiệu Khiêm đột nhiên mở mắt ra: “Cô làm cho Tiểu Tang nhớ lại tất cả, cô có biết không, khi được biết cô ấy không còn nhớ tôi tôi đã vui đến thế nào, thế nhưng tất cả đã bị cô phá hủy.
“Tôi...tôi chỉ là sợ....”
Hai mắt Bạch Dĩnh đột nhiên nhòe đi, cô ta chỉ có kết hôn mới có thể tham gia vào công ty của cha mình, dã tâm của cô ta là như vậy, do đó đã kết hợp với Hoắc Thiệu Khiêm, cô ta gia nhập vào công ty có được quyền điều hành thì anh mới có thể có được hợp tác lâu dài, thế nhưng cô ta nhìn thấy thái độ của Hoắc Thiệu Khiêm đối với Tiểu Tang, càng ngày cô ta càng lo lắng, cô ta không cho phép kế hoạch trong tương lai của mình bị phá hỏng chỉ vì một bảo mẫu.
Hoắc Thiệu Khiêm ngẩng đầu lên lau nước mắt cho Bạch Dĩnh: “Thực ra chúng ta có điểm rất giống nhau, hay là, để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện đi.”
Anh ngồi lại với tư thế thoải mái hơn, bắt đầu nói: “Có một bé trai, vừa mới sinh ra mẹ cậu đã mất rồi, cậu được mẹ kế nuôi lớn, cậu cũng luôn coi mẹ kế như mẹ đẻ của mình, thế nhưng có một ngày cậu phát hiện, mẹ cậu chính là bị mẹ kế hại chết, thế nhưng khi đó cậu còn nhỏ, không đấu lại được với bà ta....”
Anh dựa lưng vào ghế, hay tay vắt ra sau gáy nói tiếp: “Cha cậu không phải chỉ có một người con trai là cậu, cậu còn có anh trai, là con trai của mẹ kế, tuy cuối cùng cha cậu vẫn chọn người em làm người kế thừa kế gia nghiệp, nhưng cũng đưa ra một thách đố cho cậu, bảo cậu đi tới một nơi khác, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ rất khó hoàn thành thì cậu mới có thể trở về và thừa kế gia nghiệp....”
Hoắc Thiệu Khiêm nói tới đây, đột nhiên đơ người ra, một lúc sau, anh lại dùng ngữ khí bình thản như đang kể chuyện đó nói tiếp: “Ở đó,c ậu gặp được người cong ái quan trọng nhất cuộc đời mình, cậu trong lòng đã có mục đích tiếp cận cô, sau đó yêu cô, cuối cùng lại không thể không làm hại cô cho tới khi mất đi cô hoàn toàn. Thế nhưng chàng trai đó bắt buộc phải làm vậy, cậu muốn báo thù cho mẹ mình....
“Chàng trai đó đã từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, cha cậu đã dùng thân phận để mê hoặc cậu, cậu bèn từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay.”
“Cô ấy vẫn quay về, chẳng phải thế à? anh vẫn còn cơ hội.”
“Tôi biết.”
Anh khẽ mỉm cười, quay người lại, quay lưng vào Bạch Dĩnh, chiếc áo sơ mi đã nhàu nát, có cơn gió nhẹ thôi qua, anh co người lại, hình như đã ngủ mất rồi....
----Hết------