Mỗi ngày khi trời vừa hửng sáng, lão Vanis sẽ rời giường mở cửa khách điếm, bắt đầu một ngày buôn bán. Hắn ở đế đô kinh doanh khách điếm đã được mấy chục năm rồi, hơn nữa đây là sản nghiệp được cha ông để lại, đến thế hệ của hắn vẫn chưa bị xuống dốc, hầu như mỗi một nhà lữ hành khi đến đế đô đều chọn khách điếm của hắn ở lại. Khách điếm của hắn không chỉ ở thoải mái, đồ ăn do vợ hắn nấu cũng rất ngon, rất được các nhà lữ hành yêu thích.
Hôm nay lão Vanis cảm thấy thân thể không được thoải mái nên hắn để cho vợ mình đi mở khách điếm, cho dù sinh bệnh, thời gian khai điếm cũng không thể trì hoãn.
Nhưng ngay khi thê tử đẩy cửa ra, lập tức tiếng thét bén nhọn của bà vang lên:
“A ——”
Lão Vanis ngay khi nghe thấy thanh âm, không để ý thân thể là không thoải mái vội vàng chạy ra, thấy vợ mình hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất, mà ngoài cửa điếm có một thiếu niên đang quỳ, quần áo đã bị máu nhuộm đỏ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ngay khi lão Vanis còn đang không biết nên làm sao thì phía sau truyền đến một giọng nữ có chút bối rối.
“Bruce? ! !”
Tiểu Duy ngay khi nghe tiếng thét chói tai liền chạy ra, Alois vừa chạy theo cô vừa biến ra một y phục màu đen mặc vào.
Vừa ra tới đã nhìn thấy Bruce ngã vào trong vũng máu, trường bào màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ thẫm. Tiểu Duy vội vàng chạy tới, ôm lấy Bruce đang hấp hối .
“Sao lại thế này?”
“Cứu, cứu cứu Harry bọn họ. . . . . .” Bruce hơi thở mong manh, dùng nháy mắt ra hiệu cho phương hướng.
Tiểu Duy quay đầu nhìn về phía Harry, nhìn một đường máu lưu lại, nhíu mày. Thanh HP trên đâu hắn chỉ còn lại có một tầng máu da, nhưng không có dấu hiệu bị trúng độc hay nguyền rủa, Tiểu Duy từ trong túi quần lấy ra một lọ cường hiệu hồi phục dược tề, giúp Bruce uống vào.
Một lát sau, sắc mặt Brunce đã tốt hơn rất nhiều.
“Tiểu Duy, đừng lo cho ta, nhanh đi cứu bọn Harry đi!”
Gật đầu, Tiểu Duy lấy ra mấy kim tệ đưa cho khách điếm lão bản, nói: “Phiền các ngươi chiếu cố hắn.”
Nói xong, liền vội vàng men theo vết máu mà đi. Alois vẫn đi theo phía sau Tiểu Duy, không biết vì sao, hắn từ sáng tới giờ cảm nàng hình như không được bình thường như mọi ngày.
Lúc này một người một con rồng đi vào gian phòng tan hoang, đã muốn có thể ngửi mùi máu nồng nặc trong không khí. Tiểu Duy vội chạy vào trong phòng, nhìn thấy ba người nằm trong vũng máu, thanh HP trên đầu đã trở thành số 0, ba người không chút tức giận nằm yên trên mặt đất.
Tiểu Duy thân thể vô giác run lên. Nàng có cảm giác, ý nghĩ nơi này đã không phải là thế giới trò chơi mà nàng biết rõ nữa rồi, rất có thể là sự thật. Nhưng, tại sao những chuyện trong trò chơi lại có thể tái hiện ở đây? Cứ cho là nơi này là thế giới thật, thế thì vì sao còn có thể nhìn đến nhân vật thanh HP? Vì sao những kĩ năng và dược tề có thể sử dụng trong trò chơi có thể sử dụng ở đây? Vì sao những nhiệm vụ trong trò chơi lại cũng giống hệt như ở đây? ! ! !
Đây tột cùng là vì sao? ! ! !
Người trước mắt là từng đồng đội của mình, cùng mình cùng nhau làm rất nhiều nhiệm vụ. Mà hôm nay còn muốn cùng mình tham gia trận chung kết, nhưng tại sao bây giờ một chút sinh mệnh phản ứng đều không?
Tiểu Duy chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, hoàn toàn không thể khống chế.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cathy sau khi nhận được tin tức liền mang theo người của kỵ sĩ đoàn tới.
“Tiểu Duy?”
Nắm chặt y phục của mình, Tiểu Duy từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lập tức nhận nhiều chuyện khiến người ta khó có thể tin như thế, nàng tình nguyện đây đều là cảnh trong mơ.
Cathy nhìn những thi thể trên đất, dùng tay khép lại đôi mắt còn mở to của Harry , “Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén đau thương.”
Sống lại? Tiểu Duy đang nghe từ này đột nhiên sửng sốt, sống lại! !
Cô run run lấy từ trong lòng lấy ra bình hồi sinh dược tề, thuốc này là thuốc thường dùng, cho nên cô bình thường đều ở trên người mang theo rất nhiều. Nhưng lúc này cô đã không thể xác định dược tề này có phát huy tác dụng ở đây hay không.
Tiểu Duy nói không ra lời, Alois cũng hiểu được ý của nàng, tay tiếp nhận dược tề, mở miệng ba người kia ra, đổ dược thủy vào.
Nhưng, kỳ tích nhưng không có xuất hiện.
Ba người kia như cũ yên lặng nằm ở nơi đó.
Tiểu Duy xoay người, đi ra ngoài.
Mỗi bước đi, đầu óc thanh tỉnh thêm một chút.
Đem mọi chuyện cần thiết xâu chuỗi lại, Tiểu Duy ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, trên mặt lộ ra một nụ cười tuyệt vọng .
Làm sao cô có thể ngốc như thế?.
Lâu như vậy cũng không phát hiện vấn đề.
Danh sách hiệm vụ đột nhiên biến mất, danh sách bạn tốt xám xịt, Boss đầu tiên là biến thành tọa kỵ, tiếp theo lại biến thành hình người, thử hỏi trò chơi nào có thể làm được chuyện này?
Huống chi. . . . . . Tiểu Duy nhìn mình mở ra bảng hệ thống, bốn chữ rời khỏi trò chơi lúc này đã biến thành màu xám trắng.
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, mà đầu óc lại càng thanh tỉnh, Tiểu Duy từng bước từng bước kiên định đi về phía trước, cô sẽ tìm ra kẻ đã sát hại đám Harry bọn họ, nhất định!
“Biến thái?”
Khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, Tiểu Duy nhìn về phía Alois đi bên cạnh mình, cao thấp đánh giá trạng thái Cự Long hóa hình người, trừ bỏ bộ dạng tuấn mỹ dị thì so với người bình thườngkhông khác là mấy.
“Ngốc Long, nếu ở thế giới này giết người thì sẽ như thế nào?”
Alois không ngờ Tiểu Duy sẽ hỏi chuyện này, sửng sốt một lát mới nói: “Nếu như người đó là ngươi thì sẽ không sao.”
“Có ý gì?”
“Ý ta là ngươi rất mạnh, không có người nào đánh thắng được ngươi, cho nên cho dù ngươi giết người cũng sẽ không có người đuổi giết ngươi.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Bởi vì không ai dám.”
Nói cách khác, nơi này chính là theo kiểu nhược nhục cường được sao? Tốt lắm, tên hung thủ kia tốt nhất đừng để cho cô tìm được, nếu không cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
“Ngươi còn muốn đi tham gia trận chung kết tử đấu đại chiến?” Alois nhìn Tiểu Duy đi tới trước cửa trường đấu, lúc này còn rất sớm, nơi này chưa người nào đi lại.
“Đương nhiên.”
Nói xong, Tiểu Duy liền đi vào. Sân đấu đã được sửa sang vào tối hôm qua,bảng hướng dẫn chuẩn xác chỉ cho Tiểu Duy biết vị trí phòng nghỉ của nhân viên, khi đi tới cửa phòng cô phát hiện đã có người ở bên trong. Trong phòng truyền ra một giọng nói tựa hồ đã nghe qua ở đâu, Tiểu Duy đứng ở ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Ha ha ha, không hổ là đại thiếu gia, thực lực quả nhiên không tầm thường, chỉ trong buổi tối trận chung kết đem đối phương xử lý.”
“Đúng vậy a, chúng ta lần này thật sự là quá may mắn rồi, rốt cục có thể nói tạm biệt thân phận tử tù rồi!”
“Đừng cao hứng quá sớm, các ngươi đã quên còn có một người chưa bị xử lý sao?”
“Chỉ có một người thì sợ cái gì? Chúng ta năm người vẫn không thể làm thịt một người?”
“Ha ha ha! Nói cũng đúng, nói thế nào thì trước đây chúng ta đều là tội nhân a!”
“Đều câm miệng đi! Đám ngu xuẩn!”
Thì ra là như thế.
Tiểu Duy nắm chặt tay lại, khớp xương hơi hơi trở nên trắng, là bọn họ giết ba người đám Harry, hung thủ giết người chính là đối thủ hôm nay của cô! Hơn nữa, nghe cuộc đối thoại vừa rồi thì bọn họ đều là tử tù.
Đúng là trời giúp ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong trường đấu tiếng người dần dần ồn ào, tất cả mọi người đều chờ mong thời khắc trận chung kết bắt đầu. Đã vài trăm năm không có tửtù giết tiến trận chung kết rồi, nếu để cho tử tù thắng lợi, đây cũng là một sự kiện lớn của Tát Phỉ Lạp Tư!
Bất quá, chuyện này cũng hợp tình hợp lý, bởi vì này lần đích trong đám tử tù phạm nhân có Authur Wright thiếu gia!
Ngay khi quốc vương lớn tiếng tuyên bố trận đấu bắt đầu, năm tên tử tù từ phòng nghỉ đi vào sân đấu, còn người đối diện vãn không thấy đâu. Ngay khi mọi người còn đang nghị luận có phải là đối phương đã muốn bỏ quyền thi đấu thì đại môn phía đối diện chậm rãi mở ra, đi ra là một hắc y thiếu nữ.
Khi thấy hắc y thiếu nữ đi ra, đám tử tù trên mặt đều lộ ra tươi cười vặn vẹo, dữ tợn khủng bố, làm cho người ta ghê tởm.
“Xin hỏi các thành viên khác trong đội ngũ của ngài đâu?”Trọng tài thấy chỉ có một mình cô, quan tâm hỏi.
“Một người là đủ rồi.”
Trọng tài nghe thấy trả lời ngẩn ra, lập tức lui về phía sau mấy bước, hô to trận đấu bắt đầu.
Đám tử tù không nhúc nhích, cô gái cũng không động.
Tiểu Duy ngay khi nhìn thấy Authur Wright lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, trên người của hắn có vong linh hơi thở mang theo hơi thở của đám Harry, điều nãy có nghĩa là vong linh giết đam Harry là do hắn triệu hồi .
“Tiểu mỹ nhân, tới đây để các ca ca hảo hảo yêu thương!” Đám tử tù cười lớn đi về phía Tiểu Duy, kết quả nhân được ánh mắt khinh bỉ của cô.
“Authur Wright, Thiên đường có đường ngươi không tới, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào.”
Vừa dứt lời, bóng dáng thiếu nữ liền biến mất không thấy, một giây sau, một trong số năm tử tù bị đánh bay ra ngoài, đầu cắm xuống đất, không một thanh âm nào vang lên. Khán giả xôn xao, tất cả mọi người đứng lên nhìn giữa sân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngay cả trọng tài cũng không biết
“Một tên.” Thanh âm của Tiểu Duy vang lên trong đám tử tù, mang theo hơi thở tử vong.
Một tử tù khác vừa mới nghe thấy thanh âm này, trong nháy mắt đầu đã bị đánh bay lên trời rồi theo trọng lực té xuống, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
“Hai tên.”
Những người còn đều sợ cháng váng, hai người thét chói tai vừa định chạy lùi ra phía sau thì bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa sợ đứng ngay tại chỗ.
“Ba tên.”
“Bốn.”
Theo thanh âm của Tiểu Duy, lại có thêm hai gã tử tù ngã xuống đất không dậy nổi. Trọng tài hoàn toàn ngây ngốc đứng tại nguyên chỗ, sửng sốt hơn mười giây sau mới hô lên đã có bốn người bị knockout.
Authur Wright thế nhưng không bị tốc độ của Tiểu Duy làm cho sợ hãi, trên mặt nụ cười vặn vẹo, hắn giơ tay lên, trong miệng đọc những câu chú văn khó hiểu, bên người vong linh hơi thở càng ngày càng nặng, trước mặt xuất hiện những lốc xoáy màu đen, rất nhiều vong linh đang chuẩn bị theo dưới nền đất chui đi ra.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Duy đi đến phía sau Authur Wright, nhắm ngay đầu của hắn đá một cước, hoàn toàn cắt đứt chú văn của hắn, khiến hắn ngay lập tức đâm đầu vào bức tường, tạo ra một chiếc hố sâu.
Trọng tài thấy thế, đang muốn ra tiếng phán quyết, đã thấy Tiểu Duy làm thủ hiệu, chậm rãi đi đến bên vị trí Authur Wright ngã xuống, tay nắm lấy tóc của hắn kéo đi ra, bóp mở miệng của hắn, đổ một lọ dược tề vào.
Tiểu Duy đổ vào là thần thánh dược tề, Authur Wright là vong linh pháp sư, mà dược tề lại là thuộc Quang Minh Hệ, tuy rằng dược tề có thể giúp hắn hồi phục sinh mệnh nhưng cũng làm cho hắn thừa nhận thống khổ tận xương cốt, dù sao quang minh cùng hắc ám là đối địch.
Authur Wright ngay khi vừa uống dược tề thì hắn lập tức phát ra tiếng thét chói tai, cả người té trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Tiểu Duy nhìn máu của hắn điều chậm rãi đầy trở lại, lại nhấc chân đá một cước đạp bay ra ngoài, thanh HP trong nháy mắt lại chỉ còn một tầng máu da.
Đi tới, lại cho hắn uống một lọ thần thánh dược tề, sau đó, lại đá bay hắn.
Cứ như thế tuần hoàn.
Trong sân đấu hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai dám nói nói, không ai dám phát ra âm thanh, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn khung cảnh đáng sợ giữa sân đấu.
Mỗi ngày khi trời vừa hửng sáng, lão Vanis sẽ rời giường mở cửa khách điếm, bắt đầu một ngày buôn bán. Hắn ở đế đô kinh doanh khách điếm đã được mấy chục năm rồi, hơn nữa đây là sản nghiệp được cha ông để lại, đến thế hệ của hắn vẫn chưa bị xuống dốc, hầu như mỗi một nhà lữ hành khi đến đế đô đều chọn khách điếm của hắn ở lại. Khách điếm của hắn không chỉ ở thoải mái, đồ ăn do vợ hắn nấu cũng rất ngon, rất được các nhà lữ hành yêu thích.
Hôm nay lão Vanis cảm thấy thân thể không được thoải mái nên hắn để cho vợ mình đi mở khách điếm, cho dù sinh bệnh, thời gian khai điếm cũng không thể trì hoãn.
Nhưng ngay khi thê tử đẩy cửa ra, lập tức tiếng thét bén nhọn của bà vang lên:
“A ——”
Lão Vanis ngay khi nghe thấy thanh âm, không để ý thân thể là không thoải mái vội vàng chạy ra, thấy vợ mình hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất, mà ngoài cửa điếm có một thiếu niên đang quỳ, quần áo đã bị máu nhuộm đỏ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ngay khi lão Vanis còn đang không biết nên làm sao thì phía sau truyền đến một giọng nữ có chút bối rối.
“Bruce? ! !”
Tiểu Duy ngay khi nghe tiếng thét chói tai liền chạy ra, Alois vừa chạy theo cô vừa biến ra một y phục màu đen mặc vào.
Vừa ra tới đã nhìn thấy Bruce ngã vào trong vũng máu, trường bào màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ thẫm. Tiểu Duy vội vàng chạy tới, ôm lấy Bruce đang hấp hối .
“Sao lại thế này?”
“Cứu, cứu cứu Harry bọn họ. . . . . .” Bruce hơi thở mong manh, dùng nháy mắt ra hiệu cho phương hướng.
Tiểu Duy quay đầu nhìn về phía Harry, nhìn một đường máu lưu lại, nhíu mày. Thanh HP trên đâu hắn chỉ còn lại có một tầng máu da, nhưng không có dấu hiệu bị trúng độc hay nguyền rủa, Tiểu Duy từ trong túi quần lấy ra một lọ cường hiệu hồi phục dược tề, giúp Bruce uống vào.
Một lát sau, sắc mặt Brunce đã tốt hơn rất nhiều.
“Tiểu Duy, đừng lo cho ta, nhanh đi cứu bọn Harry đi!”
Gật đầu, Tiểu Duy lấy ra mấy kim tệ đưa cho khách điếm lão bản, nói: “Phiền các ngươi chiếu cố hắn.”
Nói xong, liền vội vàng men theo vết máu mà đi. Alois vẫn đi theo phía sau Tiểu Duy, không biết vì sao, hắn từ sáng tới giờ cảm nàng hình như không được bình thường như mọi ngày.
Lúc này một người một con rồng đi vào gian phòng tan hoang, đã muốn có thể ngửi mùi máu nồng nặc trong không khí. Tiểu Duy vội chạy vào trong phòng, nhìn thấy ba người nằm trong vũng máu, thanh HP trên đầu đã trở thành số , ba người không chút tức giận nằm yên trên mặt đất.
Tiểu Duy thân thể vô giác run lên. Nàng có cảm giác, ý nghĩ nơi này đã không phải là thế giới trò chơi mà nàng biết rõ nữa rồi, rất có thể là sự thật. Nhưng, tại sao những chuyện trong trò chơi lại có thể tái hiện ở đây? Cứ cho là nơi này là thế giới thật, thế thì vì sao còn có thể nhìn đến nhân vật thanh HP? Vì sao những kĩ năng và dược tề có thể sử dụng trong trò chơi có thể sử dụng ở đây? Vì sao những nhiệm vụ trong trò chơi lại cũng giống hệt như ở đây? ! ! !
Đây tột cùng là vì sao? ! ! !
Người trước mắt là từng đồng đội của mình, cùng mình cùng nhau làm rất nhiều nhiệm vụ. Mà hôm nay còn muốn cùng mình tham gia trận chung kết, nhưng tại sao bây giờ một chút sinh mệnh phản ứng đều không?
Tiểu Duy chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, hoàn toàn không thể khống chế.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cathy sau khi nhận được tin tức liền mang theo người của kỵ sĩ đoàn tới.
“Tiểu Duy?”
Nắm chặt y phục của mình, Tiểu Duy từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lập tức nhận nhiều chuyện khiến người ta khó có thể tin như thế, nàng tình nguyện đây đều là cảnh trong mơ.
Cathy nhìn những thi thể trên đất, dùng tay khép lại đôi mắt còn mở to của Harry , “Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén đau thương.”
Sống lại? Tiểu Duy đang nghe từ này đột nhiên sửng sốt, sống lại! !
Cô run run lấy từ trong lòng lấy ra bình hồi sinh dược tề, thuốc này là thuốc thường dùng, cho nên cô bình thường đều ở trên người mang theo rất nhiều. Nhưng lúc này cô đã không thể xác định dược tề này có phát huy tác dụng ở đây hay không.
Tiểu Duy nói không ra lời, Alois cũng hiểu được ý của nàng, tay tiếp nhận dược tề, mở miệng ba người kia ra, đổ dược thủy vào.
Nhưng, kỳ tích nhưng không có xuất hiện.
Ba người kia như cũ yên lặng nằm ở nơi đó.
Tiểu Duy xoay người, đi ra ngoài.
Mỗi bước đi, đầu óc thanh tỉnh thêm một chút.
Đem mọi chuyện cần thiết xâu chuỗi lại, Tiểu Duy ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, trên mặt lộ ra một nụ cười tuyệt vọng .
Làm sao cô có thể ngốc như thế?.
Lâu như vậy cũng không phát hiện vấn đề.
Danh sách hiệm vụ đột nhiên biến mất, danh sách bạn tốt xám xịt, Boss đầu tiên là biến thành tọa kỵ, tiếp theo lại biến thành hình người, thử hỏi trò chơi nào có thể làm được chuyện này?
Huống chi. . . . . . Tiểu Duy nhìn mình mở ra bảng hệ thống, bốn chữ rời khỏi trò chơi lúc này đã biến thành màu xám trắng.
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, mà đầu óc lại càng thanh tỉnh, Tiểu Duy từng bước từng bước kiên định đi về phía trước, cô sẽ tìm ra kẻ đã sát hại đám Harry bọn họ, nhất định!
“Biến thái?”
Khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, Tiểu Duy nhìn về phía Alois đi bên cạnh mình, cao thấp đánh giá trạng thái Cự Long hóa hình người, trừ bỏ bộ dạng tuấn mỹ dị thì so với người bình thườngkhông khác là mấy.
“Ngốc Long, nếu ở thế giới này giết người thì sẽ như thế nào?”
Alois không ngờ Tiểu Duy sẽ hỏi chuyện này, sửng sốt một lát mới nói: “Nếu như người đó là ngươi thì sẽ không sao.”
“Có ý gì?”
“Ý ta là ngươi rất mạnh, không có người nào đánh thắng được ngươi, cho nên cho dù ngươi giết người cũng sẽ không có người đuổi giết ngươi.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Bởi vì không ai dám.”
Nói cách khác, nơi này chính là theo kiểu nhược nhục cường được sao? Tốt lắm, tên hung thủ kia tốt nhất đừng để cho cô tìm được, nếu không cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
“Ngươi còn muốn đi tham gia trận chung kết tử đấu đại chiến?” Alois nhìn Tiểu Duy đi tới trước cửa trường đấu, lúc này còn rất sớm, nơi này chưa người nào đi lại.
“Đương nhiên.”
Nói xong, Tiểu Duy liền đi vào. Sân đấu đã được sửa sang vào tối hôm qua,bảng hướng dẫn chuẩn xác chỉ cho Tiểu Duy biết vị trí phòng nghỉ của nhân viên, khi đi tới cửa phòng cô phát hiện đã có người ở bên trong. Trong phòng truyền ra một giọng nói tựa hồ đã nghe qua ở đâu, Tiểu Duy đứng ở ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Ha ha ha, không hổ là đại thiếu gia, thực lực quả nhiên không tầm thường, chỉ trong buổi tối trận chung kết đem đối phương xử lý.”
“Đúng vậy a, chúng ta lần này thật sự là quá may mắn rồi, rốt cục có thể nói tạm biệt thân phận tử tù rồi!”
“Đừng cao hứng quá sớm, các ngươi đã quên còn có một người chưa bị xử lý sao?”
“Chỉ có một người thì sợ cái gì? Chúng ta năm người vẫn không thể làm thịt một người?”
“Ha ha ha! Nói cũng đúng, nói thế nào thì trước đây chúng ta đều là tội nhân a!”
“Đều câm miệng đi! Đám ngu xuẩn!”
Thì ra là như thế.
Tiểu Duy nắm chặt tay lại, khớp xương hơi hơi trở nên trắng, là bọn họ giết ba người đám Harry, hung thủ giết người chính là đối thủ hôm nay của cô! Hơn nữa, nghe cuộc đối thoại vừa rồi thì bọn họ đều là tử tù.
Đúng là trời giúp ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong trường đấu tiếng người dần dần ồn ào, tất cả mọi người đều chờ mong thời khắc trận chung kết bắt đầu. Đã vài trăm năm không có tửtù giết tiến trận chung kết rồi, nếu để cho tử tù thắng lợi, đây cũng là một sự kiện lớn của Tát Phỉ Lạp Tư!
Bất quá, chuyện này cũng hợp tình hợp lý, bởi vì này lần đích trong đám tử tù phạm nhân có Authur Wright thiếu gia!
Ngay khi quốc vương lớn tiếng tuyên bố trận đấu bắt đầu, năm tên tử tù từ phòng nghỉ đi vào sân đấu, còn người đối diện vãn không thấy đâu. Ngay khi mọi người còn đang nghị luận có phải là đối phương đã muốn bỏ quyền thi đấu thì đại môn phía đối diện chậm rãi mở ra, đi ra là một hắc y thiếu nữ.
Khi thấy hắc y thiếu nữ đi ra, đám tử tù trên mặt đều lộ ra tươi cười vặn vẹo, dữ tợn khủng bố, làm cho người ta ghê tởm.
“Xin hỏi các thành viên khác trong đội ngũ của ngài đâu?”Trọng tài thấy chỉ có một mình cô, quan tâm hỏi.
“Một người là đủ rồi.”
Trọng tài nghe thấy trả lời ngẩn ra, lập tức lui về phía sau mấy bước, hô to trận đấu bắt đầu.
Đám tử tù không nhúc nhích, cô gái cũng không động.
Tiểu Duy ngay khi nhìn thấy Authur Wright lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, trên người của hắn có vong linh hơi thở mang theo hơi thở của đám Harry, điều nãy có nghĩa là vong linh giết đam Harry là do hắn triệu hồi .
“Tiểu mỹ nhân, tới đây để các ca ca hảo hảo yêu thương!” Đám tử tù cười lớn đi về phía Tiểu Duy, kết quả nhân được ánh mắt khinh bỉ của cô.
“Authur Wright, Thiên đường có đường ngươi không tới, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào.”
Vừa dứt lời, bóng dáng thiếu nữ liền biến mất không thấy, một giây sau, một trong số năm tử tù bị đánh bay ra ngoài, đầu cắm xuống đất, không một thanh âm nào vang lên. Khán giả xôn xao, tất cả mọi người đứng lên nhìn giữa sân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngay cả trọng tài cũng không biết
“Một tên.” Thanh âm của Tiểu Duy vang lên trong đám tử tù, mang theo hơi thở tử vong.
Một tử tù khác vừa mới nghe thấy thanh âm này, trong nháy mắt đầu đã bị đánh bay lên trời rồi theo trọng lực té xuống, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
“Hai tên.”
Những người còn đều sợ cháng váng, hai người thét chói tai vừa định chạy lùi ra phía sau thì bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa sợ đứng ngay tại chỗ.
“Ba tên.”
“Bốn.”
Theo thanh âm của Tiểu Duy, lại có thêm hai gã tử tù ngã xuống đất không dậy nổi. Trọng tài hoàn toàn ngây ngốc đứng tại nguyên chỗ, sửng sốt hơn mười giây sau mới hô lên đã có bốn người bị knockout.
Authur Wright thế nhưng không bị tốc độ của Tiểu Duy làm cho sợ hãi, trên mặt nụ cười vặn vẹo, hắn giơ tay lên, trong miệng đọc những câu chú văn khó hiểu, bên người vong linh hơi thở càng ngày càng nặng, trước mặt xuất hiện những lốc xoáy màu đen, rất nhiều vong linh đang chuẩn bị theo dưới nền đất chui đi ra.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Duy đi đến phía sau Authur Wright, nhắm ngay đầu của hắn đá một cước, hoàn toàn cắt đứt chú văn của hắn, khiến hắn ngay lập tức đâm đầu vào bức tường, tạo ra một chiếc hố sâu.
Trọng tài thấy thế, đang muốn ra tiếng phán quyết, đã thấy Tiểu Duy làm thủ hiệu, chậm rãi đi đến bên vị trí Authur Wright ngã xuống, tay nắm lấy tóc của hắn kéo đi ra, bóp mở miệng của hắn, đổ một lọ dược tề vào.
Tiểu Duy đổ vào là thần thánh dược tề, Authur Wright là vong linh pháp sư, mà dược tề lại là thuộc Quang Minh Hệ, tuy rằng dược tề có thể giúp hắn hồi phục sinh mệnh nhưng cũng làm cho hắn thừa nhận thống khổ tận xương cốt, dù sao quang minh cùng hắc ám là đối địch.
Authur Wright ngay khi vừa uống dược tề thì hắn lập tức phát ra tiếng thét chói tai, cả người té trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Tiểu Duy nhìn máu của hắn điều chậm rãi đầy trở lại, lại nhấc chân đá một cước đạp bay ra ngoài, thanh HP trong nháy mắt lại chỉ còn một tầng máu da.
Đi tới, lại cho hắn uống một lọ thần thánh dược tề, sau đó, lại đá bay hắn.
Cứ như thế tuần hoàn.
Trong sân đấu hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai dám nói nói, không ai dám phát ra âm thanh, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn khung cảnh đáng sợ giữa sân đấu.