Cấm quân chấn kinh, nhao nhao quỳ xuống hành lễ. Thời Niên đứng bất động tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, nam nhân kia đã nhanh chóng tiến lên, đem cô ôm vào trong ngực.
Gương mặt chạm vào lớp vải mát lạnh, Thời Niên theo bản năng muốn giãy giụa, lại nghe giọng hắn run run nói: “Tiểu mỹ nhân, là nàng thật sao?”
Động tác của cô cứng lại.
Ngữ khí của nam nhân vui sướng như thế, mang theo một chút thiên chân trẻ con, “Ta còn nghĩ ta đang nằm mơ…Là nàng thật sao? Nàng không chết? Hay là, nàng từ địa phủ…trở về thăm ta?”
Nói xong câu cuối cùng, có chút khẩn trương, giống như đang sợ hãi điều gì.
Lòng Thời Niên trở nên mềm mại, “Là ta, ta không có chết…”
Lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên buông tay, cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt. Trong bóng đêm, liếc mắt một cái cũng nhìn được bộ dáng quen thuộc của nữ hài, kỳ thật bọn họ cũng không ở chung được bao lâu, sau cái đêm hỏa lớn ở Tàng Long Sơn đó, khuôn mặt này dường như đã khắc vào lòng hắn, dù làm cách nào cũng không thể quên được.
Hắn từng cho rằng chết đi…Từng cho rằng ở trong lửa lớn đã hóa thành tro tàn…
Nhưng giờ phút này, nàng đang sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Thời Niên bị nhìn đến nhảy dựng, lặp lại nói: “Thật đó, ta không lừa người, ta đã trở về…”
Hắn bỗng nhiên hoan hô một tiếng, một tay chặn lấy cô bế lên. Thời Niên sợ tới mức la lên, đôi tay ôm chặt cổ hắn, hắn lại ha ha cười, ôm cô xoay vòng vòng, xoay xong cũng không buông ra, hôn thật mạnh lên trán cô, “Đúng vậy, nàng đã trở lại. Ta rất vui.”
Thời Niên ở trong ngực hắn, tim như nổi trống. Những người này đều có tật xấu gì thế! Lưu Triệt ôm cô xoay vòng vòng thì thôi, Chu Hậu Chiếu cũng như thế! Hoàng Đế các người đang lưu hành mốt này hả!?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hai mắt sáng rực, khóe miệng giương lên, vẻ mặt vui sướng chân thành như vậy, khiến cô cũng cười theo.
“Vi thần chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng phu nhân!” Tiền Ninh bỗng nhiên quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói, “Gia cùng phu nhân gặp lại nhau, thật là chuyện vui mừng, xem ra lão thiên cũng biết hai người chưa hết duyên phận, nên mới an bài lần gặp gỡ này! Quả nhiên là ý trời a Hoàng Thượng!”
“Nói rất đúng!” Chu Hậu Chiếu nói, “Tiền Ninh, ngươi đúng là càng ngày càng khéo nói, gia sẽ thưởng lớn!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Chu Hậu Chiếu rốt cuộc buông Thời Niên ra, lại vẫn cầm lấy tay cô, thỉnh thoảng sờ sờ một chút ngón tay, đôi mắt vẫn cứ nhìn mặt của cô, giống như vĩnh viễn đều xem không đủ. Thời Niên tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chính mình chết đi sống lại, Chu Hậu Chiếu hình như cũng rất vui vẻ. Nếu hắn vẫn giữ nguyên tâm tình như thế này, tạm thời không nghĩ đến điều khác, có lẽ, Nhiếp Thành cùng Lộ Tri Dao có thể nhân cơ hội này chạy thoát…
“Vạn Tuế Gia, vị này chính là áp trại phu nhân của ngài?” Một thanh âm có chút mềm nhẹ vang lên, Thời Niên quay đầu, nhìn đến một lão hoạn quan da mặt trắng nõn.
Lòng cô nhảy dựng. Có thể đi theo bên cạnh Chu Hậu Chiếu, lại ăn mặc thế này, tuổi tác như thế này, hay là vị trong truyền thuyết…Lưu Cẩn?
“Đúng vậy, đây là áp trại phu nhân gia tự mình cướp về, Lưu công công còn chưa thấy qua nhỉ? Thế nào, có phải rất xứng đôi với gia?”
“Phu nhân như hoa như ngọc, đương nhiên xứng đôi với gia” Lưu Cẩn cười nói, “Chỉ là nô sài vốn tưởng cả đời này không thể thấy được ngọc diện của phu nhân, vậy mà phu nhân đột nhiên xuất hiện trong Báo Phòng…”
Chu Hậu Chiếu sửng sốt, “Đúng rồi, làm sao nàng lại tới đây? Tới tìm ta sao?”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi ở Tàng Long Sơn, nàng từng nói qua muốn làm lão bà Hoàng Đế, muốn làm nương nương. Hay là, nàng đã biết thân phận của hắn cho nên chủ động tìm tới?
Khi nghĩ đến điều này, cảm giác đầu tiên của Chu Hậu Chiếu không phải là phiền chán, mà là may mắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy làm Hoàng Đế có gì tốt, cũng chịu đựng đủ những kẻ vì thân phận Hoàng Đế này mà tiếp cận hắn. Nàng thích làm nương nương, trùng hợp thật, hắn có khả năng cho nàng làm nương nương.
Tiền Ninh nói đúng. Bọn họ đúng là duyên phận do trời cao sắp đặt.
Hắn chờ mong nhìn về hướng Thời Niên, biểu tình nữ hài lại có chút chần chờ, giống như không biết phải trả lời như thế nào. Hắn bỗng sửng sốt, rồi như từ trên mây tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh một chút, mới phát hiện những điều nãy giờ mà hắn đã xem nhẹ.
Không, nàng không phải đến tìm hắn, thời điểm gặp phải, nàng rõ ràng đang muốn đào tẩu. Cai ngục nói, những người kia dùng tư ấn của hắn giải thoát tên tù phạm, mà tư ấn đó lại đang ở trong tay nàng…
Nàng tới để cứu người…
Thời Niên nhìn thấy biểu tình của nam nhân bình tĩnh trở lại, trong lòng vang lên chuông cảnh báo, Lưu Cẩn thì đắc ý. Tuy rằng không biết nữ nhân này từ nơi nào nhảy ra, nhưng phản ứng của Tiền Ninh làm hắn khẩn trương, bọn họ đang đấu tới hồi căng thẳng, nếu lúc này hắn lại có một sủng phi làm trợ lực, mình liền không có phần thắng!
Cũng may, lần này Tiền Ninh đặt cược sai người rồi, nữ nhân này toàn bộ đều rất đáng ngờ, chỉ cần Vạn Tuế Gia hiểu điều này, chắc chắn sẽ không muốn giữ lại nàng…
Nghĩ như vậy, hắn lại đổ thêm dầu vào lửa, “May mắn là Vạn Tuế Gia để lại tư ấn kia cho phu nhân, nếu không làm sao biết phu nhân tới đây, có khi còn bỏ lỡ cơ hội gặp mặt nữa!”
Hừ mụ nội ngươi tên thái giám chết bầm cứ giở trò thọc gậy bánh xe này!
Thời Niên vừa gấp lại vừa tức, lúc này mới nhận thức được tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm. Cô giả truyền thánh dụ, mang đi phạm nhân chạy thoát, việc này nghĩ chút liền hiểu, Chu Hậu Chiếu khẳng định cũng đoán ra đồng lõa của cô còn đang ở trong Báo Phòng. Nếu hắn hạ lệnh khóa cung, lục soát toàn bộ, Nhiếp Thành cùng Lộ Tri Dao sớm muộn gì cũng bị bắt lại…
“A.” Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên cười khẽ.
Thời Niên kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy thần sắc của Chu Hậu Chiếu nhàn nhạt, phân phó nói: “Tiền Ninh, truyền chỉ, giải trừ lệnh cấm, bảo bọn họ không cần lục soát nữa. Mặt khác, tối nay mở cửa cung cho đến giờ Tý, chỉ cần có lệnh bài là có thể ra vào cung. Đi đi.”
“Hoàng Thượng?!” Lưu Cẩn cả kinh nói.
Tâm Tiền Ninh cũng nhảy dựng. Mệnh lệnh này thật sự rất khác thường, đừng nói hôm nay trong cung xác thật có người khả nghi trà trộn, dù là ngày thường, cửa cung cũng không mở trễ đến như thế. Định nói ra nghi hoặc, lại nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Đế, hắn bỗng hiểu ra, lớn tiếng nói: “Tuân lệnh, thần lập tức đi làm!”
Tiền Ninh dẫn cả đám người cuồn cuộn rời di, Chu Hậu Chiếu vừa quay đầu thấy Thời Niên đang choáng váng, vẻ mặt giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại. Biểu tình này khiến hắn hài lòng, cúi người, xoa mặt nàng, cười tủm tỉm nói: “Có đói bụng không? Giờ này nên dùng bữa tối rồi, chúng ta đừng đứng hứng gió nữa, ta mời nàng ăn ngon.”
Lần ở Hán triều trước đó, mặc dù Thời Niên cũng từng ở Hoàng Cung, nhưng khi đó sản xuất không phát triển lắm, tính tình Lưu Triệt cũng không phải quá xa hoa, cơ hội Thời Niên được mở rộng tầm mắt cũng có hạn. Mà lần này, cô mới chân chính kiến thức được cái gì gọi là phú quý thiên gia.
Bên ngoài trời giá rét, trong tẩm điện lại ấm áp như mùa xuân, cung điện vàng ngọc, rường cột nguy nga, cung nhân ăn mặc váy áo hoa lệ, tóc búi trễ xuống, ngọc bội lay động, đi lại như một làn gió thơm phả vào mặt. Trên bàn dài đầy những món ngon trân quý, đủ loại sắc màu, đựng trong chén dĩa vàng ngọc, nhìn đến hoa cả mắt.
Nhưng Thời Niên nhìn hết thảy, cũng không có ăn uống.
“Như thế nào không ăn?” Chu Hậu Chiếu hỏi.
Nam nhân mặc một thân long bào minh hoàng, bởi vì ở trong điện, hắn cởi kim quan xuống, lấy khăn vấn tóc, giống như đang ở nhà. Nhìn hắn xa lạ như vậy, cùng với người tác phong kiệt ngạo tùy ý ở Tàng Long Trại kia, dường như là hai người khác nhau. Mà cái cung điện hoa lệ này cùng bộ quần áo thêu kim long ngũ trảo cũng như đang nhắc nhở Thời Niên, chính mình đang đối diện với thiên tử Đại Minh.
Nhận thức này khiến cô trở nên cảnh giác. Ý chỉ mà hắn truyền xuống kia đã chứng minh hắn đều đoán được tất cả, thế thì tại sao lại mở cửa cung? Bọn họ tự tiện xông vào cung, giả truyền thánh chỉ, cướp đi phạm nhân. Ba cái tội lớn này chẳng lẽ hắn không để bụng một chút nào sao?
Hay là nói, sau đó hắn còn có âm mưu khác…
Trong đầu cô suy nghĩ loạn chuyển, đã tính toán xong, định mở miệng, Chu Hậu Chiếu lại bật cười, “Đang nghĩ làm thế nào để lừa gạt gia?”
“Hoàng Thượng…”
Chu Hậu Chiếu chống cằm, giống như có chút bất đắc dĩ, “Nàng thật sự không cần phải nghĩ nhiều như vậy, gia mở cửa cung, thì chính là mở cửa cung. Đã qua một canh giờ rồi, bọn họ nếu không phải kẻ vô dụng, khẳng định đã có biện pháp ra ngoài.”
Thời Niên lúc này thật sự không biết nói gì, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Hoàng Thượng, ta không rõ…”
Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nữ hài mê man, phảng phất như thật sự rất khó hiểu. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đang khó hiểu. Hắn không kinh ngạc việc nàng biết được thân phận của hắn, tin tức Hoàng Thượng ở Tàng Long Sơn diệt phỉ có thể nói cả thiên hạ đều biết, nàng lại còn có cái tư ấn kia, đoán ra hắn là ai cũng không phải việc khó. Nhưng chính vì điều này hắn mới cảm thấy không rõ, nàng rõ ràng biết hắn là đương kim thiên tử, vì sao lại không tới tìm hắn? Thật vất vả đến đây, lại nghĩ cách thoát ra?
Nữ nhân trên đời này, bất luận mang tâm tư gì, sau khi biết được thân phận của hắn, chẳng phải đều sẽ nhào vào sao? Vẫn là, nàng không biết hắn có thể cho nàng những gì?
Nghĩ như vậy, Chu Hậu Chiếu cầm tay cô, nghiêm túc nói: “Còn không phải chỉ là một tên phạm nhân sao, nàng muốn cứu hắn ra, thì gia liền thả hắn đi. Nàng là áp trại phu nhân của gia, cũng là nữ chủ nhân của Báo Phòng này. Nàng muốn bắt ai hay thả ai đều do nàng định đoạt.”
Nữ chủ nhân Báo Phòng…
Biểu tình Thời Niên biến đổi, khẩn trương nhìn Chu Hậu Chiếu. Không phải chứ, một lần trước ở Tàng Long Sơn đã giam giữ cô, giờ còn muốn lưu cô lại?
Chẳng lẽ cô lại lần nữa làm hoàng phi?
Chu Hậu Chiếu nhìn thấy bữa tối gần như chưa hề đụng qua, “À, ta nhớ ra rồi, khó trách nàng không muốn ăn. Nàng đã nói trù nghệ của mình bất phàm, có thể làm ra đồ ăn người khác không làm được, tay nghề ngự trù của gia, chắc nàng cũng chướng mắt đi?”
“Hoàng Thượng…”
“Khi nào lại làm mì cho ta đi.” Chu Hậu Chiếu mỉm cười nói, “Trước đó nghĩ nàng không còn nữa, lòng ta vẫn thấy tiếc lắm, cho rằng cả đời này đều không thể ăn được món mì ngon như vậy…”
Thời Niên bỗng nhiên đứng lên, cứng rắn nói: “Hoàng Thượng, ta không thể làm mì cho ngài.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lúc trước ngài đã đáp ứng sẽ đưa ta về Kinh Sư, nhưng cuối cùng không làm được, cho nên ta cũng sẽ không làm mì cho ngài đâu.”
“Nhưng nàng đã trở về rồi còn gì.”
“Là ta tự mình trở về! Không tính!”
Cô căn bản đang muốn chơi xấu, dù cho Hoàng Đế đối với nữ nhân cũng khá nhẫn nại, nhưng nói chuyện kiểu này cũng khiến những người bên cạnh bị dọa sợ không nhẹ. Dù sao trong lòng Thời Niên đã quyết định rồi, cô nhất định không đáp ứng hắn, nếu không sẽ lại giẫm vào vết xe đổ Lưu Triệt!
Chu Hậu Chiếu trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cười nói, “Nàng muốn cùng ta tính toán hả, ta cũng có chuyện cần tính sổ với nàng đây.”
“Tính…tính sổ gì?” Chẳng lẽ là chuyện hôm nay?
“Nàng rõ ràng không chết, tại sao lại gạt ta?”
Ánh nến lay lắt, Chu Hậu Chiếu nhìn cô chăm chú, nói: “Nàng biết không, sau trận hỏa hoạn ở Tàng Long Sơn, ta mang theo người lên núi lục soát suốt năm ngày để tìm nàng.”
Tim Thời Niên ngừng đập, không lên tiếng.
Cô đương nhiên biết. Khi họ còn đang lục soát ở Tàng Long Sơn, cô đang lẩn tránh ở Chân Định Phủ, cũng nghe nói việc Hoàng Đế tự mình dẫn người lên núi tìm kiếm. Lúc ấy cô còn lo lắng, sau khi xảy ra hỏa hoạn, tình hình trên núi vẫn còn chưa rõ, lỡ hắn có gặp nguy hiểm gì thì phiền toái.
“Đáng tiếc, ta tìm lâu như vậy, lại cũng không tìm được gì. Bọn họ nói nàng đã chết, ta cũng cảm thất như vậy, ngay cả hài cốt cũng không tìm được…Lòng ta rất khổ sở, cho nên liền đem toàn bộ sơn phỉ giết sạch, một tên cũng không tha. Nhưng cho dù có giết hết bọn họ, lòng ta vẫn không thoải mái, làm gì cũng thấy vô nghĩa, luôn nghĩ, nếu lại có thể nhìn thấy nàng một lần thì tốt rồi.
Chiều nay, khi nhìn thấy tư ấn kia ở địa lao, nàng có biết ta vui vẻ đến dường nào không? Tiểu mỹ nhân, ta mặc kệ nàng vì điều gì mà đến, gia thích nàng, sẽ không để bụng đến những cái đó. Nàng phạm tội khi quân, giả mạo thánh dụ, tội gì ta cũng đều có thể khoan thứ, chỉ cần, nàng chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”
Hắn nói đến đây, liền đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhéo nhéo cằm, “Không phải nàng muốn làm nương nương sao? Muốn ở nhà lớn, mặc hoa phục, ăn sung mặc sướng, hiện tại đều được. Hôm khác gia sẽ mang nàng trở về Tử Cấm Thành, phong nàng làm Quý Phi, nàng muốn ở đâu, làm gì, gia đều sẽ bên cạnh nàng…”
Thời Niên ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nam nhân trước mặt này, là người tôn quý nhất Đại Minh, tọa ủng thiên hạ, tùy hứng làm bậy, muốn gì thì có nấy. Giống như hiện tại, hắn vừa dọa vừa dỗ cô, thủ đoạn đan xen, ngay cả vị trí Quý Phi, cũng nói nhẹ nhàng như là hứa sẽ mua một món đồ chơi cho cô vậy.
Nhưng tất cả những điều này, đều là vì muốn giữ lại một nữ nhân không rõ lai lịch.
Chu Hậu Chiếu nhìn biểu tình của cô, cho rằng cô động tâm, trong lòng thả lỏng. Hắn lại nghĩ đến lời Lưu Cẩn nói, nếu không phải chính mình đúng lúc bắt được nàng, có phải bây giờ nàng đã bỏ chạy mất, một câu nói cũng không gửi gắm lại?
Còn may, nàng đồng ý ở lại.
Nghĩ như thế, tâm tình hắn kích động, giơ tay ôm eo cô. Nữ hài hoảng loạn ngẩng đầu, biểu tình kia ở trong mắt hắn thật vô cùng đáng yêu, hắn hạ lông mi, cọ nhẹ mũi của cô, kêu: “Thời Niên…”
Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên nàng. Kỳ thật nàng đã sớm nói tên mình cho hắn, nhưng hắn lại chưa từng kêu, cứ luôn miệng nghịch ngợm gọi tiểu mỹ nhân. Nhưng giờ phút này, hắn lại bỗng nhiên muốn gọi tên nàng
Hắn cảm thấy tên này rất êm tai, thực hợp với nàng.
Cung nhân toàn điện đều né tránh cúi đầu, hắn cứ ôm cô vào ngực như vậy, thấp giọng nói: “Thời Niên, Thời Quý Phi nương nương…”
Giống như đang trêu đùa gọi cái danh xưng này, hắn cúi đầu định hôn môi cô, nữ hài lại dường như nghe tiếng kêu này mà bừng tỉnh, nhanh chóng nói: “Ta đã có chồng!”
Động tác của hắn cứng đờ, “Cái gì?”
Sắc mặt của cô hơi trắng, lại dứt khoát nhìn thẳng vào hắn, lặp lại nói: “Ta không trở lại tìm người bởi vì ta đã sớm gả chồng. Cho nên, Hoàng Thượng, ta không thể làm Quý Phi nương nương của ngài.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thật là mệt chết, một chương này đại khái viết tận 8 tiếng đồng hồ, 7 giờ viết xong, lại thêm một giờ sửa chữa【 mặt xám như tro tàn
Có phải hay không bị tiêu đề của ta lừa? Cho rằng Thời Niên làm Quý Phi? Thật ra, là ngươi không muốn làm Quý Phi, muốn làm là có thể thôi!
Cảm tạ nhóm thổ hào bá vương phiếu, thật lâu không có cảm tạ a a a a! Ta phân vài lần dán ha! Yêu mọi người!!!
Gương mặt chạm vào lớp vải mát lạnh, Thời Niên theo bản năng muốn giãy giụa, lại nghe giọng hắn run run nói: “Tiểu mỹ nhân, là nàng thật sao?”
Động tác của cô cứng lại.
Ngữ khí của nam nhân vui sướng như thế, mang theo một chút thiên chân trẻ con, “Ta còn nghĩ ta đang nằm mơ…Là nàng thật sao? Nàng không chết? Hay là, nàng từ địa phủ…trở về thăm ta?”
Nói xong câu cuối cùng, có chút khẩn trương, giống như đang sợ hãi điều gì.
Lòng Thời Niên trở nên mềm mại, “Là ta, ta không có chết…”
Lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên buông tay, cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt. Trong bóng đêm, liếc mắt một cái cũng nhìn được bộ dáng quen thuộc của nữ hài, kỳ thật bọn họ cũng không ở chung được bao lâu, sau cái đêm hỏa lớn ở Tàng Long Sơn đó, khuôn mặt này dường như đã khắc vào lòng hắn, dù làm cách nào cũng không thể quên được.
Hắn từng cho rằng chết đi…Từng cho rằng ở trong lửa lớn đã hóa thành tro tàn…
Nhưng giờ phút này, nàng đang sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Thời Niên bị nhìn đến nhảy dựng, lặp lại nói: “Thật đó, ta không lừa người, ta đã trở về…”
Hắn bỗng nhiên hoan hô một tiếng, một tay chặn lấy cô bế lên. Thời Niên sợ tới mức la lên, đôi tay ôm chặt cổ hắn, hắn lại ha ha cười, ôm cô xoay vòng vòng, xoay xong cũng không buông ra, hôn thật mạnh lên trán cô, “Đúng vậy, nàng đã trở lại. Ta rất vui.”
Thời Niên ở trong ngực hắn, tim như nổi trống. Những người này đều có tật xấu gì thế! Lưu Triệt ôm cô xoay vòng vòng thì thôi, Chu Hậu Chiếu cũng như thế! Hoàng Đế các người đang lưu hành mốt này hả!?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hai mắt sáng rực, khóe miệng giương lên, vẻ mặt vui sướng chân thành như vậy, khiến cô cũng cười theo.
“Vi thần chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng phu nhân!” Tiền Ninh bỗng nhiên quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói, “Gia cùng phu nhân gặp lại nhau, thật là chuyện vui mừng, xem ra lão thiên cũng biết hai người chưa hết duyên phận, nên mới an bài lần gặp gỡ này! Quả nhiên là ý trời a Hoàng Thượng!”
“Nói rất đúng!” Chu Hậu Chiếu nói, “Tiền Ninh, ngươi đúng là càng ngày càng khéo nói, gia sẽ thưởng lớn!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Chu Hậu Chiếu rốt cuộc buông Thời Niên ra, lại vẫn cầm lấy tay cô, thỉnh thoảng sờ sờ một chút ngón tay, đôi mắt vẫn cứ nhìn mặt của cô, giống như vĩnh viễn đều xem không đủ. Thời Niên tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chính mình chết đi sống lại, Chu Hậu Chiếu hình như cũng rất vui vẻ. Nếu hắn vẫn giữ nguyên tâm tình như thế này, tạm thời không nghĩ đến điều khác, có lẽ, Nhiếp Thành cùng Lộ Tri Dao có thể nhân cơ hội này chạy thoát…
“Vạn Tuế Gia, vị này chính là áp trại phu nhân của ngài?” Một thanh âm có chút mềm nhẹ vang lên, Thời Niên quay đầu, nhìn đến một lão hoạn quan da mặt trắng nõn.
Lòng cô nhảy dựng. Có thể đi theo bên cạnh Chu Hậu Chiếu, lại ăn mặc thế này, tuổi tác như thế này, hay là vị trong truyền thuyết…Lưu Cẩn?
“Đúng vậy, đây là áp trại phu nhân gia tự mình cướp về, Lưu công công còn chưa thấy qua nhỉ? Thế nào, có phải rất xứng đôi với gia?”
“Phu nhân như hoa như ngọc, đương nhiên xứng đôi với gia” Lưu Cẩn cười nói, “Chỉ là nô sài vốn tưởng cả đời này không thể thấy được ngọc diện của phu nhân, vậy mà phu nhân đột nhiên xuất hiện trong Báo Phòng…”
Chu Hậu Chiếu sửng sốt, “Đúng rồi, làm sao nàng lại tới đây? Tới tìm ta sao?”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi ở Tàng Long Sơn, nàng từng nói qua muốn làm lão bà Hoàng Đế, muốn làm nương nương. Hay là, nàng đã biết thân phận của hắn cho nên chủ động tìm tới?
Khi nghĩ đến điều này, cảm giác đầu tiên của Chu Hậu Chiếu không phải là phiền chán, mà là may mắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy làm Hoàng Đế có gì tốt, cũng chịu đựng đủ những kẻ vì thân phận Hoàng Đế này mà tiếp cận hắn. Nàng thích làm nương nương, trùng hợp thật, hắn có khả năng cho nàng làm nương nương.
Tiền Ninh nói đúng. Bọn họ đúng là duyên phận do trời cao sắp đặt.
Hắn chờ mong nhìn về hướng Thời Niên, biểu tình nữ hài lại có chút chần chờ, giống như không biết phải trả lời như thế nào. Hắn bỗng sửng sốt, rồi như từ trên mây tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh một chút, mới phát hiện những điều nãy giờ mà hắn đã xem nhẹ.
Không, nàng không phải đến tìm hắn, thời điểm gặp phải, nàng rõ ràng đang muốn đào tẩu. Cai ngục nói, những người kia dùng tư ấn của hắn giải thoát tên tù phạm, mà tư ấn đó lại đang ở trong tay nàng…
Nàng tới để cứu người…
Thời Niên nhìn thấy biểu tình của nam nhân bình tĩnh trở lại, trong lòng vang lên chuông cảnh báo, Lưu Cẩn thì đắc ý. Tuy rằng không biết nữ nhân này từ nơi nào nhảy ra, nhưng phản ứng của Tiền Ninh làm hắn khẩn trương, bọn họ đang đấu tới hồi căng thẳng, nếu lúc này hắn lại có một sủng phi làm trợ lực, mình liền không có phần thắng!
Cũng may, lần này Tiền Ninh đặt cược sai người rồi, nữ nhân này toàn bộ đều rất đáng ngờ, chỉ cần Vạn Tuế Gia hiểu điều này, chắc chắn sẽ không muốn giữ lại nàng…
Nghĩ như vậy, hắn lại đổ thêm dầu vào lửa, “May mắn là Vạn Tuế Gia để lại tư ấn kia cho phu nhân, nếu không làm sao biết phu nhân tới đây, có khi còn bỏ lỡ cơ hội gặp mặt nữa!”
Hừ mụ nội ngươi tên thái giám chết bầm cứ giở trò thọc gậy bánh xe này!
Thời Niên vừa gấp lại vừa tức, lúc này mới nhận thức được tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm. Cô giả truyền thánh dụ, mang đi phạm nhân chạy thoát, việc này nghĩ chút liền hiểu, Chu Hậu Chiếu khẳng định cũng đoán ra đồng lõa của cô còn đang ở trong Báo Phòng. Nếu hắn hạ lệnh khóa cung, lục soát toàn bộ, Nhiếp Thành cùng Lộ Tri Dao sớm muộn gì cũng bị bắt lại…
“A.” Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên cười khẽ.
Thời Niên kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy thần sắc của Chu Hậu Chiếu nhàn nhạt, phân phó nói: “Tiền Ninh, truyền chỉ, giải trừ lệnh cấm, bảo bọn họ không cần lục soát nữa. Mặt khác, tối nay mở cửa cung cho đến giờ Tý, chỉ cần có lệnh bài là có thể ra vào cung. Đi đi.”
“Hoàng Thượng?!” Lưu Cẩn cả kinh nói.
Tâm Tiền Ninh cũng nhảy dựng. Mệnh lệnh này thật sự rất khác thường, đừng nói hôm nay trong cung xác thật có người khả nghi trà trộn, dù là ngày thường, cửa cung cũng không mở trễ đến như thế. Định nói ra nghi hoặc, lại nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Đế, hắn bỗng hiểu ra, lớn tiếng nói: “Tuân lệnh, thần lập tức đi làm!”
Tiền Ninh dẫn cả đám người cuồn cuộn rời di, Chu Hậu Chiếu vừa quay đầu thấy Thời Niên đang choáng váng, vẻ mặt giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại. Biểu tình này khiến hắn hài lòng, cúi người, xoa mặt nàng, cười tủm tỉm nói: “Có đói bụng không? Giờ này nên dùng bữa tối rồi, chúng ta đừng đứng hứng gió nữa, ta mời nàng ăn ngon.”
Lần ở Hán triều trước đó, mặc dù Thời Niên cũng từng ở Hoàng Cung, nhưng khi đó sản xuất không phát triển lắm, tính tình Lưu Triệt cũng không phải quá xa hoa, cơ hội Thời Niên được mở rộng tầm mắt cũng có hạn. Mà lần này, cô mới chân chính kiến thức được cái gì gọi là phú quý thiên gia.
Bên ngoài trời giá rét, trong tẩm điện lại ấm áp như mùa xuân, cung điện vàng ngọc, rường cột nguy nga, cung nhân ăn mặc váy áo hoa lệ, tóc búi trễ xuống, ngọc bội lay động, đi lại như một làn gió thơm phả vào mặt. Trên bàn dài đầy những món ngon trân quý, đủ loại sắc màu, đựng trong chén dĩa vàng ngọc, nhìn đến hoa cả mắt.
Nhưng Thời Niên nhìn hết thảy, cũng không có ăn uống.
“Như thế nào không ăn?” Chu Hậu Chiếu hỏi.
Nam nhân mặc một thân long bào minh hoàng, bởi vì ở trong điện, hắn cởi kim quan xuống, lấy khăn vấn tóc, giống như đang ở nhà. Nhìn hắn xa lạ như vậy, cùng với người tác phong kiệt ngạo tùy ý ở Tàng Long Trại kia, dường như là hai người khác nhau. Mà cái cung điện hoa lệ này cùng bộ quần áo thêu kim long ngũ trảo cũng như đang nhắc nhở Thời Niên, chính mình đang đối diện với thiên tử Đại Minh.
Nhận thức này khiến cô trở nên cảnh giác. Ý chỉ mà hắn truyền xuống kia đã chứng minh hắn đều đoán được tất cả, thế thì tại sao lại mở cửa cung? Bọn họ tự tiện xông vào cung, giả truyền thánh chỉ, cướp đi phạm nhân. Ba cái tội lớn này chẳng lẽ hắn không để bụng một chút nào sao?
Hay là nói, sau đó hắn còn có âm mưu khác…
Trong đầu cô suy nghĩ loạn chuyển, đã tính toán xong, định mở miệng, Chu Hậu Chiếu lại bật cười, “Đang nghĩ làm thế nào để lừa gạt gia?”
“Hoàng Thượng…”
Chu Hậu Chiếu chống cằm, giống như có chút bất đắc dĩ, “Nàng thật sự không cần phải nghĩ nhiều như vậy, gia mở cửa cung, thì chính là mở cửa cung. Đã qua một canh giờ rồi, bọn họ nếu không phải kẻ vô dụng, khẳng định đã có biện pháp ra ngoài.”
Thời Niên lúc này thật sự không biết nói gì, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Hoàng Thượng, ta không rõ…”
Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nữ hài mê man, phảng phất như thật sự rất khó hiểu. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đang khó hiểu. Hắn không kinh ngạc việc nàng biết được thân phận của hắn, tin tức Hoàng Thượng ở Tàng Long Sơn diệt phỉ có thể nói cả thiên hạ đều biết, nàng lại còn có cái tư ấn kia, đoán ra hắn là ai cũng không phải việc khó. Nhưng chính vì điều này hắn mới cảm thấy không rõ, nàng rõ ràng biết hắn là đương kim thiên tử, vì sao lại không tới tìm hắn? Thật vất vả đến đây, lại nghĩ cách thoát ra?
Nữ nhân trên đời này, bất luận mang tâm tư gì, sau khi biết được thân phận của hắn, chẳng phải đều sẽ nhào vào sao? Vẫn là, nàng không biết hắn có thể cho nàng những gì?
Nghĩ như vậy, Chu Hậu Chiếu cầm tay cô, nghiêm túc nói: “Còn không phải chỉ là một tên phạm nhân sao, nàng muốn cứu hắn ra, thì gia liền thả hắn đi. Nàng là áp trại phu nhân của gia, cũng là nữ chủ nhân của Báo Phòng này. Nàng muốn bắt ai hay thả ai đều do nàng định đoạt.”
Nữ chủ nhân Báo Phòng…
Biểu tình Thời Niên biến đổi, khẩn trương nhìn Chu Hậu Chiếu. Không phải chứ, một lần trước ở Tàng Long Sơn đã giam giữ cô, giờ còn muốn lưu cô lại?
Chẳng lẽ cô lại lần nữa làm hoàng phi?
Chu Hậu Chiếu nhìn thấy bữa tối gần như chưa hề đụng qua, “À, ta nhớ ra rồi, khó trách nàng không muốn ăn. Nàng đã nói trù nghệ của mình bất phàm, có thể làm ra đồ ăn người khác không làm được, tay nghề ngự trù của gia, chắc nàng cũng chướng mắt đi?”
“Hoàng Thượng…”
“Khi nào lại làm mì cho ta đi.” Chu Hậu Chiếu mỉm cười nói, “Trước đó nghĩ nàng không còn nữa, lòng ta vẫn thấy tiếc lắm, cho rằng cả đời này đều không thể ăn được món mì ngon như vậy…”
Thời Niên bỗng nhiên đứng lên, cứng rắn nói: “Hoàng Thượng, ta không thể làm mì cho ngài.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lúc trước ngài đã đáp ứng sẽ đưa ta về Kinh Sư, nhưng cuối cùng không làm được, cho nên ta cũng sẽ không làm mì cho ngài đâu.”
“Nhưng nàng đã trở về rồi còn gì.”
“Là ta tự mình trở về! Không tính!”
Cô căn bản đang muốn chơi xấu, dù cho Hoàng Đế đối với nữ nhân cũng khá nhẫn nại, nhưng nói chuyện kiểu này cũng khiến những người bên cạnh bị dọa sợ không nhẹ. Dù sao trong lòng Thời Niên đã quyết định rồi, cô nhất định không đáp ứng hắn, nếu không sẽ lại giẫm vào vết xe đổ Lưu Triệt!
Chu Hậu Chiếu trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cười nói, “Nàng muốn cùng ta tính toán hả, ta cũng có chuyện cần tính sổ với nàng đây.”
“Tính…tính sổ gì?” Chẳng lẽ là chuyện hôm nay?
“Nàng rõ ràng không chết, tại sao lại gạt ta?”
Ánh nến lay lắt, Chu Hậu Chiếu nhìn cô chăm chú, nói: “Nàng biết không, sau trận hỏa hoạn ở Tàng Long Sơn, ta mang theo người lên núi lục soát suốt năm ngày để tìm nàng.”
Tim Thời Niên ngừng đập, không lên tiếng.
Cô đương nhiên biết. Khi họ còn đang lục soát ở Tàng Long Sơn, cô đang lẩn tránh ở Chân Định Phủ, cũng nghe nói việc Hoàng Đế tự mình dẫn người lên núi tìm kiếm. Lúc ấy cô còn lo lắng, sau khi xảy ra hỏa hoạn, tình hình trên núi vẫn còn chưa rõ, lỡ hắn có gặp nguy hiểm gì thì phiền toái.
“Đáng tiếc, ta tìm lâu như vậy, lại cũng không tìm được gì. Bọn họ nói nàng đã chết, ta cũng cảm thất như vậy, ngay cả hài cốt cũng không tìm được…Lòng ta rất khổ sở, cho nên liền đem toàn bộ sơn phỉ giết sạch, một tên cũng không tha. Nhưng cho dù có giết hết bọn họ, lòng ta vẫn không thoải mái, làm gì cũng thấy vô nghĩa, luôn nghĩ, nếu lại có thể nhìn thấy nàng một lần thì tốt rồi.
Chiều nay, khi nhìn thấy tư ấn kia ở địa lao, nàng có biết ta vui vẻ đến dường nào không? Tiểu mỹ nhân, ta mặc kệ nàng vì điều gì mà đến, gia thích nàng, sẽ không để bụng đến những cái đó. Nàng phạm tội khi quân, giả mạo thánh dụ, tội gì ta cũng đều có thể khoan thứ, chỉ cần, nàng chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”
Hắn nói đến đây, liền đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhéo nhéo cằm, “Không phải nàng muốn làm nương nương sao? Muốn ở nhà lớn, mặc hoa phục, ăn sung mặc sướng, hiện tại đều được. Hôm khác gia sẽ mang nàng trở về Tử Cấm Thành, phong nàng làm Quý Phi, nàng muốn ở đâu, làm gì, gia đều sẽ bên cạnh nàng…”
Thời Niên ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nam nhân trước mặt này, là người tôn quý nhất Đại Minh, tọa ủng thiên hạ, tùy hứng làm bậy, muốn gì thì có nấy. Giống như hiện tại, hắn vừa dọa vừa dỗ cô, thủ đoạn đan xen, ngay cả vị trí Quý Phi, cũng nói nhẹ nhàng như là hứa sẽ mua một món đồ chơi cho cô vậy.
Nhưng tất cả những điều này, đều là vì muốn giữ lại một nữ nhân không rõ lai lịch.
Chu Hậu Chiếu nhìn biểu tình của cô, cho rằng cô động tâm, trong lòng thả lỏng. Hắn lại nghĩ đến lời Lưu Cẩn nói, nếu không phải chính mình đúng lúc bắt được nàng, có phải bây giờ nàng đã bỏ chạy mất, một câu nói cũng không gửi gắm lại?
Còn may, nàng đồng ý ở lại.
Nghĩ như thế, tâm tình hắn kích động, giơ tay ôm eo cô. Nữ hài hoảng loạn ngẩng đầu, biểu tình kia ở trong mắt hắn thật vô cùng đáng yêu, hắn hạ lông mi, cọ nhẹ mũi của cô, kêu: “Thời Niên…”
Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên nàng. Kỳ thật nàng đã sớm nói tên mình cho hắn, nhưng hắn lại chưa từng kêu, cứ luôn miệng nghịch ngợm gọi tiểu mỹ nhân. Nhưng giờ phút này, hắn lại bỗng nhiên muốn gọi tên nàng
Hắn cảm thấy tên này rất êm tai, thực hợp với nàng.
Cung nhân toàn điện đều né tránh cúi đầu, hắn cứ ôm cô vào ngực như vậy, thấp giọng nói: “Thời Niên, Thời Quý Phi nương nương…”
Giống như đang trêu đùa gọi cái danh xưng này, hắn cúi đầu định hôn môi cô, nữ hài lại dường như nghe tiếng kêu này mà bừng tỉnh, nhanh chóng nói: “Ta đã có chồng!”
Động tác của hắn cứng đờ, “Cái gì?”
Sắc mặt của cô hơi trắng, lại dứt khoát nhìn thẳng vào hắn, lặp lại nói: “Ta không trở lại tìm người bởi vì ta đã sớm gả chồng. Cho nên, Hoàng Thượng, ta không thể làm Quý Phi nương nương của ngài.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thật là mệt chết, một chương này đại khái viết tận 8 tiếng đồng hồ, 7 giờ viết xong, lại thêm một giờ sửa chữa【 mặt xám như tro tàn
Có phải hay không bị tiêu đề của ta lừa? Cho rằng Thời Niên làm Quý Phi? Thật ra, là ngươi không muốn làm Quý Phi, muốn làm là có thể thôi!
Cảm tạ nhóm thổ hào bá vương phiếu, thật lâu không có cảm tạ a a a a! Ta phân vài lần dán ha! Yêu mọi người!!!