Nói xong, Ngũ Thi Lâm huých nhẹ vào tay Dương Chi, ý bảo cô nhanh tay lên.
Dương Chi ngẫm nghĩ một lúc, nói thêm một câu: “Đúng là âm hồn không tan!”
Âm thanh này phát ra khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Dương Chi.
“Ngươi…” Cố Niệm nghe thấy câu nói đó, đang chống nạnh chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với Dương Chi thì Vương Thanh Thanh kéo Cố Niệm lại, đưa cả túi đồ trong tay mình chó Cố Niệm.
Cô giả bộ như mình đang chuyên tâm cho công việc, không thèm để ý đến Ngũ Thi Lâm, sau đó còn quay đầu lại lườm Dương Chi một cái, nuốt cục tức vào trong bụng, ánh mắt đảo một vòng xung quanh “Không còn chỗ, Tiểu Niệm, chúng ta sang bên kia đi.”
Nói xong liền kéo Cố Niệm đi.
Chờ bóng hai người đi xa hẳn, Ngũ Thi Lâm mới dừng động tác lại, nhẹ nhàng quay đầu về phía Dương Chi vẫn đang tức giận xoa xoa bắp ngô kia: “Tiểu Chi, ta thấy Vương Thanh Thanh có vẻ không làm sai việc gì cả, sao mà…”
“Ngươi đừng xem vào, Tiểu Lâm” Dương Chi nói tiếp “Cô ta như thế nào cũng là bám theo ngươi, không đúng với ngươi. Đơn giản là không hợp tức là không hợp!”
“Được rồi, chúng ta nhanh tay lên đi!”
“Tiểu Chi, cẩn thận một chút” Uông Dương một mặt nước mắt lã chã ngăn cản hành vi ngược đãi của Dương Chi, một mặt sử dụng một giọng nói vô cùng dịu dàng với Dương Chi: “Đừng đổ dầu vào than a!”
Không hiểu sao gió cứ tạt từng đợt từng đợt về phía hắn.
Mà từng cơn mây khói mù mịt cũng theo gió đi đến bám lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Nhưng mà bị thúc giục cũng rất là bực bội a!
Nghe được câu nói của Uông Dương, Dương Chi tức giận, chỉ muốn đập bàn “Uông Dương, anh coi thường em a ?!”
Uông Dương còn chưa kịp cất lời xoa dịu lửa giận của người nào đó thì lại vang lên một giọng con gái.
“Hừ! Một người mà chẳng biết làm cái gì cả, tính tình thì chẳng khác gì bà la sát, ai thèm để mắt tới a?” Không cần nhìn, câu nói mà tràn ngập lửa giận như vậy chắc chắn là từ mồm cô gái áo đen cực kì kiêu ngạo kia nói ra.
Nhưng Dương Chi lại không hề nổi trận lôi đình như Cố Niệm tưởng tượng.
Trước đây ở trường học, Dương Chi với Cố Niệm liên tục xảy ra xung đột, cô đã sớm tạo thành nói quen nói chuyện ‘tình cảm’ với Cố Niệm.
Chỉ thấy cô từ từ đổ chai nước ra “Ai, Uông Dương, anh xem có phải em vừa mới uống nhầm phải rượu không a? Sao hai bên tai cứ ong ong thế này, thật là khó chịu quá đi. Có phải rượu này thu hút ruồi muỗi không a?”
Nói xong, Dương Chi đưa chai nước cho Uông Dương, vừa hay kịp ngăn không cho Uông Dương nói gì cả “Từ lần sau trở đi, chọn đồ uống phải chú ý một chút, đừng chọn loại thu hút ruồi muỗi; thời gian đi chơi cũng vậy, lần sau trước khi đi chơi đâu nhất định phải xem ngày tháng cho tốt, không thì lại gặp phải cái lũ ruồi muỗi nó bu lại thì hỏng.”
“Ngươi!” Cố Niệm lần này đã đập mạnh lên bàn một cái “Dương Chi, ngươi đang nói gì thế hả? Ai là ruồi muỗi?”
Nhưng mà Dương Chi lại dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Cố Niệm “Chúng ta đang nói đến ruồi muỗi cơ mà, có liên quan gì tới các ngươi sao?”
Dương Chi còn chuẩn bị nói tiếp thì Uông Dương làm bộ dáng cung kính dâng lên cho Dương Chi một viên thuốc “Lão bà, xin người bớt giận, em ăn mấy xiên thịt này xong anh sẽ pha cho em một ly trà thảo mộc.”
“Ngươi đúng là không…”
“biết xấu hổ” ba chữ này còn chưa kịp nói ra, Cố Niệm đã bị Vương Thanh Thanh giữ chặt lấy, quay sang cô gái mặc áo hồng kia nói: “Tiểu Niệm, chúng ta ra đằng kia chụp ảnh đi.”
Ngũ Thi Lâm đứng bên cạnh, nhìn tình huống này mà lạnh cả người, lo lắng không biết phải làm sao.
Nếu mà nàng giúp Dương Chi cãi nhau với mấy người kia…
Nói thật, về phương diện này, nàng không giỏi nha.
Hoàng Lam quay sang nhìn Dương Chi và Cố Niệm, nói với Ngũ Thi Lâm: “Hai người đó vốn dĩ luôn như thế, không ảnh hưởng gì đến Dương Chi đâu. Chúng ta tiếp tục đi.”
Chờ Cố Niệm đi khỏi, Ngũ Thi Lâm nhìn sang Uông Dương đang cầm một cái đĩa có mấy xiên thịt màu đen, bên cạnh còn có mấy xiên nhìn như vẫn còn sống, ánh mắt tràn ngập đồng cảm với Uông Dương.
“Tiểu Chi, em cứ nghỉ ngơi một chút đã, nếu em không ăn hết, cái đĩa này sẽ không dùng được” Uông Dương vẫn cố gắng nịnh.
Liếc mắt nhìn mấy xiên thịt trên đĩa, Dương Chi nói ra một câu “Không sao đâu, em chỉ thích nướng chứ không thích ăn.”
Nhìn ánh mắt của Dương Chi, Uông Dương thận trọng nhấc một xiên thịt lên, do dự một chút, cuối cùng trưng ra một bộ mặt vì tổ quốc hi sinh rồi đưa xiên thịt vào trong miệng.
Bạn gái nướng, dù không ngon cũng phải nhét hết vào trong bụng!
Dương Chi lập tức ngăn Uông Dương lại “Ăn cái này đi, em vừa mới nướng xong, anh thử xem thế nào?” Vừa nói vừa đặt xiên thịt vừa mới nướng xong vào đĩa.
Uông Dương thở phào một hơi.
Không phải lo sợ bị đau dạ dày, thật tốt a.
Đang định nói mấy câu cảm kích với Dương Chi, Dương Chi đã đem vỉ nướng nhét vào tay Uông Dương “Anh nhanh đi nướng cánh gà đi, đừng nói nhiều nữa” giọng nói trêu chọc “hai người bên kia không muốn nghe anh hát kinh kịch đâu.”
Nói xong, Dương Chi bước đến bên cạnh Uông Dương, ghé vào tai nói thầm “Nhìn thấy vẻ mặt ai oán thê lương của Tô đồng chí không? Chờ lát nữa đi leo núi anh để em giải quyết hắn ta!”
“Cái gì mà kinh kịch a?” Ngũ Thi Lâm ngẩng đầu nhìn hai người kia đang thầm thầm thì thì ra vẻ bí mật, giả vờ như không nghe thấy cô ấy nói “Hai người kia”, tiếp tục tập trung vào nghiệp lớn trước mắt: Nướng cánh gà.
“Được, lửa như thế này là vừa rồi” Hoàng Lam không để ý đến Uông Dương ngồi đối diện đang nháy mắt với anh, cũng không để ý đến người nào đó ngồi bên trái đang phát ra ánh mắt ai oán thê lương, quay sang nói với người ngồi bên phải đang tích cực xoay xiên thịt là Ngũ Thi Lâm “Để anh giúp em cho thêm chút mật ong.”
Động tác của Hoàng Lam làm cho Ngũ Thi Lâm sửng sốt, rất muốn rút tay ra nhưng mà không được.
“Cẩn thận, đừng để cánh gà rơi xuống”, đồng chí Hoàng Lam vẫn tiếp tục không coi ai ra gì mà tiếp tục quét.
Ngũ Thi Lâm ngượng ngùng vẫn muốn rút ra.
Người ngồi bên cạnh là Tô Minh vẫn ai oán không vui, hắn mang xiên cánh gà hướng sang Hoàng Lam “A Lam, quét mật ong giúp ta nữa.”
Không quan tâm.
Thả chiếc cọ trong tay vào trong chai mật ong, Hoàng Lam bỏ lại một câu “Tự mình quét đi.”
Trời đất nơi nào không có hoa thơm… Trời đất nơi nào không có hoa thơm…
Bản thân sẽ đơn phương yêu mến đóa hoa này…
Tô Minh quét quét quét.
Bên kia, sau khi cô gái áo hồng kéo Cố Niệm lôi đi, Vương Thanh Thanh và Đan Nhu đã tiếp tục nói chuyện.
“Không ngờ Lâm Uyên Ngư Nhi lại là con gái” Đan Nhu vẫn nhìn chăm chú nét mặt của Vương Thanh Thanh “Thảo nào gần đây ta luôn nhìn thấy hai người bọn họ chung mọt đội ngũ, mới đầu ta còn tưởng người dùng nick của Lâm Uyên Ngư Nhi là Chánh Tại Thải Thảo.”
“Không sao đâu” Cái miệng nhỏ nhắn của Vương Thanh Thanh tiếp tục uống Cola, ánh mắt vẫn nhìn nhóm người đang nướng thịt, nhìn hai người đang tình cảm thân mật là Hoàng Lam và Ngũ Thi Lâm rồi lại cúi đầu nhìn cốc nước của mình “Cô ấy trước đây đã nói với ta là cô ấy vốn là con gái, chỉ tại ta…” Không dám tin thôi.
“Ta thậm chí còn nảy ra sáng kiến nói cho cô ta biết lần trước người đứng ra giúp cô ta nhận lỗi và bồi thường cho những người bị ‘Trộm’ vốn không phải là ngươi.”
“Không sao đâu, Tiểu Niệm cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi mà.” Cô thở dài.
Muốn tốt lại thành làm chuyện xấu.
Đan Nhu vỗ vỗ vai Vương Thanh Thanh, ánh mắt kiên định nhìn cô “Nếu ngươi vẫn cảm thấy thích người ta, ta sẽ giúp…”
“Biểu tỷ!” Vương Thanh Thanh chặn lời Đan Nhu “Ta không có ý như thế. Có một số việc, ta vẫn biết đúng sai.”
“Được”, Đan Nhu mỉm cười. “Đây mới là người mang họ Vương chứ.”