Sáng sớm hôm sau, Thụy Thụy được ông nội đưa về nhà.
“Thụy Thụy, chuyện gì không vui như vậy?” Ông nội thấy cháu gái từ sáng tinh mơ đã chu miệng, trên đường đi theo hỏi.
“Hừ!” Thụy Thụy quay mặt. Nó không vui, rất không vui, mẹ đi công tác, ba lại bỏ nó đi chơi, làm hại nó phải đơn độc đến nhà ông nội tá túc.
“Ba!” Nó về nhà liền tức giận hét to trong phòng khách.
Nhưng mà, cửa phòng vẫn đóng. Ba sẽ không đi cả đêm không về chứ? Thụy Thụy nhất thời bắt đầu nôn nóng.
Bé bự cùng lớp vì ba có gia đình khác bên ngoài, mẹ đã ly hôn với ba, hai người đánh nhau hàng ngày, kết quả bé bự bị nhịn đói thành bé còm, còn phải mặc quần áo bẩn xám ngắt đến trường mỗi ngày. Từ đó về sau, bé bự luôn hù dọa nó, ba Thụy Thụy đẹp trai như thế, sớm hay muộn cũng bị phụ nữ hư bên ngoài bắt cóc. Cho nên, mẹ không ở nhà, nó muốn chịu trách nhiệm, lúc nào cũng nhìn ba chằm chằm, tránh để ba phạm sai lầm đó.
“Ba!” Thụy Thụy đẩy cửa phòng ba ra, nhưng lại phát hiện chỉ trống trơn. Nhất thời, nó càng hoảng.
“Ông nội, ông nội, ba còn chưa về nhà, nhanh gọi cho ba đi ông, để ba về mau!” Nó vội chạy đi.
Nói nó muốn đi học không được rồi, vậy nói Thụy Thụy ốm đi, dù sao nhất định phải để ba về nhanh, để tránh ba bị phụ nữ xấu bên ngoài bắt cóc!
“Việc này…” Ông nội khó xử.
Chẳng may gọi đến người phụ nữ khác nhận điện thì sao? Con mình như thế nào, nó làm gì ông đều rõ, nhưng ông cũng không muốn tổn thương tâm hồn cháu gái đâu.
“Ông nội không gọi thì cháu gọi!” Thụy Thụy cầm lấy điện thoại, đã muốn bấm số. Cùng lắm thì, nó giả vờ đáng yêu một chút, ốm đi.
“Thụy Thụy.” Trong phòng truyền ra tiếng gọi rất nhỏ.
Nhưng mà Thụy Thụy thính tai vẫn nghe thấy. Mẹ? Mẹ ở nhà à! Cả người Thụy Thụy cũng nhảy dựng lên, hưng phấn chạy vào phòng. Một tuần không gặp, nó nhớ mẹ nhiều lắm đó!
Cửa phòng luôn luôn không khóa, nó lanh lợi xông vào: “Mẹ, con muốn…”
Nhưng mà, ngồi trên giường, quần áo mẹ hơi nhăn, lại làm một động tác “suỵt” với nó, ý bảo nhẹ giọng một chút. Thụy Thụy kỳ quái, tập trung nhìn vào, phía sau đầu gối mẹ có một người đàn ông đang nằm úp, cánh tay người đàn ông kia còn đang ôm eo mẹ, ngủ rất ngọt ngào.
“Ba!” Thụy Thụy cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thì ra ba không đi chơi, mà ở chung với mẹ!
Thụy Thụy đang muốn tiến lên, nhưng bị Dư Vấn ngăn lại đúng lúc, cô kéo chăn, “Ba con còn đang ngủ, đừng chạm vào ba nhé.” Hạ Nghị được đắp chăn, không để cho con gái thấy thân người trần như nhộng.
Từ khi con gái vào phòng, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng con. Nhưng… cô vội vàng mặc quần áo.
Đêm qua, trước nửa đêm vẫn bình an vô sự, về sau trong lúc mơ màng, cô tìm kiếm theo thói quen, muốn đắp chăn cho con gái, không ngờ, lại sờ làm cho Hạ Nghị tỉnh. Kết quả… Sau khi bị đánh thức, anh xoay người trực tiếp đè lên cô, đưa vật nam tính của mình, không hề báo trước dịu dàng tiến vào chỗ sâu nhất trong cô, tạo ra trận triền miên thứ hai. Dây dưa dây dưa… Cuối cùng, hai người cũng không kịp lau mình, liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, bị tiếng nói của con gái đánh thức, cô vội vàng mặc quần áo lại nhận ra Hạ Nghị ngủ trên gối cô, mà cô lại ngủ ở cánh tay anh.
“Đêm qua ba con thức khuya mới ngủ, con đừng làm phiền ba. Thụy Thụy ra ngoài ăn sáng với ông nội trước đi, mẹ tắm xong sẽ đưa con đến lớp.” Cô hạ thật thấp giọng dặn dò.
“Vâng, con biết rồi!” Thụy Thụy ra sức gật đầu.
Thụy Thụy khẽ bước ra ngoài, nhưng còn chưa ra cửa đã nghe nó hét lên: “Ông nội, ông nội, Thụy Thụy sắp có em trai rồi!!!”
Âm lượng cao đến cả tòa nhà lớn cũng có thể nghe thấy hết.
Sắp có em trai? Hạ Nghị bừng tỉnh, anh cũng lập tức nhận ra, lúc này hai người vô cùng thân thiết.
“Khụ, Hạ phu nhân chào buổi sáng.” Anh lại lộ ra nụ cười, che giấu xấu hổ.
“Ừ, nếu dậy rồi thì đưa Thụy Thụy lên lớp đi.” Nét mặt cô bình tĩnh, vẻ mặt tự nhiên rời giường: “Vậy em muốn đến thẳng sân bay, lái xe không tiện lắm!”
…
Hôm nay lại là lớp học vẽ, khi đến trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”, thời gian vẫn còn sớm.
“Cô Trần, cô Lý, đây là ba đây là mẹ con!” Ở trung tâm nghệ thuật, Thụy Thụy gặp các cô giáo, liền cẩn thận giới thiệu còn lễ phép cúi đầu.
Thụy Thụy đã học nhiều năm ở đây, năm nay còn học nhiều môn hơn, nó là học sinh ngôi sao ở trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng” này, ngoài vài cô giáo mới, các cô giáo khác đều quen nó.
“Thụy Thụy, mấy ngày hôm trước cô đã gặp ba con rồi, dáng vẻ rất tuấn tú, mẹ con cũng quen các cô, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp!” Các cô giáo được chào hỏi cùng đáp lại nó.
Thụy Thụy dậm chân một cái, các cô này thật ngốc, không hề hiểu nó đang đắc ý cái gì!
“Thụy Thụy, hôm nay ba mẹ cùng đưa con đi học cơ à!” Nhân viên tiếp tân được chào cũng thuận miệng nói một câu.
Mắt Thụy Thụy sáng lên, “Đúng ạ đúng ạ!” Nó liều mạng gật đầu. Rốt cục cũng có người chú ý tới!
“Dì à, dì nói con giống ba hay là giống mẹ ạ?” Thụy Thụy rất vui, ngồi bên cạnh cô tiếp tân, dáng vẻ chuẩn bị tán gẫu. Dù sao, giờ học vẽ của nó còn sớm mà.
Thấy cô bé vui mừng đến thế, cô tiếp tân nhìn người ba đẹp trai của nó trước, lại nhìn sang người mẹ xinh đẹp: “Thụy Thụy giống mẹ, cũng rất giống ba!” Chính thức lên tiếng không tồi.
Dư Vấn xoay đồng hồ ở cổ tay xem giờ. Thời gian con gái đi học đúng là còn sớm, nhưng thời gian cô ra sân bay sắp đến rồi.
“Anh Nghị, còn nửa giờ nữa mới vào học, anh ở đây chăm cho Thụy Thụy, em đến sân bay trước!” Kéo rương hành lý đơn giản, chuẩn bị chào con gái xong cô sẽ đi. Nhưng cổ tay lại bị người giữ lấy.
“Anh đưa em đi!”
Con gái gặp ai là lại giới thiệu ba mẹ cùng đưa nó đến trường, làm hại họ thành vật triển lãm cho người ta thưởng thức, làm anh da mặt vốn dày, cũng có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Căn bản là anh dần ý thức được, Thụy Thụy thông minh và trưởng thành sớm hơn anh tưởng, có lẽ, anh không hợp với Dư Vấn, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con gái.
“Hạ tiên sinh, ngài cứ việc đưa Hạ phu nhân đến sân bay đi, Thụy Thụy để chúng tôi chăm sóc được rồi!” Cho dù bận nhiều việc, cô tiếp tân vẫn khách khí nói.
Tâm tình anh hôm nay tốt như vậy, cô cũng sẽ không đánh mất nhiệt tình của anh. “Đi thôi.” Cô đi trước xoay người.
Anh đuổi theo sau.
Thụy Thụy ngồi ở bàn tiếp khách, cười đến cong mắt, sau đó đôi mắt sáng trong của nó thông minh đảo quanh, nhân lúc cô tiếp tân xoay người tiếp khách liền lẻn đi sau ba mẹ…
Anh dùng điều khiển mở khóa. Khi đến cạnh xe giày cao gót của cô mắc trong khe nước, thiếu chút nữa là ngã. Anh vội vàng đỡ lấy cô.
“Cẩn thận!”
Họ không ai chú ý, một bóng người nhỏ bé rón rén đi ra sau mở cửa xe bước vào.
Cô cúi đầu nhìn nhìn “tình hình tai nạn”, nhăn mày nhăn mi.
“Có trẹo chân không?” Anh hỏi cô.
Chân cô hơi đau, dùng lực kéo giày cao gót ra lại phát hiện gót giày lung lay: “Không, em khỏe.” Hơi đau thôi mà, không đáng nhắc tới.
Nhưng mà, giày cao gót của cô hỏng rồi.
“Em không đi đôi này đến Hongkong được, anh chở em đi mua giày trước.” Nếu đi nhanh chắc còn kịp lên máy bay.
“Không cần, em có chuẩn bị rồi.” Cô mở vali ra, lấy bên trong một đôi cao gót khác kiểu khá đẹp. “Em quen đi đâu cũng mang theo một đôi dự phòng, vậy mới không có chuyện gì bất trắc.” Trên cơ bản cô cũng đặt giày trong xe, đi làm việc lại thả thêm một đôi vào hành lý.
Anh quả thực ghen tị muốn chết, vì sao cô làm việc mãi mãi luôn cẩn thận như thế?
“Hạ phu nhân, khi nào thì em có thể không độc lập, không kiên cường một chút?” Anh cảm thấy thật sự là phục cô.
Cô nhìn anh.
“Ở thương trường, em còn có bản lĩnh hơn cả đàn ông, trong cuộc sống, em luôn làm mọi chuyện rất tốt, em không biết làm nũng, không biết yếu đuối, làm đàn ông của em, cứ như làm một người bạn gái của em, không hề có cảm giác thành công.” Anh nói ra suy nghĩ trong lòng.
Như loại chuyện này, những cô gái anh quen, chân không đau cũng giả vờ đau, anh bảo đưa họ đi mua giày, có người vui đến muốn chạy đi, còn cô lại xoay chân nói mình không đau, thậm chí còn bảo anh khi mình ra ngoài có chuẩn bị một đôi khác nữa. Cô kiên cường như vậy, đàn ông không ở cạnh cô thì có gì khác?
Hiện tại, anh nói ra có nghĩa là anh đồng ý bắt đầu một lần nữa với cô. Thụy Thụy dần dần trưởng thành, có lẽ, anh không nên lại tùy hứng như vậy nữa.
Cô im lặng. Bởi vì, chuyện anh nói cũng là chuyện cô không làm được. Cô không biết làm nũng, không hiểu yếu đuối, cô yêu theo cách của riêng mình, chỉ biết không lúc nào là không suy nghĩ cho gia đình và sự nghiệp để giúp đỡ cho anh.
“Tốt lắm, chúng ta đến sân bay.” Anh mở cửa xe thay cô, giục cô lên xe.
Anh biết, thật ra mình đang cố tình gây sự mà thôi. Nhưng mà, muốn bắt đầu lại lần nữa, không phải chỉ mình anh có thái độ muốn thay đổi, mà cô cũng phải thu lại gai nhọn của mình.
Dọc theo đường đi, hai người chỉ yên lặng không nói gì. Ai cũng không chú ý tới, ở phía ghế sau, bóng người nhỏ bé vốn nghe lén chuyện ngọt ngào mà buồn nôn của người lớn, đã nhàm chán mà ngáp.
Đến sân bay.
“Mùng 6 về, đúng không?” Anh rốt cục cũng phá tan im lặng.
“Ừ.” Cô đẩy cửa ra xuống xe.
“Mấy giờ thì bay về?” Anh lại hỏi.
“Tám giờ tối.”
Cô cố ý chọn thời gian bay khá đẹp, xe taxi rất nhiều, trị an lại không tệ.
“Đến lúc đó anh đến đón em.” Bỏ lại một câu, anh nhấn chân ga.
Không cần. Cô vừa định mở miệng từ chối, nhưng mà, nhớ tới lời anh vừa nói nhất thời không nói nên lời.
Anh lái xe đến trung tâm nghệ thuật lần nữa. Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh ấn tai nghe:
“Chào anh, tôi là cô giáo ở trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”, anh là phụ huynh của Hạ Thụy Thụy ạ? Giờ cô bé có ở chung với anh không?” Vừa nhấc máy từ di động đã vang ra tiếng hỏi dồn dập.
“Tôi là ba Hạ Thụy Thụy, con gái của tôi không phải ở trung tâm nghệ thuật sao?” Anh nghi ngờ.
“Chúng tôi tìm nơi nơi cũng không thấy Hạ Thụy Thụy, anh có thể lập tức đến đây không?” Giọng ở bên kia di động cũng rất sốt ruột.
“Đi, tôi đến ngay lập tức!” Anh cũng nóng ruột, cúp điện thoại, dẫm chân ga phóng nhanh một đường.
Nhưng giọng nói lo lắng bên điện thoại kia, sao lại có chút quen như thế?
Mở đầu
Nửa đêm, tỉnh dậy!
Cảm giác duy nhất là lạnh.
Sét đánh ư?
Một tia sáng bạc xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, chiếu lên màn trời sáng ngời nổ “Đoàng” một tiếng, ngay cả lớp kính thủy tinh cũng bắt đầu rung động. Khí lạnh tràn vào phòng, Tống Dư bị hơi lạnh làm tỉnh, theo trực giác tìm kiếm chiếc chăn bông ở bên nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh giá.
Hơi lạnh làm lòng cô cũng bắt đầu hốt hoảng. Cô thong thả ngồi dậy, ngẩn người trên giường thật lâu rồi chỉ có thể mặc cho tịch mịch vô hạn quấn lấy mình.
Người đàn ông của cô, lại không về nhà. Từ sau chuyến đi Thượng Hải, mọi thứ đều đã thay đổi, thời gian anh ngẩn người càng ngày càng dài, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ngắn. Cái “dài” và “ngắn” này, quỷ dị đến mức làm cô chẳng thể nào coi thường.
Đến Thượng Hải là vì chọn mua đồ kết hôn, nhưng mà họ lại gặp cô ta. Ở trong lòng anh vẫn mãi là hồn dắt mộng dời, giấu người kia ở chỗ sâu nhất trong tâm hồn. Cô từng dùng vị trí bạn bè, chứng kiến tình yêu của họ, tình yêu hư vô ẩn hiện một đâm là nát kia. Anh từng yêu rất say đắm, người kia cũng thế.
Cuồng phong thổi qua tấm rèm cửa sổ thành một vũ điệu dữ tợn, hạt mưa lớn đánh vào khung kính, sàn nhà vàng nhạt vừa mới dọn kia nhanh chóng ướt nhẹp, ngay cả cây mã đề trắng tinh u nhã ở cửa sổ ấy cũng cúi đầu trong cơn mưa.
Thời tiết phía nam luôn ẩm thấp, nhưng đã lâu rồi, thật lâu rồi chưa có cơn mưa lớn như thế. Cô dẫm chân trần lên mặt đất, cũng chẳng thèm để ý cứ thế ném cây mã đề thanh khiết vào thùng rác.
Lại nói, nếu ngày kết hôn mà trời đổ mưa thì sẽ mưa thuận gió hoà. Với hôn lễ này cô chẳng hi vọng quá mức, chỉ cần thuận lợi là tốt rồi.
Có người nói, nếu ngày kết hôn đó mà mưa, chắc cô dâu sẽ là một nhân vật rất lợi hại, đôi vợ chồng mới chắc chắn sẽ không tránh được bị bạn bè trêu chọc, nói anh lấy vợ thật khủng khiếp quá đi, lại có thể hô mưa gọi gió, đúng là chẳng dễ chọc. Cô hiểu, bản thân mình quả thật không dễ chọc. Cô rất mạnh, ít nhất, trong mắt rất nhiều đàn ông, cô cũng quá mạnh, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Đó là loại muốn là được, hơn nữa tính cách vô cùng tự tin, trong lòng đàn ông cô thật sự không đáng yêu. Cô mãi mãi chẳng thể giống như cô bạn thân Đỗ Hiểu Văn với giọng nói mềm mại, luôn làm đàn ông dừng chân lưu luyến, hận không thể khoét trái tim ra mà yêu thương kia.
Cô xoa xoa bụng phẳng, có chút đói.
Trong quá khứ, cô vì một dự án hoặc vì một công việc mà không ăn uống đến một ngày một đêm, công việc mười phần mã lực cũng chưa từng cảm thấy mỏi mệt hay đói khát. Bởi lẽ, cô phải giúp người đàn ông của cô quản lý giang sơn, vương quốc của anh, cô không thể nói một tiếng mệt! Có điều, bây giờ đã khác rồi.
Cô mở tủ lạnh, theo thói quen lấy hộp rau salad ra, trộn qua một chút, nhưng rau xà lách lạnh lẽo mang theo mùi vị khoan khoái vừa mới đưa vào, đang định nuốt xuống, cô lập tức nhớ đến cái gì, che miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng nôn ra tất cả. Chỉ là nôn thôi mà, cảm giác buồn nôn lại ngày càng nhiều làm cho cô thiếu chút nữa ngay cả nước vàng trong dạ dày cũng nôn ra, thật vất vả dạ dày cô mới trống rỗng, bên cạnh vẫn trống trơn vắng vẻ, không hề có một tiếng ân cần, không có bất kỳ ai hỏi một câu: Dư Vấn, em có khỏe không?
Gian phòng chính thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của mình cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cả gian phòng trống trơn, trống trơn đến mức dù cô có đi đến góc nào, cũng chỉ có một cảm giác trống rỗng đáng sợ.
Như là một ngôi mộ…
Nhưng mà, đây là nhà mới của anh, nhà tương lai của hai người họ. Chỉ là bây giờ, nơi này lại chỉ có mình cô.
Người đàn ông của cô đã biến mất suốt giờ, ở công ty cũng không thấy bóng dáng anh, thậm chí điện thoại di động cũng tắt máy. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, tất cả đều sai rồi.
Cho mình một ly nước ấm, cô bắt đầu từ từ súc miệng cho đến khi cổ họng biến mất cảm giác kia, sau đó cô bắt đầu mở nước, ngâm gạo vào nước lạnh. Giờ cô đã khác, không thể lại ăn kiêng giống trước kia.
Chờ trong nửa giờ, cô bắt đầu đun nước, lấy một bữa sáng từ tủ lạnh ra, nấu nấu, chuẩn bị bốn món đơn giản thích hợp cho hai người. Tiếp theo, cô đổ nước sôi vào bắt đầu dùng lửa lớn hầm cháo. Mỗi động tác của cô đều không lộn xộn, kiên định tự nhiên, như là tác phong làm việc của cô vậy. Nhưng trên thực tế, cô lớn lên trong hoàn cảnh giàu có, nửa năm trước còn là tiểu thư được nuông chiều từ bé đến mười ngón tay cũng không phải dính nước, hôm nay lại có thể nấu canh, là từ khi đính hôn với anh, vì anh mà cô học được.
Làm nốt món cuối cùng, cô dùng mấy phút đồng hồ để ngẩn người, trong đầu trống rỗng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt đứt yên tĩnh, quanh quẩn trong phòng từng tiếng một. Cô bừng tỉnh.
Là ai? Chắc là anh rồi.
Lúc này, lý do không về nhà lại là gì đây? Trong một tháng này cô đã nghe rất nhiều lý do viện cớ rồi, lúc này là công việc hay là xã giao bạn bè? Dù sao mặc kệ là lý do gì, trong lòng cô sáng như gương, hiểu rằng tất cả chỉ là viện cớ.
“Alô.” Cô bình tĩnh nhận điện thoại.
Bây giờ số lần anh không về nhà nhiều lắm, cô không muốn lại như những lần trước, vừa làm việc vừa ngóng ra cửa, cho đến bây giờ đã quá mệt mỏi rồi, tự đi ngủ thôi. Nếu không phải vì sét đánh, cô sẽ không tỉnh dậy. Cô luôn tự chăm sóc bản thân mình rất tốt.
“Dư Vấn, là anh đây.” Quả nhiên là Hạ Nghị.
“Ừ, anh nói đi.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên như thế.
Tình yêu quá nồng nhiệt sẽ làm anh sợ, cho nên cô tự duy trì tình cảm thản nhiên là được rồi.
“Dư Vấn, anh có việc muốn nói.” Rất kỳ quái, hôm nay giọng anh nghe thật nặng nề, làm cô có dự cảm không tốt khó hiểu.
“Anh nói đi.” Ở trong công ty hai người họ vẫn quen nói chuyện như thế.
Có điều.
“Dư Vấn, thật có lỗi… Anh không thể kết hôn với em.” Do dự, đó chỉ là trong thoáng chốc mà thôi, giọng điệu và thái độ của anh cũng rất kiên quyết, nghe được ra đã hạ quyết tâm rồi.
Cho dù lúc trước đã có dự cảm cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với sự thật thì cả trái tim vẫn bị bóp nghẹn lại. Chỉ trong chốc lát, hầu như không thể thở nổi.
“Lý do.” Ngay cả chính cô cũng khó tin, cô lại dùng giọng điệu muốn giải thích.
“Anh quyết định sống chung với Hiểu Văn!” Anh nói chắc nịch.
Mỗi lần, anh chỉ cần dùng giọng điệu nói chuyện như vậy, có nghĩa là chuyện đã không thể thay đổi được nữa. Nhìn đi, cô hiểu anh mà, vì trước khi chưa yêu nhau, họ đã là đồng nghiệp và bạn bè được hai năm.
“Hai người giờ đang sống chung?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Ừ, anh yêu cô ấy, anh đã thuyết phục cô ấy đừng lập gia đình nữa!” Anh không hề e dè đến cảm nhận của cô.
Bởi vì, đau nhiều không bằng đau ít.
Bởi vì, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.
Bởi vì, tình yêu của anh là thủy chung, trong trái tim mãi mãi chỉ có một người.
Anh không lừa được bản thân.
Một khắc kia nhìn thấy Hiểu Văn, anh vốn nghĩ chỉ là gió thoảng mây bay, nhưng tình cảm của anh bất ngờ khắc sâu mất rồi, nếu lừa bản thân đó không phải tình yêu, ngay cả mình cũng không phục.
Cô cũng không bất ngờ, bởi vì tiếng nói của cây mã đề nằm trong thùng rác kia là “trung trinh không đổi”, đó là thứ Hiểu Văn yêu nhất, mà anh chưa bao giờ từng hỏi qua Tống Dư Vấn cô, thích thứ gì, thích hoa gì…
“Tám mươi bàn ngày mai, anh tính thế nào?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Thật có lỗi, anh sẽ báo cho từng người bạn một, còn có khách….” Hơi thở của anh trầm ổn, nói lên sự thu xếp của mình.
Nếu không gặp lại Hiểu Văn, cả đời anh có lẽ cứ đi cùng Dư Vấn như thế, dù sao, trong sự nghiệp Dư Vấn là đồng nghiệp tốt, trong cuộc sống, cô là bạn gái hoàn mỹ không có tật xấu gì.
“Anh cảm thấy, cha mẹ chúng ta có chịu được đả kích này không, bỏ tất cả thể diện sao? Hai người chúng ta về sau sẽ thế nào trong giới kinh doanh? Còn nữa, nếu chúng ta kết thúc, công ty sẽ thế nào?” Cô liên tục đặt vấn đề.
Cô không xin anh, người đàn ông một khi bị tình yêu chi phối ý nghĩ, cầu xin chỉ làm mất tôn nghiêm của phụ nữ. Cô chỉ nói sự thật, bày ra trước mắt cho anh, “Công ty tuy quy mô không lớn, nhưng đó là tâm huyết của hai người chúng ta, phần lớn bộ phận tài chính cũng là do hai nhà chúng ta duy trì, cha anh mong chờ biết bao vào anh? Nếu chúng ta chia tay, anh sẽ chia đôi công ty à?” Nếu để cô tiếp tục hợp tác kinh doanh với anh, thì thật là nằm mơ!
“Dư Vấn…”, Giọng anh nghiêm túc
Anh biết, anh cũng rất rõ ràng, cho nên mới có thể do dự, kìm nén lâu như vậy. Anh hiểu được, anh không còn là công tử nhà giàu kia đắm mình trong ngọt ngào vài năm trước.
“Anh rất hiểu, không có em công ty không được như ngày hôm nay.” Anh rất cảm kích cô.
Cho nên, anh hiểu tầm quan trọng của cô với công ty? Dư Vấn cười lạnh dưới đáy lòng.
“Cả công ty để lại cho em, ngày mai anh sẽ làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần.” Anh không thể dây dưa nữa. “Đây coi như là đền bù cho em và người nhà em!” Anh từ bỏ, không cần gì cả.
Cô ngây người.
“Anh yêu Hiểu Văn, cho nên anh nguyện ý làm lại từ đầu vì cô ấy.” Dư Vấn nói ra vấn đề, anh đã suy nghĩ, kết quả cuối cùng, vẫn là anh nguyện ý dùng hai bàn tay trắng làm lại từ đầu với người mình yêu.
Cho dù hiện tại có áp lực cuộc sống, nhưng anh vẫn là người cố chấp từ xưa.
Tâm tình của Dư Vấn nhất thời chìm nặng xuống. Cô bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, “Đưa điện thoại cho Hiểu Văn đi, em có lời muốn nói với cô ấy.”
“Có chuyện gì nói với anh!” Thái độ của anh cảnh giác, cẩn thận bảo vệ người mình yêu.
“Sao vậy, Hạ Nghị, chỉ là lời nói của bạn bè cũng không được ư?” Cô cười lạnh lùng.
Dạ dày trống rỗng đã bắt đầu thắt chặt đau đớn. Đau quá, mệt mỏi quá.
Thấy cô nói đến mức này, người phụ nữ bên cạnh đã kéo tay áo anh, anh đành phải giao điện thoại lại cho Hiểu Văn.
“Dư Vấn, cậu thế nào…” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, bất an không yên.
“Xin chào.” Cô không khỏe, cô tuyệt không khỏe, đối mặt với hiện thực tàn khốc, cô có thể thế nào?
“Lần trước gặp, cậu nói mình sắp kết hôn, kế hoạch hôn lễ thế nào?” Giọng điệu của Dư Vấn, vẫn nhẹ nhàng.
“…” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở gấp gáp của Hiểu Văn.
Rõ ràng vừa rồi Hạ Nghị đã nói cho Dư Vấn, cô tin Dư Vấn không thể không nghe thấy.
“Tuy chỉ thấy mặt một lần, nhưng mình thấy Cjoon không tồi, đàn ông làm trong quân đội, tính kỷ luật cao, luôn đáng tin cậy so với đàn ông trong xã hội.” Cô cười nhẹ nói, dáng vẻ chỉ là nói chuyện tào lao. “Hiểu Văn, đàn ông như vậy có thể cho cậu cảm giác an toàn.”
“Dư Vấn, mình với… anh Nghị, là yêu nhau thật lòng… xin, xin cậu có thể chúc phúc cho chúng mình…” Dù rất khó mở miệng, nhưng Hiểu Văn vẫn cố lấy dũng khí nói.
Cô biết, từ thời khắc nói những lời này, tình bạn của các cô đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Tình bạn của phụ nữ, có nhiều lúc, cũng thật yếu ớt.
Dư Vấn rất mạnh, khi đi học, cô đã biết cô ấy mạnh thế nào, đặc biệt có nhiều can đảm đối mặt với người bắt nạt cô, luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ giả dối. Đã từng, Hiểu Văn từng quen được Dư Vấn che chở. Hiện tại, cô lại thành kẻ địch của Dư Vấn. Nói không sợ đó là giả.
“Thật tình yêu nhau? Chúc phúc?” Dư Vấn cắt ngang lời cô, mỉm cười, “Hiểu Văn, cậu và anh Nghị làm sao vậy? Các người nói yêu thì yêu, nhưng đây là chuyện tám trăm năm trước, không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, cậu muốn kết hôn, mà mình cũng muốn lập gia đình, chờ về sau khi cả hai cùng có con thì hẹn gặp mặt.”
“…” Hiểu Văn nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, rõ ràng anh Nghị đã nói rõ sự thật, nhưng thái độ của Dư Vấn lại rất tự nhiên.
“Hiểu Văn, mình nghĩ mình nên giải thích chuyện của mình một chút, Tống Dư Vấn mình không có thói quen tranh giành, cũng không làm chuyện có lỗi với bạn bè, mình và anh Nghị đã ở chung hai năm sau khi cậu đi.”
“Mình… biết rồi, anh ấy cũng đã nói.” Hiểu Văn không nâng nổi đầu lên.
Bởi vì hiện tại người có lỗi với bạn là cô.
“Năm đó là cậu không tin tưởng anh Nghị, cho rằng anh ấy không cho cậu cảm giác an toàn, là cậu tự buông đoạn tình cảm này, tự bước đi, làm tổn thương anh Nghị.” Dư Vấn nói rất rõ ràng, “Cậu cảm thấy bây giờ phần tự tin này đã đủ, có thể điều khiển anh ấy.”
“Đúng…” Năm đó là cô sai, sai vì tuổi còn trẻ, sai vì quá yêu, mới lo được lo mất, mới không ngừng nghi đoán, mới không có tự tin.
“Mình đã mang thai sáu tuần rồi, hôm nay vừa đi kiểm tra.” Không cho cơ hội, không nói nhảm, mặt cô không biến sắc tuyên bố.
Quả nhiên bom này vừa ra, Hiểu Văn bị dọa đến cả người cũng ngây dại. Cho nên Dư Vấn mới lựa chọn thời cơ thích hợp để nói.
Hiểu Văn hoàn toàn hoảng loạn, hơi thở cũng dồn dập, “Hai người, hai người…”
“Tôi ở với anh Nghị hơn hai năm, cậu nghĩ tôi chỉ biết đắp chăn nói chuyện phiếm thôi ư?” Cô thầm xin ông trời đó là thật.
“Chúng mình, chúng mình…” Hiểu Văn căn bản không phải đối thủ của cô, nháy mắt đã bị tin tức này đả kích đến tan nát.
“Tôi không ngờ giờ hai người đã phát triển thành giai đoạn này, chuyện này đối với tôi là vô nghĩa! Tôi chỉ hỏi cậu, các người tính thu xếp cho con tôi thế nào?” Giọng điệu Dư Vấn bắt đầu dồn ép. “Các người sắp sống chung, sau đó bàn bạc muốn giết con tôi? Thế thì cả đời các người đều cõng theo đứa bé, dùng bất an cả đời trả lại lương tâm của các người!”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy theo trán Hiểu Văn xuống, một luồng sóng nhiệt lại tràn vào hốc mắt cô. Cô nào dám, cô nào dám?
“Hay là, cậu chuẩn bị tiếp nhận con tôi? Cậu hiểu tính tôi, đồ người khác tôi không tham, nhưng thứ thuộc về tôi, đến chết tôi cũng không buông!” Con với anh Nghị, cô không thể buông!
“Bây giờ tất cả mọi người đều biết anh Nghị là chồng tôi, là người đàn ông của Tống Dư Vấn liều lĩnh tôi, các người muốn sống chung, để cho tôi một hôn lễ không có chú rể, cậu coi thể diện của Tống Dư Vấn tôi là gì?” Giọng cô bắt đầu nghiêm lại: “Hiểu Văn, tôi nói cho cậu biết, không có tình yêu Tống Dư Vấn tôi vẫn có thể sống, nhưng mà nếu như các người ngay cả tôn nghiêm cũng không để lại cho tôi, tôi sẽ cho các người một kết cục đáng sợ!” Anh không cần gì phải không? Được, vậy cô sẽ để anh từ nay về sau biến mất khỏi thương giới!
Ngay cả thở cũng bắt đầu khó khăn. Cùng trường mười mấy năm, cô hiểu tính Dư Vấn thế nào, để đạt được mục đích, cô đã cố chấp, mạnh mẽ chiến đấu ra sao.
“Cho nên, đừng có nói chuyện yêu hay không yêu với tôi, vui vẻ chút, cho vợ chồng tôi, cho con của tôi yên tĩnh chút, im lặng biến đi!” Nói xong một câu cuối cùng, sắc mặt Tống Dư Vấn không hề thay đổi cúp điện thoại.
Cô biết cô đã thắng. Cô biết nhược điểm của kẻ địch. Đỗ Hiểu Văn không phải là một cô gái xấu. Mà là cô.
Cô vừa mới cúp điện thoại thì tiếng chuông lập tức lại vang lên, hơn nữa còn vang không ngừng. Cô không nhận. Bởi vì cô biết là ai. Người chồng tương lai của cô, chắc chắn muốn chất vấn cô, người phụ nữ mình yêu cuối cùng đã bị nói gì, làm hại sắc mặt cô ấy tái nhợt. Cô cũng có thể dự toán, bởi thắng lợi đã trong tầm mắt, ít nhất cũng đã mơ hồ… Đỗ Hiểu Văn sẽ biến mất, giống như nàng tiên cá, sẽ biến mất.
Cô thắng rồi. Nhưng mà trái tim cô không hề có một điểm vui sướng. Cô chỉ thẳng lưng, vẫn ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi trong không khí truyền đến mùi cháo khét.
Công ty chế tác quảng cáo Vấn Nghị là một cái tên có tiếng, một công ty có quy mô lớn, nhân viên có chế độ lương tương đối khá, hơn nữa chỉ cần có năng lực, nơi này còn có đủ không gian cho những tài năng.
Lúc xế chiều, một bóng hồng cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, đi giày cao gót, mặc tất đen, bước vào phòng kế hoạch.
Nửa giờ sau.
“Trương tiểu thư, thật có lỗi, bản thiết kế của cô không phù hợp với tiêu chuẩn của công ty chúng tôi, xin mời sang năm lại đến thi.” Giám khảo là một cô gái, ống tay áo trắng được xắn lên, cúi đầu nhấn một chữ “No” mạnh mẽ, biểu hiện vô cùng tự tin.
Một bản thiết kế lại bị loại. Ban giám khảo không lãng phí thời gian, giọng nói nhàn nhạt lại vang lên: “Người tiếp theo.”
Cho dù không cam lòng, cho dù tức giận, bóng hồng xinh đẹp cũng chỉ có thể buồn rầu bước ra khỏi phòng kế hoạch, nhưng mà, cô cũng không ra khỏi công ty, ngược lại còn lắc mông, bước vào cửa rộng mở của phòng giám đốc.
“Hạ tổng.” Nghe được tiếng chào hỏi, người đàn ông bên bàn làm việc ngước mắt lên.
Người đàn ông có gương mặt đẹp đến không tưởng. Bóng hồng xinh đẹp vui thầm, làm bộ ung dung đi đến, “Hạ tổng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ngài…” Âm cuối kéo rất dài, có thể dễ dàng làm tan chảy bất cứ người đàn ông nào.
Người đàn ông được gọi là Hạ tổng khẽ nhíu mày, chỉ thấy anh nới lỏng cà vạt, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười sâu mê người. Đây vốn là một người đàn ông có thể làm cho phụ nữ như si như cuồng. “Chuyện gì?”
“Hạ tổng, là thế này, chủ khảo công ty các ngài dường như có thành kiến với mỹ nữ, rất địch ý đó!” Bông hồng xinh đẹp lại trực tiếp đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống gần đó. Một bộ ngực lớn lao vào lòng, làm cho anh có thể ôm lấy hương thơm dịu mềm đầy cõi lòng.
“Thật không? Tôi dường như cũng có chút hiểu được.” Anh nhếch lên nụ cười thú vị, gật đầu ra vẻ trầm tư.
“Hạ tổng, ngài thử xem bản thiết kế của tôi xem, nào có chán đến mức như thế.” Bông hồng đỏ tự xưng là mỹ nữ kia mở bản thiết kế, bày ra trước mắt anh.
Chỉ là vị trí mở ra vừa vặn ở trước bộ ngực kiêu ngạo. Khe rãnh nhìn không sót một cái gì.
“E à, hiếm có đấy, rất có tài…” Cảnh đẹp trước mắt làm nụ cười của anh càng sâu.
Anh rút bản thiết kế, giống như rất chuyên tâm cúi đầu nghiên cứu, “Có điều…”
“Hạ tổng!” Không cho có cơ hội. Có điều, người phụ nữ làm nũng một tiếng, nâng bộ mặt đẹp trai của anh lên.
Anh lại nhíu mày, đẹp đến mức làm cho tim người phụ nữ đập nhanh hơn.
“Hạ tổng, ngài lấy vợ chưa?” Cánh tay ngọc như rắn nước, cuốn lấy cổ anh, mắt đẹp nhìn anh chăm chú, không nhịn được hỏi.
“Con gái bảo bối của tôi mới có năm tuổi, sang năm sẽ vào tiểu học.” Anh không nghênh đón không cự tuyệt, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Nhưng chỉ có hơn ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy, ngay cả con gái cũng đã năm tuổi? Mỹ nữ kinh ngạc, song lập tức tươi cười rạng rỡ bởi điều này không ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của cô. Mỹ nữ lấy thẻ từ túi da ra đung đưa trước mắt anh, “Hạ tổng, tôi có thẻ miễn phí phòng vip khách sạn năm sao, muốn tặng cho ngài..”
“À? Cô muốn tặng tôi thẻ chiêu đãi miễn phí?” Anh cố ý lộ ra vẻ bất ngờ.
Mỹ nữ càng lại gần anh, mờ ám thổi hơi bên tai anh, “Đương nhiên rồi, ngoài phòng khách sạn, tôi còn chiêu đãi miễn phí cái khác…” Cũng ám chỉ, “Chỉ cần Hạ tổng để tôi ở lại bên cạnh ngài…”
Cửa truyền đến tiếng giày cao gót “kịch kịch kịch ”.
Chỉ là tiếng vang này từ xa đến gần vô cùng lão luyện, làm người ta có một loại cảm giác áp bức. Mỗi nhân viên công ty vừa nghe thấy tiếng bước chân này, cũng đứng phía sau cung kính nói: “Nữ vương giá lâm!”
Vì thế, vẻ mặt cười như không cười của anh càng rõ, chỉ thấy anh cúi người nhìn thẳng mỹ nữ, phun ra hơi thở nhẹ lên bờ môi của mỹ nữ giống như hôn cách không khí, mang đến cơn tê dại làm người ta không nói nên lời.
Bước giày cao gót ngừng lại, cửa văn phòng bị đẩy ra.
“Vị tiểu thư này, trước khi đến công ty phỏng vấn chẳng lẽ cô chưa học hành đầy đủ?”
Nhất thời, mỹ nữ bị mị lực của anh làm đầu óc choáng váng, chỉ có thể mở to đôi mắt mờ mịt.
“Cô ấy là vợ của Hạ Nghị, là cọp mẹ mười phần, ham muốn chiếm giữ rất mạnh, nếu có người dám động vào người đàn ông của cô ấy, bị chôn sống cũng không phải việc khó!” Giọng anh trầm xuống rất gợi cảm.
Mỹ nữ vẫn ở trạng thái ngây ngốc, nghe không hiểu lắm.
Một cô gái mặc vest hợp thời, tóc dài gọn gàng, trang trọng lại không mất đi vẻ thanh lịch đã đứng ở cửa, mặt không đổi sắc nhìn trò khôi hài trước mắt.
“Nhưng, người đàn ông như tôi cũng tuyệt không khuất phục thế lực ác, bên ngoài có nuôi một, hai tình nhân cũng không là gì, đúng không?” Anh không nhìn cửa, ngược lại còn cười tươi hỏi mỹ nữ.
Mỹ nữ không phát hiện sự khác thường, vội vàng gật đầu như bổ củi.
“Người đẹp, chỉ cần em gật đầu, dám chống đối với nữ vương nhà anh, núi vàng núi bạc, anh cũng nguyện ý dâng lên trước mặt em.” Anh cười đến rất vui, vô cùng vui mừng.
“Anh Nghị, bốn giờ em đi đón Thụy Thụy.” Lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang không khí mờ ám.
Mỹ nữ bừng tỉnh, nhìn thấy chủ khảo đại nhân lộ ra vẻ đẹp và lạnh giá trước cửa.
Khi đôi mắt sắc bén bắn đến, dưới ánh sáng lạnh, mỹ nữ sợ hãi, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là “Chôn sống không phải là việc khó”, cô còn chưa muốn chết, theo bản năng từ từ leo xuống ghế.
Anh chỉ tiếp tục nhíu mày, giống như khen ngợi biểu tình bình tĩnh của cô.
“Cuộc phỏng vấn là trách nhiệm của anh.” Cô dặn dò, dừng một chút, lại quét người phụ nữ kia một cái: “Nhưng sau kiểm tra, nếu dùng con đường bất chính vào làm nhân viên, tôi sẽ mời cô cuốn gói khỏi đây!” Đã đến giờ đón Thụy Thụy, không thể để con gái chờ một mình trong phòng học trống, vì thế, cảnh cáo xong, cô đứng thẳng lưng, lập tức xoay người bước đi.
“Cộp cộp cộp” Tiếng bước chân, càng lúc càng xa. Cảm giác áp bức làm mỹ nhân hóa đá, thật lâu không thể khôi phục nụ cười tự nhiên.
Cuốn gói ra đi…
“A, ha ha, Hạ tổng, cô ấy là…” Vì thế liền xác minh nghi ngờ.
“Vợ tôi đấy.” Anh rất thẳng thắn trả lời.
Quả nhiên!!!
“Hạ tổng, vợ anh thật là dữ!” Nét mặt mỹ nữ còn đông cứng, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Anh không thành ý nhún nhún vai, “Đúng vậy, rất dữ, dữ với mọi người không chê vào đâu được.”
Không cười, tuyệt không buồn cười.
“Hạ tổng, tôi, tôi đi trước!” Mỹ nữ cầm lấy túi xách, muốn tránh người.
Anh kỳ quái, “Không phải có thẻ chiêu đãi miễn phí muốn tặng tôi à?” Sao nói mà không suy nghĩ gì hết thế?
“Hạ tổng, ngài cũng có vợ, cũng có con gái rồi, còn lấy cô gái nhỏ như tôi ra đùa làm gì?” Mỹ nữ cười gượng.
Anh nhíu mày, là dáng vẻ anh đang đùa ư?
“Quên đi, quên đi, chịu không nổi ngài đó!” Mỹ nữ hé ra mặt khóc tang, lựa chọn thẻ vip nhất nhét vào tay anh: “Cho anh, cho anh, được rồi chứ?” Bỏ trốn mất dạng.
Nhìn bóng hình xinh đẹp chạy trốn kia, anh nhăn trán. Lại được thẻ khách sạn miễn phí.
Anh cúi đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.