Bữa trưa được bố trí ở một khách sạn năm sao nổi tiếng gần trường học, tuy nói gần đây, nhưng mọi người vẫn đi xe tới đó. Tần Hoan ngồi ở xe sau cùng. Vừa lên xe, hơi lạnh của điều hòa phả ra làm cô rùng mình.
Ngồi cùng xe còn hai đồng nghiệp khác, trong đó một người nhanh mắt, cẩn thận hỏi cô: “Em lạnh không?”
Cô cố tỏ ra bình thản lắc đầu nói: “Em không lạnh.”
Nhưng cô vẫn cẩn thận ngồi tránh hướng gió lạnh thổi tới, lòng bàn tay khẽ đặt lên phần bụng đang đau âm ỉ, vừa cố chống lại cái rét bất chợt, vừa thầm mong xe mau chạy đến nơi.
Nhưng khách sạn cũng lạnh không kém.
Bước vào phòng đặt trước, cảm giác tê cóng càng rõ rệt, cho dù trong không khí có phảng phất mùi thơm bạc hà. Mùi thơm này có tác dụng chống nóng rõ rệt, nhưng lại khiến Tần Hoan khổ sở vô cùng.
Bị điều hòa tổng bủa vây xung quanh, không có chỗ tránh, cô chỉ đành mím chặt môi, chịu đựng cơn đau bụng đang ngày càng nặng nề, ngồi xuống vị trí gần với cửa nhất, đôi tay sớm đã trở nên lạnh cóng.
Hôm đó người phụ trách tự tay chọn giúp món ăn. Tuy nói là trường mời khách, nhưng rõ ràng là khách sạn này rất quen thuộc với Cố Phi Trần. Người phụ trách đó cũng đã từng phục vụ anh nên nắm tường tận cả khẩu vị mà anh ưa thích.
Cả quá trình gọi món đều diễn ra thuận lợi, tuy người phụ trách đó tỏ ra ân cần chu đáo, nhưng thái độ của Cố Phi Trần vẫn là tùy thuộc vào chủ nhà, mọi thứ đều để thầy hiệu trưởng bố trí.
Sau khi gọi xong thức ăn, thầy hiệu phó lại bảo: “Mang hai chai rượu cất ở đây ra.”
Tần Hoan chỉ cảm thấy không ổn, quả nhiên không lâu sau, phục vụ liền mang tới hai chai rượu ngoại hàng sang, còn cô đã kịp nghe giọng lãnh đạo bay tới: “Tiểu Lý, Tiểu Trương, cả Tiểu Tần nữa, mọi người trưa nay phải thay mặt trường mời tổng giám đốc Cố vài chén nhé.”
Hai người kia đều là đàn ông, nghe nói tửu lượng không ai thua kém ai, ở trường gần như chuyên phụ trách việc tiếp đãi khách khứa, nhận nhiệm vụ này đương nhiên không có gì phải bàn. Chỉ có Tần Hoan, nghe xong trong lòng không khỏi lo lắng, còn đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào, thì phục vụ đã rót rượu vào các chén, mang đến trước mặt mọi người.
Tần Hoan vốn không quen với kiểu ăn uống thế này, bởi trước nay cho dù tham gia cũng đều được coi là thượng khách. Nay lại phải đóng một vai hoàn toàn ngược lại, bên cạnh còn bị lãnh đạo dùng mệnh lệnh trấn áp, đúng kiểu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ thì coi như không đủ tư cách làm việc, khiến cô cảm thấy thực sự khó chịu.
Khi món ăn đầu tiên được đưa lên, thầy hiệu phó nâng chén theo thói quen.
Tần Hoan khẽ nhướn mắt nhìn sang, bên phía kia chiếc bàn tròn sang trọng, người đàn ông ngồi đó dường như vô cùng xa cách, nhưng lại rõ mồn một. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu nhạt, ống tay áo gấp lên đến khuỷu tay, thư thế rất thoải mái, khuôn mặt điển trai đó như vừa khách khí lại vừa như đang cười khe khẽ, ngón tay dài cầm cốc rượu, chất lỏng màu hổ phách trong cốc thoáng chốc đã được uống cạn.
Rượu mạnh như vậy, cô chỉ ngửi đã thấy sặc lên mũi, vậy mà anh lại nhẹ nhàng đặt cốc rỗng không xuống, không hề thay đổi sắc mặt.
Đây là cuộc sống đời thường của Cố Phi Trần hay sao?
Cô không khỏi ngây ra. Bởi cho dù đã từng ở bên nhau, nhưng anh lại chưa bao giờ dẫn cô tới những nơi như thế này.
Cô nhớ trước kia cô thường lo lắng, lo anh ở bên ngoài uống quá nhiều, càng lo tổn hại đến sức khỏe của anh, nên có lúc cũng vô cớ gây chuyện, đòi anh phải dẫn mình đi theo.
Nhưng lần nào anh cũng từ chối, chỉ cười nhẹ nói: “Thế em đã thấy anh say bao giờ chưa?”
Đúng là chưa bao giờ, tửu lượng của anh hình như rất tốt, hoặc là do anh biết cách không chế, nên trước nay chưa từng bị say. Nhưng anh bị hen suyễn, uống rượu rất không tốt cho sức khỏe. Mỗi lần ngửi thấy trên người anh có mùi rượu, cô đều không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ của anh trên bàn rượu, hình ảnh đó chỉ khiến cô càng cảm thấy khó chịu.
Mà anh hình như rất hiểu điều này, nên cho dù cô làm mình làm mẩy đòi đi bằng được, anh cũng chưa bao giờ dẫn cô theo.
Về sau, khi mối quan hệ của họ xuống dốc, trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, cơ hội đó càng không thể quanh trở lại.
Nên, cho đến hôm nay, cô mới tận mắt chứng kiến.
Nồng độ cồn trong ly rượu rất cao, nhưng trong mắt một số người lại chẳng khác nào nước lã, mà Cố Phi Trần lần này lại chỉ dẫn theo một trợ lý, với tư cách trợ lý cơ bản không đến lượt uống loại rượu đắt tiền như vậy.
Loại rượu này đắt rẻ gì cũng phải cả chục nghìn tệ một chai, những người có mặt ở đó lại đều là người có học vấn cao, trên bàn rượu không phải uống theo kiểu lấy được. Ngoài trừ mời mọi người cốc đầu tiên, thời gian còn lại đều chỉ uống vừa phải.
Nhưng cho dù là vậy, đến lượt Tần Hoan, cô vẫn nõi: “Lãnh đạo, tôi không biết uống rượu.”
Trong người cô không khỏe, vốn không thể uống rượu, nên cố gắng từ chối, nhưng khi nói ra lời như vậy, cô không hề nghĩ tới hậu quả tiếp ngay sao đó.
Quả nhiên, sắc mặt của thầy hiệu phó có chút thay đổi, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười nói giọng quan cách: “Làm gì có chuyện không biết uống rượu. Nhanh, mời tổng giám đốc Cố một ly. Đây là nhiệm vụ của tổ chức, nhất định phải hoàn thành.”
Đôi tay Tần Hoan để yên trên đùi, vẫn bình tĩnh nói: “Tôi thực sự không biết uống rượu.”
Cả bàn đột nhiên trở nên im lặng.
Lúc này, thầy hiệu phó không còn cố gắng tươi tỉnh được nữa, đến nụ cười cùng dần thu lại.
Giọng điệu và động tác của Tần Hoan đều thể hiện rõ ý muốn từ chối, cô cũng là số ít những người dám từ chối thầy trong những trường hợp như thế này.
Bị mất thể diện như vậy trước mặt mọi người, thầy hiệu phó khẽ ho một tiếng, sắc mặt nghiêm lại, kéo dài giọn nói: “Tiểu Tần...”
“Không sao!” trong lúc mọi người đang lúng túng, người đàn ông ngồi ở ghế chính mở miệng nói: “Cô ấy không biết uống thì không nên ép.”
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng lại có sức mạnh không thể ngờ, trong phút chốc đã thay đổi được không khí, cũng ngắt lời thầy hiệu phó đang định nói.
Tần Hoan vẫn không nhìn lên, nhưng lại đoán được vẻ mặt của anh lúc này. Giống như âm thanh của giọng điệu của anh, nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Anh giải nguy cho cô, nhưng cô lại không thể cảm kích vì điều đó.
Cô bị người khác yêu cầu, bị người khác ép buộc, đi làm những việc cô không muốn làm. Còn anh ngồi bên cạnh, tận mắt nhìn thấy màn diễn đó.
Người đàn ông từng thì thầm âu yếm bên tai cô, vô cùng thân thiết với cô, người đàn ông từng có bao ân oán đang xen chồng chéo với cô, anh ta biết cô trước kia cành vàng lá ngọc như thế nào, được mọi người nâng niu như bảo bối trên tay, nhưng nay anh ta cũng lại tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của cô, nhìn thấy cô đơn độc một mình, bởi vì công việc, vì cuộc sống, bởi vì xa rời anh, nên đành để bị ép uống rượu, ép phải tiếp khách khứa trong hoàn cảnh như thế này.
Hơn nữa đối tượng cô phải tiếp đãi, lại là anh.
Tần Hoan ngồi ở trên ghế, trong lòng khó chịu như biển sóng cuộn trào. Cho dù cô vẫn chưa từng chịu khuất phục trước mệnh lệnh của thầy hiệu phó nhưng cảm thấy một nỗi tủi nhục cực kỳ khó chịu.
Cô không cản nhận được ánh mắt từ bên kia chiếu thẳng sang, nhưng lại cảm thấy anh như thể người xa lạ, lạnh lùng quan sát, thâu tóm mọi việc vào trong đáy mắt. Cuộc sống của cô có thể không được thoải mái, cô có thể cho tất cả mọi người biết điều đó, chỉ trừ có anh.
Nhưng anh lại nhìn thấy, mà cuối cùng, lại vẫn là anh đứng ra giải vây cho cô.
Điều đó còn khiến cô khó chịu hơn gấp nhiều lần so với việc bị ép uống rượu.
Cô im lặng giây lát, rồi cũng ngước đôi mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt lên nhìn. Thực ra đôi môi cô đã tái đi, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía anh một cách rắn rỏi khác thường.
Bởi cả trái tim và cơ thể đều đau đớn, ngón tay cô trở nên đông cứng, khi chạm vào chiếc cốc thủy tinh, còn thấy cốc cực kỳ ấm áp.
Cô lạnh lùng nhìn anh, dường như lúc này mọi ánh mắt xung quanh đều như mờ đi, cô không hề để tâm tới những người không liên quan, những ánh mắt không hề liên quan, cô trước nay chưa bao giờ để tâm, cũng chưa bao giờ coi trọng.
Nếu cô không vui, cô có thể đứng dậy bỏ đi.
Cùng lắm là thay đổi công việc, hoặc không đi làm nữa, tiền tích lũy trong ngân hàng cũng đủ cho cô dùng cả đời.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Cô chỉ nhìn người đàn ông đối diện, anh có đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, như thâu tóm mọi thứ, nhưng lại hiếm khi để lộ ra tâm trạng của bản thân.
Cô không cách nào biết được ý nghĩ của anh lúc này.
Có thể anh nghĩ rằng, cô rời bỏ anh, ngày nào cũng sống cuộc sống như vậy. Chạy sô các bữa ăn khác nhau, đối mặt với các kiểu khách khác nhau, chịu đựng các loại mệnh lệnh vô lý khác nhau...
Anh hẳn phải biết cô không hề thích những thứ này. Vậy thì những điều anh nhìn thấy hôm nay, có phải sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ? Hoặc, anh thực sự là người ngoài, mở miệng giải vây cho cô cũng chỉ là do phong độ vốn có?
...
Cô bỗng nhiên cười nhạt, nâng cốc lên khẽ nói: “Tổng giám đốc Cố, cốc này tôi mời anh, cảm ơn anh đã dốc sức giúp đỡ trường chúng tôi. Buổi chiều hẵng còn hoạt động, cốc này tùy anh, tôi xin cạn.”
Không đợi Cố Phi Trần phản ứng cô đã ngẩng đầu, chất lỏng cực mạnh nhanh chóng trôi tuột xuống cổ họng. Cái cảm giác kỳ lạ ngay lập tức truyền xuống cổ họng trôi xuống dạ dày.
Chỉ vài giây sau đó, cô thấy mình như bị thiêu đốt, từ cổ trở lên như tỏa nhiệt, còn dạ dày lại như có bó đuốc đang rực cháy, nóng bừng bừng.
Không phải là cô chưa từng uống rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cô uống rượu mạnh, vừa nãy là hành động bốc đồng, một hơi uống cạn, cuối cùng bị sặc đến đỏ cả mắt. Huống hồ, trong bụng vẫn còn lạnh, cơn đau từ buổi sáng lại tiếp tục tăng lên. Lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị rơi vào trong lò bát quái, lúc nóng lúc lạnh, hai cảm giác cực đoan đan xen nhau rội lên tận óc, khiến cô không khỏi cầm giấy ăn thấm thấm miệng, mãi sau mới trấn tĩnh lại được.
Cô không biết vẻ mặt của mình lúc đó ra sao, nhưng thầy hiệu phó nhìn thấy cảnh như vậy, sắc mặt nhanh chóng giãn nở ra, nụ cười khen “tốt” mấy câu liền: “Thế còn nói không biết uống rượu, xem ra vừa nãy chỉ là khiêm tốn. Các cậu xem Tiểu Tần thật đáng mặt nữ nhân hào kiệt. Chẳng trách mà chủ nhiệm Hoàng thường xuyên ca ngợi... thật là tuổi trẻ tài cao.”
Tần Hoan lọt thỏm trong ghế, chỉ thấy đầu váng vất, mọi người đang nói gì cô cũng không hề nghe rõ. Một lúc sau, cô lấy di động từ trong túi, cố gắng hết sức nói bằng giọng bình tĩnh nhất: “Xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”
Thực ra điện thoại không hề kêu. Cô chỉ là mượn cớ, nhanh chóng chạy ra phòng vệ sinh. Bên trong may sao không có người, cô gục trước bồn rửa tay, đứng ngây ra vài giây rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Cả nửa ngày hôm nay cô không ăn thứ gì, nhưng vẫn nôn rất lâu, như rách cả tim phổi, cuối cùng khi dạ dày đã rỗng không mới cảm thấy ổn hơn một chút.
Khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy trong gương, đầu tóc rối bời, dáng vẻ lôi thôi chưa từng có. Cô súc miệng, rồi quay người sang rút mấy tờ giấy, cẩn thận lau khóe miệng, phát hiện son đã bay hết từ bao giờ, nhưng túi xách vẫn còn ở chỗ ngồi, nên không có cách nào cứu vãn tình thế.
Cô lại dựa vào tường thêm lúc nữa, trong ngực vẫn còn khó chịu, hoặc là do vừa nôn quá sức, lúc này như bị hòn đá nặng ngàn cân đè lên không sao thở nổi. Huống hồ trong bụng đã bắt đầu nhâm nhẩm đau, đi kèm theo đó là những cơn co khẽ, không khí lạnh vô tình lọt vào trong cơ thể, nhanh chóng theo mạch máu lan khắp chân tay xương cốt.
Cơn đau sinh lý như vậy, trước kia cô chưa từng gặp phải, nhưng lần này lại bị rất nặng. Càng đứng càng thấy trước mặt tối sầm, trong lòng cô có một cảm giác mơ hồ, cố tính thời gian bản thân mình ra khỏi phòng, hình như đã được khá lâu, nhưng đôi chân bỗng nhiên mềm nhũn lại, đến sức để lê bước cũng không có.
Bên ngoài có người đang gõ cửa, vang lên vài tiếng dồn dập, cô mở miệng định nói, nhưng bị một cơn đau dữ dội dập đến, còn không kịp bám vào bất cứ chỗ nào, cả người đã ngã xuống mềm nhũn...
Cơn đau quặn thắt bủa vây lấy cô, còn cô trước khi mê đi, cảm giác mình như rơi vào vòng tay của một người nào đó.
Hương thơm nhẹ nhưng rất quen thuộc phảng phất, cô cảm thấy mình đau tới mức phát sốt, nên mới có cảm giác như vậy. Nhưng cô ngay đến việc mở mắt ra nhìn cũng không còn sức, liền rơi vào một vùng tăm tối.
Ánh sáng chói chang bên ngoài phòng được ngăn bởi tấm rèm cửa, rõ ràng vừa mới qua chính ngọ, cả căn phòng đã mờ tối, tấm thảm dày mềm mại hút mọi tạp âm, chỉ còn tiếng thở đều đều nhè nhẹ của người nằm trên giường.
Cố Phi Trần ngồi trên ghế sofa cách giường không xa, vì không có ánh sáng, cả người như chìm vào bóng tối, khuôn mặt điển trai không hề biểu lộ chút sắc thái nào, chỉ có đôi mắt sâu thẳm là dừng mãi ở một điểm, nhìn như thất thần.
Cô đang ngủ say, đôi lông mày thanh tú như nhíu lại, chắc là đau, hoặc đang nằm mơ thấy ác mộng, bàn tay khẽ bám lấy tấm đệm, mãi không chịu buông.
Thực ra, kể từ lúc anh đỡ lấy cô từ trong buồng vệ sinh, cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Lúc đó, cô ngất đi trong vòng tay anh, rõ ràng đã mất đi toàn bộ ý thức, nhưng ngón tay vẫn bám lấy mép áo anh.
Cho đến khi anh bế cô vào phòng, đặt cô nằm lên giường cô vẫn không chịu buông tay.
Tay cô rất đẹp, da trắng nõn nà, mười ngón tay đều như búp măng, khi đánh đàn nhìn lả lướt như đang múa. Nhưng lúc này, cô chỉ là một đứa trẻ yếu đuối không có nơi để nương tựa, nắm chặt lấy một chỗ bám víu, dường như chỉ như vậy mới có thể giảm bớt được vài phần đau khổ, chỉ có như vậy mới khiến cô yên lòng.
Trước khi hôn mê, cô đã coi anh như chỗ dựa.
Anh bỗng cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn trong lồng ngực, khuôn mặt nhợt nhạt của cô chiếu thẳng vào đáy mắt anh, khiến trở nên nhức nhối. Anh đột nhiên nghĩ tới ngày hôm đó, cô cũng như vậy, khi cô Triệu thất thanh gọi anh chạy tới, cô đã gục trên nền nhà.
Không ai biết lúc đó anh đã hoảng sợ đến thế nào.
Những trải nghiệm thường ngày, những tình huống cực kỳ nguy hiểm trên thương trường cũng không so được với vài chục giây ngắn ngủi đó. Trước khi xe cấp cứu tới, anh ôm lấy cô, cảm nhận thân nhiệt cô đang thấp dần xuống, còn cô thì đang nhắm chặt mắt, cả người yếu đuối như vậy, yếu tới mức có thể biến mất trong không khí bất cứ lúc nào.
Một nỗi sợ hãi mơ hồn như bủa vây lấy anh, khiến nhịp thở của anh cũng trở nên rối loạn.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi vì sắp mất cô.
Ngày hôm đó, suốt đường đến bệnh viện, anh không hề buông tay cô ra.
Anh chợt nhận ra, nếu cô không còn tồn tại thì mọi người hay vật khác liệu còn có ý nghĩa gì với anh?
Và hôm nay, người phụ nữ này lại khiến anh trải qua giây phút đó một lần nữa.
Anh đón lấy cô trước khi cô hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể mềm mại yếu đuối đó, khuôn mặt không còn chút sức lực nào, khiến anh thiếu chút nữa mất hết tự chủ vì hoảng sợ.
Sau đó tìm được bác sĩ, mới biết là cơn đau sinh lý. Nhưng do cô bận cả một buổi sáng, lại còn uống hết cả một chén rượu mạnh.
Khi biết cô không gặp rắc rối gì lớn, anh không cách nào hình dung nổi cảm giác của mình.
Là yên tâm, giận dữ, ức chế, hay tức giận cực độ?
Anh chỉ nghe thấy tiếng thở dài rất sâu của chính mình, mãi lúc sau mới nhận ra, là anh thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù cô còn chìm trong giấc ngủ, cho dù sắc mặt cô vẫn còn rất khó coi, nhưng ít ra cô đã bình yên, ít ra cô không chết, sẽ không biến mất khỏi thế giới này, khỏi thế giới của anh.
Chỉ vì như vậy, nên anh thở phào.
Trong quãng thời gian đợi cô tỉnh giấc, anh vẫn ngồi bên cạnh, trầm tư như một pho tượng.
Thời gian như ngưng đọng, anh nhìn khuôn mặt cô qua ánh sáng mờ mờ, không hề biết bắt đầu từ bao giờ, ước mơ của mình lại giản dị đến như vậy.
Thực ra, thứ anh muốn không hề ít, trong từng giai đoạn của cuộc đời, anh luôn có những ước vọng mong muốn trở thành hiện thực và anh thường không từ thủ đoạn nào để thực hiện chúng, hơn nữa còn hoàn thành một cách mỹ mãn.
Nhưng trong lúc này, ước vọng của anh đơn giản đến mức chính anh cũng ngạc nhiên.
Anh chỉ cần cô còn sống, sống thật tốt.
Dường như chỉ cần cô còn sống, cô sẽ mãi mãi không dời khỏi thế giới của anh.
Khi Tần Hoan tỉnh lại, phải mấy một lúc lâu vẫn không hiểu mình đang ở đâu. Nhưng chăn ga gối đệm đều trắng toát, hơn nữa trang trí như phòng lại đẹp đẽ tinh xảo, thảm chân cũng là loại thẩm thấu âm thanh màu nâu nhạt theo đúng tiêu chuẩn, nếu cô đoán đây hẳn là một phòng trong khách sạn.
Cơn đau bụng đã giảm đi rất nhiều, cô bước xuống giường, mở rèm cửa, có thể nhìn thấy vài kiến trúc mang tính đặc trưng ở phía bên ngoài. Thì ra cô vẫn đang ở trong khách sạn, vẫn là khách sạn khi cô ăn trưa.
Nhưng tại sao cô lại ngủ ở đây?
Cô dựa vào cửa sổ, khẽ nhíu mày cố nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra những việc đã xảy ra. Vòng tay xuất hiện trước khi cô ngất đi, mùi thơm nhè nhẹ đó, cảm giác thân thuộc bủa vây lấy cơ thể... Tim cô chợt nhảy lên một cách khó hiểu, nhanh chóng quay người lại, nhìn một lượt khắp phòng. Nhưng rất hiển nhiên, trong phòng chỉ có duy nhất một mình cô, tiếng đồng hồ giả cổ trên bàn nhảy sang giờ khác, phát ra tiếng kêu “Tích tắc” khe khẽ, những con số màu trắng nổi bật lên trên nền màu đen.
17 giờ đúng.
Bữa trưa được bố trí ở một khách sạn năm sao nổi tiếng gần trường học, tuy nói gần đây, nhưng mọi người vẫn đi xe tới đó. Tần Hoan ngồi ở xe sau cùng. Vừa lên xe, hơi lạnh của điều hòa phả ra làm cô rùng mình.
Ngồi cùng xe còn hai đồng nghiệp khác, trong đó một người nhanh mắt, cẩn thận hỏi cô: “Em lạnh không?”
Cô cố tỏ ra bình thản lắc đầu nói: “Em không lạnh.”
Nhưng cô vẫn cẩn thận ngồi tránh hướng gió lạnh thổi tới, lòng bàn tay khẽ đặt lên phần bụng đang đau âm ỉ, vừa cố chống lại cái rét bất chợt, vừa thầm mong xe mau chạy đến nơi.
Nhưng khách sạn cũng lạnh không kém.
Bước vào phòng đặt trước, cảm giác tê cóng càng rõ rệt, cho dù trong không khí có phảng phất mùi thơm bạc hà. Mùi thơm này có tác dụng chống nóng rõ rệt, nhưng lại khiến Tần Hoan khổ sở vô cùng.
Bị điều hòa tổng bủa vây xung quanh, không có chỗ tránh, cô chỉ đành mím chặt môi, chịu đựng cơn đau bụng đang ngày càng nặng nề, ngồi xuống vị trí gần với cửa nhất, đôi tay sớm đã trở nên lạnh cóng.
Hôm đó người phụ trách tự tay chọn giúp món ăn. Tuy nói là trường mời khách, nhưng rõ ràng là khách sạn này rất quen thuộc với Cố Phi Trần. Người phụ trách đó cũng đã từng phục vụ anh nên nắm tường tận cả khẩu vị mà anh ưa thích.
Cả quá trình gọi món đều diễn ra thuận lợi, tuy người phụ trách đó tỏ ra ân cần chu đáo, nhưng thái độ của Cố Phi Trần vẫn là tùy thuộc vào chủ nhà, mọi thứ đều để thầy hiệu trưởng bố trí.
Sau khi gọi xong thức ăn, thầy hiệu phó lại bảo: “Mang hai chai rượu cất ở đây ra.”
Tần Hoan chỉ cảm thấy không ổn, quả nhiên không lâu sau, phục vụ liền mang tới hai chai rượu ngoại hàng sang, còn cô đã kịp nghe giọng lãnh đạo bay tới: “Tiểu Lý, Tiểu Trương, cả Tiểu Tần nữa, mọi người trưa nay phải thay mặt trường mời tổng giám đốc Cố vài chén nhé.”
Hai người kia đều là đàn ông, nghe nói tửu lượng không ai thua kém ai, ở trường gần như chuyên phụ trách việc tiếp đãi khách khứa, nhận nhiệm vụ này đương nhiên không có gì phải bàn. Chỉ có Tần Hoan, nghe xong trong lòng không khỏi lo lắng, còn đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào, thì phục vụ đã rót rượu vào các chén, mang đến trước mặt mọi người.
Tần Hoan vốn không quen với kiểu ăn uống thế này, bởi trước nay cho dù tham gia cũng đều được coi là thượng khách. Nay lại phải đóng một vai hoàn toàn ngược lại, bên cạnh còn bị lãnh đạo dùng mệnh lệnh trấn áp, đúng kiểu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ thì coi như không đủ tư cách làm việc, khiến cô cảm thấy thực sự khó chịu.
Khi món ăn đầu tiên được đưa lên, thầy hiệu phó nâng chén theo thói quen.
Tần Hoan khẽ nhướn mắt nhìn sang, bên phía kia chiếc bàn tròn sang trọng, người đàn ông ngồi đó dường như vô cùng xa cách, nhưng lại rõ mồn một. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu nhạt, ống tay áo gấp lên đến khuỷu tay, thư thế rất thoải mái, khuôn mặt điển trai đó như vừa khách khí lại vừa như đang cười khe khẽ, ngón tay dài cầm cốc rượu, chất lỏng màu hổ phách trong cốc thoáng chốc đã được uống cạn.
Rượu mạnh như vậy, cô chỉ ngửi đã thấy sặc lên mũi, vậy mà anh lại nhẹ nhàng đặt cốc rỗng không xuống, không hề thay đổi sắc mặt.
Đây là cuộc sống đời thường của Cố Phi Trần hay sao?
Cô không khỏi ngây ra. Bởi cho dù đã từng ở bên nhau, nhưng anh lại chưa bao giờ dẫn cô tới những nơi như thế này.
Cô nhớ trước kia cô thường lo lắng, lo anh ở bên ngoài uống quá nhiều, càng lo tổn hại đến sức khỏe của anh, nên có lúc cũng vô cớ gây chuyện, đòi anh phải dẫn mình đi theo.
Nhưng lần nào anh cũng từ chối, chỉ cười nhẹ nói: “Thế em đã thấy anh say bao giờ chưa?”
Đúng là chưa bao giờ, tửu lượng của anh hình như rất tốt, hoặc là do anh biết cách không chế, nên trước nay chưa từng bị say. Nhưng anh bị hen suyễn, uống rượu rất không tốt cho sức khỏe. Mỗi lần ngửi thấy trên người anh có mùi rượu, cô đều không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ của anh trên bàn rượu, hình ảnh đó chỉ khiến cô càng cảm thấy khó chịu.
Mà anh hình như rất hiểu điều này, nên cho dù cô làm mình làm mẩy đòi đi bằng được, anh cũng chưa bao giờ dẫn cô theo.
Về sau, khi mối quan hệ của họ xuống dốc, trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, cơ hội đó càng không thể quanh trở lại.
Nên, cho đến hôm nay, cô mới tận mắt chứng kiến.
Nồng độ cồn trong ly rượu rất cao, nhưng trong mắt một số người lại chẳng khác nào nước lã, mà Cố Phi Trần lần này lại chỉ dẫn theo một trợ lý, với tư cách trợ lý cơ bản không đến lượt uống loại rượu đắt tiền như vậy.
Loại rượu này đắt rẻ gì cũng phải cả chục nghìn tệ một chai, những người có mặt ở đó lại đều là người có học vấn cao, trên bàn rượu không phải uống theo kiểu lấy được. Ngoài trừ mời mọi người cốc đầu tiên, thời gian còn lại đều chỉ uống vừa phải.
Nhưng cho dù là vậy, đến lượt Tần Hoan, cô vẫn nõi: “Lãnh đạo, tôi không biết uống rượu.”
Trong người cô không khỏe, vốn không thể uống rượu, nên cố gắng từ chối, nhưng khi nói ra lời như vậy, cô không hề nghĩ tới hậu quả tiếp ngay sao đó.
Quả nhiên, sắc mặt của thầy hiệu phó có chút thay đổi, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười nói giọng quan cách: “Làm gì có chuyện không biết uống rượu. Nhanh, mời tổng giám đốc Cố một ly. Đây là nhiệm vụ của tổ chức, nhất định phải hoàn thành.”
Đôi tay Tần Hoan để yên trên đùi, vẫn bình tĩnh nói: “Tôi thực sự không biết uống rượu.”
Cả bàn đột nhiên trở nên im lặng.
Lúc này, thầy hiệu phó không còn cố gắng tươi tỉnh được nữa, đến nụ cười cùng dần thu lại.
Giọng điệu và động tác của Tần Hoan đều thể hiện rõ ý muốn từ chối, cô cũng là số ít những người dám từ chối thầy trong những trường hợp như thế này.
Bị mất thể diện như vậy trước mặt mọi người, thầy hiệu phó khẽ ho một tiếng, sắc mặt nghiêm lại, kéo dài giọn nói: “Tiểu Tần...”
“Không sao!” trong lúc mọi người đang lúng túng, người đàn ông ngồi ở ghế chính mở miệng nói: “Cô ấy không biết uống thì không nên ép.”
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng lại có sức mạnh không thể ngờ, trong phút chốc đã thay đổi được không khí, cũng ngắt lời thầy hiệu phó đang định nói.
Tần Hoan vẫn không nhìn lên, nhưng lại đoán được vẻ mặt của anh lúc này. Giống như âm thanh của giọng điệu của anh, nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Anh giải nguy cho cô, nhưng cô lại không thể cảm kích vì điều đó.
Cô bị người khác yêu cầu, bị người khác ép buộc, đi làm những việc cô không muốn làm. Còn anh ngồi bên cạnh, tận mắt nhìn thấy màn diễn đó.
Người đàn ông từng thì thầm âu yếm bên tai cô, vô cùng thân thiết với cô, người đàn ông từng có bao ân oán đang xen chồng chéo với cô, anh ta biết cô trước kia cành vàng lá ngọc như thế nào, được mọi người nâng niu như bảo bối trên tay, nhưng nay anh ta cũng lại tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của cô, nhìn thấy cô đơn độc một mình, bởi vì công việc, vì cuộc sống, bởi vì xa rời anh, nên đành để bị ép uống rượu, ép phải tiếp khách khứa trong hoàn cảnh như thế này.
Hơn nữa đối tượng cô phải tiếp đãi, lại là anh.
Tần Hoan ngồi ở trên ghế, trong lòng khó chịu như biển sóng cuộn trào. Cho dù cô vẫn chưa từng chịu khuất phục trước mệnh lệnh của thầy hiệu phó nhưng cảm thấy một nỗi tủi nhục cực kỳ khó chịu.
Cô không cản nhận được ánh mắt từ bên kia chiếu thẳng sang, nhưng lại cảm thấy anh như thể người xa lạ, lạnh lùng quan sát, thâu tóm mọi việc vào trong đáy mắt. Cuộc sống của cô có thể không được thoải mái, cô có thể cho tất cả mọi người biết điều đó, chỉ trừ có anh.
Nhưng anh lại nhìn thấy, mà cuối cùng, lại vẫn là anh đứng ra giải vây cho cô.
Điều đó còn khiến cô khó chịu hơn gấp nhiều lần so với việc bị ép uống rượu.
Cô im lặng giây lát, rồi cũng ngước đôi mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt lên nhìn. Thực ra đôi môi cô đã tái đi, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía anh một cách rắn rỏi khác thường.
Bởi cả trái tim và cơ thể đều đau đớn, ngón tay cô trở nên đông cứng, khi chạm vào chiếc cốc thủy tinh, còn thấy cốc cực kỳ ấm áp.
Cô lạnh lùng nhìn anh, dường như lúc này mọi ánh mắt xung quanh đều như mờ đi, cô không hề để tâm tới những người không liên quan, những ánh mắt không hề liên quan, cô trước nay chưa bao giờ để tâm, cũng chưa bao giờ coi trọng.
Nếu cô không vui, cô có thể đứng dậy bỏ đi.
Cùng lắm là thay đổi công việc, hoặc không đi làm nữa, tiền tích lũy trong ngân hàng cũng đủ cho cô dùng cả đời.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Cô chỉ nhìn người đàn ông đối diện, anh có đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, như thâu tóm mọi thứ, nhưng lại hiếm khi để lộ ra tâm trạng của bản thân.
Cô không cách nào biết được ý nghĩ của anh lúc này.
Có thể anh nghĩ rằng, cô rời bỏ anh, ngày nào cũng sống cuộc sống như vậy. Chạy sô các bữa ăn khác nhau, đối mặt với các kiểu khách khác nhau, chịu đựng các loại mệnh lệnh vô lý khác nhau...
Anh hẳn phải biết cô không hề thích những thứ này. Vậy thì những điều anh nhìn thấy hôm nay, có phải sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ? Hoặc, anh thực sự là người ngoài, mở miệng giải vây cho cô cũng chỉ là do phong độ vốn có?
...
Cô bỗng nhiên cười nhạt, nâng cốc lên khẽ nói: “Tổng giám đốc Cố, cốc này tôi mời anh, cảm ơn anh đã dốc sức giúp đỡ trường chúng tôi. Buổi chiều hẵng còn hoạt động, cốc này tùy anh, tôi xin cạn.”
Không đợi Cố Phi Trần phản ứng cô đã ngẩng đầu, chất lỏng cực mạnh nhanh chóng trôi tuột xuống cổ họng. Cái cảm giác kỳ lạ ngay lập tức truyền xuống cổ họng trôi xuống dạ dày.
Chỉ vài giây sau đó, cô thấy mình như bị thiêu đốt, từ cổ trở lên như tỏa nhiệt, còn dạ dày lại như có bó đuốc đang rực cháy, nóng bừng bừng.
Không phải là cô chưa từng uống rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cô uống rượu mạnh, vừa nãy là hành động bốc đồng, một hơi uống cạn, cuối cùng bị sặc đến đỏ cả mắt. Huống hồ, trong bụng vẫn còn lạnh, cơn đau từ buổi sáng lại tiếp tục tăng lên. Lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị rơi vào trong lò bát quái, lúc nóng lúc lạnh, hai cảm giác cực đoan đan xen nhau rội lên tận óc, khiến cô không khỏi cầm giấy ăn thấm thấm miệng, mãi sau mới trấn tĩnh lại được.
Cô không biết vẻ mặt của mình lúc đó ra sao, nhưng thầy hiệu phó nhìn thấy cảnh như vậy, sắc mặt nhanh chóng giãn nở ra, nụ cười khen “tốt” mấy câu liền: “Thế còn nói không biết uống rượu, xem ra vừa nãy chỉ là khiêm tốn. Các cậu xem Tiểu Tần thật đáng mặt nữ nhân hào kiệt. Chẳng trách mà chủ nhiệm Hoàng thường xuyên ca ngợi... thật là tuổi trẻ tài cao.”
Tần Hoan lọt thỏm trong ghế, chỉ thấy đầu váng vất, mọi người đang nói gì cô cũng không hề nghe rõ. Một lúc sau, cô lấy di động từ trong túi, cố gắng hết sức nói bằng giọng bình tĩnh nhất: “Xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”
Thực ra điện thoại không hề kêu. Cô chỉ là mượn cớ, nhanh chóng chạy ra phòng vệ sinh. Bên trong may sao không có người, cô gục trước bồn rửa tay, đứng ngây ra vài giây rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Cả nửa ngày hôm nay cô không ăn thứ gì, nhưng vẫn nôn rất lâu, như rách cả tim phổi, cuối cùng khi dạ dày đã rỗng không mới cảm thấy ổn hơn một chút.
Khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy trong gương, đầu tóc rối bời, dáng vẻ lôi thôi chưa từng có. Cô súc miệng, rồi quay người sang rút mấy tờ giấy, cẩn thận lau khóe miệng, phát hiện son đã bay hết từ bao giờ, nhưng túi xách vẫn còn ở chỗ ngồi, nên không có cách nào cứu vãn tình thế.
Cô lại dựa vào tường thêm lúc nữa, trong ngực vẫn còn khó chịu, hoặc là do vừa nôn quá sức, lúc này như bị hòn đá nặng ngàn cân đè lên không sao thở nổi. Huống hồ trong bụng đã bắt đầu nhâm nhẩm đau, đi kèm theo đó là những cơn co khẽ, không khí lạnh vô tình lọt vào trong cơ thể, nhanh chóng theo mạch máu lan khắp chân tay xương cốt.
Cơn đau sinh lý như vậy, trước kia cô chưa từng gặp phải, nhưng lần này lại bị rất nặng. Càng đứng càng thấy trước mặt tối sầm, trong lòng cô có một cảm giác mơ hồ, cố tính thời gian bản thân mình ra khỏi phòng, hình như đã được khá lâu, nhưng đôi chân bỗng nhiên mềm nhũn lại, đến sức để lê bước cũng không có.
Bên ngoài có người đang gõ cửa, vang lên vài tiếng dồn dập, cô mở miệng định nói, nhưng bị một cơn đau dữ dội dập đến, còn không kịp bám vào bất cứ chỗ nào, cả người đã ngã xuống mềm nhũn...
Cơn đau quặn thắt bủa vây lấy cô, còn cô trước khi mê đi, cảm giác mình như rơi vào vòng tay của một người nào đó.
Hương thơm nhẹ nhưng rất quen thuộc phảng phất, cô cảm thấy mình đau tới mức phát sốt, nên mới có cảm giác như vậy. Nhưng cô ngay đến việc mở mắt ra nhìn cũng không còn sức, liền rơi vào một vùng tăm tối.
Ánh sáng chói chang bên ngoài phòng được ngăn bởi tấm rèm cửa, rõ ràng vừa mới qua chính ngọ, cả căn phòng đã mờ tối, tấm thảm dày mềm mại hút mọi tạp âm, chỉ còn tiếng thở đều đều nhè nhẹ của người nằm trên giường.
Cố Phi Trần ngồi trên ghế sofa cách giường không xa, vì không có ánh sáng, cả người như chìm vào bóng tối, khuôn mặt điển trai không hề biểu lộ chút sắc thái nào, chỉ có đôi mắt sâu thẳm là dừng mãi ở một điểm, nhìn như thất thần.
Cô đang ngủ say, đôi lông mày thanh tú như nhíu lại, chắc là đau, hoặc đang nằm mơ thấy ác mộng, bàn tay khẽ bám lấy tấm đệm, mãi không chịu buông.
Thực ra, kể từ lúc anh đỡ lấy cô từ trong buồng vệ sinh, cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Lúc đó, cô ngất đi trong vòng tay anh, rõ ràng đã mất đi toàn bộ ý thức, nhưng ngón tay vẫn bám lấy mép áo anh.
Cho đến khi anh bế cô vào phòng, đặt cô nằm lên giường cô vẫn không chịu buông tay.
Tay cô rất đẹp, da trắng nõn nà, mười ngón tay đều như búp măng, khi đánh đàn nhìn lả lướt như đang múa. Nhưng lúc này, cô chỉ là một đứa trẻ yếu đuối không có nơi để nương tựa, nắm chặt lấy một chỗ bám víu, dường như chỉ như vậy mới có thể giảm bớt được vài phần đau khổ, chỉ có như vậy mới khiến cô yên lòng.
Trước khi hôn mê, cô đã coi anh như chỗ dựa.
Anh bỗng cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn trong lồng ngực, khuôn mặt nhợt nhạt của cô chiếu thẳng vào đáy mắt anh, khiến trở nên nhức nhối. Anh đột nhiên nghĩ tới ngày hôm đó, cô cũng như vậy, khi cô Triệu thất thanh gọi anh chạy tới, cô đã gục trên nền nhà.
Không ai biết lúc đó anh đã hoảng sợ đến thế nào.
Những trải nghiệm thường ngày, những tình huống cực kỳ nguy hiểm trên thương trường cũng không so được với vài chục giây ngắn ngủi đó. Trước khi xe cấp cứu tới, anh ôm lấy cô, cảm nhận thân nhiệt cô đang thấp dần xuống, còn cô thì đang nhắm chặt mắt, cả người yếu đuối như vậy, yếu tới mức có thể biến mất trong không khí bất cứ lúc nào.
Một nỗi sợ hãi mơ hồn như bủa vây lấy anh, khiến nhịp thở của anh cũng trở nên rối loạn.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi vì sắp mất cô.
Ngày hôm đó, suốt đường đến bệnh viện, anh không hề buông tay cô ra.
Anh chợt nhận ra, nếu cô không còn tồn tại thì mọi người hay vật khác liệu còn có ý nghĩa gì với anh?
Và hôm nay, người phụ nữ này lại khiến anh trải qua giây phút đó một lần nữa.
Anh đón lấy cô trước khi cô hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể mềm mại yếu đuối đó, khuôn mặt không còn chút sức lực nào, khiến anh thiếu chút nữa mất hết tự chủ vì hoảng sợ.
Sau đó tìm được bác sĩ, mới biết là cơn đau sinh lý. Nhưng do cô bận cả một buổi sáng, lại còn uống hết cả một chén rượu mạnh.
Khi biết cô không gặp rắc rối gì lớn, anh không cách nào hình dung nổi cảm giác của mình.
Là yên tâm, giận dữ, ức chế, hay tức giận cực độ?
Anh chỉ nghe thấy tiếng thở dài rất sâu của chính mình, mãi lúc sau mới nhận ra, là anh thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù cô còn chìm trong giấc ngủ, cho dù sắc mặt cô vẫn còn rất khó coi, nhưng ít ra cô đã bình yên, ít ra cô không chết, sẽ không biến mất khỏi thế giới này, khỏi thế giới của anh.
Chỉ vì như vậy, nên anh thở phào.
Trong quãng thời gian đợi cô tỉnh giấc, anh vẫn ngồi bên cạnh, trầm tư như một pho tượng.
Thời gian như ngưng đọng, anh nhìn khuôn mặt cô qua ánh sáng mờ mờ, không hề biết bắt đầu từ bao giờ, ước mơ của mình lại giản dị đến như vậy.
Thực ra, thứ anh muốn không hề ít, trong từng giai đoạn của cuộc đời, anh luôn có những ước vọng mong muốn trở thành hiện thực và anh thường không từ thủ đoạn nào để thực hiện chúng, hơn nữa còn hoàn thành một cách mỹ mãn.
Nhưng trong lúc này, ước vọng của anh đơn giản đến mức chính anh cũng ngạc nhiên.
Anh chỉ cần cô còn sống, sống thật tốt.
Dường như chỉ cần cô còn sống, cô sẽ mãi mãi không dời khỏi thế giới của anh.
Khi Tần Hoan tỉnh lại, phải mấy một lúc lâu vẫn không hiểu mình đang ở đâu. Nhưng chăn ga gối đệm đều trắng toát, hơn nữa trang trí như phòng lại đẹp đẽ tinh xảo, thảm chân cũng là loại thẩm thấu âm thanh màu nâu nhạt theo đúng tiêu chuẩn, nếu cô đoán đây hẳn là một phòng trong khách sạn.
Cơn đau bụng đã giảm đi rất nhiều, cô bước xuống giường, mở rèm cửa, có thể nhìn thấy vài kiến trúc mang tính đặc trưng ở phía bên ngoài. Thì ra cô vẫn đang ở trong khách sạn, vẫn là khách sạn khi cô ăn trưa.
Nhưng tại sao cô lại ngủ ở đây?
Cô dựa vào cửa sổ, khẽ nhíu mày cố nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra những việc đã xảy ra. Vòng tay xuất hiện trước khi cô ngất đi, mùi thơm nhè nhẹ đó, cảm giác thân thuộc bủa vây lấy cơ thể... Tim cô chợt nhảy lên một cách khó hiểu, nhanh chóng quay người lại, nhìn một lượt khắp phòng. Nhưng rất hiển nhiên, trong phòng chỉ có duy nhất một mình cô, tiếng đồng hồ giả cổ trên bàn nhảy sang giờ khác, phát ra tiếng kêu “Tích tắc” khe khẽ, những con số màu trắng nổi bật lên trên nền màu đen.
giờ đúng.