Sau khi đại hội bái sư chấm dứt, ba vị tiên tôn cùng các trưởng lão ở trong điện bàn nghị sự, các đệ tử đều tự giác lui ra.
“Mấy người các ngươi không có việc gì thì hãy đi về trước đi.” Viêm Mạch nói với các đệ tử phía sau lưng. Tử Hiên hiểu ý liền dẫn bọn Hinh Nhị ra ngoài, sau đó Hạo Khiên cùng Lăng Vi cũng hành lễ với Hạo Huyền rồi rời khỏi đại điện.
Mộng Tịch nói nhỏ bên tai Dịch Vân Lạc: “Sư phụ, Tịch nhi cũng đi ra ngoài, chút nữa người cứ đi về trước đi, không cần chờ Tịch nhi.” Nói xong, liền đi theo bọn họ, rời khỏi đại điện.
Viêm Mạch thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Đã lớn như vậy rồi mà còn ngang bướng, không hiểu quy củ! Nào có đạo lý nào nói đồ đệ có thể sai bảo sư phụ làm việc!” Tuy rằng những lời này là mắng Mộng Tịch, nhưng không biết vô tình hay cố ý, lại là nói một người khác.
Dịch Vân Lạc không nói gì, liếc mắt nhìn hắn rồi cầm một ly trà xanh lên, đặt trên môi thưởng thức trà.
*********
Ra khỏi đại điện, Mộng Tịch liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hạo Khiên đang đứng cách đó không xa, vui vẻ chạy tới bên người hắn, kéo kéo tay áo hắn giống như trước đây, vô cùng thân thiết nói: “Hạo Khiên ca ca, huynh rốt cục cũng xuất quan rồi!”
Nhất thời, Hạo Khiên cảm thấy thân thể mình hơi hơi run rẩy, trong lòng hình như có một làn sóng nhiệt đang không ngừng tràn ra, tình cảm ẩn sâu nhiều năm giống như băng tuyết liền vỡ nứt ra.
Một khắc nàng xuất hiện kia, hắn cũng đã nhận ra nàng. Sáu năm không gặp, nàng càng ngày càng thanh tú xinh đẹp, trong sáng động lòng người. Quần lụa mỏng xanh biếc càng làm cho thân hình xinh đẹp của nàng tỏa ra linh khí bức người, giống như tiên tử hạ phạm.
Nhìn đôi tay đang nắm chặt cánh tay mình, thon dài tinh tế, trắng nõn như ngọc, đáy mắt hắn không khỏi hiện lên ý cười nồng đậm, khóe môi cũng bất giác cong lên. Mộng nhi từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, rốt cục bây giờ lại chân thật đứng trước mặt hắn, tựa hồ đều giống như trước đây, một chút cũng không hề thay đổi.
Nàng vẫn là Mộng nhi của hắn, nhưng hắn, còn có thể là Hạo Khiên ca ca của nàng sao? Ý thức được tâm tình đang nhộn nhạo, Hạo Khiên lập tức thu hồi cảm xúc, lúc ngẩng đầu, mắt lại phủ thêm một tia thâm sâu nồng đậm: “Mộng Tịch sư muội, đã lâu không gặp.”
Mộng Tịch buông tay hắn ra, giả vờ giận dỗi nói: “Muội sớm biết huynh đã quên muội từ lâu rồi, lại gọi muội là ‘sư muội’ nữa!”
“Ta không gọi ngươi là sư muội thì nên gọi ngươi là cái gì?” Ngữ khí của Hạo Khiên lạnh nhạt như nước mùa xuân.
* Ở đây, HK đang tỏ ra xa cách, nên ta thay “huynh – muội” thành “ta – ngươi”, nếu để “huynh – muội” thấy dịu dàng quá…
“Đương nhiên gọi muội là Mộng nhi rồi, muội thích nghe Hạo Khiên ca ca gọi muội là Mộng nhi nhất…” Mộng Tịch nhìn hắn cười dài, mắt to ngập nước thật mê muội liền sáng bóng: “Tại sao huynh xuất quan lại không nói cho muội biết?”
Giả sử nói cho nàng sớm một chút, nàng có thể thần không biết quỷ không hay đi gặp huynh ấy, sau đó tặng cho huynh ấy một bất ngờ lớn.
“Sáng nay ta mới nhận được truyền âm của sư phụ, sư phụ muốn ta tham gia khóa rèn luyện sắp tới, vì vậy mới được xuất quan.”
“Hóa ra là như vậy, huynh phá giải được hết những trận pháp phía sau núi rồi sao?” Trước kia, huynh ấy nói phải phá giải toàn bộ trận pháp mới được xuống núi cơ mà.
Hạo Khiên lắc đầu, nhìn về phía xa xa: “Không, có một trận pháp mà ta đã dúng rất nhiều phương pháp cũng không đi qua được.”
“Ồ, thì ra lợi hại như vậy a, may là ngày trước sư phụ không đồng ý cho muội đi. Ngay cả huynh mà cũng mất nhiều thời gian như vậy. Nếu là muội, chỉ sợ cả đời bị nhốt ở cái nơi chim cũng không có đó.” Mộng Tịch cảm khái nói.
Bởi vì rất lâu không nhận được hồi âm của Hạo Khiên, nàng đã muốn đi vào trong đó tìm hắn, nên xin sư phụ ra sau núi để phá giải trận pháp. Nhưng sư phụ không thèm nghĩ ngợi, thậm chí không cho thương lượng đã từ chối nàng.
“Đúng rồi, muội gửi hạc giấy cho huynh, huynh đều nhận được chứ?”
Hạo Khiên như có như không nhìn nàng một cái, nhưng không trả lời, chỉ cười ảm đạm: “Mộng Tịch sư muội, nếu không còn chuyện gì nữa, ta đây đi trước.”
“…”
Mộng Tịch theo bản năng muốn gọi hắn lại, nhưng ngay lúc nhìn bóng dáng hắn rời đi, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải. Hạo Khiên ca ca bị làm sao vậy? Tại sao lại gọi nàng là ‘sư muội’ chứ? Hơn nữa, giọng điệu mà huynh ấy nói chuyện cùng nàng vừa rồi rõ ràng là có vài phần bất hòa. Nàng mặc dù cố gắng xem nhẹ chuyện đó, nhưng sự xa lạ kia làm tâm nàng lạnh đi.
Chẳng lẽ đã sáu năm chưa gặp, trong lòng hắn, nàng liền giống như người bình thường, không có chút gì đặc biệt sao?
Cảm thấy có chút mất mác, tuy nhiên, nàng vẫn còn nhiều thời gian, vẫn có cơ hội tìm hắn để hỏi rõ. Xoay người định ngự kiếm rời đi, nàng lại bị Lăng Vi chặn đường.
“Lăng vi sư tỷ, mời người nhường đường một chút.”
“Còn muốn chạy?” Lăng Vi hừ nhẹ, “Các ngươi vừa giải quyết chuyện xưa, vừa lúc chúng ta cũng có một ít chuyện xưa đây, phải chăng là nên từ từ giải quyết một chút?”
Mộng Tịch nhướng mày: “Chúng ta có thể có chuyện gì?” Vài năm nay, số lần nàng ra khỏi Sương Vân điện đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà đối với Lăng Vi xa lạ này, từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông nha.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi? Năm năm trước, trên bờ biển, Hàn sư huynh đã từng dạy người ngự kiếm?” Lăng Vi tiến lên từng bước, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.
Mộng Tịch ngẩng đầu, tay cầm Vô Mộng kiếm căng thẳng. Chuyện kia, thiếu chút nữa cướp đi mạng của nàng, nàng làm sao có thể quên? Nhưng ___
“Chuyện đó thì sao?” Ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên sâu sắc, mẫn tuệ, làm người ta không thể nhìn thấu cảm xúc. Chuyện này, nàng còn chưa truy cứu thì thôi, nàng ta hại nàng mất nửa cái mạng, làm sao có tư cách đến chất vấn nàng? Đừng tưởng nàng bây giờ vẫn là đứa nhỏ mặc cho người ta khi dễ mà không dám phản bác lại năm nào!
“Còn như thế nào nữa?” Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng ngươi yếu kém, vô dụng, một pháp thuật thấp như thế còn không trốn được nên mới rơi vào hải lý, may mà ngươi mệnh lớn không chết được. Ai ngờ tôn thượng lại cố tính đổ hết sai lầm lên đầu Diệc Hàn sư huynh. Ngươi có biết bởi vì chuyện đó, Diệc Hàn sư huynh suýt nữa bị trục xuất khỏi sư môn! Đến bây giờ, huynh ấy vẫn còn bị nhốt trong sơn động ở đỉnh Tử Hà! Thật bất công, không có thiên lý!”
Là như vậy sao? Nàng thật sự không biết chuyện này nha. Nàng chỉ biết sư phụ cứu nàng, sau đó, sư phụ cũng không nhắc đến việc này, mà nàng cũng không muốn nói thêm gì nữa. Khó trách vừa rồi không nhìn thấy Mộ Dung Diệc Hàn…
“Lăng Vi sư tỷ, ta nghĩ là người hiểu lầm rồi.” Mộng Tịch lạnh lùng nói: “Thứ nhất, Mộ Dung Diệc Hàn là sư huynh của ta, không phải sư phụ ta, ta muốn học cái gì còn chưa tới lượt hắn dạy ta! Thứ hai, tùy tiện lạm dụng pháp thuật, hại ta rơi xuống biển, coi tính mạng ta như trò đùa, đều là do hắn khư khư cố chấp, gieo gió gặt bão! Thứ ba, chuyện sau đó ta hoàn toàn không biết gì cả, ngươi đã nói sư phụ ta đổ toàn bộ tội lỗi lên người hắn thì nên đi tìm sư phụ ta mà hỏi, chứ không phải là ta!”
“Ngươi…” Hai tay Lăng Vi nắm chặt, trừng mắt giận dữ nhìn nàng, nhất thời nghẹn lời.
Mộng Tịch cũng không nhường nhịn, ánh mắt sắc như kiếm: “Căn bản là ngươi không dám đi tìm sư phụ ta, nên muốn thừa dịp ta lẻ loi một mình liền thay Mộ Dung Diệc Hàn đến giáo huấn ta? Ngươi cũng đừng quên, hiện tại sư phụ ta ở ngay trong điện này, ngay cả chưởng môn sư bá cũng ở đó. Chỉ cần ta hô to một tiếng, bọn họ liền lập tức đến đây, ngươi không sợ mình cũng bị nhốt vào động trong núi kia sao?”
“Nha đầu chết tiệt, ngươi lại dám uy hiếp ta?!” Lăng Vi cầm Huyền Vũ kiếm trong tay chỉ thẳng nàng.
Mộng Tịch bất đắc dĩ trong lòng, hai người bọn họ đúng là vật họp theo loài, ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng rất giống nhau.
“Mộng Tịch đương nhiên không dám. Loại việc đê tiện như thế, ta sẽ không bao giờ làm. Tuy nhiên, nếu sư tỷ vẫn tìm Mộng Tịch để gây phiên toái, Mộng Tịch cũng sẽ cố gắng phụng bồi, tuyệt đối không làm sư tỷ thất vọng.” Ánh mắt trong suốt của Mộng Tịch lộ ra sự kiên định.
“Được lắm, có bản lĩnh thì theo ta đến sân võ, ta muốn xem xem vài năm nay ngươi đi theo tôn thượng học được bao nhiêu! Ta muốn ngươi nhận thức cho rõ, thái độ ở trước mặt sư tỷ thì phải như thế nào!” Lăng Vi xoay người rời đi.
Đi thì đi, ai sợ ai! Mộng Tịch bay nhanh, theo sát Lăng Vi. Học kiếm pháp nhiều năm như vậy, nàng còn đang lo không có ai để nàng luyện tập đây. Nếu như nàng ta muốn đấu như thế, nàng cũng không thể làm sư phụ mất mặt được.
Gần đến sân võ, các đệ tử xung quanh liền tản ra bốn phía, để lại khoảng trống giữa sân cho các nàng. Hình như tất cả các đệ tử đều nhận ra Lăng Vi, nhưng đối với Mộng Tịch thường ít xuất hiện này, hầu hết mọi người đều là hồn nhiên lờ đi, không biết. Thấy các nàng một trái một phải đứng đối diện hai bên, tất cả mọi người đều giống như được xem kịch vui, đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
Lăng Vi một thân hồng y, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, mày liễu mắt hạnh, da dẻ trắng ngần, mắt sáng răng trắng, kiều diễm kinh người. Huyền Vũ kiếm sớm đã rút ra khỏi vỏ, kiếm khí như cầu vòng chỉ về phía Mộng Tịch. Mà Mộng Tịch không nhanh cũng không chậm, mắt nhìn Vô Mộng kiếm mang theo ý cười. Nàng có thói quen mỗi lần sử dụng kiếm đều cùng nó thông linh một chút.
“Xem kiếm!” Lăng Vi hô to một tiếng, thoắt cái liền thả người nhảy lên không trung, Huyền Vũ mang theo đầy oán khí, chấp nhất phi tới Mộng Tịch.
Mí mắt Mộng Tịch vừa nhấc lên, khóe miệng cong một cái. Dùng chiêu thức này để mở màn, quả là quá coi thường nàng rồi, kiếm khí nàng ta tuy sắc bén, nhưng không có kỹ xảo gì đặc biệt. Nàng mà đứng yên bất động một chỗ chẳng phải ngu ngốc sao? Tuy nhiên, nàng thực sự có thể bất động.
Mộng Tịch thân nhẹ như yến, thoáng nghiêng về phía sao. Một cái nghiêng người liền dễ dàng tránh thoát được chiêu kiếm của nàng. Lúc mũi chân Lăng Vi chạm đất, quay đầu lại, Mộng Tịch vẫn đứng yên ở vị trí vừa rồi, không di chuyển chút nào.
Lăng Vi cảm thấy bị kiềm hãm, nhưng không chút do dự, thân thể vừa chuyển liền cúi xuống, ngay lập tức hóa thành một đạo quang đỏ, phi tới đâm thẳng lưng Mộng Tịch.
Mọi đệ tử đang xem đều kinh hô, người hiểu chút kiếm pháp đều có thể nhìn ra. Chiêu này của nàng vừa mau lẹ, vừa ngoan độc, lại chuẩn xác. Không biết nàng cùng nữ tử mặc lục y này có thâm cừu đại hận gì mà mới ra chiêu đã hạ độc thủ như vậy. Khoảnh khắc kiếm sắp đâm vào người Mộng Tịch, hai tay Mộng Tịch lại xoay tròn, Vô Mộng kiếm múa lên, vững chắc chặn đường công kích của Huyền Vũ.
Lăng Vi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, không chút lưu tình mà tiếp tục ép sát. Kiếm quang giống như từng đường ánh sáng nghênh đón Vô Mộng kiếm kia đang bổ tới. Kiếm khí bốn phía bao quanh hai người họ như một cái kén, thân hình gắt gao dằng co cùng một chỗ.
Đột nhiên, “Đinh__” một tiếng nổ vang lên, hai kiếm chạm vào nhau, điện quang tóe lửa, kiếm khí tràn ra bốn phía như một cơn lốc mãnh liệt, nhất thời bụi đất bay lên, lá cây sàn sạt bay tán loạn trên sân võ.
Những đệ tử vây xem đều ngửa đầu mà nhìn, thấy Mộng Tịch vào Lăng Vi không biết lúc nào đã lơ lửng trên không trung, đao kiếm xung khắc, thật hùng hổ