Hàn Thanh Ngạn thấy dù nói thế nào thì lần đi nhà ma đó tuy rằng do anh dẫm sai vị trí, bị quỷ treo cổ trên trần nhà đổ xuống dọa sợ phát hoảng nên vội vội vàng vàng lôi Tề Sơ Phàm ra ngoài, kể cả có không lấy được quà tặng, nhưng tâm tình Tần Nhạc giống như đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều lắm
Nguyên nhân là gì vậy ta?
Liếc mắt nhìn cái tên Tần Nhạc vừa trở về ký túc xá đã ôm khư khư điện thoại vài giây, Hàn Thanh Ngạn càng cảm thấy anh ta hôm nay hình như uống lộn thuốc rồi.
Cơ mà Tần Nhạc uống lộn thuốc cũng chẳng có gì quan trọng, sống xem chừng còn khá hơn. Nghĩ vậy, Hàn Thanh Ngạn liền đặc biệt an tâm cúi đầu tiếp tục chọt di động.
Trước đó sau khi đi ra khỏi nhà ma tuy rằng anh bị dọa đến độ quỳ phịch xuống mặt đất, nhưng bề ngoài của mấy thứ này đúng thật là quá lừa gạt, quá mạnh mẽ, khiến cho Tề Sơ Phàm dù cho đặc biệt muốn ôm Hàn Thanh Ngạn vào ngực an ủi "Đừng sợ có em ở đây, hôm nay chúng mình ngủ cùng nhau" cũng chẳng nói lên lời.
Dù sao dòm cái biểu tình bình tĩnh như xác chết đó thì làm quái gì có ai mở mồm ra an ủi được!
Cho nên kết quả chung cuộc là Tề Sơ Phàm lòng đầy oán niệm trở lại ký túc xá, Hàn Thanh Ngạn bên này vừa an ủi chính mình và Tần Nhạc, vừa ôm di động chat QQ với Tề Sơ Phàm.
Chỉ là loại cảm xúc đấy chẳng duy trì quá nổi hai giờ, Tần Nhạc mở di động ra rep lại một tin nhắn sau đó đứng dậy lấy áo khoác, bỏ lại một câu "Anh ra ngoài một chuyến" rồi biến mất. Ngay cả một cơ hội cho Hàn Thanh Ngạn hỏi anh ta đêm nay có về không cũng không cho.
Nhìn Tần Nhạc lao nhanh ra khỏi cửa như một cơn gió, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cái mặt than của mình cũng bắt đầu run rẩy rồi. Cõi lòng anh lúc này hội tụ lại đúng thành một câu WTF, Tần Nhạc sư bố nhà anh có biết sáng anh rủ bạn đi nhà ma thì tối người ta sẽ thấy sợ không hả!
Được rồi chắc là anh chẳng biết đâu, hơn nữa theo kinh nghiệm ở chung với nhau lâu đến vậy nên Hàn Thanh Ngạn bi thương phát hiện ra dựa theo cái kiểu chơi bời của Tần Nhạc thì đêm nay anh ta tuyệt đối không về đâu.
Đây là lĩnh ngộ đau lòng cỡ nào đây, Hàn Thanh Ngạn đau đớn nâng tay che mắt.
Sau khi nhắm mắt lại não bổ về những chuyện ma trêu các loại trước đây anh đã từng nghe kể, Hàn Thanh Ngạn vội bỏ tay che mắt xuống, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, nhanh tay gửi tin nhắn cho tề Sơ Phàm.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản 【Hôm nay Tần Nhạc đi vắng, đến ký túc xá của bọn anh ngủ đi, anh sợ.】
Con người là sinh vật như vậy, càng sợ thì lại càng tưởng tượng ra, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy thật ra mình chẳng khác người tẹo nào, con người mỗi khi sợ sẽ đặc biệt tùy ý đặc biệt thản nhiên, đương nhiên muốn nói là nói luôn cho người ta biết là mình sợ, nhưng cái cảm giác nhìn đâu cũng thấy quỷ quái trong lòng thì tuyệt đối không vơi bớt tẹo nào.
Thậm chí đến khi Tề Sơ Phàm dùng tốc độ một trăm mét một phút chạy đến gõ cửa phòng ngủ bọn họ, Hàn Thanh Ngạn vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng không hồi kết của bản thân, đã thế còn bị tiếng đập cửa dọa nhảy dựng.
Hàn Thanh Ngạn cầm di động nhìn thoáng qua thời gian, kể từ lúc anh nhắn tin cho Tề Sơ Phàm mới được có hai phút. Thời gian ngắn như vậy làm sao Tề Sơ Phàm chạy từ ký túc xá của cậu ấy đến ký túc xá của nghiên cứu sinh được? Sau khi Hàn Thanh Ngạn tự hỏi vài giây thì cảm thấy chuyện này là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Vì thế nên tiếp tục chơi di động coi như không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bởi vì trong truyện ma thường nói, nếu buổi tối ở nhà một mình mà thấy có tiếng đập cửa thì tốt nhất đừng mở.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình không thể tiếp tục nghĩ nữa, bằng không trước khi Tề Sơ Phàm đến nói không chừng anh đã tự dọa chết bản thân rồi.
Về phần sinh vật không biết tên vừa gõ cửa? Hàn Thanh Ngạn thật lòng tự hỏi một phen rồi quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa cho Tề Sơ Phàm cho chắc ăn.
Hơn mười giây sau, sinh vật không biết tên Tề Sơ Phàm mặt đầy hắc tuyến đẩy cửa đi vào. Tề đại thần cảm thấy mình đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái kiểu ảo tưởng dã man của thầy giáo nhỏ rồi. Chuyện này quả thực giống như muốn hành cậu!
Kêu sợ! Sợ thì đáng lẽ ra nghe thấy có người gọi cửa là phải lập tức chạy ra mở cửa chứ, làm gì có cái kiểu trước khi mở còn phải gửi một tin nhắn hỏi xem có phải mình không, sau khi nhận được xác định rồi mới đi mở cửa?
Tề đại thần tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc cậu nhận được tin nhắn thứ nhất đã ngồi ảo tưởng cái cảnh thầy giáo nhỏ vùi mặt vào trong lòng cậu oa oa khóc, sau đó cậu vừa an ủi vừa làm cái chuyện đáng xấu hổ nên mới vội vàng phi đến, tiếc rằng toàn bộ tâm tình vô cùng tốt đã bị tin nhắn thứ hai của anh ấy đánh nát.
Hàn Thanh Ngạn nhìn Tề Sơ Phàm mặt viết đầy chữ "Tui rất khó chịu", nghĩ nghĩ, dùng chính cốc nước của mình để rót cho em ấy một cốc, đoạn đưa sang và bảo: "Anh cũng phải phòng bị chứ, ngộ nhỡ đứng ngoài cửa là kẻ xấu thì sao, có mình anh đánh không lại a."
Tề Sơ Phàm tự nói với bản thân rằng mình cũng không nên trách bà xã chỉ vì quá ảo tưởng trong lòng, nhận lấy cốc nước, uống một ngụm rồi vẫn không chịu thua nói: "Anh hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi một câu xem có phải em không mà."
"Như vậy sao được! Ma có thể bắt chước giọng nói của người khác!" Hàn Thanh Ngạn nói đến hợp tình hợp tình hợp lý, nói xong mới cảm thấy đáp án mình vừa mất mặt vừa ngây thơ, trong nháy mắt ngay cả cái vẻ mặt than ngàn năm không đổi sắc của anh cũng đỏ lên vài phần.
Tề Sơ Phàm nhìn cái bộ dạng đó của Hàn Thanh Ngạn, không hiểu sao còn cảm thấy hình như cũng đáng yêu. Cậu cười nói: "Anh không nghĩ tới chuyện ma cũng có thể giả mạo tin nhắn của em, biến thành bộ dạng của em lúc này sao? Nói không chừng Tề Sơ Phàm thật sự bây giờ vẫn còn ở trong phòng cậu ta đấy."
Nghe cậu ấy nói xong, sắc mặt Hàn Thanh Ngạn lập tức biến đổi. Bố khỉ nghĩ thế nào cũng cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý là thế nào! Hơn nữa nhìn mặt Tề Sơ Phàm anh cứ thấy có điểm gì đó không quá giống thật là sao!
Tề Sơ Phàm nói xong thì luôn chăm chú theo dõi vẻ mặt của thầy giáo nhỏ nhà cậu, sau đó thành công thấy được vẻ mặt anh ấy càng ngày càng khó coi, cuối cùng như thể có cả cái vẻ khiến cho Tề Sơ Phàm cảm thấy người trước mặt mình muốn đứng lên chạy trốn ngay lập tức. Không đúng, hẳn không phải ảo giác đâu.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau mười giây, Tề Sơ Phàm cảm thấy nếu mình không nói gì thì phỏng chừng Hàn Thanh Ngạn sẽ cong đuôi chạy thật mất, thế nên mới mở miệng: "Em phát hiện não động của anh thích hợp đi viết tiểu thuyết lắm. Hơn nữa năng lực não bổ mạnh không phải dạng vừa đâu. Anh yên tâm đi, trên thế giới này không có ma."
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm Tề Sơ Phàm, mặt đối mặt chứ không lên tiếng, nhìn đến độ ngay cả Tề đại thần cũng cảm thấy hãi, "Thật ra anh vẫn cảm thế giới này không có ma, hơn nữa nói thật, trước đó bị em nhắc nhở nên lúc này anh đặc biệt hoài nghi rốt cuộc em có phải Tề Sơ Phàm hay không."
Tề đại thần có cảm giác mình vừa tự lấy đá đập chân mình: "..."
Hàn Thanh Ngạn thấy cậu ấy không nói lời nào thì nói tiếp: "Em biết không, phim nào chả thế, nói không chừng người bên cạnh mình chính là linh hồn."
Tề Sơ Phàm nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, mới vừa rồi em chỉ tùy tiện nói định dọa anh chút thôi, không có hàm nghĩa thâm sâu gì đâu." Cậu một chút cũng không muốn nói, thật ra cậu vốn không sợ nhưng sau khi nghe Hàn Thanh Ngạn nói thì trong chốc lát cũng bắt đầu thấy hoảng.
Cũng may Hàn Thanh Ngạn nghe thấy cậu nói vậy thì cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, chỉ gật gật đầu rồi không mở miệng nữa.
Tề Sơ Phàm vô cùng hiểu tính tình thầy giáo nhỏ nhà mình, cho nên khi Hàn Thanh Ngạn không nói nữa thì cậu đều chủ động mở miệng khơi mào một đề tài khác để Hàn Thanh Ngạn nói vài câu.
Tề Sơ Phàm nói: "Tần Nhạc không phải về cùng chúng ta sao? Sao lại ra ngoài?"
"Anh ta thường xuyên như vậy." Hàn Thanh Ngạn dùng ánh mắt "Loại chuyện này hết sức bình thường hoàn toàn không cần để tâm" để nhìn Tề Sơ Phàm nói, "Nếu khi nào Tần Nhạc có thể an an ổn ổn ở im trong ký túc xá một ngày thì mới là kỳ tích."
Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu không biết bản thân rốt cuộc là nên cao hứng vì không có ai ngủ cùng nhà với bà xã mình hay là phẫn nộ Tần Nhạc không biết điều, anh ta không ở ký túc xá mà không biết đường xin đổi cho mình để mình biến nơi đây thành tổ ấm hạnh phúc của mình và thầy giáo nhỏ.
Không đúng hình như so sánh thầy giáo nhỏ với hố, bản thân với tường là không đúng, bất quá đây chỉ là tiểu tiết, không cần thiết phải để ý.
Tề đại thần nghĩ vậy, rốt cục vẫn cảm thấy hình như có chút không đúng. Cậu đến ký túc xá của Hàn Thanh Ngạn với mục đích rõ ràng là bảo vệ thầy giáo nhỏ thuận tiện làm chuyện xấu hổ a xấu hổ cơ mà, nhưng vì sao cậu đã ở đây lâu vậy rồi mà hình như vẫn chẳng có ý tứ bảo hộ hay làm chuyện xấu hổ a xấu hổ nào?
Tề Sơ Phàm cẩn thận tự hỏi lại một hồi, thầy giáo nhỏ thật sự gọi cậu đến là vì sợ sao, hay là do ở một mình chán quá nên gọi cậu đến đây hù dọa mấy câu?
Hàn Thanh Ngạn thấy nam thần đang nói thì đột nhiên không nói nữa, bèn bình tĩnh tự hỏi xem nam thần đang nghĩ gì trong lòng, đoạn cúi đầu chuyên tâm xoát di động, kiên quyết không cắt ngang dòng suy nghĩ của nam thần để làm một người yêu tiêu chuẩn.
Chờ Tề Sơ Phàm lấy lại tinh thần mới phát hiện hình như hai người đã im lặng lâu lắm rồi, cậu nhìn chăm chằm Hàn Thanh Ngạn một hồi, không biết đầu đập vào đây mà đột nhiên lại phun ra một câu: "Tần Nhạc là cái thể loại cẩu độc thân dưa chuột đen xì, bà xã anh muốn phá thân đúng không?"
Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không nghĩ tới nam thần tự hỏi lâu như vậy cư nhiên lại vì cái chuyện mà người ta không đành lòng nhìn thẳng này, hơn nữa mấy chuyện phá thân linh tinh ấy à...
Anh không thể ức chế bản thân nhớ đến cái chứng cứ thấy cúc là liệt của nam thần, nam thần nói thế chẳng lẽ là ý bảo mình chịch cậu ấy sao?
Đây là cái vấn đề.
Nam thần tồn tại trong lòng Hàn Thanh Ngạn chính là YY hình tượng cường đại công, bất quá nếu nam thần đã có lời. Hàn Thanh Ngạn tỏ vẻ bản thân xoay người trong một giây từ thụ biến thành công cũng chẳng sao đâu!
Sau khi tặng cho nam thần nhà mình vô số cái like, Hàn Thanh Ngạn trưng cái bản mặt nghiêm túc ra thật lòng thật dạ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của nam thần.
Tề Sơ Phàm cảm thấy có hơi lúng túng, không khí hiện tại thấy thế nào cũng vô cùng thích hợp để tiến hành í í, hơn nữa cái vẻ nghiêm túc thật lòng này của thầy giáo nhỏ khiến cậu áp lực thật lớn a. Cơ mà hình như dẫu có là vào thời điểm nào thì mặt anh ấy cũng thế, cho nên cậu đã thích ứng được rồi.
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng, Tề Sơ Phàm đi khóa cửa phòng trước đó, sau đó ngồi trở về bên cạnh Hàn Thanh Ngạn, kéo anh quá, hôn lên cái môi hơi hơi hé ra của anh....
Cho đến khi Hàn Thanh Ngạn bị áp dưới thân người ta, anh rốt cục mới thân thiết cảm nhận được sự thật là nam thần không có liệt.
Trong lúc Hàn Thanh Ngạn bị nam thần chọc đến độ ý thức mơ hồ, trong đầu chỉ còn một câu nói rõ ràng như đèn kéo quân bay qua bay lại: Nam thần chẳng những không liệt mà còn vừa thô vừa lớn, quả không hổ danh là nam thần!
Nguyên nhân là gì vậy ta?
Liếc mắt nhìn cái tên Tần Nhạc vừa trở về ký túc xá đã ôm khư khư điện thoại vài giây, Hàn Thanh Ngạn càng cảm thấy anh ta hôm nay hình như uống lộn thuốc rồi.
Cơ mà Tần Nhạc uống lộn thuốc cũng chẳng có gì quan trọng, sống xem chừng còn khá hơn. Nghĩ vậy, Hàn Thanh Ngạn liền đặc biệt an tâm cúi đầu tiếp tục chọt di động.
Trước đó sau khi đi ra khỏi nhà ma tuy rằng anh bị dọa đến độ quỳ phịch xuống mặt đất, nhưng bề ngoài của mấy thứ này đúng thật là quá lừa gạt, quá mạnh mẽ, khiến cho Tề Sơ Phàm dù cho đặc biệt muốn ôm Hàn Thanh Ngạn vào ngực an ủi "Đừng sợ có em ở đây, hôm nay chúng mình ngủ cùng nhau" cũng chẳng nói lên lời.
Dù sao dòm cái biểu tình bình tĩnh như xác chết đó thì làm quái gì có ai mở mồm ra an ủi được!
Cho nên kết quả chung cuộc là Tề Sơ Phàm lòng đầy oán niệm trở lại ký túc xá, Hàn Thanh Ngạn bên này vừa an ủi chính mình và Tần Nhạc, vừa ôm di động chat QQ với Tề Sơ Phàm.
Chỉ là loại cảm xúc đấy chẳng duy trì quá nổi hai giờ, Tần Nhạc mở di động ra rep lại một tin nhắn sau đó đứng dậy lấy áo khoác, bỏ lại một câu "Anh ra ngoài một chuyến" rồi biến mất. Ngay cả một cơ hội cho Hàn Thanh Ngạn hỏi anh ta đêm nay có về không cũng không cho.
Nhìn Tần Nhạc lao nhanh ra khỏi cửa như một cơn gió, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cái mặt than của mình cũng bắt đầu run rẩy rồi. Cõi lòng anh lúc này hội tụ lại đúng thành một câu WTF, Tần Nhạc sư bố nhà anh có biết sáng anh rủ bạn đi nhà ma thì tối người ta sẽ thấy sợ không hả!
Được rồi chắc là anh chẳng biết đâu, hơn nữa theo kinh nghiệm ở chung với nhau lâu đến vậy nên Hàn Thanh Ngạn bi thương phát hiện ra dựa theo cái kiểu chơi bời của Tần Nhạc thì đêm nay anh ta tuyệt đối không về đâu.
Đây là lĩnh ngộ đau lòng cỡ nào đây, Hàn Thanh Ngạn đau đớn nâng tay che mắt.
Sau khi nhắm mắt lại não bổ về những chuyện ma trêu các loại trước đây anh đã từng nghe kể, Hàn Thanh Ngạn vội bỏ tay che mắt xuống, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, nhanh tay gửi tin nhắn cho tề Sơ Phàm.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản 【Hôm nay Tần Nhạc đi vắng, đến ký túc xá của bọn anh ngủ đi, anh sợ.】
Con người là sinh vật như vậy, càng sợ thì lại càng tưởng tượng ra, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy thật ra mình chẳng khác người tẹo nào, con người mỗi khi sợ sẽ đặc biệt tùy ý đặc biệt thản nhiên, đương nhiên muốn nói là nói luôn cho người ta biết là mình sợ, nhưng cái cảm giác nhìn đâu cũng thấy quỷ quái trong lòng thì tuyệt đối không vơi bớt tẹo nào.
Thậm chí đến khi Tề Sơ Phàm dùng tốc độ một trăm mét một phút chạy đến gõ cửa phòng ngủ bọn họ, Hàn Thanh Ngạn vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng không hồi kết của bản thân, đã thế còn bị tiếng đập cửa dọa nhảy dựng.
Hàn Thanh Ngạn cầm di động nhìn thoáng qua thời gian, kể từ lúc anh nhắn tin cho Tề Sơ Phàm mới được có hai phút. Thời gian ngắn như vậy làm sao Tề Sơ Phàm chạy từ ký túc xá của cậu ấy đến ký túc xá của nghiên cứu sinh được? Sau khi Hàn Thanh Ngạn tự hỏi vài giây thì cảm thấy chuyện này là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Vì thế nên tiếp tục chơi di động coi như không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bởi vì trong truyện ma thường nói, nếu buổi tối ở nhà một mình mà thấy có tiếng đập cửa thì tốt nhất đừng mở.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình không thể tiếp tục nghĩ nữa, bằng không trước khi Tề Sơ Phàm đến nói không chừng anh đã tự dọa chết bản thân rồi.
Về phần sinh vật không biết tên vừa gõ cửa? Hàn Thanh Ngạn thật lòng tự hỏi một phen rồi quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa cho Tề Sơ Phàm cho chắc ăn.
Hơn mười giây sau, sinh vật không biết tên Tề Sơ Phàm mặt đầy hắc tuyến đẩy cửa đi vào. Tề đại thần cảm thấy mình đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái kiểu ảo tưởng dã man của thầy giáo nhỏ rồi. Chuyện này quả thực giống như muốn hành cậu!
Kêu sợ! Sợ thì đáng lẽ ra nghe thấy có người gọi cửa là phải lập tức chạy ra mở cửa chứ, làm gì có cái kiểu trước khi mở còn phải gửi một tin nhắn hỏi xem có phải mình không, sau khi nhận được xác định rồi mới đi mở cửa?
Tề đại thần tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc cậu nhận được tin nhắn thứ nhất đã ngồi ảo tưởng cái cảnh thầy giáo nhỏ vùi mặt vào trong lòng cậu oa oa khóc, sau đó cậu vừa an ủi vừa làm cái chuyện đáng xấu hổ nên mới vội vàng phi đến, tiếc rằng toàn bộ tâm tình vô cùng tốt đã bị tin nhắn thứ hai của anh ấy đánh nát.
Hàn Thanh Ngạn nhìn Tề Sơ Phàm mặt viết đầy chữ "Tui rất khó chịu", nghĩ nghĩ, dùng chính cốc nước của mình để rót cho em ấy một cốc, đoạn đưa sang và bảo: "Anh cũng phải phòng bị chứ, ngộ nhỡ đứng ngoài cửa là kẻ xấu thì sao, có mình anh đánh không lại a."
Tề Sơ Phàm tự nói với bản thân rằng mình cũng không nên trách bà xã chỉ vì quá ảo tưởng trong lòng, nhận lấy cốc nước, uống một ngụm rồi vẫn không chịu thua nói: "Anh hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi một câu xem có phải em không mà."
"Như vậy sao được! Ma có thể bắt chước giọng nói của người khác!" Hàn Thanh Ngạn nói đến hợp tình hợp tình hợp lý, nói xong mới cảm thấy đáp án mình vừa mất mặt vừa ngây thơ, trong nháy mắt ngay cả cái vẻ mặt than ngàn năm không đổi sắc của anh cũng đỏ lên vài phần.
Tề Sơ Phàm nhìn cái bộ dạng đó của Hàn Thanh Ngạn, không hiểu sao còn cảm thấy hình như cũng đáng yêu. Cậu cười nói: "Anh không nghĩ tới chuyện ma cũng có thể giả mạo tin nhắn của em, biến thành bộ dạng của em lúc này sao? Nói không chừng Tề Sơ Phàm thật sự bây giờ vẫn còn ở trong phòng cậu ta đấy."
Nghe cậu ấy nói xong, sắc mặt Hàn Thanh Ngạn lập tức biến đổi. Bố khỉ nghĩ thế nào cũng cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý là thế nào! Hơn nữa nhìn mặt Tề Sơ Phàm anh cứ thấy có điểm gì đó không quá giống thật là sao!
Tề Sơ Phàm nói xong thì luôn chăm chú theo dõi vẻ mặt của thầy giáo nhỏ nhà cậu, sau đó thành công thấy được vẻ mặt anh ấy càng ngày càng khó coi, cuối cùng như thể có cả cái vẻ khiến cho Tề Sơ Phàm cảm thấy người trước mặt mình muốn đứng lên chạy trốn ngay lập tức. Không đúng, hẳn không phải ảo giác đâu.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau mười giây, Tề Sơ Phàm cảm thấy nếu mình không nói gì thì phỏng chừng Hàn Thanh Ngạn sẽ cong đuôi chạy thật mất, thế nên mới mở miệng: "Em phát hiện não động của anh thích hợp đi viết tiểu thuyết lắm. Hơn nữa năng lực não bổ mạnh không phải dạng vừa đâu. Anh yên tâm đi, trên thế giới này không có ma."
Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm Tề Sơ Phàm, mặt đối mặt chứ không lên tiếng, nhìn đến độ ngay cả Tề đại thần cũng cảm thấy hãi, "Thật ra anh vẫn cảm thế giới này không có ma, hơn nữa nói thật, trước đó bị em nhắc nhở nên lúc này anh đặc biệt hoài nghi rốt cuộc em có phải Tề Sơ Phàm hay không."
Tề đại thần có cảm giác mình vừa tự lấy đá đập chân mình: "..."
Hàn Thanh Ngạn thấy cậu ấy không nói lời nào thì nói tiếp: "Em biết không, phim nào chả thế, nói không chừng người bên cạnh mình chính là linh hồn."
Tề Sơ Phàm nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, mới vừa rồi em chỉ tùy tiện nói định dọa anh chút thôi, không có hàm nghĩa thâm sâu gì đâu." Cậu một chút cũng không muốn nói, thật ra cậu vốn không sợ nhưng sau khi nghe Hàn Thanh Ngạn nói thì trong chốc lát cũng bắt đầu thấy hoảng.
Cũng may Hàn Thanh Ngạn nghe thấy cậu nói vậy thì cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, chỉ gật gật đầu rồi không mở miệng nữa.
Tề Sơ Phàm vô cùng hiểu tính tình thầy giáo nhỏ nhà mình, cho nên khi Hàn Thanh Ngạn không nói nữa thì cậu đều chủ động mở miệng khơi mào một đề tài khác để Hàn Thanh Ngạn nói vài câu.
Tề Sơ Phàm nói: "Tần Nhạc không phải về cùng chúng ta sao? Sao lại ra ngoài?"
"Anh ta thường xuyên như vậy." Hàn Thanh Ngạn dùng ánh mắt "Loại chuyện này hết sức bình thường hoàn toàn không cần để tâm" để nhìn Tề Sơ Phàm nói, "Nếu khi nào Tần Nhạc có thể an an ổn ổn ở im trong ký túc xá một ngày thì mới là kỳ tích."
Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu không biết bản thân rốt cuộc là nên cao hứng vì không có ai ngủ cùng nhà với bà xã mình hay là phẫn nộ Tần Nhạc không biết điều, anh ta không ở ký túc xá mà không biết đường xin đổi cho mình để mình biến nơi đây thành tổ ấm hạnh phúc của mình và thầy giáo nhỏ.
Không đúng hình như so sánh thầy giáo nhỏ với hố, bản thân với tường là không đúng, bất quá đây chỉ là tiểu tiết, không cần thiết phải để ý.
Tề đại thần nghĩ vậy, rốt cục vẫn cảm thấy hình như có chút không đúng. Cậu đến ký túc xá của Hàn Thanh Ngạn với mục đích rõ ràng là bảo vệ thầy giáo nhỏ thuận tiện làm chuyện xấu hổ a xấu hổ cơ mà, nhưng vì sao cậu đã ở đây lâu vậy rồi mà hình như vẫn chẳng có ý tứ bảo hộ hay làm chuyện xấu hổ a xấu hổ nào?
Tề Sơ Phàm cẩn thận tự hỏi lại một hồi, thầy giáo nhỏ thật sự gọi cậu đến là vì sợ sao, hay là do ở một mình chán quá nên gọi cậu đến đây hù dọa mấy câu?
Hàn Thanh Ngạn thấy nam thần đang nói thì đột nhiên không nói nữa, bèn bình tĩnh tự hỏi xem nam thần đang nghĩ gì trong lòng, đoạn cúi đầu chuyên tâm xoát di động, kiên quyết không cắt ngang dòng suy nghĩ của nam thần để làm một người yêu tiêu chuẩn.
Chờ Tề Sơ Phàm lấy lại tinh thần mới phát hiện hình như hai người đã im lặng lâu lắm rồi, cậu nhìn chăm chằm Hàn Thanh Ngạn một hồi, không biết đầu đập vào đây mà đột nhiên lại phun ra một câu: "Tần Nhạc là cái thể loại cẩu độc thân dưa chuột đen xì, bà xã anh muốn phá thân đúng không?"
Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không nghĩ tới nam thần tự hỏi lâu như vậy cư nhiên lại vì cái chuyện mà người ta không đành lòng nhìn thẳng này, hơn nữa mấy chuyện phá thân linh tinh ấy à...
Anh không thể ức chế bản thân nhớ đến cái chứng cứ thấy cúc là liệt của nam thần, nam thần nói thế chẳng lẽ là ý bảo mình chịch cậu ấy sao?
Đây là cái vấn đề.
Nam thần tồn tại trong lòng Hàn Thanh Ngạn chính là YY hình tượng cường đại công, bất quá nếu nam thần đã có lời. Hàn Thanh Ngạn tỏ vẻ bản thân xoay người trong một giây từ thụ biến thành công cũng chẳng sao đâu!
Sau khi tặng cho nam thần nhà mình vô số cái like, Hàn Thanh Ngạn trưng cái bản mặt nghiêm túc ra thật lòng thật dạ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của nam thần.
Tề Sơ Phàm cảm thấy có hơi lúng túng, không khí hiện tại thấy thế nào cũng vô cùng thích hợp để tiến hành í í, hơn nữa cái vẻ nghiêm túc thật lòng này của thầy giáo nhỏ khiến cậu áp lực thật lớn a. Cơ mà hình như dẫu có là vào thời điểm nào thì mặt anh ấy cũng thế, cho nên cậu đã thích ứng được rồi.
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng, Tề Sơ Phàm đi khóa cửa phòng trước đó, sau đó ngồi trở về bên cạnh Hàn Thanh Ngạn, kéo anh quá, hôn lên cái môi hơi hơi hé ra của anh....
Cho đến khi Hàn Thanh Ngạn bị áp dưới thân người ta, anh rốt cục mới thân thiết cảm nhận được sự thật là nam thần không có liệt.
Trong lúc Hàn Thanh Ngạn bị nam thần chọc đến độ ý thức mơ hồ, trong đầu chỉ còn một câu nói rõ ràng như đèn kéo quân bay qua bay lại: Nam thần chẳng những không liệt mà còn vừa thô vừa lớn, quả không hổ danh là nam thần!