Beta: An Lam
Gió rất nhẹ, phớt qua trên mặt, nhẹ nhàng, rất thoải mái. Mây yên tĩnh, yếu ớt trôi trên không trung, yên tĩnh mà ninh thần.
Ngẩng đầu nhìn nhiều đám mây trắng tinh, tâm vắng vẻ dường như thoáng chốc liền bị lấp đầy.
Theo con đường trong trí nhớ, Mộng Tịch vẫn mãi đi dọc theo con đường vạn trúc phong sơn. Bốn phía, lá cây nhẹ nhàng chập chờn, như tiên tử khoác lên người bộ trang phục màu xanh tươi, vây quanh nàng man diêu bay lượn. Bốn phía gió lạnh xào xạc, thường thường phát ra mấy tiếng vui thấp minh, nhẹ được như nhạc đệm. Mà nàng, mặc bộ y phục hồng nhạt càng tăng thêm vẻ động lòng người, giống như ở giữa nghìn vạn cây xanh cao lớn tìm được một điểm dịu dàng, đặc biệt mà chói mắt. Lại tựa như một đóa sen trắng lặng lẽ mọc lên giữa lá sen, hết sức sáng sủa, nhưng lại đạm mạc tự nhiên như nước.
Đi vào sơn động kia lúc mới gặp gỡ Hạo Khiên ca ca, khóe miệng Mộng Tịch lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào. Theo ánh sang, bóng của nàng đổ ngược trong sơn động, kéo dài dưới đất.
Khi đó, là hắn đi tới như vậy . Không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng không tồn tại làm cho nàng cảm thấy thân thiết.
-Nha đầu ngốc, áo của ngươi đã uốt như vậy, không mốc meo mới là lạ đó!
– Thật là nha đầu ngốc, một chút cảnh giác cũng không có, thảo nào bị rắn cắn!
-Tiểu nha đầu ngươi không được gọi ta là tiểu ca ca, ta đã là người lớn.
Ha hả, lúc vừa mới gặp mặt, Hạo Khiên ca ca cũng không giống như có vẻ thích nàng chút nào. Luôn hung dữ đối với nàng, giống như là nàng thiếu tiền của hắn vậy, rõ ràng chính mình vẫn là một cậu bé, lại lên mặt như mình là cha nàng!
Rõ ràng là băng bó vết thương, lại đem nàng bó lại giống như cương thi, xấu đến nỗi nàng cũng nhìn không được.
Vừa nghĩ tới bộ dạng hắn chân tay vụng về ngốc nghếch hồ đồ, lại còn xé tả tơi bộ quần áo nàng thích, trong lòng nàng nhịn không được hờn dỗi hắn.
Được, lần sau gặp lại, nhất định phải bắt hắn bồi thường!
Bị hắn phá hỏng hai bộ y phục, vậy để hắn bồi thường bốn bộ! Khoan, bốn bộ quá ít, sáu năm trôi qua như vậy tiền lợi không đủ, vậy bồi thường tám bộ đi, cho hắn một bài học, để xem sau này hắn còn dám không!
Còn có còn có, năm năm ở Tử hà phong, nàng gửi cho hắn nhiều hạc giấy như vậy, hắn cũng không đáp lại một lần. Bút này sổ sách này cũng phải tính!
Có lẽ lúc mới bắt đầu nàng cho rằng pháp lực của mình không tới nơi, gửi lộn chỗ, thế nhưng tròn năm năm nha! Sư phụ cũng khen nàng tiến bộ rất lớn, sao hắn có thể không nhận được hạc giấy của nàng chứ!
Là hắn cố ý, nhất định là cố ý! Nói không chừng hắn nghĩ đến bộ dạng cùng vẻ mặt nàng mong chờ hồi âm, hắn liền trốn ở một góc nào đó lén cười mắng nàng ngốc!
Hơn nữa, còn chưa tính hắn xuất quan không nói cho nàng , lại vẫn dám giả bộ như không biết nàng! Đối với nàng lạnh nhạt giống như hắn với nàng thực sự là người xa lạ! Mặc kệ nàng hỏi hắn thế nào, hắn đều không cho nàng biết nguyên nhân.
Hừ hừ hừ, hắn hại nàng buồn bã lâu như vậy, khổ sở lâu như vậy, nàng cũng muốn ghi sổ lúc hắn trở về cùng tính một lượt.
Còn có, hắn không hề suy nghĩ mà chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng trong vòng tay, người bị thương là hắn, không phải nàng mà …
Hồi ức hiện lên như sóng to gió lớn, ký ức chôn sâu nhất thời nổ tung. Dựa vào vách đá phía sau chậm rãi trượt xuống, Mộng Tịch ôm chặt chân mình, chôn sâu mặt vào giữa hai đầu gối.
Nước mắt từ khóe mi tự chảy xuống ào ạt, làm ướt đẫm hai gò má trắng nõn của nàng, cũng làm ướt những sợi tóc vương lả tả trên vai nàng.
Dường như khóc cực kỳ lâu, bỗng nhiên cảm giác được xúc cảm nhẹ nhàng trên mặt, Mộng Tịch mở mắt. Đập vào mi mắt là một khung cảnh lạ lẫm, cùng với mặt nạ màu bạc tản ra ánh sáng.
-Ngươi…
Tỉnh táo lại sau lúc ngủ mơ, Mộng Tịch đẩy tay hắn ra không chút do dự
Nguyên lại tất cả vừa rồi, chỉ là giấc mơ của nàng.
-Ngươi đã tỉnh.
Âm thanh lạnh lùng mà trống rỗng truyền ra từ phía sau mặt nạ, cảm xúc hỗn loạn.
Minh Ảnh cúi đầu nhìn giọt nước mắt còn lưu lại trên đầu ngón tay, chân mày hơi nhíu lại. Nàng vừa mơ thấy cái gì, có thể khiến nàng bình thường vẫn cười tươi lại khóc như vậy?
-Ngươi là ai?
Phát hiện mình nằm trên chiếc giường xa lạ, Mộng Tịch vô thức muốn ngồi dậy, lại cảm thấy một chút sức lực cũng không sử dụng được, chỉ có thể tựa người trên chiếc giường
-Tác dụng của thuốc trên người ngươi còn chưa hết, nằm thêm một chút đi.
-Không được đụng vào ta!
Nghiêng người tránh đôi tay hắn đang muốn đỡ nàng nằm xuống, Mộng Tịch hướng về phía hắn hô lớn
-Rốt cục ngươi là ai? Vì sao ta lại ở chỗ này? Hạo Khiên ca ca cùng Diệc Hàn sư huynh đâu? Bọn họ ở đâu? Ngươi đem bọn họ đi đâu!?
Đối với chuyện vì sao nàng ở đây, Mộng Tịch hoàn toàn không biết. Chỉ là trong ấn tượng hình như nàng nhớ đang nói chuyện với Hạo Khiên ca ca, sau đó nghe thấy một cỗ hương nhàn nhạt thơm ngát, sau đó liền mất đi tri giác.
Chẳng lẽ…
-Nơi này là nơi nào?
Đáy mắt hiện lên một tia hoài nghi, Mộng Tịch nắm chặt góc chăn trong tay, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Liên tiếp bị nàng hỏi khiến hắn có chút nhức đầu, Minh Ảnh nhìn nàng suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói
-Ta là Minh Ảnh, ma quân Ứng Bá Thiên là cha ta, nơi này là ma cung ở ma giới.
Rõ ràng là tin tức tràn đầy nguy hiểm. Chẳng biết tại sao khi tới tai Mộng Tịch, một chút cũng không sợ hãi, trái lại, có chút yên tâm khó hiểu?
-Tại sao muốn bắt chúng ta tới đây? Bọn họ đâu?
Minh Ảnh thở dài một hơi, giúp nàng đắp kín chăn, lần này Mộng Tịch cũng không đẩy hắn ra:
-Ngươi không cần biết vì sao. Tạm thời bọn họ không có việc gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cũng không có ai làm khó bọn hắn. Ban đêm có gió, cẩn thận không để nhiễm lạnh.
Nghe thấy bọn họ không có việc gì, tâm Mộng Tịch thoáng chốc nhẹ xuống.
-Ta muốn gặp bọn họ.
-Không được
Cách mặt nạ ho nhẹ hai tiếng, Minh Ảnh xoay người sang chỗ khác, đưa lung về phía nàng nói:
-Nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Không nên chạy loạn, khắp nơi trong Ma cung này đều là Ngũ Hành trận pháp, nội lực trên người ngươi đã bị chặn lại, cũng không trốn thoát được.
-Minh Ảnh…Ngươi…Vì sao tốt với ta như vậy?
Nhìn bóng lung hắn rời khỏi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tâm trạng Mộng Tịc có chút lạc đi, lơ đãng mở miệng gọi hắn lại, chính nàng cũng cảm thấy giật mình
Nàng bị làm sao vậy? Vì sao đối với người xa lạ này lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Hắn là ai? Minh Ảnh, con trai của Ma quân? Trước đây nàng từng gặp qua hắn sao? Bọn họ có quen biết hay không?
Xuyên qua song cửa nhìn bầu trời đêm u ám, không phải nàng không cảm giác được, nơi đây tràn đầy khí tức nguy hiểm. Ma cung, nơi từng làm cho nàng sợ hãi mỗi khi nghe đến tên, mà hiện tại nàng cư nhiên lại ở trong đó.
Mặc dù cũng không biết vì sao bọn họ muốn mang chúng ta đến nơi này, thế nhưng nàng có thể cảm giác được, người trước mắt này cũng không có ác ý đối với nàng. Theo tử đêm huyễn chỉ rí mạng chiêu số hạ cứu nàng, lại đem nàng hôn mê an trí ở trong này, vẫn đợi nàng tỉnh lại mới rời đi…nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện phát sinh quá bất khả tư nghị, quá không chân thực.
Thình lình xảy ra đả kích liên tiếp, làm cho cả thể thể lẫn tâm nàng đều có chút không chịu nổi. Nhưng dưới tình huống như thế, cũng không mang lại cho nàng cảm giác kinh hoảng sợ hãi, mà là cảm giác xa lánh nhưng lại thân thiết quan tâm.
Lới nói đơn giản mà lại bình thường của hắn, động tác rất nhỏ lại rất cẩn thận, vì sao lại khiến nàng không khỏi muốn rơi lệ.
Cái kia băng lãnh mà trống rỗng dưới mặt nạ, rốt cuộc là ẩn giấu gương mặt như thế nào? Vì sao nàng lại có xúc động muốn tự mình vạch trần?
Đang bước đi lại nghe đến nàng gọi tên, trong nháy mắt hắn dừng lại, dường như than thể gặp trùng kích rất lớn, chỉ là trong nháy mắt đó, cảm xúc theo đại não cùng trong long lan ra, bừng tỉnh như biển gầm cuộn trào mãnh liệt, thao thao bất tuyệt.
Cố gắng kiềm chế xúc động muốn quay đầu lại, Minh Ảnh ôm ngực. Dưới mặt nạ thanh âm vẫn bang lãnh vô tình như trước:
-Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn. Trong khoảnh khắc gian phòng yên tĩnh trở lại. Nằm trên giường, Mộng Tịch thật lâu không thể ngủ…
Cùng lúc đó, dưới tàn cây trong viện.
Tử Dạ chỉ cúi đầu, không dám nhìn người trước mặt. Đây là lần đầu tiên, nàng cảm nhận được hận ý cùng tức giận mãnh liệt trên người hắn, làm cho nàng nhịn không được toàn thân run rẩy.
Tự cho là rất hiểu hắn, thế nhưng thời khắc này, lại làm cho nàng luôn luôn thanh cao kiêu ngạo trong đầu hoảng loạn. Nàng không biết, hắn luôn luôn thiện lương, thế nhưng khi thực sự tức giận lên cũng không khác gỉ so với ma quân.
Chung quy, hắn là con trai của Ma quân! Dù cho trưởng thành không cùng hoàn cảnh, không cùng tính cách, vẫn là cùng môt dòng máu. Cái loại khí thế trời sinh này, bất luận là kẻ nào hay bất cứ chuyện gì cũng không áp chế được.
-Thiếu chủ…
Thanh âm có chút run run, Tử Dạ nói
-Tử Dạ biết sai rồi, xin thiếu chủ trách phạt!
“Ba” một tiếng, thanh thúy vang dội, sạch sẽ lưu loát. Căn bản cũng không thấy rõ ràng là hắn ra tay như thế nào, Tử Dạ chỉ thấy má phải sung lên rất nhanh, đau đớn như có lửa đốt.
-Ta đã cảnh cáo ngươi, không cho phép làm tổn thương nàng!
Mang theo tức giận, Minh Ảnh đưa lung về phía nàng, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
-Là Tử Dạ sai rồi…
Không ngờ hắn như thế nhưng lại thực sự vì nha đầu kia ra tay đánh nàng, vừa sợ hãi thoáng cái lại bị sự tức giận cuộn trào mãnh liệt dâng lên thay thế. Tử Dạ cắn răng, khóe miệng rỉ máu.
-Khụ khụ…
Dùng hết nội lực đánh ra một chưởng, làm cho Minh Ảnh kịch liệt ho lên.
-Thiếu chủ!
Tử Dạ liền bước lên phía trước dìu hắn, lo lắng nói
-Ngừơi bị thương, nhất định phải lập tức vận khí điều dưỡng!
-Đừng đụng vào ta, đi ra ngoài!
Một phen đẩy nàng ra, Minh Ảnh chống vào một gốc cây bên cạnh, ánh mắt lạnh như bang không giữ lại chút nào bắn về phía nàng, làm cho Tử Dạ cả kinh lui về phía sau hai bước.
-Nếu ngươi còn dám động đến một sợi tóc của nàng, đừng trách ta trở mặt vô tình! Nếu ai còn dám tổn thương nàng nửa phần, ta sẽ thay nàng trả lại gấp mười lần!
Bỏ lại những lời này, để Tử Dạ vẻ mặt khiếp sợ ngây ngốc sững sở một mình đứng tại chỗ đó. Minh Ảnh lê thân thể suy yếu, chậm rãi đi khỏi tầm mắt của nàng, cũng không liếc nhìn nàng một cái
Trong một góc khuất cách đó không xa, một bóng dáng thon dài nhìn chăm chú hết tất cả mọi chuyện, chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng thu lại, trên mặt là thần tình vừa phức tạp lại vừa thả lỏng.
May là hắn ra tay nhanh, bằng không có lẽ Tử Dạ thật sự sẽ giết nha đầu kia, sợ rằng nàng cũng không sống được đến bây giờ.