Ngón tay thon dài có chút tái nhợt dùng sức hạ dấu cách cuối cùng lên bàn phím, một nam sinh mang kính không gọng tỉ mỉ kiểm tra lại lời bình luận dài năm nghìn chữ trên cái khung nhỏ trên màn hình, xác định không có câu nào có vấn đề gì xong rồi mới vừa lòng nhấn vào nút xác nhận gửi bên góc phải cửa sổ.
Sau khi nhìn thấy bên dưới cửa sổ xuất hiện một dòng chữ nho nhỏ màu xanh lục «Bình luận của bạn đã đăng tải thành công, xin cảm ơn!», nam sinh mới thở ra một hơi thật dài. Lòng bàn tay đầy mồ hôi, ai không biết còn tưởng rằng anh ta vừa mới thổ lộ với nữ thần chứ.
Viết xong bình luận thì cảm thấy thần kí thanh sảng, nam sinh kiểm tra lại số tiền JJ còn dư của mình, cuối cùng quyết định tặng cho nam thần một cái pháo hoa, thế là anh cảm thấy viên mãn rồi.
Thế nhưng pháo hoa vẫn chưa kịp bắn, trên vai đã bị ai đó vỗ một cái thật mạnh, một giọng nam trong trẻo ghé vào lỗ tai anh và nói: "Hàn Thanh Ngạn, lão già kêu cậu hai giờ chiều đi trông và đánh giá lũ sinh viên năm hai giúp ông ấy kìa."
Nam sinh bị vỗ bả vai đẩy đẩy mắt kính, quay đầu nhìn cái tên đang đứng sau lưng mình, mặt lạnh nói: "Tần đại gia, rõ ràng là lão ấy tìm anh tới giúp mà, sao anh không tự mình đi đi?"
Nam sinh được gọi là Tần đại gia Tần Nhạc nghe cậu bạn của mình nói vậy thì nhếch miệng nở nụ cười và nói: "Tiểu Yến Tử, em xem bình thường anh đây cũng đối xử với em rất rốt mà...."
"Nói luôn đi." Biểu tình của Hàn Thanh Ngạn không hề thay đổi, mặt vẫn cứ lạnh nhạt như trước cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của bạn mình.
"Được rồi, chính là chiều hôm nay anh đây muốn ra ngoài hẹn hò." Tần Nhạc buông tay, gọn gàng dứt khoát phun ra nguyên nhân chính. Sau đó lập tức chuyển về vẻ mặt nịnh hót, cười cười nói: "Tiểu Yến Tử em lại rảnh rỗi, thế thì giúp anh đi. Hơn nữa cái chuyện trông coi và đánh giá này, em trực tiếp chọn bừa một chuyện cho bọn nó học là được, đơn giản."
Hàn Thanh Ngạn khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi vẫn cứ gật đầu đồng ý. Thế nhưng trước khi Tần Nhạc hoan hô thì anh vẫn cứ mở miệng nói: “Loại chuyện này lần sau anh tự làm nhé, tôi không giúp anh nữa đâu.”
“Được, được.” Tần Nhạc cười tươi rói xoa xoa đầu Hàn Thanh Nhạc một phen, cười như hoa cúc nở rộ ra ngoài.
Hàn Thanh Nhạc nhìn theo cậu bạn của mình ra ngoài, sau đó mới yên lặng đưa ánh mắt trở về màn hình máy tính.
Thứ anh đang nhìn lúc này là chương cuối cùng truyện mới của Tri Nguyên Kỳ Phồn, sau khi thuận lợi bắn một cái pháo hoa, Hàn Thanh Ngạn nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình một cái, bây giờ là mười hai giờ.
Còn hai tiếng nữa.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, vươn tay lấy điện thoại đặt báo thức một giờ bốn mươi phút, sau đó quyết định ôn lại câu chuyện mà mình đã đọc hơn một tháng nay một lần nữa.
Nói đến Tri Nguyên Kỳ Phồn, anh ta một một tác giả hợp đồng của Tấn giang*. Chuyên viết mấy chuyện tình yêu, cũng chính là tiểu thuyết hai tên đàn ông giảo cơ* ấy. Trong cộng đồng mạng thì được xem là một nhân vật cấp bập đại thần có bút danh nói ra cái là không ai không biết.
*Tấn giang: Là một trang web nổi tiếng của Trung quốc/ *giảo cơ: làm gay
Hàn Thanh Ngạn từ khi biết tính hướng của mình đã mê đọc tiểu thuyết trên mạng, thế nên đương nhiên biết cái vị tác giả tên Tri Nguyên Kỳ Phồn ấy.
Ban đầu tác phẩm vị tác giả truyện đồng tính hướng hiện thực này được đăng trên một trang đạo văn*, kết quả là kiến cho Hàn Thanh Ngạn trẻ người non dạ khóc như mưa. Sau khi lục soát tác giả phát hiện ra hai ba truyện nữa của tác giả này, từ đó Tri Nguyên Kỳ Phồn đã oanh liệt trở thành nam thần đệ nhất và duy nhất trong lòng đứa nhỏ Hàn Thanh Ngạn.
*đạo văn: đem truyện từ trang web gốc sang những trang web khác
Sau đó mỗi khi Tri Nguyên Kỳ Phổ viết truyện, đều sẽ xuất hiện một ID độc giả trung thành [Thanh Nham] viết bình luận thật dài, mỗi bình luận đều không dưới năm nghìn chữ.
TOP 10 bá vương* cũng chẳng thể thiếu bóng dáng của cái người tên Thanh Nham này, thậm chí ID này có một lần còn may mắn đứng đầu tiên trong danh sách của Tri Nguyên Kỳ Phổ.
*bá vương: những người chi tiêu nhiều, chỉ việc nạp tiền vào trang web để sử dụng
Tuy rằng sẽ bị vượt mặt rất nhanh, nhưng cái lịch sử quang vinh này cũng là thứ mà bất cứ fan cuồng nào cũng muốn giữ làm kỷ niệm.
Loại cảm giác yêu cuồng điên nam thần này khiến cho vị fan cuồng người Hán nào đó thích mê, nhưng cùng với cái sự thích mê ấy, anh lại còn cảm thấy chuyện này rất chi là ngược tâm nữa bởi —— nam thần chưa từng trả lời những bình luận dài ngoằng của anh.
Chuyện này nói ra thì sẽ thấy rất ngược, lúc Hàn Thanh Ngạn biết nam thần, nam thần người ta đã là đại thần rồi. Hơn nữa làm nam thần đại thần cho nên người ta cơ bản không bao giờ nhìn khu bình luận.
Ngẫm lại thì thật ra cũng dễ hiểu, một câu chuyện thì có đến hơn một vạn bình luận, nhìn từng cái thì chắc sẽ hoa mắt chóng mặt đau đầu mất.
Cho nên quý ngài fan cuồng cảm thấy anh cũng có thể hiểu cho nam thần ở phương diện này. Cái tâm tình chờ mong nam thần trả lời bình luận, cứ theo từng quyển từng quyển truyện nam thần viết ra mà phai nhạt dần đi, Hàn Thanh Ngạn dần dần bình tĩnh trở lại.
Nam thần tồn tại chỉ là để thờ phụng! Trả lời bình luận thì làm sao có thể bảo trì được hình tượng đứng trên tủ lạnh của người ta cơ chứ!
Chờ đợi nam thần trả lời lại bình luận chỉ dành cho cái lũ yếu bạo*! Đám phàm nhân à, mê trong thầm lặng mới là chính đạo a!
*yếu bạo: có thể hiểu là thực lực/ năng lực quá yếu
Loại tự an ủi này nói thật ra thì rất ngược, thế nhưng Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình chịu ngược đã thành quen rồi, nếu mà có ngày nam thần trả lời lại anh, trái lại anh sẽ cảm thấy có phải mình vẫn chưa tỉnh ngủ hay không nhỉ.
Vẫn duy trì suy nghĩ như vậy, Hàn Thanh Ngạn say Tri Nguyên Kỳ Phồn đã bốn năm.
Đến khi ngấu nghiến lại từng câu từng chữ tác phẩm mới nhất của Tri Nguyên Kỳ Phồn được một nửa, điện thoại của Hàn Thanh Ngạn lại chợt kêu “ong ong”.
Một giờ bốn mươi, nếu còn không thu dọn đồ đạc để đến dạy thay giúp ông già thì anh chắc chắn sẽ muộn.
Hàn Thanh Ngạn lưu luyến nhìn lướt qua màn hình đầy chữ, sau đó nhanh tay tắt máy đi, vào buồng vệ sinh trong kí túc xá rửa mặt rửa mũi. Rồi vươn tay tùy tiện vơ một cuốn sách trên bàn rồi đi về phía lớp năm hai của giảng viên mình dạy.
Hàn Thanh Ngạn là học sinh giỏi của hệ tiếng trung đại học D, thế nhưng tuổi mới có vừa tròn mười tám.
Chủ yếu là do hồi bé ba mẹ dạy dỗ rằng không được phép thua kém người ta, thế nên cuộc sống mười mấy năm nay trên cơ bản là đều chìm trong bài tập và học bổ túc vô tận. Cho đến phút cuối thi đậu vào hệ tiếng trung của đại học D với một thành tích không tồi, cuộc sống học tập như thể ác mộng của anh mới có thể xem như tạm dừng lại.
Cơ mà cái việc thắng lợi đứng đầu về thành tích cũng không phải là không có hậu quả, hậu quá lớn nhất trong đó chính là —— Hàn Thanh Ngạn biến thành một tên mặt than không thích nói chuyện.
Không thích nói chuyện chủ yếu là do không thể tán gẫu với đám bạn có tuổi xấp xỉ với mình cùng lớp, mà mặt than là do không có tiếng nói chung với bạn học, ngay cả cười một tẹo cũng không thể cười cho nổi.
Loại cảm giác này ngẫm lại cũng thấy khó có thể chịu đựng thật, thiên tài cũng không phải thuận buồm xuôi gió a.
Sau khi lên đại học trái lại cũng có vài điểm tốt, Hàn Thanh Ngạn lớn lên rất thanh tú, nữ sinh trong khoa đều thích đùa với anh, nhưng không có một ai nguyện ý nói chuyện yêu đương với thằng em nhỏ hơn mình ba bốn tuổi.
Điều này cũng khiến cho Hàn Thanh Ngạn dần dần phát hiện ra, anh hình như không có hứng thú với con gái.
Phát hiện này khiến cho Hàn Thanh Ngạn tự cho rằng mình mắc quái bệnh, cuối cùng lên mạng tra một vòng mới hiểu ra, anh là gay, là góc khuất của xã hội, là kẻ chỉ có thể im lặng nhìn người mình thích kết hôn với người khác, dù dì thì những người ủng hộ tình yêu dị tính vẫn cao hơn.
Từ đó, Hàn Thanh Ngạn đã tự mở cho mình một cánh cửa dẫn đến thế giới mới.
Nhưng cánh cửa này của anh, quá chăng cũng chỉ mở ra một hai lần, ở lần thứ ba, anh thậm chí còn không dám YY mình với học trưởng đẹp trai nữa.
Mà nam thần duy nhất của anh là Tri Nguyên Kỳ Phồn, nhưng anh lại chẳng biết gì về nam thần cả, thậm chí ngay cả tên thật, ảnh chụp gì gì đó cũng không tìm được.
Cho nên cho dù có lúc Hàn Thanh Ngạn mơ thấy mình và nam thần làm chuyện xấu hổ, mặt của nam thần cũng đều bị một đám mây đen che sạch.
Hừ, giấc mơ đáng xấu hổ của tui chỉ là mơ thấy mình làm chuyện xấu hổ với một nhân vật chính không có mặt mũi khác thôi mà.
Fan cuồng nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này chẳng có gì là đáng xấu hổ cả, trái lại hình như khá đáng sợ đó.
Bạn có thể tưởng tượng ra cái cảnh mình XXOO lên đỉnh rồi, muốn hôn môi thế nhưng lúc đó lại phát hiện ra đối phương chẳng hề có mặt chứ! Giấc mộng như vậy quả thực sẽ hạ thấp độ đẹp giai của nam thần trong lòng tui đấy!
Trong khi đầu óc vẫn đang nhớ lại nội dung tiểu thuyết, Hàn Thanh Ngạn cũng đi đến cửa lớp học.
Giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, một giờ năm mươi bảy.
Hàn Thanh Ngạn vừa lòng gật đầu, anh rất thích loại cảm giác như kiểu lập tức bước vào một cái gì đó mới mẻ này nhé.
Anh đứng trước cửa chỉnh lại quần áo một lát, sau khi xác định mình thoạt nhìn không có vấn đề gì rồi mới đẩy cửa bước vào.
Việc đánh giá văn học là một việc không thể thiếu trong hệ Tiếng trung, trong lớp học hay ngoài hành lang cũng đều có học sinh ngồi rải rác.
Hàn Thanh Ngạn nhìn lướt qua đại khái một cái, nhận ra tổng cộng cũng có hơn 30 người.
Kết quả trong dự kiến.
Trốn học vốn là một việc rất phổ biến trong trường đại học, nếu có một lớp mà giáo sư thường xuyên không đích thân đứng lớp giảng dạy mà ủy thác hai ba nghiên cứu sinh đứng lớp hộ, nếu mấy tên nghiên cứu sinh ấy không đáng tin đến mức mà ngay cả việc thiết yếu cần làm như điểm danh cũng không làm thì lớp ấy trên cơ bản cũng chẳng có ai nguyện ý theo học.
Cho nên mới nói, hơn 30 người đã là nhiều rồi.
Hàn Thanh Ngạn tự an ủi mình một chút, sau đó đặt cuốn sách mà anh tùy ý vơ lấy lên bàn, quyết định lát nữa mình sẽ trực tiếp nói theo nội dung quyển sách này.
Sau khi đứng vững, anh bèn nhìn lướt qua lớp học, còn chưa kịp nói năng gì đã thấy một nam sinh đang cúi đầu không biết là đang sắp xếp cái gì chợt ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng ngồi thẳng người dậy hệt như ngó thấy Thượng đế. Sửng sốt vài giây sau đó mới cúi đầu tiếp lục thu dọn đồ đạc của mình.
Hàn Thanh Ngạn nghe thấy tiếng chuông báo vào lớp nhưng ánh mắt anh lại cứ nhìn chăm chăm vào cậu nam sinh đang luống cuống nhặt đồ vừa mới rơi xuống đất của mình lên.
Cho đến khi nam sinh nọ ôm máy tính bảng và một quyển sách Hàn Thanh Ngạn không nhìn rõ tên vội vội vàng càng chạy từ cuối lớp lên đầu lớp ngồi xuống xong, Hàn Thanh Ngạn mới nghiêm mặt mở miệng nói: “Vào lớp!”
Cái cậu học sinh vừa mới vợt lên bàn đầu kia có một cái đầu húi cua, cậu ta cười cười nhìn chằm chằm Hàn Thanh Ngạn, khiến cho tên gay nọ đột nghiên nghĩ —— tóc húi cua có bề ngoài đẹp trai ghê.
Sau khi sửng sốt một lát, Hàn Thanh Ngạn bèn cúi đầu tính toán xem nên bắt đầu dạy dỗ với quyển sách này thế nào đây.
Chính là nháy mắt khi nhìn thấy tên quyển sách, Hàn Thanh Ngạn đã xác định hôm nay mình không xong rồi. Trên bàn giáo viên kia chính là một quyển sách dài có thế 《Yết Kim Môn 》. Thoạt nhìn thì rất văn nghệ, nhưng sau khi nhìn thấy tên tác giả, thì sẽ phát hiện ra cuốn sách này thật ta cũng chẳng đứng đắn chi. Vấn đề bé ti tí duy nhất của quyển sách này chính là nam nhân vật chính của truyện này chỉ thích người có giới tính là nam.
《Yết Kim Môn 》 là tiểu thuyết cổ phong ngược tâm mới xuất bản của Tri Nguyên Kỳ Phồn, đề cập tới cuộc sống của nhân vật chính cùng tên gay của anh ta, cuối cùng khi độc giả thấy cái kết chắc chắn là HE rồi thì lại trực tiếp dẫn đến cái kết một kẻ chết một kẻ đi tu, khiến cho độc giả không khỏi hô to ngược tâm móa.
Đương nhiên trong đó cũng có Hàn Thanh Ngạn.
Chẳng qua là sau khi ngược tâm hoàn toàn, bạn Hàn fan cuồng vẫn yên lặng mua quyển sách đó về.
Thật ra chuyện mới xảy ra có hai ngày trước thôi, thế nên Hàn Thanh Ngạn mới định sau khi tĩnh tâm thì sẽ đọc lại tự ngược một lần nữa nên trực tiếp quăng lên trên bàn luôn.
Cũng chính chuyện này đã dẫn đến một tình huống xấu hổ thế này đây.
Đọc một quyển sách miêu tả mấy chàng gay trước mặt một đám học sinh xấp xỉ tuổi mình sao, Hàn Thanh Ngạn tự hỏi xem da mình đã đủ dày để come out trước mặt mọi người rồi hay không. Nhưng lúc này trong tay anh chỉ có mỗi một quyển sách này, chẳng lẽ muốn anh ra vẻ đại gia tự bịa một chuyện ra cho học sinh thảo luận chắc?
Chuyện này đơn giản chính là lừa học sinh.
Được rồi, tuy rằng anh vốn ôm loại tâm tình chết người không đền mạng tới, nhưng muốn lừa thì cũng phải lừa cho có phong cách chứ, không thể biểu hiện rõ ràng như vậy được.
Làm sao, làm sao để ra vẻ là một đại gia bịa chuyện ra cho qua một tiết đây? Hay là trực tiếp cho tự học luôn nhỉ?
Hàn Thanh Ngạn thật muốn cho mình một cái tát, điên hay sao mà tự nhiên lại nghĩ đến Tri Nguyên Kỳ Phồn cũng cần phải bịa truyện để kiếm cơm chứ! Không thể được! Tại sao mình lại có thể nhớ tới chuyện này của nam thần vào lúc này được chứ?
Bất quá ngẫm lại cho dù nam thần có phải bịa chuyện kiếm cơmthì nam thần cũng manh thiệt ha.
Vì thế nên hon ba mươi mống học sinh trong lớp liền nhìn thấy thầy giáo nhỏ dạy thay của họ nói xong Vào lớp thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào bàn giáo viên nhíu mày, nhíu mày trong chốc lát xong thì liền khôi phục vẻ mím môi nghiêm mặt lúc trước, không rõ là đang suy nghĩ cái gì.
Nam sinh ngồi cạnh cái cậu nam sinh vừa mới chuyển chỗ lên bàn đầu kia huých huých tay cậu ta, nhỏ giọng nói: “Sơ Phàm, cậu xem thầy giáo hôm nay bị làm sao thế? Không phải là tức giận vì thấy hôm nay quá ít người tới chứ?”
Tề Sơ Phàm hơi nghiêng người sang bên cạnh, kéo xe khoảng cách giữa cậu ta với nam sinh nọ rồi mới nói: “Cậu đừng nói nữa, quấy rầy tớ nghe giảng.”
“Thằng quỷ nói gì thế, thầy giáo còn chưa bắt đầu giảng bài cơ mà!” Bị bạn tốt của mình ghét bỏ, Trương Thành Hạo cũng không tức giận, chỉ nhỏ giọng chế nhạo:“Cũng không biết là ai hôm nay nói rằng mình muốn ngồi hàng cuối, nè nè, cậu thu liếm chút đi, nước miếng chảy ra nhanh thật!”
“Cậu ghen tị vì tớ không chảy nước miếng với cậu chứ gì?” Tề Sơ Phàm ném cho Trương Thành Hạo một cái liếc xéo, sau đó lập tức dính ánh mắt lên người Hàn Thanh Ngạn, nhìn đến không chớp mắt, “Cậu đừng quấy rầy tớ nữa, thầy giáo bắt đầu giảng bài rồi kìa.”
Trương Thành Hạo: "..."
Cậu ta nhún nhún vai, cũng lười nói thêm với thằng bạn đang trong trạng thái hoa si của mình.
Hàn Thanh Ngạn suy nghĩ đến nam thần một lát, cuối cùng mới nhận ra rằng mình đang lên lớp dạy thay. Cảm giác rất dọa người, mặt nhất định đã đỏ bừng rồi!
Anh lại nhíu mày, đúng lúc này anh đột nhiên nhớ ra trong tay của cái cậu học sinh mới trèo lên bàn đầu ngồi kia cũng có một quyển sách na ná thế.
Không biết là sách gì, nhưng cậu ta có phải cũng là một tên gay không ta?
Trời không tuyệt đường người, Hàn Thanh Ngạn chậm rãi đi xuống bục giảng, đi về phía Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm nhìn thầy giáo nhỏ đi về phía mình, cậu ta cảm thấy cả tâm lẫn thân đều nằm trong đống lửa. Mẹ nó, đây là lần đầu tiên thầy giáo hướng dẫn chuyên môn đi về phía cậu đó, hơn nữa nhìn bộ dáng hình như là muốn hỏi mình cái gì đó, quả thực đúng là…..sót ruột quá!
Vốn là một chuyện hết sức đáng mừng, nhưng nhớ lại những gì cậu đã làm, Tề Sơ Phàm sâu sắc cảm thấy Hàn Thanh Ngạn nhất định là muốn trách cậu vấn đề chưa ổn định chỗ ngồi khi vào lớp đây mà.
Thế thì chẳng phải ấn tượng đầu tiên của cậu với thầy giáo nhỏ sẽ rất kém hay sao? Tề Sơ Phàm cảm thấy có chút khổ sở.
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi thầy giáo yêu quở trách.
Kết quả cậu lại nghe thấy tiếng mang theo âm giọng mũi thiếu niên của Hàn Thanh Ngạn nhỏ giọng nói với cậu rằng: “Bạn học, có thể cho tôi mượn quyển sách của bạn một lát không?”
Tề Sơ Phàm vội mở mắt ra, cậu cho rằng giây phút này là do mình tưởng tượng ra. Cho đến khi Hàn Thanh Ngạn không nhìn được nữa đành phải giơ tay vẫy vẫy trước mắt cậu mới có thể phá vỡ giây phút nhìn nhau đắm đuối ngắn ngủi của hai người.
“Thầy giáo hỏi mượn sách của cậu.” Trương Thành Hạo thật sự không đành lòng nhìn bạn tốt của mình phát ngốc, nhỏ giọng ghé lỗ tai cậu nhắc nhở một câu.
Tề Sơ Phàm lập tức lấy tay mở hộc bàn ra lấy quyển sách nọ, dùng hai tay đưa nó đến trước mặt Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn bị hành động cung kính của cậu hoa dọa sợ, nhưng vẫn kịp phản ứng lại trong tích tắc, dùng hai tay nhận lấy quyển sách kia. Thuận tiện cho Tề Sơ Phàm một câu vô cùng trịnh trọng: “Cảm ơn.”
Màn này trong mắt Trương Thành Hạo ngồi bên cạnh vây xem quả thực y hệt như lễ công bố giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Oscar, nếu lúc này thầy giáo nhỏ mà có thể ngẫu hứng nói một đoạn cảm ơn ba cảm ơn mẹ nữa thì đúng là không chê vào đâu được.
Thế nhưng cái cảnh tượng chẳng ra đâu này bất quá cũng chỉ nằm trong trí tưởng tượng của bộ não mình thôi.
Hàn Thanh Ngạn sau khi nhận lấy quyển sách kia thì liền nhìn lướt qua bìa sách, bên trên có một dòng chữ đỏ viền vàng lấp lánh—— 《Phong Thần Bảng》.
Hoàn hảo hoàn hảo, sách này cho dù có hơi ca ngợi mê tín phong kiến một chút, nhưng ít nhất cũng có thể dạy dỗ mọi người đừng khiêu khích những thứ chưa từng thuộc về mình.
Không đúng, là dạy dỗ mọi người phải kính thần yêu thần, dù sao đại khái cũng có ý tứ như thế, ít nhất thì hồ li tinh Đát Kỷ mà Ân Trụ thích cũng là một cô bé không chứ không phải một cậu bé.
Thế là đủ rồi!
Qúy ngài cơ lão cảm thấy bạn học cung cấp cho anh ta quyển sách này chính là vị cứu tinh thượng tiên phái xuống giúp anh! Anh có thể chia 100% tình cảm của mình với nam thần ra một chút…..
Thực ra cũng không cần phải chia, anh sẽ yên lặng cảm ơn bạn học này ở trong lòng mình, về phần tình yêu với nam thần, phải yêu toàn thân toàn tâm, một chút cũng không thể thiếu a.
Nghĩ thế, Hàn Thanh ngạn bèn vững lòng giảng bàn, hai tay anh đặt trên bàn giáo viên, rất chi là công thức hóa biểu đạt ý xin lỗi với các học sinh vì mình quên sách ở nhà, sau đó tỏ ý rằng nội dung của lễ giám định này chủ yếu sẽ là các học sinh cùng nhau nghe thầy giáo giảng về câu chuyện 《Phong Thần Bảng 》.
Bạn học trong lớp đều tỏ vẻ rất hiểu cho sai lầm nho nhỏ này của thầy giáo, về phần kể chuyện xưa linh tinh, dù sao thì yêu cầu gì thì làm nấy thôi, chỉ cần thầy giáo nhỏ không tức giận nhất quyết đòi điểm danh thì còn lại sao cũng được.
Vì thế nên buổi học liền biến thành Hàn Thanh Ngạn liên tiếp kể lại những mẩu truyện trong Phong Thần Bảng, học sinh bên dưới thích làm gì thì làm, thậm chí còn có ngược trực tiếp lôi máy tính bảng ra đặt lên bàn chơi game.
Duy chỉ có một người, chẳng hề sợ Hàn Thanh Ngạn niệm đi niệm lại đến nhàm tai, quyển sách ấy có dày hơn nữa, cậu ta cũng dùng vẻ mặt nghiêm nghiêm túc túc ngồi nghe Hàn Thanh Ngạn nói, không ngừng để giọng nói của anh truyền vào trong tai mình.
Không cần phải nói, người này chính là tác giả cung cấp 《 Phong Thần Bảng 》—— Tề Sơ Phàm.
Một đường nói xong một tiết, Hàn Thanh Ngạn nói đến miệng khô lưỡi khô, Tề Sơ Phàm nghe chính là hàng vạn hàng nghìn chứ. Cậu vốn tưởng lúc trả sách cuối cùng cũng có cơ hội để đề cao bản thân trước mặt thầy giáo một chút, nào ngờ Hàn fan cuồng lại chìm đắm trong sự nhớ nhung nam thần, sau khi cho cậu một tiếng cảm ơn rồi trả lại sách, thậm chí còn chẳng thèm đợi cậu nói một câu “Đừng khách khí!” đã mang theo quyển 《Yết Kim Môn 》hấp tấp chạy đi.
Anh ta nhẹ nhàng tới, và cũng nhẹ nhàng mà đi như vậy đó, phất phất tay, chỉ lưu lại một quyển 《 Phong thần 》.
“Nè! Người đã đi xa rồi mà cậu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh hả?” Trương Thành Hạo thật sự không chịu nổi việc thằng bạn tốt của mình nhìn thấy thầy giáo nhỏ là dính luôn mắt vào, cậu ta giơ tay vỗ lưng Tề Sơ Phàm một phát, khiến cho Tề Sơ Phàm đau đến nhe răng trợn mắt.
Bất quá Tề Sơ Phàm trái lại cũng không trách bạn tốt vì đã giúp mình gọi hồn về, mà cậu chỉ vòng tay ra sau xoa xoa lưng mình, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa lớp học, nói: “Nếu tớ nhìn không lầm thì quyển sách mà thầy giáo cầm trong tay vừa rồi hình như là 《Yết Kim Môn 》.”
Trương Thành Hạo chậc chậc hai tiếng: “Tề Sơ Phàm tiểu tử, cậu không phải là yêu đơn phương đến độ xuất hiện ảo giác luôn rồi đó chứ? Thầy giáo nhỏ người ta là thiên tài, là thiên tài lạnh lùng cấm dục đó, người ta có khả năng đi đọc tiểu thuyết tương thân tương ái giữa hai thằng gay mà cậu viết ra sao?”
“Nói không chừng.” Tề Sơ Phàm mở miệng than thở, cái dự đoán trong lòng vơi mất phân nửa. Mới vừa rồi Hàn Thanh Ngạn cầm sách trực tiếp đi qua người cậu, trong khoảng khắc dừng lại cảm ơn ngoại trừ có thể nhìn thấy màu sắc đại khái trên bìa sách ra thì cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Quả đúng như lời Trương Thành Hạo nói, là do mình yêu mến đơn phương nên xuất hiện ảo giác rồi.
Tề Sơ Phàm thở dài một tiếng lắc đầu, cũng không tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa.
Lại nói đến Hàn Thanh Ngạn đang vội vội trở về kí túc xá từ lớp học, anh cảm thấy bản thân mình hôm nay quả thực đã suýt chết. Đầu tiên là mang nhầm sách, sau đó lúc ra khỏi lớp còn làm rơi quyển 《 Yết Kim Môn 》khiến cho người ta suýt nữa thì nhìn thấy.
Quyển truyện gay mình cầm trong tay, dù thế nào cũng không thể bị người khác nhìn thấy a.
Buổi chiều không có tiết, Hàn Thanh Ngạn bèn đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra thì vừa xoa tóc vừa ôn lại một nửa cuốn tiểu thuyết trong máy tính.
Ký túc xá của đại học D thường rất tốt, nhất là phòng đôi của nghiên cứu sinh có hẳn một đãi ngộ có phòng vệ sinh riêng.
Hàn Thanh Ngạn sở dĩ ở ký túc xá cùng Tần Nhạc cũng là bởi Tần Nhạc không phải gay cũng là một tên dưa chuột đen, thường xuyên không về kí túc, cái nơi dành cho hai người tốt đẹp này, trái lại càng giống như căn nhà một gian của anh hơn.
Fan cuồng nhìn truyện của nam thần, vẫn có thể làm cho mình cảm thấy như vừa tiến vào trạng thái nhập định.
Hàn Thanh Ngạn đọc một lèo hết cả quyển chuyện thì đến năm giờ chiều. Anh cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, có một tin nhắn chưa đọc.
“Đêm nay anh không về, Tiểu Yến Tử đừng cô chẩm khó ngủ nhé.”
Cái tên gửi tin nhắn không cần nhìn đã biết đó là Tần Nhạc.
Hàn Thanh Ngạn sớm đã thành quen, thuận tay trả lời một câu biết rồi, sau đó tùy tiện nhét di động vào trong túi, chuẩn bị ra ngoài kiếm đồ ăn
Sau khi nhìn thấy bên dưới cửa sổ xuất hiện một dòng chữ nho nhỏ màu xanh lục «Bình luận của bạn đã đăng tải thành công, xin cảm ơn!», nam sinh mới thở ra một hơi thật dài. Lòng bàn tay đầy mồ hôi, ai không biết còn tưởng rằng anh ta vừa mới thổ lộ với nữ thần chứ.
Viết xong bình luận thì cảm thấy thần kí thanh sảng, nam sinh kiểm tra lại số tiền JJ còn dư của mình, cuối cùng quyết định tặng cho nam thần một cái pháo hoa, thế là anh cảm thấy viên mãn rồi.
Thế nhưng pháo hoa vẫn chưa kịp bắn, trên vai đã bị ai đó vỗ một cái thật mạnh, một giọng nam trong trẻo ghé vào lỗ tai anh và nói: "Hàn Thanh Ngạn, lão già kêu cậu hai giờ chiều đi trông và đánh giá lũ sinh viên năm hai giúp ông ấy kìa."
Nam sinh bị vỗ bả vai đẩy đẩy mắt kính, quay đầu nhìn cái tên đang đứng sau lưng mình, mặt lạnh nói: "Tần đại gia, rõ ràng là lão ấy tìm anh tới giúp mà, sao anh không tự mình đi đi?"
Nam sinh được gọi là Tần đại gia Tần Nhạc nghe cậu bạn của mình nói vậy thì nhếch miệng nở nụ cười và nói: "Tiểu Yến Tử, em xem bình thường anh đây cũng đối xử với em rất rốt mà...."
"Nói luôn đi." Biểu tình của Hàn Thanh Ngạn không hề thay đổi, mặt vẫn cứ lạnh nhạt như trước cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của bạn mình.
"Được rồi, chính là chiều hôm nay anh đây muốn ra ngoài hẹn hò." Tần Nhạc buông tay, gọn gàng dứt khoát phun ra nguyên nhân chính. Sau đó lập tức chuyển về vẻ mặt nịnh hót, cười cười nói: "Tiểu Yến Tử em lại rảnh rỗi, thế thì giúp anh đi. Hơn nữa cái chuyện trông coi và đánh giá này, em trực tiếp chọn bừa một chuyện cho bọn nó học là được, đơn giản."
Hàn Thanh Ngạn khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi vẫn cứ gật đầu đồng ý. Thế nhưng trước khi Tần Nhạc hoan hô thì anh vẫn cứ mở miệng nói: “Loại chuyện này lần sau anh tự làm nhé, tôi không giúp anh nữa đâu.”
“Được, được.” Tần Nhạc cười tươi rói xoa xoa đầu Hàn Thanh Nhạc một phen, cười như hoa cúc nở rộ ra ngoài.
Hàn Thanh Nhạc nhìn theo cậu bạn của mình ra ngoài, sau đó mới yên lặng đưa ánh mắt trở về màn hình máy tính.
Thứ anh đang nhìn lúc này là chương cuối cùng truyện mới của Tri Nguyên Kỳ Phồn, sau khi thuận lợi bắn một cái pháo hoa, Hàn Thanh Ngạn nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình một cái, bây giờ là mười hai giờ.
Còn hai tiếng nữa.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, vươn tay lấy điện thoại đặt báo thức một giờ bốn mươi phút, sau đó quyết định ôn lại câu chuyện mà mình đã đọc hơn một tháng nay một lần nữa.
Nói đến Tri Nguyên Kỳ Phồn, anh ta một một tác giả hợp đồng của Tấn giang*. Chuyên viết mấy chuyện tình yêu, cũng chính là tiểu thuyết hai tên đàn ông giảo cơ* ấy. Trong cộng đồng mạng thì được xem là một nhân vật cấp bập đại thần có bút danh nói ra cái là không ai không biết.
*Tấn giang: Là một trang web nổi tiếng của Trung quốc/ *giảo cơ: làm gay
Hàn Thanh Ngạn từ khi biết tính hướng của mình đã mê đọc tiểu thuyết trên mạng, thế nên đương nhiên biết cái vị tác giả tên Tri Nguyên Kỳ Phồn ấy.
Ban đầu tác phẩm vị tác giả truyện đồng tính hướng hiện thực này được đăng trên một trang đạo văn*, kết quả là kiến cho Hàn Thanh Ngạn trẻ người non dạ khóc như mưa. Sau khi lục soát tác giả phát hiện ra hai ba truyện nữa của tác giả này, từ đó Tri Nguyên Kỳ Phồn đã oanh liệt trở thành nam thần đệ nhất và duy nhất trong lòng đứa nhỏ Hàn Thanh Ngạn.
*đạo văn: đem truyện từ trang web gốc sang những trang web khác
Sau đó mỗi khi Tri Nguyên Kỳ Phổ viết truyện, đều sẽ xuất hiện một ID độc giả trung thành [Thanh Nham] viết bình luận thật dài, mỗi bình luận đều không dưới năm nghìn chữ.
TOP 10 bá vương* cũng chẳng thể thiếu bóng dáng của cái người tên Thanh Nham này, thậm chí ID này có một lần còn may mắn đứng đầu tiên trong danh sách của Tri Nguyên Kỳ Phổ.
*bá vương: những người chi tiêu nhiều, chỉ việc nạp tiền vào trang web để sử dụng
Tuy rằng sẽ bị vượt mặt rất nhanh, nhưng cái lịch sử quang vinh này cũng là thứ mà bất cứ fan cuồng nào cũng muốn giữ làm kỷ niệm.
Loại cảm giác yêu cuồng điên nam thần này khiến cho vị fan cuồng người Hán nào đó thích mê, nhưng cùng với cái sự thích mê ấy, anh lại còn cảm thấy chuyện này rất chi là ngược tâm nữa bởi —— nam thần chưa từng trả lời những bình luận dài ngoằng của anh.
Chuyện này nói ra thì sẽ thấy rất ngược, lúc Hàn Thanh Ngạn biết nam thần, nam thần người ta đã là đại thần rồi. Hơn nữa làm nam thần đại thần cho nên người ta cơ bản không bao giờ nhìn khu bình luận.
Ngẫm lại thì thật ra cũng dễ hiểu, một câu chuyện thì có đến hơn một vạn bình luận, nhìn từng cái thì chắc sẽ hoa mắt chóng mặt đau đầu mất.
Cho nên quý ngài fan cuồng cảm thấy anh cũng có thể hiểu cho nam thần ở phương diện này. Cái tâm tình chờ mong nam thần trả lời bình luận, cứ theo từng quyển từng quyển truyện nam thần viết ra mà phai nhạt dần đi, Hàn Thanh Ngạn dần dần bình tĩnh trở lại.
Nam thần tồn tại chỉ là để thờ phụng! Trả lời bình luận thì làm sao có thể bảo trì được hình tượng đứng trên tủ lạnh của người ta cơ chứ!
Chờ đợi nam thần trả lời lại bình luận chỉ dành cho cái lũ yếu bạo*! Đám phàm nhân à, mê trong thầm lặng mới là chính đạo a!
*yếu bạo: có thể hiểu là thực lực/ năng lực quá yếu
Loại tự an ủi này nói thật ra thì rất ngược, thế nhưng Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình chịu ngược đã thành quen rồi, nếu mà có ngày nam thần trả lời lại anh, trái lại anh sẽ cảm thấy có phải mình vẫn chưa tỉnh ngủ hay không nhỉ.
Vẫn duy trì suy nghĩ như vậy, Hàn Thanh Ngạn say Tri Nguyên Kỳ Phồn đã bốn năm.
Đến khi ngấu nghiến lại từng câu từng chữ tác phẩm mới nhất của Tri Nguyên Kỳ Phồn được một nửa, điện thoại của Hàn Thanh Ngạn lại chợt kêu “ong ong”.
Một giờ bốn mươi, nếu còn không thu dọn đồ đạc để đến dạy thay giúp ông già thì anh chắc chắn sẽ muộn.
Hàn Thanh Ngạn lưu luyến nhìn lướt qua màn hình đầy chữ, sau đó nhanh tay tắt máy đi, vào buồng vệ sinh trong kí túc xá rửa mặt rửa mũi. Rồi vươn tay tùy tiện vơ một cuốn sách trên bàn rồi đi về phía lớp năm hai của giảng viên mình dạy.
Hàn Thanh Ngạn là học sinh giỏi của hệ tiếng trung đại học D, thế nhưng tuổi mới có vừa tròn mười tám.
Chủ yếu là do hồi bé ba mẹ dạy dỗ rằng không được phép thua kém người ta, thế nên cuộc sống mười mấy năm nay trên cơ bản là đều chìm trong bài tập và học bổ túc vô tận. Cho đến phút cuối thi đậu vào hệ tiếng trung của đại học D với một thành tích không tồi, cuộc sống học tập như thể ác mộng của anh mới có thể xem như tạm dừng lại.
Cơ mà cái việc thắng lợi đứng đầu về thành tích cũng không phải là không có hậu quả, hậu quá lớn nhất trong đó chính là —— Hàn Thanh Ngạn biến thành một tên mặt than không thích nói chuyện.
Không thích nói chuyện chủ yếu là do không thể tán gẫu với đám bạn có tuổi xấp xỉ với mình cùng lớp, mà mặt than là do không có tiếng nói chung với bạn học, ngay cả cười một tẹo cũng không thể cười cho nổi.
Loại cảm giác này ngẫm lại cũng thấy khó có thể chịu đựng thật, thiên tài cũng không phải thuận buồm xuôi gió a.
Sau khi lên đại học trái lại cũng có vài điểm tốt, Hàn Thanh Ngạn lớn lên rất thanh tú, nữ sinh trong khoa đều thích đùa với anh, nhưng không có một ai nguyện ý nói chuyện yêu đương với thằng em nhỏ hơn mình ba bốn tuổi.
Điều này cũng khiến cho Hàn Thanh Ngạn dần dần phát hiện ra, anh hình như không có hứng thú với con gái.
Phát hiện này khiến cho Hàn Thanh Ngạn tự cho rằng mình mắc quái bệnh, cuối cùng lên mạng tra một vòng mới hiểu ra, anh là gay, là góc khuất của xã hội, là kẻ chỉ có thể im lặng nhìn người mình thích kết hôn với người khác, dù dì thì những người ủng hộ tình yêu dị tính vẫn cao hơn.
Từ đó, Hàn Thanh Ngạn đã tự mở cho mình một cánh cửa dẫn đến thế giới mới.
Nhưng cánh cửa này của anh, quá chăng cũng chỉ mở ra một hai lần, ở lần thứ ba, anh thậm chí còn không dám YY mình với học trưởng đẹp trai nữa.
Mà nam thần duy nhất của anh là Tri Nguyên Kỳ Phồn, nhưng anh lại chẳng biết gì về nam thần cả, thậm chí ngay cả tên thật, ảnh chụp gì gì đó cũng không tìm được.
Cho nên cho dù có lúc Hàn Thanh Ngạn mơ thấy mình và nam thần làm chuyện xấu hổ, mặt của nam thần cũng đều bị một đám mây đen che sạch.
Hừ, giấc mơ đáng xấu hổ của tui chỉ là mơ thấy mình làm chuyện xấu hổ với một nhân vật chính không có mặt mũi khác thôi mà.
Fan cuồng nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này chẳng có gì là đáng xấu hổ cả, trái lại hình như khá đáng sợ đó.
Bạn có thể tưởng tượng ra cái cảnh mình XXOO lên đỉnh rồi, muốn hôn môi thế nhưng lúc đó lại phát hiện ra đối phương chẳng hề có mặt chứ! Giấc mộng như vậy quả thực sẽ hạ thấp độ đẹp giai của nam thần trong lòng tui đấy!
Trong khi đầu óc vẫn đang nhớ lại nội dung tiểu thuyết, Hàn Thanh Ngạn cũng đi đến cửa lớp học.
Giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, một giờ năm mươi bảy.
Hàn Thanh Ngạn vừa lòng gật đầu, anh rất thích loại cảm giác như kiểu lập tức bước vào một cái gì đó mới mẻ này nhé.
Anh đứng trước cửa chỉnh lại quần áo một lát, sau khi xác định mình thoạt nhìn không có vấn đề gì rồi mới đẩy cửa bước vào.
Việc đánh giá văn học là một việc không thể thiếu trong hệ Tiếng trung, trong lớp học hay ngoài hành lang cũng đều có học sinh ngồi rải rác.
Hàn Thanh Ngạn nhìn lướt qua đại khái một cái, nhận ra tổng cộng cũng có hơn 30 người.
Kết quả trong dự kiến.
Trốn học vốn là một việc rất phổ biến trong trường đại học, nếu có một lớp mà giáo sư thường xuyên không đích thân đứng lớp giảng dạy mà ủy thác hai ba nghiên cứu sinh đứng lớp hộ, nếu mấy tên nghiên cứu sinh ấy không đáng tin đến mức mà ngay cả việc thiết yếu cần làm như điểm danh cũng không làm thì lớp ấy trên cơ bản cũng chẳng có ai nguyện ý theo học.
Cho nên mới nói, hơn 30 người đã là nhiều rồi.
Hàn Thanh Ngạn tự an ủi mình một chút, sau đó đặt cuốn sách mà anh tùy ý vơ lấy lên bàn, quyết định lát nữa mình sẽ trực tiếp nói theo nội dung quyển sách này.
Sau khi đứng vững, anh bèn nhìn lướt qua lớp học, còn chưa kịp nói năng gì đã thấy một nam sinh đang cúi đầu không biết là đang sắp xếp cái gì chợt ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng ngồi thẳng người dậy hệt như ngó thấy Thượng đế. Sửng sốt vài giây sau đó mới cúi đầu tiếp lục thu dọn đồ đạc của mình.
Hàn Thanh Ngạn nghe thấy tiếng chuông báo vào lớp nhưng ánh mắt anh lại cứ nhìn chăm chăm vào cậu nam sinh đang luống cuống nhặt đồ vừa mới rơi xuống đất của mình lên.
Cho đến khi nam sinh nọ ôm máy tính bảng và một quyển sách Hàn Thanh Ngạn không nhìn rõ tên vội vội vàng càng chạy từ cuối lớp lên đầu lớp ngồi xuống xong, Hàn Thanh Ngạn mới nghiêm mặt mở miệng nói: “Vào lớp!”
Cái cậu học sinh vừa mới vợt lên bàn đầu kia có một cái đầu húi cua, cậu ta cười cười nhìn chằm chằm Hàn Thanh Ngạn, khiến cho tên gay nọ đột nghiên nghĩ —— tóc húi cua có bề ngoài đẹp trai ghê.
Sau khi sửng sốt một lát, Hàn Thanh Ngạn bèn cúi đầu tính toán xem nên bắt đầu dạy dỗ với quyển sách này thế nào đây.
Chính là nháy mắt khi nhìn thấy tên quyển sách, Hàn Thanh Ngạn đã xác định hôm nay mình không xong rồi. Trên bàn giáo viên kia chính là một quyển sách dài có thế 《Yết Kim Môn 》. Thoạt nhìn thì rất văn nghệ, nhưng sau khi nhìn thấy tên tác giả, thì sẽ phát hiện ra cuốn sách này thật ta cũng chẳng đứng đắn chi. Vấn đề bé ti tí duy nhất của quyển sách này chính là nam nhân vật chính của truyện này chỉ thích người có giới tính là nam.
《Yết Kim Môn 》 là tiểu thuyết cổ phong ngược tâm mới xuất bản của Tri Nguyên Kỳ Phồn, đề cập tới cuộc sống của nhân vật chính cùng tên gay của anh ta, cuối cùng khi độc giả thấy cái kết chắc chắn là HE rồi thì lại trực tiếp dẫn đến cái kết một kẻ chết một kẻ đi tu, khiến cho độc giả không khỏi hô to ngược tâm móa.
Đương nhiên trong đó cũng có Hàn Thanh Ngạn.
Chẳng qua là sau khi ngược tâm hoàn toàn, bạn Hàn fan cuồng vẫn yên lặng mua quyển sách đó về.
Thật ra chuyện mới xảy ra có hai ngày trước thôi, thế nên Hàn Thanh Ngạn mới định sau khi tĩnh tâm thì sẽ đọc lại tự ngược một lần nữa nên trực tiếp quăng lên trên bàn luôn.
Cũng chính chuyện này đã dẫn đến một tình huống xấu hổ thế này đây.
Đọc một quyển sách miêu tả mấy chàng gay trước mặt một đám học sinh xấp xỉ tuổi mình sao, Hàn Thanh Ngạn tự hỏi xem da mình đã đủ dày để come out trước mặt mọi người rồi hay không. Nhưng lúc này trong tay anh chỉ có mỗi một quyển sách này, chẳng lẽ muốn anh ra vẻ đại gia tự bịa một chuyện ra cho học sinh thảo luận chắc?
Chuyện này đơn giản chính là lừa học sinh.
Được rồi, tuy rằng anh vốn ôm loại tâm tình chết người không đền mạng tới, nhưng muốn lừa thì cũng phải lừa cho có phong cách chứ, không thể biểu hiện rõ ràng như vậy được.
Làm sao, làm sao để ra vẻ là một đại gia bịa chuyện ra cho qua một tiết đây? Hay là trực tiếp cho tự học luôn nhỉ?
Hàn Thanh Ngạn thật muốn cho mình một cái tát, điên hay sao mà tự nhiên lại nghĩ đến Tri Nguyên Kỳ Phồn cũng cần phải bịa truyện để kiếm cơm chứ! Không thể được! Tại sao mình lại có thể nhớ tới chuyện này của nam thần vào lúc này được chứ?
Bất quá ngẫm lại cho dù nam thần có phải bịa chuyện kiếm cơmthì nam thần cũng manh thiệt ha.
Vì thế nên hon ba mươi mống học sinh trong lớp liền nhìn thấy thầy giáo nhỏ dạy thay của họ nói xong Vào lớp thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào bàn giáo viên nhíu mày, nhíu mày trong chốc lát xong thì liền khôi phục vẻ mím môi nghiêm mặt lúc trước, không rõ là đang suy nghĩ cái gì.
Nam sinh ngồi cạnh cái cậu nam sinh vừa mới chuyển chỗ lên bàn đầu kia huých huých tay cậu ta, nhỏ giọng nói: “Sơ Phàm, cậu xem thầy giáo hôm nay bị làm sao thế? Không phải là tức giận vì thấy hôm nay quá ít người tới chứ?”
Tề Sơ Phàm hơi nghiêng người sang bên cạnh, kéo xe khoảng cách giữa cậu ta với nam sinh nọ rồi mới nói: “Cậu đừng nói nữa, quấy rầy tớ nghe giảng.”
“Thằng quỷ nói gì thế, thầy giáo còn chưa bắt đầu giảng bài cơ mà!” Bị bạn tốt của mình ghét bỏ, Trương Thành Hạo cũng không tức giận, chỉ nhỏ giọng chế nhạo:“Cũng không biết là ai hôm nay nói rằng mình muốn ngồi hàng cuối, nè nè, cậu thu liếm chút đi, nước miếng chảy ra nhanh thật!”
“Cậu ghen tị vì tớ không chảy nước miếng với cậu chứ gì?” Tề Sơ Phàm ném cho Trương Thành Hạo một cái liếc xéo, sau đó lập tức dính ánh mắt lên người Hàn Thanh Ngạn, nhìn đến không chớp mắt, “Cậu đừng quấy rầy tớ nữa, thầy giáo bắt đầu giảng bài rồi kìa.”
Trương Thành Hạo: "..."
Cậu ta nhún nhún vai, cũng lười nói thêm với thằng bạn đang trong trạng thái hoa si của mình.
Hàn Thanh Ngạn suy nghĩ đến nam thần một lát, cuối cùng mới nhận ra rằng mình đang lên lớp dạy thay. Cảm giác rất dọa người, mặt nhất định đã đỏ bừng rồi!
Anh lại nhíu mày, đúng lúc này anh đột nhiên nhớ ra trong tay của cái cậu học sinh mới trèo lên bàn đầu ngồi kia cũng có một quyển sách na ná thế.
Không biết là sách gì, nhưng cậu ta có phải cũng là một tên gay không ta?
Trời không tuyệt đường người, Hàn Thanh Ngạn chậm rãi đi xuống bục giảng, đi về phía Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm nhìn thầy giáo nhỏ đi về phía mình, cậu ta cảm thấy cả tâm lẫn thân đều nằm trong đống lửa. Mẹ nó, đây là lần đầu tiên thầy giáo hướng dẫn chuyên môn đi về phía cậu đó, hơn nữa nhìn bộ dáng hình như là muốn hỏi mình cái gì đó, quả thực đúng là…..sót ruột quá!
Vốn là một chuyện hết sức đáng mừng, nhưng nhớ lại những gì cậu đã làm, Tề Sơ Phàm sâu sắc cảm thấy Hàn Thanh Ngạn nhất định là muốn trách cậu vấn đề chưa ổn định chỗ ngồi khi vào lớp đây mà.
Thế thì chẳng phải ấn tượng đầu tiên của cậu với thầy giáo nhỏ sẽ rất kém hay sao? Tề Sơ Phàm cảm thấy có chút khổ sở.
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi thầy giáo yêu quở trách.
Kết quả cậu lại nghe thấy tiếng mang theo âm giọng mũi thiếu niên của Hàn Thanh Ngạn nhỏ giọng nói với cậu rằng: “Bạn học, có thể cho tôi mượn quyển sách của bạn một lát không?”
Tề Sơ Phàm vội mở mắt ra, cậu cho rằng giây phút này là do mình tưởng tượng ra. Cho đến khi Hàn Thanh Ngạn không nhìn được nữa đành phải giơ tay vẫy vẫy trước mắt cậu mới có thể phá vỡ giây phút nhìn nhau đắm đuối ngắn ngủi của hai người.
“Thầy giáo hỏi mượn sách của cậu.” Trương Thành Hạo thật sự không đành lòng nhìn bạn tốt của mình phát ngốc, nhỏ giọng ghé lỗ tai cậu nhắc nhở một câu.
Tề Sơ Phàm lập tức lấy tay mở hộc bàn ra lấy quyển sách nọ, dùng hai tay đưa nó đến trước mặt Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn bị hành động cung kính của cậu hoa dọa sợ, nhưng vẫn kịp phản ứng lại trong tích tắc, dùng hai tay nhận lấy quyển sách kia. Thuận tiện cho Tề Sơ Phàm một câu vô cùng trịnh trọng: “Cảm ơn.”
Màn này trong mắt Trương Thành Hạo ngồi bên cạnh vây xem quả thực y hệt như lễ công bố giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Oscar, nếu lúc này thầy giáo nhỏ mà có thể ngẫu hứng nói một đoạn cảm ơn ba cảm ơn mẹ nữa thì đúng là không chê vào đâu được.
Thế nhưng cái cảnh tượng chẳng ra đâu này bất quá cũng chỉ nằm trong trí tưởng tượng của bộ não mình thôi.
Hàn Thanh Ngạn sau khi nhận lấy quyển sách kia thì liền nhìn lướt qua bìa sách, bên trên có một dòng chữ đỏ viền vàng lấp lánh—— 《Phong Thần Bảng》.
Hoàn hảo hoàn hảo, sách này cho dù có hơi ca ngợi mê tín phong kiến một chút, nhưng ít nhất cũng có thể dạy dỗ mọi người đừng khiêu khích những thứ chưa từng thuộc về mình.
Không đúng, là dạy dỗ mọi người phải kính thần yêu thần, dù sao đại khái cũng có ý tứ như thế, ít nhất thì hồ li tinh Đát Kỷ mà Ân Trụ thích cũng là một cô bé không chứ không phải một cậu bé.
Thế là đủ rồi!
Qúy ngài cơ lão cảm thấy bạn học cung cấp cho anh ta quyển sách này chính là vị cứu tinh thượng tiên phái xuống giúp anh! Anh có thể chia 100% tình cảm của mình với nam thần ra một chút…..
Thực ra cũng không cần phải chia, anh sẽ yên lặng cảm ơn bạn học này ở trong lòng mình, về phần tình yêu với nam thần, phải yêu toàn thân toàn tâm, một chút cũng không thể thiếu a.
Nghĩ thế, Hàn Thanh ngạn bèn vững lòng giảng bàn, hai tay anh đặt trên bàn giáo viên, rất chi là công thức hóa biểu đạt ý xin lỗi với các học sinh vì mình quên sách ở nhà, sau đó tỏ ý rằng nội dung của lễ giám định này chủ yếu sẽ là các học sinh cùng nhau nghe thầy giáo giảng về câu chuyện 《Phong Thần Bảng 》.
Bạn học trong lớp đều tỏ vẻ rất hiểu cho sai lầm nho nhỏ này của thầy giáo, về phần kể chuyện xưa linh tinh, dù sao thì yêu cầu gì thì làm nấy thôi, chỉ cần thầy giáo nhỏ không tức giận nhất quyết đòi điểm danh thì còn lại sao cũng được.
Vì thế nên buổi học liền biến thành Hàn Thanh Ngạn liên tiếp kể lại những mẩu truyện trong Phong Thần Bảng, học sinh bên dưới thích làm gì thì làm, thậm chí còn có ngược trực tiếp lôi máy tính bảng ra đặt lên bàn chơi game.
Duy chỉ có một người, chẳng hề sợ Hàn Thanh Ngạn niệm đi niệm lại đến nhàm tai, quyển sách ấy có dày hơn nữa, cậu ta cũng dùng vẻ mặt nghiêm nghiêm túc túc ngồi nghe Hàn Thanh Ngạn nói, không ngừng để giọng nói của anh truyền vào trong tai mình.
Không cần phải nói, người này chính là tác giả cung cấp 《 Phong Thần Bảng 》—— Tề Sơ Phàm.
Một đường nói xong một tiết, Hàn Thanh Ngạn nói đến miệng khô lưỡi khô, Tề Sơ Phàm nghe chính là hàng vạn hàng nghìn chứ. Cậu vốn tưởng lúc trả sách cuối cùng cũng có cơ hội để đề cao bản thân trước mặt thầy giáo một chút, nào ngờ Hàn fan cuồng lại chìm đắm trong sự nhớ nhung nam thần, sau khi cho cậu một tiếng cảm ơn rồi trả lại sách, thậm chí còn chẳng thèm đợi cậu nói một câu “Đừng khách khí!” đã mang theo quyển 《Yết Kim Môn 》hấp tấp chạy đi.
Anh ta nhẹ nhàng tới, và cũng nhẹ nhàng mà đi như vậy đó, phất phất tay, chỉ lưu lại một quyển 《 Phong thần 》.
“Nè! Người đã đi xa rồi mà cậu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh hả?” Trương Thành Hạo thật sự không chịu nổi việc thằng bạn tốt của mình nhìn thấy thầy giáo nhỏ là dính luôn mắt vào, cậu ta giơ tay vỗ lưng Tề Sơ Phàm một phát, khiến cho Tề Sơ Phàm đau đến nhe răng trợn mắt.
Bất quá Tề Sơ Phàm trái lại cũng không trách bạn tốt vì đã giúp mình gọi hồn về, mà cậu chỉ vòng tay ra sau xoa xoa lưng mình, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa lớp học, nói: “Nếu tớ nhìn không lầm thì quyển sách mà thầy giáo cầm trong tay vừa rồi hình như là 《Yết Kim Môn 》.”
Trương Thành Hạo chậc chậc hai tiếng: “Tề Sơ Phàm tiểu tử, cậu không phải là yêu đơn phương đến độ xuất hiện ảo giác luôn rồi đó chứ? Thầy giáo nhỏ người ta là thiên tài, là thiên tài lạnh lùng cấm dục đó, người ta có khả năng đi đọc tiểu thuyết tương thân tương ái giữa hai thằng gay mà cậu viết ra sao?”
“Nói không chừng.” Tề Sơ Phàm mở miệng than thở, cái dự đoán trong lòng vơi mất phân nửa. Mới vừa rồi Hàn Thanh Ngạn cầm sách trực tiếp đi qua người cậu, trong khoảng khắc dừng lại cảm ơn ngoại trừ có thể nhìn thấy màu sắc đại khái trên bìa sách ra thì cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Quả đúng như lời Trương Thành Hạo nói, là do mình yêu mến đơn phương nên xuất hiện ảo giác rồi.
Tề Sơ Phàm thở dài một tiếng lắc đầu, cũng không tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa.
Lại nói đến Hàn Thanh Ngạn đang vội vội trở về kí túc xá từ lớp học, anh cảm thấy bản thân mình hôm nay quả thực đã suýt chết. Đầu tiên là mang nhầm sách, sau đó lúc ra khỏi lớp còn làm rơi quyển 《 Yết Kim Môn 》khiến cho người ta suýt nữa thì nhìn thấy.
Quyển truyện gay mình cầm trong tay, dù thế nào cũng không thể bị người khác nhìn thấy a.
Buổi chiều không có tiết, Hàn Thanh Ngạn bèn đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra thì vừa xoa tóc vừa ôn lại một nửa cuốn tiểu thuyết trong máy tính.
Ký túc xá của đại học D thường rất tốt, nhất là phòng đôi của nghiên cứu sinh có hẳn một đãi ngộ có phòng vệ sinh riêng.
Hàn Thanh Ngạn sở dĩ ở ký túc xá cùng Tần Nhạc cũng là bởi Tần Nhạc không phải gay cũng là một tên dưa chuột đen, thường xuyên không về kí túc, cái nơi dành cho hai người tốt đẹp này, trái lại càng giống như căn nhà một gian của anh hơn.
Fan cuồng nhìn truyện của nam thần, vẫn có thể làm cho mình cảm thấy như vừa tiến vào trạng thái nhập định.
Hàn Thanh Ngạn đọc một lèo hết cả quyển chuyện thì đến năm giờ chiều. Anh cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, có một tin nhắn chưa đọc.
“Đêm nay anh không về, Tiểu Yến Tử đừng cô chẩm khó ngủ nhé.”
Cái tên gửi tin nhắn không cần nhìn đã biết đó là Tần Nhạc.
Hàn Thanh Ngạn sớm đã thành quen, thuận tay trả lời một câu biết rồi, sau đó tùy tiện nhét di động vào trong túi, chuẩn bị ra ngoài kiếm đồ ăn