*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghỉ hè thì trường học khôi phục lại nhịp sống bình thường, Hàn Thanh Ngạn đã bắt đầu chuẩn bị thi tiến sĩ, nhưng Tề Sơ Phàm mỗi ngày trừ đi học, gõ chữ là tham gia các hoạt động đoàn đội.
Bất tri bất giác, thời gian hai người liên lạc ngày càng ngắn đi.
Bất quá ngay cả bận tới bận lui nhưng Tề Sơ Phàm vẫn cứ kiên trì mỗi tối cuối tuần sau khi Hàn Thanh Ngạn đi dạy về là hai người sẽ ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm, tại những nơi vắng người lặng lẽ nắm lấy tay nhau.
Ngay cả như vậy, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Khai giảng qua không bao lâu, tháng chín mang đại hội thể dục thể thao đến. Theo quy định truyền thống của đại học D, giải điền kinh chỉ có những tân sinh viên năm nhất là được tham gia còn các sinh viên khóa trên thì thống nhất tổ chức một trận thi đấu bóng rổ.
Nói trắng ra chính là chọn ra năm người giỏi nhất mỗi khoa rồi tùy cơ rút thăm xem ai có thể tiến vào vòng chung kết.
Đương nhiên, hoạt động này chỉ giới hạn trong các sinh viên hệ chính quy, còn đối với Hàn Thanh Ngạn mà nói, trên cơ bản chẳng liên quan gì đến anh.
Do xương cốt cơ thể Hàn Thanh Ngạn vốn đã không thích hợp để chơi bóng rổ, lúc anh còn là sinh viên, hàng năm cứ đến thời điểm trận đấu bóng rổ diễn ra, ngoài những sinh viên được chọn tham dự trong lớp ra thì đám còn lại đều bị lớp trưởng gom lại kéo đi xem hết, anh trên cơ bản chính là chưa từng tham gia. Sau khi học xong thì ngay cả sân thể dục cũng lười vào.
Nhưng lần đại hội thể dục thể thao này không giống những lần trước.
Ít nhất là ở phương diện bóng rổ, Hàn Thanh Ngạn đã đến từ sớm đứng ở vị trí gần sân bóng nhất để theo dõi trận đấu của hệ tiếng Trung năm ba.
Nguyên nhân tự nhiên không cần nhiều lời ——người yêu nam thần Tề Sơ Phàm của anh có tham gia thi đấu.
Xung quanh anh là đám nữ sinh đứng tụm năm tụm bảy. Nhìn lướt qua thì chẳng thấy ai quen.
"Hey, thầy giáo Hàn cũng đến xem à." Bả vai bị vỗ mạnh một cái, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Hàn Thanh Ngạn quay đầu, Trương Thành Hạo nhếch miệng cười đứng phía sau anh.
Anh gật gật đầu với Trương Thành Hạo, muốn hòa đồng mỉm cười một cái thì lại phát hiện cơ bắp hoạt tử trên mặt mình với cái tên thường gọi là mặt than chỉ có thể được chữa khỏi khi ở bên Tề Sơ Phàm. Thế nên anh đành duy trì cái vẻ nghiêm túc trước sau như một nói: "Tề Sơ Phàm nói rằng cậu ấy có trận đấu nên tôi đến xem."
"Đúng rùi, Tề Sơ Phàm lúc chơi bóng đặc biệt đẹp giai." Thật ra không cần anh giải thích Trương Thành Hạo cũng đoán được rằng anh tới đây làm gì. Làm một trợ thủ tốt, cậu nhất định phải dùng sức bơm cho thằng bạn trước mặt vợ nó mới được! Cậu nói thêm: "Thật ra thầy giáo Hàn bình thường nếu không bận thì có thể đến chơi bóng cùng bọn em."
Hàn Thanh Ngạn lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Cho tới giờ anh vẫn chưa nói cho Tề Sơ Phàm biết, anh thật ra thích bóng đá hơn bóng rổ nhiều thậm chí ngay cả thủ thế của trọng tài trong trận đấu là gì anh cũng chả biết.
Đương nhiên có biết chuyện này hay không cũng chả sao, chỉ cần anh biết trong lúc thi đấu Tề Sơ Phàm đẹp trai nhất là được rồi.
Ôm cái thể loại suy nghĩ này, Hàn Thanh Ngạn yên lặng đứng nhìn Tề Sơ Phàm chơi suốt một giờ đồng hồ. Dù cho ngay cả quy tắc linh tinh cũng chẳng hiểu nhưng mà anh biết chỉ cần cho bóng vào rổ là được.
Chiều cao của Tề Sơ Phàm vốn đã chiếm rất nhiều ưu thế hơn nữa do rèn luyện trong một thời gian dài thành ra trang bị thêm cả một thân cơ bắp, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy dẫu có thế nào thì nam thần cũng vô cùng hoàn mỹ.
Qúa trình diễn ra trận đấu có rất nhiều lúc Hàn Thanh Ngạn xem chẳng hiểu gì, nhưng nhìn tổng thể thì hình như Tề Sơ Phàm cho bóng vào rổ được nhiều nhất. Đương nhiên, kết quả cuối cùng là đội của Tề Sơ Phàm thắng.
Hàn Thanh Ngạn vẫn luôn duy trì cái kiểu tuy rằng xem không hiểu nhưng chỉ cần thắng là thấy vui, cho nên đến khi trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu, anh quả thực muốn vọt đến cạnh Tề Sơ Phàm tặng cho cậu ấy một ôm.
Mỗi khi Tề Sơ Phàm cho được bóng vào rổ đều sẽ liếc mắt nhìn về phía Hàn Thanh Ngạn một cái, sau khi trận đấu kết thúc cậu nói chuyện với đám đồng đội hai ba câu rồi phất tay chạy đến bên người Hàn Thanh Ngạn, lại không nghĩ vừa mới tiến được một bước đã bị một cô sinh viên đứng cạnh xôm lại ôm cứng.
Hàn Thanh Ngạn đứng có hơi xa, chung quanh lại quá ồn ào, anh thật sự nghe không rõ cô bé ấy nói gì với Tề Sơ Phàm, chỉ thấy cô ta ôm Tề Sơ Phàm rồi mấp máy môi nói gì đó, sau đó kiễng chân hôn lên má cậu ấy.
Hàn Thanh Ngạn không phản ứng kịp, Tề Sơ Phàm cũng không phản ứng kịp.
Chờ đến khi cậu muốn đẩy cô gái kia ra, người ta đã xấu hổ xoay người chạy đi mất rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh Ngạn đứng, dựa theo lệ thường trong tiểu thuyết, lúc này Hàn Thanh Ngạn phải phẫn nộ xoay người bỏ đi, chờ đến khi cậu bắt được sẽ phẫn nộ nói rằng bên người anh đã có em gái kia rồi thì cần quái gì tôi nữa, sau đó nghe thấy cậu định giải thích thì sẽ bưng lỗ tai hô to "Tôi không nghe không nghe" như thần kinh, cuối cùng tất cả sẽ chuyển biến, hai người sẽ trở về bên nhau.
Nhưng là sự thật là, Hàn Thanh Ngạn vẫn đứng đó duy trì cái mặt than giương mắt bình tĩnh theo dõi cậu.
Tề Sơ Phàm sửng sốt một chút, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hàn Thanh Ngạn.
Cậu nói: "Anh..."
Nói còn chưa xong đã bị Hàn Thanh Ngạn nhào đến ôm chặt. Không phải ôm bằng hai tay mà là một tay để sau gáy một tay giữ chặt bả vai cậu, hệt như một cái ôm của anh em bình thường.
Hàn Thanh Ngạn nói: "Chúc mừng em, rất đẹp trai."
Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân thật sự khó mà có thể tin nổi tình tiết lại phát triển theo hướng này, chuyện này thật sự không khoa học. Sao thầy giáo nhỏ lại có thể bình tĩnh đến thế? Chẳng lẽ mới nãy anh ấy không nhìn thấy em gái kia à? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng a, thầy giáo chỉ đeo mắt kính thôi chứ người ta có mù quái đâu?
Cậu dùng cái mặt đầy kỳ quái nhìn Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn cũng kỳ quái nhìn cậu, giống như không hiểu rốt cục cái vẻ mặt ấy của cậu là có nghĩa gì. Hai người cứ nhìn nhau vài giây như vậy.
Hàn Thanh Ngạn nói: "Em ăn trưa chưa? Cùng đi đi."
Tề Sơ Phàm muốn hỏi anh sao lại không thèm để ý đến em gái kia chút nào thế, lại cảm thấy trên sân thể dục đông người không tiện nói chuyện, chỉ có thể gật gật đầu sóng vai cùng Hàn Thanh Ngạn đi tới nhà ăn.
Hàn Thanh Ngạn có thói quen ít lời, lúc này trong đầu Tề Sơ Phàm loạn thất bát tao không biết nói gì cho phải, làm hai người đi một đường đến nhà ăn rồi tìm một góc ngồi xuống mà vẫn chẳng nói với nhau câu nào.
Tề Sơ Phàm cảm thấy bầu không khí hình như có hơi không thích hợp, cứ im lặng như vậy chẳng lẽ định tiến đến chia tay à!
Cậu mô phỏng một cảnh tượng trong lòng, đơn giản chính là dẫu cậu có nói gì thầy giáo nhỏ cũng mặt đầy bình tĩnh, cuối cùng vẫn duy trì cái mặt than bình tĩnh ấy nói với cậu rằng, chúng ta chia tay đi. Sau đó lại tiếp tục cái vòng luẩn quẩn "Nghe em giải thích đã" "Tôi không nghe tôi không nghe".
Mẹ nó đây quả thực là cái kiểu chia tay nhảm nhí nhất hệ mặt trời!
Hàn Thanh Ngạn lúc ăn cơm luôn tao nhã, tốc độ thì chẳng tao nhã tí nào. Ngay lúc anh đang mạnh mẽ tấn công chén cơm thì lại phát hiện ra Tề Sơ Phàm ngay cả đũa cũng chưa động, bèn mở miệng hỏi: "Suy nghĩ cái gì thế?"
"Không có gì." Tề Sơ Phàm lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi: "Vừa mới rồi có gái hôn em, anh không muốn nói gì à?"
"Nói gì cơ?" Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không rõ Tề Sơ Phàm nói chuyện này làm gì, anh buông đũa nhíu mày tự hỏi vài giây rồi mới giống như có một bóng đèn bật sáng lên trong lòng, hỏi ngược lại: "Em muốn anh hỏi xem quan hệ giữa em và cô bé ấy là gì, hai đứa có quen nhau không chứ gì?"
Tề Sơ Phàm: "..." Tuy rằng ý tứ cũng giống mình nhưng không biết vì sao cứ cảm thấy thầy giáo nhỏ nói ra trực tiếp như thế có điểm là lạ.
Hàn Thanh Ngạn nhìn biểu tình này của cậu là hiểu, thế nên gật gật đầu bình tĩnh nói: "Thế thì coi như anh hỏi đây, bắt đầu giải thích đi."
Tề Sơ Phàm: "..." Trong nháy mắt cậu cảm thấy hình như không phải giải thích đâu.
Cậu nghĩ nghĩ: "Cậu ấy là bạn cùng lớp em, nhưng bình thường em chẳng có ái muội gì với cậu ấy, về phần hành động lần này của cậu ấy là do em hoàn toàn không đoán trước được..."
Cậu vừa nói vừa nhìn Hàn Thanh Ngạn, sau khi phát hiện biểu tình của Hàn Thanh Ngạn chẳng có tí ti biến hóa nào thì cái giọng càng ngày càng nhỏ xuống, cuối cùng dứt khoát câm miệng luôn.
Hàn Thanh Ngạn thấy cậu không nói tiếp, nhân tiện nói: "Nếu em đã giải thích xong rồi thì để anh nói, anh thật ra không hề hiểu lầm mối quan hệ giữa hai đứa một chút nào đâu, kể cả cô bé có hảo cảm với em thì anh cũng biết cảm giác của em đối với cô bé thế nào. Cho nên hoàn toàn không hiểu lầm a."
Anh nói xong thì dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Thật ra anh chỉ muốn hỏi, Tề Sơ Phàm liệu em có gõ chữ đến tẩu hỏa nhập ma rồi không?"
Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân thật sự đã tẩu hỏa nhập ma đến độ không thuốc nào cứu được: "..."
Cậu nói: "Nếu em thật sự tẩu hỏa nhập ma thì anh có còn thích em không?"
Hàn Thanh Ngạn không chút do dự gật gật đầu, nói: "Anh hiện nay không phải vốn đã không hề ghét bỏ em sao, nhưng mà gõ chữ nhiều quá cũng ảnh hưởng đó, có thể viết xong một chương rồi nghỉ ngơi đã rồi hãng viết tiếp, em yên tâm anh là fan não tàn của em mà, em thế nào anh cũng thích."
Tề Sơ Phàm nhìn chăm chăm vào mắt Hàn Thanh Ngạn một hồi lâu mà chẳng đáp, qua vài giây mới cong khóe miệng lên nở nụ cười. Cậu nói: "Tốt quá người em thích ngay từ đầu là anh."
Hàn Thanh Ngạn nói: "Anh cũng hiểu, may mà đối tượng anh chọn để não tàn là em, bất quá đừng nói đến đề tài này nữa. Em rốt cuộc có ăn không đây?"
Tề Sơ Phàm nhìn theo ánh mắt của Hàn Thanh Ngạn, thấy phần cơm của Hàn Thanh Ngạn đã sạch sẽ còn mình ngay cả một miếng cũng chưa thèm đụng.
Cậu hỏi: "Anh no rồi à?"
Hàn Thanh Ngạn giống như vô cùng khó lựa chọn lại nhìn phần cơm của cậu thêm vài lần nữa, sau đó mới bình tĩnh lắc đầu nói: "Anh đi mua bánh bột ngô."
Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện —— bữa sáng dành cho năm người mình mang đến cho Hàn Thanh Ngạn mỗi ngày, thầy giáo nhỏ thật sự có thể ăn no sao?
Sau khi nghỉ hè thì trường học khôi phục lại nhịp sống bình thường, Hàn Thanh Ngạn đã bắt đầu chuẩn bị thi tiến sĩ, nhưng Tề Sơ Phàm mỗi ngày trừ đi học, gõ chữ là tham gia các hoạt động đoàn đội.
Bất tri bất giác, thời gian hai người liên lạc ngày càng ngắn đi.
Bất quá ngay cả bận tới bận lui nhưng Tề Sơ Phàm vẫn cứ kiên trì mỗi tối cuối tuần sau khi Hàn Thanh Ngạn đi dạy về là hai người sẽ ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm, tại những nơi vắng người lặng lẽ nắm lấy tay nhau.
Ngay cả như vậy, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Khai giảng qua không bao lâu, tháng chín mang đại hội thể dục thể thao đến. Theo quy định truyền thống của đại học D, giải điền kinh chỉ có những tân sinh viên năm nhất là được tham gia còn các sinh viên khóa trên thì thống nhất tổ chức một trận thi đấu bóng rổ.
Nói trắng ra chính là chọn ra năm người giỏi nhất mỗi khoa rồi tùy cơ rút thăm xem ai có thể tiến vào vòng chung kết.
Đương nhiên, hoạt động này chỉ giới hạn trong các sinh viên hệ chính quy, còn đối với Hàn Thanh Ngạn mà nói, trên cơ bản chẳng liên quan gì đến anh.
Do xương cốt cơ thể Hàn Thanh Ngạn vốn đã không thích hợp để chơi bóng rổ, lúc anh còn là sinh viên, hàng năm cứ đến thời điểm trận đấu bóng rổ diễn ra, ngoài những sinh viên được chọn tham dự trong lớp ra thì đám còn lại đều bị lớp trưởng gom lại kéo đi xem hết, anh trên cơ bản chính là chưa từng tham gia. Sau khi học xong thì ngay cả sân thể dục cũng lười vào.
Nhưng lần đại hội thể dục thể thao này không giống những lần trước.
Ít nhất là ở phương diện bóng rổ, Hàn Thanh Ngạn đã đến từ sớm đứng ở vị trí gần sân bóng nhất để theo dõi trận đấu của hệ tiếng Trung năm ba.
Nguyên nhân tự nhiên không cần nhiều lời ——người yêu nam thần Tề Sơ Phàm của anh có tham gia thi đấu.
Xung quanh anh là đám nữ sinh đứng tụm năm tụm bảy. Nhìn lướt qua thì chẳng thấy ai quen.
"Hey, thầy giáo Hàn cũng đến xem à." Bả vai bị vỗ mạnh một cái, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Hàn Thanh Ngạn quay đầu, Trương Thành Hạo nhếch miệng cười đứng phía sau anh.
Anh gật gật đầu với Trương Thành Hạo, muốn hòa đồng mỉm cười một cái thì lại phát hiện cơ bắp hoạt tử trên mặt mình với cái tên thường gọi là mặt than chỉ có thể được chữa khỏi khi ở bên Tề Sơ Phàm. Thế nên anh đành duy trì cái vẻ nghiêm túc trước sau như một nói: "Tề Sơ Phàm nói rằng cậu ấy có trận đấu nên tôi đến xem."
"Đúng rùi, Tề Sơ Phàm lúc chơi bóng đặc biệt đẹp giai." Thật ra không cần anh giải thích Trương Thành Hạo cũng đoán được rằng anh tới đây làm gì. Làm một trợ thủ tốt, cậu nhất định phải dùng sức bơm cho thằng bạn trước mặt vợ nó mới được! Cậu nói thêm: "Thật ra thầy giáo Hàn bình thường nếu không bận thì có thể đến chơi bóng cùng bọn em."
Hàn Thanh Ngạn lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Cho tới giờ anh vẫn chưa nói cho Tề Sơ Phàm biết, anh thật ra thích bóng đá hơn bóng rổ nhiều thậm chí ngay cả thủ thế của trọng tài trong trận đấu là gì anh cũng chả biết.
Đương nhiên có biết chuyện này hay không cũng chả sao, chỉ cần anh biết trong lúc thi đấu Tề Sơ Phàm đẹp trai nhất là được rồi.
Ôm cái thể loại suy nghĩ này, Hàn Thanh Ngạn yên lặng đứng nhìn Tề Sơ Phàm chơi suốt một giờ đồng hồ. Dù cho ngay cả quy tắc linh tinh cũng chẳng hiểu nhưng mà anh biết chỉ cần cho bóng vào rổ là được.
Chiều cao của Tề Sơ Phàm vốn đã chiếm rất nhiều ưu thế hơn nữa do rèn luyện trong một thời gian dài thành ra trang bị thêm cả một thân cơ bắp, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy dẫu có thế nào thì nam thần cũng vô cùng hoàn mỹ.
Qúa trình diễn ra trận đấu có rất nhiều lúc Hàn Thanh Ngạn xem chẳng hiểu gì, nhưng nhìn tổng thể thì hình như Tề Sơ Phàm cho bóng vào rổ được nhiều nhất. Đương nhiên, kết quả cuối cùng là đội của Tề Sơ Phàm thắng.
Hàn Thanh Ngạn vẫn luôn duy trì cái kiểu tuy rằng xem không hiểu nhưng chỉ cần thắng là thấy vui, cho nên đến khi trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu, anh quả thực muốn vọt đến cạnh Tề Sơ Phàm tặng cho cậu ấy một ôm.
Mỗi khi Tề Sơ Phàm cho được bóng vào rổ đều sẽ liếc mắt nhìn về phía Hàn Thanh Ngạn một cái, sau khi trận đấu kết thúc cậu nói chuyện với đám đồng đội hai ba câu rồi phất tay chạy đến bên người Hàn Thanh Ngạn, lại không nghĩ vừa mới tiến được một bước đã bị một cô sinh viên đứng cạnh xôm lại ôm cứng.
Hàn Thanh Ngạn đứng có hơi xa, chung quanh lại quá ồn ào, anh thật sự nghe không rõ cô bé ấy nói gì với Tề Sơ Phàm, chỉ thấy cô ta ôm Tề Sơ Phàm rồi mấp máy môi nói gì đó, sau đó kiễng chân hôn lên má cậu ấy.
Hàn Thanh Ngạn không phản ứng kịp, Tề Sơ Phàm cũng không phản ứng kịp.
Chờ đến khi cậu muốn đẩy cô gái kia ra, người ta đã xấu hổ xoay người chạy đi mất rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh Ngạn đứng, dựa theo lệ thường trong tiểu thuyết, lúc này Hàn Thanh Ngạn phải phẫn nộ xoay người bỏ đi, chờ đến khi cậu bắt được sẽ phẫn nộ nói rằng bên người anh đã có em gái kia rồi thì cần quái gì tôi nữa, sau đó nghe thấy cậu định giải thích thì sẽ bưng lỗ tai hô to "Tôi không nghe không nghe" như thần kinh, cuối cùng tất cả sẽ chuyển biến, hai người sẽ trở về bên nhau.
Nhưng là sự thật là, Hàn Thanh Ngạn vẫn đứng đó duy trì cái mặt than giương mắt bình tĩnh theo dõi cậu.
Tề Sơ Phàm sửng sốt một chút, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hàn Thanh Ngạn.
Cậu nói: "Anh..."
Nói còn chưa xong đã bị Hàn Thanh Ngạn nhào đến ôm chặt. Không phải ôm bằng hai tay mà là một tay để sau gáy một tay giữ chặt bả vai cậu, hệt như một cái ôm của anh em bình thường.
Hàn Thanh Ngạn nói: "Chúc mừng em, rất đẹp trai."
Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân thật sự khó mà có thể tin nổi tình tiết lại phát triển theo hướng này, chuyện này thật sự không khoa học. Sao thầy giáo nhỏ lại có thể bình tĩnh đến thế? Chẳng lẽ mới nãy anh ấy không nhìn thấy em gái kia à? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng a, thầy giáo chỉ đeo mắt kính thôi chứ người ta có mù quái đâu?
Cậu dùng cái mặt đầy kỳ quái nhìn Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn cũng kỳ quái nhìn cậu, giống như không hiểu rốt cục cái vẻ mặt ấy của cậu là có nghĩa gì. Hai người cứ nhìn nhau vài giây như vậy.
Hàn Thanh Ngạn nói: "Em ăn trưa chưa? Cùng đi đi."
Tề Sơ Phàm muốn hỏi anh sao lại không thèm để ý đến em gái kia chút nào thế, lại cảm thấy trên sân thể dục đông người không tiện nói chuyện, chỉ có thể gật gật đầu sóng vai cùng Hàn Thanh Ngạn đi tới nhà ăn.
Hàn Thanh Ngạn có thói quen ít lời, lúc này trong đầu Tề Sơ Phàm loạn thất bát tao không biết nói gì cho phải, làm hai người đi một đường đến nhà ăn rồi tìm một góc ngồi xuống mà vẫn chẳng nói với nhau câu nào.
Tề Sơ Phàm cảm thấy bầu không khí hình như có hơi không thích hợp, cứ im lặng như vậy chẳng lẽ định tiến đến chia tay à!
Cậu mô phỏng một cảnh tượng trong lòng, đơn giản chính là dẫu cậu có nói gì thầy giáo nhỏ cũng mặt đầy bình tĩnh, cuối cùng vẫn duy trì cái mặt than bình tĩnh ấy nói với cậu rằng, chúng ta chia tay đi. Sau đó lại tiếp tục cái vòng luẩn quẩn "Nghe em giải thích đã" "Tôi không nghe tôi không nghe".
Mẹ nó đây quả thực là cái kiểu chia tay nhảm nhí nhất hệ mặt trời!
Hàn Thanh Ngạn lúc ăn cơm luôn tao nhã, tốc độ thì chẳng tao nhã tí nào. Ngay lúc anh đang mạnh mẽ tấn công chén cơm thì lại phát hiện ra Tề Sơ Phàm ngay cả đũa cũng chưa động, bèn mở miệng hỏi: "Suy nghĩ cái gì thế?"
"Không có gì." Tề Sơ Phàm lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi: "Vừa mới rồi có gái hôn em, anh không muốn nói gì à?"
"Nói gì cơ?" Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không rõ Tề Sơ Phàm nói chuyện này làm gì, anh buông đũa nhíu mày tự hỏi vài giây rồi mới giống như có một bóng đèn bật sáng lên trong lòng, hỏi ngược lại: "Em muốn anh hỏi xem quan hệ giữa em và cô bé ấy là gì, hai đứa có quen nhau không chứ gì?"
Tề Sơ Phàm: "..." Tuy rằng ý tứ cũng giống mình nhưng không biết vì sao cứ cảm thấy thầy giáo nhỏ nói ra trực tiếp như thế có điểm là lạ.
Hàn Thanh Ngạn nhìn biểu tình này của cậu là hiểu, thế nên gật gật đầu bình tĩnh nói: "Thế thì coi như anh hỏi đây, bắt đầu giải thích đi."
Tề Sơ Phàm: "..." Trong nháy mắt cậu cảm thấy hình như không phải giải thích đâu.
Cậu nghĩ nghĩ: "Cậu ấy là bạn cùng lớp em, nhưng bình thường em chẳng có ái muội gì với cậu ấy, về phần hành động lần này của cậu ấy là do em hoàn toàn không đoán trước được..."
Cậu vừa nói vừa nhìn Hàn Thanh Ngạn, sau khi phát hiện biểu tình của Hàn Thanh Ngạn chẳng có tí ti biến hóa nào thì cái giọng càng ngày càng nhỏ xuống, cuối cùng dứt khoát câm miệng luôn.
Hàn Thanh Ngạn thấy cậu không nói tiếp, nhân tiện nói: "Nếu em đã giải thích xong rồi thì để anh nói, anh thật ra không hề hiểu lầm mối quan hệ giữa hai đứa một chút nào đâu, kể cả cô bé có hảo cảm với em thì anh cũng biết cảm giác của em đối với cô bé thế nào. Cho nên hoàn toàn không hiểu lầm a."
Anh nói xong thì dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Thật ra anh chỉ muốn hỏi, Tề Sơ Phàm liệu em có gõ chữ đến tẩu hỏa nhập ma rồi không?"
Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân thật sự đã tẩu hỏa nhập ma đến độ không thuốc nào cứu được: "..."
Cậu nói: "Nếu em thật sự tẩu hỏa nhập ma thì anh có còn thích em không?"
Hàn Thanh Ngạn không chút do dự gật gật đầu, nói: "Anh hiện nay không phải vốn đã không hề ghét bỏ em sao, nhưng mà gõ chữ nhiều quá cũng ảnh hưởng đó, có thể viết xong một chương rồi nghỉ ngơi đã rồi hãng viết tiếp, em yên tâm anh là fan não tàn của em mà, em thế nào anh cũng thích."
Tề Sơ Phàm nhìn chăm chăm vào mắt Hàn Thanh Ngạn một hồi lâu mà chẳng đáp, qua vài giây mới cong khóe miệng lên nở nụ cười. Cậu nói: "Tốt quá người em thích ngay từ đầu là anh."
Hàn Thanh Ngạn nói: "Anh cũng hiểu, may mà đối tượng anh chọn để não tàn là em, bất quá đừng nói đến đề tài này nữa. Em rốt cuộc có ăn không đây?"
Tề Sơ Phàm nhìn theo ánh mắt của Hàn Thanh Ngạn, thấy phần cơm của Hàn Thanh Ngạn đã sạch sẽ còn mình ngay cả một miếng cũng chưa thèm đụng.
Cậu hỏi: "Anh no rồi à?"
Hàn Thanh Ngạn giống như vô cùng khó lựa chọn lại nhìn phần cơm của cậu thêm vài lần nữa, sau đó mới bình tĩnh lắc đầu nói: "Anh đi mua bánh bột ngô."
Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện —— bữa sáng dành cho năm người mình mang đến cho Hàn Thanh Ngạn mỗi ngày, thầy giáo nhỏ thật sự có thể ăn no sao?