Đối với việc Tôn Duệ vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, Cao Vinh dạo siêu thị cũng chẳng hề biết.
Tâm tình anh từ trước đến nay chưa bao giờ tốt hơn, dọn ra khỏi cái phòng nhỏ đã ở lại nhiều năm, phim mình quay cũng sắp công chiếu, sinh hoạt gần đây có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Cao Vinh nghĩ nơi ở cũng gần, liền không ngại xách nặng, mua một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đi về. Đồ dùng làm bếp của Tôn Duệ cũng coi là đầy đủ, thời điểm chuyển đến đã mua trọn bộ, nhưng tủ lạnh thì rỗng tuếch. Cao Vinh nhớ lúc đến cũng chưa nhìn thấy gạo, cái nồi cơm điện để kia phỏng chừng chỉ là đồ trang trí.
Lúc về đến nhà, phải chờ một lúc Tôn Duệ mới ra mở cửa, nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Cao Vinh lại kinh sợ thêm một trận.
"Anh mua nhiều thế, muốn ăn bao nhiêu vậy!?"
"Nhìn nhiều vậy thôi, yên tâm đi." Cao Vinh nghiêng người đi vào bếp, bắt đầu phân loại nguyên liệu.
Tôn Duệ ở một bên nhìn, rõ ràng là bếp nhà hắn, mà lại có chút không biết xen tay vào ở đâu.
"Sao vậy?" Cao Vinh quay đầu lại thấy Tôn Duệ đang ngốc ngốc đứng đó, cho là hắn có chuyện muốn nói với mình.
"Hả? Không có gì đâu."
"Vậy cậu cũng không cần đứng nhìn tôi như vậy..." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
"À, tôi chỉ muốn xem xem có giúp được gì không, nếu không cần, tôi vào nhà trước..." Tôn Duệ bây giờ mới ý thức được mình đứng dựa tường nãy giờ. Cao Vinh nói không cần, thì mình cứ chạy về phòng trước đi.
Cao Vinh cảm thấy kỳ quái, nhưng mà Tôn Duệ chập mạch như vầy cũng không phải ngày một ngày hai, anh quen rồi, lắc đầu một cái rồi tiếp tục phân loại.
Đợi đến khi đem hết thảy hành lý mang theo dọn xong xuôi thì đã quá nửa đêm, Cao Vinh ngồi trên giường mới ý thức được mình bận bịu cả ngày có bao nhiêu mệt mỏi. Tiểu Hoa thấy anh trở về lúc này mới chui ra từ tủ sách, nhưng vẫn một bộ dáng không dám manh động. Cao Vinh xoa xoa nó hai cái, rồi đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Thời điểm anh đi ngang qua phòng Tôn Duệ, cách vách tường truyền đến âm thanh từ video, có lẽ là show thực tế mà hắn nhắc đến lúc trước. Hai ngày nay không phải quá bận, Cao Vinh nghĩ mình xem chương trình giết thời gian cũng được. Nhắc đến, anh không quá quan tâm phương diện này, đến tên chương trình còn không biết, hôm nay hơi trễ anh cũng không tiện quấy rầy, Cao Vinh nghĩ để sáng mai hỏi lại đi.
Sáng hôm sau, hai người gần như là cùng nhau thức dậy, Cao Vinh vừa định vào rửa mặt thì cửa phòng Tôn Duệ cũng mở, cả hai cùng đi đến cửa phòng tắm. Cao Vinh không muốn Tôn Duệ đợi lâu, trực tiếp quay người tiến vào phòng bếp. (*chỗ này tớ không chắc...)
Tôn Duệ luôn cảm thấy mình ngồi ở ghế chờ ăn không thì thật không lịch sự, vì vậy cũng mò vào bếp, đứng tượng trưng trong đấy.
Cao Vinh không biết mình có nên cảm thán một chút, rằng nhà rộng đúng là có cái tốt của nó. Trong phòng bếp lòi ra thêm một vị không biết làm gì cũng không phải lo lắng, tình huống tương tự mà ở nhà cũ của anh, anh đã sớm đánh đuổi người ta ra ngoài rồi.
"Thực ra, cậu chơi điện thoại trong phòng bếp hay chơi trên ghế sô pha cũng không có gì khác nhau." Cao Vinh trực tiếp chỉ ra.
"Hic," Tôn Duệ lúng túng giải thích, "Tôi muốn xem nếu anh cần tôi giúp gì không, mà có vẻ là gì tôi cũng không giúp được..."
"Không cần đâu, cậu cứ an tâm ngồi chờ đi."
"À..." Tôn Duệ chậm rãi đi về phía ghế sô pha, vừa xem điện thoại, lại vẫn không nhịn được mà hướng mắt về phía mùi hương bay ra từ trong bếp.
Cao Vinh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, làm một chút cháo, lại xào thêm mấy món ăn kèm thôi. Anh lo Tôn Duệ ăn quen sơn hào hải vị sẽ không thích cháo hoa, mà bưng lên rồi mới biết lo lắng của mình là dư thừa. Tuy rằng Tôn Duệ có tiền, nhưng không soi mói vấn đề ăn uống, không bao lâu đã đem đồ ăn sạch sành sanh, hoàn toàn không chút miễn cưỡng.
Trong lúc giải quyết bữa sáng, anh thuận tiện hỏi luôn tên chương trình của Tôn Duệ, "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", ngược lại là một cái tên dễ hiểu, dễ nhớ. Cao Vinh lên mạng tìm một chút, phát hiện tỉ lệ người xem cũng khá khả thi. Tôn Duệ thấy anh cảm thấy hứng thú, liền rủ anh cùng mình cùng xem, nói rằng bản thân cũng chỉ xem được một phần ba.
"Được rồi, không sao đâu. Hai người cùng chen trước một cái máy tính, không khỏi quá chật đi."
"Đây cũng không có gì khó," Tôn Duệ đưa tay lên, "Anh đợi chút."
Cao Vinh nhìn Tôn Duệ chọt chọt màn hình điện thoại, tìm nửa ngày, sau đó lại xác nhận lại bằng vân tay, đột nhiên như nhận ra hắn định làm gì: "Chờ đã, cậu làm gì thế?"
"Mua TV á. Trong nhà đúng là thiếu mất cái TV." Tôn Duệ thẳng thắn nói.
"Cậu không cần đến xem hàng mẫu thực để đánh giá..."
"Tốt, mua xong rồi!" Tôn Duệ quay đầu nói, "A, anh nói gì?"
"..." Cao Vinh lắc đầu một cái, "Không có gì. Cậu mua TV, nhưng không mua gói dịch vụ thì xem thế nào?"
"Lúc đó cứ nối máy tính với TV là xem được mà." Tôn Duệ trả lời.
Túm lại chỉ mua TV về để mượn cái màn hình.
Cao Vinh quyết định không tự tìm đả kích mà hỏi đối phương tiện tay mất bao nhiêu tiền để mua màn hình.
"Cửa hàng cũng ở cùng thành phố, tầm đêm nay có thể mang đến."Tôn Duệ vui vẻ mà quơ quơ điện thoại di động, chỉ chỉ màn hình cho Cao Vinh xem.
Cao Vinh gật đầu, lại hỏi: "Như vậy, những gì cậu quay trước đây đều không dùng được?"
"Ừm, nhiệm vụ của bọn họ đều quay theo từng giai đoạn, tôi quay chưa xong phần đầu đã rời đi. Bọn họ liền dứt khoát quay lại." Tôn Duệ nói đến cũng có chút hưng phấn, "Tôi cứ nghĩ bọn họ thấy tôi phiền, không nghĩ tới bên sản xuất lại quay lại tìm! Tôi cũng không đưa tiền gì nha, hoàn toàn không dựa vào quan hệ, là bọn họ tự tìm tôi á."
Một vị trước kia được hắn nhét tiền mới cho tham gia: "... Chúc mừng."
"Lúc phát sóng anh phải xem đấy." Tôn Duệ vẫn chưa đi gặp mặt bên sản xuất, bây giờ đã phấn khởi mà tính toán đến lúc chương trình phát song. Cao Vinh đương nhiên là cứ "Nhất định xem, nhất định đấy." mà đáp lại hắn.
Mấy ngày kế tiếp, hai người cứ yên ổn mà cùng nhau, vô cùng có kế hoạch. Cao Vinh làm bữa sáng, Tôn Duệ ăn bữa sáng, làm xong mọi việc buổi sáng, tối đến lại cùng nhau xem mùa đầu của "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tiến độ chiếu.
Cao Vinh cảm thấy tổ sản xuất này rất đáng tin, chương trình không quá hot, cũng không chiếu ở đài truyền hình lớn, mọi bố trí đều chỉ tính ở hạng thường thường. Người tham gia mùa đầu chỉ ở hạng tầm tầm, cùng một loại diễn viên ca sĩ chưa có mấy tiếng tăm. Có thể nói, danh tiếng của Tôn Duệ quả thực không cao, yêu cầu của bên sản xuất cũng không quá khắt khe.
Mà trải qua nhiệt độ mùa đầu, sắp xếp mùa thứ hai rõ ràng là có điều chỉnh, tổ sản xuất có thể tìm minh tinh nổi tiếng hơn, nhưng đối phương vẫn cân nhắc mời Tôn Duệ, cũng coi như là rất có lương tâm.
Tuy rằng bên họ cũng có thể có ý muốn rút ngắn quan hệ với Tôn Duệ, nhưng Cao Vinh luôn cảm thấy Tôn Duệ cũng rất thích hợp với chương trình kiểu này, kết hợp cả hai lý do mới đi đến kết quả kia. Nhưng anh cũng không đem suy đoán này nói cho một Tôn Duệ đang hứng thú đầy mình.
Cao Vinh đã giúp Tôn Duệ có được vé khán giả cho lễ ra mắt bộ phim vào cuối tuần, nhưng thời gian vào cửa của nhóm đạo diễn diễn viên cùng khán giả bình thường chênh lệch không ít. Tuy rằng bọn họ ở cùng nhau, nhưng Cao Vinh vẫn ra ngoài trước, mà Tôn Duệ thì cứ yên tâm ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Vào thời điểm khó ra khó vào rạp vì phim bắt đầu công chiếu, Tôn Duệ hứng thú đến ngó qua trước khi lên máy bay đi quay show thực tế vào thứ hai tuần sau. Tốt xấu gì cũng là phim hắn đầu tư, lại còn góp mặt diễn, tuy rằng phần diễn gộp lại khả năng không tới hai phút, nhưng Tôn Duệ vẫn có chút mong đợi. Còn nam chính số hai kia, Tôn Duệ nghĩ mình có thể không cần để tâm đến phần diễn của anh ta _____ cố ý tránh không nhìn thấy, làm như bản thân không để ý.
Tôn Duệ cảm thấy bản thân dã đi ra khỏi bóng tối của việc "thất tình".
Tâm tình anh từ trước đến nay chưa bao giờ tốt hơn, dọn ra khỏi cái phòng nhỏ đã ở lại nhiều năm, phim mình quay cũng sắp công chiếu, sinh hoạt gần đây có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Cao Vinh nghĩ nơi ở cũng gần, liền không ngại xách nặng, mua một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đi về. Đồ dùng làm bếp của Tôn Duệ cũng coi là đầy đủ, thời điểm chuyển đến đã mua trọn bộ, nhưng tủ lạnh thì rỗng tuếch. Cao Vinh nhớ lúc đến cũng chưa nhìn thấy gạo, cái nồi cơm điện để kia phỏng chừng chỉ là đồ trang trí.
Lúc về đến nhà, phải chờ một lúc Tôn Duệ mới ra mở cửa, nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Cao Vinh lại kinh sợ thêm một trận.
"Anh mua nhiều thế, muốn ăn bao nhiêu vậy!?"
"Nhìn nhiều vậy thôi, yên tâm đi." Cao Vinh nghiêng người đi vào bếp, bắt đầu phân loại nguyên liệu.
Tôn Duệ ở một bên nhìn, rõ ràng là bếp nhà hắn, mà lại có chút không biết xen tay vào ở đâu.
"Sao vậy?" Cao Vinh quay đầu lại thấy Tôn Duệ đang ngốc ngốc đứng đó, cho là hắn có chuyện muốn nói với mình.
"Hả? Không có gì đâu."
"Vậy cậu cũng không cần đứng nhìn tôi như vậy..." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
"À, tôi chỉ muốn xem xem có giúp được gì không, nếu không cần, tôi vào nhà trước..." Tôn Duệ bây giờ mới ý thức được mình đứng dựa tường nãy giờ. Cao Vinh nói không cần, thì mình cứ chạy về phòng trước đi.
Cao Vinh cảm thấy kỳ quái, nhưng mà Tôn Duệ chập mạch như vầy cũng không phải ngày một ngày hai, anh quen rồi, lắc đầu một cái rồi tiếp tục phân loại.
Đợi đến khi đem hết thảy hành lý mang theo dọn xong xuôi thì đã quá nửa đêm, Cao Vinh ngồi trên giường mới ý thức được mình bận bịu cả ngày có bao nhiêu mệt mỏi. Tiểu Hoa thấy anh trở về lúc này mới chui ra từ tủ sách, nhưng vẫn một bộ dáng không dám manh động. Cao Vinh xoa xoa nó hai cái, rồi đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Thời điểm anh đi ngang qua phòng Tôn Duệ, cách vách tường truyền đến âm thanh từ video, có lẽ là show thực tế mà hắn nhắc đến lúc trước. Hai ngày nay không phải quá bận, Cao Vinh nghĩ mình xem chương trình giết thời gian cũng được. Nhắc đến, anh không quá quan tâm phương diện này, đến tên chương trình còn không biết, hôm nay hơi trễ anh cũng không tiện quấy rầy, Cao Vinh nghĩ để sáng mai hỏi lại đi.
Sáng hôm sau, hai người gần như là cùng nhau thức dậy, Cao Vinh vừa định vào rửa mặt thì cửa phòng Tôn Duệ cũng mở, cả hai cùng đi đến cửa phòng tắm. Cao Vinh không muốn Tôn Duệ đợi lâu, trực tiếp quay người tiến vào phòng bếp. (*chỗ này tớ không chắc...)
Tôn Duệ luôn cảm thấy mình ngồi ở ghế chờ ăn không thì thật không lịch sự, vì vậy cũng mò vào bếp, đứng tượng trưng trong đấy.
Cao Vinh không biết mình có nên cảm thán một chút, rằng nhà rộng đúng là có cái tốt của nó. Trong phòng bếp lòi ra thêm một vị không biết làm gì cũng không phải lo lắng, tình huống tương tự mà ở nhà cũ của anh, anh đã sớm đánh đuổi người ta ra ngoài rồi.
"Thực ra, cậu chơi điện thoại trong phòng bếp hay chơi trên ghế sô pha cũng không có gì khác nhau." Cao Vinh trực tiếp chỉ ra.
"Hic," Tôn Duệ lúng túng giải thích, "Tôi muốn xem nếu anh cần tôi giúp gì không, mà có vẻ là gì tôi cũng không giúp được..."
"Không cần đâu, cậu cứ an tâm ngồi chờ đi."
"À..." Tôn Duệ chậm rãi đi về phía ghế sô pha, vừa xem điện thoại, lại vẫn không nhịn được mà hướng mắt về phía mùi hương bay ra từ trong bếp.
Cao Vinh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, làm một chút cháo, lại xào thêm mấy món ăn kèm thôi. Anh lo Tôn Duệ ăn quen sơn hào hải vị sẽ không thích cháo hoa, mà bưng lên rồi mới biết lo lắng của mình là dư thừa. Tuy rằng Tôn Duệ có tiền, nhưng không soi mói vấn đề ăn uống, không bao lâu đã đem đồ ăn sạch sành sanh, hoàn toàn không chút miễn cưỡng.
Trong lúc giải quyết bữa sáng, anh thuận tiện hỏi luôn tên chương trình của Tôn Duệ, "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", ngược lại là một cái tên dễ hiểu, dễ nhớ. Cao Vinh lên mạng tìm một chút, phát hiện tỉ lệ người xem cũng khá khả thi. Tôn Duệ thấy anh cảm thấy hứng thú, liền rủ anh cùng mình cùng xem, nói rằng bản thân cũng chỉ xem được một phần ba.
"Được rồi, không sao đâu. Hai người cùng chen trước một cái máy tính, không khỏi quá chật đi."
"Đây cũng không có gì khó," Tôn Duệ đưa tay lên, "Anh đợi chút."
Cao Vinh nhìn Tôn Duệ chọt chọt màn hình điện thoại, tìm nửa ngày, sau đó lại xác nhận lại bằng vân tay, đột nhiên như nhận ra hắn định làm gì: "Chờ đã, cậu làm gì thế?"
"Mua TV á. Trong nhà đúng là thiếu mất cái TV." Tôn Duệ thẳng thắn nói.
"Cậu không cần đến xem hàng mẫu thực để đánh giá..."
"Tốt, mua xong rồi!" Tôn Duệ quay đầu nói, "A, anh nói gì?"
"..." Cao Vinh lắc đầu một cái, "Không có gì. Cậu mua TV, nhưng không mua gói dịch vụ thì xem thế nào?"
"Lúc đó cứ nối máy tính với TV là xem được mà." Tôn Duệ trả lời.
Túm lại chỉ mua TV về để mượn cái màn hình.
Cao Vinh quyết định không tự tìm đả kích mà hỏi đối phương tiện tay mất bao nhiêu tiền để mua màn hình.
"Cửa hàng cũng ở cùng thành phố, tầm đêm nay có thể mang đến."Tôn Duệ vui vẻ mà quơ quơ điện thoại di động, chỉ chỉ màn hình cho Cao Vinh xem.
Cao Vinh gật đầu, lại hỏi: "Như vậy, những gì cậu quay trước đây đều không dùng được?"
"Ừm, nhiệm vụ của bọn họ đều quay theo từng giai đoạn, tôi quay chưa xong phần đầu đã rời đi. Bọn họ liền dứt khoát quay lại." Tôn Duệ nói đến cũng có chút hưng phấn, "Tôi cứ nghĩ bọn họ thấy tôi phiền, không nghĩ tới bên sản xuất lại quay lại tìm! Tôi cũng không đưa tiền gì nha, hoàn toàn không dựa vào quan hệ, là bọn họ tự tìm tôi á."
Một vị trước kia được hắn nhét tiền mới cho tham gia: "... Chúc mừng."
"Lúc phát sóng anh phải xem đấy." Tôn Duệ vẫn chưa đi gặp mặt bên sản xuất, bây giờ đã phấn khởi mà tính toán đến lúc chương trình phát song. Cao Vinh đương nhiên là cứ "Nhất định xem, nhất định đấy." mà đáp lại hắn.
Mấy ngày kế tiếp, hai người cứ yên ổn mà cùng nhau, vô cùng có kế hoạch. Cao Vinh làm bữa sáng, Tôn Duệ ăn bữa sáng, làm xong mọi việc buổi sáng, tối đến lại cùng nhau xem mùa đầu của "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tiến độ chiếu.
Cao Vinh cảm thấy tổ sản xuất này rất đáng tin, chương trình không quá hot, cũng không chiếu ở đài truyền hình lớn, mọi bố trí đều chỉ tính ở hạng thường thường. Người tham gia mùa đầu chỉ ở hạng tầm tầm, cùng một loại diễn viên ca sĩ chưa có mấy tiếng tăm. Có thể nói, danh tiếng của Tôn Duệ quả thực không cao, yêu cầu của bên sản xuất cũng không quá khắt khe.
Mà trải qua nhiệt độ mùa đầu, sắp xếp mùa thứ hai rõ ràng là có điều chỉnh, tổ sản xuất có thể tìm minh tinh nổi tiếng hơn, nhưng đối phương vẫn cân nhắc mời Tôn Duệ, cũng coi như là rất có lương tâm.
Tuy rằng bên họ cũng có thể có ý muốn rút ngắn quan hệ với Tôn Duệ, nhưng Cao Vinh luôn cảm thấy Tôn Duệ cũng rất thích hợp với chương trình kiểu này, kết hợp cả hai lý do mới đi đến kết quả kia. Nhưng anh cũng không đem suy đoán này nói cho một Tôn Duệ đang hứng thú đầy mình.
Cao Vinh đã giúp Tôn Duệ có được vé khán giả cho lễ ra mắt bộ phim vào cuối tuần, nhưng thời gian vào cửa của nhóm đạo diễn diễn viên cùng khán giả bình thường chênh lệch không ít. Tuy rằng bọn họ ở cùng nhau, nhưng Cao Vinh vẫn ra ngoài trước, mà Tôn Duệ thì cứ yên tâm ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Vào thời điểm khó ra khó vào rạp vì phim bắt đầu công chiếu, Tôn Duệ hứng thú đến ngó qua trước khi lên máy bay đi quay show thực tế vào thứ hai tuần sau. Tốt xấu gì cũng là phim hắn đầu tư, lại còn góp mặt diễn, tuy rằng phần diễn gộp lại khả năng không tới hai phút, nhưng Tôn Duệ vẫn có chút mong đợi. Còn nam chính số hai kia, Tôn Duệ nghĩ mình có thể không cần để tâm đến phần diễn của anh ta _____ cố ý tránh không nhìn thấy, làm như bản thân không để ý.
Tôn Duệ cảm thấy bản thân dã đi ra khỏi bóng tối của việc "thất tình".