Tề Sơ Phàm vẫn không hồi phục tin tức, Hàn Thanh Ngạn đơn giản chỉ cho rằng cậu ấy đang ngủ, khi anh định tắt QQ để đi ngủ thì lại thấy màn hình di động đen ngòm sáng rực lên, một tin báo có tin nhắn QQ được gửi đến.
Là tin nhắn của Tề Sơ Phàm, Hàn Thanh Ngạn vốn không ngờ tới, nay thấy đàn em trả lời thì đành mở QQ ra đọc tin nhắn Tề Sơ Phàm gửi cho mình.
【 Tề Sơ Phàm: Xem rồi, sao thế? 】
Cách một cái màn hình điện thoại chính là điểm ưu việt của tin nhắn và QQ. Dẫu cho người trước màn hình điện thoại có bao nhiêu rối loạn quay cuồng thì chỉ cần động động ngón tay gõ bàn phím, bạn muốn bảo trì hình tượng bình tĩnh nghiêm túc thế nào cũng chẳng có ai hay.
Đúng là như vậy, đến Tề đại thần bị dọa đến thất hồn lạc phách cũng giả nghiêm túc thành công, khiến cho Hàn Thanh Ngạn đọc được tin nhắn cậu gửi một chút cũng không biết rằng cậu đang rất chi là khẩn trương.
Hàn Thanh Ngạn cũng đã suy nghĩ một hồi lâu trong lúc đợi Tề Sơ Phàm, chính xác mà nói, sau khi anh trò chuyện với Trình Trừng thì luôn đặt nặng vấn đề này, đến tận bây giờ anh vẫn chưa nghĩ thông.
Vì thế nên vấn đề ấy tự nhiên sẽ bị anh ném sang cho Tề Sơ Phàm.
【 Hi Hòa: Hôm nay đột nhiên nghĩ tới, vì sao những nhân vật trong 《 Sai 》đều thật lòng thật dạ yêu đối phương, sao cuối cùng lại kết hôn với người khác? Chẳng lẽ chỉ bởi vì họ đồng tính?】
Tề Sơ Phàm ngồi trên giường, cậu không biết nên trả lời câu hỏi của thầy giáo nhỏ như thế nào. Cậu thật sự muốn nói mấy truyện BE thật ra là do tâm tình tác giả không tốt hoặc là do đang đến kỳ kinh nguyệt nên mới ra vẻ dì ghẻ ngược chết độc giảthôi...Tóm lại là tác giả muốn trả thù xã hội nên mới kết BE, hoàn toàn không nên đặt nặng trong lòng.
Nhưng nếu mà nói ra những lời như vậy thì chắc chắn sẽ hạ thấp hình tượng Tri Nguyên Kỳ Phồn trong lòng thầy giáo nhỏ, đồng thời cũng sẽ hạ thấp hình tượng của bản thân, cho nên cậu chẳng dám nói.
Nhưng phải trả lời thế nào đây?
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm cửa sổ chat QQ trên màn hình di động nửa ngày, mãi chẳng thấy người ta đáp lại. Vấn đề này anh rối rắm lâu như thế mà vẫn không có kết quả thế nên dù sao cũng phải cho đàn em thời gian suy nghĩ.
Anh nghĩ nghĩ rồi bật âm báo QQ lên, sau đó nắm chặt trong tay nằm xuống giường nhắm mắt lại. Chờ bên kia trả lời.
Qua không bao lâu sau, điện thoại trong tay rung lên ong ong, Hàn Thanh Ngạn mở khóa đọc câu trả lời của Tề Sơ Phàm.
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm di động QQ tán gẫu cửa sổ nhìn nửa ngày, đổ cũng không nhiều nữa cấp. Vấn đề này hắn rối rắm lâu như vậy đều không có kết quả, dù sao cũng phải cấp tiểu học đệ một chút suy xét thời gian mới đúng.
【 Tề Sơ Phàm: Trong hiện thực, tình gay dài lâu rất ít găp, hai nhân vật trong 《Sai 》cũng chỉ là một trong số họ mà thôi.】
Tề Sơ Phàm cũng không cho Hàn Thanh Ngạn một đáp án mà anh cảm thấy tâm phục khẩu phục. Nhưng đáp án này đã gián tiếp thừa nhận tình cảm đồng tính phần lớn là BE thành công khiến cho Hàn Thanh Ngạn vốn đang có chút áp lực lại càng cảm thấy áp lực hơn.
Anh giật giật ngón tay, ấn ấn trên bàn phím mấy chữ, còn chưa kịp gửi đi đã thấy câu chữ trong cửa sổ chat nhiều thêm một câu.
【 Tề Sơ Phàm: Cơ mà kể cả kết cục có là BE đi chăng nữa thì bọn họ ít nhất đã trải qua bảy năm dài chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào. Anh chẳng lẽ ngay cả một cơ hội cũng không cho phép bản thân mà đã trực tiếp lựa chọn cái kết BE hay sao?】
Hàn Thanh Ngạn nhìn tin nhắn đàn em trả lại, lại nhìn dòng chữ mình mới chỉ gõ chứ chưa gửi 【Nếu như vậy thì chẳng bằng đừng đến với nhau ngay từ đầu】, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đến tận bây giờ anh mới phát hiện thì ra mình yếu đuối đến thế, rõ ràng biết bản thân mình không thích con gái, nhưng lại hoàn toàn không dám tiếp nhận đàn ông trong hiện thực. Mỗi ngày đều ảo tưởng một đoạn tình không thể xảy ra với nam thần xa xôi, thật ra lại chẳng nhận thức được chuyện bản thân muốn vĩnh viễn chôn dấu tính hướng trong giấc mộng.
Anh nâng tay xóa lời hồi đáp mới gõ đi, gõ câu trả lời thêm một lần nữa.
Tề Sơ Phàm vốn đang tâm tình không yên đợi chờ tin nhắn trả lời của thầy giáo nhỏ, di động thiếu chút nữa bị cậu bóp vẹo rồi.
【 Hi Hòa: Tề Sơ Phàm, cậu rốt cuộc thích tôi bao nhiêu? Hoặc là nói, nếu tôi đồng ý đến với cậu, cậu có thể cùng tôi trong bao lâu?】
Thầy giáo nhỏ cuối cùng cũng từ bỏ thuộc tính ốc sên mà anh ấy duy trì đã lâu rồi, Tề Sơ Phàm quả thực muốn kích động xuống dưới chạy mười vòng, còn muốn vừa chạy vừa hát "Hôm nay đồng bào ơi, vui quá là vui!"
【 Tề Sơ Phàm: Em thật sự thích anh, rốt cuộc là bao nhiêu thì em cũng không rõ. Em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh cả đời.】
Khi Hàn Thanh Ngạn nhìn thấy tin nhắn này thì đáp lại một câu "Ầy, tôi hiểu rồi" rồi chủ động thoát QQ tắt máy.
Theo lý mà nói, với câu hỏi của anh thì nhận được một đáp án cam đoan như vậy thì hẳn là nên cao hứng. Nhưng Hàn Thanh Ngạn lại một chút cũng không thấy vui. Bởi vì anh vẫn nhớ rõ rằng, khi hai nhân vật chính trong 《 Sai 》 lựa chọn đến với nhau, họ cũng nhắc tới hai chữ cả đời.
Anh đặt di động lên đầu giường, hai tay gối sau đầu, vừa tự mắng mình thật sự là một thằng yếu đuối, vừa quyết định vẫn nên tiếp tục chỉ yêu nam thần. Đàn em gì đó, quả nhiên nên dẹp đi.
Không nói tới Hàn Thanh Ngạn tiếp tục chui vào vỏ ốc sên nữa, Tề Sơ Phàm bên này hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Mợ nó thổ lộ tâm lý không phải ai cũng thề một đời sao? Cái câu cuối của thầy giáo nhỏ hình như chỉ là có lệ mang theo ý muốn chấm dứt cuộc trò chuyện thì phải, "Ầy, tôi hiểu rồi." là cái gì cơ! Đừng nói là điện, sét đánh chết Trương Thành Hạo cũng biết là đó không phải ý tốt.
Rốt cuộc là làm sai ở đâu? Chẳng lẽ mới nãy không nên chỉ nói cả đời mà phải thề hẳn tam sinh tam thế à? Không thể nào thầy giáo nhỏ không phải một người mê tín như thế?
Hình như nói không chuẩn rồi....
Tề Sơ Phàm bị chính sự động não của mình khiến cho hoàn toàn tỉnh ra, cậu suy tư nửa ngày rồi quyết định gọi điện thoại cho thầy giáo nhỏ để thổ lộ thêm một lần nữa, kết quả điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nữ ngọt ngào.
Giọng nữ nói: Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....
Sau đó là một tràng tiếng anh khiến cho Tề Sơ Phàm nghe cũng lười nghe, cậu trực tiếp ngắt điện thoại.
Được rồi hiện tại tạm thời có thể cho rằng điện thoại của thầy giáo nhỏ có khả năng là hết pin, nhưng cậu đợi đến nửa buổi chiều, tình trạng "hết pin" của thầy giáo nhỏ vẫn hay cứ duy trì không chuyển biến gì, Tề đại thần rối rắm lắm rồi, cậu đứng phắt dậy phiền muộn đi tới đi lui trong phòng kí túc xá.
Trương Thành Hạo thấy cậu thế thì mở miệng hỏi: "Hôm nay rốt cuộc cậu bị làm sao thế, bệnh à?"
Tề Sơ Phàm cau mày, nghĩ nghĩ rồi đưa điện thoại cho cậu ta xem đoạn hội thoại giữa cậu và Trương Thanh Hạo trước đó, sau đó hỏi: "Cậu nói xem, anh ấy nói xong câu đó thì trực tiếp logout tắt điện thoại luôn, không lẽ lời tớ nói có vấn đề gì à?"
Trương Thành Hạo nghiêm nghiêm túc túc nhìn đi nhìn lại một lần, cũng chẳng trả lời Tề Sơ Phàm mà chỉ hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy không có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì cả." Tề đại thần vô tội đáp, mấy lời cậu vừa nói đều là tâm huyết của cậu cả đấy.
Trương Thành Hạo gật gật đầu, trả lại di động cho Tề Sơ Phàm rồi đè cậu ta ngồi xuống, đừng từ trên cao mà nhìn cậu ta rồi hỏi: "Nếu như những lời này đổi lại là một người khác, một người đàn ông khác nói với cậu thì cậu sẽ có cảm giác gì?"
"Người anh em này thật si tình!" Tề Sơ Phàm thốt ra.
"Còn gì nữa? Trừ cảm giác đó ra?"
"Không..." Ba chữ có gì nữa chưa kịp nói ra Tề Sơ Phàm đã thấm thía được câu nói của cậu ta, ngay lập tức cậu vô cùng thống hận việc trò chuyện qua QQ không thể biểu hiện được ngữ khí thâm tình của cậu cho thầy giáo nhỏ nghe. Đổi một góc độ khác mà nghĩ, câu nói vừa rồi của cậu cam đoan là nghe rất giống một câu hứa hẹn có lệ thuận miệng nói ra.
Trương Thành Hạo nhìn cậu ngây ngẩn cả người thì biết Tề Sơ Phàm đã hiểu được ý tứ của mình. Cậu ta gật gật đầu nói: "Hiểu được là tốt, hình tượng của cậu ở trong lòng thầy giáo nhỏ lại tụt xuống một bậc, chúc may mắn."
Cậu nói xong thì nằm xuống, vung chăn đắp kín thân, ngủ.
Tề Sơ Phàm cũng chẳng động đậy gì, cậu ngồi một mình trên giường nhìn đi nhìn lại tin nhắn, càng xem càng muốn mắng người.
Mợ nó tại sao kẻ phụ tình trên thế giới này lại nhiều đến thế, khiến cho cậu rõ ràng là nói ra tâm ý cuối cùng lại bị nghi ngờ, đúng là càng ngày càng ngược.
Một đêm này Hàn Thanh Ngạn ngủ thế nào thì không biết, nhưng Tề đại thần thì lại mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Ngạn rời giường theo lệ thường chuẩn bị đi dạy thêm, kết quả anh vừa mặc xong quần áo, cửa ký túc xá lại bị gõ vang.
Anh còn chưa phản ứng gì, Tần Nhạc vốn đang ngủ lại vùng đạt hô to với cánh cửa rằng "Chờ một lát" rồi vội vàng bận quần áo.
"Anh làm gì thế?" Hàn Thanh Ngạn bị cái vẻ tích cực của vị bạn cùng phòng vốn chủ nhật nào cũng ngủ thẳng đến tận chiều dọa sợ đến ngây người, anh mở miệng dò hỏi Tần Nhạc.
"Không có gì, bạn trai chú đến đưa bữa sáng cho chú, anh không muốn làm bóng đèn, anh đi ăn sáng đây." Tầm Nhạc nói xong thì cũng mặc quần áo xong xuôi rồi, cũng không thèm đánh răng rửa mặt, trực tiếp xỏ dép lào đỏ vào rồi lao nhanh ra cửa.
Hàn Thanh Ngạn vốn nói ngộ nhỡ không phải đàn em mà là giám thị thì sao, không nghĩ tới anh chưa kịp mở miệng, Tần Nhạc đã mở được cửa ra, ngoài cửa chính là khuôn mặt vô cùng quen thuộc của đàn em.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Đêm qua tán gẫu không thoải mái không biết đàn em đã hiểu chưa, anh còn định hôm nay sẽ xuống nhà ăn ai dè đàn em lại tới nữa.
Hàn Thanh Ngạn cũng không biết lúc này đây anh nên giận hay nên cười nữa, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần thì trong phòng chỉ còn anh và Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm vừa đặt bánh bao và sữa đậu nành lên bàn vừa mở miệng nói: "Hàn Thanh Ngạn, đêm qua em sai rồi. Dùng QQ thổ lộ thật sự có chút rất không chính thức. Nhưng hôm nay em muốn nói cho anh biết, em không lừa anh, em thật sự muốn chung sống với anh cả đời."
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt Tề Sơ Phàm, phát hiện trong ánh mắt cậu ấy tràn đong đầy sự chân thành, không hề có ý đùa vui.
"Anh..." Hàn Thanh Ngạn cố gắng tổ chức lại ngôn từ, đoạn cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Tề Sơ Phàm, anh nói: "Xin lỗi cậu, anh không dám tiếp thụ cậu."
Là tin nhắn của Tề Sơ Phàm, Hàn Thanh Ngạn vốn không ngờ tới, nay thấy đàn em trả lời thì đành mở QQ ra đọc tin nhắn Tề Sơ Phàm gửi cho mình.
【 Tề Sơ Phàm: Xem rồi, sao thế? 】
Cách một cái màn hình điện thoại chính là điểm ưu việt của tin nhắn và QQ. Dẫu cho người trước màn hình điện thoại có bao nhiêu rối loạn quay cuồng thì chỉ cần động động ngón tay gõ bàn phím, bạn muốn bảo trì hình tượng bình tĩnh nghiêm túc thế nào cũng chẳng có ai hay.
Đúng là như vậy, đến Tề đại thần bị dọa đến thất hồn lạc phách cũng giả nghiêm túc thành công, khiến cho Hàn Thanh Ngạn đọc được tin nhắn cậu gửi một chút cũng không biết rằng cậu đang rất chi là khẩn trương.
Hàn Thanh Ngạn cũng đã suy nghĩ một hồi lâu trong lúc đợi Tề Sơ Phàm, chính xác mà nói, sau khi anh trò chuyện với Trình Trừng thì luôn đặt nặng vấn đề này, đến tận bây giờ anh vẫn chưa nghĩ thông.
Vì thế nên vấn đề ấy tự nhiên sẽ bị anh ném sang cho Tề Sơ Phàm.
【 Hi Hòa: Hôm nay đột nhiên nghĩ tới, vì sao những nhân vật trong 《 Sai 》đều thật lòng thật dạ yêu đối phương, sao cuối cùng lại kết hôn với người khác? Chẳng lẽ chỉ bởi vì họ đồng tính?】
Tề Sơ Phàm ngồi trên giường, cậu không biết nên trả lời câu hỏi của thầy giáo nhỏ như thế nào. Cậu thật sự muốn nói mấy truyện BE thật ra là do tâm tình tác giả không tốt hoặc là do đang đến kỳ kinh nguyệt nên mới ra vẻ dì ghẻ ngược chết độc giảthôi...Tóm lại là tác giả muốn trả thù xã hội nên mới kết BE, hoàn toàn không nên đặt nặng trong lòng.
Nhưng nếu mà nói ra những lời như vậy thì chắc chắn sẽ hạ thấp hình tượng Tri Nguyên Kỳ Phồn trong lòng thầy giáo nhỏ, đồng thời cũng sẽ hạ thấp hình tượng của bản thân, cho nên cậu chẳng dám nói.
Nhưng phải trả lời thế nào đây?
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm cửa sổ chat QQ trên màn hình di động nửa ngày, mãi chẳng thấy người ta đáp lại. Vấn đề này anh rối rắm lâu như thế mà vẫn không có kết quả thế nên dù sao cũng phải cho đàn em thời gian suy nghĩ.
Anh nghĩ nghĩ rồi bật âm báo QQ lên, sau đó nắm chặt trong tay nằm xuống giường nhắm mắt lại. Chờ bên kia trả lời.
Qua không bao lâu sau, điện thoại trong tay rung lên ong ong, Hàn Thanh Ngạn mở khóa đọc câu trả lời của Tề Sơ Phàm.
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm di động QQ tán gẫu cửa sổ nhìn nửa ngày, đổ cũng không nhiều nữa cấp. Vấn đề này hắn rối rắm lâu như vậy đều không có kết quả, dù sao cũng phải cấp tiểu học đệ một chút suy xét thời gian mới đúng.
【 Tề Sơ Phàm: Trong hiện thực, tình gay dài lâu rất ít găp, hai nhân vật trong 《Sai 》cũng chỉ là một trong số họ mà thôi.】
Tề Sơ Phàm cũng không cho Hàn Thanh Ngạn một đáp án mà anh cảm thấy tâm phục khẩu phục. Nhưng đáp án này đã gián tiếp thừa nhận tình cảm đồng tính phần lớn là BE thành công khiến cho Hàn Thanh Ngạn vốn đang có chút áp lực lại càng cảm thấy áp lực hơn.
Anh giật giật ngón tay, ấn ấn trên bàn phím mấy chữ, còn chưa kịp gửi đi đã thấy câu chữ trong cửa sổ chat nhiều thêm một câu.
【 Tề Sơ Phàm: Cơ mà kể cả kết cục có là BE đi chăng nữa thì bọn họ ít nhất đã trải qua bảy năm dài chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào. Anh chẳng lẽ ngay cả một cơ hội cũng không cho phép bản thân mà đã trực tiếp lựa chọn cái kết BE hay sao?】
Hàn Thanh Ngạn nhìn tin nhắn đàn em trả lại, lại nhìn dòng chữ mình mới chỉ gõ chứ chưa gửi 【Nếu như vậy thì chẳng bằng đừng đến với nhau ngay từ đầu】, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đến tận bây giờ anh mới phát hiện thì ra mình yếu đuối đến thế, rõ ràng biết bản thân mình không thích con gái, nhưng lại hoàn toàn không dám tiếp nhận đàn ông trong hiện thực. Mỗi ngày đều ảo tưởng một đoạn tình không thể xảy ra với nam thần xa xôi, thật ra lại chẳng nhận thức được chuyện bản thân muốn vĩnh viễn chôn dấu tính hướng trong giấc mộng.
Anh nâng tay xóa lời hồi đáp mới gõ đi, gõ câu trả lời thêm một lần nữa.
Tề Sơ Phàm vốn đang tâm tình không yên đợi chờ tin nhắn trả lời của thầy giáo nhỏ, di động thiếu chút nữa bị cậu bóp vẹo rồi.
【 Hi Hòa: Tề Sơ Phàm, cậu rốt cuộc thích tôi bao nhiêu? Hoặc là nói, nếu tôi đồng ý đến với cậu, cậu có thể cùng tôi trong bao lâu?】
Thầy giáo nhỏ cuối cùng cũng từ bỏ thuộc tính ốc sên mà anh ấy duy trì đã lâu rồi, Tề Sơ Phàm quả thực muốn kích động xuống dưới chạy mười vòng, còn muốn vừa chạy vừa hát "Hôm nay đồng bào ơi, vui quá là vui!"
【 Tề Sơ Phàm: Em thật sự thích anh, rốt cuộc là bao nhiêu thì em cũng không rõ. Em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh cả đời.】
Khi Hàn Thanh Ngạn nhìn thấy tin nhắn này thì đáp lại một câu "Ầy, tôi hiểu rồi" rồi chủ động thoát QQ tắt máy.
Theo lý mà nói, với câu hỏi của anh thì nhận được một đáp án cam đoan như vậy thì hẳn là nên cao hứng. Nhưng Hàn Thanh Ngạn lại một chút cũng không thấy vui. Bởi vì anh vẫn nhớ rõ rằng, khi hai nhân vật chính trong 《 Sai 》 lựa chọn đến với nhau, họ cũng nhắc tới hai chữ cả đời.
Anh đặt di động lên đầu giường, hai tay gối sau đầu, vừa tự mắng mình thật sự là một thằng yếu đuối, vừa quyết định vẫn nên tiếp tục chỉ yêu nam thần. Đàn em gì đó, quả nhiên nên dẹp đi.
Không nói tới Hàn Thanh Ngạn tiếp tục chui vào vỏ ốc sên nữa, Tề Sơ Phàm bên này hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Mợ nó thổ lộ tâm lý không phải ai cũng thề một đời sao? Cái câu cuối của thầy giáo nhỏ hình như chỉ là có lệ mang theo ý muốn chấm dứt cuộc trò chuyện thì phải, "Ầy, tôi hiểu rồi." là cái gì cơ! Đừng nói là điện, sét đánh chết Trương Thành Hạo cũng biết là đó không phải ý tốt.
Rốt cuộc là làm sai ở đâu? Chẳng lẽ mới nãy không nên chỉ nói cả đời mà phải thề hẳn tam sinh tam thế à? Không thể nào thầy giáo nhỏ không phải một người mê tín như thế?
Hình như nói không chuẩn rồi....
Tề Sơ Phàm bị chính sự động não của mình khiến cho hoàn toàn tỉnh ra, cậu suy tư nửa ngày rồi quyết định gọi điện thoại cho thầy giáo nhỏ để thổ lộ thêm một lần nữa, kết quả điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nữ ngọt ngào.
Giọng nữ nói: Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....
Sau đó là một tràng tiếng anh khiến cho Tề Sơ Phàm nghe cũng lười nghe, cậu trực tiếp ngắt điện thoại.
Được rồi hiện tại tạm thời có thể cho rằng điện thoại của thầy giáo nhỏ có khả năng là hết pin, nhưng cậu đợi đến nửa buổi chiều, tình trạng "hết pin" của thầy giáo nhỏ vẫn hay cứ duy trì không chuyển biến gì, Tề đại thần rối rắm lắm rồi, cậu đứng phắt dậy phiền muộn đi tới đi lui trong phòng kí túc xá.
Trương Thành Hạo thấy cậu thế thì mở miệng hỏi: "Hôm nay rốt cuộc cậu bị làm sao thế, bệnh à?"
Tề Sơ Phàm cau mày, nghĩ nghĩ rồi đưa điện thoại cho cậu ta xem đoạn hội thoại giữa cậu và Trương Thanh Hạo trước đó, sau đó hỏi: "Cậu nói xem, anh ấy nói xong câu đó thì trực tiếp logout tắt điện thoại luôn, không lẽ lời tớ nói có vấn đề gì à?"
Trương Thành Hạo nghiêm nghiêm túc túc nhìn đi nhìn lại một lần, cũng chẳng trả lời Tề Sơ Phàm mà chỉ hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy không có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì cả." Tề đại thần vô tội đáp, mấy lời cậu vừa nói đều là tâm huyết của cậu cả đấy.
Trương Thành Hạo gật gật đầu, trả lại di động cho Tề Sơ Phàm rồi đè cậu ta ngồi xuống, đừng từ trên cao mà nhìn cậu ta rồi hỏi: "Nếu như những lời này đổi lại là một người khác, một người đàn ông khác nói với cậu thì cậu sẽ có cảm giác gì?"
"Người anh em này thật si tình!" Tề Sơ Phàm thốt ra.
"Còn gì nữa? Trừ cảm giác đó ra?"
"Không..." Ba chữ có gì nữa chưa kịp nói ra Tề Sơ Phàm đã thấm thía được câu nói của cậu ta, ngay lập tức cậu vô cùng thống hận việc trò chuyện qua QQ không thể biểu hiện được ngữ khí thâm tình của cậu cho thầy giáo nhỏ nghe. Đổi một góc độ khác mà nghĩ, câu nói vừa rồi của cậu cam đoan là nghe rất giống một câu hứa hẹn có lệ thuận miệng nói ra.
Trương Thành Hạo nhìn cậu ngây ngẩn cả người thì biết Tề Sơ Phàm đã hiểu được ý tứ của mình. Cậu ta gật gật đầu nói: "Hiểu được là tốt, hình tượng của cậu ở trong lòng thầy giáo nhỏ lại tụt xuống một bậc, chúc may mắn."
Cậu nói xong thì nằm xuống, vung chăn đắp kín thân, ngủ.
Tề Sơ Phàm cũng chẳng động đậy gì, cậu ngồi một mình trên giường nhìn đi nhìn lại tin nhắn, càng xem càng muốn mắng người.
Mợ nó tại sao kẻ phụ tình trên thế giới này lại nhiều đến thế, khiến cho cậu rõ ràng là nói ra tâm ý cuối cùng lại bị nghi ngờ, đúng là càng ngày càng ngược.
Một đêm này Hàn Thanh Ngạn ngủ thế nào thì không biết, nhưng Tề đại thần thì lại mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Ngạn rời giường theo lệ thường chuẩn bị đi dạy thêm, kết quả anh vừa mặc xong quần áo, cửa ký túc xá lại bị gõ vang.
Anh còn chưa phản ứng gì, Tần Nhạc vốn đang ngủ lại vùng đạt hô to với cánh cửa rằng "Chờ một lát" rồi vội vàng bận quần áo.
"Anh làm gì thế?" Hàn Thanh Ngạn bị cái vẻ tích cực của vị bạn cùng phòng vốn chủ nhật nào cũng ngủ thẳng đến tận chiều dọa sợ đến ngây người, anh mở miệng dò hỏi Tần Nhạc.
"Không có gì, bạn trai chú đến đưa bữa sáng cho chú, anh không muốn làm bóng đèn, anh đi ăn sáng đây." Tầm Nhạc nói xong thì cũng mặc quần áo xong xuôi rồi, cũng không thèm đánh răng rửa mặt, trực tiếp xỏ dép lào đỏ vào rồi lao nhanh ra cửa.
Hàn Thanh Ngạn vốn nói ngộ nhỡ không phải đàn em mà là giám thị thì sao, không nghĩ tới anh chưa kịp mở miệng, Tần Nhạc đã mở được cửa ra, ngoài cửa chính là khuôn mặt vô cùng quen thuộc của đàn em.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Đêm qua tán gẫu không thoải mái không biết đàn em đã hiểu chưa, anh còn định hôm nay sẽ xuống nhà ăn ai dè đàn em lại tới nữa.
Hàn Thanh Ngạn cũng không biết lúc này đây anh nên giận hay nên cười nữa, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần thì trong phòng chỉ còn anh và Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm vừa đặt bánh bao và sữa đậu nành lên bàn vừa mở miệng nói: "Hàn Thanh Ngạn, đêm qua em sai rồi. Dùng QQ thổ lộ thật sự có chút rất không chính thức. Nhưng hôm nay em muốn nói cho anh biết, em không lừa anh, em thật sự muốn chung sống với anh cả đời."
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt Tề Sơ Phàm, phát hiện trong ánh mắt cậu ấy tràn đong đầy sự chân thành, không hề có ý đùa vui.
"Anh..." Hàn Thanh Ngạn cố gắng tổ chức lại ngôn từ, đoạn cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Tề Sơ Phàm, anh nói: "Xin lỗi cậu, anh không dám tiếp thụ cậu."