Giấy kết quả sau lần kiểm tra của Hạ Lan nữ sĩ đã có, phán đoán nhiều lần, các tế bào lớn nhỏ đều thấy rõ là u ác tính, bác sĩ đề nghị phẫu thuật cắt bỏ. Đừng nói là Hạ Nghị, ngay cả Hạ Lan luôn không đổi sắc trước sóng to gió lớn cũng hóa đá cả người. Dư Vấn yên lặng, chẳng ai ngờ đến tế bào ung thư đã cắm rễ.
“Tôi còn có thể sống bao lâu?” Trước hết khôi phục bình tĩnh, Hạ Lan lại là chính mình.
“Bà Hạ, bệnh của bà giờ đã là ung thư giai đoạn cuối, hơn nữa có xu hướng di căn, nếu cắt đi, may thì có thể sống hơn năm năm, nếu không cắt, nhiều nhất chỉ có thể hai năm.” Bác sĩ tiếc nuối tuyên bố. “Bà phải có chuẩn bị tốt, tốc độ di căn của bệnh rất nhanh, dù không trị liệu cũng rất đau đớn, rất nhiều bệnh nhân thậm chí không thể chịu nổi loại đau đớn thân thể như hành hạ mình này..”
Sau vài giây trầm tư, lựa chọn của Hạ Lan lại là…
“Tôi không cắt, cả đời tôi chỉ có nắm chắc phần thắng, các ông đã không thể nắm chắc hoàn toàn việc làm cho tôi sống lâu hơn, vì sao tôi phải hi sinh một chân của mình?” Thái độ ngang ngạnh của Hạ Lan làm cho mọi người luống cuống sợ hãi.
Khuyên bảo không được, trên mặt Hạ Nghị chẳng còn huyết sắc, anh không nhúc nhích ngồi trên ghế dài trong phòng.
“Về nhà thôi, để mẹ nghỉ ngơi.”
Hôm nay mọi người đã mệt mỏi nhiều rồi, mẹ chồng rất cố chấp, khuyên nữa cũng không có kết quả, không bằng để mọi người dịu bớt đã.
Nhưng mà, Hạ Nghị gần như không nghe thấy lời của cô, cả người không phản ứng, hình như rơi vào rất sâu trong đáy động đen tối. Vừa rồi khi nghe bác sỹ nói mẹ anh sống nhiều nhất chỉ được hai năm, một màn anh ôm di thể của Thụy Thụy lại hiện lên như cơn ác mộng tái diễn, một lần nửa tấn công trí óc anh. Anh không hiểu, đây là vì sao, đầu tiên là Thụy Thụy, bây giờ đến phiên mẹ, thật ra, anh chẳng hề kiên cường như biểu hiện bên ngoài.
“Anh Nghị…” Cô đưa tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo.
Cảm xúc ấm áp ở ngón tay, lúc này mới làm cho Hạ Nghị giật mình ngước mắt.
Biểu tình chậm hiểu kia, không biết suy nghĩ cái gì, đang sợ cái gì.
“Hạ phu nhân!” Anh dang cánh tay, đột nhiên ôm chặt lấy cô, cách ôm này chặt đến mức làm lồng ngực người ta co lại, hoàn toàn không thể thở, cảm giác này cô chẳng thể hình dung, nhưng sự bất lực của anh lại truyền đến lòng cô.
Anh vùi mặt vào trước ngực cô, ôm lấy eo cô, trước ngực lan đến ẩm ướt, để lộ dáng vẻ đau xót của anh.
May mà có cô ở đây.
Cô chỉ thấy Hạ Nghị từng khóc hai lần. Một lần là Thụy Thụy, lần này, là bác sĩ tuyên bố bệnh của mẹ anh.
“Anh rất ghét bà ấy, nhưng chưa từng nguyền rủa bà ấy không khỏe mạnh.” Anh dùng tiếng nói nhẹ chỉ cô có thể nghe được.
Giọng điệu này ngập tràn hối hận, hối hận vì những ngày làm tròn chữ hiếu quá ngắn ngủi. Đời anh hướng đến thuận buồm xuôi gió, nhưng mà, năm nay tai nạn ngập đầu, lại cùng hợp lại, khiến anh khổ sở không chịu nổi.
“Vâng.” Cô gật đầu, theo bản năng yên lặng ôm lại anh.
Cô ghét Hạ Nghị, cô hận Hạ Nghị, nhưng giờ phút này, “kẻ thù” biểu lộ vẻ yếu ớt lại làm trái tim cô thắt lại.
“Không có việc gì, về nhà đi.” Từ khi mất trí nhớ đến bây giờ, lần đầu tiên cô đưa ra thiện ý.
Cô đã nghĩ mình sớm đã chẳng còn động lòng vì người đàn ông này.
Mấy chữ đơn giản, cảm giác nóng ẩm không ngờ lại xông vào hốc mắt anh.
“Ừ.” Anh ôm cô càng chặt hơn.
…
“Không phải muốn hẹn hò sao? Cùng nhau xem phim đi.” Về nhà, anh mệt mỏi buông chìa khóa xe xuống, Dư Vấn lạnh nhạt nói ở sau người.
“Bây giờ hả?” Hạ Nghị ngạc nhiên. Nói thực ra, anh thật sự chẳng có tâm tình gì.
“Ừ, bây giờ.” Cô chắc chắn gật đầu.
Nhưng mà.
“Được rồi.” Gượng ép lộ ra một nụ cười vô lực, Hạ Nghị miễn cưỡng đồng ý.
Thụy Thụy chết rồi, anh đã thề với bản thân, chỉ cần Hạ phu nhân muốn, anh cũng sẽ cố gắng làm tốt.
“Vậy anh đi tắm nước ấm trước đi.” Chỉ là, lời dặn tiếp theo của cô, làm cho anh ngơ ngác.
“Không phải đi xem phim sao?” Anh giật mình hỏi.
Cô cũng không nói, đã bước đến trước tivi, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm CD. Anh tỉnh ngộ, xem phim không nhất định phải đến rạp chiếu phim.
Anh tắm rửa xong đi ra, cô đã im lặng ngồi trên sô pha chờ anh. CD trong nhà hơi cũ, trên màn hình inch, bây giờ đang chiếu “Mặt nạ” do Triệu Vi diễn.
“Vốn định tìm một bộ phim hài cho anh xem, nhưng trong nhà không có nhiều phim lắm.” Cô thản nhiên nói.
Trong nhà không có thiết bị kết nối ti vi với máy tính, mà trong ngăn kéo đều là phim hành động, cô nghĩ anh sẽ không thích xem phim đấu đá này trong khi đang suy nghĩ hỗn loạn, chỉ có thể tạm thời xem bộ này.
“Nằm xuống đắp chăn, vừa xem vừa ngủ đi.” Khi nói chuyện, nét mặt cô vẫn hờ hững.
Hạ Nghị ngước mắt lên, yên lặng nhìn cô, còn có chiếc chăn trên sopha kia. Sao cô có thể biết đêm nay anh sẽ khó ngủ?
“Chống ung thư là một cuộc chiến trường kỳ, là con thì phải chú ý đến bản thân mình trước mới có sức lực để chăm sóc cha mẹ!” Cô không nhìn anh, giọng điệu bình thản.
Cô thậm chí không an ủi anh một câu, nhưng mà, chỉ là anh cảm thấy rất ấm lòng, vì sự yên lặng cẩn thận của cô.
Hạ Nghị phát hiện ra, nhiều năm qua như vậy, mình đúng là bị mù, luôn mở rộng khuyết điểm của cô ra vô hạn, lại chẳng chú ý đến ưu điểm quý giá trên người cô, cùng với việc yên lặng trao đi. Cuối cùng anh cũng đã hiểu, thật ra thứ Hạ phu nhân muốn rất đơn giản, chỉ là, anh vẫn chẳng hiểu được mà thôi.
Anh ngồi xuống sô pha, đắp chăn cho cô, lại không muốn gối đầu, ngược lại đặt đầu xuống chân cô.
Cô hờ hững nhìn anh một cái. Ánh mắt của cô hơi lãnh đạm, nhưng không rút chân mình ra.
Hai người không nói, cùng nhau xem phim. Bầu không khí tản ra.
Chiếc đĩa này hình như hơi cũ. Giữa nam và nữ, giữa gay, tình thù rắc rối phức tạp, dụ hoặc, hãm hại, đấu tranh, anh đã sớm xem qua, càng biết kết cục vô cùng thảm thiết.
Trước kia khi xem, lừa đảo chỉ là lừa đảo, ngoài bệnh nghề nghiệp thỉnh thoảng lại để ý đến góc độ quay, nội dung chẳng có ý nghĩa gì với anh, nhưng hôm nay anh lại xem ra điểm khác. Khi thấy Triệu Vi giãy dụa giữa người yêu và kẻ thứ ba, anh bỗng đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì mình mà tự cho bản thân là đúng mà lúng túng, khi Triệu Vy dứt khoát uống xong thuốc độc biến thành ma, anh lại đau lòng một trận. Vì thế, anh càng chôn sâu mặt giữa hai chân cô.
“Anh nói gì?” Dư Vấn nhăn mày.
Anh nói nhỏ, giọng nhẹ như thế, cô không nghe được. Dường như đang nói “Thực xin lỗi” “Đừng rời khỏi anh” gì đó?
“Anh nói, anh yêu em, Hạ phu nhân!” Anh ngước mắt, đột nhiên lớn tiếng kêu.
Dư Vấn hoảng sợ. Nhưng mà, cô còn chưa kịp có phản ứng, anh đã nửa ngồi dậy, cánh môi của cô bị chặn lại, đầu lưỡi ấm nóng được một tấc lại muốn tiến một thước, tham lam tiến vào.
Cô cứng lại rồi. May mà, anh không quá đáng quá lâu, lưỡi chỉ đi một vòng rồi lui ra.
“Anh ngủ đây, Hạ phu nhân!” Anh tiếp tục nằm xuống, vẫn gối lên chân cô…
Dư Vấn còn thẫn thờ.
“Chúng ta lại tiến triển một bước rồi.” Anh nhắm mắt, khóe môi đã có nụ cười đầu tiên của đêm nay.
“Hạ phu nhân, ngủ ngon, anh yêu em!” Anh quyết định, về sau, mỗi tối anh sẽ nói anh yêu em với Hạ phu nhân ít nhất một lần!
Dư Vấn mặt không chút thay đổi lặng im. Vài phút sau, giữa hai chân cô lại truyền đến tiếng hít thở. Anh đang ngủ. Dư Vấn lúc này mới cúi mắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Thật ra, cô có cảm giác, Hạ Nghị đã thay đổi, ít nhất, anh đang cố gắng thay đổi. Đêm nay, anh không dùng ánh mắt vô sự che dấu thái độ nữa, tính bất cần trong quá khứ đã rút bớt, tinh thần sa sút mà mờ mịt, trưởng thành làm cho người ta giật mình, Cho nên, nháy mắt ấy, cô còn chưa kịp nghĩ đã không kìm lòng được ôm anh.
Chỉ là, dù anh có thay đổi thế nào, vẫn còn ý nghĩa với cô ư?
“Tu tu.” Nhẹ nhàng vang hai tiếng, cô cầm lấy điện thoại trên bàn, mở ra.
“Giám đốc Tống, căn cứ theo lệnh của cô, đã đăng kí thành lập công ty quảng cáo Niệm Thụy.” Là tin nhắn của trợ lý.
Ánh mắt cô u ám vài phần, chỉ dừng trên đó, lại thật lâu không biết nên hồi phục thế nào.
“Mặt nạ” đã kết cục, một cuộc đại nạn, tình yêu chân thành làm cho mọi người cảm động. Cô chuyển kênh, vừa đến tin tức nửa đêm.
“Thông tấn xã Tokyo mùng tháng , khu vùng duyên hải phía đông Nhật Bản đã xảy ra động đất cấp ., bao gồm cả khu Tokyo và phía trong Nhật Bản có dư chấn rất lớn, trước mắt chưa có thương vong hay báo cáo tổn thất tài sản, bộ khí tượng Nhật Bản đã báo động trước sóng thần…”
Trong nháy mắt mà thôi, cô che ngực, đau đến gần như không thở nổi, tắt tin này, nhấc đau thương không thể chôn lấp trong trái tim cô.
Nó không phải vết thương, mà viết rõ hai chữ thù hận. Không phải tổn thương nào cũng có thể được tha thứ! Phim chỉ là phim!
“Bắt đầu âm thầm rút người trong công ty! Chỉ cần là nhân tài, dù là giá bao nhiêu, tôi cũng phải lấy đi!” Ánh mắt cô rất lạnh, chút mềm lòng vừa dấy lên đã sớm biến mất hầu như không còn.
Đầu tiên là lấy nhân viên, tiếp theo là khách hàng, Vấn Nghị sẽ chịu từng quả đắng, mỗi viên gạch mái ngói, cô cũng phải chuyển đi!
Vấn Nghị, là tâm huyết cô trả giá rất nhiều, bây giờ, cô muốn tự tay hủy diệt nó! Bởi vì, giấc mộng của cô đã từng là nhìn anh tỏa sáng, bây giờ, cơn mê của cô chỉ là tận mắt thấy anh rơi xuống từ trên cao!