Tề Sơ Phàm dùng ánh mắt đong đầy bi thương thất vọng khổ sở chờ được an ủi nhìn Hàn Thanh Ngạn, nhưng Hàn Thanh Ngạn vẫn ra vẻ không hề phát hiện, tiếp tục ngồi tự bóc hạt dẻ ăn.
Hàn Thanh Ngạn len lén quan sát biểu tình của đàn em. Anh tỏ vẻ, đàn em mi đừng có nghĩ rằng mi mang cho ông đây hai bữa sáng rồi ông đây có thêm chút hảo cảm với mi có thể được voi đòi tiên tú ân ái với ông nhá.
Nhưng không thể không nói, làm vậy xấu hổ bỏ xừ í nhỉ?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này khó nghĩ quá, vẫn là nên đừng tiếp tục suy nghĩ nữa, ăn hạt dẻ an ủi thôi.
Tề Sơ Phàm trơ mắt nhìn Hàn Thanh Ngạn ăn tới đáy cả một túi hạt dẻ to, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được vươn móng vuốt ra nhón một hạt bỏ vào trong miệng mình, dùng răng nanh cắn chuẩn xác vào giữa hạt, kết quả do cắn hơi mạnh cộng thêm vỏ hạt rất cứng khiến cho đến khi hạt dẻ tách ra làm hai thì miệng cậu cũng đau ê ẩm.
Cậu cầm hai nửa hạt dẻ có hai dấu răng chỉnh tề bên trên, đoạn dùng tay gạt hết vỏ xung quanh rồi đưa một nửa qua cho Hàn Thanh Ngạn.
Nói rằng: "Em bóc giúp anh nè."
Hàn Thanh Ngạn bình tĩnh bóc vỏ hạt dẻ, bóc xong thì bỏ một hạt hoàn hảo không vỡ mất tí nào vào miệng. Ánh mắt anh nhìn Tề Sơ Phàm chói lọi vài chữ —— nhóc con đừng choáng, anh đây không cần nhóc đâu.
Tề đại thần thất bại.
Cậu có chút buồn bực, đột nhiên lại cảm thấy khóe miệng mình bị một vật thể bất quy tắc chạm vào. Cậu há miệng ra theo bản năng, là một viên hạt dẻ.
Loại kinh hỉ bất thình lình này dọa Tề Sơ Phàm sợ đến độ cả người thiếu điều bay vọt lên trời. Cậu ngậm hạt dẻ trong miệng ngơ ngác nhìn Hàn Thanh Ngạn.
"Cậu không ăn à?" Hàn Thanh Ngạn liếc liếc nhìn bộ dạng ngu si của đàn em, xấu hổ phát hiện mình cư nhiên cảm thấy cái vẻ đáng xấu hổ này của cậu ấy rất manh.
Cơ mà lúc này mà hôn cậu ấy thì chẳng phải mình sẽ tựa như thiếu nữ thanh xuân trong truyện tranh ngượng ngượng ngùng ngùng lặng lẽ hôn khóe miệng bạn trai sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, cảnh này so ra cũng có thể xem mình là bá đạo công a.
Không đúng chính mình vì sao mình lại động dụng với đàn em trong khi rõ ràng là mình không định đến với cậu ta hả?
Hàn Thanh Ngạn bị ý tưởng trước đó của mình dọa sợ, tranh thủ dời tầm mắt đi. Lại chẳng biết ánh mắt của anh đã bị Tề Sơ Phàm để ý từ tận đời nào.
Tề đại thần rất bối rối, mới vừa rồi thầy giáo nhỏ nhìn chằm chằm môi cậu một hồi lâu, làm cậu ngay cả hít thở cũng chẳng dám chỉ sợ làm kinh động đến thầy giáo nhỏ đang ngẩn người.
Theo góc độ của một tác giả đam mỹ viết đam mỹ ngày qua ngày, nếu xuất hiện cảnh nhìn chằm chằm miệng đối phương ngẩn người thì cảnh tiếp theo chắc chắn sẽ là một nụ hôn ngọt ngào mới đúng chứ. Nhưng cậu thật sự không dám xác định, thầy giáo nhỏ thật sự muốn hôn cậu hay chỉ đơn thuần là do không biết đặt mắt vào đâu thôi.
Tề đại thần quyết định cậu cũng muốn ăn hạt dẻ an ủi.
Cậu nhai nhai viên hạt dẻ thầy giáo nhỏ bón cho ăn, không biết là do nó là hạt thầy giáo nhỏ cho hay là do chính bản thân nó mà Tề đại thần lần đầu tiên cảm thấy cái món mà cậu vốn chẳng thấy thích bao giờ này ăn rất chi là ngon.
Hàn Thanh Ngạn nhìn cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc của đàn em, cõi lòng hơi trầm xuống của anh lại tươi tỉnh trở lại.
Nói khác người một chút, trong nháy mắt này Hàn Thanh Ngạn hi vọng thời gian có thể dừng lại. Ít nhất sau đó, anh có thể không suy xét đến ánh mắt người khác mà cứ to gan nhìn trộm đàn em của anh như thế này.
Tề Sơ Phàm cuối cùng cũng nuốt xuống viên hạt dẻ dù rằng cậu chả muốn tí nào, rồi cậu mở miệng nói: "Hàn Thanh Ngạn, về sau buổi sáng anh muốn ăn gì thì nhớ nhắn tin cho em từ tối hôm trước nhé, em sẽ đi mua cho anh. Anh mà không nhắn là em đành mua bánh bao với sữa đậu nành ngày qua ngày đấy."
Cậu ta nói như vậy làm Hàn Thanh Ngạn chẳng biết đáp lại thế nào.
Tề Sơ Phàm cũng không để ý đến sự im lặng của anh, tiếp tục nói: "Đương nhiên em cũng không thể ngày nào cũng mang bữa sáng miễn phí đến cho anh được, đổi lại, trưa và tối anh phải ăn cùng em."
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình như thể sắp bị đàn em câu mất đi rồi. Anh nói: "Nói thế thì khác gì chúng ta đang hẹn hò chứ?"
"Có, đương nhiên là có." Tề Sơ Phàm đã suy nghĩ cả ngày, trả lời câu hỏi này của thầy giáo nhỏ như thế nào quả thực cậu đã suy xét toàn diện lắm rồi.
Cậu nói: "Chúng ta chỉ cùng nhau ăn dưới danh nghĩa bạn bè thôi, không nắm tay không ôm không hôn thì sao có thể xem là hẹn hò được."
Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng đàn em nói nghe chừng cũng có lý, anh căn bản không thể nào phản bác được a.
Nhưng cái cảm giác bị đàn em nắm lấy này khiến cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy không phải khó chịu dạng vừa đâu, anh suy nghĩ một lát rồi mới đáp: "Đều là sinh viên, anh còn đi làm. Để cậu mang bữa sáng miễn phí đến cho anh mỗi ngày thì có chút không đúng."
"Thế anh có cho phép em mang đồ ăn đến cho anh mỗi ngày không?" Tề Sơ Phàm lập tức hỏi.
"Không muốn." Hàn Thanh Ngạn trả lời cũng đủ dứt khoát.
Hai người mặt đối mặt nhìn đối phương im lặng trong chốc lát, đoạn Tề Sơ Phàm bật cười.
Thầy giáo nhỏ của cậu sao lại trắng trắng đáng yêu thế chứ.
Cậu nói: "Hàn Thanh Ngạn, anh nhất định chưa từng yêu đương."
Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, tâm nói tui cũng đâu có cách nào đâu, dù sao tui cũng là một thằng gay đáng xấu hổ, Tề Sơ Phàm vẫn là anh đẹp trai duy nhất anh lớn mật dám nhìn trộm đó.
Tề Sơ Phàm dừng một chút thì nói tiếp: "Anh biết không, chỉ cần là theo đuổi người ta thì sẽ không đặt nặng chuyện tiền bạc. Dù sao chúng ta cũng đang sống trong thời đại đồng tiền a."
"Nhưng cậu không có việc.."
Hàn Thanh Ngạn nói còn chưa nói xong, Tề Sơ Phàm đã cười cười cắt ngang nói: "Ai nói với anh là em không có việc làm? Không phải em đã nói với anh là em chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn rồi còn gì?"
Hàn Thanh Ngạn lần này ngay cả nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nói thẳng: "Đừng đùa, cậu không muốn nói cho anh biết là cậu đang làm gì cũng không sao. Chỉ cần không phải làm là được."
Tề Sơ Phàm gật gật đầu, ngay cả một chút ý tưởng muốn lên Ngôn tình 123* để cho thầy giáo nhỏ biết cậu rốt cuộc có phải Tri Nguyên Kỳ Phồn hay không cũng chẳng có. Bởi vì cậu thật ra rất chờ mong cái ngày mà thầy giáo nhỏ tự mình phát hiện ra cậu chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn thì biểu cảm sẽ đặc sắc ra làm sao.
*Ý chỉ trang này:
Tốc độ tay của Hàn Thanh Ngạn quá nhanh, chờ Tề Sơ Phàm nói xong thì một túi hạt dẻ to đã chỉ còn lại vỏn vẹn ba hạt.
Tề đại thần yên lặng nhớ kỹ trong lòng, dựa vào tốc độ ăn thì xem ra thầy giáo nhỏ rất thích thứ này.
Không đúng, thầy giáo nhỏ ăn món nào mà chả nhanh như một tia chớp...
Hàn Thanh Ngạn nhanh chóng ăn xong một hạt nữa, Tề đại thần nắm chặt thời gian vươn tay lấy một hạt.
Vẫn dùng cách cắn, cơ mà kỹ thuật lần này tốt hơn trước rất nhiều, lột vỏ xong Tề đại thần lại đưa hạt dẻ đến bên miệng Hàn Thanh Ngạn. Dán bờ môi của anh.
Tề đại thần suy tín đến vạn phần tốt đẹp, thầy giáo nhỏ mà ăn hạt dẻ thì tức là gián tiếp hôn môi với cậu, vì cậu dùng miệng cắn mà. Mà kể cả nếu anh ấy không ăn, thì cậu sẽ ăn, cũng là gián tiếp hôn môi cả.
Cậu tự hỏi một chút, cảm thấy chính mình vẫn mong chờ phương án sau hơn.
Nhưng Tề đại thần vạn vạn không ngờ tới, Hàn Thanh Ngạn thế nhưng lại mở miệng thuận theo ngậm lấy viên hạt dẻ nọ, nhai nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.
Tề Sơ Phàm bị cảm giác mang tên "Thầy giáo nhỏ ăn đồ tui bón" khiến cho vui sướng cuồng quay, khiến cho câu hỏi "Mùi vị thế nào" trong kế hoạch đến bên miệng lại trở thành: "Hàn Thanh Ngạn, em muốn hôn anh."
Lời cậu vừa thốt ra, không chỉ Hàn Thanh Ngạn mà chính bản thân cậu cũng ngây người.
Một giây trước khi Hàn Thanh Ngạn đáp lại, Tề đại thần đã kịp khua chiêng gọi tất cả các tế bào não của mình dạy YY cảnh thầy giáo nhỏ xấu hổ nhắm mắt lại, hai người hạnh phúc hôn nhau.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng thầy giáo nhỏ thoáng ho khan, đọc nhấn rõ từng chữ nói: "Đừng đùa nữa, cậu đã nói là chúng ta không nắm tay ôm hôn mà."
Tề Sơ Phàm lại thành công đập đá vào chân mình: "..."
Hàn Thanh Ngạn nhìn cái bộ dạng của đàn em rõ ràng là đang có một búng máu nơi yết hầu nhưng lại nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, đã thế còn nhất định phải ra vẻ nghiêm trang, khóe miệng anh hơi hơi cong lên một chút.
Anh nhất định là bị đàn em không biết xấu hổ dạy hư rồi, cư nhiên lại cứ thấy cái kiểu y hệt như não tàn này của đàn em đáng yêu quá xá.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, hai tay đặt sau đầu trực tiếp nằm xuống giường Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm, anh phát hiện hình như anh cũng có chút thích em.
Nhưng trước áp lực đàm tiếu của người ngoài khi đến với đàn ông cả một đời, xin lỗi, anh vẫn không dám tiếp thụ em.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, cảm thấy bản thân vừa nhát gan vừa ẻo lả. Cái cảm giác tự ngược mình này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Cho nên Hàn Thanh Ngạn quyết định mình vẫn nên trở lại ký túc xá đi thôi. Chỉ cần đối mặt với đàn em, anh sẽ không tự chủ nghĩ đến điều này. Nghĩ xong thì tế bào não cũng chết hết.
Hàn Thanh Ngạn phải đi về, Tề Sơ Phàm luyến tiếc nhưng chẳng có biện pháp ngăn cản nào để ngăn anh.
Tề đại thần chỉ có thể đứng lên theo: "Em đưa anh về."
"Trời đã tối rồi, cậu nghỉ ngơi đi." Hàn Thanh Ngạn lắc đầu.
Tề Sơ Phàm còn muốn đi theo, lại bị anh trừng mắt một cái. Nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống giường một lần nữa rồi nhìn anh ra ngoài.
Hàn Thanh Ngạn đi ra khỏi khu ký túc xá của sinh viên thì xoay người ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí phòng của Tề Sơ Phàm.
Chỉ liếc mắt một cái, anh lại muốn cười.
Tề Sơ Phàm giống như tên ngốc đứng ngoài ban công cầm đèn pin trong tay chiếu xuống. Xem chừng là muốn giúp anh chiếu sáng con đường phía trước.
Hàn Thanh Ngạn rất muốn nói cho đàn em của anh rằng, cậu ấy ở trên tầng cao như thế, chiếu đèn xuống dưới thật ra cũng chẳng tới được đâu. Hơn nữa ngay cả cậu ấy không soi đèn thì trường học vẫn có đèn đường mà.
Anh nghĩ như vậy, đoạn lấy điện thoại cầm tay ra gửi cho Tề Sơ Phàm một cái tin nhắn ——
【Cám ơn, ánh đèn pin rất sáng, anh về rồi sẽ nhắn tin cho em:)】
Hàn Thanh Ngạn len lén quan sát biểu tình của đàn em. Anh tỏ vẻ, đàn em mi đừng có nghĩ rằng mi mang cho ông đây hai bữa sáng rồi ông đây có thêm chút hảo cảm với mi có thể được voi đòi tiên tú ân ái với ông nhá.
Nhưng không thể không nói, làm vậy xấu hổ bỏ xừ í nhỉ?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này khó nghĩ quá, vẫn là nên đừng tiếp tục suy nghĩ nữa, ăn hạt dẻ an ủi thôi.
Tề Sơ Phàm trơ mắt nhìn Hàn Thanh Ngạn ăn tới đáy cả một túi hạt dẻ to, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được vươn móng vuốt ra nhón một hạt bỏ vào trong miệng mình, dùng răng nanh cắn chuẩn xác vào giữa hạt, kết quả do cắn hơi mạnh cộng thêm vỏ hạt rất cứng khiến cho đến khi hạt dẻ tách ra làm hai thì miệng cậu cũng đau ê ẩm.
Cậu cầm hai nửa hạt dẻ có hai dấu răng chỉnh tề bên trên, đoạn dùng tay gạt hết vỏ xung quanh rồi đưa một nửa qua cho Hàn Thanh Ngạn.
Nói rằng: "Em bóc giúp anh nè."
Hàn Thanh Ngạn bình tĩnh bóc vỏ hạt dẻ, bóc xong thì bỏ một hạt hoàn hảo không vỡ mất tí nào vào miệng. Ánh mắt anh nhìn Tề Sơ Phàm chói lọi vài chữ —— nhóc con đừng choáng, anh đây không cần nhóc đâu.
Tề đại thần thất bại.
Cậu có chút buồn bực, đột nhiên lại cảm thấy khóe miệng mình bị một vật thể bất quy tắc chạm vào. Cậu há miệng ra theo bản năng, là một viên hạt dẻ.
Loại kinh hỉ bất thình lình này dọa Tề Sơ Phàm sợ đến độ cả người thiếu điều bay vọt lên trời. Cậu ngậm hạt dẻ trong miệng ngơ ngác nhìn Hàn Thanh Ngạn.
"Cậu không ăn à?" Hàn Thanh Ngạn liếc liếc nhìn bộ dạng ngu si của đàn em, xấu hổ phát hiện mình cư nhiên cảm thấy cái vẻ đáng xấu hổ này của cậu ấy rất manh.
Cơ mà lúc này mà hôn cậu ấy thì chẳng phải mình sẽ tựa như thiếu nữ thanh xuân trong truyện tranh ngượng ngượng ngùng ngùng lặng lẽ hôn khóe miệng bạn trai sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, cảnh này so ra cũng có thể xem mình là bá đạo công a.
Không đúng chính mình vì sao mình lại động dụng với đàn em trong khi rõ ràng là mình không định đến với cậu ta hả?
Hàn Thanh Ngạn bị ý tưởng trước đó của mình dọa sợ, tranh thủ dời tầm mắt đi. Lại chẳng biết ánh mắt của anh đã bị Tề Sơ Phàm để ý từ tận đời nào.
Tề đại thần rất bối rối, mới vừa rồi thầy giáo nhỏ nhìn chằm chằm môi cậu một hồi lâu, làm cậu ngay cả hít thở cũng chẳng dám chỉ sợ làm kinh động đến thầy giáo nhỏ đang ngẩn người.
Theo góc độ của một tác giả đam mỹ viết đam mỹ ngày qua ngày, nếu xuất hiện cảnh nhìn chằm chằm miệng đối phương ngẩn người thì cảnh tiếp theo chắc chắn sẽ là một nụ hôn ngọt ngào mới đúng chứ. Nhưng cậu thật sự không dám xác định, thầy giáo nhỏ thật sự muốn hôn cậu hay chỉ đơn thuần là do không biết đặt mắt vào đâu thôi.
Tề đại thần quyết định cậu cũng muốn ăn hạt dẻ an ủi.
Cậu nhai nhai viên hạt dẻ thầy giáo nhỏ bón cho ăn, không biết là do nó là hạt thầy giáo nhỏ cho hay là do chính bản thân nó mà Tề đại thần lần đầu tiên cảm thấy cái món mà cậu vốn chẳng thấy thích bao giờ này ăn rất chi là ngon.
Hàn Thanh Ngạn nhìn cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc của đàn em, cõi lòng hơi trầm xuống của anh lại tươi tỉnh trở lại.
Nói khác người một chút, trong nháy mắt này Hàn Thanh Ngạn hi vọng thời gian có thể dừng lại. Ít nhất sau đó, anh có thể không suy xét đến ánh mắt người khác mà cứ to gan nhìn trộm đàn em của anh như thế này.
Tề Sơ Phàm cuối cùng cũng nuốt xuống viên hạt dẻ dù rằng cậu chả muốn tí nào, rồi cậu mở miệng nói: "Hàn Thanh Ngạn, về sau buổi sáng anh muốn ăn gì thì nhớ nhắn tin cho em từ tối hôm trước nhé, em sẽ đi mua cho anh. Anh mà không nhắn là em đành mua bánh bao với sữa đậu nành ngày qua ngày đấy."
Cậu ta nói như vậy làm Hàn Thanh Ngạn chẳng biết đáp lại thế nào.
Tề Sơ Phàm cũng không để ý đến sự im lặng của anh, tiếp tục nói: "Đương nhiên em cũng không thể ngày nào cũng mang bữa sáng miễn phí đến cho anh được, đổi lại, trưa và tối anh phải ăn cùng em."
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình như thể sắp bị đàn em câu mất đi rồi. Anh nói: "Nói thế thì khác gì chúng ta đang hẹn hò chứ?"
"Có, đương nhiên là có." Tề Sơ Phàm đã suy nghĩ cả ngày, trả lời câu hỏi này của thầy giáo nhỏ như thế nào quả thực cậu đã suy xét toàn diện lắm rồi.
Cậu nói: "Chúng ta chỉ cùng nhau ăn dưới danh nghĩa bạn bè thôi, không nắm tay không ôm không hôn thì sao có thể xem là hẹn hò được."
Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng đàn em nói nghe chừng cũng có lý, anh căn bản không thể nào phản bác được a.
Nhưng cái cảm giác bị đàn em nắm lấy này khiến cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy không phải khó chịu dạng vừa đâu, anh suy nghĩ một lát rồi mới đáp: "Đều là sinh viên, anh còn đi làm. Để cậu mang bữa sáng miễn phí đến cho anh mỗi ngày thì có chút không đúng."
"Thế anh có cho phép em mang đồ ăn đến cho anh mỗi ngày không?" Tề Sơ Phàm lập tức hỏi.
"Không muốn." Hàn Thanh Ngạn trả lời cũng đủ dứt khoát.
Hai người mặt đối mặt nhìn đối phương im lặng trong chốc lát, đoạn Tề Sơ Phàm bật cười.
Thầy giáo nhỏ của cậu sao lại trắng trắng đáng yêu thế chứ.
Cậu nói: "Hàn Thanh Ngạn, anh nhất định chưa từng yêu đương."
Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, tâm nói tui cũng đâu có cách nào đâu, dù sao tui cũng là một thằng gay đáng xấu hổ, Tề Sơ Phàm vẫn là anh đẹp trai duy nhất anh lớn mật dám nhìn trộm đó.
Tề Sơ Phàm dừng một chút thì nói tiếp: "Anh biết không, chỉ cần là theo đuổi người ta thì sẽ không đặt nặng chuyện tiền bạc. Dù sao chúng ta cũng đang sống trong thời đại đồng tiền a."
"Nhưng cậu không có việc.."
Hàn Thanh Ngạn nói còn chưa nói xong, Tề Sơ Phàm đã cười cười cắt ngang nói: "Ai nói với anh là em không có việc làm? Không phải em đã nói với anh là em chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn rồi còn gì?"
Hàn Thanh Ngạn lần này ngay cả nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nói thẳng: "Đừng đùa, cậu không muốn nói cho anh biết là cậu đang làm gì cũng không sao. Chỉ cần không phải làm là được."
Tề Sơ Phàm gật gật đầu, ngay cả một chút ý tưởng muốn lên Ngôn tình 123* để cho thầy giáo nhỏ biết cậu rốt cuộc có phải Tri Nguyên Kỳ Phồn hay không cũng chẳng có. Bởi vì cậu thật ra rất chờ mong cái ngày mà thầy giáo nhỏ tự mình phát hiện ra cậu chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn thì biểu cảm sẽ đặc sắc ra làm sao.
*Ý chỉ trang này:
Tốc độ tay của Hàn Thanh Ngạn quá nhanh, chờ Tề Sơ Phàm nói xong thì một túi hạt dẻ to đã chỉ còn lại vỏn vẹn ba hạt.
Tề đại thần yên lặng nhớ kỹ trong lòng, dựa vào tốc độ ăn thì xem ra thầy giáo nhỏ rất thích thứ này.
Không đúng, thầy giáo nhỏ ăn món nào mà chả nhanh như một tia chớp...
Hàn Thanh Ngạn nhanh chóng ăn xong một hạt nữa, Tề đại thần nắm chặt thời gian vươn tay lấy một hạt.
Vẫn dùng cách cắn, cơ mà kỹ thuật lần này tốt hơn trước rất nhiều, lột vỏ xong Tề đại thần lại đưa hạt dẻ đến bên miệng Hàn Thanh Ngạn. Dán bờ môi của anh.
Tề đại thần suy tín đến vạn phần tốt đẹp, thầy giáo nhỏ mà ăn hạt dẻ thì tức là gián tiếp hôn môi với cậu, vì cậu dùng miệng cắn mà. Mà kể cả nếu anh ấy không ăn, thì cậu sẽ ăn, cũng là gián tiếp hôn môi cả.
Cậu tự hỏi một chút, cảm thấy chính mình vẫn mong chờ phương án sau hơn.
Nhưng Tề đại thần vạn vạn không ngờ tới, Hàn Thanh Ngạn thế nhưng lại mở miệng thuận theo ngậm lấy viên hạt dẻ nọ, nhai nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.
Tề Sơ Phàm bị cảm giác mang tên "Thầy giáo nhỏ ăn đồ tui bón" khiến cho vui sướng cuồng quay, khiến cho câu hỏi "Mùi vị thế nào" trong kế hoạch đến bên miệng lại trở thành: "Hàn Thanh Ngạn, em muốn hôn anh."
Lời cậu vừa thốt ra, không chỉ Hàn Thanh Ngạn mà chính bản thân cậu cũng ngây người.
Một giây trước khi Hàn Thanh Ngạn đáp lại, Tề đại thần đã kịp khua chiêng gọi tất cả các tế bào não của mình dạy YY cảnh thầy giáo nhỏ xấu hổ nhắm mắt lại, hai người hạnh phúc hôn nhau.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng thầy giáo nhỏ thoáng ho khan, đọc nhấn rõ từng chữ nói: "Đừng đùa nữa, cậu đã nói là chúng ta không nắm tay ôm hôn mà."
Tề Sơ Phàm lại thành công đập đá vào chân mình: "..."
Hàn Thanh Ngạn nhìn cái bộ dạng của đàn em rõ ràng là đang có một búng máu nơi yết hầu nhưng lại nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, đã thế còn nhất định phải ra vẻ nghiêm trang, khóe miệng anh hơi hơi cong lên một chút.
Anh nhất định là bị đàn em không biết xấu hổ dạy hư rồi, cư nhiên lại cứ thấy cái kiểu y hệt như não tàn này của đàn em đáng yêu quá xá.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, hai tay đặt sau đầu trực tiếp nằm xuống giường Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm, anh phát hiện hình như anh cũng có chút thích em.
Nhưng trước áp lực đàm tiếu của người ngoài khi đến với đàn ông cả một đời, xin lỗi, anh vẫn không dám tiếp thụ em.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, cảm thấy bản thân vừa nhát gan vừa ẻo lả. Cái cảm giác tự ngược mình này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Cho nên Hàn Thanh Ngạn quyết định mình vẫn nên trở lại ký túc xá đi thôi. Chỉ cần đối mặt với đàn em, anh sẽ không tự chủ nghĩ đến điều này. Nghĩ xong thì tế bào não cũng chết hết.
Hàn Thanh Ngạn phải đi về, Tề Sơ Phàm luyến tiếc nhưng chẳng có biện pháp ngăn cản nào để ngăn anh.
Tề đại thần chỉ có thể đứng lên theo: "Em đưa anh về."
"Trời đã tối rồi, cậu nghỉ ngơi đi." Hàn Thanh Ngạn lắc đầu.
Tề Sơ Phàm còn muốn đi theo, lại bị anh trừng mắt một cái. Nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống giường một lần nữa rồi nhìn anh ra ngoài.
Hàn Thanh Ngạn đi ra khỏi khu ký túc xá của sinh viên thì xoay người ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí phòng của Tề Sơ Phàm.
Chỉ liếc mắt một cái, anh lại muốn cười.
Tề Sơ Phàm giống như tên ngốc đứng ngoài ban công cầm đèn pin trong tay chiếu xuống. Xem chừng là muốn giúp anh chiếu sáng con đường phía trước.
Hàn Thanh Ngạn rất muốn nói cho đàn em của anh rằng, cậu ấy ở trên tầng cao như thế, chiếu đèn xuống dưới thật ra cũng chẳng tới được đâu. Hơn nữa ngay cả cậu ấy không soi đèn thì trường học vẫn có đèn đường mà.
Anh nghĩ như vậy, đoạn lấy điện thoại cầm tay ra gửi cho Tề Sơ Phàm một cái tin nhắn ——
【Cám ơn, ánh đèn pin rất sáng, anh về rồi sẽ nhắn tin cho em:)】