Trong ánh nắng sớm, tôi không khóc, chỉ ôm lấy chị, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào người tôi, tôi nhìn thấy phép màu biến mất trong nháy mắt.
“Chào buổi sáng, chị ơi.” Tôi dịu dàng nói với chị.
Thế nhưng chị không trả lời tôi.
Tôi nghĩ, chắc là chị đã đi du lịch ở nơi nào đó rất xa rồi, vào lúc đó đúng là tôi đã … nghĩ như vậy.
“Chào buổi sáng.” Lấy lại tinh thần, Jesse đứng cạnh cửa nhìn tôi, “Tỉnh lại chưa?” Cách hỏi có vẻ là một lời hai ý.
Tôi hơi gật đầu, thấp giọng hỏi: “Anh là ai?”
Anh nhất định không phải người bình thường, đến cha tôi cũng không tìm được nơi tôi ở, làm sao anh có thể tìm được?
Jesse đi tới, ngồi xuống bên giường, ôn nhu nhìn tôi, “Em là ai?”
Tôi nhắm mắt lại, “Em là con trai của Long Vương, bartender của quán bar, tên tiếng Anh của em là Jason.”
Bàn tay anh ấm áp bao trùm lên mặt tôi, tôi mở mắt, nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh, “Tên anh là Jesse, anh là thành viên của International Detective Agency. Có người uỷ thác anh tới đây để điều tra một vụ án buôn bán người xuyên quốc gia, chuyện này do người dưới trướng của cha em gây ra, anh đến “Dạ Bách Hợp” là để điều tra tin tức, không ngờ sau đó anh lại yêu chị em. Khi vụ án của anh đến giai đoạn cuối, cuối cùng cũng đã hoàn thành ủy thác, anh rất kích động đi tìm cô ấy, mong muốn có thể mang cô ấy rời khỏi nơi này. Chỉ cần có thể đưa cô ấy ra nước ngoài, Long Vương muốn bắt bọn anh cũng không có biện pháp, thế nhưng khi anh đến quán bar, tất cả đều đã… kết thúc.”
Tôi hơi gật đầu.
Jesse hít một hơi thật sâu, “Anh bắt đầu tìm em, anh đã nghe chị em nói, biết quan hệ của các em không giống như chị em bình thường, nếu cô ấy biến mất thì nhất định là do em mang đi. Anh đi tìm bác sĩ tâm lý của em để hỏi về bệnh tình của em, sau đó anh vận dụng quan hệ, gạt Long Vương rất vất vả mới tìm được em. Lúc ấy thì em đã xây pháo đài của mình rồi, anh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là trước tiên ở bên cạnh em, sau đó chậm rãi thám thính chuyện của Jasmine.”
Tôi lại gật đầu.
Jesse ôn hòa sờ bên má tôi, “Từ nhỏ em đã có bệnh hoang tưởng, chỉ khi nào bệnh không phát tác thì em mới tới quán bar làm việc, cho nên cơ hội để anh thấy em cũng rất ít. Khi anh tìm được em, phát hiện vấn đề của em đã trở nên nghiêm trọng như vậy, nghĩ rất lâu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Thế nhưng khi tình cảm của anh với em càng ngày càng sâu đậm, hoàn toàn khác với tình cảm giữa chị em em, anh bắt đầu không có cách nào chấp nhận được việc anh chỉ là một vai diễn trong câu chuyện hư cấu của em, anh muốn em thực sự yêu anh, cho nên mới không thể nhẫn nại mà vạch trần tất cả, rất xin lỗi.”
“Không vấn đề gì, ” tôi lắc đầu, thở dài một hơi, “Coi như là vì anh, em cũng phải tỉnh lại thôi.”
Jesse hơi rung động, ôn nhu cười, duỗi tay ôm chặt tôi, “Cảm ơn em.”
Tôi ôm lại anh, “Em đưa anh đi tìm chịấy, nhé?”
Jesse lái xe, tôi ôm J J, theo ấn tượng mỏng manh trong đầu mà chỉ cho anh tìm được nghĩa trang.
Ba người chúng tôi đứng trước ngôi mộ, ánh mặt trời chiếu lên người chúng tôi, tôi cố chịu đựng nhiệt độ này, thử đối mặt hiện thực.
Jesse đặt bó hoa bách hợp màu trắng vừa mua lên trước mộ, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười.
Tôi thì tặng một bó hoa hướng dương, tuy rằng tôi biết sẽ không ai lại mang loại hoa này đi tảo mộ.
“Chào buổi sáng, chị ơi…” Tôi nhìn ngôi mộ nhẹ nhàng nói, “Đã lâu không tới thăm chị, xin lỗi…”
Hoa bách hợp và hoa hướng dương lấy hai hình thức bất đồng, nở rộ rực rỡ.
Tôi lại nhớ tới nụ cười của chị với mình.
Nàng thật sự yêu mình đúng không, tôi phiền muộn nghĩ.
“Đừng có làm vẻ mặt như vậy, ” Jesse đứng bên cạnh tôi, dắt tay tôi, “Chí ít cuối cùng cô ấy cũng đã nhìn thấy chúng ta rồi.”
Tôi gật đầu, nắm lại tay anh.
Anh thâm thúy nhìn tôi, sau đó mỉm cười.
Tôi cũng mỉm cười.
J J ở trong lòng Jesse vươn tay đến, kéo kéo mái tóc dài đã mấy tháng không cắt của tôi, nghịch ngợm cười.
Từ khi tôi ở bên Jesse, đứa bé này càng ngày càng hoạt bát, những trò nghịch ngợm của đứa nhỏ bình thường, cái gì nó cũng làm được.
… Ừm, hình như có chút hoạt bát quá …?
Tôi vươn tay, sờ sờ gương mặt mềm mại của đứa nhỏ, “Đứa bé này rốt cuộc là… ?”
“Là đứa bé em có được từ bên tập đoàn, anh đã hỏi bác sĩ tâm lý, ông ấy nói với em thì nó có thể là chìa khoá để hợp lý hoá tất cả mọi chuyện.” Jesse đáp, “Anh đã tra tư liệu của nó, rất trùng hợp nó lại là cô nhi, không có vấn đề hộ khẩu, cho nên… Có muốn tiếp tục nuôi nó hay không đều là ý của chúng ta, nếu như không muốn, không thể làm gì khác hơn là đưa nó về viện phúc lợi xã hội.”
“Đương nhiên muốn chứ, ” tôi duỗi tay ôm đứa nhỏ lại, “Jesse, anh nói xem, chúng ta ai mới là ba đứa nhỏ này?”
Jesse có chút nghi hoặc và lo lắng liếc nhìn tôi, sau đó giống như đã hiểu được, cười ra tiếng, “Người nuôi nấng đều là cha mẹ, cho nên chúng ta đều là ba.”
Tôi ôm thằng bé, ngồi xổm trước mộ chị, “J J, nói chào buổi sáng với chị đi nào, “Chào —— buổi——sáng——” ”
Jesse cũng ngồi xổm xuống, cười thật ôn nhu.
J J suy nghĩ một chút, cười khanh khách, “Chào—— buổi—— sáng——”
Ánh mặt trời ấm áp trải rộng, rơi xuống giữa thảm cỏ.
Jesse ôm lấy tôi, “Chào buổi sáng.” Nụ hôn của anh rơi xuống môi tôi.
Ánh mặt trời thật ấm áp.
Thì ra khi phép màu biến mất, tôi vẫn có thể có được một phần bình an thanh thản như vậy.
“Chào buổi sáng.” Tôi hôn lại anh.
Mọi thứ giữa chúng tôi trở nên rất không tự nhiên.
Sinh hoạt vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là không được tự nhiên.
Giống như bị người nhà bắt được ngay tại trận khi đang xem tạp chí , thế nhưng trong bữa cơm thì vẫn coi như không có việc gì, thoải mái trò chuyện những việc đã phát sinh khi đi học ban ngày, giả vờ như bình thường.
… Sai rồi sai rồi, tôi lấy cái ví dụ quỷ quái gì vậy.
Thế nhưng giả vờ như bình thường thì đúng, nói như thế nào nhỉ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn nha, không phải chỉvì hôn nhau một cái mà thế giới sẽ thay đổi.
Chẳng qua chỉ là hôn một cái mà thôi… Nhưng mà là hôn đó…
Quan hệ của tôi và Jesse trở nên rất kỳ quái.
Anh là bạn trai của chị gái tôi, tôi là em trai của bạn gái anh, chúng tôi là tình địch, thế nhưng lại hôn nhau theo cách của tình nhân.
Rất quỷ dị, quan hệ của chúng tôi rất loạn, so với tình yêu tay ba bình thường còn loạn hơn.
Thế nghĩa là sao chứ? Chúng tôi như thế thì gọi là gì?
Tôi không biết tâm tình của Jesse như thế nào, cũng không biết tâm tình của mình kỳ thực ra làm sao.
Tôi nghĩ mình có chút giống như đang yêu rồi.
Không phải sao? Chấp nhận nụ hôn đồng tính, ngoài yêu ra thì còn lý do nào nữa? Kỳ thực ngoài chị tôi ra thì tôi chưa từng yêu bất kì kẻ nào, nhưng tôi đã cho rằng tôi hẳn là một người dị tính.
Không có bất kì người dị tính nào chấp nhận hôn môi người đồng tính, trừ phi là yêu đương, yêu rồi thì cũng đành chịu.
Nói như vậy, tôi đang yêu à?
Tôi không biết.
Tình yêu với tôi mà nói luôn là tuyệt vọng, là làm tổn thương người khác, chỉ biết gây cho tôi đau khổ, rồi lại từ trong đau khổ đi cầu xin một chút hạnh phúc, nhưng mà cảm giác Jesse mang đến cho tôi tuyệt không phải như thế. Đó là tình cảm vô cùng ôn hòa mà mềm mại, tuy rằng cũng có nhiệt độ nhưng lại không làm tôi bị tổn thương.
Nhưng mà lòng tôi vẫn có một âm thanh, cảnh cáo tôi mau mau đuổi anh ra khỏi sinh hoạt của mình.
Vì sao chứ? Vì sao trực giác tôi lại mong muốn rời xa anh chứ? Tôi sẽ bị tổn thương sao? Hay là tôi sẽ làm anh tổn thương?
Kỳ thực tôi cũng mơ hồ chú ý, quan hệ của ba người chúng tôi bởi vì tôi và Jesse càng lúc càng kéo gần lại mà cấp tốc tan vỡ.
Chúng tôi vốn vẫn ở trên quỹ đạo của riêng mình, an ổn xoay vòng quanh chị, bỗng nhiên chuyển tới cùng một quỹ đạo rồi.
Tựa như toàn bộ tinh hệ mất đi sự cân đối, vũ trụ yên lặng trở nên bất bình thường, toàn bộ sinh hoạt đều rối loạn.
Toàn bộ đều rối loạn, ngay cả chỉ là vươn tay lấy lọ muối không cẩn thận đụng tới anh, tôi cũng sẽ khẩn trương đến đỏ mặt.
Trước đây rõ ràng va phải ngực anh cũng không có cảm giác, bây giờ bỗng nhiên chỗ nào trong cuộc sống cũng tràn đầy tim hồng bay bay, lúc nào cũng làm tôi sợ đến mức muốn nhảy lên.
Tôi rất không quen, không quen Jesse dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn tôi, cũng không quen với việc mình lại có thể dần quen với ôn nhu của anh.
Tôi đã quen rằng tình yêu là thống khổ khó nhịn, tôi nhớ lại người chị mà mình luôn yêu, nhớ tới nụ cười sáng chói của chị, nhớ chị vứt bỏ nhớ chị rời đi, sau đó lòng bỗng quặn đau sâu sắc.
—— A, không sai, đây là tình yêu.
Tôi vẫn yêu chị điên dại như trước, cho dù thật lâu không nhớ đến, nỗi đau đớn trong trái tim cũng không ít đi, nhớ nhung vẫn làm tôi không thể thở nổi.
Rất nhớ chị, rất nhớ chị, rất mong muốn chị lập tức trở về, rất hoài niệm những khi chị lơ đãng cười với tôi.
Thì ra mình còn yêu nàng như vậy, tôi thầm nghĩ.
Vậy với tôi Jesse là gì? Nếu như nói chỉ là một vật thay thế, nhưng lại là hai loại tình yêu hoàn toàn không giống, hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu nói tôi thực sự đã yêu anh, vậy tưởng niệm của tôi với chị là sao đây?
Tôi đối với Jesse mà nói lại là cái gì?
“Anh còn yêu chị tôi không?” Sau tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi anh.
“Yêu.” Đáp án của anh âm vang hữu lực, như đinh đóng cột, giống như vấn đề của tôi chỉ là “Anh còn muốn hít thở không”, sau đó anh đáp “muốn”, cực kì tự nhiên.
Kỳ dị chính là tôi tuyệt không cảm thấy bị thương hay ghen, ít nhất là không vì vậy mà khổ sở, có lẽ đến cuối cùng thì tôi vẫn cho rằng yêu chị là một chuyện đương nhiên, dù sao bản thân tôi còn yêu chị như vậy mà.
“Tôi cũng rất yêu chịấy, rất yêu.” Cho nên tôi không nhịn được nói.
Jesse cười, đầu hơi nghiêng, khóe môi cong lên, nụ cười thật giống chị.
Nếu chị cười như vậy, nghĩa là chị rất vui vẻ.
Trước đây, mỗi khi chị cười với tôi như thế, tôi lại nghĩ: nàng cũng có yêu mình một chút.
Như vậy Jesse thì sao? Anh cũng yêu tôi sao?
Tôi nghĩ vấn đề của mình thật là kỳ quái, nhưng vốn tôi cũng không biết nói cái gì là bình thường.
Tôi yêu chị mình, sau đó lại yêu bạn trai của chị, chúng tôi không phải là người chị yêu nhất, chúng tôi đối với nhau cũng không phải yêu nhất.
Nếu phải chọn một trong hai, tôi có thể lập tức quyết định, tôi muốn chị.
Cho dù đau khổ thì tôi cũng muốn chị, tôi quá yêu chị, yêu như muốn đào rỗng toàn bộ thế giới này vậy.
Trực giác của tôi cho rằng, nếu như bảo Jesse chọn, anh cũng nhất định sẽ chọn chị.
Có đôi khi ánh mắt của anh rất hoang mang, có đôi khi lại rất thất vọng, anh vẫn nhìn cái cúp đồng của chị đến đờ ra, cũng vẫn sẽ vào phòng sách ngồi hết buổi chiều như trước.
Vậy mới nói, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Ba người chúng tôi ấy.
Có lẽ tình yêu của tôi và Jesse chỉ là dự bị trong trường hợp chị không hề xuất hiện mà thôi.
Nếu như chị còn ở đây, chúng tôi vốn không có khả năng chọn điều này.
May mà chúng tôi không phải lựa chọn, bởi vì chị căn bản sẽ không cho chúng tôi chọn.
Chị đã sớm chọn rồi, ngôi sao của chúng tôi cũng có quyền chọn lựa của riêng mình, đã sớm quyết định rồi, không phải sao?
Hai người, ai chị cũng không cần.
Là bởi vì như vậy, hai người chúng tôi mới có thể sưởi ấm cho nhau.
Chúng tôi là những hành tinh bị ngôi sao vứt bỏ, là hai luồng sáng nhạt trong vũ trụ, cô đơn trong bóng tối.
Nếu như không phát hiện sự tồn tại của nhau, nếu chúng tôi muốn tiếp tục tồn tại hẳn là rất khó nhỉ.
Đối với người kia mà nói, chúng tôi kỳ thực rất trọng yếu.
Không chỉ là vấn đề đơn giản như yêu hay không yêu.
“Đã ngủ chưa?” Vào lúc đóng cửa, bị âm thanh bỗng nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, tôi hốt hoảng xoay người, đâm vào trong lòng Jesse.
“… Rồi.” Đứa bé đã ngủ yên trên giường, dáng vẻ nhắm mắt giống như một thiên sứ.
Thấy tôi có vẻ chân tay luống cuống, môi Jesse cong lên một nụ cười, cúi đầu khẽ chạm lên môi tôi.
“Jesse… !” Tôi xấu hổ tránh đi.
Anh hơi sửng sốt, ánh mắt tối sầm xuống, “Đây là lần đầu tiên em gọi tên tôi.”
Tôi suy nghĩ một chút, chính xác, bởi vì trong nhà chỉ có ba người, đối tượng nói chuyện của tôi nhất định là anh, cho nên chưa từng gọi tên anh.
Không đợi tôi trả lời, Jesse điên cuồng hôn lên môi tôi, nụ hôn vẫn nóng đến doạ người như trước.
“Anh…” Tôi thở dốc trong hốt hoảng, hỏi: “Anh thích tôi sao?”
“Đúng vậy.” Đáp án của Jesse rất khẳng định, không chút do dự, trong đôi mắt xanh thẳm là thẳng thắn thừa nhận.
Lồng ngực hơi siết chặt, tôi biết mặt mình nhất định lại đỏ lên rồi.
Anh mỉm cười, ôm chặt lấy thắt lưng tôi, “Còn em?”
Tôi chỉ chần chờ chốc lát, bởi vì ngượng ngùng, “Em cũng thích anh…”
Jesse cười ra tiếng, gọn gàng ôm ngang người tôi lên.
“A!?”
“Lưỡng tình tương duyệt, happy ending.” Jesse ôn nhu nói, thế nhưng động tác tuyệt không ôn hòa, anh nhanh chóng trở lại phòng mình, ném tôi lên trên giường.
Tôi ngồi dậy, “Từ từ! Em nói em thích anh, không có nghĩa là chúng ta có thể lập tức làm ngay nha!” Cùng với đàn ông, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm đáng nói, trừ phi Jesse chịu khổ chút, vì tôi đây cũng chỉ coi như là nửa tay mơ, thế nhưng tôi nghĩ nhất định anh sẽ không chịu đâu.
Con ngươi của Jesse lóe ra quang mang nguy hiểm, “Em biết khi hôn em, anh đã nhịn bao nhiêu ngày không?”
“…” Mặt tôi nhất định là đỏ bừng rồi.
“Em biết trước khi hôn em, anh đã nhịn bao lâu không?” Anh thong thả đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống tôi.
“… Hả?” Tôi không dám tin nhìn anh.
Anh duỗi tay, áp đảo tôi xuống giường, nghiêm túc nói: “Anh muốn em, không phải vì em giống chị em. Trái tim không thể chia làm hai nửa, thế nhưng anh thực sự đã yêu cả hai người, anh nói như vậy, em có hiểu không?”
Tôi chậm rãi gật đầu, tôi hiểu được, bởi vì tôi cũng giống anh.
Chúng tôi là tình yêu tay ba, chỉ là góc quan trọng nhất vĩnh viễn sẽ không trở về.
Ba người chúng tôi, dưới tình huống không hề có lựa chọn, đều đã đưa ra lựa chọn của mình.
Kỳ thực tôi cũng bức thiết muốn ôm anh, giống như yêu đương bình thường vậy, trong tình yêu chẳng lẽ không phải luôn gấp gáp muốn có được nhau hoàn toàn sao?
“Có thể chứ?” Jesse ôn nhu hỏi.
“… Người nhỏ trước, người lớn sau.” Tôi thu ánh mắt, thả lỏng thân thể.
Ngủ quên, J J vì không có ai lấy đồ ăn cho nó, tức giận đến khóc.
Jesse ôm nó lên trên giường ăn sữa, tôi gần như không thể động đậy, chỉ lười nhác chôn mình trên gối đầu, nhìn anh chăm sóc đứa bé.
“Nếu như chị trở về, chúng ta làm sao bây giờ?” Đột nhiên tôi hỏi.
Nếu như lại phải lựa chọn, chúng tôi làm sao bây giờ?
“Sẽ không đâu.” Jesse ôm J J ngồi xuống bên cạnh tôi, ôn nhu hôn môi tôi, “Chúng ta và côấy đã thiên nhân vĩnh cách rồi.”
“Lại dùng thành ngữ linh tinh rồi, phải nói là “thiên soa địa viễn” mới đúng…” Tôi sửa lại mấy câu quốc văn mà kiểu gì anh cũng không nói đúng được, nhớ tới người dạy quốc văn cho anh chính là chị tôi.
Bây giờ, chịở nơi nào nhỉ?
Bỏ lại hai người chúng tôi, đi nơi nào rồi? Bỏ lại đoạn tình cảm này, đi nơi nào rồi?
Chị vẫn luôn không lựa chọn ai giữa tôi và Jesse, chúng tôi ở lại, lựa chọn lẫn nhau.
Chị có chọn trở về không? Nếu như chị trở về, chúng tôi sẽ phải chọn sao?
Tôi nhìn Jesse ôm J J, “Vậy, anh nói xem, hai chúng ta ai mới là ba của thằng bé?”
Jesse cười nhàn nhạt, cúi đầu hôn tôi.