Nhưng mà...... Ta không thể không nói, bản thân dây dưa trong loại quan hệ nguy hiểm này lại cảm giác được rất nhiều điểm dị thường. Tỷ như, có đôi khi hắn rõ ràng có thể ngụy trang rất tốt nhưng lại không có vẻ như đang diễn. Vẫn biết rằng, trong thời gian chiến tranh, những đặc vụ nằm vùng đều là vì cách mạng mà đầu rơi máu chảy, hoàn toàn dung nhập vào thân phận bọn họ phải đóng giả, những đặc vụ đó thật lòng là vì muốn hy sinh chính bản thân mình.
Nếu Khương Vũ Bạch giả là đặc vụ được tổ chức phái tới, hắn tại sao lại muốn hành xử khác người như vậy, vì cái gì lại muốn để lộ nhiều dấu vết cho ta thấy được. Nếu hắn không cùng ta làm tình thì ta cũng sẽ không sinh ra nghi ngờ. Hắn có thể lạnh nhạt, chỉ cần cái gì cũng không nói là có thể che dấu mình cực tốt, hắn căn bản không cần tỏ vẻ bi thương khi ta phát giận hoặc nói "Tôi thực lòng quý trọng em"...... Người này, hắn đến tột cùng là vì cái gì.
Ta không nghĩ ra, lại càng không muốn hiểu cảm giác của mình dành cho hắn. Khi hắn phát hỏa với ta, ta cũng thật sự sinh khí, muốn cãi lại hắn, chính là có đôi khi nhìn hắn sinh khí trong lòng lại thấy buồn cười, cảm thấy hắn tức giận hết sức đáng yêu, như thế nào cũng thấy giống một đứa trẻ được nuông chiều đến hư.
Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của hắn. Ở đầu ngón tay trong nháy mắt truyền đến cảm giác tê dại như bị điện giật. Ta đưa ngón tay đến lòng bàn tay người kia, sau đó nắm lấy bàn tay hắn. Tay hắn đột nhiên cứng lại mất vài giây, ta có thể cảm thấy rõ ràng trạng thái từ thả lỏng đến cứng đờ. Ta nhấc mí mắt, lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn, lông mi đong đưa, khóe mắt hơi rũ, trên mặt hắn lại có một tia thẹn thùng. Người kia giằng co một hồi, ngón tay vô cùng vụng về, cùng ngón tay của ta hô ứng đan vào nhau.
Nội tâm của ta vừa áy náy lại có hơi xao động, loại cảm giác hô hấp khó khăn này, ta sống trên đời 27 năm cuối cùng cũng cảm nhận được. Tâm của ta, bắt đầu vì cái người không phải Khương Vũ Bạch mà ngứa ngáy.
"Đinh" thang máy lên tới nơi, phát ra tiếng vang thanh thúy. Khương Vũ Bạch rút tay ra, lập tức đi ra khỏi thang máy. Ta nhìn theo bóng dáng ấy, trong nháy mắt toàn bộ thời gian trên thế giới chảy chậm lại, chậm đến mức gần như cô đặc. Ta nghe thấy tiếng tim đập của chính mình thong thả mà hữu lực, nhất thời sinh ra một loại cảm giác bi ai. Ta biết rõ hắn là Khương Vũ Bạch giả, biết rõ bạn trai của mình rất có thể đã mất mạng trong tay hắn, biết rõ trong tình huống cực kỳ nguy hiểm này đó là mười phần sai trái mà lại vô pháp ức chế cảm giác yêu thích đang tăng lên gấp bội. Nhẫn không ở chỗ ta, hắn rất nhanh sẽ dời đi mục tiêu, rời bỏ ta. Tại sao ta lại không muốn buông ra......
Trong một phần ngàn giây, ta tựa hồ đã hiểu tâm tình của Mary.
Ra khỏi thang máy, chúng ta chia nhau đến các phòng nghỉ. "Về phòng nghỉ ngơi một chút đi, tối nay tôi sẽ đưa hai người trở lại MIT." Tha Bả Ti Nhi không có hảo ý nhìn Mary.
Người địa cầu đều biết y muốn làm cái gì, thật phục, bất cứ thời gian nào cũng đều phải tranh thủ, buổi tối trở về mới có nhiều thời gian thân thiết được chứ. Ta trừng y một cái nói: "Không cần, các cậu cứ "nghỉ ngơi " cho tốt, tôi sắp lại đồ đạc liền về MIT ngay, dù sao cũng không phải quá xa, thế nào cũng được." Ta đem hai chữ "Nghỉ ngơi" phá lệ nhấn mạnh.
"Ha ha ha, nếu như vậy cung kính không bằng tuân mệnh nha." Tha Bả Ti Nhi cười thực không có tiết tháo.
"Ai, Lão Mạnh cậu nhìn kìa!" Tha Bả Ti Nhi đột nhiên buông Mary trong lòng đi đến chỗ ta, chỉ chỉ cô gái mặc lễ phục màu đỏ chói mắt. Cô ta ít nhất cũng phải 1m75, tương đối cao gầy, lễ phục dạ hội màu đỏ chắc chắn là được đặt may riêng, cực kì tôn lên đường cong. Mái tóc dài xõa trên vai, môi đỏ như lửa cháy, bộ ngực ít ra cũng cỡ 36D, đôi mắt mị nhãn như tơ, gương mặt châu Á cùng làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, từ đầu đến chân đều là vũ khí câu nhân sắc bén. Không cần phải nói đến đàn ông, ngay cả ta cam đoan là phụ nữ chân chính cũng đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Nếu Khương Vũ Bạch giả là đặc vụ được tổ chức phái tới, hắn tại sao lại muốn hành xử khác người như vậy, vì cái gì lại muốn để lộ nhiều dấu vết cho ta thấy được. Nếu hắn không cùng ta làm tình thì ta cũng sẽ không sinh ra nghi ngờ. Hắn có thể lạnh nhạt, chỉ cần cái gì cũng không nói là có thể che dấu mình cực tốt, hắn căn bản không cần tỏ vẻ bi thương khi ta phát giận hoặc nói "Tôi thực lòng quý trọng em"...... Người này, hắn đến tột cùng là vì cái gì.
Ta không nghĩ ra, lại càng không muốn hiểu cảm giác của mình dành cho hắn. Khi hắn phát hỏa với ta, ta cũng thật sự sinh khí, muốn cãi lại hắn, chính là có đôi khi nhìn hắn sinh khí trong lòng lại thấy buồn cười, cảm thấy hắn tức giận hết sức đáng yêu, như thế nào cũng thấy giống một đứa trẻ được nuông chiều đến hư.
Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của hắn. Ở đầu ngón tay trong nháy mắt truyền đến cảm giác tê dại như bị điện giật. Ta đưa ngón tay đến lòng bàn tay người kia, sau đó nắm lấy bàn tay hắn. Tay hắn đột nhiên cứng lại mất vài giây, ta có thể cảm thấy rõ ràng trạng thái từ thả lỏng đến cứng đờ. Ta nhấc mí mắt, lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn, lông mi đong đưa, khóe mắt hơi rũ, trên mặt hắn lại có một tia thẹn thùng. Người kia giằng co một hồi, ngón tay vô cùng vụng về, cùng ngón tay của ta hô ứng đan vào nhau.
Nội tâm của ta vừa áy náy lại có hơi xao động, loại cảm giác hô hấp khó khăn này, ta sống trên đời 27 năm cuối cùng cũng cảm nhận được. Tâm của ta, bắt đầu vì cái người không phải Khương Vũ Bạch mà ngứa ngáy.
"Đinh" thang máy lên tới nơi, phát ra tiếng vang thanh thúy. Khương Vũ Bạch rút tay ra, lập tức đi ra khỏi thang máy. Ta nhìn theo bóng dáng ấy, trong nháy mắt toàn bộ thời gian trên thế giới chảy chậm lại, chậm đến mức gần như cô đặc. Ta nghe thấy tiếng tim đập của chính mình thong thả mà hữu lực, nhất thời sinh ra một loại cảm giác bi ai. Ta biết rõ hắn là Khương Vũ Bạch giả, biết rõ bạn trai của mình rất có thể đã mất mạng trong tay hắn, biết rõ trong tình huống cực kỳ nguy hiểm này đó là mười phần sai trái mà lại vô pháp ức chế cảm giác yêu thích đang tăng lên gấp bội. Nhẫn không ở chỗ ta, hắn rất nhanh sẽ dời đi mục tiêu, rời bỏ ta. Tại sao ta lại không muốn buông ra......
Trong một phần ngàn giây, ta tựa hồ đã hiểu tâm tình của Mary.
Ra khỏi thang máy, chúng ta chia nhau đến các phòng nghỉ. "Về phòng nghỉ ngơi một chút đi, tối nay tôi sẽ đưa hai người trở lại MIT." Tha Bả Ti Nhi không có hảo ý nhìn Mary.
Người địa cầu đều biết y muốn làm cái gì, thật phục, bất cứ thời gian nào cũng đều phải tranh thủ, buổi tối trở về mới có nhiều thời gian thân thiết được chứ. Ta trừng y một cái nói: "Không cần, các cậu cứ "nghỉ ngơi " cho tốt, tôi sắp lại đồ đạc liền về MIT ngay, dù sao cũng không phải quá xa, thế nào cũng được." Ta đem hai chữ "Nghỉ ngơi" phá lệ nhấn mạnh.
"Ha ha ha, nếu như vậy cung kính không bằng tuân mệnh nha." Tha Bả Ti Nhi cười thực không có tiết tháo.
"Ai, Lão Mạnh cậu nhìn kìa!" Tha Bả Ti Nhi đột nhiên buông Mary trong lòng đi đến chỗ ta, chỉ chỉ cô gái mặc lễ phục màu đỏ chói mắt. Cô ta ít nhất cũng phải 1m75, tương đối cao gầy, lễ phục dạ hội màu đỏ chắc chắn là được đặt may riêng, cực kì tôn lên đường cong. Mái tóc dài xõa trên vai, môi đỏ như lửa cháy, bộ ngực ít ra cũng cỡ 36D, đôi mắt mị nhãn như tơ, gương mặt châu Á cùng làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, từ đầu đến chân đều là vũ khí câu nhân sắc bén. Không cần phải nói đến đàn ông, ngay cả ta cam đoan là phụ nữ chân chính cũng đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.