Ta cúi người qua, hôn lên môi hắn. Ta không nghĩ lại có thể nghe được hắn nói ra câu đó. Hắn phỏng chừng cũng đã hết cách đánh bại tình yêu kiên định trong lòng ta, run rẩy vươn cánh tay ướt lướt thướt, vỗ vỗ lưng ta.
Ta hôn hắn, nhưng vẫn không tự chủ được nhắm mắt lại. Trong tình yêu vẫn tồn tại nỗi sợ, sợ hãi nửa khuôn mặt kia. Chắc phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn thích ứng.
Ta với hắn gần nửa năm không gặp, thân thể hắn dường như càng to lớn. Trước kia, trên người căn bản không có cơ bắp nhô lên, tuy không phải loại cơ bắp kiện mĩ, nhưng lại có vẻ thực sự rắn chắc.
Không biết tại sao, trong quá trình ta giúp hắn tắm rửa, hắn lại có vẻ cực kì ngượng ngùng. Khương Vũ Bạch trước kia hoàn toàn không giống như thế. Nam nhân theo đuổi nghệ thuật thông thường đều truy đuổi kích tình, kích tình là cảm hứng sáng tác của họ, trừ đi sinh hoạt tình dục thông thường, dã tính cũng là một nhân tố quan trọng. Chúng ta thường xuyên phải xa cách nhau, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể thấy nhau hai ba lần, cho nên mỗi lần gặp mặt, hắn cũng sẽ đều tranh thủ thân mật, bày ra đủ loại công phu. Hắn rất gầy, nhưng làm rất lâu, tinh lực tràn trề, thể lực cũng tốt đến không ngờ, trong phòng tắm, phòng bếp, hoặc là phòng khách sạn, nơi nào căn bản cũng đều trở thành nơi hoan ái của chúng ta. Mỗi một tấc da thịt trên người hắn ta đều vô cùng quen thuộc.
Hai người như vậy, sẽ sợ đối phương nhìn thấy thân thể của mình sao? Sẽ vô tình che đậy sao? Ta khi ấy cho rằng là do hắn bị tổn thương tâm lý, tính cách cũng có chút thay đổi, cho nên không có để ở trong lòng, nhưng đó lại là sai lầm đầu tiên, cũng chính là sai lầm lớn nhất. Nếu lúc ấy ta bắt đầu cảnh giác, mọi chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra...
Lúc sau, ta giúp hắn bôi thuốc, thay băng, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho hắn. Hắn muốn ăn cay, ta lại làm những món thanh đạm, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, ăn linh tinh sẽ dễ bị nhiễm trùng.
"Em so với ngày ở cao trung không giống nhau" Khi ăn cơm, hắn đột nhiên nói như vậy.
"Vậy ư? Không giống ở chỗ nào?" Ta buông đũa, hưng phấn cười nói "Ý anh là em già đi hả? Hay là số độ cận thị lại tăng rồi?"
Hắn lắc đầu "Khi mới gặp em, cảm thấy em quá lạnh nhạt. Chính là một tòa băng sơn. Thành tích học tập luôn đứng số một, là học trò cưng của thầy giáo. Mà tôi lại là loại lưu manh phất phơ. Thật tốn bao nhiêu công sức mới có được em" Hắn chậm rãi nhai một chút rau xanh ở trong miệng. "Ai có thể nghĩ đến mười năm sau, tôi lại trở thành như vậy, em vẫn nguyện ý gả cho tôi."
Ta gắp một miếng thịt vào chén của hắn. cười nói "Bọn họ không thể tượng tượng được là vì bọn họ không hiểu anh. Bọn họ cũng không biết, em yêu anh đến nhường nào...."
"Mạnh Tử.." Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có chút hỗn loạn.
"Ngoan đừng nói nữa, tập trung ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta lại nói chuyện tiếp"
Cơm nước xong xuôi, hắn lại không nói chuyện với ta nhiều như vậy, có cầm gậy đánh cũng không hé răng một câu. Hắn hoàn toàn dựa vào tâm tình tốt xấu mới chịu nói chuyện cùng ta, có hứng thì sẽ nói với ta hai ba câu, không có hứng liền trở nên hờ hững. Hắn đứng ở bên cửa sổ, kéo bức màn ra một nửa nhìn ra ngoài cửa sổ. Khương Vũ Bạch chịu đi ngủ cũng đã hơn mười một giờ, mà ta cũng sắp đi tới giới hạn chịu đựng rồi. Chênh lệch múi giờ, còn chăm sóc Khương Vũ Bạch hết khóc lại nháo rồi đến quét tước vệ sinh...Thật sự mệt mỏi quá sức.
Ta hôn hắn, nhưng vẫn không tự chủ được nhắm mắt lại. Trong tình yêu vẫn tồn tại nỗi sợ, sợ hãi nửa khuôn mặt kia. Chắc phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn thích ứng.
Ta với hắn gần nửa năm không gặp, thân thể hắn dường như càng to lớn. Trước kia, trên người căn bản không có cơ bắp nhô lên, tuy không phải loại cơ bắp kiện mĩ, nhưng lại có vẻ thực sự rắn chắc.
Không biết tại sao, trong quá trình ta giúp hắn tắm rửa, hắn lại có vẻ cực kì ngượng ngùng. Khương Vũ Bạch trước kia hoàn toàn không giống như thế. Nam nhân theo đuổi nghệ thuật thông thường đều truy đuổi kích tình, kích tình là cảm hứng sáng tác của họ, trừ đi sinh hoạt tình dục thông thường, dã tính cũng là một nhân tố quan trọng. Chúng ta thường xuyên phải xa cách nhau, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể thấy nhau hai ba lần, cho nên mỗi lần gặp mặt, hắn cũng sẽ đều tranh thủ thân mật, bày ra đủ loại công phu. Hắn rất gầy, nhưng làm rất lâu, tinh lực tràn trề, thể lực cũng tốt đến không ngờ, trong phòng tắm, phòng bếp, hoặc là phòng khách sạn, nơi nào căn bản cũng đều trở thành nơi hoan ái của chúng ta. Mỗi một tấc da thịt trên người hắn ta đều vô cùng quen thuộc.
Hai người như vậy, sẽ sợ đối phương nhìn thấy thân thể của mình sao? Sẽ vô tình che đậy sao? Ta khi ấy cho rằng là do hắn bị tổn thương tâm lý, tính cách cũng có chút thay đổi, cho nên không có để ở trong lòng, nhưng đó lại là sai lầm đầu tiên, cũng chính là sai lầm lớn nhất. Nếu lúc ấy ta bắt đầu cảnh giác, mọi chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra...
Lúc sau, ta giúp hắn bôi thuốc, thay băng, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho hắn. Hắn muốn ăn cay, ta lại làm những món thanh đạm, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, ăn linh tinh sẽ dễ bị nhiễm trùng.
"Em so với ngày ở cao trung không giống nhau" Khi ăn cơm, hắn đột nhiên nói như vậy.
"Vậy ư? Không giống ở chỗ nào?" Ta buông đũa, hưng phấn cười nói "Ý anh là em già đi hả? Hay là số độ cận thị lại tăng rồi?"
Hắn lắc đầu "Khi mới gặp em, cảm thấy em quá lạnh nhạt. Chính là một tòa băng sơn. Thành tích học tập luôn đứng số một, là học trò cưng của thầy giáo. Mà tôi lại là loại lưu manh phất phơ. Thật tốn bao nhiêu công sức mới có được em" Hắn chậm rãi nhai một chút rau xanh ở trong miệng. "Ai có thể nghĩ đến mười năm sau, tôi lại trở thành như vậy, em vẫn nguyện ý gả cho tôi."
Ta gắp một miếng thịt vào chén của hắn. cười nói "Bọn họ không thể tượng tượng được là vì bọn họ không hiểu anh. Bọn họ cũng không biết, em yêu anh đến nhường nào...."
"Mạnh Tử.." Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có chút hỗn loạn.
"Ngoan đừng nói nữa, tập trung ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta lại nói chuyện tiếp"
Cơm nước xong xuôi, hắn lại không nói chuyện với ta nhiều như vậy, có cầm gậy đánh cũng không hé răng một câu. Hắn hoàn toàn dựa vào tâm tình tốt xấu mới chịu nói chuyện cùng ta, có hứng thì sẽ nói với ta hai ba câu, không có hứng liền trở nên hờ hững. Hắn đứng ở bên cửa sổ, kéo bức màn ra một nửa nhìn ra ngoài cửa sổ. Khương Vũ Bạch chịu đi ngủ cũng đã hơn mười một giờ, mà ta cũng sắp đi tới giới hạn chịu đựng rồi. Chênh lệch múi giờ, còn chăm sóc Khương Vũ Bạch hết khóc lại nháo rồi đến quét tước vệ sinh...Thật sự mệt mỏi quá sức.