Beta: An Lam
Một màu máu đỏ sậm bao phủ toàn bộ núi Thiên Thanh, tiên ma hai bên giằng co hết sức căng thẳng.
Cuối cùng vào lúc yêu ma đang rục rịch chuẩn bị công kích, một bóng áo trắng như tuyết theo đám mây chậm rãi đánh xuống.
Y phục trắng, áo choàng trắng thuần sạch sẽ với hoa văn thêu đơn giản, cùng thắt lưng tóc buông rũ trên vai, tùy ý nhưng không mất đi vẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn đứng chắp tay, nét mặt thanh xa như băng tuyết, nhìn không ra một tia gợn sóng. Trong mắt tựa chứa đầy nét hòa nhã, nhưng lại như tự cao tự đại. Bên hông là một khối ngọc bội màu lam, cả người toát ra vẻ đẹp không ai có thể sánh bằng.
– Tôn thượng !!
Mấy nghìn đệ tử Thiên Thanh sơn mặt đều tỏ vẻ vui mừng khi thấy người xuất hiện, tạm đè xuống tâm trạng lo lắng lúc nãy.
Mười ngày trước, Ma Quân đã phái đại hộ pháp phong vô thiên đến đưa chiến thư, thề rằng bảy ngày sau sẽ san bằng Thiên Thanh, tiếp đến sẽ phá tan các tiên phái còn lại. Nhận được tin, tất cả các môn phái khác hầu như cùng một lúc ngự kiếm đến.
Ý Ma Quân rất rõ ràng, chỉ cần Thiên Thanh vẫn bất diệt thì tất cả bọn họ sẽ bình yên vô sự. Ngược lại, nếu như tiên phái đứng đầu là Thiên Thanh Sơn còn không trụ được thì bọn họ càng không thể. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ quyết định cùng chung sức chống địch.
Nhưng các chưởng môn khi phái đệ tử tới mới biết được, tiên tôn trên Thiên Thanh đang bế quan, ngài chưa biết việc này, cũng không biết được ngày nào ngài sẽ xuất quan. Vì thế, họ chỉ có thể thay phiên nhau dùng các trận pháp cao nhất tạm thời chống đỡ sự tấn công của yêu ma, có thể thủ đến thời khắc này thì cũng đã sức cùng lực kiệt.
– Dịch Vân Lạc, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, bản quân còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến.
Người vừa nói một thân hắc bào, trên mặt mang mặt nạ dữ tợn, ai thấy cũng sợ ba phần. Thanh âm sau mặt nạ truyền ra trống rỗng mà thâm trầm, mang theo khí thế muốn hùng bá thiên hạ.
Hắn một hơi cạn sạch ly rượu tên tiểu yêu mang tới, một chưởng khiến ly rượu trong nháy mắt biến thành phi tiễn, theo gió lao đi.
– Dịch Vân Lạc ta sống năm trăm năm, chẳng nhẽ lại là kẻ sợ chết?
– Tốt! Nói cho cùng, hôm nay ta muốn xem người làm thế nào để cứu muôn dân thiên hạ, làm thế nào để cứu tiên phái Thiên Thanh của ngươi!
Ứng Bá Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, những yêu ma cùng đệ tử các phái có nội lực không đủ đều bịt kín tay, để tránh xuyên bị thanh âm kinh khủng này thủng màng nhĩ.
Dịch Vân Lạc lập tức tạo một vách chắn, ngăn trở thanh âm bên ngoài, lại trầm giọng nói:
– Đệ tử Thiên Thanh nghe lệnh, ta truyền chức trưởng môn cho sư huynh Hạo Huyền, mọi chuyện của Thiên Thanh giao cho sư huynh đảm trách.
– Tôn thượng?!
Mọi người kinh hãi vạn phần nhìn bóng lưng Dịch Vân Lạc.
Ngay cả mấy vị tiên gia đến vừa rồi cũng lộ vẻ mặt khó xử, không nói gì.
Hạo Huyền sắc mặt trắng bệch, râu bạc ngoài miệng run rẩy:
– Sư đệ, ngụ ý của đệ là thế nào?
Dịch Vân Lạc không nói gì thêm, mà ngóng nhìn bầu trời đỏ sậm, e đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy được.
Hắn đã sớm bấm đốt tay tính đến ngày, chắc chắn mình sẽ đón kiếp nạn lớn, sợ rằng chạy trời không khỏi nắng.
Vì thế mấy năm nay nếu không có phát sinh đại sự gì, hắn vẫn bế quan tu luyện nhằm gia tăng tu vi. Hi vọng cho dù dùng hết tu vi bản thân, cũng muốn bảo vệ Thiên Thanh sơn cùng lục giới chu toàn.
Bội kiếm trên người dường như cảm ứng được tâm ý của chủ nhân, lay động kịch liệt, phát ra tiếng ‘leng keng”. Tua cơ trên chuôi kiếm màu trắng cũng theo đó run run.
Dịch Vân Lạc biết nếu đánh vói Ứng Bá Thiên, khó có thể tránh khỏi thương vong vô tội, liền tay cầm Vô Tình kiếm, bay lên không, đứng ở tầng mây phía trên. Lúc này quanh người hắn phủ một tầng sương mù sắc sáng. Mắt quan sát tất cả, cao cao tại thượng, một mình ứng chiến.
Khóe miệng Ứng Bá Thiên lộ ra một nụ cười bí hiểm, thả người nhảy, đứng cùng tầng mây phía trên, đối mặt với Dịch Vân Lạc.
– Vô Tình kiếm xuất vỏ quả nhiên rất tuyệt tình, Dịch Vân Lạc, năm trăm năm, ngươi rốt cuộc dùng Vô Tình kiếm với ta sao? Ha ha ha
– Ứng Bá Thiên, tà không thể thắng chính, đây là mãi mãi đạo lý không thể thay đổi, vì sao đến nay ngươi vẫn không hiểu được?
Ứng Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, nắm chặt đao trong tay, vừa lật tay, đao lập tức ra khỏi vỏ.
– Tại sao ta phải hiểu? Hiểu thì đã sao ? Thị phi tự có kẻ định đoạt, chính tà cũng vậy. Thiên hạ này rất nhanh sẽ là của ta, lục giới sắp nằm trong tay ta, đến lúc đó nếu ta nói chính thì là chính, nếu ta nói tà, đó là tà.
– Ngụy biện xảo quyệt!
Ngữ khí Dịch Vân Lạc bình thản, nghe không ra chút rung động.
Trong khoảnh khắc, thiên địa dịch chuyển, phong vân biến sắc.
Tốc độ của hai người trên tầng mây cực nhanh, chiêu thức cực mạnh, lực đạo cực lớn, nhưng không ai nhìn rõ. Chỉ có thể thấy hai luồng sáng một đen một trắng đan vào nhau phía trên.
Kiếm khí cùng đao phong bay tứ tán không ngừng kéo đến, chưởng môn các tiên phái cùng hộ pháp ma giới từng người tung mấy tầng chắn thật dày, mới có thể chắn kiếm khí cùng đao phong đó bên ngoài, nhưng cũng có vẻ lực bất tòng tâm.
Trận tranh đấu giằng co tròn ba ngày.
Cuối cùng, trên trời truyền đến tiếng vang thật lớn, Vô Tình kiếm từ không trung rớt nhanh xuống, rơi vào trong biển, bọt nước văng khắp nơi, cao ba thước, chỉ chốc lát chìm sâu vào đáy biển.
Dịch Vân Lạc dùng chính tu vi suốt đời của mình rót vào cơ thể cùng ba hồn bảy vía của mình làm vỡ nát Tuyệt Tình đao của Ứng Bá Thiên, cắt nát tâm mạch của hắn, cũng đánh tan ma công hắn đã luyện.
– Tôn thượng !!
– Ma quân !!
Bốn phía đột nhiên hô vang, yêu ma sớm đã hoảng loạn, mà các tiên phái trong lúc đó cũng bởi vì mắt thấy Vô Tình kiếm rơi mà chân tay hoảng loạn, tìm kiếm bóng dáng trên không của Dịch Vân Lạc.
– Ha ha ha ha!! Dịch Vân Lạc, ngươi đúng là vẫn không đành lòng giết ta!
Ứng Bá Thiên phun ra một ngụm máu đen, nhưng thanh âm vẫn khí phách mười phần.
– Hai mươi năm sau, ta chắc chắn trở về, diệt Thiên Thanh, giết các phái, khiến tiên giới biến mất hoàn toàn, để báo thù hôm nay!
Dứt lời, Ứng Bá Thiên liền hóa thành một ảo ảnh đen, cùng bầy yêu ma biến mất.
Huyết sắc lụi tan, Nhật Tinh quân làm nhiệm vụ, chân trời xuất hiện một màu hồng, ánh sáng lung lung biến ảo, chiếu khắp các phương.
Thiên Thanh Sơn khôi phục sáng vẻ trước kia, tiên khí quanh quẩn
Đệ tử Thiên Thanh cùng Hạo Huyền dưới sự chỉ huy của Viêm Mạch tiến hành dàn xếp cho các đệ tử môn phái khác bị thương
– Sư đệ đâu?
Hạo Huyền mặc áo bào xanh, vẻ mặt lo lắng nhìn lên trời.
Mặc dù Dịch Vân Lạc và Ứng Bá Thiên có tốc độ rất nhanh, nhưng hắn thấy được mấy phần manh mối, nhất là lúc cuối cùng Dịch Vân Lạc dùng ba hồn bảy vía của mình tung một chiêu quyết định!
Viêm Mạch lắc đầu, vẻ mặt ưu tư:
– Nhị sư huynh, sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Hắn đã dùng quan vi đem Thiên Thanh sơn trong phạm vi năm trăm dặm thu vào tầm mắt, tất thảy lục soát một lần, nhưng vẫn chưa phát hiện chút tiên khí nào của Dịch Vân Lạc.
Trừ khi là hồn phi phách tán, hoặc Dịch Vân Lạc đạo hạnh quá cao, mới có thể không để hắn phát hiện bất cứ tiên khí nào.
Thế nhưng sư huynh, vì sao phải giấu đi hơi thở của mình?
Chẳng lẽ —
Vô tình kiếm rơi!
Chẳng lẽ một chiêu cuối cùng của sư huynh, lại chính là cấm thuật chí cao của Thiên Thanh phái “Hồn phách tán” sao?!
Nhất thời, Viêm Mạch hoảng sợ nhìn Hạo Huyền, Hạo Huyền gật gật đầu, sắc mặt âm trầm.
Hồn phách tán, một khi ra chiêu, cho dù là người có hơn vạn năm tu vi, cũng không thể cam đoan có thể toàn thân vô sự trở ra. Người có tu vi kém cỏi, đả thương đối thủ đồng thời chính mình cũng sẽ bị thương, cuối cùng chỉ có một con đường, chính là….
Hồn phi phách tán!
Vì thế mà phái Thiên Tanh xưa nay chưa ai luyện thành, đại tổ sư đã hạ cấm lệnh, đệ tử Thiên Thanh không được phép luyện cấm thuật này, bằng không phế tiên thân, hủy tiên cốt, trục xuất khỏi Thiên Thanh, cả đời không được trở về núi.
– Vân Lạc…
Đến cùng các thần tiên vừa rồi, có một nữ tử hóa thành vệt sáng, hướng Cửu Trọng Thiên bay đi.
– Tiên tử đi thong thả! Chờ một chút!
Nàng mặc áo lam, biến mất theo làn gió trước mặt mọi người.