Mùa hè ở thành phố D thời tiết lúc nào cũng trong tình trạng mưa giông bất chợt khiến cho người ta căn bản không đề phòng nổi.
Lúc Hàn Thanh Ngạn ra ngoài vào buổi sáng mặt trời hãy còn ở trên cao, đến chiều, dạy còn chưa xong mưa đã xối xả.
Hàn Thanh Ngạn thừa dịp cho học trò làm bài tập để nhớ lại trước lúc ra ngoài mình đã mang theo những gì, sau đó xác định mình thật sự không mang ô theo.
Anh nhìn lại sắc trời, cũng không biết có phải do anh tưởng tượng hay không mà cứ cảm thấy như thể nghe thấy tiếng sấm rền vang lên từ trong tầng mây dày nghìn nghịt kia.
Trong lòng Hàn Thanh Ngạn tự an ủi mình rằng đây tuyệt đối là do anh cả nghĩ, mới rồi chẳng phải không hề có dấu hiệu sấm sét nào sao ha ha ha.
Anh nghĩ là nghĩ vậy nhưng ngay tức khắc tiếng "Ầm ầm ầm" từ ngoài cửa sổ vang lên khiến anh chẳng thể lừa mình dối người được nữa, Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm bầu trời rõ ràng đã tối sầm hơn trước, lại tính toán thời gian tan học một hồi, cuối cùng bình tĩnh chấp nhận mình sẽ phải đội mưa về trường.
Thật ra chuyện này chẳng phải lần đầu, trước kia lúc đi dạy anh cũng có lần gặp mưa, chỉ cần đội mưa về rồi tắm nước ấm thay quần áo là chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là lần này, nghĩ đi nghĩ lại thi vẫn cứ có chút chờ mong.
Cô hỏi chờ mong gì á?
Hàn Thanh Ngạn tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh chờ mong cái cảnh cẩu huyết chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết —— Tề Sơ Phàm tới đón anh về.
Bầu trời xa xa ngoài cửa sổ hãy cứ truyền đến tiếng sấm rầu rĩ không ngừng, sắc trời càng ngày càng ủ ê. Vốn là buổi chiều nhưng phòng học vẫn bật đèn, Hàn Thanh Ngạn đứng dựa vào cửa sổ bên cạnh, hơi hơi ngửa đầu lên nhìn không trung. Cái mặt than của anh rất xứng với tư thế này, còn mang theo vài phần u buồn mỹ cảm.
Chỉ là học trò của anh mới chỉ là một đám nhóc, tạm thời không hiểu được loại cảnh đẹp này.
Cho nên, trong lúc anh đang u buồn thì nghe thấy đứa nhỏ học lớp mầm hỏi anh một câu đặc biệt thiên chân khả ái rằng: "Thầy ơi, quần áo ở nhà thầy chưa kịp thu à?"
Hàn Thanh Ngạn suy ngẫm một chút thì nhớ ra quần áo phơi ở ban công hình như thật sự chưa thu vào: "..."
Anh vẫn cứ duy trì cái mặt than, thật lòng gật đầu với thằng nhóc vừa nói chuyện với anh: "Đúng thật là chưa rút."
"Thế thì thầy giáo phải về rút quần áo à?" Cậu học trò mở đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Ngạn, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Chẳng qua là nhân lúc Hàn Thanh Ngạn chưa kịp đáp, nó đã kịp nói thêm: "Nếu thầy phải về rút quần áo, thì chúng ta nghỉ sớm một chút nha thầy."
Thầy giáo Hàn Thanh Ngạn nào đó cảm thấy bị học trò của mình ghét bỏ: "..."
Thằng nhãi, mi sao lại công nhiên biểu hiện sự căm ghét đối với bài học thế hả, mi thật sự không sợ ông cho mi đeo giầy nhỏ* à?
*Nguyên văn: 小鞋 - gây khó khăn.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, nghiêm mặt nói với cu cậu đang hi vọng được cho nghỉ sớm: "Em cũng vội về rút quần áo à?"
Lũ nhóc xung quanh cười cười lắc lắc đầu, rụt cổ ngoan ngoãn cúi đầu làm bài.
Hàn Thanh Ngạn nhìn chúng nó làm bài mấy phút, đoạn lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tề Sơ Phàm một tin. Nội dung có vài chữ: Trời mưa rồi, nam thần em nhớ rút quần áo đó.
Tin nhắn gửi được mấy giây, Hàn Thanh Ngạn còn chưa kịp đóng app thì đã cảm thấy nó rung rung.
Tề đại thần vẫn là một bạn trai tốt nhắn tin lại cực nhanh như trước. Đương nhiên, chuyện Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cái tác phong này của cậu ấy chính là do thú vui duy nhất cậu ấy chính là ôm di động những lúc rảnh rỗi linh tinh thì lúc này có thể xem nhẹ không đề cập tới.
Ít nhất Hàn Thanh Ngạn chưa từng nói ra nên Tề Sơ Phàm vẫn còn tưởng thầy giáo nhỏ nhất định cho rằng hành động này là do cậu cực kỳ để ý anh ấy.
Vô nghĩa khỏi nói.
Ngón tay Hàn Thanh Ngạn vẽ hoa trên màn hình, sau khi mở ra thì thấy được tin nhắn của Tề đại thần, xem xong thì cảm thấy cả người xấu hổ ơi là xấu hổ. Tề Sơ Phàm Tề đại thần trả lời như vầy: Quần áo em rút hết rồi, trời mưa ghê lắm, anh có mang ô không đấy?
Phía trước cũng từng nói qua, kỹ năng não bổ của Hàn não tàn đến cả nam thần của anh cũng bị dọa sợ. Cho nên trong nháy mắt khi nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Hàn Thanh Ngạn lập tức tự động bổ túc một chuyện cũ vô cùng cẩu huyết. Ngay cả hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh anh và Tề Sơ Phàm đứng dưới một lán ô ôm ôm hôn hôn cũng tưởng tượng qua.
Nếu như cho cố sự này một cái tên, hẳn sẽ là: Nam thần đội mưa đi tàu điện ngầm, chỉ cầu mang được ô cho người yêu.
Đề mục này thật sự không có vần điệu, bất quá ý tứ thì có thể hiểu.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ vậy là cười ngây cười ngô một hồi, rồi mới chợt nhớ ra là mình mải nghĩ mà quên mất không đáp lại Tề Sơ Phàm rồi.
Anh nhanh chóng gõ một câu "Không mang ô, em đón anh chứ?", nhưng ngay lúc định nhấn vào ký hiệu phong thư màu xanh nho nhỏ, móng vuốt anh lại dừng lại.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ rất nghiêm túc, nếu anh mà gửi những lời này đi thì có vẻ rất ẻo lả hay không, nhưng nếu không gửi thì xem chừng anh sẽ không được toại nguyện?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy hình như cũng thiệt thân, Hàn Thanh Ngạn bình tĩnh lại.
Anh nghĩ nghĩ, sửa lại tin nhắn một chút rồi mới nhấn nút gửi đi.
So sánh với tốc độ trả lời của Tề Sơ Phàm, cái kiểu não bổ chán rồi mới đáp lại của Hàn Thanh Ngạn thật sự có thể so sánh với vận tốc của cụ rùa, cơ mà cũng may Tề Sơ Phàm sẽ không cảm thấy đây là do thầy giáo nhỏ không coi trọng cậu, đối với Tề đại thần mà nói, chỉ cần thầy giáo nhỏ gửi tin nhắn cho cậu là cậu đã vui lắm rồi.
Tề Sơ Phàm nhìn di động xem tin nhắn thầy giáo nhỏ gửi tới: Không mang ô, có khả năng tối nay sẽ không về.
Những lời này nói ra rất khéo, một chút cũng không biểu lộ ý tứ muốn được người ta đón, nhưng lại biểu hiện tình cảnh mình không mang ô một cách rõ ràng. Tổng kết lại một chút thì ý tứ chính là —— Hiện tại anh cứ thế đấy, nên làm thế nào thì em phải biết rồi đấy thân ái ơi~
Tề đại thần cảm thấy bản thân đã đạt đến trình độ lĩnh ngộ được đống từ ngữ thâm sâu của thầy giáo nhỏ rồi, thật ra từ khi hai người qua lại đến nay, số lượng những câu Tề đại thần nghe hiểu không nhiều cho lắm.
Cậu lấy hai cái ô gấp màu đen từ trong tủ Hàn Thanh Ngạn ra, đang định đóng cửa tủ lại để ra ngoài thì động tác đột nhiên dừng lại. Tề đại thần suy ngẫm một hồi rồi quyết định im lặng bỏ một cái ô trong tay trở lại tủ.
Có thể đi chung một ô thì khoảng cách tất cũng sát lại gần nhau hơn, chỉ có thằng ngốc mới cầm hai cái ô đi đón người.
Tề Sơ Phàm tự nhận là mình chỉ doppi*, chứ hông có ngốc.
*Tính cách hay động kinh, chập mạch
Dưới góc độ của một nam thần chuyên biết truyện *, Tề Sơ Phàm cảm thấy những lúc này cần có một chút bất ngờ, lúc gặp mặt sẽ càng ngọt ngào hơn.
Thật sự sẽ ngọt ngào hơn á?
Tề đại thần tham khảo một hồi, sau đó cảm thấy mấy chuyện này đều là tiểu tiết không đáng chú ý tới, dù sao nhân sinh hướng đến HE thì mới cảm thấy thế gian ngập tràn ánh mặt trời.
Chỉ là Tề đại thần thì nghĩ đến là hay còn lúc Hàn Thanh Ngạn nhìn thấy tin này thì cả người đều cảm thấy không ổn.
Theo một cái * Văn đại thần góc độ não động đứng lên, Tề Sơ Phàm cảm thấy loại này thời điểm chính là cần một chút tiểu kinh hỉ, dù sao một cái tát sau đường hội hiện ra càng ngọt.
Thật sự càng ngọt sao?
Tề đại tinh thần khảo một chút vấn đề này, sau đó cảm thấy đây đều là chi tiết vẫn là không cần để ý, dù sao nhân sinh muốn hướng HE xem mới có thể cảm thấy thế giới tràn ngập ánh mặt trời.
Chỉ là Tề đại thần nghĩ đến hảo, Hàn Thanh Ngạn đang nhìn đến này tin tức thời điểm lại cả người đều không tốt.
Hàn Thanh Ngạn ra sức tuôn lời mắng chửi Tề Sơ Phàm, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành một chữ —— Đệt!
Nhãi ranh Tề Sơ Phàm này ngày nào cũng luôn mồm nói thích anh đến là dễ nghe, cuối cùng có một cơ hội xoát hảo cảm tốt như thế mà cư nhiên không biết quý trọng, mệt cậu ta viết tiểu thuyết nhiều năm như thế, tình huống ấm áp rõ ràng đến thế mà cũng biết nắm chắc!
Nhưng trong tiểu thuyết của nam thần trên cơ bản sẽ không xuất hiện loại tình tiết cẩu huyết kinh điển này a...
Nghĩ như vầy, Hàn Thanh Ngạn đột nhiên cảm thấy hình như mình có hơi khó hiểu, nam thần hoàn toàn không biết xoát ấm áp linh tinh thì sao có thể hiểu chuyện này chứ?
Thúi lắm! Bạn trai kiểu gì mà thà rằng ngồi nhà ôm máy tính chứ không chịu mang ô đến rước mình về, cô nghe thế có đau lòng không cơ chứ?
Nam thần tra quá, đúng thật là muốn giẫm cho hạ bộ cậu ta in đậm hai cái dấu chân.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, bắt đầu bổ não lên tận trời. Hướng đến những cảnh huyết tinh bạo lực mà bạn nhỏ dưới mười tám tuổi tuyệt đối không được xem để hung hăng rủa xả nam thần.
Sau một hồi sấm chớp rền rĩ, mưa cũng bắt đầu rơi nhiều.
Không trung vốn có hơi sáng nay lại càng xẩm tối hơn, sắc trời trên cơ bản là giống y hệt lúc chạng vạng. Giọt mưa rơi trên cửa sổ phát ra tiếng lộp độp, chỉ là âm thanh này khiến cho Hàn Thanh Ngạn giống như nhìn thấy cảnh tượng ướt đẫm ngay trước mắt mình.
Cảm giác ngược tâm này khiến cho anh muốn giẫm chết Tề Sơ Phàm.
Hàn Thanh Ngạn đang phiền muộn vô cùng thì lại nghe thằng nhóc kia thấp giọng nói: "Thầy ơi, tụi con làm bài này hai mươi phút rồi.
Thầy giáo Hàn Thanh Ngạn vô trách nhiệm mải nghĩ đến nam thần của mình mà biến mười phút làm bài tập thành hai mươi phút: "..."
Nhóc con thấy Hàn Thanh Ngạn im lặng nghiêm trang thì cũng không phát hiện thầy giáo rốt cuộc là đang vui hay buồn. Nó chớp chớp mắt, mở miệng thăm dò: "Thầy ơi, chúng ta học tiếp không?"
Hàn Thanh Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, cách giờ tan học nửa giờ nữa. Anh vừa im lặng tưởng tượng cảnh tượng tạnh mưa tốt đẹp vừa nói với no rằng: "Em thật sự vội về rút quần áo à?"
Nó nhe răng cười với Hàn Thanh Ngạn, lại cúi đầu ra vẻ mình đang đọc sách.
Cuối cùng Hàn Thanh Ngạn cũng không não bổ nữa bắt đầu giảng bài, nội dung ban ngữ văn cho trẻ nhỏ thật ra trên cơ bản là chẳng có gì thú vị, đọc một tác phẩm còn chưa thấy thích thú gì đã bị hỏi tác giả viết vậy là có mục đích gì, ý nghĩ gì, ngay cả Hàn Thanh Ngạn cũng thấy mình đáng bị người ta ghét.
Cơ mà làm một tấm gương tốt, ngay cả không thích cũng phải thật lòng thật dạ.
Căn cứ vào lý luận đó, Hàn Thanh Ngạn một hơi giảng đến sát giờ tan tầm, hết giờ còn cảm thấy sao thời gian trôi nhanh thế chứ.
Hàn Thanh Ngạn nhìn mưa giông ngoài cửa sổ, thở dài một hơi thật dài.
Mong rằng hôm nay đội mưa về sẽ không bị cảm.
Lúc Hàn Thanh Ngạn ra ngoài vào buổi sáng mặt trời hãy còn ở trên cao, đến chiều, dạy còn chưa xong mưa đã xối xả.
Hàn Thanh Ngạn thừa dịp cho học trò làm bài tập để nhớ lại trước lúc ra ngoài mình đã mang theo những gì, sau đó xác định mình thật sự không mang ô theo.
Anh nhìn lại sắc trời, cũng không biết có phải do anh tưởng tượng hay không mà cứ cảm thấy như thể nghe thấy tiếng sấm rền vang lên từ trong tầng mây dày nghìn nghịt kia.
Trong lòng Hàn Thanh Ngạn tự an ủi mình rằng đây tuyệt đối là do anh cả nghĩ, mới rồi chẳng phải không hề có dấu hiệu sấm sét nào sao ha ha ha.
Anh nghĩ là nghĩ vậy nhưng ngay tức khắc tiếng "Ầm ầm ầm" từ ngoài cửa sổ vang lên khiến anh chẳng thể lừa mình dối người được nữa, Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm bầu trời rõ ràng đã tối sầm hơn trước, lại tính toán thời gian tan học một hồi, cuối cùng bình tĩnh chấp nhận mình sẽ phải đội mưa về trường.
Thật ra chuyện này chẳng phải lần đầu, trước kia lúc đi dạy anh cũng có lần gặp mưa, chỉ cần đội mưa về rồi tắm nước ấm thay quần áo là chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là lần này, nghĩ đi nghĩ lại thi vẫn cứ có chút chờ mong.
Cô hỏi chờ mong gì á?
Hàn Thanh Ngạn tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh chờ mong cái cảnh cẩu huyết chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết —— Tề Sơ Phàm tới đón anh về.
Bầu trời xa xa ngoài cửa sổ hãy cứ truyền đến tiếng sấm rầu rĩ không ngừng, sắc trời càng ngày càng ủ ê. Vốn là buổi chiều nhưng phòng học vẫn bật đèn, Hàn Thanh Ngạn đứng dựa vào cửa sổ bên cạnh, hơi hơi ngửa đầu lên nhìn không trung. Cái mặt than của anh rất xứng với tư thế này, còn mang theo vài phần u buồn mỹ cảm.
Chỉ là học trò của anh mới chỉ là một đám nhóc, tạm thời không hiểu được loại cảnh đẹp này.
Cho nên, trong lúc anh đang u buồn thì nghe thấy đứa nhỏ học lớp mầm hỏi anh một câu đặc biệt thiên chân khả ái rằng: "Thầy ơi, quần áo ở nhà thầy chưa kịp thu à?"
Hàn Thanh Ngạn suy ngẫm một chút thì nhớ ra quần áo phơi ở ban công hình như thật sự chưa thu vào: "..."
Anh vẫn cứ duy trì cái mặt than, thật lòng gật đầu với thằng nhóc vừa nói chuyện với anh: "Đúng thật là chưa rút."
"Thế thì thầy giáo phải về rút quần áo à?" Cậu học trò mở đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Ngạn, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Chẳng qua là nhân lúc Hàn Thanh Ngạn chưa kịp đáp, nó đã kịp nói thêm: "Nếu thầy phải về rút quần áo, thì chúng ta nghỉ sớm một chút nha thầy."
Thầy giáo Hàn Thanh Ngạn nào đó cảm thấy bị học trò của mình ghét bỏ: "..."
Thằng nhãi, mi sao lại công nhiên biểu hiện sự căm ghét đối với bài học thế hả, mi thật sự không sợ ông cho mi đeo giầy nhỏ* à?
*Nguyên văn: 小鞋 - gây khó khăn.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, nghiêm mặt nói với cu cậu đang hi vọng được cho nghỉ sớm: "Em cũng vội về rút quần áo à?"
Lũ nhóc xung quanh cười cười lắc lắc đầu, rụt cổ ngoan ngoãn cúi đầu làm bài.
Hàn Thanh Ngạn nhìn chúng nó làm bài mấy phút, đoạn lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tề Sơ Phàm một tin. Nội dung có vài chữ: Trời mưa rồi, nam thần em nhớ rút quần áo đó.
Tin nhắn gửi được mấy giây, Hàn Thanh Ngạn còn chưa kịp đóng app thì đã cảm thấy nó rung rung.
Tề đại thần vẫn là một bạn trai tốt nhắn tin lại cực nhanh như trước. Đương nhiên, chuyện Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cái tác phong này của cậu ấy chính là do thú vui duy nhất cậu ấy chính là ôm di động những lúc rảnh rỗi linh tinh thì lúc này có thể xem nhẹ không đề cập tới.
Ít nhất Hàn Thanh Ngạn chưa từng nói ra nên Tề Sơ Phàm vẫn còn tưởng thầy giáo nhỏ nhất định cho rằng hành động này là do cậu cực kỳ để ý anh ấy.
Vô nghĩa khỏi nói.
Ngón tay Hàn Thanh Ngạn vẽ hoa trên màn hình, sau khi mở ra thì thấy được tin nhắn của Tề đại thần, xem xong thì cảm thấy cả người xấu hổ ơi là xấu hổ. Tề Sơ Phàm Tề đại thần trả lời như vầy: Quần áo em rút hết rồi, trời mưa ghê lắm, anh có mang ô không đấy?
Phía trước cũng từng nói qua, kỹ năng não bổ của Hàn não tàn đến cả nam thần của anh cũng bị dọa sợ. Cho nên trong nháy mắt khi nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Hàn Thanh Ngạn lập tức tự động bổ túc một chuyện cũ vô cùng cẩu huyết. Ngay cả hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh anh và Tề Sơ Phàm đứng dưới một lán ô ôm ôm hôn hôn cũng tưởng tượng qua.
Nếu như cho cố sự này một cái tên, hẳn sẽ là: Nam thần đội mưa đi tàu điện ngầm, chỉ cầu mang được ô cho người yêu.
Đề mục này thật sự không có vần điệu, bất quá ý tứ thì có thể hiểu.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ vậy là cười ngây cười ngô một hồi, rồi mới chợt nhớ ra là mình mải nghĩ mà quên mất không đáp lại Tề Sơ Phàm rồi.
Anh nhanh chóng gõ một câu "Không mang ô, em đón anh chứ?", nhưng ngay lúc định nhấn vào ký hiệu phong thư màu xanh nho nhỏ, móng vuốt anh lại dừng lại.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ rất nghiêm túc, nếu anh mà gửi những lời này đi thì có vẻ rất ẻo lả hay không, nhưng nếu không gửi thì xem chừng anh sẽ không được toại nguyện?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy hình như cũng thiệt thân, Hàn Thanh Ngạn bình tĩnh lại.
Anh nghĩ nghĩ, sửa lại tin nhắn một chút rồi mới nhấn nút gửi đi.
So sánh với tốc độ trả lời của Tề Sơ Phàm, cái kiểu não bổ chán rồi mới đáp lại của Hàn Thanh Ngạn thật sự có thể so sánh với vận tốc của cụ rùa, cơ mà cũng may Tề Sơ Phàm sẽ không cảm thấy đây là do thầy giáo nhỏ không coi trọng cậu, đối với Tề đại thần mà nói, chỉ cần thầy giáo nhỏ gửi tin nhắn cho cậu là cậu đã vui lắm rồi.
Tề Sơ Phàm nhìn di động xem tin nhắn thầy giáo nhỏ gửi tới: Không mang ô, có khả năng tối nay sẽ không về.
Những lời này nói ra rất khéo, một chút cũng không biểu lộ ý tứ muốn được người ta đón, nhưng lại biểu hiện tình cảnh mình không mang ô một cách rõ ràng. Tổng kết lại một chút thì ý tứ chính là —— Hiện tại anh cứ thế đấy, nên làm thế nào thì em phải biết rồi đấy thân ái ơi~
Tề đại thần cảm thấy bản thân đã đạt đến trình độ lĩnh ngộ được đống từ ngữ thâm sâu của thầy giáo nhỏ rồi, thật ra từ khi hai người qua lại đến nay, số lượng những câu Tề đại thần nghe hiểu không nhiều cho lắm.
Cậu lấy hai cái ô gấp màu đen từ trong tủ Hàn Thanh Ngạn ra, đang định đóng cửa tủ lại để ra ngoài thì động tác đột nhiên dừng lại. Tề đại thần suy ngẫm một hồi rồi quyết định im lặng bỏ một cái ô trong tay trở lại tủ.
Có thể đi chung một ô thì khoảng cách tất cũng sát lại gần nhau hơn, chỉ có thằng ngốc mới cầm hai cái ô đi đón người.
Tề Sơ Phàm tự nhận là mình chỉ doppi*, chứ hông có ngốc.
*Tính cách hay động kinh, chập mạch
Dưới góc độ của một nam thần chuyên biết truyện *, Tề Sơ Phàm cảm thấy những lúc này cần có một chút bất ngờ, lúc gặp mặt sẽ càng ngọt ngào hơn.
Thật sự sẽ ngọt ngào hơn á?
Tề đại thần tham khảo một hồi, sau đó cảm thấy mấy chuyện này đều là tiểu tiết không đáng chú ý tới, dù sao nhân sinh hướng đến HE thì mới cảm thấy thế gian ngập tràn ánh mặt trời.
Chỉ là Tề đại thần thì nghĩ đến là hay còn lúc Hàn Thanh Ngạn nhìn thấy tin này thì cả người đều cảm thấy không ổn.
Theo một cái * Văn đại thần góc độ não động đứng lên, Tề Sơ Phàm cảm thấy loại này thời điểm chính là cần một chút tiểu kinh hỉ, dù sao một cái tát sau đường hội hiện ra càng ngọt.
Thật sự càng ngọt sao?
Tề đại tinh thần khảo một chút vấn đề này, sau đó cảm thấy đây đều là chi tiết vẫn là không cần để ý, dù sao nhân sinh muốn hướng HE xem mới có thể cảm thấy thế giới tràn ngập ánh mặt trời.
Chỉ là Tề đại thần nghĩ đến hảo, Hàn Thanh Ngạn đang nhìn đến này tin tức thời điểm lại cả người đều không tốt.
Hàn Thanh Ngạn ra sức tuôn lời mắng chửi Tề Sơ Phàm, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành một chữ —— Đệt!
Nhãi ranh Tề Sơ Phàm này ngày nào cũng luôn mồm nói thích anh đến là dễ nghe, cuối cùng có một cơ hội xoát hảo cảm tốt như thế mà cư nhiên không biết quý trọng, mệt cậu ta viết tiểu thuyết nhiều năm như thế, tình huống ấm áp rõ ràng đến thế mà cũng biết nắm chắc!
Nhưng trong tiểu thuyết của nam thần trên cơ bản sẽ không xuất hiện loại tình tiết cẩu huyết kinh điển này a...
Nghĩ như vầy, Hàn Thanh Ngạn đột nhiên cảm thấy hình như mình có hơi khó hiểu, nam thần hoàn toàn không biết xoát ấm áp linh tinh thì sao có thể hiểu chuyện này chứ?
Thúi lắm! Bạn trai kiểu gì mà thà rằng ngồi nhà ôm máy tính chứ không chịu mang ô đến rước mình về, cô nghe thế có đau lòng không cơ chứ?
Nam thần tra quá, đúng thật là muốn giẫm cho hạ bộ cậu ta in đậm hai cái dấu chân.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, bắt đầu bổ não lên tận trời. Hướng đến những cảnh huyết tinh bạo lực mà bạn nhỏ dưới mười tám tuổi tuyệt đối không được xem để hung hăng rủa xả nam thần.
Sau một hồi sấm chớp rền rĩ, mưa cũng bắt đầu rơi nhiều.
Không trung vốn có hơi sáng nay lại càng xẩm tối hơn, sắc trời trên cơ bản là giống y hệt lúc chạng vạng. Giọt mưa rơi trên cửa sổ phát ra tiếng lộp độp, chỉ là âm thanh này khiến cho Hàn Thanh Ngạn giống như nhìn thấy cảnh tượng ướt đẫm ngay trước mắt mình.
Cảm giác ngược tâm này khiến cho anh muốn giẫm chết Tề Sơ Phàm.
Hàn Thanh Ngạn đang phiền muộn vô cùng thì lại nghe thằng nhóc kia thấp giọng nói: "Thầy ơi, tụi con làm bài này hai mươi phút rồi.
Thầy giáo Hàn Thanh Ngạn vô trách nhiệm mải nghĩ đến nam thần của mình mà biến mười phút làm bài tập thành hai mươi phút: "..."
Nhóc con thấy Hàn Thanh Ngạn im lặng nghiêm trang thì cũng không phát hiện thầy giáo rốt cuộc là đang vui hay buồn. Nó chớp chớp mắt, mở miệng thăm dò: "Thầy ơi, chúng ta học tiếp không?"
Hàn Thanh Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, cách giờ tan học nửa giờ nữa. Anh vừa im lặng tưởng tượng cảnh tượng tạnh mưa tốt đẹp vừa nói với no rằng: "Em thật sự vội về rút quần áo à?"
Nó nhe răng cười với Hàn Thanh Ngạn, lại cúi đầu ra vẻ mình đang đọc sách.
Cuối cùng Hàn Thanh Ngạn cũng không não bổ nữa bắt đầu giảng bài, nội dung ban ngữ văn cho trẻ nhỏ thật ra trên cơ bản là chẳng có gì thú vị, đọc một tác phẩm còn chưa thấy thích thú gì đã bị hỏi tác giả viết vậy là có mục đích gì, ý nghĩ gì, ngay cả Hàn Thanh Ngạn cũng thấy mình đáng bị người ta ghét.
Cơ mà làm một tấm gương tốt, ngay cả không thích cũng phải thật lòng thật dạ.
Căn cứ vào lý luận đó, Hàn Thanh Ngạn một hơi giảng đến sát giờ tan tầm, hết giờ còn cảm thấy sao thời gian trôi nhanh thế chứ.
Hàn Thanh Ngạn nhìn mưa giông ngoài cửa sổ, thở dài một hơi thật dài.
Mong rằng hôm nay đội mưa về sẽ không bị cảm.