Hai tháng sau.
Tóc Dư Vấn dài thêm một chút, mái tóc ngắn gọn gàng vén sau tai trước kia, bây giờ đã dài đến cổ, tạo thành đầu sóng, tóc mái dầy cộm xõa ở đình đầu, nhìn mình trong gương, cô cảm thấy thật kỳ quái.
Nhưng mà, Triệu Sĩ Thành cảm thấy rất xinh đẹp, cho nên cô đành nhịn. Người sống chung nhà, không thể không cúi đầu, huống chi, cô thật sự lười động não để ý đến bản thân, anh nói sao thì nghe vậy đi!
Lúc giữa trưa, cô còn lười biếng nằm trên sopha, không nhúc nhích một chút, như nước đông lạnh, tinh thần chán nản không vui. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ, cô mới chống lại ý lười, vươn tay, nhận điện thoại:
“Dư Vấn, anh hai bảo em hỏi chị, mấy giờ trưa chị đến thế?”
Việc này… Cô chột dạ nhìn thoáng qua, nhà anh rất mới, như dùng để bố trí phòng tân hôn vậy, nhưng bây giờ đã bị cô phá hỏng rồi. Cô làm nơi này cực bẩn, đôi gối ấm áp không biết ai đã mua, vì cô ngồi lên đó ăn đủ thứ hàng ngày, dính vết bẩn rồi, giặt cũng không sạch, bị cô ném thẳng tay. Bát đũa cô ăn sáng để luôn trên bàn không dọn đi, quần áo tắm vừa thay tối qua còn vứt trong nhà tắm, cô đã đồng ý hôm nay sẽ lau tủ rượu có một lớp bụi mỏng bên trên. Cho nên mới nói, vì sao anh không thuê người giúp việc nhỉ! Hoặc là, trực tiếp như lúc cô vừa vào, mọi chuyện tự làm cho mình là được rồi.
Bên tai có giọng nói thì thầm, anh ấy chẳng phải của cô, làm sao phải làm việc cho cô chứ? Câm miệng, cô đi khóc con gái của cô đi, đừng có đến làm phiền tôi! Giọng nói kia tạm thời biến đi trước sự hung hãn của cô.
“Nói với anh ấy, cho chị một giờ!” Cô yếu ớt đáp lại điện thoại.
Đáng thương, người sống chung nhà, không thể không cúi đầu mà!
“Được ạ, anh hai bảo chị khi qua đường nhớ cẩn thận nhé.” Dung Hoa nhắn nhủ, cũng cảnh cáo cô, “Không cho chị muộn nhé, anh hai nói chờ chị đến mới ăn cơm!” Tuần trước cô cũng nói một tiếng, kết quả chờ ba giờ cũng chẳng thấy cô đâu cả, sau đó anh hai tự mình gọi điện vừa ép vừa dụ, cô mới chậm chạp ra ngoài.
Nếu không ai ép Tống Dư Vấn cô, tuyệt đối có thể ở trong nhà mốc meo đến mấy ngày đêm cũng không có ai biết!
Việc này… Cô lười biếng không gấp gáp, nhưng không thể lấy mọi người trong phòng khám ra đùa được.
“Một giờ.” Lúc này, giọng cô trả lời cuối cùng cũng có chút thuyết phục.
Cô kéo thân thể mệt mỏi vô lực, dùng tốc độ nhanh nhất có thể của cô, bắt đầu đi rửa bát, ném quần áo vào máy giặt, dọn sạch phòng, những chuyện vặt này, bình thường làm lâu nhất cũng chỉ cần hơn phút, nhưng cô lại dùng hơn phút.
Khi chậm chạp thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô mệt đến không bước nổi nữa. Đương nhiên, cô không có thời gian dọn sạch tủ rượu rồi… lần sau đi, cô không biết lại mệt thế này…
Thỉnh thoảng chính cô cũng nghi ngờ, Triệu Sĩ Thành thích sạch sẽ, sao lại chịu được được cô chứ? Cho nên, cô không chỉ một lần đề nghị xin người giúp việc, có thể để cô trả tiền lương, cô có thể tiếp tục lười biếng, qua ngày không cần lo lắng, miên man suy nghĩ là tốt rồi. Nhưng mà, cô lầm rồi, người thành thật cũng rất biết bắt nạt người khác đấy! Cô bị từ chối tại trận. Tuy cô không như lúc mới vào nữa, cảm thấy mình như bị rơi vào hang sâu không đáy, cảm xúc không ngừng dao động, cũng không biết quá khứ, càng không có hứng thú với tương lai, còn sống và chết đi, với cô mà nói chẳng có gì khác cả.
À, lầm rồi, giờ có khác đấy, nếu chết trước, cô phải tốn thêm thời gian lau sạch tủ rượu, cô ghét nhất là nuốt lời.
Mặt trời tháng sáu rất gắt, cô đứng trước ánh nắng chói chang, dù có che ô cũng bị nướng đến ngất mất. Người thành thật hả, cô hối hận ngày đó đã đi theo người thành thật Triệu Sĩ Thành này về nhà! Sớm biết rằng mỗi ngày phải đi ăn cơm lúc mặt trời lên đỉnh như thế, mỗi ngày phải ra ngoài để mặt trời thiêu sống. Nhớ ngày đó, cô đã trực tiếp đi theo người đàn ông cãi lộn muốn chăm sóc cô rồi, nói thế, chắc anh ta sẽ chẳng kẹo như Triệu Sĩ Thành đâu, sẽ mời bảo mẫu cho cô, làm cơm trưa cho cô nữa nhỉ?
Đến phòng khám, vừa đúng một giờ, bát đũa đã dọn xong.
“Đến đây? Ăn cơm đi.” Triệu Sĩ Thành nhẹ nhàng đón cô.
Cô từ từ ngồi xuống. Trong phòng khám, ngoài cô và anh em Triệu gia, tổng cộng tám người ăn cơm, còn có hai y tá, một cô thu ngân, và hai người bốc thuốc.
Một bàn vô cùng náo nhiệt, mỗi lần ăn cơm lại nói chuyện không ngừng, từ việc Lương Lạc Thi đá Lý Trạch Giai, đến đại chiến ly hôn của Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi, khí thế bàn tán ngút trời. Đương nhiên, cô cũng không tham dự đề tài, lại mở miệng cực nhỏ, cảm giác tồn tại là , im lặng đến rất dễ bị người ta xem thường. May mà, Triệu Sĩ Thành cũng rất ít lời, nên không chỉ có cô là ngoại tộc.
Ăn cơm xong, nhân viên đặt đũa thìa xuống bàn, cầm canh, cô một ngụm tôi một thìa, ăn cơm như đánh giặc, mọi người nối tiếp nhau, đĩa thức ăn hết sạch nhanh chóng, chỉ cần động tác của bạn chậm chút thôi, tuyệt đối chỉ có vét nồi.
Lúc cô vừa đến đã là như thế. Bây giờ…
Cà tím, trứng sốt cà chua, cá, động tác của cô không nhanh, nhưng đũa vẫn không ngừng gắp, sau mấy lần thua thảm, cô cũng khôn ra, lúc nào cũng có thể ngẩn người, thất thần, nhưng lúc này tuyệt đối không thể, nên ra tay phải đủ nhanh đủ độc.
Nhưng mà… Nhìn con tôm lớn cuối cùng rơi vào bát cô y tá, vẻ mặt cô thất vọng. Khi cô đang ngẩn người, mày còn chưa kịp nhăn, trong bát đầy thức ăn chẳng biết khi nào đã có thêm một con tôm to bự. Cô thong thả nhìn vào bát Triệu Sĩ Thành, quả nhiên, cơm trong bát anh chỉ còn lại có một tẹo.
Cô cúi đầu, cẩn thận ăn ngay.
Mấy ngày đầu mới đi theo Triệu Sĩ Thành, cô cũng như ở nhà, luôn không nhớ nổi mình đã ăn sáng chưa, buổi trưa ăn lúc nào, buổi tối đã ăn gì, cho đến khi, sau khi tham dự màn giành ăn từng giây này, phải để đầu trống rỗng mới có thể giành được bữa cơm trưa. Cô biết, nhân viên ở đây nhất định rất ngạc nhiên về cô, chắc chắn sẽ lén bình luận chuyện của cô và anh ở sau lưng, đoán mò xem họ có quan hệ gì.
Thật ra, cô cũng rất tò mò. Thật là bạn bè bình thường ư? Cô không biết, bởi vì ngoài cái tên ra, cô sống như một du hồn, chẳng biết vì sao mình lại tồn tại, ý nghĩa tồn tại ở đâu, đương nhiên, ngoài việc lau tủ và giành thức ăn ra.
Ăn xong cơm trưa, cô ngồi ở khu chờ khám, vẻ mặt trống rỗng. Mỗi lần ngồi ở chỗ này, cô cũng cảm thấy rất quen thuộc rất quen thuộc, dường như cô đã từng ngồi rất nhiều lần nơi đây, ôm gì đó, lo lắng chờ đợi. Nhưng mà, lúc ấy rốt cuộc cô đã ôm cái gì nhỉ?
Cô nhìn chằm chằm vào hai tay trống trơn của mình, đầu vẫn trống rỗng, đáy lòng dâng lên đau thương nồng đậm khó hiểu.
“Tống Dư Vấn, sáng ngày mai tôi muốn ăn cháo củ từ.” Thời gian nghỉ còn vài phút, Triệu Sĩ Thành đi đến trước mặt cô, ngồi xuống nhẹ nhàng nói với cô.
Cháo củ từ?
“Bắt đầu từ mai, bữa sáng mỗi ngày đều do cô làm.” Anh dặn dò.
Thật ra không phải anh muốn chăm sóc cô, mà là muốn thuê lao động miễn phí thì có ấy? Cô rất nghi ngờ.
“Nhưng tôi không biết làm.” Cô mê mang trả lời.
Cháo củ từ làm thế nào? Trong đầu trống rỗng của cô, chẳng có gì cả.
“Không, cô biết mà, cô nghĩ kỹ xem.” Anh từng thấy cô hầm cháo cho Thụy Thụy uống.
Mày cô nhăn rất sâu. Không cần suy nghĩ, cô không nhớ nổi đâu. Bên tai lại có giọng nói nhắc nhở cô. Nhưng mà.
Cô ngước mắt lên, ngây ngốc nhìn Triệu Sĩ Thành mỉm cười dịu dàng, tức giận nói: “Được rồi, để tôi thử xem.” Cô tin tưởng anh, nếu anh nói cô biết, vậy thì cô biết, anh sẽ không hại cô.
“Chủ nhật này phòng khám nghỉ, mọi người nói muốn đến Sơn Trà hái dương mai, tôi đăng ký cho cô rồi.” Anh mỉm cười lại nói cho cô biết.
dương mai: Dương Mai là một trong ba thị trấn lớn nhất ở Đào Viên. Trung tâm thị trấn này cách bờ biển tây Đài Loan phút xe hơi. Phía bắc là thành phố Bình Trấn; phía nam là huyện Tân Trúc, phía đông là hương Long Đàm, Đào Viên. Ở đây có nhiều cây dương mai khi dân Trung Quốc di cư đến đây nên họ đã đặt tên địa phương này là Dương Mai. Thị trấn có diện tích , km², dân số . người (tháng năm )
A, hái dương mai? Mặt trời lớn à?
Một loại quả màu đỏ, ăn được, hình tham khảo
Cô ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt giống như đang nói, so với bị cảm nắng, chi bằng anh dùng một chưởng đánh chết tôi đi.
“Tôi mua mũ cho cô.” Xem đã hiểu ý cô, kiên nhẫn của anh vô cùng tốt.
Cô không đi! Không đi, không đi nhé!
“Không đi, về sau tôi sẽ không mua dương mai cho cô ăn nữa.” Anh tiếp tục cười nhạt nói, hy vọng cô sẽ học được cách tay làm hàm nhai.
Sặc. Cô thích ăn dương mai nhất, mùa dương mai rất ngắn, cô sợ nói chuyện với người lạ, cho nên không dám ra ngoài mua một mình, nhưng nếu anh không đi, vậy phải chờ tới năm sau mới có thể ăn dương mai ư?
“Được rồi, mũ mua đẹp một chút nhé.” Cô cố mà đáp ứng.
Đã đến giờ rồi, vuốt tóc cô, anh đứng dậy bước ra ngoài phòng khám.
Dung Hoa vẫn bên cạnh, nhìn trộm cô một cái, cũng nhìn theo bóng anh hai, cô lại thấy hoang mang, người đàn ông vừa rồi là anh hai chất phác của cô ư, sao thấy nói chuyện cũng quái quái nhỉ! Nghĩ đến anh hai trong hai ba tháng này, luôn đến phòng sách của ba mượn sách tâm lý về đọc, học để dùng trên người Dư Vấn, Dung Hoa liền run lên một chút, mới biết sức mạnh tình yêu thật đáng sợ quá đi thôi.
Dư Vấn còn đang ngẩn người. Cháo củ từ rốt cuộc làm sao đây? Cô lấy di động rất ít dùng ra, dùng dãy số mới lên mạng. Triệu Sĩ Thành đã dạy cô, phải lên mạng thế nào, tuy cô luôn lười tiếp xúc với chuyện mới, nhưng mà, một khi thực sự không có việc gì, cô lại lên Internet.
“Sau động đất ở Nhật Bản, bây giờ cũng không dám ăn hải sản nữa, sợ chất bẩn hạt nhân.”
“Trước kia bé nhà chúng tôi cũng hay dùng bỉm Kao, sau động đất ở Nhật, bây giờ cũng không dám dùng nữa!”
Có hai phụ huynh vừa chờ khám, vừa nhàn rỗi tán chuyện.
Mà lần đầu tiên khi đến phòng khám, vừa nghe thấy mấy người thảo luận về bốn chữ động đất Nhật Bản, cô lại phát bệnh mấy ngày, lúc này cô lại chuyên tâm vào website tìm kiếm gõ chữ: Cách nấu cháo củ từ.