Hoàng Lam nhìn hai hình ảnh trên máy tính, tương đối lạ lẫm.
Mãi lâu sau, anh cầm di động, bấm số của Dương Chi.
Ngay lập tức trong điện thoại vang lên giọng nói của Dương Chi.
“Sư huynh, tìm em có việc gì thế?” Giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
“Tiểu Chi, số điện thoại của bạn em là bao nhiêu?” Nói thẳng luôn vào vấn đề chính.
“A?” Dừng lại một chút “Anh biết rất nhiều bạn em, người anh hỏi là người nào thế?”
“Ngũ Thi Lâm.”
“Tiểu Lâm?” Đột nhiên, chất giọng Dương Chi trở nên vô cùng gian ác, âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ “Sư huynh a, anh hỏi Tiểu Lâm có việc gì a? Có cần nhờ em chuyển lời không?”
Hoàng Lam chưa kịp trả lời thì Dương Chi lại nhanh nhảu nói tiếp “Ai nha! Em ngốc quá đi, anh hỏi em số điện thoại của nàng ấy, sao còn cần nhờ em chuyển lời chứ? Nào nào nào, sư huynh, trả lời đi, anh tìm Tiểu Lâm làm gì thế?”
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Hoàng Lam trả lời, Dương Chi chán nản “Được rồi, số điện thoại của Tiểu Lâm là…”
Đọc một dãy số xong, Dương Chi không hề giảm bớt trí tò mò, tiếp tục tra hỏi: “Sư huynh a, anh tìm Tiểu Lâm làm gì vậy? Em hứa sẽ không nói cho ai biết đâu.”
“Anh cầm nhầm USB.”
“A?” Giọng nàng lại trở nên rất hưng phấn “Anh và nó gặp nhau lúc nào thế? Lúc nào thế?”
Hoàng Lam cau mày trả lời: “Ta ngày mai đi chơi bên chỗ các ngươi, tiện thể mang USB đổi lại.”
“Lấy nhầm từ lúc nào?… Được rồi, sư huynh, anh có cần em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh không?”
Suy nghĩ một lúc, tay nắm chặt điện thoại “Không cần, không phải là anh đi du lịch.”
“Này, sư huynh, anh bận việc như vậy, hay là để em giúp anh đổi lại USB cho? Dù sao em cũng muốn đến gặp Uông Dương, tiện thể mang giúp USB cho anh…” Giọng nói của nàng, hình như có chút…
Giọng nói của Hoàng Lam trở nên vui vẻ: “Tiểu Chi nhiệt tình quá…”
“Không dám không dám! Em đâu có nhiệt tình, ai đó mới nhiệt…”
“Anh nghĩ chắc Uông Dương rất chờ mong vẻ nhiệt tình của em đó”
“A? Sư huynh, anh đang nói cái gì thế? Đúng rồi, mẹ em gọi em, em cúp máy đã. Hôm nào lại buôn với sư huynh sau. Bye bye!”
Tắt máy, Hoàng Lam nhìn tấm ảnh chụp trong USB, nhìn sang icon tắt USB
Sau đó chuyển cửa sổ, nhìn sang blog mà một năm trước anh đã vô tình ghé qua, chọn biểu tượng ‘x’, tắt đi.
Suy nghĩ một chút rồi quyết định thay quần áo.
Ngồi trong quán trà sữa, Ngũ Thi Lâm chờ Dương Chi đến.
Nhớ lại giọng nói vô cùng hưng phấn của Dương Chi trong điện thoại, lại còn ra vẻ thần thần bí bí lắm…
Sẽ không cảm thấy quá shock đấy chứ?
Nhìn người người đi lại qua ô kính cửa sổ, Ngũ Thi Lâm bỗng nhiên lại nghĩ đến những lời nói mà Ngàn Khuynh Nhi nói với nàng 2 ngày trước.
Sau lần đó, Ngàn Khuynh Nhi cũng không tìm nàng nữa.
Nàng ta nói những lời này… Là có mục đích gì nhỉ?
Làm cho Chánh Tại Thải Thảo đau lòng vì nàng ta, rồi chủ động buông tha cho Lâm Uyên Ngư Nhi?
Gõ gõ nhẹ lên trán, quên đi, sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Biết đâu Ngàn Khuynh Nhi thật sự là chỉ muốn tìm một người nghe nàng ta tâm sự thôi thì sao.
Nghĩ lại lúc Ngàn Khuynh Nhi tìm nàng nói chuyện, Ngũ Thi Lâm không thể không nhớ tới hành động của Ngàn Khuynh Nhi mang một vạn lượng ra cưỡng chế nàng xem trang bị của nàng ta.
Nàng còn tưởng là nàng ta nhìn thấy tài khoản bên máy tính của Ngũ Thi Lang kia của nàng đang bán đồ…
Thế nên Ngàn Khuynh Nhi biết nàng trở nên nghèo nàn, cố ý đến chọc giận nàng?
Được rồi, không nghĩ lung tung nữa.
Chỉ là…
Sao đã ngồi ở đây chờ đến nửa tiếng rồi mà nha đầu Dương Chi kia còn chưa thấy đến…
Nàng chỉ có thể ngồi trong quán suy nghĩ lung tung hết chuyện này đến chuyện khác, làm cho trí tưởng tượng phát huy không ngừng. Đột nhiên, Ngũ Thi Lâm nhún vai.
Bạn bè đều có linh cảm, một thanh âm vang lên sau lưng Ngũ Thi Lâm.
“Ai! Suy nghĩ chuyện gì vậy? Trông người thần cả ra rồi kìa!”
Nhìn sang Dương Chi đang ngồi xuống, Ngũ Thi Lâm tức giận nói: “Nghĩ đến ngươi đó!”
Giơ hai tay lên đầu, Dương Chi nhìn Ngũ Thi Lâm với ánh mắt hìh viên đạn “Ta được vinh…”
Chữ hạnh còn chưa kịp nói ra đã bị Ngũ Thi Lâm chặn lời.
“Suy nghĩ xem ngươi có phải lại đang phân vân xem không biết nên mặc cái gì ra đường không.”
“Tiểu Lâm, ngươi” Dương Chi lườm Ngũ Thi Lâm “Được rồi, bé ngoan mau nhận lỗi đi, gia gia sẽ gọi mấy món bé ngoan thích ăn cho.”
“Tiểu Chi, ngươi gọi điện cho ta có việc gì vậy?” Lúc đó, nàng đang cùng mấy người trong bang tổ đội luyện cấp! Bỗng bị ai đó gọi điện thoại lôi nàng ra đây.
“Chuyện đó…” Ăn một chút rồi nói tiếp “Ta là vì muốn cứu vớt hồn phách của một tiểu mỹ nữ bị máy tính quyến rũ, vì ta không muốn cả đời này nàng chỉ sống cùng với cái máy tính, Chi gia hi sinh giấc ngủ trưa vô cùng quý giá để dẫn ngươi đi dạo phố đó!”
Ngũ Thi Lâm không nói được gì.
Còn nhớ năm ngoái, người nào đó ôm chặt cái máy tính thét lớn máy tính là lão công của ta, cả đời sẽ không rời xa.
“Được rồi, ta gần đây đã đưa mật khẩu tài khoản của ta cho Tiểu Lang, để nó thuận tiện buôn bán.” Nhìn khuôn mặt đối diện nàng đang toe toét cười, Ngũ Thi Lâm không nhịn được hỏi “Rốt cục thì ngươi có chuyện gì vui? Hôm nay ngươi đã cười nhiều hơn mức bình thường rồi.”
“Chuyện đó, Tiểu Lâm a” Đặt cốc xuống bang, hai mắt Dương Chi chớp chớp nhìn Ngũ Thi Lâm “Có phải ngươi rất thân với Hoàng Lam sư huynh không?”
“Rất thân? Ta mới chỉ gặp anh ấy 2 lần thôi, còn chưa được nói là thân.”
“Hai lần?!?” Nhìn sang ánh mắt hình viên đạn của Ngũ Thi Lâm đang chiếu sang mình, Dương Chi đành phải hạ thấp giọng “Được rồi, vậy ngươi mau giải thích đi, ngươi với sư huynh lấy nhầm USB từ lúc nào?”
“Lấy nhầm?” Ngũ Thi Lâm tròn mắt “Lâu rồi ta chưa dùng đến USB.”
“Là thế này, sáng nay, sư huynh dùng điện thoại kéo ta rời khỏi chu công, nói với chi gia ta, ngươi và anh ấy lấy nhầm USB, ngày mai anh ấy có việc đi qua đây, tiện thể mang USB đổi lại với ngươi, ta đã lơ đễnh cho anh ấy số điện thoại của ngươi rồi.”
“Nga,” Không tập trung lắm “Để ta về xem lại. Nhưng mà, chắc là lấy nhầm rồi…”
Dừng một chú, Ngũ Thi Lâm tiếp tục nói: “Ngươi cùng Hoàng Lam sư huynh có phải… Sao đến cả hình dán trên USB đều giống nhau? USB của ta là do ngươi dán hình lên mà.” Sẽ không nhầm lẫn được.
“Không hiểu, ta cũng không biết vì sao. Uông Dương nói hình dán trên USB của hoàng Lam là do em gái anh ấy dán lên.”
Thấy Ngũ Thi Lâm không nói gì nữa, Dương Chi tiếp tục tấn công: “Thật không ngờ a, ngươi với Hoàng Lam sư huynh đúng là hữu duyên, đến cả USB cũng giống nhau như đúc.”
“Biết làm thế nào được”, đặt cốc trà sữa xuống, Ngũ Thi Lâm vỗ vỗ hai má, ánh mắt ôn nhu nhìn Dương Chi “Bị nhiều người yêu mến quá cũng khổ.”
“Đúng là đứt dây thần kinh xấu hổ” khinh bỉ nhìn dáng vẻ mơ mộng của kẻ nào đó “Mặt dày mặt dày mặt dày, nếu nói là ngươi thầm mến Hoàng Lam sư huynh thì còn tin được. Nhanh giải thích mau, các ngươi lấy nhầm USB từ khi nào!”
“Hôm trước ta sang nhà bà ngoại, một lần lên xe bus thì gặp” Cầm lấy túi xách, Ngũ Thi Lâm đứng lên “Chẳng phải ngươi bảo là đi dạo phố sao? Mau đi thôi, Chi đại gia.”