Ngũ Thi Lâm nhìn về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lam.
Không ngờ rằng ánh mắt Hoàng Lam cũng đang nhìn chằm chằm nàng, Ngũ Thi Lâm bỗng dưng thấy mất tự nhiên.
Cuống quít quay đi, tránh ánh mắt của Hoàng Lam, Ngũ Thi Lâm tập trung bắt bản thân nhìn thẳng phía trước, tuy rằng phía trước của nàng vẫn là Hoàng Lam.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Hoàng Lam trả lời, Ngũ Thi Lâm cảm thấy hơi ngại “Hoàng Lam sư huynh?”
Hoàng Lam cười nhẹ: “Em dẫn anh đi đâu thì anh theo đó.”
Toát mồ hôi -_-!
Tại sao nàng lại thấy mấy lời này mang ý nghĩa khác nhỉ?
“Để em nghĩ em ở khu này có chỗ nào đẹp không” dừng một chút, Ngũ Thi Lâm lập tức cầm USB đưa cho Hoàng Lam “Tí nữa thì quên, Hoàng Lam sư huynh, USB.”
Khoảng cách giữa hai người lúc trước còn cách nhau hơn một thước, Hoàng Lam bước thêm một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại rất nhiều. (Mog: 1 thước = 1/3m = 33.33cm)
Hoàng Lam nhận USB.
Từ xa nhìn lại, bàn tay hai người chạm vào nhau trong chốc lát, rất giống tay trong tay.
Nhận USB, chính là bước thêm một bước nhỏ, Hoàng Lam chuyển từ đối diện sang đứng bên cạnh Ngũ Thi Lâm, nói tiếp “Nhà Thi Lâm ở gần đây à?”
“Đi tiếp một đoạn nữa là đến” Ngũ Thi Lâm nhìn Hoàng Lam, nghĩ ngợi một chút, quyết định nói “Hoàng Lam sư huynh, hay là em nhờ Tiểu Chi làm hướng dẫn viên du lịch nhé. Ở vùng này, Tiểu Chi thành thạo hơn em!”
“Không cần đâu” Hoàng Lam ngăn cản Ngũ Thi Lâm “Anh tí nữa phải đi, sợ cô ấy mất công đến.” Khó gánh được hậu quả.
Vì thế, họ bắt đầu đi dạo phố.
Không khí có chút ngượng ngập, Ngũ Thi Lâm không biết nói chuyện gì; mà Hoàng Lam cũng chưa nói gì cả.
Đi được một đoạn, Hoàng Lam cất tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng “Hóa ra em là bạn học của Tiểu Minh.”
“Uhm, đúng rồi” Ngũ Thi Lâm trả lời.
Kể ra Tô Minh tên là Tô Cường thì tốt rồi.
Tiểu Cường, rất đa nghĩa nha!
“Em trai em có khỏe không?” Hoàng Lam lại cất tiếng.
Ngũ Thi Lâm lập tức ngẩn mặt lên, quay sang bên cạnh “Nó vẫn tốt lắm” Sau đó nghi ngờ hỏi Hoàng Lam “Anh biết em trai em?”
Đồng chi Tiểu Lang quen biết anh chàng ít nói này từ bao giờ thế nhỉ?
Hoàng Lam vừa đi vừa quay sang Ngũ Thi Lâm, hơi cúi đầu xuống “Anh nhớ có lần Tiểu Chi kể, em trai em chính là Lâm Uyên Ngư Nhi. Hôm qua nó…”
“Không sao đâu, không sao đâu” Ngũ Thi Lâm quay đầu. nhìn phía trước “Sáng nay tâm trạng nó đã tốt lên rồi. Lúc nó ra ngoài nhìn tâm trạng thấy rất tốt.”
“Hả?”
“Chuyện kia… Hoàng Lam sư huynh” Ngũ Thi Lâm bắt đầu hỏi “Hôm qua có xảy ra chuyện gì à?”
Chuyện đã đến nước này, nàng bỗng nhiên thấy tim đập thình thịch.
“Thì giống như em bảo” Hoàng Lam chậm rãi nói “Không có chuyện gì đâu. Cho dù có chuyện gì thì chỉ cần một hai ngày là có thể giải quyết được thôi.”
Trước đây nếu xảy ra chuyện này, anh cũng sẽ nghĩ ngay là bị hack nick bình thường, nhưng mà…
“A Lam, ta tái xuất giang hồ!” Một người hưng phấn nhảy đến trước mặt anh.
“…”
“Không ngờ tới a, chiều nay ta làm một thử nghiệm nho nhỏ, liền vớ được hai tài khoản có rất nhiều trang bị đáng giá a!” Giọng nói vẫn rất hưng phấn.
“…”
“Hắc hắc, biết không? Một tài khoản ở server Ngũ Nguyệt, một tài khoản ở server Thất Nguyệt, một nhân vật nam, một nhân vật nữ… Chuyện này bí mật nha… A Lam, sao ngươi không hỏi tiểu thúc thúc ta định làm thế nào?”
Đành phải quay sang hắn hỏi “Ngươi định làm thế nào?”
“Ta mượn tài khoản của hai người kia, nhưng mà bọn họ đã vội vàng lấy lại, phải biết dùng mật bảo chứ, chắc là bọn họ thích được trần truồng. Năm ngày sau ta sẽ mang đồ cho bọn họ…” Líu lo nói tràng giang đại hải một lúc, người đó uống một ngụm nước “Làm một lần như vậy để tạo phúc cho tất cả mọi người đã lâu không có chuyện để ồn ào một trận…”
“…”
“Ta vẫn chưa nói xong, không ngờ tới a, tên tiểu tử Lâm Uyên Ngư Nhi lại có tài khoản nữ ở server Thất Nguyệt… Đúng là muốn đi lừa đảo…”
“…”
Nghĩ đến đây, Hoàng Lam bất giác lắc đầu.
Ngũ Thi Lâm nhìn thấy hành động này của Hoàng Lam nhưng cũng không hỏi vì sao.
Hai người tiếp tục đi tiếp.
“Anh thấy rất lạ” Hoàng Lam tiếp tục dò la “Tiểu Chi gọi em là ‘Tiểu Lâm’, cũng gọi em trai em là ‘Tiểu Lâm’. Nếu mà nói chuyện cùng lúc với cả em và em trai em, thì không biết ai sẽ là người trả lời…”
Hoàng Lam còn chưa nói xong thì di động của Ngũ Thi Lâm đổ chuông.
Nhìn màn hình di động, Ngũ Thi Lâm gật gật đầu nhìn Hoàng Lam “Ngại quá, em nghe điện thoại đã.”
Dương Chi gọi tới.
“Cô bé, một mình lạc lõng sao? Cô đơn khó chịu sao? Muốn người đến chơi cùng sao?” Chẳng chờ Ngũ Thi Lâm trả lời, Dương Chi nói tiếp “Không phải lo, đại gia ta rất giàu lòng nhân ái, bây giờ ta sẽ đến làm ‘tam bồi’ cho ngươi.”
Ngũ Thi Lâm còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Chi đã tiếp tục rèn luyện khả năng ăn nói của mình.
“Bồi ăn bồi uống bồi đi dạo! Nếu giá cả hợp lý thì ta sẽ bồi ngủ cho ngươi, sẽ tăng thành ‘Tứ bồi’! Ngươi…” Cố ý kéo dài giọng “thấy – thế — nào?”
Ngũ Thi Lâm cảm thấy rất cảm động. Nàng có thể tưởng tượng, Dương Chi chắc đang vừa nắm chặt tay vừa nói.
Vì tâm trạng của mình mà quan tâm như thế a?
Sự quan tâm của nàng ấm áp lắm nha!
“Ngươi nói ‘Tam bồi’ a?” Liếc trộm sang người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, hạ giọng nói “Đã có người làm rồi”. Tuy chỉ là ‘Nhất bồi’.
“A?!?” Chất giọng ra vẻ rất khoa trương “Ai dám cướp mỹ nhân của ta? Ta nắm tay chờ sẵn!”
Ngũ Thi Lâm mỉm cười: “Ta cho ngươi cơ hội này” dừng một chút “Ta ở cạnh hồ trong công viên F chờ ngươi.”
Trong công viên F chỉ có một cái hồ nhỏ.
Tắt điện thoại, sự thoải mái khi nói chuyện cùng Dương Chi cũng biến mất theo.
Không hiểu vì sao, trước mặt Hoàng Lam Ngũ Thi Lâm luôn cảm thấy không được tự nhiên như nói chuyện cùng những người khác, không biết nên làm gì.
Hoàng Lam rõ ràng là chưa làm gì cả…
Chẳng lẽ đây gọi là khí chất quá mạnh mẽ?
Nàng bị ám?
Nhìn thấy Ngũ Thi Lâm ngẩn người ra, Hoàng Lam hỏi nàng “Suy nghĩ gì vậy? Sao thần người ra vậy?”
“A? Không có” cười cười xin lỗi Hoàng Lam “Em suýt nữa thì quên mất câu hỏi vừa nãy của sư huynh!”
“Tiểu Chi tính hay đùa, đôi khi gọi em ‘Tiểu Lang’, đôi khi lấy tên em gọi em trai em… Em trai em chính là Tiểu Lang.”
“Tiểu lang? ‘Lang’ trong ‘Lang quần’?” Hoàng Lam tủm tỉm cười nhìn Ngũ Thi Lâm.
“…” Không nói gì nhìn Hoàng Lam.
“Trình độ văn chương của anh có hạn, không biết làm thế nào nữa.” Hoàng Lam ra vẻ rất cô đơn nói.
Không tin.
“ ‘Lâm lang’ ‘Lang’ ” không hề có ý định đổi đề tài, đến lối rẽ ở ngã ba, Ngũ Thi Lâm dẫn Hoàng Lam đi theo lối rẽ, vòng sang hướng khác “Em dẫn anh đến công viên F chơi, chút nữa Tiểu Chi cũng sẽ đến đây. Công viên F vừa mát lại rất đẹp nữa…”
Thật ra lúc này hi vọng lớn lao của Ngũ Thi Lâm là Hoàng Lam rời đi sớm một chút.
Không phải là nàng không tốt, nàng với Hoàng Lam cũng không được tính là thân, cũng mới chỉ gặp nhau một hai lần, nói là người lạ cũng không sai.
Nàng chưa bao giờ nghĩ là sẽ cùng với người không quen đi lang thang trên đường, không biết nói chuyện gì, đi đường sẽ cảm thấy rất ngại, không được tự nhiên, quả thực là một hình thức tra tấn.
Huống chi, hôm qua vừa bị hack nick, lại còn phải chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, tâm trạng không tốt chút nào,
Đồng chí Hoàng Lam, xem ra anh chọn sai thời gian đến đây rồi.
Nhận ra tâm trạng của Ngũ Thi Lâm đang không tốt, Hoàng Lam ngồi bên cạnh Ngũ Thi Lâm ở ghế đá trong công viên F mới được một lúc đã chuẩn bị rời đi.
“Anh còn có chút việc, anh đi trước nhé!” Hoàng Lam đứng lên, nói với Ngũ Thi Lâm vẫn đang ngồi ở ghế đá.
“Em đưa anh ra điểm…” dừng xe.
Còn chưa nói xong, Hoàng Lam liền chặn lời Ngũ Thi Lâm “Không cần đâu, ở ngay gần đây thôi.”
Lại liếc nhìn Ngũ Thi Lâm, Hoàng Lam nói: “Em cứ ở đây chờ Tiểu Chi, anh đi trước nhé.”
Chất giọng không hề dao động, có vẻ xa cách, không ôn hòa như trước.
Hình như là đang tức giận.
Ngũ Thi Lâm cũng đã nhận ra, nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là Hoàng Lam không cần nàng đưa đi, có thể là muốn ai đó yên tĩnh một lúc, để suy nghĩ sự tình cho thấu đáo một chút.
Haizz, được 10p mà gần hết pin roài… Ngáp ngáp!! Thôi, đi ngủ vậy!!)
Hoàng Lam đi rồi, Ngũ Thi Lâm vẫn ngồi ở ghế đá chờ Dương Chi đến.
Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng.
Ngũ Thi Lâm còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen kia đã tiến đến bên cạnh, bịt hai mắt nàng rồi ghé sát vào tai nàng nói, biểu hiện cùng lời nói vô cùng mờ ám “Cô bé, chờ ai vậy? Cùng đại gia về nhà đi! Nào nào nào, mau đoán xem bổn đại gia là ai.”
“Tiểu nhân vô cùng sợ hãi, không thể đoán được là vị đại gia nào.” Điềm đạm đáng yêu, chất giọng ngập tràn sợ hãi.
“Hắc hắc, không đoán ra… Đừng trách ta thịt ngươi” buông cánh tay đang che mắt Ngũ Thi Lâm xuống “Đi, đi dạo phố mua đồ hiếu kính ta.”
“Không cần, cho dù có mang chính bản thân ta đi bán cũng không đủ tiền cho ngươi phá” Nhìn Dương Chi đang ngồi xuống cạnh mình “Sao ngươi đến muộn thế?”
“Không có gì, ta ngồi chửi nhau với mấy người trên Kênh thế giới một chút thôi.” Dương Chi xoa đầu Ngũ Thi Lâm “Ngươi yên tâm, Hoàng Lam sư huynh bảo chuyện hack nick hôm qua anh ấy sẽ giải quyết giúp, cùng lắm cũng chỉ mất hai ngày là xong.”
“…” Ngũ Thi Lâm cũng không dám hi vọng quá nhiều “Lại có ai chọc tức ngươi?”
“Kẻ thù truyền kiếp.” Dương Chi nghiến răng nghiến lợi nói.
“…”
Hai ngày hoang mang lo lắng cuối cùng cũng trôi qua.
Hai chị em Ngũ Thi Lâm và Ngũ Thi Lang đều rất ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà.
Nhìn máy tính, Ngũ Thi Lâm click vài lần vào biểu tượng ‘Mộng nhiễu tam giới’, lần nào gõ xong ID và mật khẩu cũng lại tắt đi. Định đăng nhập nhưng vẫn thấy rất lo lắng.
Lo lắng nối tiếp lo lắng, nếu đăng nhập mà tâm trạng của mình càng tệ hơn thì tốt nhất là không đăng nhập làm gì.
Nhưng tâm trạng của Ngũ Thi Lang lại khôi phục rất nhanh. Sau khi mang máy tính từ cửa hàng về, nó lập tức đăng nhập vào trò chơi.
Đăng nhập vào trò chơi xong, Ngũ Thi Lang lập tức lên Kênh thế giới công khai thừa nhận thân phận nhân yêu của mình, và có tuyên bố nếu nó biết ai hack nick của nó, chắc chắn sau này gặp 1 lần giết một lần; Sau đó, nó tìm Ta tối cường nói rõ, sau đó nói rõ phương pháp giải quyết, đi đến gặp nguyệt lão xin từ bỏ quan hệ vợ chồng.
Ly hôn, chỉ cần như thế là được rồi.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người không tin lời nó, vẫn nói nó là loại trộm cướp, cố tình tìm nó tính sổ.
Nhưng nó cũng không quan tâm, chỉ cần nhớ rõ ID đã đưa nó đi gặp Tiểu Bạch quân mà thôi.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Ở trong trò chơi, vài ngày đã trôi qua.
Đến hôm nay, sự kiện hack nick kia đã qua được 2 ngày, Ngũ Thi Lâm đang ngồi nhìn màn hình máy tính thì Dương Chi gọi điện đến.
“Tiểu Lâm, đăng nhập trò chơi mà xem.” Giọng nói rất vội vàng.
“Chuyện gì thế? Sao lại gấp như vậy?”
“Ngươi lên thì biết! Ta bây giờ có nói cũng không hết được. Tí nữa nói chuyện trong trò chơi sau.” Nói xong, tắt điện thoại.
Click vào biểu tượng.
Gõ tài khoản, mật khẩu.
Phân vân một chút, vẫn quyết định chọn ‘Đăng nhập’.
Hình ảnh trò chơi lập tức xuất hiện trước mặt nàng.
Mà hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng chính là box tin nhắn nhấp nháy liên tục.
Chắc là hai ngày không đăng nhập thì tin nhắn đã chồng chất rồi, Ngũ Thi Lâm chú ý đến dòng tin nhắn cuối cùng của Dương Chi: “Tiểu Lâm, xem diễn đàn đi. Bây giờ chắc chắn không còn ai dám nghi ngờ ngươi là loại trộm cướp nữa >..