Ông cụ vẫn cần mặt mũi lắm, ông chỉ muốn nói chuyện riêng với Phó Việt Ninh thôi, ngay cả ba Phó cũng bị đuổi đi.
Lâm Thiên Quất tiếc nuối bưng đĩa vỏ dưa hấu ra khỏi phòng khách, đi vào bếp làm bạn với mẹ Phó.
Mẹ Phó là người không chịu ngồi yên, bà đang pha nước ô mai, thấy Lâm Thiên Quất đi vào thì cười nói: “Con tới đúng lúc lắm, mẹ cất hai hộp cho các con mang về rồi, gần đây trời nóng quá.”
Lâm Thiên Quất vội vàng đi qua nhận cái thìa trong tay mẹ chồng: “Ai u, dì Thu, để con cầm cho, ngài cứ bận việc khác đi.”
Từ khi bọn cô còn nhỏ thì hai nhà đã quen biết nhau nên Lâm Thiên Quân quen mồm gọi mẹ Phó là dì, sau khi gả đến nhà người ta thì thói quen này rất khó sửa, lúc thì gọi mẹ, lúc lại gọi dì.
Mẹ Phó cười: “Được, con cầm đi, mẹ đi lấy hạt dẻ.
Hai đứa đều thích ăn, mang về nhiều chút nhé.”
Lâm Thiên Quất lấy cái chén nhỏ trộm uống một ngụm, nghe vậy thì vội vàng nói: “Dì, không cần phiền vậy đâu, buổi tối thỉnh thoảng bọn con mới ăn ở nhà, còn đâu thường xuyên ra ngoài ăn.
Tuần sau lại đến là được, trái cây lần trước bọn con để lâu thành nát, lãng phí lắm.”
“Hạt dẻ không giống, có thể để lâu, đây là hạt dẻ ở quê nhặt được nên ngọt lắm, ngon hơn loại bán bên ngoài nhiều.
Mẹ hấp cho hai đứa một nồi, hai đứa mang đến công ty làm đồ ăn vặt cũng được.”
Mắt Lâm Thiên Quất sáng rực: “Cái này được ạ!”
Từ khi hai nhà đều chuyển lên thành phố, hương vị ở quê ngày càng ít đi.
Lâm Thiên Quất nếm thử một viên hạt dẻ nhỏ, vui mừng nói: “Con đã bảo sao hôm nay canh gà hạt dẻ lại ngon ngọt như thế, thì ra là hạt dẻ ở quê.”
Mẹ Phó bật cười, lát sau lại thở dài: “Hai đứa cũng không cần chăm chỉ như thế, cũng bớt cãi nhau với ông cụ đi.
Bố mẹ quen rồi, chỉ sợ hai đứa làm việc vất vả quá mà về nhà còn chịu ấm ức.”
Lâm Thiên Quất vừa rót nước ô mai vừa nói: “Dì nói gì vậy, ông cụ tính tình như nào con còn không biết sao? Hiện tại so với trước kia cũng chỉ là cách một cánh cửa nghe giọng ông cụ thôi.
Hơn nữa, ăn mắng đều là con cháu của ông, con có gì đâu mà tủi thân?”
Đây là nói thật, năm đó khi còn ở đại viện, tiếng ông mắng chửi người có thể từ nhà ngang truyền đến sân nhà bọn họ.
Nhà nào cũng có quyển kinh khó niệm, chắc quyển kinh nhà họ Phó chính là chân dung ông nội Phó rồi.
Khi đó quan hệ giữa cô và Phó Việt Ninh không tốt, nghe tiếng ông nội Phó mắng cháu trai, cô còn rất vui vẻ… khụ khụ.
Lâm Thiên Quất: “Haiz, không nói chuyện này nữa, chuyện phiền phức thì cho cánh đàn ông tự giải quyết đi.
À cái mặt nạ rong biển lần trước con mua cho mẹ, mẹ có dùng thử chưa? Con cũng mua cho mẹ con nhưng bà ấy nói không có hiệu quả.”
Mẹ Phó nói: “Mẹ dùng thấy không tồi…”
Trong phòng bếp, mẹ chồng nàng dâu tán gẫu mấy đề tài nhẹ nhàng, ngoài kia hai ông cháu vẫn giương cung bạt kiếm.
“Ác mộng?”
Phó Việt Ninh nhìn ông nội không bớt lo nhà mình, mặt không cảm xúc day day thái dương, ngữ khí có phần qua loa: “Ý ông là, ông ở bên cái bà kia là bởi ông gặp ác mộng?”
Sắc mặt ông cụ không tốt lắm: “Đúng vậy.”
Bắt đầu từ mấy tháng trước ông đã gặp ác mộng, ác mộng này cũng kỳ quái, lúc mơ thì thanh tỉnh, biết rõ mình đang nằm mơ nhưng lại không thể tự tỉnh, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh.
Vậy thì cũng thôi, nhưng sau khi ông tỉnh lại thì giấc mộng đó vẫn hiện rõ trong trí óc.
Ban đầu ông còn cảm thấy chẳng sao cả, mơ một giấc mộng tỉnh mà thôi.
Nhưng dần dần, giấc mộng này ngày càng khó hiểu, mấy tháng qua, ngày nào ông cũng mơ thấy nó, điều này cực kỳ kỳ quái.
Phó Việt Ninh nhíu mày nghe xong đoạn này, quan sát ông nội, phát hiện thể xác lẫn tinh thần của ông đều hơi uể oải, chẳng trách hôm nay mắng người không có lực như xưa… Anh suy tư gì đó, hỏi: “Ông mơ thấy gì?”
Tố chất thân thể của ông nội Phó ngay cả nhà hàng xóm cũng rõ như ban ngày.
Theo cách nói của Lâm Thiên Quất thì dù tuổi cũng đánh lộn với chó, bất kể trước kia nghèo khó hay hiện tại phát đạt thì ông chưa từng mắc bệnh.
Tinh thần của ông còn minh mẫn hơn khối người trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, chất lượng giấc ngủ tốt khỏi bàn.
Giờ đột nhiên gặp ác mộng liên tục trong mấy tháng, thật sự khiến ông kinh sợ.
Vấn đề của Phó Việt NInh làm sắc mặt của ông càng thêm khó coi, ông buồn bực phun một câu: “Mơ thấy ông mày đã chết.”
Còn là đủ loại cách chết, có lần thì tai nạn xe, có lần thì bị đẩy xuống sông, có lần bị cướp đâm chết, tối hôm qua còn mơ thấy mình đang ngủ trong phòng bệnh thì chết.
Dù ông có khỏe mạnh đến đâu thì cũng già rồi, có người già nào muốn mơ thấy mình chết không? Nghĩ thôi đã tức rồi.
Phó Việt Ninh nghe ông cụ nói xong, nhíu mày hỏi: “Vậy bà kia là sao?”
Nếu định nghĩa chuyện nằm mơ là kỳ quái, kinh khủng thì người phụ nữ xuất hiện phía sau hoàn toàn đẩy chuyện này theo hướng mê tín phong kiến.
Bởi vì bà ta là một bà cốt.
Còn là bà cốt mà ông cụ cố ý mời từ Cảng Thành về.
Ông cụ nghiêm túc nói: “Từ sau khi mời bà ta về thì ông mày không gặp ác mộng nữa.”
Cho nên dù bà cốt này cứ được voi đòi tiên, giương nanh múa vuốt, đòi hỏi rất nhiều, còn mỗi ngày trang điểm như lão yêu bà thì ông nội Phó xấu tính cũng nhịn.
Phó Việt Ninh: “…”
Anh trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe năm nay của ông có chưa?”
Không biết mạch não của ông cụ lại bị kéo đi hướng nào, lập tức giận dữ quát: “Mày trù tao bị bệnh?”
Phó Việt Ninh bình tĩnh móc điện thoại ra: “Cháu hẹn trước bác sĩ cho ông, ông bớt thời gian đi kiểm tra đi.
Nằm mơ hẳn là thần kinh não có vấn đề, cháu sẽ bảo bọn họ kiểm tra kỹ càng cho ông.”
Ông cụ càng nổi giận “Tao không bệnh!”
Phó Việt Ninh lạnh lùng nói: “Có bệnh hay không thì phải kiểm tra mới biết.”
Ông cụ tức giận muốn bỏ đi, vốn dĩ tính tình của ông đã thối, nhẫn nại giải thích nguyên nhân rồi mà còn không được tin tưởng.
Ông hung dữ nói: “Mày không tin thì đừng quản!”
Phó Việt Ninh hiếm khi ông cãi lại ông nội mà giải thích: “Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, trong xã hội có đủ loại người và cũng đủ loại chiêu trò gạt người.”
“Dù ông có trúng mê hồn của người ta thì cũng không biết.”
Ông cụ càng tức, hai mắt trợn tròn: “Đánh rắm, cho dù mày bị lừa thì tao cũng tuyệt đối không!”
Ông cụ đạp cửa ra ngoài, Lâm Thiên Quất mới cắn hạt dẻ ngó đầu từ nhà bếp ra, nói với Phó Việt Ninh đang cau mày trên sô pha: “Thu phục?”
Phó Việt NInh lắc đầu, biểu cảm không vui kéo nơ, dựa vào sô pha.
Nhìn dáng vẻ này lại tan ra trong không vui rồi.
Lâm Thiên Quất cười cười, bưng hạt dẻ mẹ Phó đã hấp đi ra ngoài, đặt mông ngồi cạnh Phó Việt NInh, ân cần lột hạt dẻ, còn tri kỷ bón đưa lên miệng anh, mỉm cười nhu tình mật ý: “Vất vả cho ông xã rồi, nào, a~~”
Phó Việt Ninh: “…”
Anh không khách sáo cắn một phát, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Chỉ có lúc như này em mới ân cần.”
Lâm Thiên Quất “haiz” một tiếng, vẻ mặt “ai chẳng vì ăn dưa”, ân cần xoa bóp vai anh, hỏi: “Cho nên… có thể nói không?” Tuy hai người là vợ chồng nhưng cô rất có nguyên tắc, nếu việc này khó nói thì cô sẽ không quấn lấy mà hỏi…
“Cũng không có gì không thể nói cả, nhưng câu chuyện rất nhàm chán, không kịch tính như em mong chờ đâu.” Phó Việt Ninh nhớ đến lời ông nội vừa nói, biểu cảm nhạt nhạt, Lâm Thiên Quất còn phát hiện anh trợn trắng mắt nữa.
Làm cô càng thêm tò mò.
Lâm Thiên Quất quyết đoán nói: “Anh không nói thì sao biết không đúng với điều em mong chờ?”
Phó Việt NInh thấy cô đã nhập trạng thái ăn dưa, buồn cười nói: “Tí nữa nói, việc này phải báo với bố mẹ đã.”
Còn phải nói với bố mẹ? Lâm Thiên Quất không biết đầu đuôi nghĩ ngợi lung tung trong đầu, bắt đầu cho não bộ hoạt động tự do.
Ông nội không cho bọn họ tham gia tiệc mừng thọ chắc chắn là vì người phụ nữ kia, nhưng vì sao lại không cho bọn họ đi? Chẳng lẽ do sợ bọn họ gặp bà ta? Nhưng vì sao lại sợ gặp?
Phó Việt Ninh thấy vẻ mặt này của vợ là biết cô lại suy nghĩ miên man rồi, anh bình tĩnh lột một viên hạt dẻ, nhét vào miệng cô: “Đừng đoán mò, có thời gian đó thì chẳng bằng ăn hạt dẻ của em đi.”
Không đoán mò là không thể nào, Lâm Thiên Quất nhai hạt dẻ, bắt đầu tự chắp vá cốt truyện.
Xem ý của Phó Việt Ninh thì cốt truyện rất nhàm chán, vậy hẳn không phải là giận dỗi khi yêu.
Một ông già và một bà thím trung niên, không phải quan hệ nam nữ, chẳng lẽ là… con gái riêng thất lạc nhiều năm? Cẩn thận ngẫm lại thì hình như tuổi cũng khớp nha! Không đúng, vừa nãy ông có nói đời này chỉ có một người phụ nữ là bà nội Phó… A đúng rồi, trước đó có nói là tiên nhân nhảy? Ông cụ còn trả cho không ít tiền đâu.
Thân thể của Lâm Thiên Quất chấn động mãnh liệt, nhớ mình từng xem tin tức tiên nhân nhảy, cái gì mà chụp xxoo để tống tiền… Cảm thấy hình như mình đã đoán ra gì đó, sắc mặt cô cũng thay đổi bất thường.
Phó Việt Ninh: “…”
Anh búng trán Lâm Thiên Quất.
“A ui!”
Lâm Thiên Quất không đánh lại, lấy tay che chỗ trán bị đánh trúng.
Đau thì không đau nhưng bất ngờ quá, cô lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Phó Việt Ninh.
“Nếu em mà trẻ lại tuổi thì anh không có vợ đâu!”
Trong mắt của Phó Việt Ninh chất chứa ý cười, nói: “Đừng đoán nữa, giờ nói cho em.”
“Bà ta là bà cốt, tám phần là ông nội bị bệnh, sau đó bị lừa gạt.”
Lâm Thiên Quất nghe vậy, lập tức quên mất cái trán bị “trúng đạn”, kinh ngạc hỏi: “Ông nội bị bệnh? Không thể nào! Thân thể của ông tốt lắm, có thể đánh nhau với chó cơ mà.”
Câu “có thể đánh nhau với chó” đã sắp trở thành câu cửa miệng của cô rồi.
Khi ông cụ đánh nhau với chó thì Phó Việt Ninh đúng lúc đi công tác, bố mẹ Phó và bố mẹ cô thì cùng nhau ra ngoài du lịch nên cô chỉ có thể căng da đầu đi “chùi mông” cho ông.
Không ngờ sau khi chuyện trôi qua mà ông cụ còn hăng hái chỉ vào chó nhà người ta mà mắng, khiến con chó đấy phải cụp đuôi rúc vào lòng chủ nhân, mà chủ nhân của nó thì cạn lời.
Từ đó về sau, bất kể hàng xóm hay chó mà thấy ông thì đều đi đường vòng.
Con chó to mấy chục cân đã bị ông cụ Phó hạ gục.
Tốt chất thân thể như thế biết đâu năm sau có thể tiễn Phó Việt Ninh đi trước ấy chứ.