Mới sáng sớm, cả thành phố S còn chìm trong làn sương sớm mờ ảo, không khí mát lành, trong trẻo mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Lục Kiều Kiều hít căng lồng ngực không khí mát lành ấy, quyện vào đó hương thơm thoang thoảng của muôn hoa đang nở rộ trong mùa xuân.
Những tia nắng vàng nhạt, nhẹ nhàng chiếu xuống muôn vật, đánh thức chúng sau giấc ngủ.
" Đi thôi.
" Mộ Tư Thần chìa bàn tay ra trước mắt Lục Kiều Kiều, mỉm cười dịu dàng.
Lục Kiều Kiều cũng thuận tiện nắm lấy, ánh mắt trũng sâu xuống, mang đậm nét buồn, đôi mắt cô cũng dày đặc những ánh sương mờ ảo như bầu trời ngoài kia.
Hôm nay là ngày dỗ của mẹ cô.
Lái xe khoảng hai mươi phút, Mộ Tư Thần cùng Lục Kiều Kiều đã ra tới nơi.
Những cơn gió thổi nhẹ qua lạnh lẽo và hoang vắng.
Một vài bóng người loáng thoáng cũng đi thăm mộ người thân.
Trước phần mộ mẹ cô, một nhóm người vẻ mặt u buồn, trang phục màu đen, đang bày lễ, đồ cúng lên, cắm thêm bó hoa cúc vàng lên lọ hoa gần đó.
Sau khi làm xong, bọn họ đứng lặng trước ngôi mộ mẹ.
" Bà Cố, Cố chủ tịch, Tiểu Vy, Tử An! "
Tất cả bọn họ đều đồng loạt quay lại khi nghe thấy tiếng gọi của cô.
" Kiều Kiều, sao cậu biết nhà tớ ở đây? " Cố Tiểu Vy là người phản ứng đầu tiên.
" Kiều Kiều mau lại đây, con cũng thắp một nén hương cho con gái Cố Nhã Lam của chúng ta đi! " Chu Mạn mỉm cười hiền hậu, bàn tay vẫy vẫy gọi Lục Kiều Kiều lại gần.
Lục Kiều Kiều cũng đi lại chỗ mộ mẹ cô.
Nhìn hình ảnh mẹ cười rực rỡ, Lục Kiều Kiều thấy lòng mình buồn một cách lạ kì.
Mẹ mất khi cô còn rất nhỏ, cô cũng không thể nhớ được hình ảnh của mẹ ra sao, nhớ được mẹ đã yêu thương cô như thế nào, không thể nhớ được những kỉ niệm về cô.
Lục Kiều Kiều lần đầu tiên được đứng trước nơi an nghỉ của mẹ.
Những kỉ niệm của cô và mẹ, về nụ cười rạng rỡ của mẹ khi cô chào đời, về ánh mắt yêu thương, cái ôm ấm áp khi mẹ bế cô, tất cả những khoảnh khắc đẹp nhất, ấn tượng đẹp nhất về mẹ cô khi mẹ cô vẫn còn sống, không còn đọng lại trong cô một chút nào hết.
Tất cả những gì ấn tượng về mẹ, Lục Kiều Kiều đều chỉ được nhìn thấy qua những bứa ảnh cũ cùng những dòng nhật ký mà mẹ lưu bút.
Chìm trong những dòng cảm xúc, tâm trạng, Lục Kiều Kiều không để ý gì đến xung quanh nữa, từn giây từng phút như ngưng đọng lại.
Giấy tiền đang được đốt.
Tro của giấy tiền khi đốt khẽ theo cơn gió bay là là làm cho không khí càng mơ hồ nhưng lại đầy trang nghiêm.
Lục Kiều Kiều khụy gối xuống, bất giác run lên bần bật, kinh hoàng đưa cặp mắt đã đẫm lệ nhìn tấm bia.
Cặp mắt đen của cô lúc này buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên.
" Mẹ ơi, con bây giờ sống rất ổn, rất hạnh phúc, Mộ Tư Thần yêu thương, bảo vệ con, con gái mẹ đã gả cho một người tốt thực sự.
Con gái cũng đã giúp mẹ trả thù những người đã từng làm tổn thương mẹ.
Vì vậy, mẹ hãy an tâm yên nghỉ đi nhé, không cần phải lo lắng cho con đâu...."
Từng lời từng chữ thấm đậm dần vào trái tim Chu Mạn, tai bà như ù đi từ khoảnh khắc Lục Kiều Kiều nói ra những lời ấy.
Bà không thể tin được vào những gì bà đã nghe thấy.
Bà chau mày lại, các nếp nhăn lập tức xô lại vào nhau, làn da của bà sậm màu, nhiều vết chân chim và nếp nhăn tập trung nơi khóe mắt.
Hốc mắt sâu thẳm, cố nhìn cho rõ " đứa cháu gái " ngay trước mắt.
Từng bước chân bà chậm chạp lại gần, bàn tay gầy gò lộ rõ xưng thịt, run rẩy đặt lên vai Lục Kiều Kiều.
Thiên phương dạ đàm!
nghìn lẻ một đêm.
Chỉ sự việc quá khó tin mà đã xảy ra.
" Kiều Kiều, con.....!" cổ họng bà đặc sệt, giọng nói khàn khàn như đang cố nén lại.
Lục Kiều Kiều xoay người lại, ôm chầm lấy Chu Mạn: " Bà ơi, là con đây, Lục Kiều Kiều, con là cháu gái của bà đây.....!" Lục Kiều Kiều khóc nấc lên, từng hàng nước mắt nóng ran cô đọng lại trên gò má lạnh buốt.
Thanh âm từ Lục Kiều Kiều như dần sưởi ấm trái tim Chu Mạn, cả người bà sững sờ, tròng mắt sớm bị che phủ bởi những giọt nước mờ đục, mặn mà.
" Kiều Kiều, con là con gái của Nhã Lam....!đúng rồi, con rất giống con bé, từ ngoại hình cho đến tính cách, đều rất giống, như được đúc từ một khuôn mà ra....!"
" Vâng, con là con gái cuả mẹ, là cháu gái của ngoại...!" Từng tiếng thút thít của Lục Kiều Kiều như làm day dứt trái tim của những người xung quanh.
Từ Cố chủ tịch cho tới Cố Tiểu Vy đều bất ngờ đến sững người, tất nhiên là chưa thể tin vào sự thật ngay trước mắt này.
" Kiều Kiều thật sự là con của bác gái sao....!"
Chu Mạn nới lỏng vòng tay: " Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã luôn cảm thấy ở con một cảm xúc quen thuộc lạ kì.
Nhưng vì sao hơn năm qua con không tìm tới chúng ta sớm hơn, cũng không nói rõ cho chúng ta biết mọi chuyện? "
Lục Kiều Kiều vẻ mặt buồn bã: " Con xin lỗi, ngay chính bản thân con cũng chỉ vừa mới biết được sự thật này qua nhật kí của mẹ con...." Lục Kiều Kiều đưa ra một cuốn sổ nhỏ cũ kĩ, vài chỗ còn bị rách.
Chu Mạn vội nhận lấy mở ra xem, đây xác thực là nét chữ của con gái bà rồi, bà ôm chặt cuốn ổ vào trong lòng, nước mắt càng rơi đậm hơn.
Vừa là nước mắt của sự đau khổ vì những gì con gái bà đã phải trải qua, vừa là những giọt nước mắt hạnh phúc vì con gái bà trước khi rời đi đã để lại cho bà một đứa cháu gái xinh đẹp, ngoan ngoãn như vậy.
" Kiều Kiều, Kiều Kiều của ta, đứa cháu gái tội nghiệp, ta xin lỗi vì suốt những năm tháng tuổi thơ không thể ở bên cạnh con để cùng nhau trải qua....!"
" Con cũng xin lỗi vì không thể nhận ra bà sớm hơn, ở bên cạnh chăm sóc, báo hiếu bà an dưỡng tuổi già....!"
Thế rồi,một màn nhận người thân đẫm nước mắt cứ thế diễn ra rất lâu.
Có lẽ người bất ngờ hơn cả, chính là Cố Tiểu Vy.
Cô chỉ tình cờ và làm quen được với Lục Kiều Kiều trong một cuộc xung đột nhỏ, sau đó hai người dần dần trở nên thân thiết và trở thành chị em tốt.
Cố Tiểu Vy tìm thấy ở Lục Kiều Kiều rất nhiều điểm thân thuộc, mặc dù cô chưa từng gặp qua Lục Kiều Kiều.
Trong thâm tâm cô đã sớm coi Lục Kiều Kiều như người chị, thế mà điều đó cứ nhiên lại trở thành sự thật, Lục Kiều Kiều lại chính là con gái của bác cô - người bác cô thường được nghe qua lời kể của cha cô.
Bản thân làm một việc tốt giúp đỡ người khác, không ngờ người đó lại chính là người thân ruột thịt của cô.
Giờ phút này, Cố Tiểu Vy vô cùng hạnh phúc.
" Kiều Kiều, chúng ta trở về nhà rồi cùng hàn huyên lại, ở trước mặt mẹ con mà khóc thế này, Nhã Lam sẽ rất lo lắng.
" Chu Mạn mỉm cười.
" Vâng.
"
Sau khi mọi người dâng hương, làm lễ xong xuôi, tất cả rời đi..