Mộng Tịch cố ý thả chậm tốc độ để đi theo những người đó, và tất nhiên không có chữ nào của họ mà không rơi vào trong tai nàng.
Liễu phi, thích khách, bảo bối, Phẩm Hương lâu…
Đã được trải qua hai lần “kinh hỷ”, cho nên lần này Mộng Tịch vô cùng bình tĩnh. Không thể không nói để cho nàng xuống núi tìm Nữ Oa thạch, chính là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Mấy ngày trước nàng còn không hề biết tin tức của bọn chúng ở đâu, mà bọn chúng lại giống như mọc cánh, tự bay đến trước mặt nàng, làm cho nàng không thể không hoài nghi, chẳng lẽ kiếp trước của mình có quan hệ cùng với Nữ oa thạch sao?
-Ngươi muốn vào cung?
Đi ra khỏi quán trà, Thi Vương lời ít mà ý nhiều trực tiếp hỏi.
Có đầu mối, thì tất có hy vọng. Mông Tịch nhìn đoàn người đang bàn tán ồn áo bên cạnh, tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều:
-Ta đang suy nghĩ điều gì mà có thể giấu giếm được ngươi sao?
Thi Vương nhún vai, đuổi theo kịp bước chân của nàng, cùng sóng vai mà đi:
-Điều này cũng đúng, vậy ngươi có biết ta đang nghĩ gì hay không?
Mộng Tịch dừng lại, môi khẽ mím, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Thi Vương cũng ngừng lại, khóe miệng khẽ giương lên. Một lát sau, sắc mặt Mộng Tịch đột nhiên ửng đỏ, vội vã quay đầu đi nơi khác, thu hồi thần thức đang dò xét tư tưởng Thi Vương:
-Ngươi, ngươi, ngươi… Tại sao ngươi lại suy nghĩ như vậy !
Mộng Tịch xấu hổ trừng hắn một cái, lấy tay đẩy hắn ra:
-Ngươi tránh ra! Về sau ta cũng không thèm muốn biết suy nghĩ của ngươi nữa!
Thì ra bộ dáng xấu hổ của nàng lại đáng yêu như thế nha!
Kì thực Thi Vương cũng không phải cố ý muốn trêu chọc Mộng Tịch, chỉ là hoàng cung là địa phương không giống như những nơi khác. Nghe nói nơi ở của hoàng đế không có ít người tài ba dị sĩ, võ công cao cường, mà bọn họ ở trước mặt người phàm lại không được sử dụng tiên lực cùng yêu lực, cho nên đương nhiên phải đề cao cảnh giác.
Thi Vương bước nhanh, đuổi theo cước bộ của Mộng Tịch, rất tự nhiên đưa tay khoác lên vai nàng, lấy lòng nói:
-Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa ngươi một chút mà thôi. Nhiệm vụ tối nay gian khổ như vậy, thừa dịp bây giờ còn sớm, nên tranh thủ thả lỏng tinh thần một chút đi. Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm một nhà nghỉ, ăn một bữa ăn ngon, sau đó thoải mái ngâm mình nằm trong bồn nước nóng ?
Nghe thấy Thi Vương nói đến chuyện đi tắm, trong đầu Mộng Tịch lại hiện lên hình ảnh mà nàng vừa mới nhìn thấy trong đầu hắn. Được rồi, lúc trước cũng không phải nàng chưa xem qua vóc dáng của nam nhân, dáng người của sư phụ đại nhân tốt hơn tên Thi Vương đáng ghét này rất nhiều, thế nhưng… Dù sao nàng cũng là người của sư phụ, làm sao lại có thể nhìn thấy thân hình của nam nhân khác đâu? Tuy nói là không cẩn thận nên nàng mới nhìn phải, cũng chỉ nhìn thấy một chút mà thôi, thế nhưng Thi Vương này cũng quá đáng, cư nhiên dám hãm hại nàng!
Mộng Tịch dùng sức vung khủy tay về phía Thi Vương, làm cho hắn kêu lên một tiếng thảm thiết. Mộng Tịch xoay người, không khách khí nói với hắn:
-Nếu như ngươi còn dám hãm hại ta, thì đừng đi theo ta nữa! Hừ Hừ!
-Ai nha… Ta đã nói là ta chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, không cần nói nghiêm trọng như vậy chứ…
-Bỏ đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cũng không muốn nói chuyện với ngươi.
-Ta không đi, ta là linh thú của ngươi, đương nhiên là phải đi theo bên người ngươi …
-Vậy cũng không kẹp đầu ta chặt như vậy!
-Hắc hắc, bởi vì ta thích. Được rồi, được rồi, Mộng Tịch ngoan, không nên tức giận, chúng ta nhanh chóng đi ăn cái gì đi, ta thật đói bụng …
Cứ như vậy, một đường Mộng tịch cùng Thi Vương không ngừng cãi nhau. Sau khi tìm được một nhà trọ để nghỉ ngơi, hai người thương lượng với nhau một chút về kế hoạch buổi tối, rồi từng người trở về phòng mình nghỉ ngơi, chờ đợi giờ tý sẽ lén lút lẻn vào hoàng cung, tìm hiểu một chút xem trên tay Liễu Phi có thứ mà bọn họ cần hay không.
***
Đêm khuya, bốn phía đều yên tĩnh, khắp nơi trong hoàng cung đều có vệ binh tuần tra, một đội rồi lại nối tiếp một đội, nối liền không dứt. Mộng Tịch cùng Thi Vương thật vất vả mới vượt qua tường thành cao hơn sáu trượng, rồi nhờ phép thuật mà tránh thoát tầng tầng lớp lớp vệ binh. Lúc này hai người đang trốn trong góc của một Ngự hoa viên, ngồi chồm hổm xuống dưới mặt đất, nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.
Có ai đến nói cho hai bọn họ biết, vì sao hoàng cung của hoàng đế nhân giới lại phải xây dựng lớn như vậy hay không? Hiện tại không nói đến bọn họ cần tìm được chỗ ở của Liễu Phi, ngay cả chỗ ở của các phi tần khác ở nơi nào bọn họ cũng không biết. Vậy thì nên hạ thủ từ chỗ nào ?
-Nếu không như vậy đi, hai chúng ta chia nhau ra đi tìm.
Trên mặt Mộng Tịch được che bằng một mảnh khăn màu đen, trong lúc nói chuyện, chiếc chăn còn nhẹ nhàng đung đưa theo từng thanh âm của nàng.
-Không được, ở đây quá nguy hiểm, một mình ngươi hành động, ta không yên lòng.
Thi Vương không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp phản đối.
Mộng Tịch thấy hắn xem nhẹ mình, khẽ bĩu môi:
-Cho dù nơi này nhiều người hơn nữa, cũng chỉ là người phàm mà thôi. Cho dù ta không cẩn thận bị phát hiện, bọn họ cũng sẽ không bắt được ta.
-Nói thì nói như thế, nhưng nếu ngươi thật sự gặp phải nguy hiểm thì sao? Hiện tại nhân giới đang hỗn loạn như vậy, khắp nơi đều có yêu ma hoành hành, chưa biết chừng trong hoàng cung này cũng sẽ cất giữ thứ gì đó không sạch sẽ thì sao?
Thi Vương lo lắng hỏi.
Những lời mấy người kia nói buổi chiều cũng không phải là không có đạo lí, Liễu Phi không thể thay hoàng gia kéo dài hương hỏa, mà lại vẫn có thể được sủng ái nhiều năm như vậy, nhất định là còn có nguyên nhân khác. Nếu như trên người Liễu Phi không có thứ bọn họ muốn tìm, nhưng lại có thể giết chết thích khách một cách đơn giản, vậy thì có lẽ trên người nàng ta không biết chừng còn có yêu thuật. Nếu như vậy thì một mình Mộng Tịch hành động tất sẽ vô cùng nguy hiểm!
Mộng tịch khẽ nghiêng đầu:
-Ta mới không sợ đâu. Hiện tại yêu quái lợi hại nhất trong hoàng cung này còn phải nghe lời ta, vậy thì tại sao ta lại phải sợ đám tiểu yêu nho nhỏ đó!
-Yêu quái lợi hại nhất?
Thi Vương nhíu mày, nếu có yêu quái khác xuất hiện, vậy thì tại sao hắn lại không phát hiện ra?
Mộng Tịch khẽ cười:
-Còn không phải là ngươi sao?
Thi Vương:
-…
Tuy hắn là yêu, nhưng cũng không phải yêu quái có được không? Yêu quái, yêu quái, khó nghe muốn chết!
Thấy khuôn mặt Thi Vương trở nên vặn vẹo, Mộng Tịch vỗ vỗ lên vai hắn, gằn từng chữ:
-Được rồi, đừng lo lắng. Trước đây, chuyện gì cũng đều là có các ngươi làm cùng ta, lo lắng cho ta, bảo hộ ta, cho nên bây giờ mới luôn không yên lòng để ta hành động một mình. Ngươi, sư phụ, sư huynh, và Hạo Khiên ca ca nữa. Nhưng các ngươi cũng không thể nào ở bên cạnh ta cả đời, bảo hộ ta cả đời, đúng hay không? Một ngày nào đó ta còn muốn trưởng thành hơn, sau này con đường phía trước còn rất dài, ta cũng không thể nào vĩnh viễn như tiểu hài tử, lúc nào cũng ỷ lại vào các ngươi. Ta nhất định phải tự dựa vào chính mình, chỉ có như vậy thì sau này mới càng mạnh hơn, cũng chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể chân chính yên tâm ta sẽ không bị tổn thương.
Xuyên thấu qua mảnh khăn che trên mặt, Thi Vương tựa hồ thấy được thần sắc của Mộng Tịch vô cùng nghiêm túc. Đột nhiên cảm giác được giống như nàng nói, là hắn đã quá mức lo lắng cho nàng. Hơn nữa, lời nàng nói rất đúng, cho dù hắn là linh thú của nàng, hắn cũng không có khả năng bảo hộ nàng cả đời. Chờ đến khi Tôn thượng tỉnh lại, có lẽ nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.
Trầm mặc suy nghĩ một hồi, Thi vương kéo tay Mộng Tịch đứng lên, nhẹ giọng dặn dò:
-Vậy thì ngươi phải hết sức cẩn thận, không nên cậy mạnh.
Thấy Thi Vương đồng ý, Mộng Tịch vội vàng dùng sức gật đầu:
-Ta biết! Ta sẽ không đi trộm về đâu! Nếu quả thật thứ đó ở chỗ Liễu Phi, thì nói không chừng ta còn có biện pháp để nàng ta cho ta mượn đấy.
-Biết vậy là tốt rồi. Thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta, mặc kệ ngươi muốn làm gì, thì đều phải chờ ta đến cùng thương lượng, biết chưa!
-Biết rồi, biết rồi!
Mộng tịch bất đắc dĩ quệt quệt miệng, Thi Vương này tại sao lại ngày càng giống như sư phụ, đều lải nhải bên tai nàng không ngừng. Quả nhiên là gần chu giả xích, gần mực thì đen ! May mà hiện tại quan hệ của nàng cùng với sư phụ đã khác xưa …
Trong lúc Mộng Tịch ở đây nghĩ này nghĩ nọ, thì bên trong Sương Vân điện, Dịch Vân Lạc đang ngủ say, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, ngón tay khẽ động một cái.
***
Sau khi cùng Thi Vương tách ra, một mình Mộng Tịch dùng thần thức của mình thăm dò rất nhiều địa phương, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Đi tới đi lui, bỗng nhiên Mộng Tịch đi tới trước một cửa điện, tựa hồ ở đây không giống với những nơi khác. Ngoại trừ ngoài cửa có hai tiểu thái giám trông cửa, cầm đèn lồng ngáp lên ngáp xuống, thì cơ hồ phụ cận đều không thấy vệ binh tuần tra.
Trong lòng Mộng Tịch hiếu kỳ, thừa dịp hai tiểu thái giám kia không để ý, tung người nhảy vào bên trong. Trong phòng đèn sáng trưng, in trên cửa sổ. Mộng Tịch còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy được một bóng người mơ hồ đang ngồi trên bàn viết thứ gì đó.
Mộng Tịch khẽ nhíu mày, đã trễ thế này, tại sao lại còn có người chưa ngủ? Nhì tư thế cùng dáng người, người này hẳn là một nam nhân. Mộng tịch nghe nói trong hoàng cung, ngoại trừ hoàng thượng cùng hoàng tử ra, thì không cho phép bất kì nam nhân nào tự tiện ra vào. Vậy người này là…
Trong lòng Mộng Tịch cả kinh, vươn tay che miệng đang há to lại. Đã trễ thế này mà lại còn chưa ngủ chưa nghỉ, khắc khổ làm việc, vậy thì chỉ có một người! Không phải chứ, nàng đánh bậy đánh bạ, cư nhiên lại có thể xông vào tẩm cung của Hoàng thượng?
Mộng Tịch lại quay đầu nhìn xung quanh, lại trầm tư suy nghĩ. Nếu đây là chỗ ở của Hoàng Thương, vậy thì tại sao thủ vệ lại ít như vậy?
A, nàng biết rồi! Nghe nói Hoàng thượng rất ít khi ở tẩm cung của mình, nhiều khi là còn đến ngủ qua đêm ở tẩm cung của các phi tần. Hiện tại, Liễu Phi là người hoàng thượng sủng ái nhất, vậy đây có thể là tẩm cung của Liễu phi! Về phần quanh đây không có thủ vệ, vậy thì khẳng định là buổi tối Hoàng thượng cùng Liễu Phi không có hy vọng người khác quấy rầy.
A… nàng sẽ không thừa nhận rằng từ sau khi nàng cùng sư phụ ngủ cùng giường, nàng đã hiểu rất nhiều thứ… Khụ khụ.
Cả người Mộng Tịch nhẹ như chim từ trên tường nhảy xuống, nhưng vạt váy lại không cẩn thận vướng vào một nhánh cây của đại thụ. Một tiếng “cạch” khe khẽ vang lên…
-Ai?
Nghe thấy thanh âm bất thường, người bên trong phòng lập tức nhảy vọt ra.
Mộng Tịch đang muốn tránh, nhưng động tác của người kia nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Nàng còn chưa kịp tìm được chỗ để ẩn núp, bước chân cũng chưa kịp rời đi, thì người kia đã đứng ngay trước mặt nàng.
Ánh sáng xung quanh yếu ớt, cho nên Mộng Tịch không nhìn thấy rõ được dung mạo của người đó, mà nàng căn bản cũng không muốn nhìn người đó là ai. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, thì nàng cũng phải mau chóng thoát thân. Mộng Tịch vừa định điểm nhẹ mũi chân để bay lên nóc nhà, người kia đã sớm dự đoán được hành động của nàng, cho nên đã nhanh chóng ngăn cản.
“Đinh” một tiếng, một thanh kiếm đã yên vị lên cổ nàng, ngưởi kia lạnh lùng nói:
-Nói, ngươi là ai! Là ai phải ngươi đêm khuya lẻn vào cấm cung?
Đêm khuya, gió thổi lạnh đến thấu xương, đại thụ bên người cũng vang lên tiếng xào xạc.
Thân kiếm lạnh lẽo gác lên cổ nàng, nhưng Mộng Tịch lại không hề để ý đến nó. Từ một khắc nàng nhìn thấy rõ được người trước mặt, dường như trong lòng nàng cũng sôi trào lên một cảm giác mất mát vô bờ.
Thân hình quen thuộc, thanh âm quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, còn có… khuôn mặt nàng tưởng niệm đã lâu.
Bàn tay Mộng Tịch nắm chặt, môi mím chặt khẽ run.
Nàng đã tìm được hắn, rốt cuộc thì nàng đã tìm được hắn!
Thấy nàng chậm chạp không trả lời, Mộ Dung Diệc Hàn quay đầu nhìn về phía nàng. Sau một khắc, bàn tay cầm kiếm khẽ lật, khăn che mặt của Mộng Tịch cũng nhanh chóng biến thành vô số mảnh nhỏ, theo gió tung bay.
-Nàng…
Kiếm trong tay rơi xuống đất, Mộ Dung Diệc Hàn mở to hai mắt, không thể tin được nhìn người trước mắt.
Là hắn đã nhìn lầm rồi sao? Tại sao lại là nàng, tại sao nàng lại ở chỗ này?
Mộng Tịch cố ý thả chậm tốc độ để đi theo những người đó, và tất nhiên không có chữ nào của họ mà không rơi vào trong tai nàng.
Liễu phi, thích khách, bảo bối, Phẩm Hương lâu…
Đã được trải qua hai lần “kinh hỷ”, cho nên lần này Mộng Tịch vô cùng bình tĩnh. Không thể không nói để cho nàng xuống núi tìm Nữ Oa thạch, chính là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Mấy ngày trước nàng còn không hề biết tin tức của bọn chúng ở đâu, mà bọn chúng lại giống như mọc cánh, tự bay đến trước mặt nàng, làm cho nàng không thể không hoài nghi, chẳng lẽ kiếp trước của mình có quan hệ cùng với Nữ oa thạch sao?
-Ngươi muốn vào cung?
Đi ra khỏi quán trà, Thi Vương lời ít mà ý nhiều trực tiếp hỏi.
Có đầu mối, thì tất có hy vọng. Mông Tịch nhìn đoàn người đang bàn tán ồn áo bên cạnh, tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều:
-Ta đang suy nghĩ điều gì mà có thể giấu giếm được ngươi sao?
Thi Vương nhún vai, đuổi theo kịp bước chân của nàng, cùng sóng vai mà đi:
-Điều này cũng đúng, vậy ngươi có biết ta đang nghĩ gì hay không?
Mộng Tịch dừng lại, môi khẽ mím, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Thi Vương cũng ngừng lại, khóe miệng khẽ giương lên. Một lát sau, sắc mặt Mộng Tịch đột nhiên ửng đỏ, vội vã quay đầu đi nơi khác, thu hồi thần thức đang dò xét tư tưởng Thi Vương:
-Ngươi, ngươi, ngươi… Tại sao ngươi lại suy nghĩ như vậy !
Mộng Tịch xấu hổ trừng hắn một cái, lấy tay đẩy hắn ra:
-Ngươi tránh ra! Về sau ta cũng không thèm muốn biết suy nghĩ của ngươi nữa!
Thì ra bộ dáng xấu hổ của nàng lại đáng yêu như thế nha!
Kì thực Thi Vương cũng không phải cố ý muốn trêu chọc Mộng Tịch, chỉ là hoàng cung là địa phương không giống như những nơi khác. Nghe nói nơi ở của hoàng đế không có ít người tài ba dị sĩ, võ công cao cường, mà bọn họ ở trước mặt người phàm lại không được sử dụng tiên lực cùng yêu lực, cho nên đương nhiên phải đề cao cảnh giác.
Thi Vương bước nhanh, đuổi theo cước bộ của Mộng Tịch, rất tự nhiên đưa tay khoác lên vai nàng, lấy lòng nói:
-Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa ngươi một chút mà thôi. Nhiệm vụ tối nay gian khổ như vậy, thừa dịp bây giờ còn sớm, nên tranh thủ thả lỏng tinh thần một chút đi. Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm một nhà nghỉ, ăn một bữa ăn ngon, sau đó thoải mái ngâm mình nằm trong bồn nước nóng ?
Nghe thấy Thi Vương nói đến chuyện đi tắm, trong đầu Mộng Tịch lại hiện lên hình ảnh mà nàng vừa mới nhìn thấy trong đầu hắn. Được rồi, lúc trước cũng không phải nàng chưa xem qua vóc dáng của nam nhân, dáng người của sư phụ đại nhân tốt hơn tên Thi Vương đáng ghét này rất nhiều, thế nhưng… Dù sao nàng cũng là người của sư phụ, làm sao lại có thể nhìn thấy thân hình của nam nhân khác đâu? Tuy nói là không cẩn thận nên nàng mới nhìn phải, cũng chỉ nhìn thấy một chút mà thôi, thế nhưng Thi Vương này cũng quá đáng, cư nhiên dám hãm hại nàng!
Mộng Tịch dùng sức vung khủy tay về phía Thi Vương, làm cho hắn kêu lên một tiếng thảm thiết. Mộng Tịch xoay người, không khách khí nói với hắn:
-Nếu như ngươi còn dám hãm hại ta, thì đừng đi theo ta nữa! Hừ Hừ!
-Ai nha… Ta đã nói là ta chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, không cần nói nghiêm trọng như vậy chứ…
-Bỏ đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cũng không muốn nói chuyện với ngươi.
-Ta không đi, ta là linh thú của ngươi, đương nhiên là phải đi theo bên người ngươi …
-Vậy cũng không kẹp đầu ta chặt như vậy!
-Hắc hắc, bởi vì ta thích. Được rồi, được rồi, Mộng Tịch ngoan, không nên tức giận, chúng ta nhanh chóng đi ăn cái gì đi, ta thật đói bụng …
Cứ như vậy, một đường Mộng tịch cùng Thi Vương không ngừng cãi nhau. Sau khi tìm được một nhà trọ để nghỉ ngơi, hai người thương lượng với nhau một chút về kế hoạch buổi tối, rồi từng người trở về phòng mình nghỉ ngơi, chờ đợi giờ tý sẽ lén lút lẻn vào hoàng cung, tìm hiểu một chút xem trên tay Liễu Phi có thứ mà bọn họ cần hay không.
Đêm khuya, bốn phía đều yên tĩnh, khắp nơi trong hoàng cung đều có vệ binh tuần tra, một đội rồi lại nối tiếp một đội, nối liền không dứt. Mộng Tịch cùng Thi Vương thật vất vả mới vượt qua tường thành cao hơn sáu trượng, rồi nhờ phép thuật mà tránh thoát tầng tầng lớp lớp vệ binh. Lúc này hai người đang trốn trong góc của một Ngự hoa viên, ngồi chồm hổm xuống dưới mặt đất, nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.
Có ai đến nói cho hai bọn họ biết, vì sao hoàng cung của hoàng đế nhân giới lại phải xây dựng lớn như vậy hay không? Hiện tại không nói đến bọn họ cần tìm được chỗ ở của Liễu Phi, ngay cả chỗ ở của các phi tần khác ở nơi nào bọn họ cũng không biết. Vậy thì nên hạ thủ từ chỗ nào ?
-Nếu không như vậy đi, hai chúng ta chia nhau ra đi tìm.
Trên mặt Mộng Tịch được che bằng một mảnh khăn màu đen, trong lúc nói chuyện, chiếc chăn còn nhẹ nhàng đung đưa theo từng thanh âm của nàng.
-Không được, ở đây quá nguy hiểm, một mình ngươi hành động, ta không yên lòng.
Thi Vương không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp phản đối.
Mộng Tịch thấy hắn xem nhẹ mình, khẽ bĩu môi:
-Cho dù nơi này nhiều người hơn nữa, cũng chỉ là người phàm mà thôi. Cho dù ta không cẩn thận bị phát hiện, bọn họ cũng sẽ không bắt được ta.
-Nói thì nói như thế, nhưng nếu ngươi thật sự gặp phải nguy hiểm thì sao? Hiện tại nhân giới đang hỗn loạn như vậy, khắp nơi đều có yêu ma hoành hành, chưa biết chừng trong hoàng cung này cũng sẽ cất giữ thứ gì đó không sạch sẽ thì sao?
Thi Vương lo lắng hỏi.
Những lời mấy người kia nói buổi chiều cũng không phải là không có đạo lí, Liễu Phi không thể thay hoàng gia kéo dài hương hỏa, mà lại vẫn có thể được sủng ái nhiều năm như vậy, nhất định là còn có nguyên nhân khác. Nếu như trên người Liễu Phi không có thứ bọn họ muốn tìm, nhưng lại có thể giết chết thích khách một cách đơn giản, vậy thì có lẽ trên người nàng ta không biết chừng còn có yêu thuật. Nếu như vậy thì một mình Mộng Tịch hành động tất sẽ vô cùng nguy hiểm!
Mộng tịch khẽ nghiêng đầu:
-Ta mới không sợ đâu. Hiện tại yêu quái lợi hại nhất trong hoàng cung này còn phải nghe lời ta, vậy thì tại sao ta lại phải sợ đám tiểu yêu nho nhỏ đó!
-Yêu quái lợi hại nhất?
Thi Vương nhíu mày, nếu có yêu quái khác xuất hiện, vậy thì tại sao hắn lại không phát hiện ra?
Mộng Tịch khẽ cười:
-Còn không phải là ngươi sao?
Thi Vương:
-…
Tuy hắn là yêu, nhưng cũng không phải yêu quái có được không? Yêu quái, yêu quái, khó nghe muốn chết!
Thấy khuôn mặt Thi Vương trở nên vặn vẹo, Mộng Tịch vỗ vỗ lên vai hắn, gằn từng chữ:
-Được rồi, đừng lo lắng. Trước đây, chuyện gì cũng đều là có các ngươi làm cùng ta, lo lắng cho ta, bảo hộ ta, cho nên bây giờ mới luôn không yên lòng để ta hành động một mình. Ngươi, sư phụ, sư huynh, và Hạo Khiên ca ca nữa. Nhưng các ngươi cũng không thể nào ở bên cạnh ta cả đời, bảo hộ ta cả đời, đúng hay không? Một ngày nào đó ta còn muốn trưởng thành hơn, sau này con đường phía trước còn rất dài, ta cũng không thể nào vĩnh viễn như tiểu hài tử, lúc nào cũng ỷ lại vào các ngươi. Ta nhất định phải tự dựa vào chính mình, chỉ có như vậy thì sau này mới càng mạnh hơn, cũng chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể chân chính yên tâm ta sẽ không bị tổn thương.
Xuyên thấu qua mảnh khăn che trên mặt, Thi Vương tựa hồ thấy được thần sắc của Mộng Tịch vô cùng nghiêm túc. Đột nhiên cảm giác được giống như nàng nói, là hắn đã quá mức lo lắng cho nàng. Hơn nữa, lời nàng nói rất đúng, cho dù hắn là linh thú của nàng, hắn cũng không có khả năng bảo hộ nàng cả đời. Chờ đến khi Tôn thượng tỉnh lại, có lẽ nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.
Trầm mặc suy nghĩ một hồi, Thi vương kéo tay Mộng Tịch đứng lên, nhẹ giọng dặn dò:
-Vậy thì ngươi phải hết sức cẩn thận, không nên cậy mạnh.
Thấy Thi Vương đồng ý, Mộng Tịch vội vàng dùng sức gật đầu:
-Ta biết! Ta sẽ không đi trộm về đâu! Nếu quả thật thứ đó ở chỗ Liễu Phi, thì nói không chừng ta còn có biện pháp để nàng ta cho ta mượn đấy.
-Biết vậy là tốt rồi. Thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta, mặc kệ ngươi muốn làm gì, thì đều phải chờ ta đến cùng thương lượng, biết chưa!
-Biết rồi, biết rồi!
Mộng tịch bất đắc dĩ quệt quệt miệng, Thi Vương này tại sao lại ngày càng giống như sư phụ, đều lải nhải bên tai nàng không ngừng. Quả nhiên là gần chu giả xích, gần mực thì đen ! May mà hiện tại quan hệ của nàng cùng với sư phụ đã khác xưa …
Trong lúc Mộng Tịch ở đây nghĩ này nghĩ nọ, thì bên trong Sương Vân điện, Dịch Vân Lạc đang ngủ say, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, ngón tay khẽ động một cái.
Sau khi cùng Thi Vương tách ra, một mình Mộng Tịch dùng thần thức của mình thăm dò rất nhiều địa phương, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Đi tới đi lui, bỗng nhiên Mộng Tịch đi tới trước một cửa điện, tựa hồ ở đây không giống với những nơi khác. Ngoại trừ ngoài cửa có hai tiểu thái giám trông cửa, cầm đèn lồng ngáp lên ngáp xuống, thì cơ hồ phụ cận đều không thấy vệ binh tuần tra.
Trong lòng Mộng Tịch hiếu kỳ, thừa dịp hai tiểu thái giám kia không để ý, tung người nhảy vào bên trong. Trong phòng đèn sáng trưng, in trên cửa sổ. Mộng Tịch còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy được một bóng người mơ hồ đang ngồi trên bàn viết thứ gì đó.
Mộng Tịch khẽ nhíu mày, đã trễ thế này, tại sao lại còn có người chưa ngủ? Nhì tư thế cùng dáng người, người này hẳn là một nam nhân. Mộng tịch nghe nói trong hoàng cung, ngoại trừ hoàng thượng cùng hoàng tử ra, thì không cho phép bất kì nam nhân nào tự tiện ra vào. Vậy người này là…
Trong lòng Mộng Tịch cả kinh, vươn tay che miệng đang há to lại. Đã trễ thế này mà lại còn chưa ngủ chưa nghỉ, khắc khổ làm việc, vậy thì chỉ có một người! Không phải chứ, nàng đánh bậy đánh bạ, cư nhiên lại có thể xông vào tẩm cung của Hoàng thượng?
Mộng Tịch lại quay đầu nhìn xung quanh, lại trầm tư suy nghĩ. Nếu đây là chỗ ở của Hoàng Thương, vậy thì tại sao thủ vệ lại ít như vậy?
A, nàng biết rồi! Nghe nói Hoàng thượng rất ít khi ở tẩm cung của mình, nhiều khi là còn đến ngủ qua đêm ở tẩm cung của các phi tần. Hiện tại, Liễu Phi là người hoàng thượng sủng ái nhất, vậy đây có thể là tẩm cung của Liễu phi! Về phần quanh đây không có thủ vệ, vậy thì khẳng định là buổi tối Hoàng thượng cùng Liễu Phi không có hy vọng người khác quấy rầy.
A… nàng sẽ không thừa nhận rằng từ sau khi nàng cùng sư phụ ngủ cùng giường, nàng đã hiểu rất nhiều thứ… Khụ khụ.
Cả người Mộng Tịch nhẹ như chim từ trên tường nhảy xuống, nhưng vạt váy lại không cẩn thận vướng vào một nhánh cây của đại thụ. Một tiếng “cạch” khe khẽ vang lên…
-Ai?
Nghe thấy thanh âm bất thường, người bên trong phòng lập tức nhảy vọt ra.
Mộng Tịch đang muốn tránh, nhưng động tác của người kia nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Nàng còn chưa kịp tìm được chỗ để ẩn núp, bước chân cũng chưa kịp rời đi, thì người kia đã đứng ngay trước mặt nàng.
Ánh sáng xung quanh yếu ớt, cho nên Mộng Tịch không nhìn thấy rõ được dung mạo của người đó, mà nàng căn bản cũng không muốn nhìn người đó là ai. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, thì nàng cũng phải mau chóng thoát thân. Mộng Tịch vừa định điểm nhẹ mũi chân để bay lên nóc nhà, người kia đã sớm dự đoán được hành động của nàng, cho nên đã nhanh chóng ngăn cản.
“Đinh” một tiếng, một thanh kiếm đã yên vị lên cổ nàng, ngưởi kia lạnh lùng nói:
-Nói, ngươi là ai! Là ai phải ngươi đêm khuya lẻn vào cấm cung?
Đêm khuya, gió thổi lạnh đến thấu xương, đại thụ bên người cũng vang lên tiếng xào xạc.
Thân kiếm lạnh lẽo gác lên cổ nàng, nhưng Mộng Tịch lại không hề để ý đến nó. Từ một khắc nàng nhìn thấy rõ được người trước mặt, dường như trong lòng nàng cũng sôi trào lên một cảm giác mất mát vô bờ.
Thân hình quen thuộc, thanh âm quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, còn có… khuôn mặt nàng tưởng niệm đã lâu.
Bàn tay Mộng Tịch nắm chặt, môi mím chặt khẽ run.
Nàng đã tìm được hắn, rốt cuộc thì nàng đã tìm được hắn!
Thấy nàng chậm chạp không trả lời, Mộ Dung Diệc Hàn quay đầu nhìn về phía nàng. Sau một khắc, bàn tay cầm kiếm khẽ lật, khăn che mặt của Mộng Tịch cũng nhanh chóng biến thành vô số mảnh nhỏ, theo gió tung bay.
-Nàng…
Kiếm trong tay rơi xuống đất, Mộ Dung Diệc Hàn mở to hai mắt, không thể tin được nhìn người trước mắt.
Là hắn đã nhìn lầm rồi sao? Tại sao lại là nàng, tại sao nàng lại ở chỗ này?