Sau khi cạo trọc đầu, Uông Trường Xích được Hoàng Quỳ mua cho một bộ quần áo vest, kết hợp thêm một đôi kính đen sì rồi kêu vào nhà vệ sinh ngắm mình trong gương. Uông Trường Xích giam mình rất lâu trong nhà vệ sinh mới quay ra. Hoàng Quỳ lên tiếng:
- Có cảm giác như thế nào?
- Giống xã hội đen!
- Hiệu quả mà tớ cần chính là điều đó. Nhìn bộ dạng trước đây của cậu, tớ có cảm giác ràng cậu không thể đập ngay chết cả một con muỗi…
Mặc cho Hoàng Quỳ lải nhải, trong đầu óc Uông Trường Xích chỉ có một ý nghĩ: Lâu nay ăn uống báo cô người ta, cuối cùng cũng đến lúc mình bắt đầu đi đòi nợ để trả nợ rồi!
Quả nhiên, Hoàng Quỳ lập tức giao nhiệm vụ đầu tiên cho Uông Trường Xích: Cùng với gã đến gặp một người nào đó. Người này nợ bên A hơn một triệu ba trăm nghìn nhân dân tệ, lần lữa mãi mà không chịu trả, bên A ủy nhiệm cho Hoàng Quỳ đi thu nợ. Uông Trường Xích lên tiếng:
- Nhiệm vụ của tớ là đi theo sau mông đít của cậu phải không?
- Đúng, nhưng phải mang theo một con dao!
Ngay lập tức, mồ hôi túa ra đầy người Uông Trường Xích.
- Tớ không dám làm chuyện giết người phóng hỏa đâu!
Hoàng Quỳ lôi từ trong ngăn kéo ra một con dao sáng loáng, nói:
- Làm gì mà nghiêm trọng thế, cùng lắm thì cũng chỉ chặt một ngón tay của hắn mà thôi!
- Cậu chặt hay tớ chặt?
- Đương nhiên là cậu phải làm rồi? Làm gì có chuyện Tổng giám đốc tự mình động thủ?
Vừa nói, Hoàng Quỳ vừa đưa con dao đến trước mặt Uông Trường Xích. Cậu không cầm, ngay cả chân cậu cũng đang run lên và bỗng dưng thấy buồn đái vô cùng.
- Ong ngựa vì sao đốt người, chó cùng đường sao lại cắn? Đều là do bức bách cả thôi. Đạo đời là vậy. Ai lòng lang dạ sói thì người ấy được gọi là nhân sĩ, là kẻ thành công…
Tiếng Hoàng Quỳ vẫn văng vẳng bên tai nhưng Uông Trường Xích cảm thấy đầu óc mình trống không, con người đứng trước mặt bỗng nhiên trở nên xa lạ khiến cậu không dám nhìn thẳng. Hoàng Quỳ nhét con dao vào tay Uông Trường Xích, cậu có cảm giác như đang nắm phải một cục nước đá, một cơn lạnh bắt đầu từ tay lan đến vai, xuống sống lưng rồi tỏa về hai chân, xuống đến bàn chân. Hoàng Quỳ nhấc kính ra khỏi mắt Uông Trường Xích, nói:
- Ánh mắt phải giống như một viên đạn bay đi, chất chứa đầy thù hận…
Uông Trường Xích đưa hai tay nắm lấy đuôi chân mày và từ từ điều chỉnh ánh mắt.
- Hung dữ hơn tí nữa… -Hai tròng mắt Uông Trường Xích gần như đã tụ vào nhau.
- Tàn ác hơn tí nữa… - Vẫn tiếng Hoàng Quỳ.
Hoàng Quỳ đặt bàn tay phải lên mặt bàn, nói:
- Lúc này tớ đã là kẻ thù của cậu…
Uông Trường Xích nhìn đôi “bàn tay gấu” mập mạp, thân thiết đã bao nhiêu lần sờ đầu vuốt tóc cậu, làm sao có thể đưa con dao lên và bổ xuống được!!!
- Lỡ chém chết tớ thì cũng phải trách nhiệm của cậu…
- Thôi đi! – Uông Trường Xích gào lên – Tớ không phải là cục thịt thừa!
- Đừng coi thường mà bỏ qua chuyện này. – Hoàng Quỳ nói – Cậu nhắm mắt lại thử xem.
Uông Trường Xích nhắm mắt.
- Lúc này tay tớ đã rút khỏi mặt bàn, cậu vận hết can đảm chặt thử đi!
Uông Trường Xích mở mắt, giọng run run:
- Không phải là tay cậu vẫn còn để nguyên trên bàn sao? Thiếu chút nữa là tớ đã nghe lời cậu rồi.
- Cậu quan tâm đến bàn tay của tớ làm gì? – Hoàng Quỳ cáu tiết – Nhắm mắt lại!
Uông Trường Xích nhắm mắt. Hoàng Quỳ đặt bàn tay lên bàn, hét:
- Chặt!
- Tớ chặt thật đấy!
- Phí lời!
Uông Trường Xích cắn chặt môi, bổ mạnh con dao xuống. Con dao chém thẳng xuống mặt bàn.
- Chặt hay không là vấn đề của cậu, còn tránh hay không lại là vấn đề của tớ. – Hoàng Quỳ nói.
- Thực ra cũng chỉ cần làm ra vẻ hung ác một tí để dọa người ta là được rồi.
- Không được! Có khi cần phải đổ máu, nếu không bọn chúng không trả tiền đâu.
Uông Trường Xích gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu vấn đề.
- Hoàng Quỳ…
Một âm thanh vô cùng thân thuộc đột ngột len vào trong phòng. Uông Trường Xích nhìn ra cửa, không quên đeo vội gọng kính đen lên. Hoàng Quỳ đằng hắng một tiếng, ngầm ý bảo Uông Trường Xích không được lên tiếng. Lưu Song Cúc đeo túi, vác ghế, đẩy xe lăn trên đó có Uông Trường Xích vào phòng, dáng vẻ tất bật chẳng khác nào kiến chuyển nhà. Hoàng Quỳ chạy ra đón, đỡ hành lý trên tay Lưu Song Cúc xuống. Hai người vừa thở vừa đưa mắt quét nhìn căn phòng, ánh mắt dừng lại trên người Uông Trường Xích, trong ánh mắt có một dấu hỏi chấm, cuối cùng cái dấu ấy chuyển sang người Hoàng Quỳ.
- Tìm khắp trường số 1 rồi đến trường số 2, cuối cùng chỉ tìm thấy cái ghế này. Cháu biết nó ở đâu không? – Uông Hòe lên tiếng.
- Nó đi làm thuê rồi. – Hoàng Quỳ nói.
- Tại sao nó không nói cho cô chú biết?
- Vẫn chưa kiếm ra tiền nên nói ra cũng khó.
- Nó đi làm thuê ở đâu?
- Trên thành phố.
- Có địa chỉ có nó không?
- Không.
Uông Hòe chép miệng thở dài, gương mặt biến thành màu xanh xám, lồng ngực trồi lên thụp xuống. Lưu Song Cúc vội vàng xoa ngực rồi cho ông uống nước. Uống được một ngụm, Uông Hòe húng hắng ho, đôi tay Lưu Song Cúc không ngừng đấm nhẹ sau lưng chồng. Lúc này, đôi chân Uông Trường Xích đã mềm nhũn, sống mũi đã bắt đầu thấy cay cay, nhưng vẫn cắn môi đứng lặng như muốn thách thức với lòng dạ mình rằng, liệu cứng cỏi được bao nhiêu lâu.
- Đồ chó chết! – Uông Hòe chửi- Bảo đi ôn thi mà không chịu nghe lời, có phải nó muốn làm cho bố mẹ tức giận mà chết hay không chứ!
- Nhưng… chú à, - Hoàng Quỳ nói, - Lý Gia Thành đâu phải học đại học mà ông ta phải phát tài to như thế…
- Một đứa họ Lý, một thằng họ Uông, không thể so sánh được. – Uông Hòe ngắt lời.
Lưu Song Cúc mở túi, lôi trứng gà và khoai lang đặt lên bàn, than:
- Trứng gà nhà đẻ, khoai tây tôi trồng, muốn đem cho nó ăn, không ngờ nó đã bỏ đi mất.
Hoàng Quỳ bóc một quả trứng, cắn một miếng. Vị thơm ngọt đặc trưng của trứng gà quê ngay lập tức lan trong miệng, Uông Trường Xích cố nuốt nước bọt đang tiết ra trong miệng. Uông Hòe cũng nuốt nước bọt, nói:
- Thường thì chúng tôi không nỡ ăn, toàn bộ chỉ để dành cho nó.
- Cậu với nó la bạn tốt của nhau. – Lưu Song Cúc lên tiếng. – Thấy cậu như thấy nó, cậu ăn cũng như nó ăn thôi…
Hoàng Quỳ ăn quả trứng một cách chậm rãi, khó khăn rồi đột nhiên ho sù sụ, lòng đỏ trứng văng ra tứ tung. Khóe mắt Uông Trường Xích đã ngân ngấn nước.
- Nếu nó có liên hệ với cậu, nhờ cậu khuyên nó quay về lo chuyện ôn thi, hai bác cầu xin cậu đấy. – Tiếng Lưu Song Cúc.
Hoàng Quỳ gật đầu.
- Chuyện tôi nuôi lợn nuôi gà, gánh nước nấu cơm, đốn củi, gieo hạt, chuyển đá xây tường từ xưa đến nay chưa bao giờ than một tiếng khổ, tiếng mệt. Chỉ cần nghĩ đến tương lai của nó có thể khá hơn, nỗi khổ nào chúng tôi cũng gánh được. Vẫn là lời Lưu Song Cúc.
Hai bên má của Uông Trường Xích đã thấy ngứa ngáy, ngứa từ khóe mắt ngứa xuống. Khi sắp ngứa đến cằm, cậu ấy khẽ khàng đưa tay xoa nhẹ, lòng bàn tay đầy nước mắt.
- Sinh được đứa con không biết phấn đấu, nhiều lần bác đã nghĩ sẽ tuyệt giao với nó. – Lúc này Uông Trường Xích mới lên tiếng.
- Lời của bác trai có cần phải nói lại với cậu ấy không? – Hoàng Quỳ hỏi.
- Không cần! Không cần! – Lưu Song Cúc vội vàng – Cậu chỉ cần nói là chúng tôi nhớ nó. Cậu cũng nói thêm rằng, nếu nó không muốn học nữa thì hãy quay về trồng lúa cày ruộng với chúng tôi, làm thuê làm mướn cho người ta khổ lắm. Trong người nó chẳng có đồng nào, ở thành phố lại chẳng có ai thân thích, không biết nó làm sao để qua ngày đoạn tháng đây? Sống hay chết cũng không biết được…
Uông Trường Xích quỳ sụp xuống đất, một tiếng “Mẹ” buột ra rồi tiếp theo là tiếng khóc nấc nghẹn. Uông Hòe và Lưu Song Cúc bất ngờ đến độ ngẩn người. Uông Trường Xích lột cặp kính đen, đôi mắt nhòe nhoẹt, nấc lên từng tiếng:
- Là con đây… mẹ… bố. Là Uông Trường Xích… đây…
Chỉ nghe đến đó, nước mắt Lưu Song Cúc đã giàn giụa.
- Làm loạn rồi!
Uông Hòe kêu lên mấy tiếng rồi im bặt, nhắm mắt. Chờ cho đến khi tiếng khóc của Lưu Song Cúc và Uông Trường Xích lắng xuống, ông mới mở mắt ra nói gọn lỏn:
- Thay quần áo đi!
Uông Trường Xích tìm bộ quần áo cũ rồi chạy vào nhà vệ sinh, thay bộ quần áo vest vất lại đó rồi bước ra. Uông Hòe nói như ra lệnh:
- Thu dọn hành lý!
- Tại sao lại thu dọn hành lý? – Hoàng Quỳ lên tiếng. – Cậu ấy làm việc ở đây.
Uông Trường Xích đưa mắt nhìn Uông Hòe, rồi lại nhìn Hoàng Quỳ. Uông Trường Xích lên tiếng giục:
- Làm đi!
Uông Trường Xích nhét tất cả quần áo cũ và những sách vở đã được phơi khô vào chiếc rương. Hoàng Quỳ nói:
- Bác định dẫn cậu ấy đi đâu?
- Đi đến nơi nó cần phải đến!
Uông Trường Xích xách rương hành lý lên. Hoàng Quỳ nói:
- Đầu óc cậu vẫn chưa thông mà vẫn muốn có nhiều tiền được sao?
- Hoàng Quỳ, xin lỗi cậu. – Tiếng Uông Hòe.
- Cậu nghe lời bố thì suốt đời không ngóc đầu lên được đâu.
- Tớ muốn đi học. – Uông Trường Xích cương quyết.
Hoàng Quỳ tức giận vì đã bỏ bao nhiêu công sức mà không thu được kết quả, vung nắm tay đấm đánh rầm xuống mặt bàn.
- Đi thôi! – Uông Hòe nói.
Ba người kẻ mang người xách kéo nhau rời khỏi cửa hàng, có mấy lần Uông Trường Xích len lén quay đầu nhìn lại.
Ba người dừng lại dưới bóng một gốc cây tại sân trường Trung học số 2. Uông Hòe nói:
- Mày đi theo Hoàng Quỳ sớm muộn gì cũng có chuyện thôi. Nếu mày yên tâm học hành, cho dù có mượn đến bao nhiêu tiền, bố mẹ cũng sẽ cung cấp cho mày.
Uông Trường Xích cắn môi, gật đầu rồi vác chiếc ghế lên vai, bỏ đi. Cậu đi ngang qua sân trường vắng vẻ, bước thẳng về phía tòa nhà lầu, ló đầu ra từ trên tầng hai nhìn người rồi đi thẳng theo hành lang bên phải, đến hai cánh cửa đang mở ở cuối hành lang, vươn người ra cửa sổ đưa tay vẫy chào bố mẹ, đặt chiếc ghế xuống, chen vào lớp. Cậu vẫn ngồi ở chỗ ngồi ngày trước, tức là ở ngay cửa sau. Từ dưới sân, Uông Hòe và Lưu Song Cúc vẫn có thể thấy được bóng dáng của con mình. Hai người cứ nhìn mãi, nhìn mãi như thể họ đang nhìn chung một tấm ảnh.
Bỗng nhiên, một giọng đọc bài từ trong lớp vang ra.
- Có cảm giác như thế nào?
- Giống xã hội đen!
- Hiệu quả mà tớ cần chính là điều đó. Nhìn bộ dạng trước đây của cậu, tớ có cảm giác ràng cậu không thể đập ngay chết cả một con muỗi…
Mặc cho Hoàng Quỳ lải nhải, trong đầu óc Uông Trường Xích chỉ có một ý nghĩ: Lâu nay ăn uống báo cô người ta, cuối cùng cũng đến lúc mình bắt đầu đi đòi nợ để trả nợ rồi!
Quả nhiên, Hoàng Quỳ lập tức giao nhiệm vụ đầu tiên cho Uông Trường Xích: Cùng với gã đến gặp một người nào đó. Người này nợ bên A hơn một triệu ba trăm nghìn nhân dân tệ, lần lữa mãi mà không chịu trả, bên A ủy nhiệm cho Hoàng Quỳ đi thu nợ. Uông Trường Xích lên tiếng:
- Nhiệm vụ của tớ là đi theo sau mông đít của cậu phải không?
- Đúng, nhưng phải mang theo một con dao!
Ngay lập tức, mồ hôi túa ra đầy người Uông Trường Xích.
- Tớ không dám làm chuyện giết người phóng hỏa đâu!
Hoàng Quỳ lôi từ trong ngăn kéo ra một con dao sáng loáng, nói:
- Làm gì mà nghiêm trọng thế, cùng lắm thì cũng chỉ chặt một ngón tay của hắn mà thôi!
- Cậu chặt hay tớ chặt?
- Đương nhiên là cậu phải làm rồi? Làm gì có chuyện Tổng giám đốc tự mình động thủ?
Vừa nói, Hoàng Quỳ vừa đưa con dao đến trước mặt Uông Trường Xích. Cậu không cầm, ngay cả chân cậu cũng đang run lên và bỗng dưng thấy buồn đái vô cùng.
- Ong ngựa vì sao đốt người, chó cùng đường sao lại cắn? Đều là do bức bách cả thôi. Đạo đời là vậy. Ai lòng lang dạ sói thì người ấy được gọi là nhân sĩ, là kẻ thành công…
Tiếng Hoàng Quỳ vẫn văng vẳng bên tai nhưng Uông Trường Xích cảm thấy đầu óc mình trống không, con người đứng trước mặt bỗng nhiên trở nên xa lạ khiến cậu không dám nhìn thẳng. Hoàng Quỳ nhét con dao vào tay Uông Trường Xích, cậu có cảm giác như đang nắm phải một cục nước đá, một cơn lạnh bắt đầu từ tay lan đến vai, xuống sống lưng rồi tỏa về hai chân, xuống đến bàn chân. Hoàng Quỳ nhấc kính ra khỏi mắt Uông Trường Xích, nói:
- Ánh mắt phải giống như một viên đạn bay đi, chất chứa đầy thù hận…
Uông Trường Xích đưa hai tay nắm lấy đuôi chân mày và từ từ điều chỉnh ánh mắt.
- Hung dữ hơn tí nữa… -Hai tròng mắt Uông Trường Xích gần như đã tụ vào nhau.
- Tàn ác hơn tí nữa… - Vẫn tiếng Hoàng Quỳ.
Hoàng Quỳ đặt bàn tay phải lên mặt bàn, nói:
- Lúc này tớ đã là kẻ thù của cậu…
Uông Trường Xích nhìn đôi “bàn tay gấu” mập mạp, thân thiết đã bao nhiêu lần sờ đầu vuốt tóc cậu, làm sao có thể đưa con dao lên và bổ xuống được!!!
- Lỡ chém chết tớ thì cũng phải trách nhiệm của cậu…
- Thôi đi! – Uông Trường Xích gào lên – Tớ không phải là cục thịt thừa!
- Đừng coi thường mà bỏ qua chuyện này. – Hoàng Quỳ nói – Cậu nhắm mắt lại thử xem.
Uông Trường Xích nhắm mắt.
- Lúc này tay tớ đã rút khỏi mặt bàn, cậu vận hết can đảm chặt thử đi!
Uông Trường Xích mở mắt, giọng run run:
- Không phải là tay cậu vẫn còn để nguyên trên bàn sao? Thiếu chút nữa là tớ đã nghe lời cậu rồi.
- Cậu quan tâm đến bàn tay của tớ làm gì? – Hoàng Quỳ cáu tiết – Nhắm mắt lại!
Uông Trường Xích nhắm mắt. Hoàng Quỳ đặt bàn tay lên bàn, hét:
- Chặt!
- Tớ chặt thật đấy!
- Phí lời!
Uông Trường Xích cắn chặt môi, bổ mạnh con dao xuống. Con dao chém thẳng xuống mặt bàn.
- Chặt hay không là vấn đề của cậu, còn tránh hay không lại là vấn đề của tớ. – Hoàng Quỳ nói.
- Thực ra cũng chỉ cần làm ra vẻ hung ác một tí để dọa người ta là được rồi.
- Không được! Có khi cần phải đổ máu, nếu không bọn chúng không trả tiền đâu.
Uông Trường Xích gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu vấn đề.
- Hoàng Quỳ…
Một âm thanh vô cùng thân thuộc đột ngột len vào trong phòng. Uông Trường Xích nhìn ra cửa, không quên đeo vội gọng kính đen lên. Hoàng Quỳ đằng hắng một tiếng, ngầm ý bảo Uông Trường Xích không được lên tiếng. Lưu Song Cúc đeo túi, vác ghế, đẩy xe lăn trên đó có Uông Trường Xích vào phòng, dáng vẻ tất bật chẳng khác nào kiến chuyển nhà. Hoàng Quỳ chạy ra đón, đỡ hành lý trên tay Lưu Song Cúc xuống. Hai người vừa thở vừa đưa mắt quét nhìn căn phòng, ánh mắt dừng lại trên người Uông Trường Xích, trong ánh mắt có một dấu hỏi chấm, cuối cùng cái dấu ấy chuyển sang người Hoàng Quỳ.
- Tìm khắp trường số 1 rồi đến trường số 2, cuối cùng chỉ tìm thấy cái ghế này. Cháu biết nó ở đâu không? – Uông Hòe lên tiếng.
- Nó đi làm thuê rồi. – Hoàng Quỳ nói.
- Tại sao nó không nói cho cô chú biết?
- Vẫn chưa kiếm ra tiền nên nói ra cũng khó.
- Nó đi làm thuê ở đâu?
- Trên thành phố.
- Có địa chỉ có nó không?
- Không.
Uông Hòe chép miệng thở dài, gương mặt biến thành màu xanh xám, lồng ngực trồi lên thụp xuống. Lưu Song Cúc vội vàng xoa ngực rồi cho ông uống nước. Uống được một ngụm, Uông Hòe húng hắng ho, đôi tay Lưu Song Cúc không ngừng đấm nhẹ sau lưng chồng. Lúc này, đôi chân Uông Trường Xích đã mềm nhũn, sống mũi đã bắt đầu thấy cay cay, nhưng vẫn cắn môi đứng lặng như muốn thách thức với lòng dạ mình rằng, liệu cứng cỏi được bao nhiêu lâu.
- Đồ chó chết! – Uông Hòe chửi- Bảo đi ôn thi mà không chịu nghe lời, có phải nó muốn làm cho bố mẹ tức giận mà chết hay không chứ!
- Nhưng… chú à, - Hoàng Quỳ nói, - Lý Gia Thành đâu phải học đại học mà ông ta phải phát tài to như thế…
- Một đứa họ Lý, một thằng họ Uông, không thể so sánh được. – Uông Hòe ngắt lời.
Lưu Song Cúc mở túi, lôi trứng gà và khoai lang đặt lên bàn, than:
- Trứng gà nhà đẻ, khoai tây tôi trồng, muốn đem cho nó ăn, không ngờ nó đã bỏ đi mất.
Hoàng Quỳ bóc một quả trứng, cắn một miếng. Vị thơm ngọt đặc trưng của trứng gà quê ngay lập tức lan trong miệng, Uông Trường Xích cố nuốt nước bọt đang tiết ra trong miệng. Uông Hòe cũng nuốt nước bọt, nói:
- Thường thì chúng tôi không nỡ ăn, toàn bộ chỉ để dành cho nó.
- Cậu với nó la bạn tốt của nhau. – Lưu Song Cúc lên tiếng. – Thấy cậu như thấy nó, cậu ăn cũng như nó ăn thôi…
Hoàng Quỳ ăn quả trứng một cách chậm rãi, khó khăn rồi đột nhiên ho sù sụ, lòng đỏ trứng văng ra tứ tung. Khóe mắt Uông Trường Xích đã ngân ngấn nước.
- Nếu nó có liên hệ với cậu, nhờ cậu khuyên nó quay về lo chuyện ôn thi, hai bác cầu xin cậu đấy. – Tiếng Lưu Song Cúc.
Hoàng Quỳ gật đầu.
- Chuyện tôi nuôi lợn nuôi gà, gánh nước nấu cơm, đốn củi, gieo hạt, chuyển đá xây tường từ xưa đến nay chưa bao giờ than một tiếng khổ, tiếng mệt. Chỉ cần nghĩ đến tương lai của nó có thể khá hơn, nỗi khổ nào chúng tôi cũng gánh được. Vẫn là lời Lưu Song Cúc.
Hai bên má của Uông Trường Xích đã thấy ngứa ngáy, ngứa từ khóe mắt ngứa xuống. Khi sắp ngứa đến cằm, cậu ấy khẽ khàng đưa tay xoa nhẹ, lòng bàn tay đầy nước mắt.
- Sinh được đứa con không biết phấn đấu, nhiều lần bác đã nghĩ sẽ tuyệt giao với nó. – Lúc này Uông Trường Xích mới lên tiếng.
- Lời của bác trai có cần phải nói lại với cậu ấy không? – Hoàng Quỳ hỏi.
- Không cần! Không cần! – Lưu Song Cúc vội vàng – Cậu chỉ cần nói là chúng tôi nhớ nó. Cậu cũng nói thêm rằng, nếu nó không muốn học nữa thì hãy quay về trồng lúa cày ruộng với chúng tôi, làm thuê làm mướn cho người ta khổ lắm. Trong người nó chẳng có đồng nào, ở thành phố lại chẳng có ai thân thích, không biết nó làm sao để qua ngày đoạn tháng đây? Sống hay chết cũng không biết được…
Uông Trường Xích quỳ sụp xuống đất, một tiếng “Mẹ” buột ra rồi tiếp theo là tiếng khóc nấc nghẹn. Uông Hòe và Lưu Song Cúc bất ngờ đến độ ngẩn người. Uông Trường Xích lột cặp kính đen, đôi mắt nhòe nhoẹt, nấc lên từng tiếng:
- Là con đây… mẹ… bố. Là Uông Trường Xích… đây…
Chỉ nghe đến đó, nước mắt Lưu Song Cúc đã giàn giụa.
- Làm loạn rồi!
Uông Hòe kêu lên mấy tiếng rồi im bặt, nhắm mắt. Chờ cho đến khi tiếng khóc của Lưu Song Cúc và Uông Trường Xích lắng xuống, ông mới mở mắt ra nói gọn lỏn:
- Thay quần áo đi!
Uông Trường Xích tìm bộ quần áo cũ rồi chạy vào nhà vệ sinh, thay bộ quần áo vest vất lại đó rồi bước ra. Uông Hòe nói như ra lệnh:
- Thu dọn hành lý!
- Tại sao lại thu dọn hành lý? – Hoàng Quỳ lên tiếng. – Cậu ấy làm việc ở đây.
Uông Trường Xích đưa mắt nhìn Uông Hòe, rồi lại nhìn Hoàng Quỳ. Uông Trường Xích lên tiếng giục:
- Làm đi!
Uông Trường Xích nhét tất cả quần áo cũ và những sách vở đã được phơi khô vào chiếc rương. Hoàng Quỳ nói:
- Bác định dẫn cậu ấy đi đâu?
- Đi đến nơi nó cần phải đến!
Uông Trường Xích xách rương hành lý lên. Hoàng Quỳ nói:
- Đầu óc cậu vẫn chưa thông mà vẫn muốn có nhiều tiền được sao?
- Hoàng Quỳ, xin lỗi cậu. – Tiếng Uông Hòe.
- Cậu nghe lời bố thì suốt đời không ngóc đầu lên được đâu.
- Tớ muốn đi học. – Uông Trường Xích cương quyết.
Hoàng Quỳ tức giận vì đã bỏ bao nhiêu công sức mà không thu được kết quả, vung nắm tay đấm đánh rầm xuống mặt bàn.
- Đi thôi! – Uông Hòe nói.
Ba người kẻ mang người xách kéo nhau rời khỏi cửa hàng, có mấy lần Uông Trường Xích len lén quay đầu nhìn lại.
Ba người dừng lại dưới bóng một gốc cây tại sân trường Trung học số 2. Uông Hòe nói:
- Mày đi theo Hoàng Quỳ sớm muộn gì cũng có chuyện thôi. Nếu mày yên tâm học hành, cho dù có mượn đến bao nhiêu tiền, bố mẹ cũng sẽ cung cấp cho mày.
Uông Trường Xích cắn môi, gật đầu rồi vác chiếc ghế lên vai, bỏ đi. Cậu đi ngang qua sân trường vắng vẻ, bước thẳng về phía tòa nhà lầu, ló đầu ra từ trên tầng hai nhìn người rồi đi thẳng theo hành lang bên phải, đến hai cánh cửa đang mở ở cuối hành lang, vươn người ra cửa sổ đưa tay vẫy chào bố mẹ, đặt chiếc ghế xuống, chen vào lớp. Cậu vẫn ngồi ở chỗ ngồi ngày trước, tức là ở ngay cửa sau. Từ dưới sân, Uông Hòe và Lưu Song Cúc vẫn có thể thấy được bóng dáng của con mình. Hai người cứ nhìn mãi, nhìn mãi như thể họ đang nhìn chung một tấm ảnh.
Bỗng nhiên, một giọng đọc bài từ trong lớp vang ra.