Chánh Tại Thải Thảo nói xong câu đó, không khí liền trở nên im phăng phắc.
[Ta có thương sao]: Ta, không phải là ta nhìn lầm đó chứ?
Trên màn hình là hình ảnh Ta có tiền sao đang ngửa mặt lên trời, rất tỉnh táo.
[Ta có tiền sao]: Xem ra là Tiểu Thảo thay lòng đổi dạ, mỗ mỗ thật đáng thương.
[Bão bão]: Ôi chao, các ngươi đang nói gì vậy? Cái gì mà thay lòng đổi dạ? Tiểu Thảo tối hôm qua nhận được áo choàng gì?
[Diêu diêu]: Bão bão, là áo choàng… Haizz…
Hình ảnh U u thiên bất lão trên màn hình, đứng yên bất động.
“Tiểu Thảo, sao lại thế này?” Mở kênh chat riêng, liền nhìn thấy tin nhắn của U u thiên bất lão.
Tình huống này, trả lời quả thực là không tốt cho lắm.
“U u tỷ,” Ngũ Thi Lâm vừa nghĩ vừa tiếp tục lạch cạch bàn phím “Quả thật, lần này ta trở lại trò chơi, là vì huynh ấy.”
“Huynh ấy? Lâm Uyên Ngư Nhi? Vì cái gì?”
“Ách, U u tỷ, đừng hỏi nữa được không? Chuyện này, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Được rồi, ngươi cứ từ từ xử lý.”
Mà trên màn hình game, Ngàn Khuynh Nhi đã nói rất nhiều.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Chánh Tại Thải Thảo, ngươi nói cái gì buồn cười vậy?
Càng chạy ra xa khỏi, nữ nhân này càng tiến lại gần.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Chánh Tại Thải Thảo?
Rồi hình ảnh Chánh Tại Thảo Thảo từ từ đi đến, mặt đối mặt với Ngàn Khuynh Nhi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tuy rằng bình thường ta rất thích nói đùa.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nhưng mà…
[Chánh Tại Thải Thảo]: Lần này thì không phải.
Ngàn Khuynh Nhi chẳng nói chẳng rằng, quay thẳng người sang hướng khác, đối mặt với Lâm Uyên Ngư Nhi, không nói gì nữa.
Chuyển sang cửa sổ bên Lâm Uyên Ngư Nhi.
Quả nhiên…
Kênh tán gẫu riêng tư:
[Ngàn Khuynh Nhi]: Lâm Uyên, nàng ta nói có phải sự thật không?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Lâm Uyên?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Phải hay không, Lâm Uyên?
Tốt nhất là nên trả lời nàng thôi.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Phải.
Đang chuẩn bị nói thêm vài câu nữa, Ngũ Thi Lâm phát hiện tín hiệu tin nhắn bạn bè đã nhấp nháy từ bao giờ.
Đầu tiên là Dương Chi.
“Ngũ Thi Lâm! Tối hôm qua ngươi làm sao thế? Không đăng nhập vào game, điện thoại cũng tắt máy, ngươi có chuyện gì vậy? Nhanh giải thích đi, ngươi với Chánh Tại Thải Thảo có quan hệ như thế nào?”
Tiếp đến là Lam Phong Hiểu Nguyệt.
“Ngươi đang ở đâu? Ta muốn nói chuyện với ngươi”
Tình huống này đối với Ngũ Thi Lâm mà nói, chỉ có thể diễn tả bằng một chữ: Loạn!
Trả lời tin nhắn cho Dương Chi trước.
Tại hiện trường, Bão Bão, Diêu Diêu, Ta có thương sao và Ta có tiền sao đang một bụng đoán mò; Tuyệt sắc hồng nhan ngồi dưới đất nhìn bọn họ; U u thiên bất lão quay lưng về phía bọn họ, không biết đang nhìn cái gì; Lâm Uyên Ngư Nhi, Chánh Tại Thải Thảo cùng với Ngàn Khuynh Nhi đang đứng thành một hình tam giác.
Hình tam giác a…
Đúng là không may, Ngũ Thi Lâm chỉ chăm chú gõ câu trả lời, giải thích cho Dương Chi, bất ngờ trên màn hình hiện thông báo: Xin vui lòng đăng nhập lại.
Nhìn đến câu này, Ngũ Thi Lâm theo thói quen nhìn về góc dưới cùng bên phải bàn máy tính.
Quả nhiên…
Dây cắm mạng bị tuột.
“Ha ha ha, ngại quá, các đồng chí, là ta không cẩn thận” Hoàng Kỳ đối mặt với ba cặp mắt phẫn nộ đang nhìn mình, lập tức giơ lên hai tay “Ta bây giờ sẽ cắm nó lại mà, ngay bây giờ!”
Chỉ một chút sau đó, lại có thể lên mạng.
Chỉ là, khi nhìn đến biểu tượng ‘Mộng nhiễu tam giới’, Ngũ Thi Lâm không có ý định tiếp tục đăng nhập.
Trường hợp này, nàng không có cách xử lý.
Cắt đứt quan hệ cũng tốt, đỡ phải giải thích hết chỗ này đến chỗ khác.
Vẫn nên hỏi ý kiến Dương Chi, xem nàng ấy nghĩ thế nào.
Cầm lấy cái điện thoại hôm qua sạc nên tắt máy, khởi động máy, bấm dãy số quen thuộc.
“Tiểu Chi?”
“Ngũ Thi Lâm, giải thích.”
Bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, “Không có việc gì đâu, tối hôm qua ta sạc điện thoại nên tắt máy.”
“Ha ha, ngươi biết là cái ta muốn ngươi giải thích không phải điều này mà.”
“Chánh Tại Thải Thảo là bằng hữu của ta, ta nhờ nàng ấy đến giúp ta cắt đứt với Ngàn Khuynh Nhi.” Thanh âm nàng nhỏ dần xuống, vô cùng lo lắng.
“Ngươi dùng đến phương pháp này ư?” Thanh âm gào thét trong điện thoại “Ngươi đúng là ngu ngốc!”
Cầm điện thoại ra xa tai mình một chút, chờ nàng gào thét xong, Ngũ Thi Lâm tiếp tục nói: “Đúng đúng đúng, là ta ngu ngốc!”.
“Tiểu Lâm, mau nói cho Ngàn Khuynh Nhi biết giới tính của ngươi đi.”
“Vì sao? Ta thấy không cần thiết.”
“Ngươi không nói thì ta sẽ nói cho nàng ấy biết, càng sớm càng không phát sinh nhiều chuyện.”
“Nhưng mà…”
“Thế nào? Ngươi nói hay để ta đi nói?”
Suy nghĩ một lúc, Ngũ Thi Lâm hạ quyết tâm: “Ta nói ta nói. Nếu mà nàng đem bí mật này nói ra ngoài, ta sẽ tìm ngươi tính sổ, ‘tuyết cao’”.
“Tuỳ ngươi” ngừng trong chốc lát, Dương Chi nói tiếp “Thật là… Mau cúp điện thoại đi, ngươi không tiếc tiền điện thoại a…”
Chỉ là, những lời này, làm thế nào nàng nói với Ngàn Khuynh Nhi được đây?
Nếu có thể, nàng thật sự không muốn bất kì ai biết thân phận ‘nhân yêu’ của nàng.
Hơn nữa, Ngàn Khuynh Nhi sẽ tin sao?
Lại click vào biểu tượng, Ngũ Thi Lâm đăng nhập vào tài khoản Lâm Uyên Ngư Nhi.
Mở danh sách bạn tốt, nàng thở dài, ‘Thêm bạn’ Ngàn Khuynh Nhi.
“Khuynh Nhi, chúng ta nói chuyện một lát.”