“Tích Như, sao ngươi lại tới?” Giọng nói của Lục quý nhân ở trên đầu Tích Như vang lên, có chứa sự thân thiết, tiếp theo liền giúp nàng đứng lên, đón nhận cặp mắt sáng thông suốt chăm chú của Lục quý nhân.
”Lục quý nhân, người đang ở đây?” Tích Như hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền nhớ tới mục đích nàng tới đây, chưa kịp chờ Lục quý nhân trả lời, đã vội vàng chạy vào.
Nàng thuỷ chung vẫn chậm một bước, một khắc khi bước vào cửa phòng, đã nhìn thấy Trình tài tử uống một hơi hết sạch nước trong bát canh. Tích Như ấp úng mở đôi môi, nhưng không nói ra nửa câu, chỉ là kinh ngạc nhìn Trình tài tử.
”Tích Như, có phải là Trữ Dung Hoa muốn tìm chúng ta? Dù sao lúc này cũng đang định cùng Trình tài tử đi gặp Trữ Dung Hoa.” Lục quý nhân cười cười, kéo Trình tài tử cùng đi ra ngoài, Tích Như mở miệng nửa ngày không biết nói cái gì, chỉ có thể đi theo sau các nàng về tới Uyển Trữ Cung.
”Trữ Dung Hoa cát tường.” Trình tài tử và Lục quý nhân, hành lễ bình thường, thuận tiện mời nàng vào phòng, Tích Như đi theo sau, lắc lắc đầu với Lạc Tử Hân.
”Muội muội có cảm thấy không ổn không?” Đương nhiên Lạc Tử Hân thấy được cái lắc đầu ý tứ của Tích Như, nói với Trình tài tử.
”Thần thiếp cảm thấy rất tốt, mấy ngày nay cũng đã ăn ngủ đủ rồi, tinh thần đương nhiên cũng tốt.” Trình tài tử thản nhiên cười.
Lạc Tử Hân khẽ a một tiếng, cũng không tiện nói thêm cái gì, tiếp theo ba người liền nói chuyện phiếm chuyện thường ngày, cằn nhằn nói liên miên mãi cho đến bữa tối mới rời đi.
Lúc này Trình tài tử rời đi, Lục quý nhân nói ở bên tai nàng: “Chuyện tỷ tỷ lo lắng, Nguyệt Nặc đã giải trừ.”
Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt, có chút kinh ngạc nhìn nàng, đoán ý tứ trong lời này của nàng. Lục quý nhân hé miệng cười, ghé sát bên tai của nàng nói: “Bát thuốc kia, đã bị muội đổi.”
”Muội...” Lạc Tử Hân đột nhiên quay đầu, giật mình chăm chú nhìn Lục quý nhân, như thế nào nàng cũng không nghĩ đến Lục quý nhân lại có thể hiểu được tiên cơ, thật ra làm cho nàng thay đổi cách nhìn.
”Ngày ấy đúng lúc muội thấy nha đầu Tú Vân kia lén lút ở cửa Ngự Thiện Phòng luôn nhìn chằm chằm Yên Nhi đến đi, đã có ý nghĩ, quả thực thấy nơi nơi nàng lén lút rắc gì đó vào trong canh, muội đã bảo Yên Nhi đổi.”
Khoé miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên, nói: “Thật ra muội rất thông minh, cũng học được khôn ngoan.”
Lục quý nhân ngại ngùng cười, nói: “Muội nhớ kỹ tỷ tỷ nói thế này, mọi chuyện đều phải để mắt đến. Thật ra mấy ngày trước Như phi đối đãi như vậy với các tỷ, muội ở bên cạnh nhìn rất hiểu, cho nên chuyện trong lòng tỷ tỷ lo lắng cũng là chuyện muội lo lắng, thế nên mới để mắt nhìn. Nhưng, tuy rằng muội mắt tinh nhìn thấy Tú Vân hạ này nọ, nhưng cảm thấy cũng không cần phải làm ầm lên, dù sao nàng là người của Như phi, muội còn không nắm chắc năng lực thế nào, cũng thật sợ nàng bắt ngược lại gây phiền toái cho Trình tài tử, cho nên trước hết thay đổi thuốc thôi.”
”Nguyệt Nặc, bây giờ muội thật sự hiểu được mất.” Lạc Tử Hân vỗ nhẹ vào tay Lục quý nhân, cảm khái nói.
Nhưng, tuy việc hôm nay đã giải trừ, nhưng lòng dạ Như phi này muốn hại Trình tài tử chỉ sợ là liên tiếp chặn đường như thế này. Hôm nay không thành công, trong đầu nhất định thấp thỏm, tương lai không chừng ngày nào đó còn sẽ làm hại lần thứ hai, bây giờ thật sự là phòng cũng không phòng được.
Dường như Lục quý nhân nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Tử Hân, kéo tay của nàng, nói: “Tỷ tỷ, chỗ muội sẽ giúp đỡ nhiều phòng giúp Trình tài tử, ài, Trình tài tử này tâm tư đơn thuần, nếu chúng ta không giúp nàng, nàng sẽ rất đáng thương. Ai bảo chúng ta là ba hảo tỷ muội, tỷ nói phải không?”
Lạc Tử Hân vuốt tay của Lục quý nhân, nhìn ánh mắt chân thành của nàng, trong lòng cũng sinh ra chút cảm động, lập tức trong lòng cũng thoáng an tâm chút, dù sao có Lục Nguyệt Nặc tương trợ, trong thời gian ngắn Trình tài tử hẳn sẽ không đến nỗi xảy ra vấn đề gì.
Lời này của Lục quý nhân nói đúng, quan hệ của ba người quả thật không sai, nhưng, trong lòng Lạc Tử Hân có tính toán khác. Nay, Trình tài tử tương đối nghe lời của mình, là một đối tượng nàng có thể lợi dụng, cho nên bây giờ nàng cũng không hy vọng Trình tài tử xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này có ngàn đầu vạn tự (nhiều mối quan hệ, nhiều điều) liên quan tới chính mình, trong lòng nàng cũng hiểu được, mục tiêu kế tiếp của Như phi sẽ là nàng Lạc Tử Hân, cho nên nhất định phải rất cẩn thận mới được.
Nhớ kỹ điều này, sắc mặt khẽ có chút thay đổi.
Sau khi tạm biệt Lục quý nhân, Lạc Tử Hân liền chậm rãi tiến vào trong Uyển Trữ cung, vừa đi vừa nghĩ tâm sự, một đoạn đường ngắn đi mất hơn một nửa thời gian so với ngày thường. Nguyên nhân vì tinh thần hoảng hốt, nàng vẫn không chú ý có người đi theo sau nàng một đoạn đường rất dài, mãi cho đến khi gần đến cửa Uyển Trữ cung thì giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc kia mới quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Xoay người, chủ nhân của giọng nói kia là Vệ Dịch Hiên, hắn khẽ hành lễ với nàng, trên trán có chứa ý cười.
”A? Vệ công công? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này của bản cung?” Lạc Tử Hân khẽ nhướng mày.
”Nô tài không quên ước định với nương nương, tất nhiên sẽ muốn tới vấn an nương nương một chút.” Vệ Dịch Hiên cười nói.
Mặt Lạc Tử Hân căng thẳng, nghiêm mặt nói: “Được rồi, ở trước mặt bản cung cũng không cần giao tiếp qua loa như vậy, nói thẳng đi, tìm bản cung có chuyện gì.”
Nàng cũng không tin Vệ Dịch Hiên sẽ không có chuyện gì mà chạy tới hàn huyên với nàng.
” Nương nương, lời nói này làm nô tài có chút thương cảm. Nếu như không có nương nương, nô tài làm sao có thể đến hầu hạ bên Hoàng thượng, đây chính là công lao của ngài, nô tài cũng không phải là người vong ân.” Vệ Dịch Hiên làm ra một bộ dáng thương tâm, vẻ mặt kỳ quái kia làm cho Lạc Tử Hân không nhịn được cười, nhưng nàng chỉ cười một chút, đ khôi phục sắc mặt, thản nhiên nhìn hắn.
” Nương nương, nô tài đến đây là để báo đáp ơn nghĩa, nương nương giúp nô tài, như vậy nô tài liền đáp trả thực hiện chuyện đã đáp ứng với nương nương.” Vệ Dịch Hiên cười đến sáng lạn, nhưng trong đôi mắt phát ra sự thành thật làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy tin tưởng hắn.
Nhưng cho dù Lạc Tử Hân không tin thì sao, từ khi nàng quyết định hợp tác cùng thái giám này, nàng cũng đã có lựa chọn. Lúc ấy giúp hắn tính kế Lộ Toàn, tuy nói là nàng có tư lợi, nhưng ở ngoài mặt cũng là giúp tiểu Vệ Tử làm cho hắn đến bên người Hoàng đế. Thật ra mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đ xem như đồng minh với hắn, bởi vậy, đồng minh nên có sự tín nhiệm. Thật ra, theo trong lòng, nàng vẫn không hoài nghi lắm Vệ Dịch Hiên đã từng qua sông đoạn cầu (giống câu qua cầu rút ván).
”Vậy ngươi chuẩn bị giúp bản cung như thế nào?”
”Nương nương không phải ẫn muốn gặp người trong đại lao sao? Đó cũng là chuyện nô tài đáp ứng nương nương, đêm nay giờ tý, nô tài sẽ đưa nương nương đến.” Vệ Dịch Hiên đến gần nàng, đè thấp giọng nói.
Lạc Tử Hân nhìn hắn thất sâu một lát, sau một lúc lâu mới nói: “Tuy rằng ngươi thay thế Lộ Toàn hầu hạ bên người Hoàng Thượng, nhưng mới không bao lâu, nói cho cùng vẫn kém hắn, ở trước mặt Hoàng thượng ngươi căn bản ngay cả cái cây cũng không bằng, huống hồ, đại lao kia là nơi mà Lộ Toàn cũng không có tư cách đi vào, huống chi là ngươi?”
Vệ Dịch Hiên cười gật đầu, trừng mắt nhìn, nói: “Lộ Toàn không có tư cách này, nô tài càng không có, nhưng Phó Hổ có, nô tài đã làm việc theo ý của nương nương.”
Trong lòng Lạc Tử Hân hiểu gật đầu, lúc trước quả thật nàng có đề cập đến một việc với Vệ Dịch Hiên, không nghĩ tới tiểu tử này cũng đủ thông minh, lần này đã hiểu ý của nàng.
Tuy Phó Hổ chỉ là một thái giám tổng quản, nhưng tín nhiệm của Hoàng thượng với hắn là hạng nhất, nói cách khác, vị tổng quản này có đôi khi quyền lực lớn hơn nhiều ngoại thần, có đôi khi ngay cả Hoàng thượng cũng phải để cho hắn vài phần mặt mũi, thiên lao kia sẽ được coi là cái gì? Có đôi khi Lạc Tử Hân không hiểu được, vì sao Mục Nguyên Trinh lại sủng ái một hoạn quan như thế.
Lạc Tử Hân nghĩ vậy, nhân tiện nói: “Phó Hổ đương nhiên có thể, nhưng ngươi làm sao có thể sai bảo hắn?”
Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thần bí, nói: “Lần trước, nô tài đã ghi tạc lời nói của nương nương vào trong lòng, nương nương nói muốn tận lực lấy được sự tín nhiệm của Phó Hổ, cho nên nô tài đã nhận hắn làm cha nuôi, lệnh của hắn, rất có tác dụng.”
Lạc Tử Hân quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ thái giám này trả thù thông minh, tư duy cũng rất linh hoạt, đúng là cách làm để hắn ngồi vững vàng vị trí. Không nghĩ tới nàng cũng chỉ đề cập đến điểm đó, tiểu thái giám này liền có thể vận dụng tốt như thế, quả nhiên là có tài.
”Đã có Phó công công, ngươi đã có tiền đồ tốt, nơi này bản cung cũng không giúp được ngươi nhiều lắm, thật ra ngươi có thể không cần để ý tới bản cung.”
Vệ Dịch Hiên khẽ cúi đầu cười, nói: “Nô tài nhận việc nhỏ, vĩnh viễn không quên ơn, huống hồ, nô tài nói qua, nương nương và nô tài là bạn không phải địch, lợi ích của chúng ta là một, cho nên nương nương không cần lo lắng nô tài sẽ phản bội người.”
Lạc Tử Hân nhìn hắn thật sâu một hồi lâu, khoé miệng khẽ cong lên, ngân nga nói: “Ngươi lợi dụng nhược điểm của bản cung đến trao đổi hợp tác, nhưng bản cung thấy, bò lên trên vị trí đó không phải là mục đích thực sự ngươi tìm ta hợp tác, bởi vì ngươi có thể đến gần Phó Hổ, đối với ngươi hắn hữu dụng hơn so với bản cung. Cho nên, mục đích thật sự của ngươi là cái gì?”
” Nương nương quá lo lắng.” Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thâm trầm, nói, “Đêm nay giờ tý, nô tài liền chờ nương nương ở chỗ này, nô tài cáo lui.”
Lạc Tử Hân ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Vệ Dịch Hiên rời đi, tròng lòng quấn từng từng sương mù. Trước hôm nay, nàng thật sự nghĩ đến tiểu thái giám là vì tiền đồ mới hợp tác với nàng, nhưng hôm nay, nàng lại lĩnh ngộ ngoài ý muốn đến đây còn có huyền cơ khác, đây không khỏi làm nàng nhớ tới chuyện thái giám này sở hữu “nhược điểm” của nàng, chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với huyền cơ đó đi, chỉ là mục đích thật sự của hắn là cái gì, lại làm nàng không thể tưởng tượng được.
Cho tới nay ở trong ấn tượng của nàng Vệ Dịch Hiên là một người thông minh hoạt bát mà tâm tư lại cẩn thận, nói thật trong đáy lòng nàng cũng không ghét hắn, thậm chí còn có chút không nguyên tắc tín nhiệm hắn, chỉ là hôm nay cuối cùng hắn biểu hiện thâm trầm ra ngoài nhưng lại không thể không làm cho trong lòng nàng có nhiều hơn một tầng phòng tuyến.
Nhưng cho dù thế nào, giờ tý nàng vẫn đúng hẹn xuất hiện ở địa điểm chỉ định, bởi vì không có gì hấp dẫn hơn việc nhìn thấy người kia trong đại lao. Vệ Dịch Hiên rất tuân thủ xuất hiện, lúc này đây không cần hắn nhắc nhở, nàng đã thay y phục thái giám.
Vệ Dịch Hiên mang theo nàng đi tới cửa đại lao mà nàng nhớ nhung thật lâu, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn bức hoành (tấm biển, kiểu như là tên cửa phủ được viết trên tấm biển) bằng đồng kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, đại lao khoá lại không chỉ là phụ thân của nàng, còn có cả đời của nàng.
Ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu đi theo Vệ Dịch Hiên vào trong đại lao. Lệnh bài trong tay hắn quả nhiên rất hữu dụng, thị vệ đại lao lại không ngăn trở gì tiến vào bên trong.
”Vào đi thôi, thời gian không quá dài, nô tài coi chừng ở bên ngoài dùm.” Giọng nói của Vệ Dịch Hiên cực thấp nói nhỏ ở bên tai nàng, khẽ hạ ánh mắt, lền rời đi.
Trong lao người kia còn chưa nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, những sợi tóc màu đen pha chút bạc, hai má gầy đi rất nhiều, hình dáng giống hệt bộ dáng kiếp trước nàng thấy ở pháp trường. Hoá ra phụ thân đã sớm bị tra tấn đến nước này, nghĩ chính mình trong cung còn hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà phụ thân lại chỉ có thể mỗi ngày cơm rau dưa, ở tại nhà giam không có thiên lý này, trong lòng nàng rất chua xót. Ngón tay Lạc Tử Hân chạm nhẹ song sắt, một luồng khí lạnh thấm vào trong ngón tay, cũng thấm vào trong lòng của nàng.
Dường như Lạc Kiến Húc bị thanh âm thật nhỏ này quấy nhiễu, khẽ mở hai mắt ra. Tuy thân ở trong nhà tù, ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ giống như trước đây, dường như trong lúc đó ánh mắt vẫn đang tồn tại phần ngạo khí.
”Ngươi...” Lạc Kiến Húc không chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hào quang.
“Tích Như, sao ngươi lại tới?” Giọng nói của Lục quý nhân ở trên đầu Tích Như vang lên, có chứa sự thân thiết, tiếp theo liền giúp nàng đứng lên, đón nhận cặp mắt sáng thông suốt chăm chú của Lục quý nhân.
”Lục quý nhân, người đang ở đây?” Tích Như hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền nhớ tới mục đích nàng tới đây, chưa kịp chờ Lục quý nhân trả lời, đã vội vàng chạy vào.
Nàng thuỷ chung vẫn chậm một bước, một khắc khi bước vào cửa phòng, đã nhìn thấy Trình tài tử uống một hơi hết sạch nước trong bát canh. Tích Như ấp úng mở đôi môi, nhưng không nói ra nửa câu, chỉ là kinh ngạc nhìn Trình tài tử.
”Tích Như, có phải là Trữ Dung Hoa muốn tìm chúng ta? Dù sao lúc này cũng đang định cùng Trình tài tử đi gặp Trữ Dung Hoa.” Lục quý nhân cười cười, kéo Trình tài tử cùng đi ra ngoài, Tích Như mở miệng nửa ngày không biết nói cái gì, chỉ có thể đi theo sau các nàng về tới Uyển Trữ Cung.
”Trữ Dung Hoa cát tường.” Trình tài tử và Lục quý nhân, hành lễ bình thường, thuận tiện mời nàng vào phòng, Tích Như đi theo sau, lắc lắc đầu với Lạc Tử Hân.
”Muội muội có cảm thấy không ổn không?” Đương nhiên Lạc Tử Hân thấy được cái lắc đầu ý tứ của Tích Như, nói với Trình tài tử.
”Thần thiếp cảm thấy rất tốt, mấy ngày nay cũng đã ăn ngủ đủ rồi, tinh thần đương nhiên cũng tốt.” Trình tài tử thản nhiên cười.
Lạc Tử Hân khẽ a một tiếng, cũng không tiện nói thêm cái gì, tiếp theo ba người liền nói chuyện phiếm chuyện thường ngày, cằn nhằn nói liên miên mãi cho đến bữa tối mới rời đi.
Lúc này Trình tài tử rời đi, Lục quý nhân nói ở bên tai nàng: “Chuyện tỷ tỷ lo lắng, Nguyệt Nặc đã giải trừ.”
Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt, có chút kinh ngạc nhìn nàng, đoán ý tứ trong lời này của nàng. Lục quý nhân hé miệng cười, ghé sát bên tai của nàng nói: “Bát thuốc kia, đã bị muội đổi.”
”Muội...” Lạc Tử Hân đột nhiên quay đầu, giật mình chăm chú nhìn Lục quý nhân, như thế nào nàng cũng không nghĩ đến Lục quý nhân lại có thể hiểu được tiên cơ, thật ra làm cho nàng thay đổi cách nhìn.
”Ngày ấy đúng lúc muội thấy nha đầu Tú Vân kia lén lút ở cửa Ngự Thiện Phòng luôn nhìn chằm chằm Yên Nhi đến đi, đã có ý nghĩ, quả thực thấy nơi nơi nàng lén lút rắc gì đó vào trong canh, muội đã bảo Yên Nhi đổi.”
Khoé miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên, nói: “Thật ra muội rất thông minh, cũng học được khôn ngoan.”
Lục quý nhân ngại ngùng cười, nói: “Muội nhớ kỹ tỷ tỷ nói thế này, mọi chuyện đều phải để mắt đến. Thật ra mấy ngày trước Như phi đối đãi như vậy với các tỷ, muội ở bên cạnh nhìn rất hiểu, cho nên chuyện trong lòng tỷ tỷ lo lắng cũng là chuyện muội lo lắng, thế nên mới để mắt nhìn. Nhưng, tuy rằng muội mắt tinh nhìn thấy Tú Vân hạ này nọ, nhưng cảm thấy cũng không cần phải làm ầm lên, dù sao nàng là người của Như phi, muội còn không nắm chắc năng lực thế nào, cũng thật sợ nàng bắt ngược lại gây phiền toái cho Trình tài tử, cho nên trước hết thay đổi thuốc thôi.”
”Nguyệt Nặc, bây giờ muội thật sự hiểu được mất.” Lạc Tử Hân vỗ nhẹ vào tay Lục quý nhân, cảm khái nói.
Nhưng, tuy việc hôm nay đã giải trừ, nhưng lòng dạ Như phi này muốn hại Trình tài tử chỉ sợ là liên tiếp chặn đường như thế này. Hôm nay không thành công, trong đầu nhất định thấp thỏm, tương lai không chừng ngày nào đó còn sẽ làm hại lần thứ hai, bây giờ thật sự là phòng cũng không phòng được.
Dường như Lục quý nhân nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Tử Hân, kéo tay của nàng, nói: “Tỷ tỷ, chỗ muội sẽ giúp đỡ nhiều phòng giúp Trình tài tử, ài, Trình tài tử này tâm tư đơn thuần, nếu chúng ta không giúp nàng, nàng sẽ rất đáng thương. Ai bảo chúng ta là ba hảo tỷ muội, tỷ nói phải không?”
Lạc Tử Hân vuốt tay của Lục quý nhân, nhìn ánh mắt chân thành của nàng, trong lòng cũng sinh ra chút cảm động, lập tức trong lòng cũng thoáng an tâm chút, dù sao có Lục Nguyệt Nặc tương trợ, trong thời gian ngắn Trình tài tử hẳn sẽ không đến nỗi xảy ra vấn đề gì.
Lời này của Lục quý nhân nói đúng, quan hệ của ba người quả thật không sai, nhưng, trong lòng Lạc Tử Hân có tính toán khác. Nay, Trình tài tử tương đối nghe lời của mình, là một đối tượng nàng có thể lợi dụng, cho nên bây giờ nàng cũng không hy vọng Trình tài tử xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này có ngàn đầu vạn tự (nhiều mối quan hệ, nhiều điều) liên quan tới chính mình, trong lòng nàng cũng hiểu được, mục tiêu kế tiếp của Như phi sẽ là nàng Lạc Tử Hân, cho nên nhất định phải rất cẩn thận mới được.
Nhớ kỹ điều này, sắc mặt khẽ có chút thay đổi.
Sau khi tạm biệt Lục quý nhân, Lạc Tử Hân liền chậm rãi tiến vào trong Uyển Trữ cung, vừa đi vừa nghĩ tâm sự, một đoạn đường ngắn đi mất hơn một nửa thời gian so với ngày thường. Nguyên nhân vì tinh thần hoảng hốt, nàng vẫn không chú ý có người đi theo sau nàng một đoạn đường rất dài, mãi cho đến khi gần đến cửa Uyển Trữ cung thì giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc kia mới quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Xoay người, chủ nhân của giọng nói kia là Vệ Dịch Hiên, hắn khẽ hành lễ với nàng, trên trán có chứa ý cười.
”A? Vệ công công? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này của bản cung?” Lạc Tử Hân khẽ nhướng mày.
”Nô tài không quên ước định với nương nương, tất nhiên sẽ muốn tới vấn an nương nương một chút.” Vệ Dịch Hiên cười nói.
Mặt Lạc Tử Hân căng thẳng, nghiêm mặt nói: “Được rồi, ở trước mặt bản cung cũng không cần giao tiếp qua loa như vậy, nói thẳng đi, tìm bản cung có chuyện gì.”
Nàng cũng không tin Vệ Dịch Hiên sẽ không có chuyện gì mà chạy tới hàn huyên với nàng.
” Nương nương, lời nói này làm nô tài có chút thương cảm. Nếu như không có nương nương, nô tài làm sao có thể đến hầu hạ bên Hoàng thượng, đây chính là công lao của ngài, nô tài cũng không phải là người vong ân.” Vệ Dịch Hiên làm ra một bộ dáng thương tâm, vẻ mặt kỳ quái kia làm cho Lạc Tử Hân không nhịn được cười, nhưng nàng chỉ cười một chút, đ khôi phục sắc mặt, thản nhiên nhìn hắn.
” Nương nương, nô tài đến đây là để báo đáp ơn nghĩa, nương nương giúp nô tài, như vậy nô tài liền đáp trả thực hiện chuyện đã đáp ứng với nương nương.” Vệ Dịch Hiên cười đến sáng lạn, nhưng trong đôi mắt phát ra sự thành thật làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy tin tưởng hắn.
Nhưng cho dù Lạc Tử Hân không tin thì sao, từ khi nàng quyết định hợp tác cùng thái giám này, nàng cũng đã có lựa chọn. Lúc ấy giúp hắn tính kế Lộ Toàn, tuy nói là nàng có tư lợi, nhưng ở ngoài mặt cũng là giúp tiểu Vệ Tử làm cho hắn đến bên người Hoàng đế. Thật ra mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đ xem như đồng minh với hắn, bởi vậy, đồng minh nên có sự tín nhiệm. Thật ra, theo trong lòng, nàng vẫn không hoài nghi lắm Vệ Dịch Hiên đã từng qua sông đoạn cầu (giống câu qua cầu rút ván).
”Vậy ngươi chuẩn bị giúp bản cung như thế nào?”
”Nương nương không phải ẫn muốn gặp người trong đại lao sao? Đó cũng là chuyện nô tài đáp ứng nương nương, đêm nay giờ tý, nô tài sẽ đưa nương nương đến.” Vệ Dịch Hiên đến gần nàng, đè thấp giọng nói.
Lạc Tử Hân nhìn hắn thất sâu một lát, sau một lúc lâu mới nói: “Tuy rằng ngươi thay thế Lộ Toàn hầu hạ bên người Hoàng Thượng, nhưng mới không bao lâu, nói cho cùng vẫn kém hắn, ở trước mặt Hoàng thượng ngươi căn bản ngay cả cái cây cũng không bằng, huống hồ, đại lao kia là nơi mà Lộ Toàn cũng không có tư cách đi vào, huống chi là ngươi?”
Vệ Dịch Hiên cười gật đầu, trừng mắt nhìn, nói: “Lộ Toàn không có tư cách này, nô tài càng không có, nhưng Phó Hổ có, nô tài đã làm việc theo ý của nương nương.”
Trong lòng Lạc Tử Hân hiểu gật đầu, lúc trước quả thật nàng có đề cập đến một việc với Vệ Dịch Hiên, không nghĩ tới tiểu tử này cũng đủ thông minh, lần này đã hiểu ý của nàng.
Tuy Phó Hổ chỉ là một thái giám tổng quản, nhưng tín nhiệm của Hoàng thượng với hắn là hạng nhất, nói cách khác, vị tổng quản này có đôi khi quyền lực lớn hơn nhiều ngoại thần, có đôi khi ngay cả Hoàng thượng cũng phải để cho hắn vài phần mặt mũi, thiên lao kia sẽ được coi là cái gì? Có đôi khi Lạc Tử Hân không hiểu được, vì sao Mục Nguyên Trinh lại sủng ái một hoạn quan như thế.
Lạc Tử Hân nghĩ vậy, nhân tiện nói: “Phó Hổ đương nhiên có thể, nhưng ngươi làm sao có thể sai bảo hắn?”
Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thần bí, nói: “Lần trước, nô tài đã ghi tạc lời nói của nương nương vào trong lòng, nương nương nói muốn tận lực lấy được sự tín nhiệm của Phó Hổ, cho nên nô tài đã nhận hắn làm cha nuôi, lệnh của hắn, rất có tác dụng.”
Lạc Tử Hân quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ thái giám này trả thù thông minh, tư duy cũng rất linh hoạt, đúng là cách làm để hắn ngồi vững vàng vị trí. Không nghĩ tới nàng cũng chỉ đề cập đến điểm đó, tiểu thái giám này liền có thể vận dụng tốt như thế, quả nhiên là có tài.
”Đã có Phó công công, ngươi đã có tiền đồ tốt, nơi này bản cung cũng không giúp được ngươi nhiều lắm, thật ra ngươi có thể không cần để ý tới bản cung.”
Vệ Dịch Hiên khẽ cúi đầu cười, nói: “Nô tài nhận việc nhỏ, vĩnh viễn không quên ơn, huống hồ, nô tài nói qua, nương nương và nô tài là bạn không phải địch, lợi ích của chúng ta là một, cho nên nương nương không cần lo lắng nô tài sẽ phản bội người.”
Lạc Tử Hân nhìn hắn thật sâu một hồi lâu, khoé miệng khẽ cong lên, ngân nga nói: “Ngươi lợi dụng nhược điểm của bản cung đến trao đổi hợp tác, nhưng bản cung thấy, bò lên trên vị trí đó không phải là mục đích thực sự ngươi tìm ta hợp tác, bởi vì ngươi có thể đến gần Phó Hổ, đối với ngươi hắn hữu dụng hơn so với bản cung. Cho nên, mục đích thật sự của ngươi là cái gì?”
” Nương nương quá lo lắng.” Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thâm trầm, nói, “Đêm nay giờ tý, nô tài liền chờ nương nương ở chỗ này, nô tài cáo lui.”
Lạc Tử Hân ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Vệ Dịch Hiên rời đi, tròng lòng quấn từng từng sương mù. Trước hôm nay, nàng thật sự nghĩ đến tiểu thái giám là vì tiền đồ mới hợp tác với nàng, nhưng hôm nay, nàng lại lĩnh ngộ ngoài ý muốn đến đây còn có huyền cơ khác, đây không khỏi làm nàng nhớ tới chuyện thái giám này sở hữu “nhược điểm” của nàng, chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với huyền cơ đó đi, chỉ là mục đích thật sự của hắn là cái gì, lại làm nàng không thể tưởng tượng được.
Cho tới nay ở trong ấn tượng của nàng Vệ Dịch Hiên là một người thông minh hoạt bát mà tâm tư lại cẩn thận, nói thật trong đáy lòng nàng cũng không ghét hắn, thậm chí còn có chút không nguyên tắc tín nhiệm hắn, chỉ là hôm nay cuối cùng hắn biểu hiện thâm trầm ra ngoài nhưng lại không thể không làm cho trong lòng nàng có nhiều hơn một tầng phòng tuyến.
Nhưng cho dù thế nào, giờ tý nàng vẫn đúng hẹn xuất hiện ở địa điểm chỉ định, bởi vì không có gì hấp dẫn hơn việc nhìn thấy người kia trong đại lao. Vệ Dịch Hiên rất tuân thủ xuất hiện, lúc này đây không cần hắn nhắc nhở, nàng đã thay y phục thái giám.
Vệ Dịch Hiên mang theo nàng đi tới cửa đại lao mà nàng nhớ nhung thật lâu, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn bức hoành (tấm biển, kiểu như là tên cửa phủ được viết trên tấm biển) bằng đồng kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, đại lao khoá lại không chỉ là phụ thân của nàng, còn có cả đời của nàng.
Ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu đi theo Vệ Dịch Hiên vào trong đại lao. Lệnh bài trong tay hắn quả nhiên rất hữu dụng, thị vệ đại lao lại không ngăn trở gì tiến vào bên trong.
”Vào đi thôi, thời gian không quá dài, nô tài coi chừng ở bên ngoài dùm.” Giọng nói của Vệ Dịch Hiên cực thấp nói nhỏ ở bên tai nàng, khẽ hạ ánh mắt, lền rời đi.
Trong lao người kia còn chưa nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, những sợi tóc màu đen pha chút bạc, hai má gầy đi rất nhiều, hình dáng giống hệt bộ dáng kiếp trước nàng thấy ở pháp trường. Hoá ra phụ thân đã sớm bị tra tấn đến nước này, nghĩ chính mình trong cung còn hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà phụ thân lại chỉ có thể mỗi ngày cơm rau dưa, ở tại nhà giam không có thiên lý này, trong lòng nàng rất chua xót. Ngón tay Lạc Tử Hân chạm nhẹ song sắt, một luồng khí lạnh thấm vào trong ngón tay, cũng thấm vào trong lòng của nàng.
Dường như Lạc Kiến Húc bị thanh âm thật nhỏ này quấy nhiễu, khẽ mở hai mắt ra. Tuy thân ở trong nhà tù, ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ giống như trước đây, dường như trong lúc đó ánh mắt vẫn đang tồn tại phần ngạo khí.
”Ngươi...” Lạc Kiến Húc không chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hào quang.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tích Như, sao ngươi lại tới?” Giọng nói của Lục quý nhân ở trên đầu Tích Như vang lên, có chứa sự thân thiết, tiếp theo liền giúp nàng đứng lên, đón nhận cặp mắt sáng thông suốt chăm chú của Lục quý nhân.
”Lục quý nhân, người đang ở đây?” Tích Như hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền nhớ tới mục đích nàng tới đây, chưa kịp chờ Lục quý nhân trả lời, đã vội vàng chạy vào.
Nàng thuỷ chung vẫn chậm một bước, một khắc khi bước vào cửa phòng, đã nhìn thấy Trình tài tử uống một hơi hết sạch nước trong bát canh. Tích Như ấp úng mở đôi môi, nhưng không nói ra nửa câu, chỉ là kinh ngạc nhìn Trình tài tử.
”Tích Như, có phải là Trữ Dung Hoa muốn tìm chúng ta? Dù sao lúc này cũng đang định cùng Trình tài tử đi gặp Trữ Dung Hoa.” Lục quý nhân cười cười, kéo Trình tài tử cùng đi ra ngoài, Tích Như mở miệng nửa ngày không biết nói cái gì, chỉ có thể đi theo sau các nàng về tới Uyển Trữ Cung.
”Trữ Dung Hoa cát tường.” Trình tài tử và Lục quý nhân, hành lễ bình thường, thuận tiện mời nàng vào phòng, Tích Như đi theo sau, lắc lắc đầu với Lạc Tử Hân.
”Muội muội có cảm thấy không ổn không?” Đương nhiên Lạc Tử Hân thấy được cái lắc đầu ý tứ của Tích Như, nói với Trình tài tử.
”Thần thiếp cảm thấy rất tốt, mấy ngày nay cũng đã ăn ngủ đủ rồi, tinh thần đương nhiên cũng tốt.” Trình tài tử thản nhiên cười.
Lạc Tử Hân khẽ a một tiếng, cũng không tiện nói thêm cái gì, tiếp theo ba người liền nói chuyện phiếm chuyện thường ngày, cằn nhằn nói liên miên mãi cho đến bữa tối mới rời đi.
Lúc này Trình tài tử rời đi, Lục quý nhân nói ở bên tai nàng: “Chuyện tỷ tỷ lo lắng, Nguyệt Nặc đã giải trừ.”
Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt, có chút kinh ngạc nhìn nàng, đoán ý tứ trong lời này của nàng. Lục quý nhân hé miệng cười, ghé sát bên tai của nàng nói: “Bát thuốc kia, đã bị muội đổi.”
”Muội...” Lạc Tử Hân đột nhiên quay đầu, giật mình chăm chú nhìn Lục quý nhân, như thế nào nàng cũng không nghĩ đến Lục quý nhân lại có thể hiểu được tiên cơ, thật ra làm cho nàng thay đổi cách nhìn.
”Ngày ấy đúng lúc muội thấy nha đầu Tú Vân kia lén lút ở cửa Ngự Thiện Phòng luôn nhìn chằm chằm Yên Nhi đến đi, đã có ý nghĩ, quả thực thấy nơi nơi nàng lén lút rắc gì đó vào trong canh, muội đã bảo Yên Nhi đổi.”
Khoé miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên, nói: “Thật ra muội rất thông minh, cũng học được khôn ngoan.”
Lục quý nhân ngại ngùng cười, nói: “Muội nhớ kỹ tỷ tỷ nói thế này, mọi chuyện đều phải để mắt đến. Thật ra mấy ngày trước Như phi đối đãi như vậy với các tỷ, muội ở bên cạnh nhìn rất hiểu, cho nên chuyện trong lòng tỷ tỷ lo lắng cũng là chuyện muội lo lắng, thế nên mới để mắt nhìn. Nhưng, tuy rằng muội mắt tinh nhìn thấy Tú Vân hạ này nọ, nhưng cảm thấy cũng không cần phải làm ầm lên, dù sao nàng là người của Như phi, muội còn không nắm chắc năng lực thế nào, cũng thật sợ nàng bắt ngược lại gây phiền toái cho Trình tài tử, cho nên trước hết thay đổi thuốc thôi.”
”Nguyệt Nặc, bây giờ muội thật sự hiểu được mất.” Lạc Tử Hân vỗ nhẹ vào tay Lục quý nhân, cảm khái nói.
Nhưng, tuy việc hôm nay đã giải trừ, nhưng lòng dạ Như phi này muốn hại Trình tài tử chỉ sợ là liên tiếp chặn đường như thế này. Hôm nay không thành công, trong đầu nhất định thấp thỏm, tương lai không chừng ngày nào đó còn sẽ làm hại lần thứ hai, bây giờ thật sự là phòng cũng không phòng được.
Dường như Lục quý nhân nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Tử Hân, kéo tay của nàng, nói: “Tỷ tỷ, chỗ muội sẽ giúp đỡ nhiều phòng giúp Trình tài tử, ài, Trình tài tử này tâm tư đơn thuần, nếu chúng ta không giúp nàng, nàng sẽ rất đáng thương. Ai bảo chúng ta là ba hảo tỷ muội, tỷ nói phải không?”
Lạc Tử Hân vuốt tay của Lục quý nhân, nhìn ánh mắt chân thành của nàng, trong lòng cũng sinh ra chút cảm động, lập tức trong lòng cũng thoáng an tâm chút, dù sao có Lục Nguyệt Nặc tương trợ, trong thời gian ngắn Trình tài tử hẳn sẽ không đến nỗi xảy ra vấn đề gì.
Lời này của Lục quý nhân nói đúng, quan hệ của ba người quả thật không sai, nhưng, trong lòng Lạc Tử Hân có tính toán khác. Nay, Trình tài tử tương đối nghe lời của mình, là một đối tượng nàng có thể lợi dụng, cho nên bây giờ nàng cũng không hy vọng Trình tài tử xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này có ngàn đầu vạn tự (nhiều mối quan hệ, nhiều điều) liên quan tới chính mình, trong lòng nàng cũng hiểu được, mục tiêu kế tiếp của Như phi sẽ là nàng Lạc Tử Hân, cho nên nhất định phải rất cẩn thận mới được.
Nhớ kỹ điều này, sắc mặt khẽ có chút thay đổi.
Sau khi tạm biệt Lục quý nhân, Lạc Tử Hân liền chậm rãi tiến vào trong Uyển Trữ cung, vừa đi vừa nghĩ tâm sự, một đoạn đường ngắn đi mất hơn một nửa thời gian so với ngày thường. Nguyên nhân vì tinh thần hoảng hốt, nàng vẫn không chú ý có người đi theo sau nàng một đoạn đường rất dài, mãi cho đến khi gần đến cửa Uyển Trữ cung thì giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc kia mới quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Xoay người, chủ nhân của giọng nói kia là Vệ Dịch Hiên, hắn khẽ hành lễ với nàng, trên trán có chứa ý cười.
”A? Vệ công công? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này của bản cung?” Lạc Tử Hân khẽ nhướng mày.
”Nô tài không quên ước định với nương nương, tất nhiên sẽ muốn tới vấn an nương nương một chút.” Vệ Dịch Hiên cười nói.
Mặt Lạc Tử Hân căng thẳng, nghiêm mặt nói: “Được rồi, ở trước mặt bản cung cũng không cần giao tiếp qua loa như vậy, nói thẳng đi, tìm bản cung có chuyện gì.”
Nàng cũng không tin Vệ Dịch Hiên sẽ không có chuyện gì mà chạy tới hàn huyên với nàng.
” Nương nương, lời nói này làm nô tài có chút thương cảm. Nếu như không có nương nương, nô tài làm sao có thể đến hầu hạ bên Hoàng thượng, đây chính là công lao của ngài, nô tài cũng không phải là người vong ân.” Vệ Dịch Hiên làm ra một bộ dáng thương tâm, vẻ mặt kỳ quái kia làm cho Lạc Tử Hân không nhịn được cười, nhưng nàng chỉ cười một chút, đ khôi phục sắc mặt, thản nhiên nhìn hắn.
” Nương nương, nô tài đến đây là để báo đáp ơn nghĩa, nương nương giúp nô tài, như vậy nô tài liền đáp trả thực hiện chuyện đã đáp ứng với nương nương.” Vệ Dịch Hiên cười đến sáng lạn, nhưng trong đôi mắt phát ra sự thành thật làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy tin tưởng hắn.
Nhưng cho dù Lạc Tử Hân không tin thì sao, từ khi nàng quyết định hợp tác cùng thái giám này, nàng cũng đã có lựa chọn. Lúc ấy giúp hắn tính kế Lộ Toàn, tuy nói là nàng có tư lợi, nhưng ở ngoài mặt cũng là giúp tiểu Vệ Tử làm cho hắn đến bên người Hoàng đế. Thật ra mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đ xem như đồng minh với hắn, bởi vậy, đồng minh nên có sự tín nhiệm. Thật ra, theo trong lòng, nàng vẫn không hoài nghi lắm Vệ Dịch Hiên đã từng qua sông đoạn cầu (giống câu qua cầu rút ván).
”Vậy ngươi chuẩn bị giúp bản cung như thế nào?”
”Nương nương không phải ẫn muốn gặp người trong đại lao sao? Đó cũng là chuyện nô tài đáp ứng nương nương, đêm nay giờ tý, nô tài sẽ đưa nương nương đến.” Vệ Dịch Hiên đến gần nàng, đè thấp giọng nói.
Lạc Tử Hân nhìn hắn thất sâu một lát, sau một lúc lâu mới nói: “Tuy rằng ngươi thay thế Lộ Toàn hầu hạ bên người Hoàng Thượng, nhưng mới không bao lâu, nói cho cùng vẫn kém hắn, ở trước mặt Hoàng thượng ngươi căn bản ngay cả cái cây cũng không bằng, huống hồ, đại lao kia là nơi mà Lộ Toàn cũng không có tư cách đi vào, huống chi là ngươi?”
Vệ Dịch Hiên cười gật đầu, trừng mắt nhìn, nói: “Lộ Toàn không có tư cách này, nô tài càng không có, nhưng Phó Hổ có, nô tài đã làm việc theo ý của nương nương.”
Trong lòng Lạc Tử Hân hiểu gật đầu, lúc trước quả thật nàng có đề cập đến một việc với Vệ Dịch Hiên, không nghĩ tới tiểu tử này cũng đủ thông minh, lần này đã hiểu ý của nàng.
Tuy Phó Hổ chỉ là một thái giám tổng quản, nhưng tín nhiệm của Hoàng thượng với hắn là hạng nhất, nói cách khác, vị tổng quản này có đôi khi quyền lực lớn hơn nhiều ngoại thần, có đôi khi ngay cả Hoàng thượng cũng phải để cho hắn vài phần mặt mũi, thiên lao kia sẽ được coi là cái gì? Có đôi khi Lạc Tử Hân không hiểu được, vì sao Mục Nguyên Trinh lại sủng ái một hoạn quan như thế.
Lạc Tử Hân nghĩ vậy, nhân tiện nói: “Phó Hổ đương nhiên có thể, nhưng ngươi làm sao có thể sai bảo hắn?”
Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thần bí, nói: “Lần trước, nô tài đã ghi tạc lời nói của nương nương vào trong lòng, nương nương nói muốn tận lực lấy được sự tín nhiệm của Phó Hổ, cho nên nô tài đã nhận hắn làm cha nuôi, lệnh của hắn, rất có tác dụng.”
Lạc Tử Hân quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ thái giám này trả thù thông minh, tư duy cũng rất linh hoạt, đúng là cách làm để hắn ngồi vững vàng vị trí. Không nghĩ tới nàng cũng chỉ đề cập đến điểm đó, tiểu thái giám này liền có thể vận dụng tốt như thế, quả nhiên là có tài.
”Đã có Phó công công, ngươi đã có tiền đồ tốt, nơi này bản cung cũng không giúp được ngươi nhiều lắm, thật ra ngươi có thể không cần để ý tới bản cung.”
Vệ Dịch Hiên khẽ cúi đầu cười, nói: “Nô tài nhận việc nhỏ, vĩnh viễn không quên ơn, huống hồ, nô tài nói qua, nương nương và nô tài là bạn không phải địch, lợi ích của chúng ta là một, cho nên nương nương không cần lo lắng nô tài sẽ phản bội người.”
Lạc Tử Hân nhìn hắn thật sâu một hồi lâu, khoé miệng khẽ cong lên, ngân nga nói: “Ngươi lợi dụng nhược điểm của bản cung đến trao đổi hợp tác, nhưng bản cung thấy, bò lên trên vị trí đó không phải là mục đích thực sự ngươi tìm ta hợp tác, bởi vì ngươi có thể đến gần Phó Hổ, đối với ngươi hắn hữu dụng hơn so với bản cung. Cho nên, mục đích thật sự của ngươi là cái gì?”
” Nương nương quá lo lắng.” Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thâm trầm, nói, “Đêm nay giờ tý, nô tài liền chờ nương nương ở chỗ này, nô tài cáo lui.”
Lạc Tử Hân ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Vệ Dịch Hiên rời đi, tròng lòng quấn từng từng sương mù. Trước hôm nay, nàng thật sự nghĩ đến tiểu thái giám là vì tiền đồ mới hợp tác với nàng, nhưng hôm nay, nàng lại lĩnh ngộ ngoài ý muốn đến đây còn có huyền cơ khác, đây không khỏi làm nàng nhớ tới chuyện thái giám này sở hữu “nhược điểm” của nàng, chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với huyền cơ đó đi, chỉ là mục đích thật sự của hắn là cái gì, lại làm nàng không thể tưởng tượng được.
Cho tới nay ở trong ấn tượng của nàng Vệ Dịch Hiên là một người thông minh hoạt bát mà tâm tư lại cẩn thận, nói thật trong đáy lòng nàng cũng không ghét hắn, thậm chí còn có chút không nguyên tắc tín nhiệm hắn, chỉ là hôm nay cuối cùng hắn biểu hiện thâm trầm ra ngoài nhưng lại không thể không làm cho trong lòng nàng có nhiều hơn một tầng phòng tuyến.
Nhưng cho dù thế nào, giờ tý nàng vẫn đúng hẹn xuất hiện ở địa điểm chỉ định, bởi vì không có gì hấp dẫn hơn việc nhìn thấy người kia trong đại lao. Vệ Dịch Hiên rất tuân thủ xuất hiện, lúc này đây không cần hắn nhắc nhở, nàng đã thay y phục thái giám.
Vệ Dịch Hiên mang theo nàng đi tới cửa đại lao mà nàng nhớ nhung thật lâu, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn bức hoành (tấm biển, kiểu như là tên cửa phủ được viết trên tấm biển) bằng đồng kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, đại lao khoá lại không chỉ là phụ thân của nàng, còn có cả đời của nàng.
Ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu đi theo Vệ Dịch Hiên vào trong đại lao. Lệnh bài trong tay hắn quả nhiên rất hữu dụng, thị vệ đại lao lại không ngăn trở gì tiến vào bên trong.
”Vào đi thôi, thời gian không quá dài, nô tài coi chừng ở bên ngoài dùm.” Giọng nói của Vệ Dịch Hiên cực thấp nói nhỏ ở bên tai nàng, khẽ hạ ánh mắt, lền rời đi.
Trong lao người kia còn chưa nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, những sợi tóc màu đen pha chút bạc, hai má gầy đi rất nhiều, hình dáng giống hệt bộ dáng kiếp trước nàng thấy ở pháp trường. Hoá ra phụ thân đã sớm bị tra tấn đến nước này, nghĩ chính mình trong cung còn hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà phụ thân lại chỉ có thể mỗi ngày cơm rau dưa, ở tại nhà giam không có thiên lý này, trong lòng nàng rất chua xót. Ngón tay Lạc Tử Hân chạm nhẹ song sắt, một luồng khí lạnh thấm vào trong ngón tay, cũng thấm vào trong lòng của nàng.
Dường như Lạc Kiến Húc bị thanh âm thật nhỏ này quấy nhiễu, khẽ mở hai mắt ra. Tuy thân ở trong nhà tù, ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ giống như trước đây, dường như trong lúc đó ánh mắt vẫn đang tồn tại phần ngạo khí.
”Ngươi...” Lạc Kiến Húc không chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hào quang.