Mười mấy bảo an hấp tấp chạy vội lên lầu.
Mấy giây sau, công tắc nguồn điện đã được kéo xuống, đại sảnh tối om, máy chiếu bị buộc tắt đi.
Trong sảnh, Dương Minh lớn tiếng nói: " Thực xin lỗi chư vị, tối nay để cho mọi người có phải không vui.
Tiệc sinh nhật đến đây là kết thúc, người đâu, tiễn khách......"
Các khách khứa vẫn chưa thỏa mãn từng người rời đi, sự việc tối nay chính là đề tài được bàn luận nhiều nhất, mỗi người đều biết Tống gia không thể cho ai biết bí mật này.
Trong tiệc sinh nhật của Dương thái thái, không ngờ Kha tiểu thư lại có nhã hứng cùng nam nhân chơi đùa như vậy ~ quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Còn nữa, bọn họ lại được nghe thêm một chuyện động trời, vị hôn phu của chị gái Lục gia lại sắp sửa cùng người em gái kết hôn.
Tiệc tối hôm nay, thu hoạch không nhỏ.
Lục Kiều Kiều nhìn mấy người hoảng loạn trong bóng tối, thu lại ánh mắt, xoay người.
Từ đại sảnh đi ra, các khách khứa rời đi cửa chính, đèn xe chiếu sáng con đường trong trang viên.
Vì quá nhiều người, nên Lục Kiều Kiều đi ra từ cửa sau.
Hậu viện vắng vẻ, đèn đường đều lờ mờ, đèn khẩn cấp sáng lên vài tia lẻ tẻ.
Lục Kiều Kiều đi dọc theo đường nhỏ hậu viện, đi dưới đèn đường, xung quanh đều tróng vắng yên tính, không có một chiếc xe đậu ở đây.
Cô đi đến một nửa, bỗng nhiên nghe có người sau lưng thở hổn hể gọi tên cô: " Lục Kiều Kiều."
Lục Kiều Kiều dừng bước chân, quay đầu lại.
Dương Nhất Hàn cùng Lục Mộng Kỳ đứng ở trên bậc thang, sắc mặt nhăn nhó, con mắt Dương Nhất Hàn tức giận trừng cô: " Chuyện vừa rồi chắc chắn là do cô sắp đặt! "
Lục Kiều Kiều nhún vai: " Đâu có a, tôi đâu có làm gì, Kha Nhược Vũ muốn tặng món quà bất ngờ này cho tôi nên tôi mới đền đáp lại thôi nha! "
" Chị, sao chị lại dối xử như vậy với cậu ấy, Kha Nhược Vũ là bạn thân của em, chị như vậy là quá tàn nhẫn! "
" Vậy cô ta cũng làm thế với tôi thì gọi là gì, không phải tàn nhẫn à? Lục Mộng Kỳ cô đứng đằng sau giật dây cho Kha Nhược Vũ chứ gì, kế mượn đao giết người đúng là rất thông minh! "
" Chị, sao chị lại đổ oan cho em như vậy.....!" Lục Mộng Kỳ bật khóc, coi ta đáng thương mà rúc vào lồng ngực Dương Nhất Hàn.
Dương Nhất Hàn thấy người hắn ta yêu bị bắt nạt, cũng là không chịu được liền quát lớn: " Lục Kiều Kiều! "
" Im miệng đi Dương Nhất Hàn, à không, là em rể Dương mới đúng, chú ý cách xưng hô của cậu! "
Dương Nhất Hàn thất thần nhìn gương mặt sắc lạnh của Lục Kiều Kiều, trước đây chỉ cần hắn nói gì, Lục Kiều Kiều đều răm rắp nghe theo, thế nhưng hôm nay lại dám phản kháng, đúng là khác với thường ngày.
Không, ngay từ đầu Lục Kiều Kiều đã không hề yêu hắn ta, bởi vì khi biết Dương Nhất Hàn ngỏ lời với cô, cha mẹ cô đã đồng ý và ép cô phải chiều lòng hắn ta, Lục Kiều Kiều cũng là người con có hiếu nên nghe theo mà không một câu ca thán, nhưng tới bây giờ, cô chịu đựng quá đủ rồi, cô không muốn làm con rỗi để người khác tự do sai bảo nữa.
Kể từ lúc nhìn thấy Dương Nhất Hàn cùng Lục Mộng Kỳ phản bội, kể từ lúc cha mẹ cô đẩy cô đi gả thay cho Lục Mộng Kỳ, cô đã chết tâm, Lục Kiều Kiều cũng phải tự khen mình một câu rằng có sức chịu đựng quá lớn.
Dương Nhất Hàn thất thần một hồi, vậy mà để một người phụ nữ yếu kém kia lật lọng, đúng là quá mất mặt, hắn ta hùng hổ xông tới, toan định giơ tay lên nhắm trúng thẳng gương mặt xinh đẹp của Lục Kiều Kiều mà giáng xuống, Lục Kiều Kiều đã kịp chặn cánh tay hắn ta lại: " Tức giận là bản năng còn kiềm chế được mới là bản lĩnh, đến điều cơ bản của một quý ông mà anh còn không biết, đúng thật chẳng xứng làm đàn ông! " Lục Kiều Kiều cười khẩy, vẻ mặt đúng kiểu khiêu khích, nếu tên này thật sự ra tay với cô, thì hôm nay chính là " đàn ông mặc váy "
Dương Nhất Hàn tức giận nhưng cũng phải kìm nén xuống, thật không ngờ có ngày hắn lại bị người phụ nữ này hạ nhục rồi nắm thóp, thật đúng là tức chết mà, Lục Mộng Kỳ đứng ở đây, hắn không thể tự làm mất mặt bản thân được.
Lục Mộng Kỳ cũng đi tới, vẻ mặt sướt mướt: " Chị, sao chị lại nói như vậy với Hàn ca ca, dù gì cũng là tình xưa nghĩa cũ, cho dù hai người đã hủy hôn, nhưng....!"
Lục Kiều Kiều giơ tay chặn họng cô ta lại: " Cái gì mà tình xưa nghĩa cũ? Hình như cô hiểu lầm gì đó rồi, người tiếp cận, theo đuổi tôi là anh ta, người ngỏ ý cầu hôn tôi cũng là anh ta.
Tôi cũng chỉ là bị cha mẹ ép buộc, nghĩ làm sao mà có tình cảm với hạng đàn ông này! "
" Cô??? "
" Suỵt! Mới quan hệ của hai người chắc tiến triển tốt lắm nhỉ, chắc là có tình ý với nhau ngay từ đầu gặp mặt rồi, còn lăn lộn trên giường với nhau, đôi gian phu dâm phụ hai người đúng là làm bẩn mắt tôi rồi đấy! Haizz, thật là, bộ anh muốn một lúc dùng chung hai người phụ nữ hay gì, ghê tởm thật đấy! "
Lục Kiều Kiều dừng lại một chút, rồi liếc sang Lục Mộng Kỳ: " Ngày hôm đó là cô cố tình gọi tôi đến chứng kiến cảnh xuân của hai người phải không, vậy mà sau đó lại làm như chưa có chuyện gì mà một câu gọi chị, hai câu gọi chị.
Nghĩ mình là đóa bạch liên trong trắng, sạch sẽ lắm hả, cũng chẳng phải bị tên cặn bã kia vấy bẩn rồi sao? "
" Chị? " đến giờ phút này Lục Mộng Kỳ mà vẫn chịu đựng được thì xin phép gọi bằng cụ, cô ta giơ tay lên giáng thẳng xuống mặt Lục Kiều Kiều, in trên má trắng nõn dấu bàn tay đỏ au.
Lục Kiều Kiều im lặng, một lúc sau cô ngẩng đầu lên: " Lục Mộng Kỳ, mới chỉ nói như vậy mà cô đã không chịu được nữa rồi, vậy cô có cảm nhận được những gì mà cô đã làm với tôi chưa, suốt năm qua.
Chuyện gả thay cho cô, đó sẽ là lần cuối cùng tôi tốt bụng giúp cô, sau này tốt nhất là đừng có đụng đến tôi, không tôi bóp chết cô đấy, thứ giả tạo! Hừ " Lục Kiều Kiều quay phắt ⁰ rời đi luôn, đầu không ngoảnh lại.
Lục Mộng Kỳ liếc nhìn Dương Nhất Hàn, bật khóc, lại rúc vào ngực hắn ta, trên thực tế, vẻ mặt cô ta ở góc không nhìn thấy, đang trở nên cực kì đáng sợ, cô ta cắn chặt môi, đôi mắt tỏa ra ánh nhìn chết chóc, nếu không phải Dương Nhất Hàn đứng ở đây, làm sao cô ta còn cố giữ hình tượng làm gì, chính là hận không thể xông tới cào nát gương mặt kia, trần đời này chưa từng có ai đối xử với cô ta như thế, Lục Mộng Kỳ thề nhất định không tha cho Lục Kiều Kiều, cô phải xé xác Lục Kiều Kiều ra thành trăm mảnh mới hả dạ: " Hàn ca ca, chị ấy thật quá đáng, em không phải vậy......!"
" Kỳ Kỳ, em đừng khóc, anh sẽ thay em giải quyết cô ta, tuyệt đối không để cô ta làm tổn thương em thêm nữa! "
" Vâng.....".