Bao nhiêu đêm mất ngủ, cô nghĩ hết lần này tới lần khác. Nếu sớm biết là kết thúc như vậy, cho dù bản thân mình có yêu anh nhiều thế nào, cũng không bao giờ lựa chọn từ khi bắt đầu.
“Là để giết thời gian sao?” Cô cuốn khăn tắm vào người cười giễu, đôi mắt đen tuyền như phủ một lớp sương mù, khẽ nghiêng đầu vừa nhìn anh vừa đoán, “Hay anh thương hại tôi, muốn làm thỏa mãn tâm trạng của một thiếu nữ đang yêu thầm.”
Ngoại trừ những điều đó ra, cô thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng vừa nói dứt lời, Cố Phi Trần cũng chỉ khẽ mím chặt môi, không trả lời.
Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, không nhìn ra được thái độ yêu thích hay chán ghét. Ánh mắt lạnh lùng như biển nước, như cố che giấu chân tướng sự việc xuống tận cùng đáy sâu.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên lặng đó.
Tiếng nhạc vui nhộn thu hút sự chú ý của Cố Phi Trần, anh khẽ cúi đầu liếc nhìn màn hình di động đang vứt ở góc giường, Tần Hoan bước nhanh tới cầm điện thoại chuyển sang chế độ im lặng.
Anh ngước mắt lên hỏi: “Sao không nghe?”
Đây hình như là lần thứ hai Nghiêm Duyệt Dân gọi đến đúng lúc anh có mặt. Lần trước là ở trong khách sạn, lúc đó anh bỏ đi ngay lập tức.
Cô vứt điện thoại lại vào giường, cười khẩy: “Cuộc gọi thế này, có mặt người ngoài có tiện nghe không?”
“Người ngoài.” Cố Phi Trần khẽ lặp lại từ này, khẽ cười nhạt, đôi môi mỏng nhếch lên, hỏi đột ngột: “Là ma xui quỷ khiến.”
“Cái gì?” cô không hiểu.
“Chẳng phải em hỏi anh nguyên nhân sao? Lúc đó chỉ là ma xui quỷ khiến.” Anh vừa nói vừa bước nhanh ra cửa, khi ngang qua cô, khóe miệng lại bình thường trở lại, “Gọi điện xong qua phòng đọc sách gặp anh.”
“Gọi điện xong tôi còn phải ngủ.” Cô cũng sa sầm mặt lại. Chỉ là ma xui quỷ khiến? Đúng là một lý do hay.
“Tùy em. Nếu em không quan tâm đến việc công ty của bố em thực sự bị người ngoài chiếm mất.” Anh không hề quay đầu lại, ném lại một câu đó rồi bước ra ngoài phòng.
Tần Hoan đứng ngây ra bên thành giường, cho đến khi di động sáng lên lần nữa, cô mới nhấc lên nghe.
Giọng Nghiêm Duyệt Dân nghe rất xa xôi: “Em đang làm gì vậy?”
Cô lúc này mới nhớ ra, hình như anh đã về nhà một thời gian khá dài, nhưng hai người rất ít khi liên lạc. Cô chỉ lấy lý do là nhà anh có việc, lại vì thời gian chênh lệch nhau, nên gọi điện trở thành một việc xa xỉ.
Nhưng thực tế thì sao? Cô không muốn thừa nhận bản thân mình thực sự không mấy khi nghĩ tới anh, còn không gọi điện thoại đâu có gì khó khăn? Không phải cô chưa từng làm những viêc tương tự. Lần đó Cố Phi Trần đi Toronto công tác, cô gọi điện trò chuyện đến 3 giờ đêm vẫn chưa ngủ, chỉ là để nghe giọng của anh. Thời gian đó lại đúng vào tuần thi học kỳ, khiến cô suýt nữa trượt một môn, chỉ vượt qua với số điểm chạm sàn là 60.
Sau khi Cố Phi Trần quay về, cô liền nhân cơ hội đòi anh bồi thường, yêu cầu anh dẫn cô đi Châu Âu chơi vào dịp nghỉ hè.
Không được nhớ nữa.
Trước khi để mình lại rơi vào vực sâu thẳm, Tần Hoan đã kịp thời nghĩ sang việc khác.
Bên tai lại vang lên tiếng Nghiêm Duyệt Dân: “Nên có lẽ một thời gian nữa anh mới về nước.”
Lý do trước đó cô mất tập trung nên không nghe rõ, lúc này cũng không tiện hỏi lại, chỉ trả lời một cách mơ hồ: “Vâng, khi nào anh quyết định về thì báo lại cho em.”
“Ừm” Nghiêm Duyệt Dân lại hỏi cô: “Thế em dạo này thế nào?”
Cô chỉ chọn mấy chi tiết thường ngày để trả lời anh, giấu đi những việc liên quan đến Cố Phi Trần. Cuối cùng cô che miệng ngáp: “Em hơi mệt, muốn ngủ sớm.”
“Thế em ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Tạm biệt!”
Ngắt điện thoại, Tần Hoan nghĩ giây lát rồi bỏ khăn tắm ra khỏi người, mặc chiếc áo ngủ rồi ra khỏi phòng.
Đèn phòng đọc sách vẫn sáng.
Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc gặp Cố Phi Trần đang ngồi hút thuốc ở ghế. Thấy cô xuất hiện, anh chẳng nói một lời, chỉ tiện tay dụi đầu thuốc vào gạt tàn.
Cô không khỏi chau mày, nhìn chằm chằm vào khói thuốc trắng mờ bay tỏa trong phòng, thấy không sao chấp nhận nổi. Trong lòng thầm nghĩ, con người này càng ngày càng bất cần, rõ là phổi không khỏe, lại còn hút thuốc nhiều hơn trước, rượu cũng uống không ít, bệnh hen không tái phát mới là chuyện lạ.
Cố Phi Trần thấy cô đứng ngây ra, cười khẽ bảo: “Sao rồi, điện thoại gọi gì mà nhanh thế?”
Tuy đang cười, nhưng mắt lại không cười. Mắt anh dài và sâu, qua làn khói thuốc, tỏ ý giễu cợt rất rõ rệt. Cô cũng cười theo: “Không có ai làm phiền bên cạnh, những gì muốn nói đã nói rồi.”
“Thế sao.” Anh rít một hơi thuốc nhẹ nhàng phả ra, khuôn mặt không hề có biểu hiện gì.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Ban nãy anh nói có ý gì?”
“Em hỏi câu nào?” Anh hỏi lại, “Ma xui quỷ khiến, hay là việc người ngoài nuốt mất công ty của bố em?”
Những chữ đó nghe thật chói tai, cô nghiến chặt răng: “Việc của công ty!”
Cố Phi Trần lại nhìn cô, nói một cách chậm rãi: “Chú của em cờ bạc thành tính, tài sản của bố em để lại chỉ còn lại cái vỏ rỗng không.”
Thật không ngờ mọi việc lại nghiêm trọng đến vậy, Tần Hoan không khỏi ngây người.
“Theo anh được biết, chú em gần đây kết giao với một người ‘bạn tốt’, một tay cờ bạc nổi tiếng. E rằng với kiểu của chú em, cuối cùng sẽ bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn.”
“Vậy phải làm sao?”
“Anh cũng không biết.”
“Làm sao có thể vậy được?” Tần Hoan bước lên phía trước vài bước, ngón tay bám vào mặt bàn, nhìn đối diện vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông chỉ qua một chiếc bàn, “Cố Phi Trần, nếu những lời anh nói là sự thật, vậy anh nhất định có cách cứu vãn công ty.”
“A...” Cố Phi Trần như muốn bật cười, nhưng lại quay đi ho khẽ.
Điếu thuốc đang hút dở hơn một nửa, anh ho đến rung cả vai. Tần Hoan không khỏi chau mày, động tác còn nhanh hơn cả suy nghĩ, trước khi chính mình kịp phản ứng thì cô đã giơ tay ra, cầm lấy điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay anh.
Cố Phi Trần tỏ vẻ bất ngờ, nín cơn ho rồi ngước lên nhìn cô.
Cô dập mạnh điếu thuốc, cúi xuống giọng cứng nhắc: “Anh không cần sống thì mặc anh, nhưng đừng để tôi phải ngửi mùi thuốc lá... không chịu được.” Rồi như vẫn chưa đủ, cô lại bổ sung thêm: “Kể cả là muốn chết, cũng đợi chúng ta thanh toán xong rồi hẵng chết.” Nói rồi lại cúi đầu xuống không nói một lời.
Chút ánh sáng đỏ rực nhanh chóng tắt rụi trong chiếc gạt tàn pha lê.
Cố Phi Trần không hề ngăn cản lại, chỉ khẽ nhìn cô chăm chú. Thực ra cái dáng vẻ chau mặt nhăn mày của cô làm anh có cảm giác mơ màng, như gợi lại kỉ niệm xa xôi nào đó, khiến người luôn biết không chế cảm xúc như anh cũng phải xao lòng.
Có lẽ do sánh sáng, nên khi cúi xuống, lông mi cô trông rất dài và dày, như hai cánh quạt, rủ thành hình vòng cung mờ mờ trên mặt. Cô vừa tắm xong, tóc rủ xuống bờ vai mềm mại, đôi môi hồng phớt tự nhiên, da vẫn trắng mịn như thời thiếu nữ.
Anh vẫn nhớ cảm giác chạm da thịt cô, tuy đã từ rất lâu, nhưng anh nhớ đến từng chi tiết. Mỗi lần anh ve vuốt cô, đều như vuốt ve tấm vải lụa thượng hạng, khiến lòng lưu luyến khó rời.
Anh nói không sai, bởi thật sự như bị ma xui quỷ khiến.
Anh im lặng giây lát, rồi từ từ đứng dậy, nhìn cô như có tâm sự: “Chi bằng chúng ta lại làm một cuộc trao đổi.”
Cô dường như chưa kịp phản ứng, thì anh đã giơ tay ra, chạm vào khuôn mặt cô.
Động tác của anh rất nhẹ, đầy vẻ trân trọng, giống như đang chạm vào đồ gốm sứ quý giá nhất trên đời này, đến cả việc mạnh tay một chút cũng không nỡ.
“Chúng ta lại làm một cuộc trao đổi, anh có thể giữ lại thứ mà em muốn.”
Giọng nói sắc lạnh, chậm rãi thốt ra từ đôi môi mỏng, như có sức mạnh sai khiến lòng người. Cô không khỏi ngây ra, như mất hồn, lại như quên cả né tránh, cứ để mặc cho đôi tay lành lạnh đó vuốt ve má mình.
Thực ra, cô đã quá quen với sự động chạm của anh, cho dù trong lòng cô đã hận anh đến nhường nào, nhưng cơ thể không chịu lừa dối cô một vuông một thước. Ngón tay anh, hơi ấm của anh, dường như đã ngấm sâu vào trong xương tủy, tạo thành dấu vết không bao giờ thay đổi, chẳng hề liên quan đến thời gian, cũng chẳng liên quan đến không gian. Chỉ bởi là anh, cơ thể cô sẽ không bao giờ quên được.
“Trao đổi gì?” Cô đứng yên một chỗ, hơi ấm đã rời bỏ cô từ rất lâu, như cách xa cả hàng trăm triệu năm, bỗng lại xuất hiện khi cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nên cô như trúng tà, đứng yên không hề nhúc nhích.
“Chúng ta hãy sống với nhau thật tốt trong vài ngày, giống như trước khi chia tay.”
Khi nói câu này, Cố Phi Trần như đang nghĩ ngợi, thậm chí ngay cả anh cũng nghi ngờ rằng mình đã mất lý trí. Nhưng anh lại không nỡ buông tay, ngón tay vẫn vương vấn giữa làn da trắng mịn như sứ và đôi môi hồng như cánh đào trên khuôn mặt cô, anh nhận ra mình không thể nào rời xa cô được.
Khi còn là cô gái 20 tuổi, với vẻ đẹp yêu kiều nụ cười như gió mùa xuân, Tần Hoan thích dựa vào anh, như chú mèo nhỏ đang làm nũng...Từng hình ảnh trước kia của người phụ nữ đang đứng trước mặt đều hiện trõ mồn một, như một bộ phim quay chậm. Mọi thứ đã qua đi, không nên nghĩ lại, không nên nhớ, nhưng anh lại nhớ rõ như in và không thể để mặc mọi thứ tốt đẹp lại rời bỏ anh thêm lần nữa.
Vùng vẫy trên thương trường bao năm, anh rất rành về kỹ năng đàm phán, lúc này lại vận dụng ngay với cô: “Nửa tháng, làm tiếp những việc trước kia chưa làm hết, sau nửa tháng, em sẽ nhận được những gì em muốn.”
“... Là như vậy?” Ánh mắt cô như đá thủy tinh đen sẫm, lấp lánh dưới ánh đèn, như muốn nhìn xuyên qua anh, hướng về một nơi còn xa hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên anh không đoán được cô đang nghĩ gì. Anh ngập ngừng rồi nói khẽ: “Là như vậy.” Một chút lý trí cuối cùng biến mất, anh lúc này mới nhận ra, người phụ nữ này luôn có cách khiến chính anh cũng không sao nhận được ra mình.
Còn cô vẫn yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp như phủ một làn sương mờ. Cho đến khi chiếc đồng hồ để bàn chuyển sang giờ tiếp sau, cùng với tiếng chuông khe khẽ, cô mới gật đầu, giọng rất nhẹ, như đang chìm trong mơ, thậm chí khiến người ta không biết cô có đang tỉnh táo hay không.
Nhưng anh vẫn nghe rõ lời cô nói.
“Được thôi. Giống như chúng ta chưa hề chia tay, nửa tháng.”
Ánh mắt lành lạnh, như chìm trong đáy nước, từng giây từng phút, cuối cùng cũng làm tan khói mờ phủ khắp gian phòng bao lâu nay.
Cô bỗng chợt cười với anh, nụ cười như phủ trong màn sương, đẹp khiến người ta ngộp thở: “Anh nói phải giữ lời.”
“Anh biết.” Anh không hề chớp mắt, chỉ trả lời khẽ.
Trong giây phút đó, anh thật sự cảm thấy Tần Hoan của sáu năm trước đã quay trở lại.
Nửa đêm hôm đó, trời bỗng mưa rả rích.
Cơn mưa đầu mùa thu cuối cùng cũng đổ xuống, đập vào cửa sổ, tuy chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Tần Hoan giật mình tỉnh giấc.
Cô mở to mắt trong bóng tối.
Nhờ chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô lờ mờ nhìn thấy bóng người đàn ông nằm bên cạnh. Anh như ngủ rất say, hơi thở đều đều, một tay kê dưới cổ cô, một tay quàng ôm lấy eo cô.
Nhưng mới chỉ hai tiếng trước, anh vẫn còn rất tỉnh táo, trong giây phút ngắn ngủi đó, anh nhìn cô từ đầu tới cuối, ánh mắt vừa sâu vừa sáng. Nụ hôn của anh phủ kín người cô, như những giọt mưa ngoài cửa sổ, không bỏ sót một khoảng nào trên người cô, như trò đùa tinh nghịch cực kỳ kiên nhẫn, đốt cháy ngọn lửa nhen nhúm trong cô, cho đến khi cô không kiềm chế được những khát khao của cơ thể, chỉ mong anh đừng dừng lại.
Anh rất thành thục, trí nhớ lại rất tốt, cho dù đã xa nhau bao lâu, anh vẫn nhớ tất cả thói quen của cô, nên nhanh chóng khiến cô mê mẩn, cả người như chìm trong mây, bồng bềnh bồng bềnh, không còn biết gì tới hiện tại.
Cô thực sự đã quên.
Cái giây phút anh đi sâu vào trong cô, cô hoàn toàn quên mất mình là ai, cũng quên anh là ai, lại càng không nhớ tới lý do khiến bản thân mình đồng ý sự trao đổi này. Những ân oán giằng xé, những yêu và hận dày vò cô suốt bao ngày bao tháng, lúc này đều bay biến, không còn dấu vết.
Cô cảm nhận được hơi ấm của anh, cơ thể của anh, dường như mỗi một cái dướn người của anh đều chạm vào nơi sâu kín nhất trong cô. Ngón tay anh bám chặt vai cô, mạnh mẽ, như sợ cô biến thành khói sương, lại như muốn ôm chặt cả người cô trong vòng tay anh.
Rồi cuối cùng cũng kết thúc, anh cúi xuống hôn môi cô, trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi, lóng lánh trong màn đêm. Còn cô vẫn cảm thấy mơ màng, bèn cố tình giơ tay chạm vào người anh.
Nhưng động tác mới được một nửa, đã giật mình tỉnh ra.
Tay cô như cứng lại trong không trung, giọng anh khàn đi: “Em sao vậy?” Âm thanh như vờn quanh cô, trong bóng đêm, cảm giác cô cùng ấm áp.
Cô lắc đầu nói: “Không sao.” Thật không nỡ rời xa, chỉ là bởi mọi thứ không dễ dàng, giấc mơ đẹp nhất như đã chạm vào tay, khiến cô không đủ dũng cảm làm hỏng nó. Nên cô buông thả và nuông chiều cơ thể, chịu làm một việc vô cùng nguy hiểm.
Như uống thuốc độc cho đỡ khát, uống xong ngụm đầu tiên, chất độc ngọt ngào, đã ngấm vào tận xương tủy.
Sự trao đổi này, rốt cuộc là ai lừa dối ai?
Cô thấy mình như Eva bị rắn dẫn dụ, vào thời điểm gật đầu đồng ý, cô đã rơi vào vực sâu thẳm không còn trách được ai.
Trong đêm tĩnh lặng, cô chạm tay vào khuôn mặt anh, nhắm chặt mắt, bất chợt gọi tên anh: “Cố Phi Trần?”
“Ừ?”
“... Đây là mơ sao?”
Cô nhắm mắt, lẩm bẩm trong miệng, hình như anh nghe không rõ, bởi cho đến khi chìm vào giấc ngủ, cô không hề nghe thấy anh trả lời.
Ngoài cửa mưa ngày một dày hạt, cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thực ra cô hiểu rất rõ, đây chỉ là một giấc mơ. Bởi anh đưa ra đề nghị trao đổi, bởi cô đồng ý, nên hai người cùng nhau mơ một giấc mơ.
Mà nửa tháng, chính là khoảng thời gian của nó.
Kể từ đêm đó, cô cảm thấy mỗi bước đi của mình đều vô cùng nguy hiểm. Nhưng đó là con đường cô lựa chọn. Vẫn biết dưới chân là vực sâu thăm thẳm, nhưng cô mới là ma xui quỷ khiến, chỉ là để giơ tay chạm lấy cái thiên đường mà cô từng sở hữu.
Thiên đường cuối cùng đã vỡ tan như bong bóng xà phòng, có lẽ cô cũng vỡ tan như vậy.
Trời gần sáng Cố Phi Trần mới tỉnh giấc, thấy Tần Hoan đang nghiêng người với quần áo rơi dưới đất. Anh bèn quàng tay ôm cô vào lòng nói khẽ: “Dậy sớm vậy.”
“Ừm, em muốn về phòng.”
Môi anh đã kề sát tai cô, là nơi nhạy cảm của cô, hơi thở ấp áp lướt qua, khiến cô khẽ rùng mình, giọng nói cũng run lên: “Đừng để mọi người nhìn thấy.”
Anh dường như cũng nhận ra giọng cô hơi run, không khỏi khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ lên đôi tai trắng nhỏ xinh xắn, vừa nài nỉ mơ màng: “Nằm thêm một lúc nữa.”
“Không được.” Cô muốn tránh, nhưng làm sao tránh được. Cánh tay anh mạnh mẽ rắn chắc, ôm chặt cô vào lòng, hai chân kẹp lấy cô, như ôm chiếc gối bông.
“Cố Phi Trần!” Cô cuống lên, giọng nũng nịu không sao chế ngự nổi, dịu dàng như nước chảy: “Em làm sao... làm sao lại không biết anh hư thế này?”
“Ồ!” Giọng nói lướt qua cổ, như kéo dài ra, như giọng người say, lại như ngái ngủ vào sáng sớm: “Thế hôm nay anh sẽ cho em biết.”
Trước khi trời sáng, anh lại kịp “dày vò” cô thêm lần nữa, đến khi cô bước xuống giường mặc quần áo, mới phát hiện hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì vấp ngã ra tấm thảm.
“Cẩn thận một chút.” Người đàn ông một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô.
Cô không để ý tới anh, chỉ quay đầu lườm một cái, rồi nhặt vội áo ngủ mặc vào người, chân trần chạy nhanh về phòng.
Rốt cuộc vẫn chưa thích nghi được. Chỉ là một đêm ngắn ngủi, nếu để người làm nhìn thấy anh và cô đã làm lành, có phải sẽ kinh động mọi người hay không?
Huống hồ cô vẫn chưa có sự chuẩn bị cẩn thận. Ra khỏi giường của Cố Phi Trần, cô dường như mới dần dần tỉnh lại.
Đây chỉ là một cuộc trao đổi, hoặc chỉ là một vở kịch, nhưng cô chưa từng phát hiện ra mình lại có năng khiếu làm diễn viên, bởi chỉ có một đêm, cô dường như đã diễn lại vở kịch từ đầu.
Những cái còn lại, bỗng không còn muốn nghĩ tiếp. Cô thực sự muốn diễn hết vở kịch này.
Bao nhiêu đêm mất ngủ, cô nghĩ hết lần này tới lần khác. Nếu sớm biết là kết thúc như vậy, cho dù bản thân mình có yêu anh nhiều thế nào, cũng không bao giờ lựa chọn từ khi bắt đầu.
“Là để giết thời gian sao?” Cô cuốn khăn tắm vào người cười giễu, đôi mắt đen tuyền như phủ một lớp sương mù, khẽ nghiêng đầu vừa nhìn anh vừa đoán, “Hay anh thương hại tôi, muốn làm thỏa mãn tâm trạng của một thiếu nữ đang yêu thầm.”
Ngoại trừ những điều đó ra, cô thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng vừa nói dứt lời, Cố Phi Trần cũng chỉ khẽ mím chặt môi, không trả lời.
Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, không nhìn ra được thái độ yêu thích hay chán ghét. Ánh mắt lạnh lùng như biển nước, như cố che giấu chân tướng sự việc xuống tận cùng đáy sâu.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên lặng đó.
Tiếng nhạc vui nhộn thu hút sự chú ý của Cố Phi Trần, anh khẽ cúi đầu liếc nhìn màn hình di động đang vứt ở góc giường, Tần Hoan bước nhanh tới cầm điện thoại chuyển sang chế độ im lặng.
Anh ngước mắt lên hỏi: “Sao không nghe?”
Đây hình như là lần thứ hai Nghiêm Duyệt Dân gọi đến đúng lúc anh có mặt. Lần trước là ở trong khách sạn, lúc đó anh bỏ đi ngay lập tức.
Cô vứt điện thoại lại vào giường, cười khẩy: “Cuộc gọi thế này, có mặt người ngoài có tiện nghe không?”
“Người ngoài.” Cố Phi Trần khẽ lặp lại từ này, khẽ cười nhạt, đôi môi mỏng nhếch lên, hỏi đột ngột: “Là ma xui quỷ khiến.”
“Cái gì?” cô không hiểu.
“Chẳng phải em hỏi anh nguyên nhân sao? Lúc đó chỉ là ma xui quỷ khiến.” Anh vừa nói vừa bước nhanh ra cửa, khi ngang qua cô, khóe miệng lại bình thường trở lại, “Gọi điện xong qua phòng đọc sách gặp anh.”
“Gọi điện xong tôi còn phải ngủ.” Cô cũng sa sầm mặt lại. Chỉ là ma xui quỷ khiến? Đúng là một lý do hay.
“Tùy em. Nếu em không quan tâm đến việc công ty của bố em thực sự bị người ngoài chiếm mất.” Anh không hề quay đầu lại, ném lại một câu đó rồi bước ra ngoài phòng.
Tần Hoan đứng ngây ra bên thành giường, cho đến khi di động sáng lên lần nữa, cô mới nhấc lên nghe.
Giọng Nghiêm Duyệt Dân nghe rất xa xôi: “Em đang làm gì vậy?”
Cô lúc này mới nhớ ra, hình như anh đã về nhà một thời gian khá dài, nhưng hai người rất ít khi liên lạc. Cô chỉ lấy lý do là nhà anh có việc, lại vì thời gian chênh lệch nhau, nên gọi điện trở thành một việc xa xỉ.
Nhưng thực tế thì sao? Cô không muốn thừa nhận bản thân mình thực sự không mấy khi nghĩ tới anh, còn không gọi điện thoại đâu có gì khó khăn? Không phải cô chưa từng làm những viêc tương tự. Lần đó Cố Phi Trần đi Toronto công tác, cô gọi điện trò chuyện đến giờ đêm vẫn chưa ngủ, chỉ là để nghe giọng của anh. Thời gian đó lại đúng vào tuần thi học kỳ, khiến cô suýt nữa trượt một môn, chỉ vượt qua với số điểm chạm sàn là .
Sau khi Cố Phi Trần quay về, cô liền nhân cơ hội đòi anh bồi thường, yêu cầu anh dẫn cô đi Châu Âu chơi vào dịp nghỉ hè.
Không được nhớ nữa.
Trước khi để mình lại rơi vào vực sâu thẳm, Tần Hoan đã kịp thời nghĩ sang việc khác.
Bên tai lại vang lên tiếng Nghiêm Duyệt Dân: “Nên có lẽ một thời gian nữa anh mới về nước.”
Lý do trước đó cô mất tập trung nên không nghe rõ, lúc này cũng không tiện hỏi lại, chỉ trả lời một cách mơ hồ: “Vâng, khi nào anh quyết định về thì báo lại cho em.”
“Ừm” Nghiêm Duyệt Dân lại hỏi cô: “Thế em dạo này thế nào?”
Cô chỉ chọn mấy chi tiết thường ngày để trả lời anh, giấu đi những việc liên quan đến Cố Phi Trần. Cuối cùng cô che miệng ngáp: “Em hơi mệt, muốn ngủ sớm.”
“Thế em ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Tạm biệt!”
Ngắt điện thoại, Tần Hoan nghĩ giây lát rồi bỏ khăn tắm ra khỏi người, mặc chiếc áo ngủ rồi ra khỏi phòng.
Đèn phòng đọc sách vẫn sáng.
Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc gặp Cố Phi Trần đang ngồi hút thuốc ở ghế. Thấy cô xuất hiện, anh chẳng nói một lời, chỉ tiện tay dụi đầu thuốc vào gạt tàn.
Cô không khỏi chau mày, nhìn chằm chằm vào khói thuốc trắng mờ bay tỏa trong phòng, thấy không sao chấp nhận nổi. Trong lòng thầm nghĩ, con người này càng ngày càng bất cần, rõ là phổi không khỏe, lại còn hút thuốc nhiều hơn trước, rượu cũng uống không ít, bệnh hen không tái phát mới là chuyện lạ.
Cố Phi Trần thấy cô đứng ngây ra, cười khẽ bảo: “Sao rồi, điện thoại gọi gì mà nhanh thế?”
Tuy đang cười, nhưng mắt lại không cười. Mắt anh dài và sâu, qua làn khói thuốc, tỏ ý giễu cợt rất rõ rệt. Cô cũng cười theo: “Không có ai làm phiền bên cạnh, những gì muốn nói đã nói rồi.”
“Thế sao.” Anh rít một hơi thuốc nhẹ nhàng phả ra, khuôn mặt không hề có biểu hiện gì.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Ban nãy anh nói có ý gì?”
“Em hỏi câu nào?” Anh hỏi lại, “Ma xui quỷ khiến, hay là việc người ngoài nuốt mất công ty của bố em?”
Những chữ đó nghe thật chói tai, cô nghiến chặt răng: “Việc của công ty!”
Cố Phi Trần lại nhìn cô, nói một cách chậm rãi: “Chú của em cờ bạc thành tính, tài sản của bố em để lại chỉ còn lại cái vỏ rỗng không.”
Thật không ngờ mọi việc lại nghiêm trọng đến vậy, Tần Hoan không khỏi ngây người.
“Theo anh được biết, chú em gần đây kết giao với một người ‘bạn tốt’, một tay cờ bạc nổi tiếng. E rằng với kiểu của chú em, cuối cùng sẽ bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn.”
“Vậy phải làm sao?”
“Anh cũng không biết.”
“Làm sao có thể vậy được?” Tần Hoan bước lên phía trước vài bước, ngón tay bám vào mặt bàn, nhìn đối diện vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông chỉ qua một chiếc bàn, “Cố Phi Trần, nếu những lời anh nói là sự thật, vậy anh nhất định có cách cứu vãn công ty.”
“A...” Cố Phi Trần như muốn bật cười, nhưng lại quay đi ho khẽ.
Điếu thuốc đang hút dở hơn một nửa, anh ho đến rung cả vai. Tần Hoan không khỏi chau mày, động tác còn nhanh hơn cả suy nghĩ, trước khi chính mình kịp phản ứng thì cô đã giơ tay ra, cầm lấy điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay anh.
Cố Phi Trần tỏ vẻ bất ngờ, nín cơn ho rồi ngước lên nhìn cô.
Cô dập mạnh điếu thuốc, cúi xuống giọng cứng nhắc: “Anh không cần sống thì mặc anh, nhưng đừng để tôi phải ngửi mùi thuốc lá... không chịu được.” Rồi như vẫn chưa đủ, cô lại bổ sung thêm: “Kể cả là muốn chết, cũng đợi chúng ta thanh toán xong rồi hẵng chết.” Nói rồi lại cúi đầu xuống không nói một lời.
Chút ánh sáng đỏ rực nhanh chóng tắt rụi trong chiếc gạt tàn pha lê.
Cố Phi Trần không hề ngăn cản lại, chỉ khẽ nhìn cô chăm chú. Thực ra cái dáng vẻ chau mặt nhăn mày của cô làm anh có cảm giác mơ màng, như gợi lại kỉ niệm xa xôi nào đó, khiến người luôn biết không chế cảm xúc như anh cũng phải xao lòng.
Có lẽ do sánh sáng, nên khi cúi xuống, lông mi cô trông rất dài và dày, như hai cánh quạt, rủ thành hình vòng cung mờ mờ trên mặt. Cô vừa tắm xong, tóc rủ xuống bờ vai mềm mại, đôi môi hồng phớt tự nhiên, da vẫn trắng mịn như thời thiếu nữ.
Anh vẫn nhớ cảm giác chạm da thịt cô, tuy đã từ rất lâu, nhưng anh nhớ đến từng chi tiết. Mỗi lần anh ve vuốt cô, đều như vuốt ve tấm vải lụa thượng hạng, khiến lòng lưu luyến khó rời.
Anh nói không sai, bởi thật sự như bị ma xui quỷ khiến.
Anh im lặng giây lát, rồi từ từ đứng dậy, nhìn cô như có tâm sự: “Chi bằng chúng ta lại làm một cuộc trao đổi.”
Cô dường như chưa kịp phản ứng, thì anh đã giơ tay ra, chạm vào khuôn mặt cô.
Động tác của anh rất nhẹ, đầy vẻ trân trọng, giống như đang chạm vào đồ gốm sứ quý giá nhất trên đời này, đến cả việc mạnh tay một chút cũng không nỡ.
“Chúng ta lại làm một cuộc trao đổi, anh có thể giữ lại thứ mà em muốn.”
Giọng nói sắc lạnh, chậm rãi thốt ra từ đôi môi mỏng, như có sức mạnh sai khiến lòng người. Cô không khỏi ngây ra, như mất hồn, lại như quên cả né tránh, cứ để mặc cho đôi tay lành lạnh đó vuốt ve má mình.
Thực ra, cô đã quá quen với sự động chạm của anh, cho dù trong lòng cô đã hận anh đến nhường nào, nhưng cơ thể không chịu lừa dối cô một vuông một thước. Ngón tay anh, hơi ấm của anh, dường như đã ngấm sâu vào trong xương tủy, tạo thành dấu vết không bao giờ thay đổi, chẳng hề liên quan đến thời gian, cũng chẳng liên quan đến không gian. Chỉ bởi là anh, cơ thể cô sẽ không bao giờ quên được.
“Trao đổi gì?” Cô đứng yên một chỗ, hơi ấm đã rời bỏ cô từ rất lâu, như cách xa cả hàng trăm triệu năm, bỗng lại xuất hiện khi cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nên cô như trúng tà, đứng yên không hề nhúc nhích.
“Chúng ta hãy sống với nhau thật tốt trong vài ngày, giống như trước khi chia tay.”
Khi nói câu này, Cố Phi Trần như đang nghĩ ngợi, thậm chí ngay cả anh cũng nghi ngờ rằng mình đã mất lý trí. Nhưng anh lại không nỡ buông tay, ngón tay vẫn vương vấn giữa làn da trắng mịn như sứ và đôi môi hồng như cánh đào trên khuôn mặt cô, anh nhận ra mình không thể nào rời xa cô được.
Khi còn là cô gái tuổi, với vẻ đẹp yêu kiều nụ cười như gió mùa xuân, Tần Hoan thích dựa vào anh, như chú mèo nhỏ đang làm nũng...Từng hình ảnh trước kia của người phụ nữ đang đứng trước mặt đều hiện trõ mồn một, như một bộ phim quay chậm. Mọi thứ đã qua đi, không nên nghĩ lại, không nên nhớ, nhưng anh lại nhớ rõ như in và không thể để mặc mọi thứ tốt đẹp lại rời bỏ anh thêm lần nữa.
Vùng vẫy trên thương trường bao năm, anh rất rành về kỹ năng đàm phán, lúc này lại vận dụng ngay với cô: “Nửa tháng, làm tiếp những việc trước kia chưa làm hết, sau nửa tháng, em sẽ nhận được những gì em muốn.”
“... Là như vậy?” Ánh mắt cô như đá thủy tinh đen sẫm, lấp lánh dưới ánh đèn, như muốn nhìn xuyên qua anh, hướng về một nơi còn xa hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên anh không đoán được cô đang nghĩ gì. Anh ngập ngừng rồi nói khẽ: “Là như vậy.” Một chút lý trí cuối cùng biến mất, anh lúc này mới nhận ra, người phụ nữ này luôn có cách khiến chính anh cũng không sao nhận được ra mình.
Còn cô vẫn yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp như phủ một làn sương mờ. Cho đến khi chiếc đồng hồ để bàn chuyển sang giờ tiếp sau, cùng với tiếng chuông khe khẽ, cô mới gật đầu, giọng rất nhẹ, như đang chìm trong mơ, thậm chí khiến người ta không biết cô có đang tỉnh táo hay không.
Nhưng anh vẫn nghe rõ lời cô nói.
“Được thôi. Giống như chúng ta chưa hề chia tay, nửa tháng.”
Ánh mắt lành lạnh, như chìm trong đáy nước, từng giây từng phút, cuối cùng cũng làm tan khói mờ phủ khắp gian phòng bao lâu nay.
Cô bỗng chợt cười với anh, nụ cười như phủ trong màn sương, đẹp khiến người ta ngộp thở: “Anh nói phải giữ lời.”
“Anh biết.” Anh không hề chớp mắt, chỉ trả lời khẽ.
Trong giây phút đó, anh thật sự cảm thấy Tần Hoan của sáu năm trước đã quay trở lại.
Nửa đêm hôm đó, trời bỗng mưa rả rích.
Cơn mưa đầu mùa thu cuối cùng cũng đổ xuống, đập vào cửa sổ, tuy chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Tần Hoan giật mình tỉnh giấc.
Cô mở to mắt trong bóng tối.
Nhờ chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô lờ mờ nhìn thấy bóng người đàn ông nằm bên cạnh. Anh như ngủ rất say, hơi thở đều đều, một tay kê dưới cổ cô, một tay quàng ôm lấy eo cô.
Nhưng mới chỉ hai tiếng trước, anh vẫn còn rất tỉnh táo, trong giây phút ngắn ngủi đó, anh nhìn cô từ đầu tới cuối, ánh mắt vừa sâu vừa sáng. Nụ hôn của anh phủ kín người cô, như những giọt mưa ngoài cửa sổ, không bỏ sót một khoảng nào trên người cô, như trò đùa tinh nghịch cực kỳ kiên nhẫn, đốt cháy ngọn lửa nhen nhúm trong cô, cho đến khi cô không kiềm chế được những khát khao của cơ thể, chỉ mong anh đừng dừng lại.
Anh rất thành thục, trí nhớ lại rất tốt, cho dù đã xa nhau bao lâu, anh vẫn nhớ tất cả thói quen của cô, nên nhanh chóng khiến cô mê mẩn, cả người như chìm trong mây, bồng bềnh bồng bềnh, không còn biết gì tới hiện tại.
Cô thực sự đã quên.
Cái giây phút anh đi sâu vào trong cô, cô hoàn toàn quên mất mình là ai, cũng quên anh là ai, lại càng không nhớ tới lý do khiến bản thân mình đồng ý sự trao đổi này. Những ân oán giằng xé, những yêu và hận dày vò cô suốt bao ngày bao tháng, lúc này đều bay biến, không còn dấu vết.
Cô cảm nhận được hơi ấm của anh, cơ thể của anh, dường như mỗi một cái dướn người của anh đều chạm vào nơi sâu kín nhất trong cô. Ngón tay anh bám chặt vai cô, mạnh mẽ, như sợ cô biến thành khói sương, lại như muốn ôm chặt cả người cô trong vòng tay anh.
Rồi cuối cùng cũng kết thúc, anh cúi xuống hôn môi cô, trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi, lóng lánh trong màn đêm. Còn cô vẫn cảm thấy mơ màng, bèn cố tình giơ tay chạm vào người anh.
Nhưng động tác mới được một nửa, đã giật mình tỉnh ra.
Tay cô như cứng lại trong không trung, giọng anh khàn đi: “Em sao vậy?” Âm thanh như vờn quanh cô, trong bóng đêm, cảm giác cô cùng ấm áp.
Cô lắc đầu nói: “Không sao.” Thật không nỡ rời xa, chỉ là bởi mọi thứ không dễ dàng, giấc mơ đẹp nhất như đã chạm vào tay, khiến cô không đủ dũng cảm làm hỏng nó. Nên cô buông thả và nuông chiều cơ thể, chịu làm một việc vô cùng nguy hiểm.
Như uống thuốc độc cho đỡ khát, uống xong ngụm đầu tiên, chất độc ngọt ngào, đã ngấm vào tận xương tủy.
Sự trao đổi này, rốt cuộc là ai lừa dối ai?
Cô thấy mình như Eva bị rắn dẫn dụ, vào thời điểm gật đầu đồng ý, cô đã rơi vào vực sâu thẳm không còn trách được ai.
Trong đêm tĩnh lặng, cô chạm tay vào khuôn mặt anh, nhắm chặt mắt, bất chợt gọi tên anh: “Cố Phi Trần?”
“Ừ?”
“... Đây là mơ sao?”
Cô nhắm mắt, lẩm bẩm trong miệng, hình như anh nghe không rõ, bởi cho đến khi chìm vào giấc ngủ, cô không hề nghe thấy anh trả lời.
Ngoài cửa mưa ngày một dày hạt, cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thực ra cô hiểu rất rõ, đây chỉ là một giấc mơ. Bởi anh đưa ra đề nghị trao đổi, bởi cô đồng ý, nên hai người cùng nhau mơ một giấc mơ.
Mà nửa tháng, chính là khoảng thời gian của nó.
Kể từ đêm đó, cô cảm thấy mỗi bước đi của mình đều vô cùng nguy hiểm. Nhưng đó là con đường cô lựa chọn. Vẫn biết dưới chân là vực sâu thăm thẳm, nhưng cô mới là ma xui quỷ khiến, chỉ là để giơ tay chạm lấy cái thiên đường mà cô từng sở hữu.
Thiên đường cuối cùng đã vỡ tan như bong bóng xà phòng, có lẽ cô cũng vỡ tan như vậy.
Trời gần sáng Cố Phi Trần mới tỉnh giấc, thấy Tần Hoan đang nghiêng người với quần áo rơi dưới đất. Anh bèn quàng tay ôm cô vào lòng nói khẽ: “Dậy sớm vậy.”
“Ừm, em muốn về phòng.”
Môi anh đã kề sát tai cô, là nơi nhạy cảm của cô, hơi thở ấp áp lướt qua, khiến cô khẽ rùng mình, giọng nói cũng run lên: “Đừng để mọi người nhìn thấy.”
Anh dường như cũng nhận ra giọng cô hơi run, không khỏi khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ lên đôi tai trắng nhỏ xinh xắn, vừa nài nỉ mơ màng: “Nằm thêm một lúc nữa.”
“Không được.” Cô muốn tránh, nhưng làm sao tránh được. Cánh tay anh mạnh mẽ rắn chắc, ôm chặt cô vào lòng, hai chân kẹp lấy cô, như ôm chiếc gối bông.
“Cố Phi Trần!” Cô cuống lên, giọng nũng nịu không sao chế ngự nổi, dịu dàng như nước chảy: “Em làm sao... làm sao lại không biết anh hư thế này?”
“Ồ!” Giọng nói lướt qua cổ, như kéo dài ra, như giọng người say, lại như ngái ngủ vào sáng sớm: “Thế hôm nay anh sẽ cho em biết.”
Trước khi trời sáng, anh lại kịp “dày vò” cô thêm lần nữa, đến khi cô bước xuống giường mặc quần áo, mới phát hiện hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì vấp ngã ra tấm thảm.
“Cẩn thận một chút.” Người đàn ông một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô.
Cô không để ý tới anh, chỉ quay đầu lườm một cái, rồi nhặt vội áo ngủ mặc vào người, chân trần chạy nhanh về phòng.
Rốt cuộc vẫn chưa thích nghi được. Chỉ là một đêm ngắn ngủi, nếu để người làm nhìn thấy anh và cô đã làm lành, có phải sẽ kinh động mọi người hay không?
Huống hồ cô vẫn chưa có sự chuẩn bị cẩn thận. Ra khỏi giường của Cố Phi Trần, cô dường như mới dần dần tỉnh lại.
Đây chỉ là một cuộc trao đổi, hoặc chỉ là một vở kịch, nhưng cô chưa từng phát hiện ra mình lại có năng khiếu làm diễn viên, bởi chỉ có một đêm, cô dường như đã diễn lại vở kịch từ đầu.
Những cái còn lại, bỗng không còn muốn nghĩ tiếp. Cô thực sự muốn diễn hết vở kịch này.