Hắn nói như vậy, ta thật ra cũng muốn phát hỏa, hắn dám nói mình là bạn trai của ta, ta suýt nữa đã cho hắn một cái bạt tai sau đó vạch trần hắn. Hắn căn bản không phải Khương Vũ Bạch, hắn là ai, từ đâu đến ta hoàn toàn không biết. Hắn tiếp cận ta là có mục đích, vì cái nhẫn mà giả trang bạn trai ta, cần gì phải diễn sâu đến như thế!
Ta hít vào một hơi, đối với hắn nói: "Em không muốn cãi nhau với anh, nếu không thấy vui nữa thì hãy trở về đi. Anh đợi ở bên ngoài, em đi kêu Tha Bả Ti Nhi, chúng ta trở về nghỉ ngơi."
Khương Vũ Bạch còn muốn nói cái gì lại thôi, thở dài, xoay người ra khỏi PUB.
Ta ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Tha Bả Ti Nhi, chỉ thấy y cùng mấy cô gái gợi cảm nóng bỏng ôm nhau khiêu vũ, mà Mary không nói một lời, đứng ở một bên, thoạt nhìn có vẻ rất không cao hứng. Tên hỗn đản này! Lòng ta thầm mắng một tiếng, chuẩn bị qua giáo huấn y một chút, lại bị người kéo lại.
Gia hỏa Khương Vũ Bạch này bị làm sao vậy, không phải nói hắn ở bên ngoài chờ ta sao, ta quay đầu la lên: "Anh không thể nghe em một lần sao! Một hai cứ phải cãi nhau mới vui vẻ?"
Quay đầu lại phát hiện người giữ chặt ta không phải là Khương Vũ Bạch mà là nam nhân ngoại quốc một thân tây trang. Trong ánh đèn điện tử tối tăm, ta không nhìn rõ diện mạo của gã, chỉ cảm thấy người này khí thế bức người, không có vẻ như là một nhân vật đơn giản. Gã cười với ta, về tổng thể thật giống như đặc vụ James Bond, tuổi đại khái trên dưới ba mươi lăm. Trong tay gã cầm một cây xì gà, phun ra một ngụm khói, thong dong nhìn ta.
"Xin lỗi." Ta ngượng ngùng cười cười, "Ngài nhận nhầm người rồi?"
Gã quý phái vươn tay, ta cẩn thận đem tay đưa qua, gã nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đặt một nụ hôn lên đó. Lòng ta nghi hoặc, nơi này là PUB, không phải tiệc rượu của giới thượng lưu, loại hành vi này có vẻ thập phần đột ngột.
Tuy rằng toàn thân gã tản ra khí chất quý tộc, phong độ mê người, ta cũng không rảnh cùng nam nhân xa lạ dây dưa. Ta gật đầu với gã một cái, sau đó quay đầu hướng về Tha Bả Ti Nhi bên kia.
"Chờ một chút." Gã lại một lần nữa kéo ta lại.
Ta cau mày, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người kia, nam nhân này rốt cuộc là muốn gì?
" Lễ vật ta đưa đến, Mạnh tiểu thư không thích sao?" Tiếng nhạc quá mức ầm ĩ, hắn ghé vào bên tai ta, dùng tiếng Trung lưu loát mang theo ý cười nói.
Lòng ta cả kinh, gã gọi tên của ta! Rốt cuộc người này là ai?
Ta lập tức cẩn thận lùi lại một chút: "Ông là ai? Lễ vật gì chứ?"
Gã dịu dàng kéo tay của ta, sau đó đem tay của ta đặt ở lên khuỷu tay của mình, đầu hơi cúi xuống thấp, tôn kính nói: "Mạnh tiểu thư xinh đẹp. Ta biết cô đã thấy chiếc nhẫn ta sai người đem trả."
Ta hít hà một hơi, nói như thế là, nam nhân thuộc về thế lực thứ ba sao? Bọn họ rốt cuộc cũng xuất hiện rồi...... Ta lập tức đem tay từ trong khuỷu tay gã rút ra, sau đó cảnh giác nhìn gã: "Ông muốn thế nào."
"Cô không cần sợ hãi. Ta sẽ không làm thương tổn cô. Ngược lại còn rất muốn cùng cô kết giao bằng hữu. Về bí mật của chiếc nhẫn ta cũng biết một chút, cô đại khái sẽ rất có hứng thú. Nơi này cũng không phải nơi tốt để bàn công sự, không bằng hôm nào chúng ta lại gặp mặt."
Gã đưa cho ta một tấm danh thiếp, ta đem danh thiếp niết ở trong tay, cảm thấy cùng là giấy mà tấm danh thiếp này có vẻ nặng hơn rất nhiều.
Ta hít vào một hơi, đối với hắn nói: "Em không muốn cãi nhau với anh, nếu không thấy vui nữa thì hãy trở về đi. Anh đợi ở bên ngoài, em đi kêu Tha Bả Ti Nhi, chúng ta trở về nghỉ ngơi."
Khương Vũ Bạch còn muốn nói cái gì lại thôi, thở dài, xoay người ra khỏi PUB.
Ta ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Tha Bả Ti Nhi, chỉ thấy y cùng mấy cô gái gợi cảm nóng bỏng ôm nhau khiêu vũ, mà Mary không nói một lời, đứng ở một bên, thoạt nhìn có vẻ rất không cao hứng. Tên hỗn đản này! Lòng ta thầm mắng một tiếng, chuẩn bị qua giáo huấn y một chút, lại bị người kéo lại.
Gia hỏa Khương Vũ Bạch này bị làm sao vậy, không phải nói hắn ở bên ngoài chờ ta sao, ta quay đầu la lên: "Anh không thể nghe em một lần sao! Một hai cứ phải cãi nhau mới vui vẻ?"
Quay đầu lại phát hiện người giữ chặt ta không phải là Khương Vũ Bạch mà là nam nhân ngoại quốc một thân tây trang. Trong ánh đèn điện tử tối tăm, ta không nhìn rõ diện mạo của gã, chỉ cảm thấy người này khí thế bức người, không có vẻ như là một nhân vật đơn giản. Gã cười với ta, về tổng thể thật giống như đặc vụ James Bond, tuổi đại khái trên dưới ba mươi lăm. Trong tay gã cầm một cây xì gà, phun ra một ngụm khói, thong dong nhìn ta.
"Xin lỗi." Ta ngượng ngùng cười cười, "Ngài nhận nhầm người rồi?"
Gã quý phái vươn tay, ta cẩn thận đem tay đưa qua, gã nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đặt một nụ hôn lên đó. Lòng ta nghi hoặc, nơi này là PUB, không phải tiệc rượu của giới thượng lưu, loại hành vi này có vẻ thập phần đột ngột.
Tuy rằng toàn thân gã tản ra khí chất quý tộc, phong độ mê người, ta cũng không rảnh cùng nam nhân xa lạ dây dưa. Ta gật đầu với gã một cái, sau đó quay đầu hướng về Tha Bả Ti Nhi bên kia.
"Chờ một chút." Gã lại một lần nữa kéo ta lại.
Ta cau mày, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người kia, nam nhân này rốt cuộc là muốn gì?
" Lễ vật ta đưa đến, Mạnh tiểu thư không thích sao?" Tiếng nhạc quá mức ầm ĩ, hắn ghé vào bên tai ta, dùng tiếng Trung lưu loát mang theo ý cười nói.
Lòng ta cả kinh, gã gọi tên của ta! Rốt cuộc người này là ai?
Ta lập tức cẩn thận lùi lại một chút: "Ông là ai? Lễ vật gì chứ?"
Gã dịu dàng kéo tay của ta, sau đó đem tay của ta đặt ở lên khuỷu tay của mình, đầu hơi cúi xuống thấp, tôn kính nói: "Mạnh tiểu thư xinh đẹp. Ta biết cô đã thấy chiếc nhẫn ta sai người đem trả."
Ta hít hà một hơi, nói như thế là, nam nhân thuộc về thế lực thứ ba sao? Bọn họ rốt cuộc cũng xuất hiện rồi...... Ta lập tức đem tay từ trong khuỷu tay gã rút ra, sau đó cảnh giác nhìn gã: "Ông muốn thế nào."
"Cô không cần sợ hãi. Ta sẽ không làm thương tổn cô. Ngược lại còn rất muốn cùng cô kết giao bằng hữu. Về bí mật của chiếc nhẫn ta cũng biết một chút, cô đại khái sẽ rất có hứng thú. Nơi này cũng không phải nơi tốt để bàn công sự, không bằng hôm nào chúng ta lại gặp mặt."
Gã đưa cho ta một tấm danh thiếp, ta đem danh thiếp niết ở trong tay, cảm thấy cùng là giấy mà tấm danh thiếp này có vẻ nặng hơn rất nhiều.