Đêm Thứ 37 – Thịt Phù
Mới vừa về đến nhà Kỷ Nhan, phát hiện trong hòm thư của cậu ấy nằm một tờ giấy mời, đóng gói vô cùng hoa lệ, miệng được niêm phong bằng sáp đèn cầy, cư nhiên còn có thể ngửi thấy mùi thơm. Kỷ Nhan nhìn một chút, lộ ra nụ cười lúc trước. Tôi hỏi cậu ấy là cái gì, cậu ấy cười nói thứ này là của người bạn chơi chung trước kia, hy vọng tôi có thể đến tham gia một buổi họp mặt, ngay tối nay. Kỷ Nhan còn nói, người này là con gái ông bạn thân của cha cậu ấy, hai nhà trước kia trước kia ở rất gần, cho nên cậu ấy cùng cô bé kia khi còn nhỏ thường xuyên chơi chung, chẳng qua sau 10 tuổi cô gái đã chuyển nhà.
“Í, vậy tính là thanh mai trúc mã rồi.” Tôi trêu chọc nói. Kỷ Nhan phẫy phẫy tay. Cười mà không đáp, một lúc sau mới nói: “Tớ chỉ xem cô ấy như em gái, nhưng mà nếu cô ấy mời tớ, mặt mũi này phải cho rồi, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, vốn muốn cùng đi uống rượu, chi bằng trực tiếp đến nhà cô ấy thôi.” Chuyện tốt bậc này tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, lại nói từ giấy mời đến xem lai lịch người này không nhỏ. Quả nhiên, nửa giờ sau một chiếc Lincoln Limousine đậu ở nhà Kỷ Nhan, nhìn ra được Kỷ Nhan cũng giật mình không nhỏ.
Cửa xe mở ra, một cô gái mang mặt nạ dạng lưới bằng tơ tằm trắng bước xuống, đầu đội mũ lông màu trắng, tôi nhìn không rõ mặt mũi lắm, song từ vóc dáng đến xem thật không tồi, rất cao, hơn nữa quần áo đều là hàng hiệu, quả nhiên là thiên kim nhà giàu.
Người trên xe bước xuống nhìn về phía chúng tôi, sau đó đi tới trước mặt Kỷ Nhan, xóc mặt nạ lên, quả nhiên cực kỳ xinh đẹp, song càng làm cho động lòng người chính là khí chất cao nhã. Nhất là cái mũi và làn da trắng nõn như Audrey Hepburn, làm cho người ta có cảm giác thưởng thức không nói nên lời.
“Anh Kỷ Nhan, đã lâu không gặp.”Cô gái cười nói một câu, Kỷ Nhan cũng cười, lập tức giới thiệu tôi, thế mới biết cô gái tên Tề Nhã Quỳnh.
Hóa ra cô ấy mời Kỷ Nhan đi là vì anh họ vừa mất để lại một số di sản lớn, tất cả người có tư cách thừa kế đều được mời đến nhà bố dượng đã qua đời nửa năm trước của cô, chờ phân chia. Tôi dù sao cũng là người ngoài, hơn nữa nhà của cô gái đường xá xa xôi, không thể làm gì khác hơn là tạm thời cùng Kỷ Nhan tách ra.
Ô tô nhanh chóng biến mất, xem ra mấy ngày nay sẽ khá buồn chán rồi, nhưng mà Kỷ Nhan để lại rất nhiều ghi chép thám hiểm trước kia, cùng bộ bản thảo của cha cậu ấy, rảnh rỗi đọc xem, vẫn có thể giết thời gian. Từ đó tùy ý lấy ra một quyển, liền đem về nhà mình, buổi tối TV nhàm chán, không biết sao thời đại internet lan tràn vậy mà đài truyền hình còn dừng ở phương pháp làm việc của thế kỷ trước, chiếu phim truyền hình nhàm chán cùng tiết mục văn nghệ nhàm chán, đương nhiên, tôi cũng không chat chit, cho nên sớm rửa mặt lên giường, sợ ngủ không được, không thể làm gì khác hơn là cầm ghi chép ra đọc, ai ngờ đọc xong phần đầu tiên càng không cách nào ngủ nổi.
Phần đầu tiên tên là Thịt Phù, kỳ thật cảm giác cũng giống nhật ký vậy, song không có thời gian mà thôi. Nhìn kiểu nói, đây là cha của Kỷ Nhan viết.
“Ngày hôm qua vừa về nhà, liền biết được một hộ gia đình chuyển đến bên cạnh, nhìn sắc trời đã muộn, cũng không muốn đi quấy rầy người ta, không ngờ họ lại chủ động tới.
Tôi vừa mở cửa nhìn, đó là một người phụ nữ có thai, mặc áo dài màu đỏ rộng thùng thình, tay trái đỡ bụng, tay phải được một người đàn ông trẻ tuổi nâng, người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua vô cùng sợ hãi, phảng phất như đại tướng đang vén màn nâng thất bảo liên đăng, mặc dù cao hơn người phụ nữ nửa cái đầu, nhưng anh ta cong lưng cúi đầu, bộ dáng nhún nhường, ngược lại nhìn qua thấp hơn so với người phụ nữ không ít.
Người phụ nữ mang thai này tóc ngắn, da hơi đen, tổng thể coi như thanh tú, thấy tôi có chút kinh ngạc, liền sang sảng cười tự giới thiệu nói mình vừa mới chuyển đến, vì sắp sinh nở, cho nên chọn một nơi hoàn cảnh yên tĩnh trong lành ưu nhã dưỡng thai. Tôi cũng vui vẻ, từ sau khi Tiểu Nhan ra đời đã thật lâu chưa nghe thấy tiếng cười của trẻ nhỏ. Tôi nói cho người phụ nữ, nếu có chuyện gì phiền toái tùy thời có thể gọi một tiếng, giữa đồng hương với nhau nhất định chiếu ứng lẫn nhau. Sau một phen tự giới thiệu, tôi biết họ làm ăn nhỏ, thuê nhà bên cạnh nhà tôi dùng để sinh con, hai làm mặt tiền cửa hiệu, vậy cũng một công đôi việc.
Người phụ nữ nói mình tên Đường Lan, tôi hỏi tên nam chủ, nhưng anh ta lại úp úp mở mở, trong lời nói hình như rất khó xử, trái lại Đường Lan nói cô thấy đàn ông sợ gặp người lạ nhất, kỳ thật cực kỳ dễ ở chung, sau đó hai người liền tạm biệt trở về. Nhìn bóng lưng họ, tôi chợt nghĩ, đã mở cửa hàng nhỏ kiếm tiền sao lại sợ người lạ? Hơn nữa vẻ mặt người đàn ông kia quá kỳ quái, thà nói là chồng, nói là người hầu còn giống hơn, song thế gian này người sợ vợ rất nhiều, cũng không xem là hiếm lạ.
Nhưng tôi tuyệt đối không lường trước được, từ sau khi vợ chồng họ chuyển về, việc lạ lại lũ lượt kéo đến.
Đối với tôi mà nói, nếu vừa ra ngoài du lịch, trở về sẽ vội vàng chỉnh sửa lại bút ký hoặc ghi chép. Tôi mặc dù không cần môi trường cực kỳ an tĩnh, nhưng thanh âm hàng xóm mới của tôi tựa hồ có chút quá ồn ào, nghe được là đang trang hoàng, sau khi nhẫn nại một giờ, tôi quyết định xuống đó, coi như thăm đáp lễ ngày hôm qua. Thuận tiện đưa chút sơn tra thượng hạng tôi mang về từ Sơn Đông, sơn tra còn gọi là quả hồng, sau khi sinh ăn cũng không tệ lắm.
Nhà của Kỷ Nhan trước kia là ở một căn nhà trệt một tấm, hai nhà hàng xóm cách nhau rất gần bước ra khỏi cửa, liền tới trước cửa nhà họ, cửa không đóng, khép hờ, tôi đứng ngoài cửa gọi một tiếng, người đàn ông trẻ đi ra.
Trán của anh ta đầy mồ hôi, lông mày cũng nhíu chặt, tôi nghĩ anh ta đại khái vừa mới bộn bề công tác đối với người kêu cửa rất chán ghét nhỉ, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy tôi lập tức điều chỉnh biểu cảm, hơn nữa giấu mu bàn tay phải phía sau. Thời tiết hơi nóng, anh ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ, nửa dưới là quần đùi ca rô, tay trái cầm một cây kìm nhổ đinh, đứng trong cánh cửa cười nói: "Là Kỷ tiên sinh à, có việc gì thế?"
Tôi hướng anh ta biểu đạt ý tứ thân thiện, đem sơn tra đưa cho anh ta, anh chàng có chút ngoài ý muốn, song từ chối hồi vẫn nhận lấy.
"Là chúng ta tôi trang hoàng phía trước cửa hàng đã làm phiền đến anh rồi, tôi nghe người khác nói Kỷ tiên sinh thích viết lách, tôi mặc dù là quê mùa, nhưng biết việc viết lách này nhất định phải tĩnh tâm, môi trường không tĩnh tâm sao sinh tĩnh được? Chỉ là có chút vội vã khai trương, nhất thời mạo phạm hy vọng tiên sinh tha thứ." Anh ta nói vô cùng thành khẩn, mà tôi cũng không tiện tiếp tục cường điệu nữa, vì vậy chiếu lệ hỏi tình hình gần đây của vợ anh ta, nhưng kỳ lạ, anh chàng thủy chung không mời tôi vào, mà tay phải của anh ta cũng luôn để sau lưng.
Tôi mới đầu đối với đôi vợ chồng hàng xóm kỳ quái này cũng không nghĩ nhiều lắm, trang hoàng mặt tiền cửa hàng rất nhanh đã hoàn thành, đối với mọi người mà nói có một cửa hàng tạp hóa cũng thuận tiện. Về sau, Đường Lan và chồng cô ấy cũng thân thiết cùng mọi người, nhưng lúc trò chuyện lại thủy chung không biết họ là người ở đâu, mà họ nói chuyện khẩu âm rất lẫn lộn, cơ hồ tùy thời biến hóa, mọi người có nhiều nghị luận sau lưng, song hai vợ chồng cho tới giờ luôn mặt tươi cười đón chào, một tháng trôi qua, mọi người cũng dần dần quên việc đoán thân phận của họ.
Bởi vì tôi có thói quen thức dậy sớm, do khi đó sắc trời mờ tối, hơn nữa cũng yên tĩnh nhất, thích hợp suy nghĩ và viết lách, song từ sau khi vợ chồng Đường Lan đến, tôi lại thường xuyên nghe thấy có tiếng người đổ đồ vào buổi sáng, kỳ thật đổ rác cũng không nhất thiết phải sớm thế chứ, hay là chỗ "Rác" đó có gì đặc biệt chăng.
Mọi người trong khu thích những lúc dùng cơm ngồi quây quần với nhau, nhấm nháp thức ăn của người khác cho nhau, loại thói quen này đã ngầm đồng ý, nhà ai làm đồ ăn ngon, đều sẽ gọi con cái mọi người đến nếm thử, có đôi khi trẻ con cũng sẽ tự động qua đó, lén lấy tay ăn vụn, người lớn dù nhìn thấy cũng giả bộ không biết.
Ngày hôm qua Đường Lan bưng chén cơm ngồi bên ngoài, cô ấy cũng cực thích trẻ con, thậm chí cưng chiều tới mức, vô luận là con cái nhà ai, chỉ cần cô ấy nhìn thấy, đều sẽ gọi sang chơi, hoặc nhét chút đường, hoa quả linh tinh, bọn nhỏ cũng rất thích dì xinh đẹp lại hiền lành này, thời gian dài, có đôi khi cũng không kiêng kỵ, ngay cả cha mẹ của bọn trẻ cũng có chút buồn bực có chút áy náy, nhưng hai vợ chồng họ vẫn luôn tươi cười, tất cả mọi người kỳ quái, sắp phải làm mẹ rồi, lại có thể thích trẻ con như thế.
Đường Lan thích nhất cháu trai của cô Tư, đứa bé lớn lên kháu khỉnh bụ bẫm, người đàn ông ở trong nhà gọi, Đường Lan đang cùng đứa trẻ chơi đùa liền tiến vào, chén cơm đặt trên mặt đất. Cháu trai cô Tư thấy trong chén tựa hồ có thịt, vì vậy tự tiện lấy tay cầm một miếng, vừa muốn đặt vào miệng, vừa vặn bị Đường Lan ra tới thấy được.
Chuyện phát sinh kế tiếp cơ hồ khiến cho mọi người ở đây không thể tưởng nổi, luôn đối xử hiền lành với trẻ con Đường Lan đột nhiên như sư tử mẹ nhào mạnh tới, hất đổ thịt trong tay đứa trẻ, sau đó túm lấy đứa bé hét lớn.
"Thịt này không thể ăn! Không thể ăn!"
Đứa trẻ sợ choáng váng tại chỗ, sau đó òa khóc lớn. Cô Tư cũng run rẩy một thân thịt béo chân bó chạy tới, một phen kéo đứa bé từ chỗ Đường Lan về, sau đó chống nạnh chỉa vào mũi đối phương bắt đầu mắng, nói trẻ con ăn miếng thịt có gì lớn lao, trẻ con làng trên xóm dưới không phải cũng ăn thức ăn của hàng xóm láng giềng lớn lên sao. Đường Lan cúi đầu không nói, mặc cho cô Tư chửi mắng, cùng những người bên cạnh chỉ trỏ.
"Cũng đâu phải thịt trên người cô xé xuống! Gấp cái gì mà gấp!" Không biết mắng bao lâu, cô Tư còng ngại không đủ, tôi có chút nhìn không được, vừa định qua đó, Đường Lan vẫn cúi đầu suốt đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn thẳng cô Tư, cô Tư ngẩn người, cư nhiên nói không nên lời.
Một khắc kia tôi cũng hoảng sợ, ánh mắt của Đường Lan tựa như ánh mắt của dã thú, đó tuyệt đối không phải là ánh mắt mà nhân loại nên có. Cô Tư không dám nhìn cô ấy nữa, cúi đầu mắng vài câu, ngược lại bắt đầu quở trách đứa cháu trai, hai người một bên khóc một bên chửi, đi về, người vây xem thấy không có náo nhiệt để nhìn nữa, cũng tản đi. Lúc này người đàn ông của Đường Lan mới bước ra, dìu vai Đường Lan, vỗ nhẹ hai cái, tôi thấy trong mắt Đường Lan đều là nước mắt, hai vợ chồng ôm nhau đi vào.
Tôi nhìn miếng thịt trên mặt đất, bỗng dưng vô cùng hiếu kỳ, vừa định qua đó nhặt lên, bỗng dưng người đàn ông trẻ tuổi thoáng cái che trước mặt tôi, cầm đi miếng thịt nọ. Tôi rõ ràng nhìn thấy, thịt trên cổ tay phải anh ta, dán một miếng gì đó rất kỳ quái, nhưng tốc độ quá nhanh, thật sự thấy không rõ lắm.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua, tựa hồ thời gian sinh nở của Đường Lan cũng không kém là bao nữa. Sinh ý cửa hàng tạp hóa của hai người vẫn tạm ổn, mặc dù những người khác đều đã dần lãng quên chuyện này, tôi lại là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, có lẽ đây không nên xem như một ưu điểm nhỉ, nói là sở thích càng thỏa đáng hơn.
Trong khoảng thời gian này tôi một mực viện cớ thân cận vợ chồng họ, không có việc gì tâm sự đủ chuyện trên trời dưới đất. Họ đối với tôi vẫn cực kỳ tôn trọng, nhưng không nhắc tới vấn đề mấu chốt, như lai lịch, hoặc thân phận của họ, hai người cứ ậm ờ, mãi đến hôm nay, tôi và họ nói tới con cái.
Tôi hỏi Đường Lan, là lần đầu mang thai sao. Đường Lan thoáng kinh ngạc, sau đó không nói gì nữa. Anh chồng bên cạnh thở dài.
"Nói đến con cái, không ai mệnh khổ hơn chúng tôi." Anh ta tựa hồ còn có ý muốn nói gì nữa, nhưng lập tức bị Đường Lan kéo tay áo bên dưới, hai người lấy cớ Đường Lan phải an thai trở về. Đây ngược lại làm tôi càng thêm kỳ quái. Hơn nữa tôi chưa bao giờ nhìn thấy Đường Lan đến bệnh viện kiểm tra, mặc dù bụng càng lớn, bước đi cũng không tiện lắm, nhưng cô ấy chưa hề đề cập tới việc khi nào sinh con. Ngẫm lại buồn cười, ngay cả vợ tôi cũng nói sao tôi tích cực quan tâm như con mình sinh ra vậy.
Cuối cùng, tôi đã có cơ hội vào phòng họ, song, tôi tình nguyện bản thân chưa tiến vào thì hơn.
Ngày đó chồng của Đường Lan tìm tới tôi, tựa hồ có việc muốn nhờ, nhưng rồi muốn nói lại thôi, anh ta cắm tay phải trong túi, thời tiết rất nóng, anh ta lại mặc quần dài, hơn nữa tôi tựa hồ lờ mờ ngửi được mùi máu tươi. Anh chàng giải thích, vừa rồi giết con gà cho vợ, đun chút canh, nhưng mình có việc gấp, nhất định phải ra ngoài một chuyến, còn phiền tôi giúp đỡ chăm sóc một chút, hàng xóm chút nhỏ chuyện này, với tôi không thành vấn đề. Người đàn ông cảm ơn cáo từ, thuận tiện nói cho tôi biết, nồi đang đun gà, chờ Đường Lan tỉnh dậy bảo cô ấy ăn hết.
Tôi đi vào phòng họ, đây là lần đầu tiên tôi bái phỏng hàng xóm của mình. Nhà rất ngăn nắp, xem ra hai vợ chồng đều là người thích sạch sẽ, mặc dù bên cạnh chất rất nhiều hàng hóa nhưng lại thu dọn rất gọn gàng. Đường Lan ở bên trong nghỉ ngơi, tôi không tiện quấy rầy, vì vậy ngồi ngoài cửa trông canh gà trên bếp. (Khi đó nấu ăn khả năng chưa có bếp gas nhỉ, đại khái giống bà ngoại tôi, mỗi nhà mỗi hộ đều ở bên ngoài phòng dựng một cái lán, sau đó chất chút than nắm các loại, dùng lò nấu nướng, mặc dù phiền toái hơn nữa có dễ gây hỏa hoạn, nhưng là biện pháp tốt nhất, mỗi lần đến giờ cơm thì tới đây, mùi thức ăn và than nắm đặc biệt có trộn lẫn mùi cháy, thật sự rất khó quên)
Tôi nhìn bếp lò tỏa hơi nóng, mùi thịt dần dần thông qua mũi truyền vào đầu, tôi đã từng ngửi qua rất nhiều loại thịt, nhưng thủy chung không nghĩ ra đây là mùi thịt gì, dù sao tuyệt đối không phải thịt gà. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng dù gì mình không phải con nít, lục lọi nồi thức ăn nhà người ta, bị người khác biết chẳng phải cười đến rụng răng. Hương thịt không ngừng kích thích, phảng phất như một bàn tay, quét qua lòng tôi. Rốt cuộc, tôi nhịn không được nữa, đi qua đó, nhìn bốn bề vắng lặng một chút, cảm giác mình giống như kẻ trộm.
Đó là một lọ sành đáy xám đỉnh đen, xem chừng có chút tuổi rồi, thịt bên trong đã bắt đầu sôi sùng sục, thịt từng lát từng lát màu trắng non mịn, nhưng vô cùng mỏng cũng không lớn, mùi thịt phả vào mặt, tôi càng thêm khẳng định đây không phải là thịt gà.
Bên cạnh vừa vặn có đôi đũa, tôi lập tức kẹp lên một miếng, rất trơn, cơ hồ kẹp không được, song tôi vẫn thành công gắp ra, gắp miếng thịt tôi chần chờ một lúc, tới cùng ăn xong sẽ phát sinh chuyện gì? Tôi do dự đưa đũa đến bên miệng, mãi vẫn chưa ăn, cuối cùng quyết định cứ mang về nhìn kỹ rồi hãy nói, không ngờ đột nhiên cảm giác phía sau có người. Tôi thả thịt lại lọ sành, quả nhiên, Đường Lan một tay nâng bụng, một tay khác vịn tường, lạnh lùng nhìn tôi. Loại tình huống này, thật sự là tôi cả đời cũng chưa từng khó xử thế, hai người ngơ ngác đứng đó, hồi lâu không nói câu nào.
“Kỷ tiên sinh, thịt này là chồng tôi đun, cho phụ nữ mang thai ăn, ngài, không thích hợp.” Cô ấy rốt cuộc đã mở nói chuyện, tôi cũng gật đầu, đem chuyện anh chàng kia vừa rồi dặn dò kể cho Đường Lan, lập tức như chạy trốn trở về, khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy Đường Lan đã bắt đầu ăn.
Đại khái nửa tháng sau, đang ngủ say tôi đột nhiên bị tiếng kêu cửa dồn dập đánh thức, an ủi vợ con xong, khoác áo ra ngoài mở cửa, mặc dù ban ngày coi như nóng bức, nhưng mùa thu đêm lạnh thôi vẫn rất đả thương người.
Vừa mở cửa nhìn, cư nhiên là chồng của Đường Lan, tay anh ta đầy máu tươi, trên mặt cũng có, tôi cơ hồ giật cả mình, vốn đang có một chút buồn ngủ giờ đã hoàn toàn bay sạch, lập tức hỏi anh ta xảy ra chuyện gì. Trên mặt người đàn ông vừa vội, nhưng lại vẫn mang theo ít hưng phấn.
“Tiểu Lan sắp sinh rồi! Nhưng mà tôi ứng phó không xuể, đầu đứa bé bị kẹt, tôi không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là tìm tiên sinh!” Anh ta lo lắng nói chuyện cũng không rõ ràng, hơn nửa ngày tôi mới hiểu được, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy trên cổ ta phải anh ta dán một khối gì đó cỡ hộp diêm, hình vuông, hơn nữa phía trên tựa hồ vẽ phù chú, tôi nhìn quen mắt, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không nhớ nổi.
“Tại sao không đưa đến bệnh viện?” Tôi một bên lập tức đánh thức vợ, cô ấy biết chút chuyện về sinh nở.
Người đàn ông cúi đầu không nói lời nào, anh ta rửa tay, kéo tôi sang một bên.
“Kỷ tiên sinh, không phải vợ chồng tôi giấu giếm ngài, thật sự là không tiện mở miệng, chờ Tiểu Lan sinh con xong, chúng tôi sẽ kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho ngài được không?” Nếu anh ta đã nói vậy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ trách anh ta vài câu sao không chú ý đến triệu chứng sinh nở của vợ.
Hai nhà cơ hồ bận rộn tới hừng đông, hoàn hảo, Đường Lan rốt cuộc sinh hạ một bé trai. Đứa bé rất đẹp, cực kỳ giống Đường Lan, tiếng khóc vang dội. Mà Đường Lan khôi phục thần trí chuyện đầu tiên làm lại khiến tôi kỳ quái.
Thị lực của cô ấy có thể do chảy máu quá nhiều, còn chưa tốt lắm, nhưng cố ý muốn sờ đứa bé, khi tay cô ấy tiếp xúc đến mặt, miệng trên mặt đứa bé, mới yên tâm cười cười, tiếp theo mới an ổn mà ngủ. Chồng Đường Lan bận rộn xong, mời tôi đến nhà anh ta, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết.
"Ngài từng nghe đến 'Thiên Phong' chưa?" Người đàn ông đột nhiên hỏi. Tôi cực kỳ kinh ngạc, Thiên Phong tôi cũng chỉ từng nghe trong truyền thuyết, nghe nói Thiên Phong là loại bệnh kỳ quái, bình thường phát sinh trên trẻ con mới sinh, trẻ con bị Thiên Phong, sinh ra sẽ không có miệng, hơn nữa mắt cũng không mở được, qua không được bao lâu sẽ thống khổ chết đi, hơn nữa Thiên Phong tựa hồ khó giải, nghe nói là có liên quan đến cha mẹ, chỉ cần từng sinh con bị mắc Thiên Phong, sau này mỗi đứa trẻ sinh ra cũng sẽ giẫm vào bi kịch trước kia.
"Ba đứa con trước của tôi và Tiểu Lan, đều bị Thiên Phong." Mặc dù là một câu nói cực bình thường, lại khiến tôi vô cùng khiếp sợ, khó trách Đường Lan đối với trẻ con tốt như vậy. Nhưng mà, tôi mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn đứa trẻ trong nôi, đứa bé kia rõ ràng rất bình thường mà.
"Tôi biết ngài rất kỳ quái, tôi hiện giờ nói cho ngài biết lý do tại sao." Người đàn ông đứng dậy, đi vào phòng bếp, chờ khi anh ta ra, trong tay mang theo một con dao phay.
"Kỷ tiên sinh từng trải nhiều chuyện đời, song vẫn hy vọng ngài đừng hoảng hốt." Anh ta vừa nói xong, tiếp theo cuốn ống quần lên, sau đó dùng dao từ phía trên cắt lấy một mảng thịt lớn! Tôi nhất thời có loại cảm giác buồn nôn, tôi bắt đầu biết tại sao Đường Lan không cho cháu trai cô Tư ăn thịt rồi. Nhưng mà, chuyện càng kỳ lạ hơn lại xảy ra, vết thương vừa bị dao cắt, cư nhiên nhanh chóng khép lại, tôi thậm chí có thể nhìn thấy thịt non bên cạnh vết thương đang mấp máy, như xúc tu vậy, cả quá trình giống như dùng kim khâu lại mảnh vải rách vậy, chưa đến 1 phút sau, vết thương đã bình phục, phảng phất như chưa từng chịu đao thương vậy, nhưng mà, miếng thịt lớn máu chảy đầm đìa trên tay người đàn ông kia lại khiến tôi biết mới nãy không phải là ảo giác.
"Thịt phù!" Tôi rốt cuộc đã hiểu được, không tự giác mà hô lên. Người đàn ông rất kinh ngạc, song lập tức cũng thản nhiên nói.
"Quả nhiên Kỷ tiên sinh cũng biết." Anh ta dừng một chút, đem tay phải vươn đến. "Đúng vậy, đây là thịt phù."
"Thịt phù trong tác phẩm chữa bệnh hiếm trước kia có ghi lại, song quả thật từng có nghe đồn, vốn là dùng để dán trên gia súc, thịt kia liền lấy hoài không hết. Sau này Hoa Đà dùng cho chỗ vết thương lở loét, cũng cải tiến thành linh dược trị liệu ngoại thương hủ sinh cơ, mặc dù công hiệu không thần kỳ như thịt phù, nhưng rất có hiệu quả trị liệu, đáng tiếc phương pháp phối dược theo một lần vứt bỏ của vợ cai ngục, rốt cuộc đã không thể nào khảo chứng. Nhưng hai người làm sao biết đến thịt phù?" Tôi hỏi, người đàn ông lắc đầu không nói. Nhưng lại nói.
"Tiểu Lan sau khi mang thai ba lần trước đều là Thiên Phong, người cơ hồ sắp phát điên rồi, về sau quê nhà chúng tôi có một đạo nhân dạo chơi ngang qua, sau khi hỏi rõ tình huống lại nói Thiên Phong có thể giải, nhưng phải dùng thịt của chồng làm thuốc dẫn, phối thành thuốc, từ ngày mang thai bắt đầu dùng, mãi đến khi sinh hạ thai nhi. Biện pháp như thế mới đầu Tiểu Lan căn bản không đồng ý, bởi vì thế này ăn sạch tôi thành xương sợ rằng còn chưa đủ, về sau đạo nhân chịu không nổi năn nỉ, lại để lại một cái phù, nói là thịt phù, dán chỗ cổ tay phải, liền không cần lo lắng đến sinh mệnh, còn dặn dò, chỉ cần đợi đến khi đứa bé ra đời, phù chú có thể lấy xuống." Nói rồi, người đàn ông vuốt thịt phù trên cổ tay, tựa hồ có chút cảm khái.
"Kỳ thật, chỉ cần mẹ con họ bình an, cho dù đem thịt toàn thân tôi cắt xuống thì có tính là gì, vốn không định kể cho người khác biết, nhưng tôi biết thái độ làm người của Kỷ tiên sinh, hơn nữa ngài giúp tôi nhiều chuyện như vậy, gạt ngài nữa thật sự xấu hổ. Kỳ thật chúng tôi không phải người địa phương, tôi đợi mẹ con họ tĩnh dưỡng một ít thời gian, sẽ trở về quê." Nhìn ra được, đứa bé ra đời bình an khiến anh ta rất hưng phấn.
Rốt cuộc, vợ chồng Đường Lan vẫn chuyển đi, tên của đứa bé là tôi đặt, tôi vốn không chịu, nhưng họ kiên trì, tôi chỉ đành phải đặt cho đứa bé tên là Đường Hiểu, hy vọng đứa bé này sẽ không cô phụ một phen tâm huyết của cha mẹ nó. Về phần lá thịt phù kia, vợ chồng Đường Lan nói tặng cho tôi, tôi đương nhiên cao hứng, dù sao đây chính là thứ khả ngộ bất khả cầu, có đôi khi tôi cũng muốn dán thịt phù lên để thí nghiệm, nhưng dao đến bên người vẫn là bỏ qua, xem chừng không có loại dũng khí nguyện ý hy sinh này thì không làm được việc Phật tổ nói cắt thịt nuôi ưng kia."
Tôi lật đến mặt sau, quả nhiên kẹp theo lá phù chú, mặc dù đã phát vàng rồi. Nhìn thịt phù tôi cũng có loại xúc động nóng lòng muốn thử, song ngẫm lại vẫn là quên đi, sự tình qua lâu vậy rồi, vạn nhất phù chú này đã hết hạn sử dụng, tôi ngay cả đơn xin nghỉ ngày mai cũng chưa kịp viết.
Mới vừa về đến nhà Kỷ Nhan, phát hiện trong hòm thư của cậu ấy nằm một tờ giấy mời, đóng gói vô cùng hoa lệ, miệng được niêm phong bằng sáp đèn cầy, cư nhiên còn có thể ngửi thấy mùi thơm. Kỷ Nhan nhìn một chút, lộ ra nụ cười lúc trước. Tôi hỏi cậu ấy là cái gì, cậu ấy cười nói thứ này là của người bạn chơi chung trước kia, hy vọng tôi có thể đến tham gia một buổi họp mặt, ngay tối nay. Kỷ Nhan còn nói, người này là con gái ông bạn thân của cha cậu ấy, hai nhà trước kia trước kia ở rất gần, cho nên cậu ấy cùng cô bé kia khi còn nhỏ thường xuyên chơi chung, chẳng qua sau 10 tuổi cô gái đã chuyển nhà.
“Í, vậy tính là thanh mai trúc mã rồi.” Tôi trêu chọc nói. Kỷ Nhan phẫy phẫy tay. Cười mà không đáp, một lúc sau mới nói: “Tớ chỉ xem cô ấy như em gái, nhưng mà nếu cô ấy mời tớ, mặt mũi này phải cho rồi, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, vốn muốn cùng đi uống rượu, chi bằng trực tiếp đến nhà cô ấy thôi.” Chuyện tốt bậc này tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, lại nói từ giấy mời đến xem lai lịch người này không nhỏ. Quả nhiên, nửa giờ sau một chiếc Lincoln Limousine đậu ở nhà Kỷ Nhan, nhìn ra được Kỷ Nhan cũng giật mình không nhỏ.
Cửa xe mở ra, một cô gái mang mặt nạ dạng lưới bằng tơ tằm trắng bước xuống, đầu đội mũ lông màu trắng, tôi nhìn không rõ mặt mũi lắm, song từ vóc dáng đến xem thật không tồi, rất cao, hơn nữa quần áo đều là hàng hiệu, quả nhiên là thiên kim nhà giàu.
Người trên xe bước xuống nhìn về phía chúng tôi, sau đó đi tới trước mặt Kỷ Nhan, xóc mặt nạ lên, quả nhiên cực kỳ xinh đẹp, song càng làm cho động lòng người chính là khí chất cao nhã. Nhất là cái mũi và làn da trắng nõn như Audrey Hepburn, làm cho người ta có cảm giác thưởng thức không nói nên lời.
“Anh Kỷ Nhan, đã lâu không gặp.”Cô gái cười nói một câu, Kỷ Nhan cũng cười, lập tức giới thiệu tôi, thế mới biết cô gái tên Tề Nhã Quỳnh.
Hóa ra cô ấy mời Kỷ Nhan đi là vì anh họ vừa mất để lại một số di sản lớn, tất cả người có tư cách thừa kế đều được mời đến nhà bố dượng đã qua đời nửa năm trước của cô, chờ phân chia. Tôi dù sao cũng là người ngoài, hơn nữa nhà của cô gái đường xá xa xôi, không thể làm gì khác hơn là tạm thời cùng Kỷ Nhan tách ra.
Ô tô nhanh chóng biến mất, xem ra mấy ngày nay sẽ khá buồn chán rồi, nhưng mà Kỷ Nhan để lại rất nhiều ghi chép thám hiểm trước kia, cùng bộ bản thảo của cha cậu ấy, rảnh rỗi đọc xem, vẫn có thể giết thời gian. Từ đó tùy ý lấy ra một quyển, liền đem về nhà mình, buổi tối TV nhàm chán, không biết sao thời đại internet lan tràn vậy mà đài truyền hình còn dừng ở phương pháp làm việc của thế kỷ trước, chiếu phim truyền hình nhàm chán cùng tiết mục văn nghệ nhàm chán, đương nhiên, tôi cũng không chat chit, cho nên sớm rửa mặt lên giường, sợ ngủ không được, không thể làm gì khác hơn là cầm ghi chép ra đọc, ai ngờ đọc xong phần đầu tiên càng không cách nào ngủ nổi.
Phần đầu tiên tên là Thịt Phù, kỳ thật cảm giác cũng giống nhật ký vậy, song không có thời gian mà thôi. Nhìn kiểu nói, đây là cha của Kỷ Nhan viết.
“Ngày hôm qua vừa về nhà, liền biết được một hộ gia đình chuyển đến bên cạnh, nhìn sắc trời đã muộn, cũng không muốn đi quấy rầy người ta, không ngờ họ lại chủ động tới.
Tôi vừa mở cửa nhìn, đó là một người phụ nữ có thai, mặc áo dài màu đỏ rộng thùng thình, tay trái đỡ bụng, tay phải được một người đàn ông trẻ tuổi nâng, người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua vô cùng sợ hãi, phảng phất như đại tướng đang vén màn nâng thất bảo liên đăng, mặc dù cao hơn người phụ nữ nửa cái đầu, nhưng anh ta cong lưng cúi đầu, bộ dáng nhún nhường, ngược lại nhìn qua thấp hơn so với người phụ nữ không ít.
Người phụ nữ mang thai này tóc ngắn, da hơi đen, tổng thể coi như thanh tú, thấy tôi có chút kinh ngạc, liền sang sảng cười tự giới thiệu nói mình vừa mới chuyển đến, vì sắp sinh nở, cho nên chọn một nơi hoàn cảnh yên tĩnh trong lành ưu nhã dưỡng thai. Tôi cũng vui vẻ, từ sau khi Tiểu Nhan ra đời đã thật lâu chưa nghe thấy tiếng cười của trẻ nhỏ. Tôi nói cho người phụ nữ, nếu có chuyện gì phiền toái tùy thời có thể gọi một tiếng, giữa đồng hương với nhau nhất định chiếu ứng lẫn nhau. Sau một phen tự giới thiệu, tôi biết họ làm ăn nhỏ, thuê nhà bên cạnh nhà tôi dùng để sinh con, hai làm mặt tiền cửa hiệu, vậy cũng một công đôi việc.
Người phụ nữ nói mình tên Đường Lan, tôi hỏi tên nam chủ, nhưng anh ta lại úp úp mở mở, trong lời nói hình như rất khó xử, trái lại Đường Lan nói cô thấy đàn ông sợ gặp người lạ nhất, kỳ thật cực kỳ dễ ở chung, sau đó hai người liền tạm biệt trở về. Nhìn bóng lưng họ, tôi chợt nghĩ, đã mở cửa hàng nhỏ kiếm tiền sao lại sợ người lạ? Hơn nữa vẻ mặt người đàn ông kia quá kỳ quái, thà nói là chồng, nói là người hầu còn giống hơn, song thế gian này người sợ vợ rất nhiều, cũng không xem là hiếm lạ.
Nhưng tôi tuyệt đối không lường trước được, từ sau khi vợ chồng họ chuyển về, việc lạ lại lũ lượt kéo đến.
Đối với tôi mà nói, nếu vừa ra ngoài du lịch, trở về sẽ vội vàng chỉnh sửa lại bút ký hoặc ghi chép. Tôi mặc dù không cần môi trường cực kỳ an tĩnh, nhưng thanh âm hàng xóm mới của tôi tựa hồ có chút quá ồn ào, nghe được là đang trang hoàng, sau khi nhẫn nại một giờ, tôi quyết định xuống đó, coi như thăm đáp lễ ngày hôm qua. Thuận tiện đưa chút sơn tra thượng hạng tôi mang về từ Sơn Đông, sơn tra còn gọi là quả hồng, sau khi sinh ăn cũng không tệ lắm.
Nhà của Kỷ Nhan trước kia là ở một căn nhà trệt một tấm, hai nhà hàng xóm cách nhau rất gần bước ra khỏi cửa, liền tới trước cửa nhà họ, cửa không đóng, khép hờ, tôi đứng ngoài cửa gọi một tiếng, người đàn ông trẻ đi ra.
Trán của anh ta đầy mồ hôi, lông mày cũng nhíu chặt, tôi nghĩ anh ta đại khái vừa mới bộn bề công tác đối với người kêu cửa rất chán ghét nhỉ, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy tôi lập tức điều chỉnh biểu cảm, hơn nữa giấu mu bàn tay phải phía sau. Thời tiết hơi nóng, anh ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ, nửa dưới là quần đùi ca rô, tay trái cầm một cây kìm nhổ đinh, đứng trong cánh cửa cười nói: "Là Kỷ tiên sinh à, có việc gì thế?"
Tôi hướng anh ta biểu đạt ý tứ thân thiện, đem sơn tra đưa cho anh ta, anh chàng có chút ngoài ý muốn, song từ chối hồi vẫn nhận lấy.
"Là chúng ta tôi trang hoàng phía trước cửa hàng đã làm phiền đến anh rồi, tôi nghe người khác nói Kỷ tiên sinh thích viết lách, tôi mặc dù là quê mùa, nhưng biết việc viết lách này nhất định phải tĩnh tâm, môi trường không tĩnh tâm sao sinh tĩnh được? Chỉ là có chút vội vã khai trương, nhất thời mạo phạm hy vọng tiên sinh tha thứ." Anh ta nói vô cùng thành khẩn, mà tôi cũng không tiện tiếp tục cường điệu nữa, vì vậy chiếu lệ hỏi tình hình gần đây của vợ anh ta, nhưng kỳ lạ, anh chàng thủy chung không mời tôi vào, mà tay phải của anh ta cũng luôn để sau lưng.
Tôi mới đầu đối với đôi vợ chồng hàng xóm kỳ quái này cũng không nghĩ nhiều lắm, trang hoàng mặt tiền cửa hàng rất nhanh đã hoàn thành, đối với mọi người mà nói có một cửa hàng tạp hóa cũng thuận tiện. Về sau, Đường Lan và chồng cô ấy cũng thân thiết cùng mọi người, nhưng lúc trò chuyện lại thủy chung không biết họ là người ở đâu, mà họ nói chuyện khẩu âm rất lẫn lộn, cơ hồ tùy thời biến hóa, mọi người có nhiều nghị luận sau lưng, song hai vợ chồng cho tới giờ luôn mặt tươi cười đón chào, một tháng trôi qua, mọi người cũng dần dần quên việc đoán thân phận của họ.
Bởi vì tôi có thói quen thức dậy sớm, do khi đó sắc trời mờ tối, hơn nữa cũng yên tĩnh nhất, thích hợp suy nghĩ và viết lách, song từ sau khi vợ chồng Đường Lan đến, tôi lại thường xuyên nghe thấy có tiếng người đổ đồ vào buổi sáng, kỳ thật đổ rác cũng không nhất thiết phải sớm thế chứ, hay là chỗ "Rác" đó có gì đặc biệt chăng.
Mọi người trong khu thích những lúc dùng cơm ngồi quây quần với nhau, nhấm nháp thức ăn của người khác cho nhau, loại thói quen này đã ngầm đồng ý, nhà ai làm đồ ăn ngon, đều sẽ gọi con cái mọi người đến nếm thử, có đôi khi trẻ con cũng sẽ tự động qua đó, lén lấy tay ăn vụn, người lớn dù nhìn thấy cũng giả bộ không biết.
Ngày hôm qua Đường Lan bưng chén cơm ngồi bên ngoài, cô ấy cũng cực thích trẻ con, thậm chí cưng chiều tới mức, vô luận là con cái nhà ai, chỉ cần cô ấy nhìn thấy, đều sẽ gọi sang chơi, hoặc nhét chút đường, hoa quả linh tinh, bọn nhỏ cũng rất thích dì xinh đẹp lại hiền lành này, thời gian dài, có đôi khi cũng không kiêng kỵ, ngay cả cha mẹ của bọn trẻ cũng có chút buồn bực có chút áy náy, nhưng hai vợ chồng họ vẫn luôn tươi cười, tất cả mọi người kỳ quái, sắp phải làm mẹ rồi, lại có thể thích trẻ con như thế.
Đường Lan thích nhất cháu trai của cô Tư, đứa bé lớn lên kháu khỉnh bụ bẫm, người đàn ông ở trong nhà gọi, Đường Lan đang cùng đứa trẻ chơi đùa liền tiến vào, chén cơm đặt trên mặt đất. Cháu trai cô Tư thấy trong chén tựa hồ có thịt, vì vậy tự tiện lấy tay cầm một miếng, vừa muốn đặt vào miệng, vừa vặn bị Đường Lan ra tới thấy được.
Chuyện phát sinh kế tiếp cơ hồ khiến cho mọi người ở đây không thể tưởng nổi, luôn đối xử hiền lành với trẻ con Đường Lan đột nhiên như sư tử mẹ nhào mạnh tới, hất đổ thịt trong tay đứa trẻ, sau đó túm lấy đứa bé hét lớn.
"Thịt này không thể ăn! Không thể ăn!"
Đứa trẻ sợ choáng váng tại chỗ, sau đó òa khóc lớn. Cô Tư cũng run rẩy một thân thịt béo chân bó chạy tới, một phen kéo đứa bé từ chỗ Đường Lan về, sau đó chống nạnh chỉa vào mũi đối phương bắt đầu mắng, nói trẻ con ăn miếng thịt có gì lớn lao, trẻ con làng trên xóm dưới không phải cũng ăn thức ăn của hàng xóm láng giềng lớn lên sao. Đường Lan cúi đầu không nói, mặc cho cô Tư chửi mắng, cùng những người bên cạnh chỉ trỏ.
"Cũng đâu phải thịt trên người cô xé xuống! Gấp cái gì mà gấp!" Không biết mắng bao lâu, cô Tư còng ngại không đủ, tôi có chút nhìn không được, vừa định qua đó, Đường Lan vẫn cúi đầu suốt đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn thẳng cô Tư, cô Tư ngẩn người, cư nhiên nói không nên lời.
Một khắc kia tôi cũng hoảng sợ, ánh mắt của Đường Lan tựa như ánh mắt của dã thú, đó tuyệt đối không phải là ánh mắt mà nhân loại nên có. Cô Tư không dám nhìn cô ấy nữa, cúi đầu mắng vài câu, ngược lại bắt đầu quở trách đứa cháu trai, hai người một bên khóc một bên chửi, đi về, người vây xem thấy không có náo nhiệt để nhìn nữa, cũng tản đi. Lúc này người đàn ông của Đường Lan mới bước ra, dìu vai Đường Lan, vỗ nhẹ hai cái, tôi thấy trong mắt Đường Lan đều là nước mắt, hai vợ chồng ôm nhau đi vào.
Tôi nhìn miếng thịt trên mặt đất, bỗng dưng vô cùng hiếu kỳ, vừa định qua đó nhặt lên, bỗng dưng người đàn ông trẻ tuổi thoáng cái che trước mặt tôi, cầm đi miếng thịt nọ. Tôi rõ ràng nhìn thấy, thịt trên cổ tay phải anh ta, dán một miếng gì đó rất kỳ quái, nhưng tốc độ quá nhanh, thật sự thấy không rõ lắm.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua, tựa hồ thời gian sinh nở của Đường Lan cũng không kém là bao nữa. Sinh ý cửa hàng tạp hóa của hai người vẫn tạm ổn, mặc dù những người khác đều đã dần lãng quên chuyện này, tôi lại là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, có lẽ đây không nên xem như một ưu điểm nhỉ, nói là sở thích càng thỏa đáng hơn.
Trong khoảng thời gian này tôi một mực viện cớ thân cận vợ chồng họ, không có việc gì tâm sự đủ chuyện trên trời dưới đất. Họ đối với tôi vẫn cực kỳ tôn trọng, nhưng không nhắc tới vấn đề mấu chốt, như lai lịch, hoặc thân phận của họ, hai người cứ ậm ờ, mãi đến hôm nay, tôi và họ nói tới con cái.
Tôi hỏi Đường Lan, là lần đầu mang thai sao. Đường Lan thoáng kinh ngạc, sau đó không nói gì nữa. Anh chồng bên cạnh thở dài.
"Nói đến con cái, không ai mệnh khổ hơn chúng tôi." Anh ta tựa hồ còn có ý muốn nói gì nữa, nhưng lập tức bị Đường Lan kéo tay áo bên dưới, hai người lấy cớ Đường Lan phải an thai trở về. Đây ngược lại làm tôi càng thêm kỳ quái. Hơn nữa tôi chưa bao giờ nhìn thấy Đường Lan đến bệnh viện kiểm tra, mặc dù bụng càng lớn, bước đi cũng không tiện lắm, nhưng cô ấy chưa hề đề cập tới việc khi nào sinh con. Ngẫm lại buồn cười, ngay cả vợ tôi cũng nói sao tôi tích cực quan tâm như con mình sinh ra vậy.
Cuối cùng, tôi đã có cơ hội vào phòng họ, song, tôi tình nguyện bản thân chưa tiến vào thì hơn.
Ngày đó chồng của Đường Lan tìm tới tôi, tựa hồ có việc muốn nhờ, nhưng rồi muốn nói lại thôi, anh ta cắm tay phải trong túi, thời tiết rất nóng, anh ta lại mặc quần dài, hơn nữa tôi tựa hồ lờ mờ ngửi được mùi máu tươi. Anh chàng giải thích, vừa rồi giết con gà cho vợ, đun chút canh, nhưng mình có việc gấp, nhất định phải ra ngoài một chuyến, còn phiền tôi giúp đỡ chăm sóc một chút, hàng xóm chút nhỏ chuyện này, với tôi không thành vấn đề. Người đàn ông cảm ơn cáo từ, thuận tiện nói cho tôi biết, nồi đang đun gà, chờ Đường Lan tỉnh dậy bảo cô ấy ăn hết.
Tôi đi vào phòng họ, đây là lần đầu tiên tôi bái phỏng hàng xóm của mình. Nhà rất ngăn nắp, xem ra hai vợ chồng đều là người thích sạch sẽ, mặc dù bên cạnh chất rất nhiều hàng hóa nhưng lại thu dọn rất gọn gàng. Đường Lan ở bên trong nghỉ ngơi, tôi không tiện quấy rầy, vì vậy ngồi ngoài cửa trông canh gà trên bếp. (Khi đó nấu ăn khả năng chưa có bếp gas nhỉ, đại khái giống bà ngoại tôi, mỗi nhà mỗi hộ đều ở bên ngoài phòng dựng một cái lán, sau đó chất chút than nắm các loại, dùng lò nấu nướng, mặc dù phiền toái hơn nữa có dễ gây hỏa hoạn, nhưng là biện pháp tốt nhất, mỗi lần đến giờ cơm thì tới đây, mùi thức ăn và than nắm đặc biệt có trộn lẫn mùi cháy, thật sự rất khó quên)
Tôi nhìn bếp lò tỏa hơi nóng, mùi thịt dần dần thông qua mũi truyền vào đầu, tôi đã từng ngửi qua rất nhiều loại thịt, nhưng thủy chung không nghĩ ra đây là mùi thịt gì, dù sao tuyệt đối không phải thịt gà. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng dù gì mình không phải con nít, lục lọi nồi thức ăn nhà người ta, bị người khác biết chẳng phải cười đến rụng răng. Hương thịt không ngừng kích thích, phảng phất như một bàn tay, quét qua lòng tôi. Rốt cuộc, tôi nhịn không được nữa, đi qua đó, nhìn bốn bề vắng lặng một chút, cảm giác mình giống như kẻ trộm.
Đó là một lọ sành đáy xám đỉnh đen, xem chừng có chút tuổi rồi, thịt bên trong đã bắt đầu sôi sùng sục, thịt từng lát từng lát màu trắng non mịn, nhưng vô cùng mỏng cũng không lớn, mùi thịt phả vào mặt, tôi càng thêm khẳng định đây không phải là thịt gà.
Bên cạnh vừa vặn có đôi đũa, tôi lập tức kẹp lên một miếng, rất trơn, cơ hồ kẹp không được, song tôi vẫn thành công gắp ra, gắp miếng thịt tôi chần chờ một lúc, tới cùng ăn xong sẽ phát sinh chuyện gì? Tôi do dự đưa đũa đến bên miệng, mãi vẫn chưa ăn, cuối cùng quyết định cứ mang về nhìn kỹ rồi hãy nói, không ngờ đột nhiên cảm giác phía sau có người. Tôi thả thịt lại lọ sành, quả nhiên, Đường Lan một tay nâng bụng, một tay khác vịn tường, lạnh lùng nhìn tôi. Loại tình huống này, thật sự là tôi cả đời cũng chưa từng khó xử thế, hai người ngơ ngác đứng đó, hồi lâu không nói câu nào.
“Kỷ tiên sinh, thịt này là chồng tôi đun, cho phụ nữ mang thai ăn, ngài, không thích hợp.” Cô ấy rốt cuộc đã mở nói chuyện, tôi cũng gật đầu, đem chuyện anh chàng kia vừa rồi dặn dò kể cho Đường Lan, lập tức như chạy trốn trở về, khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy Đường Lan đã bắt đầu ăn.
Đại khái nửa tháng sau, đang ngủ say tôi đột nhiên bị tiếng kêu cửa dồn dập đánh thức, an ủi vợ con xong, khoác áo ra ngoài mở cửa, mặc dù ban ngày coi như nóng bức, nhưng mùa thu đêm lạnh thôi vẫn rất đả thương người.
Vừa mở cửa nhìn, cư nhiên là chồng của Đường Lan, tay anh ta đầy máu tươi, trên mặt cũng có, tôi cơ hồ giật cả mình, vốn đang có một chút buồn ngủ giờ đã hoàn toàn bay sạch, lập tức hỏi anh ta xảy ra chuyện gì. Trên mặt người đàn ông vừa vội, nhưng lại vẫn mang theo ít hưng phấn.
“Tiểu Lan sắp sinh rồi! Nhưng mà tôi ứng phó không xuể, đầu đứa bé bị kẹt, tôi không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là tìm tiên sinh!” Anh ta lo lắng nói chuyện cũng không rõ ràng, hơn nửa ngày tôi mới hiểu được, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy trên cổ ta phải anh ta dán một khối gì đó cỡ hộp diêm, hình vuông, hơn nữa phía trên tựa hồ vẽ phù chú, tôi nhìn quen mắt, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không nhớ nổi.
“Tại sao không đưa đến bệnh viện?” Tôi một bên lập tức đánh thức vợ, cô ấy biết chút chuyện về sinh nở.
Người đàn ông cúi đầu không nói lời nào, anh ta rửa tay, kéo tôi sang một bên.
“Kỷ tiên sinh, không phải vợ chồng tôi giấu giếm ngài, thật sự là không tiện mở miệng, chờ Tiểu Lan sinh con xong, chúng tôi sẽ kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho ngài được không?” Nếu anh ta đã nói vậy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ trách anh ta vài câu sao không chú ý đến triệu chứng sinh nở của vợ.
Hai nhà cơ hồ bận rộn tới hừng đông, hoàn hảo, Đường Lan rốt cuộc sinh hạ một bé trai. Đứa bé rất đẹp, cực kỳ giống Đường Lan, tiếng khóc vang dội. Mà Đường Lan khôi phục thần trí chuyện đầu tiên làm lại khiến tôi kỳ quái.
Thị lực của cô ấy có thể do chảy máu quá nhiều, còn chưa tốt lắm, nhưng cố ý muốn sờ đứa bé, khi tay cô ấy tiếp xúc đến mặt, miệng trên mặt đứa bé, mới yên tâm cười cười, tiếp theo mới an ổn mà ngủ. Chồng Đường Lan bận rộn xong, mời tôi đến nhà anh ta, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết.
"Ngài từng nghe đến 'Thiên Phong' chưa?" Người đàn ông đột nhiên hỏi. Tôi cực kỳ kinh ngạc, Thiên Phong tôi cũng chỉ từng nghe trong truyền thuyết, nghe nói Thiên Phong là loại bệnh kỳ quái, bình thường phát sinh trên trẻ con mới sinh, trẻ con bị Thiên Phong, sinh ra sẽ không có miệng, hơn nữa mắt cũng không mở được, qua không được bao lâu sẽ thống khổ chết đi, hơn nữa Thiên Phong tựa hồ khó giải, nghe nói là có liên quan đến cha mẹ, chỉ cần từng sinh con bị mắc Thiên Phong, sau này mỗi đứa trẻ sinh ra cũng sẽ giẫm vào bi kịch trước kia.
"Ba đứa con trước của tôi và Tiểu Lan, đều bị Thiên Phong." Mặc dù là một câu nói cực bình thường, lại khiến tôi vô cùng khiếp sợ, khó trách Đường Lan đối với trẻ con tốt như vậy. Nhưng mà, tôi mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn đứa trẻ trong nôi, đứa bé kia rõ ràng rất bình thường mà.
"Tôi biết ngài rất kỳ quái, tôi hiện giờ nói cho ngài biết lý do tại sao." Người đàn ông đứng dậy, đi vào phòng bếp, chờ khi anh ta ra, trong tay mang theo một con dao phay.
"Kỷ tiên sinh từng trải nhiều chuyện đời, song vẫn hy vọng ngài đừng hoảng hốt." Anh ta vừa nói xong, tiếp theo cuốn ống quần lên, sau đó dùng dao từ phía trên cắt lấy một mảng thịt lớn! Tôi nhất thời có loại cảm giác buồn nôn, tôi bắt đầu biết tại sao Đường Lan không cho cháu trai cô Tư ăn thịt rồi. Nhưng mà, chuyện càng kỳ lạ hơn lại xảy ra, vết thương vừa bị dao cắt, cư nhiên nhanh chóng khép lại, tôi thậm chí có thể nhìn thấy thịt non bên cạnh vết thương đang mấp máy, như xúc tu vậy, cả quá trình giống như dùng kim khâu lại mảnh vải rách vậy, chưa đến 1 phút sau, vết thương đã bình phục, phảng phất như chưa từng chịu đao thương vậy, nhưng mà, miếng thịt lớn máu chảy đầm đìa trên tay người đàn ông kia lại khiến tôi biết mới nãy không phải là ảo giác.
"Thịt phù!" Tôi rốt cuộc đã hiểu được, không tự giác mà hô lên. Người đàn ông rất kinh ngạc, song lập tức cũng thản nhiên nói.
"Quả nhiên Kỷ tiên sinh cũng biết." Anh ta dừng một chút, đem tay phải vươn đến. "Đúng vậy, đây là thịt phù."
"Thịt phù trong tác phẩm chữa bệnh hiếm trước kia có ghi lại, song quả thật từng có nghe đồn, vốn là dùng để dán trên gia súc, thịt kia liền lấy hoài không hết. Sau này Hoa Đà dùng cho chỗ vết thương lở loét, cũng cải tiến thành linh dược trị liệu ngoại thương hủ sinh cơ, mặc dù công hiệu không thần kỳ như thịt phù, nhưng rất có hiệu quả trị liệu, đáng tiếc phương pháp phối dược theo một lần vứt bỏ của vợ cai ngục, rốt cuộc đã không thể nào khảo chứng. Nhưng hai người làm sao biết đến thịt phù?" Tôi hỏi, người đàn ông lắc đầu không nói. Nhưng lại nói.
"Tiểu Lan sau khi mang thai ba lần trước đều là Thiên Phong, người cơ hồ sắp phát điên rồi, về sau quê nhà chúng tôi có một đạo nhân dạo chơi ngang qua, sau khi hỏi rõ tình huống lại nói Thiên Phong có thể giải, nhưng phải dùng thịt của chồng làm thuốc dẫn, phối thành thuốc, từ ngày mang thai bắt đầu dùng, mãi đến khi sinh hạ thai nhi. Biện pháp như thế mới đầu Tiểu Lan căn bản không đồng ý, bởi vì thế này ăn sạch tôi thành xương sợ rằng còn chưa đủ, về sau đạo nhân chịu không nổi năn nỉ, lại để lại một cái phù, nói là thịt phù, dán chỗ cổ tay phải, liền không cần lo lắng đến sinh mệnh, còn dặn dò, chỉ cần đợi đến khi đứa bé ra đời, phù chú có thể lấy xuống." Nói rồi, người đàn ông vuốt thịt phù trên cổ tay, tựa hồ có chút cảm khái.
"Kỳ thật, chỉ cần mẹ con họ bình an, cho dù đem thịt toàn thân tôi cắt xuống thì có tính là gì, vốn không định kể cho người khác biết, nhưng tôi biết thái độ làm người của Kỷ tiên sinh, hơn nữa ngài giúp tôi nhiều chuyện như vậy, gạt ngài nữa thật sự xấu hổ. Kỳ thật chúng tôi không phải người địa phương, tôi đợi mẹ con họ tĩnh dưỡng một ít thời gian, sẽ trở về quê." Nhìn ra được, đứa bé ra đời bình an khiến anh ta rất hưng phấn.
Rốt cuộc, vợ chồng Đường Lan vẫn chuyển đi, tên của đứa bé là tôi đặt, tôi vốn không chịu, nhưng họ kiên trì, tôi chỉ đành phải đặt cho đứa bé tên là Đường Hiểu, hy vọng đứa bé này sẽ không cô phụ một phen tâm huyết của cha mẹ nó. Về phần lá thịt phù kia, vợ chồng Đường Lan nói tặng cho tôi, tôi đương nhiên cao hứng, dù sao đây chính là thứ khả ngộ bất khả cầu, có đôi khi tôi cũng muốn dán thịt phù lên để thí nghiệm, nhưng dao đến bên người vẫn là bỏ qua, xem chừng không có loại dũng khí nguyện ý hy sinh này thì không làm được việc Phật tổ nói cắt thịt nuôi ưng kia."
Tôi lật đến mặt sau, quả nhiên kẹp theo lá phù chú, mặc dù đã phát vàng rồi. Nhìn thịt phù tôi cũng có loại xúc động nóng lòng muốn thử, song ngẫm lại vẫn là quên đi, sự tình qua lâu vậy rồi, vạn nhất phù chú này đã hết hạn sử dụng, tôi ngay cả đơn xin nghỉ ngày mai cũng chưa kịp viết.