Ta cười châm chọc, "Cảnh sát? Nhiều lắm cũng chỉ là vụ cướp bóc thông thường, một ký túc xá bị trộm đột nhập, ta cảm thấy cảnh sát sẽ không quá bận tâm đâu, nói không chừng cũng không giải quyết được gì, bởi vì rốt cuộc đồ vật bị mất không nhiều lắm. Vẫn là không thể trông cậy vào cảnh sát."
Trương Mục Chi đồng tình: "Cô nhớ kĩ, nếu phát hiện được gì, lập tức liên hệ với tôi. Nhất định phải chú ý an toàn. Tôi sẽ gọi lại sau."
Cúp điện thoại, ta nhìn chiếc nhẫn Công Dương trong tay, nói với nó: "Mi yên tâm đi, nếu ta bị liên lụy vào chuyện này, khả năng chúng ta có duyên, ta sẽ nỗ lực bảo hộ mi, không cho mi bị người xấu cướp đi. Tuy rằng ta hiện tại cũng không biết rốt cuộc ai là người xấu ai là người tốt......" Dứt lời, ta kéo ngăn kéo tủ đầu giường, để nhẫn lại chỗ cũ
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ký túc xá hiện tại là một hiện trường"Trộm cướp" bị phong tỏa, sẽ không có ai vào nơi đã bị trộm để trộm đồ cả. Nhẫn ở nơi này sẽ rất an toàn.
"Nhẫn đâu?" Trở lại khách sạn Hilton, Khương Vũ Bạch ngay lập tức đã hỏi.
Ta lắc lắc đầu, sắc mặt không vui: "Nhẫn không thấy. Bị trộm đi rồi. Ta hoài nghi, kẻ trộm có phải là vì nhẫn mà đến không."
"Đáng chết." Hắn mắng một câu, "Bọn họ quả nhiên ra tay."
"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Ta chộp ngay mấy chữ này, dò hỏi.
Khương Vũ Bạch chôn mặt ở trong tay, bất an nói: "Ngoài chúng ta ra, còn có những người khác cảm thấy hứng thú với cái nhẫn. Kỳ thật nó ẩn dấu một bí mật cực lớn."
"Cái gì bí mật?" Lòng ta hừ một tiếng, rốt cuộc quyết định nói thật rồi sao?
"Bí mật này tôi không thể nói cho em, bởi vì chính tôi cũng không hoàn toàn hiểu rõ bí mật này là cái gì. Tôi chỉ biết là nó rất rất lớn, lớn đến mức một khi tiết lộ ra có thể làm ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới. Có thể nói, bí mật này là một cánh cửa, người bên trong ra được, người bên ngoài chen vào không nổi. Hắn bất đắc dĩ nói, "Em có thể cho rằng tôi cố tình che dấu bí mật này, thành thực tôi không nghĩ, một chút cũng không nghĩ đến. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, có được một công việc ổn định, cưới vợ, sinh con, ồn ào nhốn nháo cả đời......"
Những điều hắn nói làm ta thập phần kinh ngạc, ta không nghĩ tới lí tưởng sống của một người đàn ông nhìn qua cao ngạo lạnh nhạt lại đơn giản bình đạm đến vậy. Ta nhớ rõ ta đã từng cùng Khương Vũ Bạch thảo luận ý nghĩa của hạnh phúc, ta hỏi hắn thấy thế nào mới gọi là hạnh phúc, hắn nói hạnh phúc của hắn là có thể đứng tại đỉnh cao nghệ thuật, khiến cho cả thế giới biết đến tên của hắn. Khi đó cùng hắn tranh luận, ta nói đừng có nằm mộng, anh cho rằng nổi tiếng có thể dễ dàng như vậy a, bình bình đạm đạm khoái hoạt vui sướng đến hết đời không tốt sao. Hắn nói ta tóc dài nhưng kiến thức ngắn, vẫn giữ quan điểm của đàn bà, còn nói ta đổ sông đổ bể bao nhiêu năm đọc sách. Ta cũng không đồng tình, đọc sách nhiều không phải là để rong ruổi chinh chiến trên thế gian này, chỉ cần lĩnh ngộ chân lý sống cho tốt là được rồi. Người với người thật là không giống nhau.
So với Khương Vũ Bạch ôm mộng tưởng đứng trên đỉnh thế giới, ta nghĩ rằng tên tiểu gia bình đạm Khương Vũ Bạch này hợp với ta hơn.
"Nếu chiếc nhẫn này quan trọng như thế, vậy anh có phải hay không nhất định phải đem nó trở về." Ta thử dò hỏi, muốn xem xem hắn kế tiếp sẽ hành động thế nào. Không có gì bất ngờ, ta đối với hắn đã không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ rời đi truy tìm chiếc nhẫn.
Trương Mục Chi đồng tình: "Cô nhớ kĩ, nếu phát hiện được gì, lập tức liên hệ với tôi. Nhất định phải chú ý an toàn. Tôi sẽ gọi lại sau."
Cúp điện thoại, ta nhìn chiếc nhẫn Công Dương trong tay, nói với nó: "Mi yên tâm đi, nếu ta bị liên lụy vào chuyện này, khả năng chúng ta có duyên, ta sẽ nỗ lực bảo hộ mi, không cho mi bị người xấu cướp đi. Tuy rằng ta hiện tại cũng không biết rốt cuộc ai là người xấu ai là người tốt......" Dứt lời, ta kéo ngăn kéo tủ đầu giường, để nhẫn lại chỗ cũ
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ký túc xá hiện tại là một hiện trường"Trộm cướp" bị phong tỏa, sẽ không có ai vào nơi đã bị trộm để trộm đồ cả. Nhẫn ở nơi này sẽ rất an toàn.
"Nhẫn đâu?" Trở lại khách sạn Hilton, Khương Vũ Bạch ngay lập tức đã hỏi.
Ta lắc lắc đầu, sắc mặt không vui: "Nhẫn không thấy. Bị trộm đi rồi. Ta hoài nghi, kẻ trộm có phải là vì nhẫn mà đến không."
"Đáng chết." Hắn mắng một câu, "Bọn họ quả nhiên ra tay."
"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Ta chộp ngay mấy chữ này, dò hỏi.
Khương Vũ Bạch chôn mặt ở trong tay, bất an nói: "Ngoài chúng ta ra, còn có những người khác cảm thấy hứng thú với cái nhẫn. Kỳ thật nó ẩn dấu một bí mật cực lớn."
"Cái gì bí mật?" Lòng ta hừ một tiếng, rốt cuộc quyết định nói thật rồi sao?
"Bí mật này tôi không thể nói cho em, bởi vì chính tôi cũng không hoàn toàn hiểu rõ bí mật này là cái gì. Tôi chỉ biết là nó rất rất lớn, lớn đến mức một khi tiết lộ ra có thể làm ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới. Có thể nói, bí mật này là một cánh cửa, người bên trong ra được, người bên ngoài chen vào không nổi. Hắn bất đắc dĩ nói, "Em có thể cho rằng tôi cố tình che dấu bí mật này, thành thực tôi không nghĩ, một chút cũng không nghĩ đến. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, có được một công việc ổn định, cưới vợ, sinh con, ồn ào nhốn nháo cả đời......"
Những điều hắn nói làm ta thập phần kinh ngạc, ta không nghĩ tới lí tưởng sống của một người đàn ông nhìn qua cao ngạo lạnh nhạt lại đơn giản bình đạm đến vậy. Ta nhớ rõ ta đã từng cùng Khương Vũ Bạch thảo luận ý nghĩa của hạnh phúc, ta hỏi hắn thấy thế nào mới gọi là hạnh phúc, hắn nói hạnh phúc của hắn là có thể đứng tại đỉnh cao nghệ thuật, khiến cho cả thế giới biết đến tên của hắn. Khi đó cùng hắn tranh luận, ta nói đừng có nằm mộng, anh cho rằng nổi tiếng có thể dễ dàng như vậy a, bình bình đạm đạm khoái hoạt vui sướng đến hết đời không tốt sao. Hắn nói ta tóc dài nhưng kiến thức ngắn, vẫn giữ quan điểm của đàn bà, còn nói ta đổ sông đổ bể bao nhiêu năm đọc sách. Ta cũng không đồng tình, đọc sách nhiều không phải là để rong ruổi chinh chiến trên thế gian này, chỉ cần lĩnh ngộ chân lý sống cho tốt là được rồi. Người với người thật là không giống nhau.
So với Khương Vũ Bạch ôm mộng tưởng đứng trên đỉnh thế giới, ta nghĩ rằng tên tiểu gia bình đạm Khương Vũ Bạch này hợp với ta hơn.
"Nếu chiếc nhẫn này quan trọng như thế, vậy anh có phải hay không nhất định phải đem nó trở về." Ta thử dò hỏi, muốn xem xem hắn kế tiếp sẽ hành động thế nào. Không có gì bất ngờ, ta đối với hắn đã không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ rời đi truy tìm chiếc nhẫn.