Lo lắng, Ngũ Thi Lâm quyết định hoàn thành nhiệm vụ tổ đội bên này trước. Theo kinh nghiệm bản thân, nhiệm vụ tổ đội có thể chỉ cần 20 phút là hoàn thành, mà nhiệm vụ cá nhân chỉ cần khoảng 10 phút. Hoặc nàng cũng có thể tranh thủ lúc nhiệm vụ tổ đội rảnh rỗi để làm nhiệm vụ cá nhân.
Đi vào cửa tây Khiêm thành, Chi Thảo Đinh Lan cùng Nữ thần mỉm cười đã đứng sẵn ở đó.
Chi Thảo Đinh Lan vừa nhìn thấy nàng đến, đã gửi tới yêu cầu ‘ôm’.
Chọn ‘nhận’, Chi Thảo Đinh Lan ngay lập tức ở trong lòng Lâm Uyên Ngư Nhi.
[Nữ thần mỉm cười]: Oh! Đinh Lan, ngươi không sợ lão công ghen sao?
Chỉ thấy bóng dáng thượng hồng vẫn ôm chặt hắc y độc hành hiệp, còn hơi hơi quay đầu về phía Nữ thần mỉm cười.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Không sao đâu, lão công không có ở đây, đúng là thiên thời địa lợi.
Lâm Uyên Ngư Nhi mặc kệ nàng, vẫn đứng im.
Chỉ một lát sau, đèn báo tin nhắn của Lâm Uyên Ngư Nhi lại sáng, mở ra, là Ngàn Khuynh Nhi.
“Không phải ngươi nói muốn kết hôn với Chánh Tại Thải Thảo sao? Sao bây giờ lại ôm Chi Thảo Đinh Lan như vậy?”
Không ngờ tới vấn đề này, Lâm Uyên Ngư Nhi tắt cửa sổ tin nhắn đi, giả vờ không nhìn thấy.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Ngàn Khuynh Nhi, ngươi đến rồi à?
Mà động tác ‘ôm’ cũng đã kết thúc.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Uhm.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Sao Lam Phong Hiểu Nguyệt còn chưa thấy đến?
Lúc đó, Ngàn Khuynh Nhi cũng gửi yêu cầu ‘ôm’ tới Lâm Uyên Ngư Nhi.
Cự tuyệt.
Không thể để nàng ta có thêm lý do để hiểu lầm được.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Không rõ nữa, bình thường hắn rất đúng giờ a.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ngươi gửi tin nhắn riêng cho hắn đi, chúng ta chờ ở bên cạnh.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Được.
Nhìn chằm chằm hình ảnh ‘linh xa nữ’ trên màn hình, Hoàng Lam đang điều khiển Lam Phong Hiểu Nguyệt chợt nhìn thấy bóng dáng của nàng, ngừng lại.
Kênh lân cận.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thải Thảo.
Nhưng mà, hình ảnh ‘linh xa nữ’ vẫn không hề nhúc nhích.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thải Thảo? Có ở đấy không?
Vẫn không thấy hồi âm.
Chẳng lẽ nàng đang treo máy?
Mở box nhiệm vụ ra, đương nhiên là nhìn thấy trong tổ đội có một cái tên – Lâm Uyên Ngư Nhi.
Lần trước nghe Dương Chi nói Lâm Uyên Ngư Nhi không có nhiều ‘bạn tốt’, nàng ấy đã giới thiệu Lam Phong Hiểu Nguyệt cho Lâm Uyên Ngư Nhi.
Nhưng mà, hắn và Lâm Uyên Ngư Nhi vẫn cứ là người xa lạ với nhau, cho đến bây giờ cũng chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Trừ một lần, hắn đã gửi tin nhắn muốn tìm Lâm Uyên Ngư Nhi hỏi chuyện về Chánh Tại Thải Thảo nhưng mà không thấy hồi âm.
“Sư huynh, sao còn chưa đến? Chỉ thiếu một mình ngươi a!”
Lao xao bàn phím, trả lời Dương Chi “Ta đến đây.”
Lại nhìn sang bóng dáng cô độc của Chánh Tại Thải Thảo, Hoàng Lam mở túi vật phẩm, chuẩn bị dùng ‘độn phù’ đi đến cửa tây ‘Khiêm thành’.
[Chánh Tại Thải Thảo]: ??
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hoá ra huynh ở đây.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Không đi làm nhiệm vụ sao?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nhiệm vụ của muội là gì?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nhiệm vụ cá nhân. Huynh nhanh lên đi, bọn họ đều rất sốt ruột rồi.
Sốt ruột? Bọn họ?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ai?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hội Lâm Uyên.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Được, ta đi, đi làm nhiệm vụ.
Chỉ thấy câu nói kia hiện trên đầu Chánh Tại Thải Thảo chưa được bao đâu, Chánh Tại Thải Thảo đã không thấy đâu nữa.
Mở túi vật phẩm, tiếp tục chọn ‘độn phù’.
Hoá ra, lúc trước nàng không để ý đến ta, là vì, nàng đang bận nói chuyện cùng Lâm Uyên Ngư Nhi.
Kênh lân cận.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Hắn đang đến.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Uhm.
[Nữ thần mỉm cười]: Bây giờ tha hồ trêu đùa hắn.
“Lâm Uyên, rốt cục thì ngươi với Chi Thảo Đinh Lan có quan hệ gì?”
Nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình Ngũ Thi Lâm trở nên chán nản.
Là quan hệ gì ngươi cũng muốn quản sao?
Lao xao bàn phím, Ngũ Thi Lâm rất muốn chửi mắng Ngàn Khuynh Nhi để tẩy não nàng ta, nhưng rồi nghĩ lại nên cố gắng nhẫn nhịn.
“Khuynh Nhi, chúng ta không nói tới chuyện đó nữa được không? Ta và các ngươi, đều là bằng hữu.”
[Chi Thảo Đinh Lan]: Hắn tới rồi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Các vị, thật xin lỗi. Ta có chút việc nên đến trễ.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Để xem lần sau ngươi còn dám trách ta chậm trễ nữa không.
[Nữ thần mỉm cười]: Ha ha, Chi Chi, nếu lần sau chúng ta cùng tổ đội với Lam Phong Hiểu Nguyệt thì có thể đến muộn vô tư. Tấm gương của chúng ta a!
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: (icon dở khóc dở cười) Được lắm, bây giờ chúng ta ‘tổ đội’ thôi.
‘Tổ đội’ xong, vài người liền bước tới cửa thành.
[Truyền tống nhân]: Tây Giao đang hỗn loạn a, các ngươi đi đến đó làm gì?
Lam Phong Hiểu Nguyệt là đội trưởng, vì thế, đương nhiên hắn sẽ là người nói chuyện.
Mà lời hắn nói ra cũng đều là hệ thống trước đây đã sắp xếp.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Gần đây ta nghe nói Tây Giao không yên ổn, ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống hàng ngày của người dân, chúng ta nhận được mệnh lệnh, đi đến Tây Giao điều tra sự việc. Mong đại huynh cho chúng ta qua cửa.
[Truyền tống nhân]: Cho các ngươi đi qua cũng không sao. Chỉ là ta không rõ khả năng võ nghệ của các ngươi thế nào, nếu mà các ngươi bỏ mạng tại Tây Giao, chỉ sợ ta cũng khó tránh được trách nhiệm. Các ngươi trước tiên cứ tìm Hướng thái gia chờ lệnh đi.
Sau đó, trên màn hình xuất hiện hai lựa chọn: A. Đi một chuyến, đến chỗ Hướng thái gia lấy tín vật; B. Yêu cầu gì chứ? Lao qua cho nhanh.
Mọi người đã lựa chọn tương đối nhiều, bọn họ đã lựa chọn cách thức xong.
Sợ rằng chọn A sẽ tốn thời gian nhiều B, Ngũ Thi Lâm chọn B.
Vừa lựa chọn xong, màn hình liền chuyển sang hình thức chiến đấu.
Cũng bởi vì, bọn hắn có bốn người, ít nhất cũng đã có 2 người chọn B.
Truyền tống nhân cũng không khó đánh, Ngũ Thi Lâm chọn cho Lâm Uyên Ngư Nhi đánh tự động rồi chuyển màn hình.
Chánh Tại Thải Thảo đang đứng bên cạnh ‘trạm dịch’, rất gần với Lam phủ.
Đi vào Lam phủ, gõ cửa, Quản gia NPC nghe được là nàng đến chữa bệnh cho nhị thiếu phu nhân liền mời nàng vào.
Bởi vì có quản gia dẫn đường, mà nàng điều khiển được nhân vật đi theo quản gia, Ngũ Thi Lâm sẽ không phải làm gì, tiếp tục đổi màn hình.
Bên Lâm Uyên Ngư Nhi, Ngàn Khuynh Nhi đang thêm máu cho Lâm Uyên Ngư Nhi.
Ngũ Thi Lâm nhìn cột máu của mình full, lại thấy cột máu của Chi Thảo Đinh Lan còn chưa đến một nửa, mày không khỏi nhíu lại.
Lam Phong Hiểu Nguyệt là thầy thuốc, đáng nhẽ cũng nên thêm máu, thêm trạng thái cho mọi người.
Nhưng mà, vì nắm chắc thời gian, lại biết trong đội còn có một thầy thuốc nữa là Ngàn Khuynh Nhi, nên Lam Phong Hiểu Nguyệt đương nhiên quay sang công kích địch, góp phần tăng công cho đội ngũ.
[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Khuynh Nhi, không cần thêm máu cho ta nữa, thêm cho Tiểu Chi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ok.
Nhưng mà một lúc sau, Ngàn Khuynh Nhi vẫn không thêm máu cho Chi Thảo Đinh Lan, mà lại thêm đầy máu cho Nữ thần mỉm cười.
[Nữ thần mỉm cười]: ORZ, Khuynh Nhi muội muội, ngươi thêm máu sai người rồi.
[Chi Thảo Đinh Lan]: …
[Ngàn Khuynh Nhi]: …
Hệ thống: Chi Thảo Đinh Lan sử dụng ‘ngư nhục’, HP tăng 1000.
Hình như Chi Thảo Đinh Lan hôm nay không may mắn, BOSS luôn đánh trúng nàng.
Cột máu của nàng…
Một chiêu nữa, cột máu của Chi Thảo Đinh Lan vẫn chưa được một nửa.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngại quá, ta lại bấm sai rồi!
Nàng ta vừa nói xong câu đó, bỗng hồng quang loé lên trên người Ngàn Khuynh Nhi, cột máu trên người của nàng ta lại đầy ắp.
[Chi Thảo Đinh Lan]: …
Hệ thống: Lam Phong Hiểu Nguyệt để Chi Thảo Đinh Lan sử dụng thuật ‘thôi nã’, HP tăng 2000.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: BOSS này đánh cũng không khó lắm. Ngàn Khuynh Nhi, ngươi tới công kích, để ta thêm máu cho mọi người cho.
“Tiểu Lâm, có phải Ngàn Khuynh Nhi thù ta không? Ai mà không nhìn ra là nàng ta cố ý chứ? Ta bây giờ cảm thấy vô cùng bực mình a ~ hỗn đản, Tiểu Lâm, ngươi mau đá nó đi. Àh không, trước lừa sau chém, hỗn đản!”
Nhìn tin nhắn riêng này, lại nhìn nữ nhân hồ điệp trên màn hình, đầu óc Ngũ Thi Lâm dần dần trở nên đen tối.
Cùng tổ đội với nàng ta, các nàng đúng là bất hạnh!