Có lẽ nếu Cận nhi không tồn tại, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được thế nào là nỗi sợ mất mác, mỗi khi quay về ôm thân hình gầy yếu của Cận nhi, tôi rốt cuộc vẫn sợ hãi Cận nhi chỉ trong một giây ngay tại trước mắt tôi bốc hơi biến mất không thấy, mặc dù tôi biết Cận nhi sẽ không dùng phương thức đó rời khỏi tôi, nhưng tôi vẫn không thể ngăn nỗi sợ lo lắng đó không ngừng dâng trào.
Cảm xúc bất an, một loại cảm xúc cực kỳ tiêu cực, mỗi người đều chán ghét nó.
Để cho tiện chăm sóc Cận nhi, tôi tìm nhân viên hộ lý học ghim kim, Cận nhi trong lúc đọc sách vẫn hay bất cẩn kéo kim tiêm, nghe thấy tiếng đau hô rất nhỏ của cậu, tôi liền đuổi tới bên giường một lần nữa ghim kim lại cho cậu rồi sau đó đi rửa vết máu trên tay.
Từ trong ánh mắt Cận nhi có thể nhìn ra, cậu vô cùng sợ hãi những giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên khăn trải giường màu trắng, có lẽ cũng là hậu di chứng duy nhất mà Hàn Viên để lại.
Tôi cẩn thận đem kim tiêm rút ra, lấy bông tẩm cồn đắp lên, chờ đến khi máu không chảy nữa thì sẽ ôm Cận nhi đến xe lăn, cậu hiện tại ngay cả sức đi bộ cũng có chút miễn cưỡng, Cận nhi híp mắt cười nhìn tôi, tôi thuận miệng liền hỏi, “Tôi có gì đẹp sao?”
“Kỹ thuật ghim kim của anh cũng sắp linh hoạt hơn so với y tá rồi, nói không chừng anh cũng rất thích hợp làm bác sĩ đó.”
“Nói không chừng đấy.” Tôi ngồi xổm trước xe lăn, giúp Cận nhi mang vào đôi giày mềm mại mà tôi mấy ngày hôm trước sai người đi đóng một đôi lập tức đưa tới bệnh viện, chỉ sợ để cho Cận nhi mang giày bình thường sẽ làm chân tổn thương.
“Tôi biết, anh cho dù học cái gì cũng đều rất lợi hại.”
Cận nhi nói cũng không sai, từ nhỏ tôi bất luận học cái gì cũng vượt trội hơn so với người bình thường, mọi người lúc đó đều nói tôi rất xuất chúng, sở dĩ học kinh doanh cũng không phải xuất phát từ hứng thú, chỉ vì gia đình đều trong ngành kinh doanh, Ninh Hiên cũng thế, vì thừa kế bệnh viện trong nhà mà trở thành bác sĩ, ngoại trừ Hàn là đi trên con đường gian nan nhấp nhô đuổi theo chúng tôi, tôi gần như chưa từng nếm qua tư vị thất bại hối hận, nhưng Hàn thì thường xuyên nếm qua rất nhiều.
Đối với chuyện vật quanh mình dần dần chết lặng, thẳng đến khi tôi gặp Cận, chỉ tiếc tôi hiểu ra quá trễ, có lẽ tôi còn chưa kịp nhấm nháp các loại tư vị của đời người thì Cận đã không thể theo bên cạnh tôi nữa rồi.
Cận nhi luôn mẫn cảm thiện lương như thế, phát giác tôi trầm mặc, cúi thắt lưng vươn ngón tay mảnh khảnh chạm đến chiếc vớ trên chân của cậu, cười hì hì nói, “Bất quá anh cũng không phải mọi chuyện đều làm tốt, anh ngay từ đầu giúp tôi mang vớ thì vẫn hay chẳng phân biệt được trái phải, tôi vì sợ anh mất mặt nên luôn lén đổi lại...”
Tôi bắt gặp trên cổ tay Cận nhi tất cả đều là dấu vết châm lỗ, một mảnh xanh xanh tím tím, bên miệng cậu lại lộ ra đôi má lúm đồng tiền, nói nhỏ, “Bất quá đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp, mặc kệ nó là trái hay phải...”
Tôi đẩy xe lăn Cận nhi ngồi, thong thả đi dạo ở trên con đường bệnh việc được rải đá cẩn thận, vốn Cận nhi còn kiên trì muốn xuống dưới đạp đạp mấy cục đá, bất quá vừa nhìn thấy ánh mắt khó xử của tôi thì cậu liền không làm nữa.
“Dương Diệp, tôi hình như vẫn chưa tròn hai mươi tuổi...” Chúng tôi dừng lại trước một khóm hoa, Cận nhi sờ đóa hoa nở rộ đột nhiên nói như vậy.
“Có đôi khi, tôi cảm thấy thời gian tôi đi vào cõi đời này có phải quá ngắn hay không? Có đôi khi, tôi cũng hoài nghi mục đích của thượng đế muốn tôi đi đến kiếp sau là để làm gì...”
Cận nhi, không cần nói nữa, cậu có biết mỗi một từ mỗi một câu cậu nói đều thật sâu gợi lên xấu hổ, áy náy cùng hèn nhát của tôi, xin đừng nói nữa vì tôi cảm thấy đau lòng quá.
“Tôi không giống các anh có một cuộc sống dài lâu để có thể hiểu thấu đáo mọi chuyện, tôi gần đây luôn luôn suy nghĩ...Nhưng không có đáp án...”
Đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp trong tay Cận nhi theo gió bay đi, rơi xuống trên mặt đất cách đó không xa, thanh âm có chút rung động, tôi biết cậu khóc, “Anh sao? Dương Diệp, anh đâu có lý do gì... Đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi thật muốn biết... Thật sự rất muốn biết tôi làm sai chỗ nào... hức...”
Cận nhi úp mặt vào đầu gối khóc, cho dù cậu cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, nhưng tiếng gió xào xạc thổi qua vẫn như trước không giấu nỗi âm thanh bi thương đau buồn kia.
Tôi từng cho rằng tôi có thể bù đắp, tôi cũng từng cho rằng tôi còn có thể mang đến cho Cận nhi hạnh phúc cuối cùng, nhưng tôi lại quên rằng chính tôi đã đẩy một đứa trẻ mới hơn mười tuổi vào địa ngục muôn đời muôn kiếp cũng không thể trở lại.
Chúng tôi trong lúc đó từ đầu tới cuối chỉ có trầm mặc, mà điều này xuất phát từ sự hèn nhát không dám đối mặt của tôi
Sau khi đóa hoa nở rộ chung quy cũng phải vì thu ý mà tàn úa, cảnh sắc hiu quạnh tịch liêu lại có bao nhiêu người muốn ngoảnh mắt nhìn chứ?
Tôi chậm rãi đi đến trước mặt Cận nhi, ngồi xổm người xuống nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng vụn vỡ, nhìn chăm chú khuôn mặt thanh tú từng bởi vì tôi thương tổn mà đau khổ.
“Này tuyệt đối không phải là lỗi của cậu.”
Máu của tôi có phải hay không có thể tẩy sạch nước mắt trên mặt cậu, không còn những dòng nước mắt thương tâm chảy xuống nữa?
“Tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết, cậu sẽ hiểu tôi là một người đê hèn đến mức nào.”
“Tôi từng hỏi cậu, tại sao cậu không điên? Cho dù tôi đối xử với cậu như vậy, Ngải Nhi nói tôi chẳng khác gì ác ma, tôi thừa nhận. Có lẽ người điên là tôi, cho nên mới muốn đẩy cậu vào vực sâu muôn đời không thể trở lại, khiến cho cậu đau đớn.”
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Cận nhi, không dám nhìn đôi mắt trong vắt của cậu, cũng sợ nhìn thấy hận ý trong đôi mắt đó.
“Tôi vốn nhìn thấy cậu bằng mọi giá tin tưởng tôi, tôi vốn muốn thả cậu đi, cho cậu trở về phố cũ, có lẽ tôi sẽ cho cậu một ít tiền, cho cậu một cuộc sống không cần ăn xin.”
Tay Cận nhi bắt đầu run rẩy, nhẹ giọng nói với tôi, “Dương Diệp, tôi lạnh. Giúp tôi mặc áo khoác vào được không.”
Tôi biết Cận nhi cũng sợ hãi, cậu sợ tôi chưa từng yêu cậu, cậu sợ tôi là một nam nhân ngay cả tình yêu cũng có thể dùng làm công cụ.
Lấy cái áo khoác rộng lớn bao bọc thân hình càng thêm gầy yếu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sợi tóc ngã màu nâu đã dài gần đến vai, cả người thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt tựa như búp bê sứ vừa chạm sẽ vỡ.
“Cậu không muốn nghe thì tôi sẽ không nói.”
Cận nhi vươn tay phủi chiếc lá vương trên vai tôi xuống đất, tôi nhìn thấy trong con ngươi của Cận nhi càng thêm kiên định, “Chúng ta chung quy vẫn hiểu rõ một chuyện, bất luận anh làm chuyện gì, anh vẫn là Dương Diệp.”
Tôi nhìn Cận nhi, tôi biết chúng tôi phải vượt qua chướng ngại vô hình này, nếu không chúng tôi vĩnh viễn không có cách nào khác thản nhiên đối mặt lẫn nhau thì cho dù những chuyện đó đã qua đi chăng nữa thì vẫn như cũ làm cõi lòng tan nát.
“Tôi thật sự muốn cho cậu đi, nhưng Ngải Nhi không ngừng khuyên tôi, muốn tôi đừng thương tổn cậu. Cô ấy theo tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại vì một kẻ nhỏ bé như cậu mà trở mặt với tôi, thậm chí không cô ấy còn không màng gặp mặt tôi...”
Ngay tại thời điểm đó, tôi mới phát hiện Cận nhi thật sự yêu thương tôi, đã đến nông nỗi vô luận như thế nào cũng không nguyện từ bỏ tuyệt vọng, cho nên tôi rõ ràng bỏ lại Cận nhi trên con đường tuyết đó chính là tôi cố ý đẩy cậu vào bước đường cùng, làm cho cậu chỉ có thể ỷ lại vào tôi mà sống sót.
Tôi muốn nhìn thấy người mà Ngải Nhi hết lòng coi trọng có phải hay không sẽ bởi vậy mà nản lòng thoái chí, không còn tin tưởng tôi, nhưng Cận nhi không chết tâm với tôi, thậm chí bỏ qua tôn nghiêm của chính mình, chỉ vì có thể đổi lấy ánh mắt nhìn chăm chú trong phút chốc của tôi.
Cận nhi thảm thảm cười, hai tay trên đầu gối nắm chặt, bởi vì cúi thấp đầu mà tôi chẳng có cách nào khác nhìn rõ ràng vẻ mặt của cậu, đáy lòng cảm thấy một trận hoảng sợ khó hiểu, tôi nghe thanh âm Cận nhi tinh tế nói.
“Cho nên anh mới có thể bỏ lại tôi ở trên con đường tuyết đó sao..., tôi ở nơi đó đợi rất lâu, lâu đến nỗi tôi ngủ thiếp đi, nhưng tôi vừa ngủ vừa cảm giác, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nghĩ rằng anh đến dẫn tôi về là bởi vì anh rốt cuộc luyến tiếc tôi...”
Người ta nói thời gian có thể mang đi hết thảy, nhưng dù sao vẫn có vài thứ không thể biến mất, Cận nhi vén tay áo lên để lộ ra cổ tay gầy gò cùng với vết sẹo trắng lẳng lặng như ẩn như hiện, mỗi khi tôi thấy vết sẹo này một lần thì tôi liền nhớ lại tôi đã tổn thương cậu bao nhiêu lần.
“Ngải Nhi nói tôi sẽ hối hận, nói tôi sẽ chảy xuống giọt nước mắt hối hận. Tôi không tin, nhưng cuối cùng vẫn không thể buông tay cậu, hiện tại tôi chỉ hy vọng cậu có thể trở về như lúc đầu, cho dù nhìn tôi thôi cũng tốt.”
Tôi khủng hoảng nhìn chăm chú con ngươi ưu thương kia, gần như lấy hết sức lực cầu nói, “Xin đừng hận tôi, Cận nhi.”
Mùa hè nóng bức vội vã qua đi, mấy cây phong trong bệnh viện vốn dĩ lá xanh tươi giờ đều đã úa vàng, Cận nhi lại nói cậu thích ngắm cảnh sắc như vậy, có loại hương vị ưu sầu nhàn nhạt làm cho cậu cảm thấy thả lỏng.
Cho nên, tôi vẫn luôn ôm cậu ngồi ở trên giường, cùng cậu xem cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Thân thể dần dần suy nhược vốn còn có thể miễn cưỡng đi ra ngoài, ngay cả Dung Soạn cũng nhận ra, mỗi khi Cận nhi như có điều suy nghĩ thì lại chăm chú nhìn Dung Soạn, tôi liền biết, Cận nhi hy vọng sau khi cậu ra đi thì tôi có thể chăm sóc Dung Soạn cho đến khi trưởng thành, tôi cố ý không nói toạc ra, là hy vọng Cận nhi chủ động mở miệng nói với tôi, tôi đã thật lâu không thấy cậu cầu xin tôi chuyện gì.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình như vậy, có chút buồn cười.
“Cận ca ca, tóc ca dài quá, so với Ny Ny của nhóm bọn đệ còn giống nữ sinh hơn.”
Dung Soạn chui vào trong chăn Cận nhi, cố gắng muốn dính vào Cận nhi mới chịu, Cận nhi lộ ra tươi cười cưng chìu, sờ sờ đôi bàn tay nho nhỏ mập mạp của Dung Soạn, “Nam sinh sao có thể so sánh được với nữ hài tử yếu đuối, Ny Ny là ai? Tiểu bạn gái của Tiểu Dung Soạn sao?”
Dung Soạn giả vờ làm mặt quỷ đáng yêu, chọc cho Cận nhi ha hả cười, “Đệ không thích nhỏ ấy đâu, ngày hôm qua đệ không cẩn thận vượt qua vạch phấn nam sinh nữ sinh, nhỏ ấy liền lấy cây bút bi đâm đệ, đệ không thích Ny Ny thô lỗ, Vân Nê im lặng đáng yêu hơn, hắn cũng giống đệ không có cha mẹ, là do bà nội nuôi nấng.”
Dung Soạn như lại nhớ tới gì đó, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ra nước, cầm lấy ngón tay mảnh khảnh của Cận nhi chơi đùa, “Bất quá đệ có Cận ca ca cùng Dương ca ca, cho nên Vân Nê so với đệ cô đơn hơn, lần sau dẫn hắn tới gặp Cận ca ca nha?”
Cận nhi đột nhiên nhìn tôi cười, hại tim của tôi đập sót mấy nhịp, từ ngày thổ lộ với Cận nhi ở cạnh khóm hoa dưới tàng cây, Cận nhi liền thường dùng loại nụ cười câu hồn này làm cho tôi xao xuyến, thầm nghĩ muốn khiến cho cậu ở trong lòng tôi ngọt ngào rên rỉ.
Mắt thì đang nhìn tôi cười, nhưng miệng lại nói với Dung Soạn, “Chờ ca đi cắt tóc rồi hãy dẫn Vân Nê đến gặp ca, bạn được Dung Soạn thích thì nhất định cũng ngoan ngoãn nhu thuận giống Dung Soạn.”
Tôi dùng ánh mắt chần chờ hỏi người nào đó, cậu muốn tôi giúp cậu cắt tóc sao, không thể nào…?
Người nọ rõ ràng đang bế Dung Soạn nở nụ cười, nhưng miệng cười kia giống như hoa kiều nắng làm cho tôi lần thứ hai thất thần, nhưng không biết nụ cười đó của cậu thật sự là vui vẻ hay là đang chê cười tôi.
Có lẽ nếu Cận nhi không tồn tại, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được thế nào là nỗi sợ mất mác, mỗi khi quay về ôm thân hình gầy yếu của Cận nhi, tôi rốt cuộc vẫn sợ hãi Cận nhi chỉ trong một giây ngay tại trước mắt tôi bốc hơi biến mất không thấy, mặc dù tôi biết Cận nhi sẽ không dùng phương thức đó rời khỏi tôi, nhưng tôi vẫn không thể ngăn nỗi sợ lo lắng đó không ngừng dâng trào.
Cảm xúc bất an, một loại cảm xúc cực kỳ tiêu cực, mỗi người đều chán ghét nó.
Để cho tiện chăm sóc Cận nhi, tôi tìm nhân viên hộ lý học ghim kim, Cận nhi trong lúc đọc sách vẫn hay bất cẩn kéo kim tiêm, nghe thấy tiếng đau hô rất nhỏ của cậu, tôi liền đuổi tới bên giường một lần nữa ghim kim lại cho cậu rồi sau đó đi rửa vết máu trên tay.
Từ trong ánh mắt Cận nhi có thể nhìn ra, cậu vô cùng sợ hãi những giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên khăn trải giường màu trắng, có lẽ cũng là hậu di chứng duy nhất mà Hàn Viên để lại.
Tôi cẩn thận đem kim tiêm rút ra, lấy bông tẩm cồn đắp lên, chờ đến khi máu không chảy nữa thì sẽ ôm Cận nhi đến xe lăn, cậu hiện tại ngay cả sức đi bộ cũng có chút miễn cưỡng, Cận nhi híp mắt cười nhìn tôi, tôi thuận miệng liền hỏi, “Tôi có gì đẹp sao?”
“Kỹ thuật ghim kim của anh cũng sắp linh hoạt hơn so với y tá rồi, nói không chừng anh cũng rất thích hợp làm bác sĩ đó.”
“Nói không chừng đấy.” Tôi ngồi xổm trước xe lăn, giúp Cận nhi mang vào đôi giày mềm mại mà tôi mấy ngày hôm trước sai người đi đóng một đôi lập tức đưa tới bệnh viện, chỉ sợ để cho Cận nhi mang giày bình thường sẽ làm chân tổn thương.
“Tôi biết, anh cho dù học cái gì cũng đều rất lợi hại.”
Cận nhi nói cũng không sai, từ nhỏ tôi bất luận học cái gì cũng vượt trội hơn so với người bình thường, mọi người lúc đó đều nói tôi rất xuất chúng, sở dĩ học kinh doanh cũng không phải xuất phát từ hứng thú, chỉ vì gia đình đều trong ngành kinh doanh, Ninh Hiên cũng thế, vì thừa kế bệnh viện trong nhà mà trở thành bác sĩ, ngoại trừ Hàn là đi trên con đường gian nan nhấp nhô đuổi theo chúng tôi, tôi gần như chưa từng nếm qua tư vị thất bại hối hận, nhưng Hàn thì thường xuyên nếm qua rất nhiều.
Đối với chuyện vật quanh mình dần dần chết lặng, thẳng đến khi tôi gặp Cận, chỉ tiếc tôi hiểu ra quá trễ, có lẽ tôi còn chưa kịp nhấm nháp các loại tư vị của đời người thì Cận đã không thể theo bên cạnh tôi nữa rồi.
Cận nhi luôn mẫn cảm thiện lương như thế, phát giác tôi trầm mặc, cúi thắt lưng vươn ngón tay mảnh khảnh chạm đến chiếc vớ trên chân của cậu, cười hì hì nói, “Bất quá anh cũng không phải mọi chuyện đều làm tốt, anh ngay từ đầu giúp tôi mang vớ thì vẫn hay chẳng phân biệt được trái phải, tôi vì sợ anh mất mặt nên luôn lén đổi lại...”
Tôi bắt gặp trên cổ tay Cận nhi tất cả đều là dấu vết châm lỗ, một mảnh xanh xanh tím tím, bên miệng cậu lại lộ ra đôi má lúm đồng tiền, nói nhỏ, “Bất quá đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp, mặc kệ nó là trái hay phải...”
Tôi đẩy xe lăn Cận nhi ngồi, thong thả đi dạo ở trên con đường bệnh việc được rải đá cẩn thận, vốn Cận nhi còn kiên trì muốn xuống dưới đạp đạp mấy cục đá, bất quá vừa nhìn thấy ánh mắt khó xử của tôi thì cậu liền không làm nữa.
“Dương Diệp, tôi hình như vẫn chưa tròn hai mươi tuổi...” Chúng tôi dừng lại trước một khóm hoa, Cận nhi sờ đóa hoa nở rộ đột nhiên nói như vậy.
“Có đôi khi, tôi cảm thấy thời gian tôi đi vào cõi đời này có phải quá ngắn hay không? Có đôi khi, tôi cũng hoài nghi mục đích của thượng đế muốn tôi đi đến kiếp sau là để làm gì...”
Cận nhi, không cần nói nữa, cậu có biết mỗi một từ mỗi một câu cậu nói đều thật sâu gợi lên xấu hổ, áy náy cùng hèn nhát của tôi, xin đừng nói nữa vì tôi cảm thấy đau lòng quá.
“Tôi không giống các anh có một cuộc sống dài lâu để có thể hiểu thấu đáo mọi chuyện, tôi gần đây luôn luôn suy nghĩ...Nhưng không có đáp án...”
Đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp trong tay Cận nhi theo gió bay đi, rơi xuống trên mặt đất cách đó không xa, thanh âm có chút rung động, tôi biết cậu khóc, “Anh sao? Dương Diệp, anh đâu có lý do gì... Đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi thật muốn biết... Thật sự rất muốn biết tôi làm sai chỗ nào... hức...”
Cận nhi úp mặt vào đầu gối khóc, cho dù cậu cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, nhưng tiếng gió xào xạc thổi qua vẫn như trước không giấu nỗi âm thanh bi thương đau buồn kia.
Tôi từng cho rằng tôi có thể bù đắp, tôi cũng từng cho rằng tôi còn có thể mang đến cho Cận nhi hạnh phúc cuối cùng, nhưng tôi lại quên rằng chính tôi đã đẩy một đứa trẻ mới hơn mười tuổi vào địa ngục muôn đời muôn kiếp cũng không thể trở lại.
Chúng tôi trong lúc đó từ đầu tới cuối chỉ có trầm mặc, mà điều này xuất phát từ sự hèn nhát không dám đối mặt của tôi
Sau khi đóa hoa nở rộ chung quy cũng phải vì thu ý mà tàn úa, cảnh sắc hiu quạnh tịch liêu lại có bao nhiêu người muốn ngoảnh mắt nhìn chứ?
Tôi chậm rãi đi đến trước mặt Cận nhi, ngồi xổm người xuống nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng vụn vỡ, nhìn chăm chú khuôn mặt thanh tú từng bởi vì tôi thương tổn mà đau khổ.
“Này tuyệt đối không phải là lỗi của cậu.”
Máu của tôi có phải hay không có thể tẩy sạch nước mắt trên mặt cậu, không còn những dòng nước mắt thương tâm chảy xuống nữa?
“Tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết, cậu sẽ hiểu tôi là một người đê hèn đến mức nào.”
“Tôi từng hỏi cậu, tại sao cậu không điên? Cho dù tôi đối xử với cậu như vậy, Ngải Nhi nói tôi chẳng khác gì ác ma, tôi thừa nhận. Có lẽ người điên là tôi, cho nên mới muốn đẩy cậu vào vực sâu muôn đời không thể trở lại, khiến cho cậu đau đớn.”
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Cận nhi, không dám nhìn đôi mắt trong vắt của cậu, cũng sợ nhìn thấy hận ý trong đôi mắt đó.
“Tôi vốn nhìn thấy cậu bằng mọi giá tin tưởng tôi, tôi vốn muốn thả cậu đi, cho cậu trở về phố cũ, có lẽ tôi sẽ cho cậu một ít tiền, cho cậu một cuộc sống không cần ăn xin.”
Tay Cận nhi bắt đầu run rẩy, nhẹ giọng nói với tôi, “Dương Diệp, tôi lạnh. Giúp tôi mặc áo khoác vào được không.”
Tôi biết Cận nhi cũng sợ hãi, cậu sợ tôi chưa từng yêu cậu, cậu sợ tôi là một nam nhân ngay cả tình yêu cũng có thể dùng làm công cụ.
Lấy cái áo khoác rộng lớn bao bọc thân hình càng thêm gầy yếu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sợi tóc ngã màu nâu đã dài gần đến vai, cả người thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt tựa như búp bê sứ vừa chạm sẽ vỡ.
“Cậu không muốn nghe thì tôi sẽ không nói.”
Cận nhi vươn tay phủi chiếc lá vương trên vai tôi xuống đất, tôi nhìn thấy trong con ngươi của Cận nhi càng thêm kiên định, “Chúng ta chung quy vẫn hiểu rõ một chuyện, bất luận anh làm chuyện gì, anh vẫn là Dương Diệp.”
Tôi nhìn Cận nhi, tôi biết chúng tôi phải vượt qua chướng ngại vô hình này, nếu không chúng tôi vĩnh viễn không có cách nào khác thản nhiên đối mặt lẫn nhau thì cho dù những chuyện đó đã qua đi chăng nữa thì vẫn như cũ làm cõi lòng tan nát.
“Tôi thật sự muốn cho cậu đi, nhưng Ngải Nhi không ngừng khuyên tôi, muốn tôi đừng thương tổn cậu. Cô ấy theo tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại vì một kẻ nhỏ bé như cậu mà trở mặt với tôi, thậm chí không cô ấy còn không màng gặp mặt tôi...”
Ngay tại thời điểm đó, tôi mới phát hiện Cận nhi thật sự yêu thương tôi, đã đến nông nỗi vô luận như thế nào cũng không nguyện từ bỏ tuyệt vọng, cho nên tôi rõ ràng bỏ lại Cận nhi trên con đường tuyết đó chính là tôi cố ý đẩy cậu vào bước đường cùng, làm cho cậu chỉ có thể ỷ lại vào tôi mà sống sót.
Tôi muốn nhìn thấy người mà Ngải Nhi hết lòng coi trọng có phải hay không sẽ bởi vậy mà nản lòng thoái chí, không còn tin tưởng tôi, nhưng Cận nhi không chết tâm với tôi, thậm chí bỏ qua tôn nghiêm của chính mình, chỉ vì có thể đổi lấy ánh mắt nhìn chăm chú trong phút chốc của tôi.
Cận nhi thảm thảm cười, hai tay trên đầu gối nắm chặt, bởi vì cúi thấp đầu mà tôi chẳng có cách nào khác nhìn rõ ràng vẻ mặt của cậu, đáy lòng cảm thấy một trận hoảng sợ khó hiểu, tôi nghe thanh âm Cận nhi tinh tế nói.
“Cho nên anh mới có thể bỏ lại tôi ở trên con đường tuyết đó sao..., tôi ở nơi đó đợi rất lâu, lâu đến nỗi tôi ngủ thiếp đi, nhưng tôi vừa ngủ vừa cảm giác, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nghĩ rằng anh đến dẫn tôi về là bởi vì anh rốt cuộc luyến tiếc tôi...”
Người ta nói thời gian có thể mang đi hết thảy, nhưng dù sao vẫn có vài thứ không thể biến mất, Cận nhi vén tay áo lên để lộ ra cổ tay gầy gò cùng với vết sẹo trắng lẳng lặng như ẩn như hiện, mỗi khi tôi thấy vết sẹo này một lần thì tôi liền nhớ lại tôi đã tổn thương cậu bao nhiêu lần.
“Ngải Nhi nói tôi sẽ hối hận, nói tôi sẽ chảy xuống giọt nước mắt hối hận. Tôi không tin, nhưng cuối cùng vẫn không thể buông tay cậu, hiện tại tôi chỉ hy vọng cậu có thể trở về như lúc đầu, cho dù nhìn tôi thôi cũng tốt.”
Tôi khủng hoảng nhìn chăm chú con ngươi ưu thương kia, gần như lấy hết sức lực cầu nói, “Xin đừng hận tôi, Cận nhi.”
Mùa hè nóng bức vội vã qua đi, mấy cây phong trong bệnh viện vốn dĩ lá xanh tươi giờ đều đã úa vàng, Cận nhi lại nói cậu thích ngắm cảnh sắc như vậy, có loại hương vị ưu sầu nhàn nhạt làm cho cậu cảm thấy thả lỏng.
Cho nên, tôi vẫn luôn ôm cậu ngồi ở trên giường, cùng cậu xem cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Thân thể dần dần suy nhược vốn còn có thể miễn cưỡng đi ra ngoài, ngay cả Dung Soạn cũng nhận ra, mỗi khi Cận nhi như có điều suy nghĩ thì lại chăm chú nhìn Dung Soạn, tôi liền biết, Cận nhi hy vọng sau khi cậu ra đi thì tôi có thể chăm sóc Dung Soạn cho đến khi trưởng thành, tôi cố ý không nói toạc ra, là hy vọng Cận nhi chủ động mở miệng nói với tôi, tôi đã thật lâu không thấy cậu cầu xin tôi chuyện gì.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình như vậy, có chút buồn cười.
“Cận ca ca, tóc ca dài quá, so với Ny Ny của nhóm bọn đệ còn giống nữ sinh hơn.”
Dung Soạn chui vào trong chăn Cận nhi, cố gắng muốn dính vào Cận nhi mới chịu, Cận nhi lộ ra tươi cười cưng chìu, sờ sờ đôi bàn tay nho nhỏ mập mạp của Dung Soạn, “Nam sinh sao có thể so sánh được với nữ hài tử yếu đuối, Ny Ny là ai? Tiểu bạn gái của Tiểu Dung Soạn sao?”
Dung Soạn giả vờ làm mặt quỷ đáng yêu, chọc cho Cận nhi ha hả cười, “Đệ không thích nhỏ ấy đâu, ngày hôm qua đệ không cẩn thận vượt qua vạch phấn nam sinh nữ sinh, nhỏ ấy liền lấy cây bút bi đâm đệ, đệ không thích Ny Ny thô lỗ, Vân Nê im lặng đáng yêu hơn, hắn cũng giống đệ không có cha mẹ, là do bà nội nuôi nấng.”
Dung Soạn như lại nhớ tới gì đó, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ra nước, cầm lấy ngón tay mảnh khảnh của Cận nhi chơi đùa, “Bất quá đệ có Cận ca ca cùng Dương ca ca, cho nên Vân Nê so với đệ cô đơn hơn, lần sau dẫn hắn tới gặp Cận ca ca nha?”
Cận nhi đột nhiên nhìn tôi cười, hại tim của tôi đập sót mấy nhịp, từ ngày thổ lộ với Cận nhi ở cạnh khóm hoa dưới tàng cây, Cận nhi liền thường dùng loại nụ cười câu hồn này làm cho tôi xao xuyến, thầm nghĩ muốn khiến cho cậu ở trong lòng tôi ngọt ngào rên rỉ.
Mắt thì đang nhìn tôi cười, nhưng miệng lại nói với Dung Soạn, “Chờ ca đi cắt tóc rồi hãy dẫn Vân Nê đến gặp ca, bạn được Dung Soạn thích thì nhất định cũng ngoan ngoãn nhu thuận giống Dung Soạn.”
Tôi dùng ánh mắt chần chờ hỏi người nào đó, cậu muốn tôi giúp cậu cắt tóc sao, không thể nào…?
Người nọ rõ ràng đang bế Dung Soạn nở nụ cười, nhưng miệng cười kia giống như hoa kiều nắng làm cho tôi lần thứ hai thất thần, nhưng không biết nụ cười đó của cậu thật sự là vui vẻ hay là đang chê cười tôi.