Ta cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình thật giống với cô gái kia, không biết nên tin tưởng ai?
Lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện này, ta không chút do dự trả lời người bạn kia rằng, ta sẽ chọn người bạn trai. Bởi vì trong ta lúc ấy, sự tín nhiệm dành cho Khương Vũ Bạch đã vượt qua hết tất cả, ta luôn nghĩ rằng hắn thực lòng yêu ta, thương tiếc ta, dù có chết biến thành quỷ cũng sẽ không hại ta, cho nên đi cùng hắn nhất định không có gì sai. Nhưng hiện tại, ta đang do dự, thậm chí còn hơi nghiêng về phía đoàn người kia......
Khương Vũ Bạch sẽ không hại ta, Khương Vũ Bạch cho dù biến thành quỷ cũng sẽ không hại ta. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, Khương Vũ Bạch đã không phải Khương Vũ Bạch, hắn là ai, danh tính thực sự như thế nào ta hoàn toàn không biết.Với ta mà nói, ở cạnh hắn không hề an toàn, trong tình huống bản thân mình không biết bấu víu vào đâu, ta chỉ có thể tìm đến sự giúp đỡ đáng tin cậy hơn chút.
Ở trong hiện thực, "Đoàn leo núi" kia chính là luật sư Trương.
Ta thật sự rất muốn hung hăng đẩy hắn vào góc tường, bóc trần bộ mặt thật của hắn, chất vấn hắn làm như vậy là có mục đích gì, nhưng lý trí nói cho ta biết đó là điểu không tưởng, không những không có được bất cứ tin tức hữu dụng nào, tính mạng ta còn có thể gặp nguy hiểm. Với sức lực đêm đó cùng ta "làm", thân thủ của hắn xem ra có thể ngay lập tức bóp chết ta.
Muốn tỏ ra cái gì cũng không biết thật vất vả, may mắn Khương Vũ Bạch giả mạo cũng không nhiều lời, đại bộ phận thời gian hắn đều xem ta như không khí.
"Em đi tắm trước. Đợi lát nữa sẽ đi mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?" Ta ra vẻ trấn tĩnh, từ trong vali lấy ra quần áo.
"Thế nào cũng được." Hắn không nóng không lạnh nói, không vì lời nói của ta mà chột dạ.
Ta vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, tranh thủ sờ soạng sau túi quần jean, quả nhiên tìm thấy một cái danh thiếp. Lòng ta rất căng thẳng, người kia bỏ cái này vào đây từ lúc nào nhỉ, ta căn bản không hề phát hiện, tên luật sư Trương thân thủ coi vậy mà không hề tầm thường, thoạt nhìn rất trẻ, đôi mắt tinh anh, mũi rất cao, tướng mạo vô cùng sáng lạn. Hắn cho đến cùng là ai chứ?
Ta cầm trên tay danh thiếp, mặt trên có viết: Hiệu ăn Đại Bưu, điện thoại giao hàng 187XXXX7387...... Hiệu ăn Đại Bưu, hay tên đầy đủ của hắn là Trương Đại Bưu? Có câu này người xưa hay nói, "Nhân như kí danh*", thế mà tại sao ta nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi có gì liên hệ giữa hắn với cái tên này. Chẳng lẽ, thân phận thật của hắn là người giao cơm hộp? Ta cầm tấm card lật qua tới lui, phát hiện ở góc phải bên dưới có một cái tên cùng số điện thoại, dùng bút bi viết đè lên. Cái tên được viết là Trương Mục Chi.
*từ tên có thể suy ra người á:v
So với Trương Đại Bưu, Trương Mục Chi có vẻ khả dĩ hơn.. Ta vặn vòi nước, dùng tiếng nước át đi. Ta muốn trước tiên xác định cái nào mới là số điện thoại thật sự. Ta lấy di động, gọi đại đến hiệu ăn kia.
"Uy! Hiệu ăn Đại Bưu nghe đây, quý khách muốn đặt cơm hộp sao?" Cuộc gọi ngay lập tức được nhận, ở bên kia truyền đến giọng phụ nữ. "Tôi tìm luật sư Trương" ta nhẹ giọng nói.
"Ai đầu óc cô có vấn đề sao,đã nói là Hiệu ăn Đại Bưu, lấy đâu ra luật sư! Tâm thần à!" Bà ấy liền cúp máy luôn..
Ta âm thầm cười khổ, quả không sai, Trương Mục Chi là tên của luật sư Trương.
Ta nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại viết tay, đem danh thiếp xé thành mảnh nhỏ ném vào bồn cầu, mảnh giấy ngay lập tức trôi vào cống thoát nước.
Lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện này, ta không chút do dự trả lời người bạn kia rằng, ta sẽ chọn người bạn trai. Bởi vì trong ta lúc ấy, sự tín nhiệm dành cho Khương Vũ Bạch đã vượt qua hết tất cả, ta luôn nghĩ rằng hắn thực lòng yêu ta, thương tiếc ta, dù có chết biến thành quỷ cũng sẽ không hại ta, cho nên đi cùng hắn nhất định không có gì sai. Nhưng hiện tại, ta đang do dự, thậm chí còn hơi nghiêng về phía đoàn người kia......
Khương Vũ Bạch sẽ không hại ta, Khương Vũ Bạch cho dù biến thành quỷ cũng sẽ không hại ta. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, Khương Vũ Bạch đã không phải Khương Vũ Bạch, hắn là ai, danh tính thực sự như thế nào ta hoàn toàn không biết.Với ta mà nói, ở cạnh hắn không hề an toàn, trong tình huống bản thân mình không biết bấu víu vào đâu, ta chỉ có thể tìm đến sự giúp đỡ đáng tin cậy hơn chút.
Ở trong hiện thực, "Đoàn leo núi" kia chính là luật sư Trương.
Ta thật sự rất muốn hung hăng đẩy hắn vào góc tường, bóc trần bộ mặt thật của hắn, chất vấn hắn làm như vậy là có mục đích gì, nhưng lý trí nói cho ta biết đó là điểu không tưởng, không những không có được bất cứ tin tức hữu dụng nào, tính mạng ta còn có thể gặp nguy hiểm. Với sức lực đêm đó cùng ta "làm", thân thủ của hắn xem ra có thể ngay lập tức bóp chết ta.
Muốn tỏ ra cái gì cũng không biết thật vất vả, may mắn Khương Vũ Bạch giả mạo cũng không nhiều lời, đại bộ phận thời gian hắn đều xem ta như không khí.
"Em đi tắm trước. Đợi lát nữa sẽ đi mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?" Ta ra vẻ trấn tĩnh, từ trong vali lấy ra quần áo.
"Thế nào cũng được." Hắn không nóng không lạnh nói, không vì lời nói của ta mà chột dạ.
Ta vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, tranh thủ sờ soạng sau túi quần jean, quả nhiên tìm thấy một cái danh thiếp. Lòng ta rất căng thẳng, người kia bỏ cái này vào đây từ lúc nào nhỉ, ta căn bản không hề phát hiện, tên luật sư Trương thân thủ coi vậy mà không hề tầm thường, thoạt nhìn rất trẻ, đôi mắt tinh anh, mũi rất cao, tướng mạo vô cùng sáng lạn. Hắn cho đến cùng là ai chứ?
Ta cầm trên tay danh thiếp, mặt trên có viết: Hiệu ăn Đại Bưu, điện thoại giao hàng 187XXXX7387...... Hiệu ăn Đại Bưu, hay tên đầy đủ của hắn là Trương Đại Bưu? Có câu này người xưa hay nói, "Nhân như kí danh*", thế mà tại sao ta nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi có gì liên hệ giữa hắn với cái tên này. Chẳng lẽ, thân phận thật của hắn là người giao cơm hộp? Ta cầm tấm card lật qua tới lui, phát hiện ở góc phải bên dưới có một cái tên cùng số điện thoại, dùng bút bi viết đè lên. Cái tên được viết là Trương Mục Chi.
*từ tên có thể suy ra người á:v
So với Trương Đại Bưu, Trương Mục Chi có vẻ khả dĩ hơn.. Ta vặn vòi nước, dùng tiếng nước át đi. Ta muốn trước tiên xác định cái nào mới là số điện thoại thật sự. Ta lấy di động, gọi đại đến hiệu ăn kia.
"Uy! Hiệu ăn Đại Bưu nghe đây, quý khách muốn đặt cơm hộp sao?" Cuộc gọi ngay lập tức được nhận, ở bên kia truyền đến giọng phụ nữ. "Tôi tìm luật sư Trương" ta nhẹ giọng nói.
"Ai đầu óc cô có vấn đề sao,đã nói là Hiệu ăn Đại Bưu, lấy đâu ra luật sư! Tâm thần à!" Bà ấy liền cúp máy luôn..
Ta âm thầm cười khổ, quả không sai, Trương Mục Chi là tên của luật sư Trương.
Ta nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại viết tay, đem danh thiếp xé thành mảnh nhỏ ném vào bồn cầu, mảnh giấy ngay lập tức trôi vào cống thoát nước.