Trời nóng như đổ lửa.
Cho dù đã che ô cẩn thận, nàng vẫn cảm thấy da thịt mình giống như đang bị nướng chín.
Thời tiết như thế này, mà Ngũ Thi Lâm còn phải lặn lội đường xá xa xôi mới đến được trường của Dương Chi.
“Tiểu Chi, ta tới rồi, đang đứng ở cổng trường”. Nhìn quanh, không thấy bóng dáng người nào, Ngũ Thi Lâm chui vào bóng cây to gọi điện.
“Tới rồi à? Chờ ta 1 chút!” Nói xong liền vội vã đi ngay.
Nhìn điện thoại trên tay, Ngũ Thi Lâm cảm thấy buồn chân buồn tay, bản thân vốn không thông thạo đường đi trong trường Dương Chi, đành ngồi đợi.
Ngũ Thi Lâm đang nhìn ngó xung quanh, một cô gái lướt qua trước mặt nàng.
Không cười, không nói, lạnh như băng nhưng vẫn không thể che giấu vẻ xinh đẹp của nàng.
Nhíu mày nghĩ ngợi, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy cô gái này rất quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
“Tiểu Lâm”
Nghe thấy tiếng gọi, Ngũ Thi Lâm quay lại, chạy về phía Dương Chi.
Mặc bộ đồ giản dị, quần soóc, không dài không ngắn, tóc buộc cao, nhìn thế nào cũng chỉ giống học sinh trung học.
“Hay quá, ngươi đến rồi. Đây là thẻ thư viện, ta có việc đột xuất, ngươi qua thư viện đọc sách chờ ta, khoảng 30 đến 40 phút nữa ta quay lại.”
“Hử? Có việc gì thế?” Nói xong liền lấy khăn tay trong túi xách của nàng, lau mồ hôi trên trán Dương Chi “Gấp như vậy…”
“Không có vấn đề gì đâu, một lát là xong ngay. Đi đi, cứ vào thư viện đi, chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi chơi, kí túc không có điều hoà, nóng lắm…”
Mỉm cười lắc đầu, Ngũ Thi Lâm đến thư viện theo hướng Dương Chi chỉ.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên đến thư viện chỗ Dương Chi, Ngũ Thi Lâm vẫn thấy lo lắng khi đi qua máy quét thẻ thư viện. Mãi đến khi cái máy kêu ‘ting’ một tiếng, nàng bước vào thư viện rồi mà tim vẫn đập thình thịch, vui sướng vì không bị giữ lại.
Lên thư viện mà không có mục đích, Ngũ Thi Lâm đang suy nghĩ xem mình nên làm gì để giết thời gian.
Lúc này trường Dương Chi còn chưa thi xong, rất nhiều sinh viên vào thư viện để ôn tập. Ngũ Thi Lâm thong thả đi dạo, trông dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Trong thư viện, không khí rất mát mẻ, khác hẳn với thời tiết nóng nực ở ngoài trời. Ung dung dạo chơi, Ngũ Thi Lâm đi xung quanh mấy kệ sách. Có thể do nàng vốn không có ý định đến đọc sách, Ngũ Thi Lâm nhìn lướt qua tên sách nhưng không có hứng thú đọc.
《 Bạch Hồ 》.
“Ta là con cáo đã tu luyện được ngàn năm.
Ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc
Đêm dài yên tĩnh, con người có thể nghe thấy tiếng ta khóc
Ánh đuốc mờ ảo, con người có thể nhìn thấy ta khiêu vũ
…”
Nhìn thấy cuốn ‘Bạch hồ’, Ngũ Thi Lâm liền đứng lại xem.
Nàng nhớ tới bài hát ‘Bạch hồ’.
Nghe bài hát này là cảm thấy trước mắt mình là hình ảnh một mỹ nhân đang tha thướt múa dưới ánh trăng.
Bàn tay nàng với lên giá, lấy cuốn sách xuống.
Truyện cổ thể loại chờ đợi ngàn năm có rất nhiều, đề tài này cũng rất cũ rồi. Nhưng Ngũ Thi Lâm mỗi khi nhìn thấy thể loại này đều không kiềm chế được, chậm rãi thưởng thức tâm trạng cô đơn chờ một người.
Cuốn ‘Bạch hồ’ này, liệu có phải thể loại này không nhỉ?
Xoay người 90 độ, Ngũ Thi Lâm cầm cuốn sách, cúi đầu đi về phía trước.
Người ta đã nói, đi đường phải nhìn đường.
Mà Ngũ Thi Lâm đi đường lại không nhìn, kết quả là…
Bị nàng đâm sầm vào, sách rơi tứ tung trên mặt đất, nàng chỉ có thể ngồi xổm xuống, giúp người kia nhặt sách.
“Thật xin lỗi, mình không nhìn thấy bạn…” Hoảng sợ cúi xuống nhặt tiếp các cuốn khác, Ngũ Thi Lâm ngẩng đầu mỉm cười xin lỗi đối phương.
Sao mà… Nhiều sách như vậy?
Nàng bối rối nhặt sách.
“Không sao” Thanh âm như gió.
Hai người đứng lên, người đó nói với Ngũ Thi Lâm: “Mình đi trước”
“OK” Ngũ Thi Lâm mỉm cười ngẩng đầu “Tạm biệt”
Nhìn theo bóng người khuất dần sau giá sách, Ngũ Thi Lâm nhẹ nhõm thở phào.
Sao nàng cảm thấy cuộc nói chuyện của mình là lạ?
“Mình đi trước”. “OK, tạm biệt”
…
Thôi kệ, Ngũ Thi Lâm cầm cuốn sách của mình, đến gần cửa sổ bắt đầu đọc.
Cuối kì, mọi người đều bận ôn tập, đến thư viện muộn như vậy, chắc chắn không còn chỗ, đứng luôn ở đây đọc sách, cũng đỡ mất thời gian đi tìm chỗ.
Nàng tiếp tục đọc tiếp cuốn sách. Hóa ra đây chỉ là quyển sách giới thiệu về loài cáo, không phải là một câu chuyện cổ u buồn như Ngũ Thi Lâm nghĩ.
Gấp lại, nhìn bìa cuốn sách, Ngũ Thi Lâm chợt nghĩ đến đến trò chơi.
“Huynh đồng ý lấy muội nhé?”
“…”
“Muội chắc chắn không hề kém Chi Thảo Đinh Lan!”
“…”
“Cô ấy đã kết hôn rồi!”
“…Kết hôn cũng không ảnh hưởng gì.”
“Chúng ta lấy nhau không tốt sao? Lâm Uyên?”
“Không tốt, bạn gái của ta sẽ ghen.”
“Chi Thảo Đinh Lan? Cô ấy đã kết hôn rồi!”
“Bạn gái của ta không phải Chi Thảo Đinh Lan. Cô ấy đi du lịch nên gần đây không vào game, vài ngày nữa sẽ lại onl.”
“…”
“O(∩_∩)O “
Tự dưng thấy hơi đau đầu, xoa xoa thái dương, Ngũ Thi Lâm không biết làm thế nào cho tốt.
Cô nàng Ngàn Khuynh Nhi kia, sẽ không kiên trì rồi từ bỏ chứ?
Hi vọng chuyện nực cười này sẽ sớm được giải quyết.
Nghe [Xem đi xem đi] nói, đến 80% đều đặt cược Ngàn Khuynh Nhi sẽ cưa đổ nàng. Mà cái topic kia, nàng cũng không biết phải để lại bình luận kiểu gì.
Điện thoại nàng rung.
Mở ra, tin nhắn của Dương Chi.
“Tỷ Tỷ, ta xong việc rồi. Mau ra đây đi, ta chờ ngươi ở trước cửa thư viện.”
Vội vàng trở về khu vực giá sách, Ngũ Thi Lâm đang tìm vị trí cũ của cuốn sách, vừa cúi đầu xuống tìm thì thanh âm như gió lúc trước lại vang lên.
“Chờ một chút” cầm lấy cuốn sách, lại vô tình chạm phải tay Ngũ Thi Lâm.
Như kiểu đụng phải than nóng, Ngũ Thi Lâm lập tức buông tay, mặc dù tay của người kia chẳng hề nóng tẹo nào.
“Nga, nga, bạn muốn lấy cuốn sách này? Cầm lấy đi.” Nàng bối rối không dám nhìn vào mắt người đối diện “Mình đi trước đây.”
“OK, tạm biệt.”
“Mình đi trước đây”. “OK, tạm biệt.”
>..<
Bọn họ lại lặp lại đoạn đối thoại lúc trước.
Vội vã đi ra khỏi thư viện, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy Dương Chi đang đứng chờ ở cửa.
“Nóng chết đi được Nóng chết đi được, Tiểu Lâm, đầu tiên bọn mình đi ăn kem đã.”
“OK, tốt.”
“Ta mời…”
“Sau đó đi ăn ta trả?” Liếc mắt nhìn Dương Chi, Ngũ Thi Lâm nhịn cười nói.
“Ta là tiểu nhân chắc? Cùng lắm lần sau ta đến trường ngươi chơi, ngươi mời là được mà…” Nói xong, Dương Chi xoay người lại, nhìn Ngũ Thi Lâm “Mà đúng ha, bé con hôm nay mặc váy, rất nữ tính a. Nhìn cha cười cái nào.”
“Cha, có tiền thưởng không?”
“Có a! Cho ngươi.” Nói xong liền giả vờ chìa tay cho Ngũ Thi Lâm đưa đưa – thật ra trong tay chẳng có gì cả.
“Tốt lắm, ta nhận. Nào, cha, cười với bé con một cái, bé con cho ngươi tiền thưởng…”