"Hoàng hậu giá lâm." Theo tiếng truyền báo của thái giám, Hoàng hậu chậm rãi đi vào Trường Dương cung.
" Hoàng hậu nương nương cát tường." Như phi và Phạm lương đễ vội vàng hành lễ với Hoàng hậu, Như phi lại sai Tiểu Liên, Tiểu Liên biết điều giấu áo bông vào phía sau.
Động tác của Tiểu Liên đã sớm bị Hoàng hậu nhìn thấy, nhưng mắt hạnh của Hoàng hậu vẫn híp lại, vẫn cười chào hỏi mọi người, cũng không động thanh sắc.
Lạc Tử Hân vẫn đang quỳ trên mặt đất, vẫn chưa nghe thấy mệnh lệnh đứng lên của Hoàng hậu, không khỏi làm cho ánh mắt Như phi lạnh đi. Đương nhiên, Hoàng hậu cũng chú ý tới tình cảnh này, trên mặt hơi kinh ngạc.
"Trữ phương nghi làm sao vậy?" Hoàng hậu kinh ngạc liếc Lạc Tử Hân một cái, hình như có hiểu ra, quay đầu nói với Như phi : " Hình như là Như phi muội muội trừng phạt?"
Như phi vội vàng cung kính nói:"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Trữ phương nghi có hành động vô lễ, nô tỳ chỉ là tiểu trừng đại giới (1)."
(1) tiểu trừng đại giới: trừng: nghiêm phạt, giới : cảnh cáo khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà sẽ không gây ra sai lầm nghiêm trọng.
Hoàng hậu a một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Lạc Tử Hân, thấy thần sắc nàng khác thường, mang theo giọng điệu cầu khẩn với Như phi nói:" Thân thể Trữ phương nghi yếu đuối, ngươi đừng làm khó nàng, được không?"
Thấy Hoàng hậu thỉnh cầu như thế, Như phi làm sao có thể cự tuyệt, nhanh chóng lên tiếng trả lời:" Hoàng hậu nương nương nhân đức, nô tỳ tuân chỉ."
Như phi xoay người lạnh lùng nhìn Lạc Tử Hân một cái, nói:" Còn không mau đứng lên tạ ơn."
Lạc Tử Hân được Tích Như dìu đứng dậy, đầu gối chảy máu, đau đến xương, nhưng cũng vẫn có thể nén nhịn đau đớn, hành lễ với Hoàng hậu:"Tạ ân điển của Hoàng hậu."
Trong ánh mắt Hoàng hậu dịu dàng, cười ấm áp, khoé miệng khẽ cong lên một độ cong hoàn mỹ, khí chất ung dung này làm cho nụ cười càng thêm cao quý.
"Trữ phương nghi, lần này Như phi phạt ngươi cũng không sai, một chữ lễ này, đã là nữ nhân trong hậu cung thì đều phải tuân thủ, điểm này ngươi vẫn cần học hỏi cho tốt." Hoàng hậu ngừng lại một chút, lại nói:" Bản cung thấy, hay là như vậy, bắt Trữ phương nghi chép "Nữ giới" năm lần, ngày mai giao cho bản cung, Như phi ngươi thấy thế có được không?"
Như phi tươi cười, nói:"Nương nương nói rất đúng, nô tỳ cũng thấy thế rất tốt."
"Trữ phương nghi thấy thế nào?" Ánh mắt của Hoàng hậu chuyển về phía Lạc Tử Hân.
Lạc Tử Hân thầm nghĩ, Hoàng hậu ngươi muốn phạt thì phạt, cần gì phải giả mù sa mưa (2) hỏi ý kiến người khác, thật dối trá. Tỏ ra như người đại lượng quan tâm thân thể nàng, trên thực tế lại rắp tâm hại người. Năm lần, không phải mất một đêm sao? Đây không phải là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng ?
(2) giả mù sa mưa: vờ vĩnh, giả bộ
"Thần thiếp tuân chỉ." Tuy rằng trong lòng Lạc Tử Hân tức giận, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể khúm núm đáp ứng.
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn lướt qua cổ tay nàng, lúc đó ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng lại lạnh nhạt, sau đó đi vào phòng cùng Như phi.
Lạc Tử Hân cúi đầu nhìn cổ tay mình, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một chiếc vòng tay. Vòng tay? Lòng của nàng hơi chậm lại.
Chép "Nữ giới" cũng không phải là một chuyện thoải mái, trở lại Uyển Trữ cung chép như phát điên, nhưng một canh giờ đã qua vẫn chưa hết một lần, không khỏi nhụt chí.
" Nương nương, nên dùng bữa tối." Tích Như đau lòng nhìn chủ tử nhà mình, nhắc nhở nàng đến giờ dùng bữa.
"Không ăn, đêm nay bản cung không chép xong, sáng mai thật sự cũng không cần ăn." Lạc Tử Hân có chút giận dỗi nói, tay vẫn không ngừng.
"Nếu không nô tỳ giúp ngài, đáng tiếc..." Tích Như gục đầu xuống, lẩm bẩm :"Không biết chữ."
Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt lên nhìn Tích Như, cười nói:"Tích Như, bản cung biết ngươi trung thành, không có gì đáng lo, bản cung sẽ tự mình làm xong, hơn nữa, ánh mắt Hoàng hậu sáng như tuyết, chữ viết không giống nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó không đơn giản chỉ là năm lần như vậy."
"Nhưng..." Tích Như còn muốn nói gì, có thể thấy được bộ dáng chủ tử tập trung tinh thần, cũng không có nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên mài mực cho nàng.
"Nương nương, cho dù ngài không ăn, nhưng không thể không chăm sóc đầu gối của mình." Giọng nói ôn hoà vang lên bên tai nàng, Lạc Tử Hân giương mắt, thấy là Sở Lăng Thiên.
Nàng cúi đầu nhìn đầu gối của mình, trên y phục màu lam đã có chút vết máu, trên đầu gối đau đớn từng cơn, nhắc nhở nàng có người đã làm tổn thương nàng. Vừa rồi chỉ lo chép, tinh thần tập trung, nhưng xem nhẹ đầu gối bị đau, Sở Lăng Thiên đến, thật ra lại làm cho nàng cảm thấy đau, không khỏi cau mày.
"Nên biết đau sớm một chút, chịu đựng đau đớn một mình, may mà có Tâm Nhuỵ còn nhớ đến tìm thần. Nếu không ngày mai nương nương cũng không cần đi." Sở Lăng Thiên đi vào phòng, giọng điệu trách cứ.
Lạc Tử Hân cười nhẹ, để cho Sở Lăng Thiên trị thương cho nàng, nhưng thật ra trong lòng rất cảm kích, cho nên nàng cũng không phản bác những lời này của hắn.
Nói đến Tâm Nhuỵ, lúc trước nàng ta và Tiểu Vệ Tử đã giúp nàng xử lí chuyện của Lưu tài tử, từ đầu đúng là dùng người nhà của nàng ta uy hiếp nàng, nhưng hiện tại thấy được sự trung thành của nha đầu kia với nàng, sau này cũng yên tâm. Mà Tâm Nhuỵ, nàng ta ngày càng chu đáo với vị chủ tử này, đều nhanh hơn so với Tích Như, điểm ấy nàng khá vừa lòng.
"Tốt lắm, nương nương nên không đi lại trong nhiều ngày, để tránh bị thương gân cốt." Sở Lăng Thiên băng bó tốt cho Lạc Tử Hân, không nhịn được căn dặn vài câu, trong lòng cũng nói thầm. Hắn cũng không dự đoán được vết thương này sẽ sâu như thế, sự nhẫn nại của nữ nhân này cũng quá tốt.
"Đã rõ, cảm ơn ngươi." Những lời này của Lạc Tử Hân là thật lòng. Sau khi tiến cung, Sở Lăng Thiên đã giúp nàng rất nhiều việc, có lẽ trong cung này, chỉ có hắn mới là ngươi duy nhất nàng bằng lòng tín nhiệm.
Lấy lại tinh thần, Lạc Tử Hân tiếp tục nhiệm vụ chép của nàng. Nàng nhìn một đống giấy trên bàn, khẽ bĩu môi, hăng hái tiếp tục tập trung chép.
"Mấy ngày trước thần đã đi gặp nha hoàn Lạc Tử Hân của nương nương." Lời nói của Sở Lăng Thiên làm nàng dừng lại, nâng mắt lên chăm chú nhìn hắn.
Sở Lăng Thiên ôn hoà cười nói:"Nàng muốn thần chuyển lời tới nương nương, nói nhất định sẽ làm được chuyện ngài giao cho. Nhưng nàng cũng nói, thân thể mẫu thân người không tốt, nhưng nàng sẽ chăm sóc thật tốt, mong ngài yên tâm."
"A?" Nghe được thân thể mẫu thân không tốt, Lạc Tử Hân lập tức liền căng như sợi dây, sắc mặt khẽ biến.
Sở Lăng Thiên lại nói tiếp:" Thời gian này công việc của thần có chút bận rộn, lần trước đi gặp nha hoàn Lạc Tử Hân kia gấp, chưa kịp thăm phu nhân, chờ thêm vài ngày nữa thần rảnh rỗi sẽ đi thăm Viên phu nhân, bắt mạch cho bà ấy, nương nương không cần quá lo lắng."
Theo lý thường Sở Lăng Thiên cho rằng mẫu thân trong lời nói của Lạc Tử Hân là Viên phu nhân. Tuy rằng Lạc Tử Hân rất tin Sở Lăng Thiên, nhưng ghi nhớ giáo huấn của kiếp trước, cho nên cũng không báo cho hắn tình hình thực tế nhanh như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút tiếc nuối. Nếu như có thể đưa Sở Lăng Thiên đi trị liệu cho mẫu thân, có lẽ thể trạng của mẫu thân có thể tốt hơn.
Nhớ tới mẫu thân, Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm nắm chặt tay. Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới lời nói của Vệ Hiên Dịch, yên lặng ra quyết định.
"Cảm ơn ngươi." Lạc Tử Hân mỉm cười cảm kích.
Nàng lại tiếp tục tập trung tinh thần chép, có lẽ do đau nên trên gáy nàng có chút mồ hôi, nhưng bộ dạng nghiêm túc của nàng không khỏi làm cho trong lòng Sở Lăng Thiên ở một bên nhìn nàng có hai chữ "Khâm phục.", đáy lòng có chút rung động.
Trải qua vài lần chăm chỉ chép, cuối cùng không phụ kì vọng nàng đã hoàn thành năm lần chép, qua loa ăn cháo mà Tích Như làm, nhưng toàn thân đau nhức làm cho nàng nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, đầu gối bị thương vẫn đau.
Lạc Tử Hân khẽ cắn môi dưới, thầm nghĩ, Như phi, Hoàng hậu, cho dù mệt như thế nào, đau như thế nào, ta cũng nhất định không cho các ngươi đè đầu cưỡi cổ được, nhưng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ dẫm nát các ngươi dưới chân, kết cục kiếp trước nhất định sẽ không xảy ra.
Ngày hôm sau, Lạc Tử Hân nhận được truyền báo, đêm nay Hoàng thượng thắp đèn Uyển Trữ cung. Lạc Tử Hân nhìn chân bị thương và sự tiều tuỵ vô lực của mình trong gương, khoé miệng khẽ cong lên.
Buổi tối, Lạc Tử Hân vẫn đang giả dạng thanh nhã, nhưng khác là hôm nay đã thêm trang điểm. Khi Mục Nguyên Trinh nhìn thấy nàng thì hơi sửng sốt, bởi vì thời điểm bình thường thị tẩm, nàng đều sẽ không trang điểm nhiều, dường như hôm nay có chút khác biệt.
"Vì sao hôm nay đặc biệt như vậy?" Mục Nguyên Trinh khép hờ hai mắt.
" Hoàng thượng, nương nương phải ..." Tích Như muốn nói, lại bị Lạc Tử Hân cắt ngang.
"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp thực hiện lễ nghi của phi tần, phấn này là Như phi tặng cho, cho nên ban ngày đến Trường Dương cung, hồi cung muộn, nên chưa kịp tẩy trang, Hoàng thượng đã tới. Nếu Hoàng thượng không vui, thần thiếp tẩy trang..." Lạc Tử Hân nói xong liền muốn đi đến trước bàn trang điểm, lại bị Mục Nguyên Trinh kéo lại.
"Ngươi trang điểm thế nào đều hợp ý trẫm. " Mục Nguyên Trinh khẽ nâng người của nàng, thâm tình chăm chú nhìn.
Lạc Tử Hân cười ngọt ngào, nói:" Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp học được một điệu múa từ chỗ Như phi, Hoàng thượng có nhã hứng xem không?"
Trong con ngươi Mục Nguyên Trinh nhất thời sáng rọi, đến gần nàng, khẽ nâng mặt của nàng, nhẹ giọng nói:" Ngươi sẽ múa? Trẫm nhất định phải thưởng thức một chút. Tiêm Vũ, sao trên người của ngươi lại có nhiều tài hoa như vậy, giống như một quyển sách tốt, đọc không bao giờ hết."
Lạc Tử Hân mỉm cười khẽ hành lễ, rồi liền múa. Dáng người uyển chuyển kia, tóc đen như mực, làn váy phiêu dật, như Tiên Nhược Linh, bay lượn nhanh nhẹn.
Mục Nguyên Trinh nhìn, vẻ đẹp của nàng như một đoá hoa lọt vào trong mắt hắn. Dáng nàng tung bay, vòng trang sức trước ngực nàng cũng động, đó là một loài hoa lan dệt thành hình vòng hoa, lóng lánh. Nhàn nhạt, hình như có ngửi được loáng thoáng hương hoa lan, Mục Nguyên Trinh có điểm giật mình, suy nghĩ lại bay đến một chỗ xa xôi, giống như lại thấy người kia.
Đột nhiên, bỗng một tiếng vang thật lớn, Mục Nguyên Trinh theo tinh thần quay lại, nhưng thấy Lạc Tử Hân nặng nề ngã trên đất, môi run run, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, không nói câu gì.
" Nương nương, không cần nhảy nữa, người không thể tự tra tấn chính mình." Đột nhiên Tích Như từ ngoài cửa xông vào, vẻ mặt lo lắng, nói với Mục Nguyên Trinh, "Hoàng thượng, tha thứ cho nương nương."
"Im mồm, bản cung không có việc gì, đừng làm loạn." Lạc Tử Hân thấp giọng răn dạy Tích Như, ngăn cản nàng nói.
Mục Nguyên Trinh nhíu mày, đứng lên, đi đến trước người nàng, nhìn nàng thật sâu .
"Hoàng hậu giá lâm." Theo tiếng truyền báo của thái giám, Hoàng hậu chậm rãi đi vào Trường Dương cung.
" Hoàng hậu nương nương cát tường." Như phi và Phạm lương đễ vội vàng hành lễ với Hoàng hậu, Như phi lại sai Tiểu Liên, Tiểu Liên biết điều giấu áo bông vào phía sau.
Động tác của Tiểu Liên đã sớm bị Hoàng hậu nhìn thấy, nhưng mắt hạnh của Hoàng hậu vẫn híp lại, vẫn cười chào hỏi mọi người, cũng không động thanh sắc.
Lạc Tử Hân vẫn đang quỳ trên mặt đất, vẫn chưa nghe thấy mệnh lệnh đứng lên của Hoàng hậu, không khỏi làm cho ánh mắt Như phi lạnh đi. Đương nhiên, Hoàng hậu cũng chú ý tới tình cảnh này, trên mặt hơi kinh ngạc.
"Trữ phương nghi làm sao vậy?" Hoàng hậu kinh ngạc liếc Lạc Tử Hân một cái, hình như có hiểu ra, quay đầu nói với Như phi : " Hình như là Như phi muội muội trừng phạt?"
Như phi vội vàng cung kính nói:"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Trữ phương nghi có hành động vô lễ, nô tỳ chỉ là tiểu trừng đại giới ()."
() tiểu trừng đại giới: trừng: nghiêm phạt, giới : cảnh cáo khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà sẽ không gây ra sai lầm nghiêm trọng.
Hoàng hậu a một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Lạc Tử Hân, thấy thần sắc nàng khác thường, mang theo giọng điệu cầu khẩn với Như phi nói:" Thân thể Trữ phương nghi yếu đuối, ngươi đừng làm khó nàng, được không?"
Thấy Hoàng hậu thỉnh cầu như thế, Như phi làm sao có thể cự tuyệt, nhanh chóng lên tiếng trả lời:" Hoàng hậu nương nương nhân đức, nô tỳ tuân chỉ."
Như phi xoay người lạnh lùng nhìn Lạc Tử Hân một cái, nói:" Còn không mau đứng lên tạ ơn."
Lạc Tử Hân được Tích Như dìu đứng dậy, đầu gối chảy máu, đau đến xương, nhưng cũng vẫn có thể nén nhịn đau đớn, hành lễ với Hoàng hậu:"Tạ ân điển của Hoàng hậu."
Trong ánh mắt Hoàng hậu dịu dàng, cười ấm áp, khoé miệng khẽ cong lên một độ cong hoàn mỹ, khí chất ung dung này làm cho nụ cười càng thêm cao quý.
"Trữ phương nghi, lần này Như phi phạt ngươi cũng không sai, một chữ lễ này, đã là nữ nhân trong hậu cung thì đều phải tuân thủ, điểm này ngươi vẫn cần học hỏi cho tốt." Hoàng hậu ngừng lại một chút, lại nói:" Bản cung thấy, hay là như vậy, bắt Trữ phương nghi chép "Nữ giới" năm lần, ngày mai giao cho bản cung, Như phi ngươi thấy thế có được không?"
Như phi tươi cười, nói:"Nương nương nói rất đúng, nô tỳ cũng thấy thế rất tốt."
"Trữ phương nghi thấy thế nào?" Ánh mắt của Hoàng hậu chuyển về phía Lạc Tử Hân.
Lạc Tử Hân thầm nghĩ, Hoàng hậu ngươi muốn phạt thì phạt, cần gì phải giả mù sa mưa () hỏi ý kiến người khác, thật dối trá. Tỏ ra như người đại lượng quan tâm thân thể nàng, trên thực tế lại rắp tâm hại người. Năm lần, không phải mất một đêm sao? Đây không phải là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng ?
() giả mù sa mưa: vờ vĩnh, giả bộ
"Thần thiếp tuân chỉ." Tuy rằng trong lòng Lạc Tử Hân tức giận, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể khúm núm đáp ứng.
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn lướt qua cổ tay nàng, lúc đó ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng lại lạnh nhạt, sau đó đi vào phòng cùng Như phi.
Lạc Tử Hân cúi đầu nhìn cổ tay mình, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một chiếc vòng tay. Vòng tay? Lòng của nàng hơi chậm lại.
Chép "Nữ giới" cũng không phải là một chuyện thoải mái, trở lại Uyển Trữ cung chép như phát điên, nhưng một canh giờ đã qua vẫn chưa hết một lần, không khỏi nhụt chí.
" Nương nương, nên dùng bữa tối." Tích Như đau lòng nhìn chủ tử nhà mình, nhắc nhở nàng đến giờ dùng bữa.
"Không ăn, đêm nay bản cung không chép xong, sáng mai thật sự cũng không cần ăn." Lạc Tử Hân có chút giận dỗi nói, tay vẫn không ngừng.
"Nếu không nô tỳ giúp ngài, đáng tiếc..." Tích Như gục đầu xuống, lẩm bẩm :"Không biết chữ."
Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt lên nhìn Tích Như, cười nói:"Tích Như, bản cung biết ngươi trung thành, không có gì đáng lo, bản cung sẽ tự mình làm xong, hơn nữa, ánh mắt Hoàng hậu sáng như tuyết, chữ viết không giống nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó không đơn giản chỉ là năm lần như vậy."
"Nhưng..." Tích Như còn muốn nói gì, có thể thấy được bộ dáng chủ tử tập trung tinh thần, cũng không có nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên mài mực cho nàng.
"Nương nương, cho dù ngài không ăn, nhưng không thể không chăm sóc đầu gối của mình." Giọng nói ôn hoà vang lên bên tai nàng, Lạc Tử Hân giương mắt, thấy là Sở Lăng Thiên.
Nàng cúi đầu nhìn đầu gối của mình, trên y phục màu lam đã có chút vết máu, trên đầu gối đau đớn từng cơn, nhắc nhở nàng có người đã làm tổn thương nàng. Vừa rồi chỉ lo chép, tinh thần tập trung, nhưng xem nhẹ đầu gối bị đau, Sở Lăng Thiên đến, thật ra lại làm cho nàng cảm thấy đau, không khỏi cau mày.
"Nên biết đau sớm một chút, chịu đựng đau đớn một mình, may mà có Tâm Nhuỵ còn nhớ đến tìm thần. Nếu không ngày mai nương nương cũng không cần đi." Sở Lăng Thiên đi vào phòng, giọng điệu trách cứ.
Lạc Tử Hân cười nhẹ, để cho Sở Lăng Thiên trị thương cho nàng, nhưng thật ra trong lòng rất cảm kích, cho nên nàng cũng không phản bác những lời này của hắn.
Nói đến Tâm Nhuỵ, lúc trước nàng ta và Tiểu Vệ Tử đã giúp nàng xử lí chuyện của Lưu tài tử, từ đầu đúng là dùng người nhà của nàng ta uy hiếp nàng, nhưng hiện tại thấy được sự trung thành của nha đầu kia với nàng, sau này cũng yên tâm. Mà Tâm Nhuỵ, nàng ta ngày càng chu đáo với vị chủ tử này, đều nhanh hơn so với Tích Như, điểm ấy nàng khá vừa lòng.
"Tốt lắm, nương nương nên không đi lại trong nhiều ngày, để tránh bị thương gân cốt." Sở Lăng Thiên băng bó tốt cho Lạc Tử Hân, không nhịn được căn dặn vài câu, trong lòng cũng nói thầm. Hắn cũng không dự đoán được vết thương này sẽ sâu như thế, sự nhẫn nại của nữ nhân này cũng quá tốt.
"Đã rõ, cảm ơn ngươi." Những lời này của Lạc Tử Hân là thật lòng. Sau khi tiến cung, Sở Lăng Thiên đã giúp nàng rất nhiều việc, có lẽ trong cung này, chỉ có hắn mới là ngươi duy nhất nàng bằng lòng tín nhiệm.
Lấy lại tinh thần, Lạc Tử Hân tiếp tục nhiệm vụ chép của nàng. Nàng nhìn một đống giấy trên bàn, khẽ bĩu môi, hăng hái tiếp tục tập trung chép.
"Mấy ngày trước thần đã đi gặp nha hoàn Lạc Tử Hân của nương nương." Lời nói của Sở Lăng Thiên làm nàng dừng lại, nâng mắt lên chăm chú nhìn hắn.
Sở Lăng Thiên ôn hoà cười nói:"Nàng muốn thần chuyển lời tới nương nương, nói nhất định sẽ làm được chuyện ngài giao cho. Nhưng nàng cũng nói, thân thể mẫu thân người không tốt, nhưng nàng sẽ chăm sóc thật tốt, mong ngài yên tâm."
"A?" Nghe được thân thể mẫu thân không tốt, Lạc Tử Hân lập tức liền căng như sợi dây, sắc mặt khẽ biến.
Sở Lăng Thiên lại nói tiếp:" Thời gian này công việc của thần có chút bận rộn, lần trước đi gặp nha hoàn Lạc Tử Hân kia gấp, chưa kịp thăm phu nhân, chờ thêm vài ngày nữa thần rảnh rỗi sẽ đi thăm Viên phu nhân, bắt mạch cho bà ấy, nương nương không cần quá lo lắng."
Theo lý thường Sở Lăng Thiên cho rằng mẫu thân trong lời nói của Lạc Tử Hân là Viên phu nhân. Tuy rằng Lạc Tử Hân rất tin Sở Lăng Thiên, nhưng ghi nhớ giáo huấn của kiếp trước, cho nên cũng không báo cho hắn tình hình thực tế nhanh như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút tiếc nuối. Nếu như có thể đưa Sở Lăng Thiên đi trị liệu cho mẫu thân, có lẽ thể trạng của mẫu thân có thể tốt hơn.
Nhớ tới mẫu thân, Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm nắm chặt tay. Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới lời nói của Vệ Hiên Dịch, yên lặng ra quyết định.
"Cảm ơn ngươi." Lạc Tử Hân mỉm cười cảm kích.
Nàng lại tiếp tục tập trung tinh thần chép, có lẽ do đau nên trên gáy nàng có chút mồ hôi, nhưng bộ dạng nghiêm túc của nàng không khỏi làm cho trong lòng Sở Lăng Thiên ở một bên nhìn nàng có hai chữ "Khâm phục.", đáy lòng có chút rung động.
Trải qua vài lần chăm chỉ chép, cuối cùng không phụ kì vọng nàng đã hoàn thành năm lần chép, qua loa ăn cháo mà Tích Như làm, nhưng toàn thân đau nhức làm cho nàng nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, đầu gối bị thương vẫn đau.
Lạc Tử Hân khẽ cắn môi dưới, thầm nghĩ, Như phi, Hoàng hậu, cho dù mệt như thế nào, đau như thế nào, ta cũng nhất định không cho các ngươi đè đầu cưỡi cổ được, nhưng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ dẫm nát các ngươi dưới chân, kết cục kiếp trước nhất định sẽ không xảy ra.
Ngày hôm sau, Lạc Tử Hân nhận được truyền báo, đêm nay Hoàng thượng thắp đèn Uyển Trữ cung. Lạc Tử Hân nhìn chân bị thương và sự tiều tuỵ vô lực của mình trong gương, khoé miệng khẽ cong lên.
Buổi tối, Lạc Tử Hân vẫn đang giả dạng thanh nhã, nhưng khác là hôm nay đã thêm trang điểm. Khi Mục Nguyên Trinh nhìn thấy nàng thì hơi sửng sốt, bởi vì thời điểm bình thường thị tẩm, nàng đều sẽ không trang điểm nhiều, dường như hôm nay có chút khác biệt.
"Vì sao hôm nay đặc biệt như vậy?" Mục Nguyên Trinh khép hờ hai mắt.
" Hoàng thượng, nương nương phải ..." Tích Như muốn nói, lại bị Lạc Tử Hân cắt ngang.
"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp thực hiện lễ nghi của phi tần, phấn này là Như phi tặng cho, cho nên ban ngày đến Trường Dương cung, hồi cung muộn, nên chưa kịp tẩy trang, Hoàng thượng đã tới. Nếu Hoàng thượng không vui, thần thiếp tẩy trang..." Lạc Tử Hân nói xong liền muốn đi đến trước bàn trang điểm, lại bị Mục Nguyên Trinh kéo lại.
"Ngươi trang điểm thế nào đều hợp ý trẫm. " Mục Nguyên Trinh khẽ nâng người của nàng, thâm tình chăm chú nhìn.
Lạc Tử Hân cười ngọt ngào, nói:" Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp học được một điệu múa từ chỗ Như phi, Hoàng thượng có nhã hứng xem không?"
Trong con ngươi Mục Nguyên Trinh nhất thời sáng rọi, đến gần nàng, khẽ nâng mặt của nàng, nhẹ giọng nói:" Ngươi sẽ múa? Trẫm nhất định phải thưởng thức một chút. Tiêm Vũ, sao trên người của ngươi lại có nhiều tài hoa như vậy, giống như một quyển sách tốt, đọc không bao giờ hết."
Lạc Tử Hân mỉm cười khẽ hành lễ, rồi liền múa. Dáng người uyển chuyển kia, tóc đen như mực, làn váy phiêu dật, như Tiên Nhược Linh, bay lượn nhanh nhẹn.
Mục Nguyên Trinh nhìn, vẻ đẹp của nàng như một đoá hoa lọt vào trong mắt hắn. Dáng nàng tung bay, vòng trang sức trước ngực nàng cũng động, đó là một loài hoa lan dệt thành hình vòng hoa, lóng lánh. Nhàn nhạt, hình như có ngửi được loáng thoáng hương hoa lan, Mục Nguyên Trinh có điểm giật mình, suy nghĩ lại bay đến một chỗ xa xôi, giống như lại thấy người kia.
Đột nhiên, bỗng một tiếng vang thật lớn, Mục Nguyên Trinh theo tinh thần quay lại, nhưng thấy Lạc Tử Hân nặng nề ngã trên đất, môi run run, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, không nói câu gì.
" Nương nương, không cần nhảy nữa, người không thể tự tra tấn chính mình." Đột nhiên Tích Như từ ngoài cửa xông vào, vẻ mặt lo lắng, nói với Mục Nguyên Trinh, "Hoàng thượng, tha thứ cho nương nương."
"Im mồm, bản cung không có việc gì, đừng làm loạn." Lạc Tử Hân thấp giọng răn dạy Tích Như, ngăn cản nàng nói.
Mục Nguyên Trinh nhíu mày, đứng lên, đi đến trước người nàng, nhìn nàng thật sâu .