Chuyện này xảy ra sau khi hai người kết giao không lâu.
Sáng sớm Lâm Tranh mắc tiểu tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở xuống giường đi đến nhà vệ sinh chuẩn bị giải quyết, lại phát hiện Thiệu Tuấn Dương cư nhiên đứng yên không nhúc nhích ở bên trong.
Lâm Tranh phút chốc thanh tỉnh, lúng ta lúng túng hỏi một câu:“Lão sư, ngươi đang làm gì vậy?”
Thiệu Tuấn Dương đang nhìn chắm chằm vào cái gương, nghe thanh âm mới quay đầu, lại một câu cũng chưa nói, chỉ là trên mặt biểu tình có điểm quỷ dị.
“Lão sư ngươi xảy ra chuyện gì?” Lâm Tranh thực tự giác đem tay đặt lên trán đối phương,“Là chỗ nào không thoải mái sao?”
Thiệu Tuấn Dương lắc đầu, lại trái lại bắt lấy tay Lâm Tranh, hơn nửa ngày mới mở miệng:“Tiểu Tranh, bộ dảng của ta thực dọa người sao?”
“Là sao cơ? Có chuyện gì nha?!” Lâm Tranh bị hỏi một câu không đầu không đuôi đương nhiên chẳng hiểu gì hết, nhưng vẫn là nhanh chóng hỏi lại hắn.
“Ta đây là thực nghiêm túc?” Thiệu Tuấn Dương tiếp tục hỏi.
“Ân, có một chút hà.” Lâm Tranh thực bối rối.
Nghe vậy, Thiệu Tuấn Dương lại thầm than một tiếng, ai oán liếc mắt nhìn cái gương, rồi phụng phịu đi về phía giường.
Lâm Tranh đi qua hỏi,“Lão sư ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”
Thiệu Tuấn Dương do dự nửa ngày, mới hít sâu một hơi, đem chuyện trước đó nói ra.
Không sai, chính là chuyện cái đứa nhỏ nhà Trương gia đã ôm đùi hắn lần trước, cái đứa bé bị dọa khóc ấy!!!!
Lâm Tranh nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng nửa ngày không biết nói gì, một lát sau mới vỗ đùi một cái quát lên: “Từ đâu ra cái tiểu hài tử không có chút nhãn lực không thấy được mị lực của lão sư vậy nha!”
Nói xong, lại muốn an ủi Thiệu Tuấn Dương, Lâm Tranh liền gắt gao ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng nói: “Lão sư, ngươi làm sao lại để ý phản ứng của một đứa nhỏ như thế nha. Lão sư là suất nhất, ôn như nhất, là hoàn hảo mỹ nam nhân nha. Lão sư đáng thương của người ta bị hài tử khi dễ thực đáng thương nga ~~~ Thực là ông trời không có mắt nga ~”
(Dỗ như trẻ con =))))))
Thiệu Tuấn Dương bị những lời này của cậu chọc cười, tâm tình bực tức tiêu thất hơn phân nửa, cũng chậm chậm ôm lấy Lâm Tranh thấp giọng nói câu:“Ân, cám ơn.”
Lâm Tranh ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào mặt Thiệu Tuấn Dương, nhịn không được đưa tay lên sờ hai gò má hắn, nói: “ Thực sự là rất đẹp trai mà chẳng lẽ chính là bởi vì có điểm mặt than mới……”
“Mặt than?”
“Không không không, ta là nói lão sư ngươi này khuôn mặt cực kì cực kì anh tuấn a! Nhưng mà …… Đại khái…… Là nên cười nhiều hơn một chút càng tốt hơn?” Lâm Tranh trừu trừu khóe miệng giải thích.
Thiệu Tuấn Dương nhẹ nhíu mày,“Nhưng ta vừa rồi chính là……”
“Cái gì?” Lâm Tranh ánh mắt truy vấn.
“Ta……” Thiệu Tuấn Dương ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn là không chuẩn bị nói ra.
Bởi vì hắn vừa rồi tại trong phòng vệ sinh, chính là ── đối gương luyện tập tươi cười a
⊙﹏⊙
── phiên ngoại [ mặt than ] hoàn
– TOÀN VĂN HOÀN –
Sáng sớm Lâm Tranh mắc tiểu tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở xuống giường đi đến nhà vệ sinh chuẩn bị giải quyết, lại phát hiện Thiệu Tuấn Dương cư nhiên đứng yên không nhúc nhích ở bên trong.
Lâm Tranh phút chốc thanh tỉnh, lúng ta lúng túng hỏi một câu:“Lão sư, ngươi đang làm gì vậy?”
Thiệu Tuấn Dương đang nhìn chắm chằm vào cái gương, nghe thanh âm mới quay đầu, lại một câu cũng chưa nói, chỉ là trên mặt biểu tình có điểm quỷ dị.
“Lão sư ngươi xảy ra chuyện gì?” Lâm Tranh thực tự giác đem tay đặt lên trán đối phương,“Là chỗ nào không thoải mái sao?”
Thiệu Tuấn Dương lắc đầu, lại trái lại bắt lấy tay Lâm Tranh, hơn nửa ngày mới mở miệng:“Tiểu Tranh, bộ dảng của ta thực dọa người sao?”
“Là sao cơ? Có chuyện gì nha?!” Lâm Tranh bị hỏi một câu không đầu không đuôi đương nhiên chẳng hiểu gì hết, nhưng vẫn là nhanh chóng hỏi lại hắn.
“Ta đây là thực nghiêm túc?” Thiệu Tuấn Dương tiếp tục hỏi.
“Ân, có một chút hà.” Lâm Tranh thực bối rối.
Nghe vậy, Thiệu Tuấn Dương lại thầm than một tiếng, ai oán liếc mắt nhìn cái gương, rồi phụng phịu đi về phía giường.
Lâm Tranh đi qua hỏi,“Lão sư ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”
Thiệu Tuấn Dương do dự nửa ngày, mới hít sâu một hơi, đem chuyện trước đó nói ra.
Không sai, chính là chuyện cái đứa nhỏ nhà Trương gia đã ôm đùi hắn lần trước, cái đứa bé bị dọa khóc ấy!!!!
Lâm Tranh nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng nửa ngày không biết nói gì, một lát sau mới vỗ đùi một cái quát lên: “Từ đâu ra cái tiểu hài tử không có chút nhãn lực không thấy được mị lực của lão sư vậy nha!”
Nói xong, lại muốn an ủi Thiệu Tuấn Dương, Lâm Tranh liền gắt gao ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng nói: “Lão sư, ngươi làm sao lại để ý phản ứng của một đứa nhỏ như thế nha. Lão sư là suất nhất, ôn như nhất, là hoàn hảo mỹ nam nhân nha. Lão sư đáng thương của người ta bị hài tử khi dễ thực đáng thương nga ~~~ Thực là ông trời không có mắt nga ~”
(Dỗ như trẻ con =))))))
Thiệu Tuấn Dương bị những lời này của cậu chọc cười, tâm tình bực tức tiêu thất hơn phân nửa, cũng chậm chậm ôm lấy Lâm Tranh thấp giọng nói câu:“Ân, cám ơn.”
Lâm Tranh ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào mặt Thiệu Tuấn Dương, nhịn không được đưa tay lên sờ hai gò má hắn, nói: “ Thực sự là rất đẹp trai mà chẳng lẽ chính là bởi vì có điểm mặt than mới……”
“Mặt than?”
“Không không không, ta là nói lão sư ngươi này khuôn mặt cực kì cực kì anh tuấn a! Nhưng mà …… Đại khái…… Là nên cười nhiều hơn một chút càng tốt hơn?” Lâm Tranh trừu trừu khóe miệng giải thích.
Thiệu Tuấn Dương nhẹ nhíu mày,“Nhưng ta vừa rồi chính là……”
“Cái gì?” Lâm Tranh ánh mắt truy vấn.
“Ta……” Thiệu Tuấn Dương ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn là không chuẩn bị nói ra.
Bởi vì hắn vừa rồi tại trong phòng vệ sinh, chính là ── đối gương luyện tập tươi cười a
⊙﹏⊙
── phiên ngoại [ mặt than ] hoàn
– TOÀN VĂN HOÀN –