Anh lấy ví da của mình ra, lấy một tấm ảnh, ép buộc tôi xem.
Là một cô gái đang cười rất xinh đẹp, tôi dám nói nếu cô gái này không cười thì hẳn là rất bình thường, nhưng khi cô nở nụ cười thì lại cực kỳ động lòng người.
Thế nhưng…”Cô ấy là ai?” Tôi ngẩn ngơ hỏi.
“Chị em.” Jesse bình tĩnh trả lời.
Tôi ngây người một lát, cuồng cười ra tiếng, “Mới không phải! Đây không phải chị của em!”
Jesse lại lấy một tấm ảnh khác ra, đó là ảnh anh chụp chung với cô ấy, anh cười rất dịu dàng, cô gái cũng khẽ mỉm cười, không phải nụ cười giống bình thường, mà là… đầu hơi nghiêng sang phải, khóe môi cong lên…
“Thế nhưng cô ấy thực sự không phải chị em!” Tôi hỗn loạn thét chói tai.
Jesse lấy tấm ảnh thứ ba ra, là ảnh chụp cô gái kia với một người con trai khác, cô thân thiết ôm lấy tay cậu ta, cười rất thoải mái. Mà người con trai thoạt nhìn như là bị lôi kéo chụp ảnh thì lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Hai người kia, vẻ mặt rất giống, đại khái có đến 80% giống nhau, nếu như có nụ cười giống nhau nữa, tôi cá ít nhất cũng phải giống đến 90%.
Thế nhưng… tôi lại không nhận ra họ? Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Jesse.
Jesse chỉ vào cô gái trong ảnh, “Đây là chị em, ” lại chỉ vào người con trai, nặng nề nói: “Đây là em.”
“A?” Tôi trợn tròn mắt, một lát sau cười nói: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Em nói cho anh biết, ” Jesse nghiêm túc nhìn tôi, “Trong căn phòng này vì sao không có ảnh của chị em? Vì sao không có ảnh của em? Vì sao không có cái gương nào? Vì sao? Em nói chị em là một sinh viên bình thường, vì sao trên giá sách đến một quyển tiểu thuyết phổ thông hoặc là sách mà sinh viên nên xem cũng không có? Em nói em chỉ là học sinh trung học bình thường, vì sao trong phòng của em đến một quyển sách giáo khoa cũng không có?”
Cả người tôi ngốc ra, tôi không biết nên trả lời anh như thế nào, có gì đó không hiểu đang quay cuồng, cảm giác như sương mù miễn cưỡng tách sang hai bên, những thứ không rõ đang dần trở nên sáng tỏ.
Tôi không muốn! Tôi hơi giãy dụa.
“Em nói cha mẹ của em là viên chức bình thường, bọn họ đâu? Họở nơi nào?” Jesse như người muốn gây sự hỏi, “Em nói nhà em là gia đình bình thường, vậy cha mẹ em đâu? Vì sao kết cấu nhà em lại là ba phòng ở hai phòng làm việc? Vì sao cha mẹ em không ở cùng em? Em chỉở cùng với chị em sao?”
Tôi kịch liệt giãy dụa.
Jesse giữ chặt tôi, “Vì sao em không xem báo chí? Vì sao không xem báo cắt của anh?”
Câu này tôi nói được! Tôi thành thạo đáp: “Em đã nói em không thích tai nạn!”
“Phải không?” Jesse cười nhàn nhạt, “Không phải à? Để anh nói cho em em là ai nhé?”
Trực giác nói cho tôi biết tôi không thích nghe, tôi liều chết giãy dụa.
Jesse càng giữ tôi chặt hơn, “Em và chị em là song sinh, năm nay hai người đều hai mươi hai tuổi, các em là con riêng của lão đại xã hội đen nổi danh “Long Vương”, mẹ các em là sát thủ đẳng cấp “Hồng Liên”, chị em là chủ quán bar “Dạ Bách Hợp”, em cũng làm việc ở đó. Cả đời chị em luôn nỗ lực vì muốn thoát khỏi thế giới xã hội đen, nhưng lại vì cứu em mà chết trong đạn lạc!”
“A a a a a a a a ————” tôi ôm tai thét lớn, “Anh nói dối anh nói dối anh nói dối! Em tuyệt đối không tin lời nói dối của anh đâu!”
Thế giới của tôi đang tan vỡ.
“Quán bar bị đập phá và cái chết của Jasmine làm Long Vương tức giận, ông ta triển khai trận chiến trả thù với quy mô lớn, huyên náo quá lớn, tin tức phát sóng liên tục ba tháng liền, em là vì vậy nên mới không xem báo chí!” Jesse giật lại hai tay đang bưng lỗ tai của tôi, “Từ nhỏ Jasmine đã làm mọi việc chỉ vì em, em bị bệnh hoang tưởng, em luôn tự xây dựng cho mình một thế giới riêng bình thường! Cha mẹ em cũng không yêu thương các em, mà em lại quá cần yêu thương, mới tìm đến chị gái song sinh của mình, Jasmine cũng theo em —— ”
“Anh nói dối anh nói dối anh nói dối…” Tôi thì thào tự nói, bên tai nghe được tiếng Jesse, cũng nghe thấy tiếng cài chốt cửa.
Thật quá ly kỳ, đời này tôi chưa từng nhìn thấy súng đâu, thật mà.
“Em giấu cô ấy ở nơi nào rồi!?” Jesse lắc lắc người tôi, “Khi em giết sạch những người ở đó thì cô ấy đã chết rồi, em mang cô ấy đi nơi nào rồi!? Ít nhất hãy cho anh được thấy cô ấy lần cuối cùng! Ít nhất hãy để anh được đặt một bó hoa lên phần mộ của cô ấy!”
Tôi tuyệt vọng khóc lên.
Thật quá ly kỳ, mọi chuyện anh nói đều thật kỳ quái, quá xa vời so với cuộc sống bình thường của tôi, giống như chuyện ở thế giới bên kia vậy.
Jesse tựa hồ có chút không đành lòng, mạnh mẽ ôm lấy tôi, “Xin lỗi, xin lỗi, xin hãy hiểu cho anh, anh cũng yêu em mà. Nhưng anh không thể nhìn em cứ sống trong thế giới ảo tưởng như vậy, anh không muốn làm vật thay thế, cũng không muốn coi em như vật thay thế cho cô ấy. Chúng ta không thể đi ra khỏi thế giới này sao? Không thể chân chính yêu nhau sau? Không thể sống chân thực sao?”
Tôi suy yếu khóc lóc.
Lời anh nói đều là lời nói dối mà thôi, sáng mai tỉnh lại, tất cả vẫn sẽ như vậy, tôi vẫn sẽ sống cuộc đời bình thường, vẫn sẽ si ngốc chờ đợi chị trở về.
Tôi yêu chị, cũng yêu anh, chúng tôi không thể cứ tiếp tục sống như vậy sao?
“Anh xin em hãy tỉnh lại đi…” Jesse hơi ôm chặt tôi, “Nói cho anh biết cô ấy ở nơi nào, chúng ta trở lại thế giới chân thực được không?”
Tôi thở hổn hển một hơi, nước mắt vẫn rơi, tôi quay đầu, J J ngồi bên cạnh bàn ăn đang có chút không biết làm sao nhìn chúng tôi. Nó chưa từng thấy chúng tôi cãi nhau kịch liệt, cho nên bị doạ đến ngớ người.
“Vậy chúng ta…” Tôi nghẹn ngào hỏi, “Chúng ta ai mới là ba đứa nhỏ?”
Jesse ngẩng đầu, đau thương nhìn tôi, “Đứa bé kia vốn không phải con của chị em đâu…”
Tôi nhắm mắt lại, “Anh nói dối.”
Jesse gắt gao ôm lấy tôi, giữa chúng tôi là một trận trầm mặc.
Thế giới này tràn ngập những lời nói dối, có lúc tôi thà rằng mình sống trong lời nói dối còn hơn.
Chỉ cần tôi tự mình biết, cuộc đời của tôi cũng không phải nói dối, như vậy là đủ rồi.
Đứa nhỏ yên lặng ngồi trong bồn tắm, để mặc tôi tạo bọt trên đầu nó, xoa bóp nhẹ nhàng mái tóc thưa thớt mềm mại, sau đó tôi dùng nước xả hết bọt xà phòng đi.
Cửa phòng tắm mở ra, Jesse xắn tay áo đi đến, “Xin lỗi xin lỗi…”
“Đừng lo, ” tôi vươn tay lấy sữa tắm trẻ em, “Cũng sắp tắm xong rồi.”
“Để tôi đến giúp nào.” Anh ngồi xổm xuống.
Chúng tôi phân công nhau tắm rửa cho đứa nhỏ, hôm nay đáng ra là anh.
“Ừ.” Anh muốn tiếp nhận thì tôi đương nhiên cam tâm tình nguyện, cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, tôi dụi mắt, ngồi sát bên cạnh bồn tắm.
“Lần sau cậu có thể gọi tôi, ” Jesse vừa duy trì động tác, vừa hổ thẹn nói, “Xin lỗi nha, tôi ở trong phòng sách lại ngủ quên mất.”
“Không sao đâu, tôi không ngại, chỉ là tắm cho J J thôi mà.” Đã mấy ngày nay Jesse cứ lưu luyến cái phòng sách mãi, hôm nay cũng vậy, xong bữa cơm liền bỏ chạy vào phòng sách. Đến khi tôi định đi gọi anh tắm cho đứa nhỏ thì thấy anh đã nằm sấp trên bàn, ngủ một giấc thật ngọt ngào rồi.
Đương nhiên tôi không phải là một người rất biết săn sóc, nhưng vì tắm cho đứa nhỏ chỉ là việc nhỏ, tôi tự làm là được rồi, không ngờ tắm được một nửa thì anh lại tỉnh.
Trong phòng sách đều là sách của chỉ, sách của tôi chỉ chiếm chút ít, nhưng bởi vì tôi cũng đọc chỗ sách ấy nên thay vì nói là sách của chị, không bằng nói là sách của cái nhà này thì nghe có vẻ đúng hơn.
Jesse ngồi trong phòng sách để đọc sách sao? Tuy rằng báo chí có vẻ anh đã đọc được bảy tám phần rồi, nhưng sách thì lại có tính nhất quán và chiều sâu, không biết người nước ngoài như anh có thể hiểu được hoàn toàn không?
“Anh ở trong phòng sách làm gì đấy?” Tôi hỏi anh.
“Ờ, tìm một ít tư liệu nha!” Jesse dừng động tác chà lưng lại, hăng hái bừng bừng nhìn về phía tôi, “Được rồi, tôi còn cắt tin tức từ báo ra đấy! Góp nhặt tin tức quan trọng trong mấy tháng qua! Cậu có muốn quan sát một chút không?”
“Là “xem xét” chứgì? Không nên sai những từ ngữ cơ bản như thế chứ.” Tôi hừ một tiếng, “Nếu tôi đã ghét báo chí, tự nhiên cũng sẽ không thích những thứ được cắt ra từ báo.”
“Thế nhưng tôi làm rất cầu kì đấy!” Jesse nhìn có chút thất vọng, “Cậu thực sự không muốn xem thử sao? Chỉ xem một chút thôi có được không?”
“Không muốn.” Tôi quả quyết cự tuyệt, “Báo chí toàn tập trung một đống tai nạn, báo cắt chẳng qua là đem tai nạn rút gọn lại rồi chắp vá với nhau, có cái gì đẹp chứ.”
“Nhưng mà tranh tôi vẽ rất đẹp luôn!” Jesse chưa từ bỏ ý định.
“Tôi chẳng lẽ chưa bao giờ xem truyện tranh?” Tôi hừ cười.
Jesse dừng một chút, cực kỳ ôn nhu nói: “Cậu biết không, chị cậu thích nhất là hình vẽ minh hoạ của tôi đó.”
“…” Tôi có chút dao động trong nháy mắt, chuyện của nàng, tôi đều muốn biết.
“Đi xem một chút nhé?” Jesse dụ dỗ.
Tôi nheo mắt, “Anh gạt người.”
Anh sửng sốt, “Sao cậu biết?”
“Ngay cả bức tranh mặt cười anh vẽ trên bảng trắng sau khi viết “Hôm nay Jesse tắm cho J J” còn xấu hoắc nữa là, anh thì biết vẽ cái tranh quỷ quái gì?” Tôi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này.
“Tại sao cậu có thể thông minh như thế hả?” Jesse phi thường cảm thán hỏi.
“Lại dám lấy chị tôi ra gạt tôi.” Tôi tát nhẹ một cái lên đầu anh.
“Xin lỗi nha, thế nhưng tôi thực sự nghĩ báo cắt của mình rất hay ho, rất muốn cho cậu xem.” Jesse để mặc tôi đánh, vẻ mặt đầy đáng thương nói.
“Anh câm miệng, chị tôi ghét nhất là người giả vờ đáng thương, mau thôi ngay cái trò sũng nước mắt của anh đi.” Chúng tôi rất rõ ràng nhược điểm của nhau, cho nên thỉnh thoảng lại lợi dụng phương thức như vậy để lừa dối đối phương, đương nhiên tôi không thích làm như vậy, chịở trong lòng tôi là một hình tượng hoàn mỹ, không được phép bị lợi dụng như thế.
“Cậu gạt người…” Jesse lầm bầm.
Bình thường chúng tôi đều không dễ bị người kia gạt, bởi vì chúng tôi đều rất hiểu chị, thế nhưng có lúc cũng sẽ có hoài nghi trong nháy mắt, ví dụ như vừa rồi tôi chỉ thiếu chút nữa đã không nghĩ ra liệu chị có thích tranh vẽ không.
Càng ở chung với Jesse thì lại càng thấy anh có tính trẻ con, bình thường nếu anh chỉ đùa giỡn thì rất nhiều chuyện tôi cũng chẳng thèm chú ý.
Có lẽ cái này cũng chẳng phải vì cá tính.
Có lẽ với anh, tôi có thêm một phần khoan dung thì phải.
Cách tôi đối xử với Jesse từ đầu đến giờ gần như không có gì thay đổi, cùng lắm chỉ là hiền lành hơn một ít, hoạt bát hơn một ít, thân thiết hơn một ít thôi.
Thế nhưng về Jesse, tôi có thể cảm giác được anh thay đổi rất lớn, mới đầu tuy rằng anh không biểu hiện ra ngoài nhưng kỳ thực là anh rất ghét tôi. Tôi không biết đó là ý thức của tình địch hay là cái gì khác, nói chung anh đối với tôi luôn che giấu phòng bị và thống hận nhàn nhạt, chỉ là vì chị nên mới phải ở chung với tôi, thế nhưng cảm giác ấy đã chậm rãi biến mất. Đến nay, tuy rằng cách nói như vậy rất quái lạ, nhưng anh và tôi sống bên nhau như người nhà, dường như có cảm giác cuộc sống rất bình thường mà cũng rất an tâm.
Cảm giác bình thản này, đại khái chính là “người nhà” đi.
Tôi chẳng bao giờ coi chị tôi như người nhà, ở cùng với chị luôn tràn ngập sự đau khổ vì bất luân và yêu đương cuồng nhiệt, là kích thích mà vui đến phát cuồng, là khắc sâu mà đau thương, đại khái giống như đang xem phim kinh dị, rất đáng sợ rất căng thẳng rất muốn từ bỏ, thế nhưng không nhịn được vẫn tiếp tục xem đến hết.
Nếu phải lấy ví dụ tương đương, Jesse đại khái giống như…phim truyền hình dài tập trong nước đi, ngày nào cũng xem, không thể nói kết cục là chỗ nào, cho dù bỏ vài tập không xem thì nội dung cũng không thiếu đi bao nhiêu, thế nhưng nếu một ngày không xem thì luôn cảm thấy là lạ, giống như trong sinh hoạt thiếu cái gì đó.
Kỳ thực dưới đáy lòng tôi vô cùng cảm ơn anh. Khi mất đi chị, lòng tôi đã đến bờ vực tan vỡ, nếu anh không xuất hiện, cùng tôi nói chuyện, cùng tôi khổ sở, cùng tôi chăm sóc J J, tôi nghĩ có lẽ tôi đã nghĩ quẩn rồi.
Khi đang thống khổ, có người thống khổ cùng mình thật là tốt, nguyên nhân hai người thống khổ lại như nhau, cho nên có thể hiểu nhau, cho dù không an ủi đối phương cũng có thể cảm thấy được an ủi từ cách biểu hiện sự tưởng niệm tương đồng của đối phương, thật là tốt.
Vết thương của chúng tôi, cho dù là vị trí hay phương pháp thương tổn đều tương đồng, cho nên cho dù không liếm vết thương cho nhau, có đối phương bên cạnh cũng thấy trị thương hiệu quả hơn nhiều.
Cho nên kỳ thực tôi chẳng bao giờ hận anh, mặc dù có lúc tôi cũng đố kị với anh một chút, thế nhưng tôi sẽ không thể thực sự hận anh.
Nếu như không có hành tinh, vệ tinh sẽ không vận động, cho nên vấn đề là của hành tinh, vệ tinh bị hấp dẫn mà xoay tròn quanh hành tinh là vô tội.
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Jesse vỗ vỗ tôi.
Không ngờ anh lại mở miệng hỏi, tôi ngây người, cái này bảo tôi phải trả lời sao? “Anh” ?
Hai chúng tôi trầm mặc nhìn nhau, đáy mắt anh có một tia mê man tôi không biết nguyên nhân.
Tôi đoán anh luôn thích nhìn tôi chằm chằm bởi vì tôi lớn lên giống chị, nhưng mà anh rất ít khi nhìn chằm chằm rõ ràng như thế, làm tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
J J ngồi trong bồn tắm, đại khái bởi vì sữa tắm đã được chà lên thân thể một nửa rồi mà mãi không ai để ý đến nó, thế nên cảm thấy bất mãn, giãy dụa vài cái xong thì vừa kêu to “Ti ti” vừa huơ cánh tay nhỏ bé hất nước về chúng tôi.
Không kịp phòng bị, tôi bị dính bọt sữa tắm nguyên cả mặt, còn Jesse chẳng hiểu sao lại không phải đối tượng tấn công của J J, một tí nước cũng không dính chút nào.
Tôi ngố tàu nhìn về phía thằng bé đang cười đến hài lòng, nhóc con ma lanh, hình như đắc ý lắm với tác phẩm của mình thì phải.
Jesse cũng cười ra tiếng, âm thanh trầm thấp quanh quẩn trong phòng tắm, anh nghiêng người tới, vươn hai tay, thong thả giúp tôi lau đi bong bóng trên mặt.
Lần đầu tiên chúng tôi cách nhau gần như vậy, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được độấm của anh. Động tác của anh chậm rãi làm tôi có chút không biết làm sao, đến tận khi tôi không nhịn được mở miệng ra hít một hơi, tôi mới phát hiện thì ra nãy giờ mình vẫn đang nín thở.
Jesse chẳng biết đã dừng cười từ bao giờ, vẻ mặt của anh rất chăm chú, làm tôi lần đầu nhận ra anh có vẻ ngoài anh tuấn đến vậy, sự trầm ổn có chút áp bách rất khác biệt với cá tính trẻ con thường ngày, một lọn tóc màu hoàng kim rũ xuống, chạm tới trán tôi, đôi ngươi xanh thẳm vây khốn tôi, làm tôi không thể nào nhúc nhích.
Gương mặt tôi hơi nóng lên, là hai bàn tay anh làm má tôi tăng nhiệt sao?
Giây tiếp theo, Jesse hôn lên môi tôi.
Tôi chợt nhớ tới nụ hôn đầu tiên của tôi và chị, hôm đó là một ngày hè, đã quá trưa, chị mặc váy lụa, nằm ngủ trên ghế nằm trong phòng khách. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, tôi len lén hôn chị, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, mang hương vị ngọt ngào và chút khẩn trương nhàn nhạt.
Một trận đau nhức làm tôi phục hồi tinh thần, là Jesse cắn tôi, “Không được nghĩ tới cô ấy.” Anh trầm thấp nói.
Kế tiếp đúng là tôi không thể nghĩ nổi cái gì, những nụ hôn trước đây của tôi đều là sung sướng và tuyệt vọng, là điên cuồng mà lý trí, tôi chưa từng trải qua cảm giác như vậy, bị đòi hỏi, bị cướp đoạt, mát lạnh mà nóng rực, quấn lấy nhau đơn thuần mà ngọt ngào.
Vì vậy tôi không nhịn được đáp lại anh, lần đầu tiên không phải bởi vì anh giống chị, mà đơn thuần chỉ là chính tôi cũng không kiềm chế được, có lẽ là tôi quá mức tịch mịch, hay là tôi quá mức ưu thương, có lẽ là kỳ thực tôi cũng muốn hôn anh.
Vì vậy tôi cứ thế tiếp nhận, cũng đáp lại, chờ khi anh buông ra, trong tiếng thở dốc tôi mới phát hiện, cánh tay anh ôm lấy tôi thật chặt, mà tôi, tay tôi cũng nhiệt tình ôm lại anh như vậy.
Tôi làm sao vậy? Anh làm sao vậy? Chúng tôi làm sao vậy?
Chúng tôi không nên… hôn môi…
“Vì sao anh hôn tôi?” Tôi mở miệng, thanh âm khàn khàn run rẩy như sắp vỡ tan, “Bởi vì tôi… giống chị tôi?”
“… Không, ” anh nhìn tôi, trong mắt là lửa dục màu xanh lam, thanh âm rất trầm, “Không có quan hệ gì tới chị em cả.”
Tôi trầm mặc, tôi không biết mình nên nói cái gì.
Nhưng J J đang nằm trong bồn tắm, lần thứ hai bởi vì không có người phản ứng mà tức giận, cho nên lần này mở rộng phạm vi tấn công, vừa thét chói tai “Ti ti” vừa hắt nước đầy người tôi và Jesse.
Tôi ở trong lòng anh, quần áo ướt át dính trên người, nhiệt độ cơ thể nóng rực bất thường, anh ôm chặt tôi, tôi cảm giác giữa chúng tôi đã không còn gì ngăn cách.
Tôi đang run.
Tôi quay đầu, nhìn về phía J J, “Vậy, anh nói xem, hai chúng ta ai mới là —— ”
Jesse giữ chặt hàm dưới của tôi, quay mặt tôi về phía anh, trầm thấp nói: “Có một thành ngữ cực kì thích hợp để hình dung em đấy: lạc hậu!” Sau đó, anh lại một lần nữa hôn tôi.
Bá đạo, cuồng nhiệt, không cho cự tuyệt.
Có lẽ tôi sai rồi, chúng tôi không phải hai vệ tinh, có lẽ chúng tôi là hai hành tinh cùng xoay vòng quanh một ngôi sao, cũng có lực hấp dẫn cường liệt của bản thân mình. Vì vậy mà hấp dẫn lẫn nhau, cứ như vậy cân bằng tinh hệ.
Tôi lạc hậu sao? Tôi chỉ là sợ, nếu chúng tôi vận động trên quỹ đạo đồng nhất, chẳng lẽ sẽ không đâm cháy nhau sao?
Có lẽ sẽ không đâu, sự thật là sự vận hành của vũ trụ luôn có đạo lý của nó.
Vì vậy, tôi không phản kháng.