Ánh mắt của cô như sững lại, ngón tay khẽ co vào, thiếu chút nữa là nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó.
Chờ đợi là cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó khăn. Sáng hôm sau Tần Hoan tỉnh dậy, hai mắt thâm quầng, cả người uể oải, cô giúp việc họ Triệu nhìn thấy cũng phải bật cười: “Sao vậy, tối qua cháu không ngủ được à?”
Cô che miệng ngáp một cái, lười biếng thả mình xuống sofa, uống cốc nước mơ cô Triệu pha sẵn, mắt nhìn xung quanh như vô tình hỏi: “Cố Phi Trần không có nhà hả cô?”
“Đi từ sáng rồi, cậu ấy không giống cháu, chưa được nghỉ hè.” Cô Triệu cười tủm tỉm, rồi hỏi tiếp: “Thế trưa cháu định ăn gì để cô bảo nhà bếp làm, trưa nay chỉ có mình cháu ăn thôi.”
“Anh ta bận như vậy sao?” Tần Hoan khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi uống một hơn cạn sạch cốc nước giải khát.
“Trời cháu uống chậm thôi, cẩn thận sặc, cô bé!” Cô Triệu khẽ chau mày, âu yếu nhìn Tần Hoan, cầm lại chiếc cốc rồi quay đi làm việc.
Kỳ nghỉ hè thực ra rất nhàm chán.
Người giúp việc trong nhà không ít, nhưng bọn họ chẳng ai trò chuyện với Tần Hoan. Cố Hoài Sơn không ở nhà, Cố Phi Trần đi làm. Anh hơn cô năm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã bắt tay vào giúp gia đình làm kinh doanh. Cô không hiểu nhiều về thương trường, cũng chẳng hề quan tâm, từ nhỏ tới lớn chưa từng phải lo lắng chuyện tiền nong, cũng chẳng hứng thú đi tìm hiểu tiền từ đâu mà có.
Hai năm nay, sự nghiệp của bố cô sụp đổ, cô muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa bố mẹ luôn coi cô như trẻ con, hoàn toàn không muốn nói cho cô những chuyện rắc rối đó. Cố Hoài Sơn lại không như vậy, chỉ cần cô muốn là sẽ đáp ứng, cô hỏi sẽ trả lời, yêu thương cô vô cùng. Qua vài lần trò chuyện, cô được biết Cố Phi Trần tuy vào hội đồng quản trị chưa lâu, nhưng rất được các thành viên hội đồng quản trị cũ tín nhiệm và ưu ái. Cố Hoài Sơn từ trước tới giờ yêu cầu con trai rất nghiêm khắc, nhưng nhắc tới thành quả làm việc cũng không khỏi tán thưởng, tự hào.
Nhờ một vài chiêu quảng bá của giới truyền thông trong lĩnh vực tài chính, Cố Phi Trần – người thừa kế duy nhất của gia đình họ Cố, mới 24 tuổi, đã trở thành ngôi sao đang nổi lên với tốc độ nhanh chóng trong giới kinh doanh, từng bước vững chắc chiếm lấy vị trí đầu bảng mới trong giới thương mại của thành phố bằng khả năng siêu việt, cái nhìn nhạy bén và phương thức làm việc vượt tầm tuổi tác, là trường hợp hiếm có trên thương trường.
Bởi thế mà anh có quyền coi thường cô? Đến cả một cái nhìn đoàng hoàng cũng không có.
Câu hỏi này cứ thỉnh thoảng lại dày vò Tần Hoan, khiến cô đau đầu mệt óc. Trước nay cô chưa từng nịnh nọt ai, đàn ông thì đều chủ động quan tâm, chăm sóc cô. Nhưng anh thì ngược lại, mềm mỏng không chịu ngọt nhạt cũng không, lúc nào cũng tạo bộ mặt xa cách đến cả hàng trăm dặm.
Cô không phục, hơn nữa càng nghĩ càng không cam lòng, thầm hứa sẽ tạo cơ hội thay đổi tình thế chẳng qua cũng chỉ vì thể diện của bản thân mà thôi.
Nói chung là do đang nghỉ hè nên cô có thừa thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Tần Hoan ăn trưa xong, ngoài trời bỗng tối sầm lại như sắp có trận mưa lớn. Không đi chơi được, cô đành lên gác đánh vài bản nhạc cho đỡ buồn.
Chiếc đàn piano từ Đức gửi về là món quàn Noel Cố Hoài Sơn tặng cô năm ngoái, khi đó cô mới dọn về đây, nhận được quà, nên vô cùng sung sướng. Cô từ nhỏ đã được học mấy loại nhạc cụ, về lĩnh vực này, mẹ cô không hề tiếc sức lực, dường như nhất định phải nuôi dưỡng cô trở thành một thục nữ theo đúng tiêu chuẩn mới cam lòng. Cô thông minh nhưng tính khí lại thất thường, chỉ chịu tốn sức cho những gì mình ưa thích, những thứ khác thì đa phần làm qua quýt cho xong chuyện, chỉ cần qua cửa ải thầy cô giáo là được. Nên trong những nhạc cụ mẹ muốn cô theo học, cô chỉ thông thạo piano, cho nên đến tận khi trưởng thành vẫn có hứng thú thỉnh thoảng chơi vài bản để giết thời gian.
Tần Hoan còn nhớ, tối hôm nhận được đàn, cô vui sướng tới mức ở lì trong phòng tập đàn liền hai tiếng đồng hồ cho đến khi Cố Phi Trần gõ cửa.
Cô lúc đầu còn nghĩ anh tới nghe cô chơi đàn, ai ngờ chỉ thấy anh lạnh nhạt chau mày nói: “Cô phá rối giấc ngủ của tôi rồi.”
Nụ cười của cô phút chốc cứng đờ ra trên khuôn mặt, nhưng anh dường như không thấy, chỉ khẽ gườm gườm nhìn cô rồi quay lưng đi mất.
Làm cô mất mặt như vậy, có lẽ bởi anh ghét cô, nên bất cứ việc gì cô làm cũng khiến anh khó chịu
Cô ấm ức vô cùng, rốt cuộc mình đã sai chỗ nào?
Cũng từ hôm đó, cô mới dần ý thức được việc anh luôn bài xích cô.
Nhớ lại những chuyện đó, Tần Hoan không khỏi mất tập trung, cho đến khi ngón tay rơi mạnh lên phím đàn theo nhịp điệu cao trào của bản nhạc, cô mới bừng tỉnh, chán nản ngưng lại, dừng đàn.
Phòng tập đàn sát vách với phòng xem phim, bên trong không biết bao nhiêu đĩa phim cũ, đã phần là những bộ phim hay nhất đã đoạt giải Kim Tượng, giải Oscar, cũng có một số là phim kén khán giải chưa từng nghe thấy tên, nội dung cũng cực kỳ trừu tượng khó hiểu, lại có một số đĩa phim thậm chí sớm đã không còn phát hình trên thị trường, có bỏ tiền tấn cũng khó lòng mua nổi.
Theo cô Triệu nói, những thứ này đều là Cố Phi Trần kiếm về.
Nhưng thường ngày chẳng bao giờ thấy anh bước vào phòng, hình như những thứ này chỉ là để thỏa mãn sở thích và ham muốn sưu tầm nào đó mà thôi.
Người như anh ta mà cũng có sở thích?
Nghĩ tới đây, Tần Hoan tự nhiên bĩu dài môi. Với cô, con người lạnh lùng không gì xâm phạm tới được như anh chẳng thể có được niềm yêu thích đặc biết được với bất cứ thứ gì. Bởi có tình yêu và ham muốn, tất sẽ có điểm yếu, mà với tính cách chắc chắn kiên trì như Cố Phi Trần, đúng lý sẽ chẳng có điểm yếu nào. Nhưng nỗi lần Tần Hoan nhìn đống băng đĩa xếp đầu cả một mảng tường, đều không khỏi nheo mắt lại – cái gọi là fan cuồng trên mạng thường nhắc tới chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Buổi chiều hôm đó, Tần Hoan dành toàn bộ thời gian vào chiếc mành hình chiếu cực lớn. Đĩa phim quá nhiều, nhìn hoa cả mắt, cô đành nhắm mắt vớ bừa, được cái nào xem cái đó. Tính cô vốn không nhẫn nại, có một vài đĩa xem được nửa tiếng, sau khi đoán được đoạn kết liền chẳng có hứng thú tiếp tục ngồi kiểm chứng, còn một vài bộ phim, không đến 10 phút đã khiến cô thiu thiu ngủ.
Nên cả buổi chiều, cô không ngừng đổi đĩa, nhét vào đầu đĩa, ngừng chạy đĩa, rồi lại đổi đĩa...
Tần Hoan tay cầm điều khiển bận rộn không ngớt, những bộ phim xem không hết thuận tay vứt xuống đất, đến cả tên phim cũng không buồn nhìn kỹ.
Cuối cùng thì cô Triệu cũng vào gọi cô đi ăn tối, cô thì đang dán mắt vào màn hình, không có cả thời gian trả lời khi nghe tiếng ngõ cửa.
Bộ phim đang chiếu, đã được 1 tiếng 43 phút, là bộ phim duy nhất cô xem gần như hoàn chỉnh trong suốt buổi chiều.
Tần Hoan đã tháo giầy, cuộn tròn trong chiếc sofa hình trong có tựa lưng vô cùng mềm mại, vì kéo rèm cửa che ánh sáng, nên cô rơi vào không gian mờ mờ, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình phản chiếu trên gương mặt cô.
Cô xem quá say sưa, có người vào cũng không nhận ra. Cho đến tận khi người đó bước tới sau lưng cô, cô cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nói: “Cô Triệu, lát nữa cháu mới ăn.”
“Không đói sao?” Một giọng đàn ông lạnh lùng dội từ phía đỉnh đầu xuống.
Cô giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng trong thoáng chốc, cô cảm giác như mình đang ngước nhìn tượng thần Hy Lạp đẹp đến nao lòng.
Rõ ràng anh đang đứng rất gần, nhưng lại xa vời như không sao với được.
Ánh mắt cô thoáng chốc như ngưng lại, ngón tay khẽ có về phía bên người, thiếu chút nữa nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó.
“Nhìn gì?” Cố Phi Trần cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô khẽ liếm môi, như có chút ngượng ngùng, vừa nghịch điều khiển trong tay vừa nói: “Không để ý tên phim”
Thực ra Cố Phi Trần không hỏi đến phim, biết rõ cô hiểu nhầm, nhưng lại chỉ nhướn mày, không hỏi gì thêm khác.
Anh vốn đã cao, lúc này lại cúi đầu nhìn cô, còn cô thì bó gối ngồi trên sofa cả người cuộn trong nên trong ghế tư thế vô cùng thoải mái, đồng thời cũng lộ rõ vẻ nhỏ nhắn yêu kiều.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa chắn sáng phát huy hiệu quả tối đa, phim đang chiếu trên màn hình, cô vừa vặn rơi vào ranh giới giữa sáng và tối, trong ánh sáng liên tục thay đổi trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng sáng lên theo đó, đôi mắt đang chăm chú nhìn anh, như dải ngân hà vô tận, phản chiếu vô vàn ánh sao lấp lánh.
Buổi trưa trong lúc đãi khách, anh uống khá nhiều rượu, sau khi nghỉ vài tiếng ở công ty, anh nghĩ mình đã tỉnh rượu, nhưng lúc này bỗng lại cảm thấy một cơn choáng váng nhẹ, nhưng không phải đau đầu, chỉ là trong lồng ngực bỗng thấy nóng bừng, tưng tức, nói tóm lại là cảm giác hội hộp không diễn đạt nổi thành lời, cuối cùng như ma xui quỷ khiến, anh ngã xuống bên cạnh Tần Hoan, ngồi gọn vào một chiếc sofa khác.
Trước kia đời nào anh làm những việc như vậy?
Tần Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh, buột miệng hỏi: “Anh cũng muốn cùng xem hay sao?”
Cố Phi Trần điểu chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái nhất rồi mới quay qua nhìn cô nói: “Không được sao?”
Mắt anh sâu thẳm, cho dù đang ở trong bóng tối, khóe mắt dường như vẫn ẩn chứa ánh sáng long lanh.
Tần Hoan nghẹn lại, tim đập thình thịch như trống trận. Cô trước nay chưa từng như vậy, chưa từng lúng túng khi nói chuyện với người khác giới, nhưng lúc này lại như có cái gì chặn ở cổ họng, muốn lên tiếng mà không thể.
Tình huống này quả thật khác thường, mãi sau cô mới trần tĩnh đươc, cố tập trung vào màn hình chiếu phim.
Có lẽ bởi cô vừa lơ đãng vài phút nên tình tiết trên phim tiếp theo đó có phần khó hiểu. Tần Hoan như vô tình hỏi: “Bộ phim này anh đã xem chưa?”
Trong bóng tối, âm thanh vọng lại từ phía bên phải có phẩn uể oải: “Chưa, phim nói về cái gì vậy?”
“Một cô gái dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của mình.”
“Ồ, lại là mô tuýt cũ.”
“Đúng vậy” Tần Hoan lúc này mới nhận ra, đây đúng là bộ phim kiểu cũ, nhưng cô đã sắp xem đến phần kết thúc.
Đoạn kết bộ phim theo kiểu có hậu. Cô thiếu nữ có dung nhan bình thường nhưng tấm lòng nhân hậu đã làm mọi cách, cuối cùng cũng lay động được chàng trai bằng tình yêu chân thành, cô dùng trái tim của mình để đổi lấy trái tim người cô yêu mến.
Thực ra từ lúc Cố Phi Trần bước vào phòng chiếu phim đến lúc kết thúc, chỉ khoảng mười phút ngắn ngủi.
Thời gian quá ngắn.
Tần Hoan cũng cảm thấy quá nhanh, sao thoáng chốc đã hết phim? Cô không khỏi thầm oán trách, hơn nữa trong lòng lại dấy lên cảm giác nuối tiếc. Cho đến tận khi dòng chữ kết thúc phim hiện lên trên màn hình, ngón tay đặt trên phím điều khiển vẫn không hề động đậy.
Một lúc sau, cô mới như bừng tỉnh, tắt màn hình, đứng dậy. Lúc này mới nhận ra Cố Phi Trần đã ngủ say, anh ta ngả người vào sofa, say sưa giấc nồng.
Cô đứng ngây ra bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ngủ, tuy ánh sáng lờ mờ, phải đứng sát vào, gắng hết sức mới nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt anh, nhưng dù như vậy, cũng nhận thấy rõ vẻ lạnh lùng rắn rỏi thường ngày đã mềm mại đi rất nhiều. Hơi thở của anh đều đặn, tư thế có chút thoải mái, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, hơn nữa lại còn đang thể hiện ngay trước mắt cô.
Nghĩ tới đây, Tần Hoan thấy tin mình đập rất mạnh. Cô không dám tiến sát lại gần, sợ làm anh tỉnh giấc, nhưng trong khoảng khắc nào đó lại như bị ma ám, không sao nhấc chân lên nổi.
Mãi sau này, Tần Hoan vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó, cô thường nghĩ, giá như lúc ấy bóng tối bao trùm tất cả thì tốt biết mấy.
Lúc sau nhờ chút ánh sáng yếu ớt, cô lần tìm được tấm chăn trong tủ tường. Khi đắp lên người Cố Phi Trần, anh vẫn không tỉnh giấc, có vẻ ngủ rất say. Đứng sát bên cạnh, cô mới ngửi thấy hơi rượu phảng phất và hơi thở thơm nhẹ mùi bạc hà lành lạnh của anh.
Ở nhà, cô vốn là đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng nhúng nước, chưa từng tự mình chăm sóc ai, nhưng cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, mà kỳ thực điều hòa đang để nhiệt độ vừa phải, nhưng cô vẫn lo anh bị lạnh.
Những thứ mà trước kia cô không bao giờ phải nghĩ tới, chỉ trong giây phút, vì anh mà mọi thứ đều trở thành lẽ đương nhiên.
Chẳng lẽ suy đoán của Trần Trạch Như là đúng? Tần Hoan giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, bèn nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cô Triệu dọn vệ sinh ở phòng khách, thấy cô cuối cùng cùng chịu ra ăn cơm, liền vội vàng thông báo nhà bếp. Nhưng cô liền xua tay, chạy thẳng về phòng riêng đóng chặt cửa.
Tối đó Tần Hoan ôm bụng đói, chỉ vì một cảm giác lo lắng xấu hổi. Cô cũng không hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc sợ hãi điều gì, sáng hôm sau tỉnh giấc, liền nghĩ ngay tới việc xuống lầu nghe ngóng.
Ban công phòng cô đối diện ngay với gara ô tô, sau khi chắc chắn Cố Phi Trần đã ra khỏi nhà, cô mới thay quần áo xuống gác ăn sáng.
Cô Triệu không kìm được nói: “Cháu đã đủ gầy rồi, sao còn nghĩ tới việc nhịn ăn để giảm cân cơ chứ? Thật chẳng nên chút nào.”
Tần Hoan nhoẻn miệng cười, cũng không giải thích. Một lúc sau như nhớ ra việc gì, hỏi cô Triệu: “Tối qua, anh ta có nói gì không?”
“Anh ta? Ai vậy?” Cô Triệu nhất thời chưa phải ứng kịp.
Tần Hoan vội chuyển hướng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “À, là Cố Phi Trần. Cháu làm bừa đồ đạc của anh ấy, chắc anh ấy không vui?” Những đĩa phim tối qua vứt dưới đất đều là đồ sưu tầm của Cố Phi Trần, nhưng lúc đó cô thực sự quá hồi hộp nên quên chưa thu gọn lại.
Cô Triệu vẫn không hiểu ra: “Không thấy, thế cháu làm bừa đồ đạc gì của cậu ấy?”
Tần Hoan nghĩ ngợi đôi chút rồi lắc đầu nói: “Thôi, không có gì.”
Sau khi ăn sáng, cô liền chạy thẳng thới phòng chiếu phim, quả nhiên, băng đĩa đã dọn về chỗ cũ, nhưng tấm chăn vẫn nằm y nguyên trên ghế chứng tỏ cô Triệu chưa bước vào phòng.
Đối với cô gái 19 tuổi như Tần Hoan, ngày hôm đó quả như kéo dài vô tận.
Trong một ngày hè sáng rỡ như thường lệ, rõ ràng chẳng có gì thay đổi nhưng lại như có điều gì đó đang thay dần thay đổi.
Thực ra cô dậy không sớm, trong nhà cũng có đủ các thiết bị tập luyện thể dục thể thao và vui chơi giải trí, hoặc có thể chơi vi tính hay đọc sách, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua chậm. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì, hoặc đang mong đợi điều gì.
Cô cứ đi ra đi vào một cách nôn nóng, đến mức làm cô Triệu hoa cả mắt, không nhịn được phải ngừng đan và bảo: “Tiểu thư của tôi ơi, sáng nay cô làm sao vậy?”
Cô Triệu đang đan chiếc áo len cho trẻ con, màu lông gà non, Tần Hoan nghe nói cô có một đứa cháu ngoại nhanh nhẹn hoạt bát, chiếc áo này là đan cho cậu bé.
Tần Hoan ngồi xuống bên cô Triệu, giọng phấn khởi lạ thường: “Đan áo len có khó không cô? Mẹ cháu không biết đan, cháu chưa từng thấy mẹ làm công việc này.”
Cô Triệu bật cười thành tiếng: “Giờ ít người tự đan rồi. Đừng nói là mẹ cháu, theo như cô nghĩ, xung quanh cháu đã chẳng còn ai làm việc này.”
Tần Hoan gật đầu bảo: “Đúng vậy.”
“Nhưng tự mình đan sẽ ấm áp hơn, nhất là đan cho trẻ, vừa mềm vừa giữ ấm tốt.”
Cô Triệu trải bằng một nửa tấm áo đang đan dở cho Tần Hoan xem, vừa cười bảo: “Cô là người thế hệ cũ, nhớ khi con gái con trai cô còn nhỏ, quần áo đều do cô đan cả.”
“Thật vậy không? Cô thật giỏi quá!” Tần Hoan ca ngợi một hồi, đang định cầm chiếc áo len nhỏ ướm thử vào người, thì nghe tiếng còi ô tô từ bên ngoài vọng lại.
m thanh đó làm cô giật mình, liền đứng bật dậy, quên mất đang cầm thứ gì trong tay, đi vài bước mới nghe cô Triệu gọi: “Tiểu thư, cuộn len...”
Thì ra khi cô đứng dậy, cuộn len trên ghế cũng lăn theo. Cô quay đầu nhìn, “A” lên một tiếng rồi dừng lại.
“Cháu hôm nay làm sao vậy? Lóng nga lóng ngóng” cô Triệu vừa lắc đầu vừa nói, rồi nhận lại cuộn len từ tay Tần Hoan.
Tần Hoan thở mạnh một tiếng, như cũng phiền lòng vì sự bất thường của chính mình.
Hai người đang trao đổi thì Cố Phi Trần bước vào phòng.
Nhìn cô Triệu và Tần Hoan thu lại cuộn len bị tuột trong phòng khách, anh khẽ dừng bước, ánh mắt lướt qua khuôn mặt một người nào đó, rồi tiếp tục đi lên gác.
“Cậu đã ăn cơm chưa?” – cô Triệu chạy theo hỏi.
Anh dựa vào thành cầu thang, hạ giọng xuống, đều đều: “Không ăn, tôi ngủ một chút.”
Cho đến khi bóng Cố Phi Trần khuất sau chỗ rẽ ở tầng hai, Tần Hoan mới cụp mắt lại. Tài xế họ Lưu cùng lúc đó bước vào sau khi đã đỗ xong xe, nói với cô Triệu: “Trong nhà có thuốc cảm không? Cậu Cố hình như bị ốm.”
Chỉ một câu nói, lập tức mọi người bận rộn cả lên.
Cô Triệu vội đi tìm thuốc, một người giúp việc khác trong gia đình gọi điện mời bác sĩ đến gấp, rồi lại kêu nhà bếp chuẩn bị đồ hầm và cháo. Tần Hoan thấy khó hiểu, cô cũng thường xuyên bị cảm, lúc nhỏ cơ thể yếu đối, uống thuốc tiêm thuốc là chuyện thường ngày, người nhà cũng chưa bao giờ quá quan tâm như vậy. Huống hồ Cố Phi Trần là một người đàn ông trưởng thành, ngày thường trông rất khỏe mạnh, cô từng có lần vô tình nhìn thấy anh trong phòng tập, tuy chỉ là sau lưng, nhưng cơ thể anh cường tráng tới mức khiến người khác ghen tị tới chảy máu mũi.
Giờ chỉ là cảm mạo thông thường, có cần quan trọng hóa tới mức đó không?
Tuy không thật hiểu, nhưng nhìn mọi người tất bật như vậy, cô bỗng thấy mình lóng ngóng chẳng có việc để làm, hơn nữa lại không đủ quan tâm tới Cố Phi Trần nên Tần Hoan nghĩ ngợi đôi chút, rồi thong thả đi lên gác.
Phòng ngủ của Cố Phi Trần cách phòng cô một đoạn. Thực ra ban đầu cô nghĩ, chi bằng trốn tiệt vào phòng mình mặc cho mọi người bận rộn, nhưng suy nghĩ đó chỉ mới tồn tại một giây liền bị cô dập tắt, hay đúng hơn là đôi chân cô đã hành động trước khi bộ não kịp ra lệnh.
Cô dừng lại trước cánh cửa màu sẫm, hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.
Ánh mắt của cô như sững lại, ngón tay khẽ co vào, thiếu chút nữa là nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó.
Chờ đợi là cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó khăn. Sáng hôm sau Tần Hoan tỉnh dậy, hai mắt thâm quầng, cả người uể oải, cô giúp việc họ Triệu nhìn thấy cũng phải bật cười: “Sao vậy, tối qua cháu không ngủ được à?”
Cô che miệng ngáp một cái, lười biếng thả mình xuống sofa, uống cốc nước mơ cô Triệu pha sẵn, mắt nhìn xung quanh như vô tình hỏi: “Cố Phi Trần không có nhà hả cô?”
“Đi từ sáng rồi, cậu ấy không giống cháu, chưa được nghỉ hè.” Cô Triệu cười tủm tỉm, rồi hỏi tiếp: “Thế trưa cháu định ăn gì để cô bảo nhà bếp làm, trưa nay chỉ có mình cháu ăn thôi.”
“Anh ta bận như vậy sao?” Tần Hoan khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi uống một hơn cạn sạch cốc nước giải khát.
“Trời cháu uống chậm thôi, cẩn thận sặc, cô bé!” Cô Triệu khẽ chau mày, âu yếu nhìn Tần Hoan, cầm lại chiếc cốc rồi quay đi làm việc.
Kỳ nghỉ hè thực ra rất nhàm chán.
Người giúp việc trong nhà không ít, nhưng bọn họ chẳng ai trò chuyện với Tần Hoan. Cố Hoài Sơn không ở nhà, Cố Phi Trần đi làm. Anh hơn cô năm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã bắt tay vào giúp gia đình làm kinh doanh. Cô không hiểu nhiều về thương trường, cũng chẳng hề quan tâm, từ nhỏ tới lớn chưa từng phải lo lắng chuyện tiền nong, cũng chẳng hứng thú đi tìm hiểu tiền từ đâu mà có.
Hai năm nay, sự nghiệp của bố cô sụp đổ, cô muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa bố mẹ luôn coi cô như trẻ con, hoàn toàn không muốn nói cho cô những chuyện rắc rối đó. Cố Hoài Sơn lại không như vậy, chỉ cần cô muốn là sẽ đáp ứng, cô hỏi sẽ trả lời, yêu thương cô vô cùng. Qua vài lần trò chuyện, cô được biết Cố Phi Trần tuy vào hội đồng quản trị chưa lâu, nhưng rất được các thành viên hội đồng quản trị cũ tín nhiệm và ưu ái. Cố Hoài Sơn từ trước tới giờ yêu cầu con trai rất nghiêm khắc, nhưng nhắc tới thành quả làm việc cũng không khỏi tán thưởng, tự hào.
Nhờ một vài chiêu quảng bá của giới truyền thông trong lĩnh vực tài chính, Cố Phi Trần – người thừa kế duy nhất của gia đình họ Cố, mới tuổi, đã trở thành ngôi sao đang nổi lên với tốc độ nhanh chóng trong giới kinh doanh, từng bước vững chắc chiếm lấy vị trí đầu bảng mới trong giới thương mại của thành phố bằng khả năng siêu việt, cái nhìn nhạy bén và phương thức làm việc vượt tầm tuổi tác, là trường hợp hiếm có trên thương trường.
Bởi thế mà anh có quyền coi thường cô? Đến cả một cái nhìn đoàng hoàng cũng không có.
Câu hỏi này cứ thỉnh thoảng lại dày vò Tần Hoan, khiến cô đau đầu mệt óc. Trước nay cô chưa từng nịnh nọt ai, đàn ông thì đều chủ động quan tâm, chăm sóc cô. Nhưng anh thì ngược lại, mềm mỏng không chịu ngọt nhạt cũng không, lúc nào cũng tạo bộ mặt xa cách đến cả hàng trăm dặm.
Cô không phục, hơn nữa càng nghĩ càng không cam lòng, thầm hứa sẽ tạo cơ hội thay đổi tình thế chẳng qua cũng chỉ vì thể diện của bản thân mà thôi.
Nói chung là do đang nghỉ hè nên cô có thừa thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Tần Hoan ăn trưa xong, ngoài trời bỗng tối sầm lại như sắp có trận mưa lớn. Không đi chơi được, cô đành lên gác đánh vài bản nhạc cho đỡ buồn.
Chiếc đàn piano từ Đức gửi về là món quàn Noel Cố Hoài Sơn tặng cô năm ngoái, khi đó cô mới dọn về đây, nhận được quà, nên vô cùng sung sướng. Cô từ nhỏ đã được học mấy loại nhạc cụ, về lĩnh vực này, mẹ cô không hề tiếc sức lực, dường như nhất định phải nuôi dưỡng cô trở thành một thục nữ theo đúng tiêu chuẩn mới cam lòng. Cô thông minh nhưng tính khí lại thất thường, chỉ chịu tốn sức cho những gì mình ưa thích, những thứ khác thì đa phần làm qua quýt cho xong chuyện, chỉ cần qua cửa ải thầy cô giáo là được. Nên trong những nhạc cụ mẹ muốn cô theo học, cô chỉ thông thạo piano, cho nên đến tận khi trưởng thành vẫn có hứng thú thỉnh thoảng chơi vài bản để giết thời gian.
Tần Hoan còn nhớ, tối hôm nhận được đàn, cô vui sướng tới mức ở lì trong phòng tập đàn liền hai tiếng đồng hồ cho đến khi Cố Phi Trần gõ cửa.
Cô lúc đầu còn nghĩ anh tới nghe cô chơi đàn, ai ngờ chỉ thấy anh lạnh nhạt chau mày nói: “Cô phá rối giấc ngủ của tôi rồi.”
Nụ cười của cô phút chốc cứng đờ ra trên khuôn mặt, nhưng anh dường như không thấy, chỉ khẽ gườm gườm nhìn cô rồi quay lưng đi mất.
Làm cô mất mặt như vậy, có lẽ bởi anh ghét cô, nên bất cứ việc gì cô làm cũng khiến anh khó chịu
Cô ấm ức vô cùng, rốt cuộc mình đã sai chỗ nào?
Cũng từ hôm đó, cô mới dần ý thức được việc anh luôn bài xích cô.
Nhớ lại những chuyện đó, Tần Hoan không khỏi mất tập trung, cho đến khi ngón tay rơi mạnh lên phím đàn theo nhịp điệu cao trào của bản nhạc, cô mới bừng tỉnh, chán nản ngưng lại, dừng đàn.
Phòng tập đàn sát vách với phòng xem phim, bên trong không biết bao nhiêu đĩa phim cũ, đã phần là những bộ phim hay nhất đã đoạt giải Kim Tượng, giải Oscar, cũng có một số là phim kén khán giải chưa từng nghe thấy tên, nội dung cũng cực kỳ trừu tượng khó hiểu, lại có một số đĩa phim thậm chí sớm đã không còn phát hình trên thị trường, có bỏ tiền tấn cũng khó lòng mua nổi.
Theo cô Triệu nói, những thứ này đều là Cố Phi Trần kiếm về.
Nhưng thường ngày chẳng bao giờ thấy anh bước vào phòng, hình như những thứ này chỉ là để thỏa mãn sở thích và ham muốn sưu tầm nào đó mà thôi.
Người như anh ta mà cũng có sở thích?
Nghĩ tới đây, Tần Hoan tự nhiên bĩu dài môi. Với cô, con người lạnh lùng không gì xâm phạm tới được như anh chẳng thể có được niềm yêu thích đặc biết được với bất cứ thứ gì. Bởi có tình yêu và ham muốn, tất sẽ có điểm yếu, mà với tính cách chắc chắn kiên trì như Cố Phi Trần, đúng lý sẽ chẳng có điểm yếu nào. Nhưng nỗi lần Tần Hoan nhìn đống băng đĩa xếp đầu cả một mảng tường, đều không khỏi nheo mắt lại – cái gọi là fan cuồng trên mạng thường nhắc tới chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Buổi chiều hôm đó, Tần Hoan dành toàn bộ thời gian vào chiếc mành hình chiếu cực lớn. Đĩa phim quá nhiều, nhìn hoa cả mắt, cô đành nhắm mắt vớ bừa, được cái nào xem cái đó. Tính cô vốn không nhẫn nại, có một vài đĩa xem được nửa tiếng, sau khi đoán được đoạn kết liền chẳng có hứng thú tiếp tục ngồi kiểm chứng, còn một vài bộ phim, không đến phút đã khiến cô thiu thiu ngủ.
Nên cả buổi chiều, cô không ngừng đổi đĩa, nhét vào đầu đĩa, ngừng chạy đĩa, rồi lại đổi đĩa...
Tần Hoan tay cầm điều khiển bận rộn không ngớt, những bộ phim xem không hết thuận tay vứt xuống đất, đến cả tên phim cũng không buồn nhìn kỹ.
Cuối cùng thì cô Triệu cũng vào gọi cô đi ăn tối, cô thì đang dán mắt vào màn hình, không có cả thời gian trả lời khi nghe tiếng ngõ cửa.
Bộ phim đang chiếu, đã được tiếng phút, là bộ phim duy nhất cô xem gần như hoàn chỉnh trong suốt buổi chiều.
Tần Hoan đã tháo giầy, cuộn tròn trong chiếc sofa hình trong có tựa lưng vô cùng mềm mại, vì kéo rèm cửa che ánh sáng, nên cô rơi vào không gian mờ mờ, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình phản chiếu trên gương mặt cô.
Cô xem quá say sưa, có người vào cũng không nhận ra. Cho đến tận khi người đó bước tới sau lưng cô, cô cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nói: “Cô Triệu, lát nữa cháu mới ăn.”
“Không đói sao?” Một giọng đàn ông lạnh lùng dội từ phía đỉnh đầu xuống.
Cô giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng trong thoáng chốc, cô cảm giác như mình đang ngước nhìn tượng thần Hy Lạp đẹp đến nao lòng.
Rõ ràng anh đang đứng rất gần, nhưng lại xa vời như không sao với được.
Ánh mắt cô thoáng chốc như ngưng lại, ngón tay khẽ có về phía bên người, thiếu chút nữa nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó.
“Nhìn gì?” Cố Phi Trần cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô khẽ liếm môi, như có chút ngượng ngùng, vừa nghịch điều khiển trong tay vừa nói: “Không để ý tên phim”
Thực ra Cố Phi Trần không hỏi đến phim, biết rõ cô hiểu nhầm, nhưng lại chỉ nhướn mày, không hỏi gì thêm khác.
Anh vốn đã cao, lúc này lại cúi đầu nhìn cô, còn cô thì bó gối ngồi trên sofa cả người cuộn trong nên trong ghế tư thế vô cùng thoải mái, đồng thời cũng lộ rõ vẻ nhỏ nhắn yêu kiều.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa chắn sáng phát huy hiệu quả tối đa, phim đang chiếu trên màn hình, cô vừa vặn rơi vào ranh giới giữa sáng và tối, trong ánh sáng liên tục thay đổi trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng sáng lên theo đó, đôi mắt đang chăm chú nhìn anh, như dải ngân hà vô tận, phản chiếu vô vàn ánh sao lấp lánh.
Buổi trưa trong lúc đãi khách, anh uống khá nhiều rượu, sau khi nghỉ vài tiếng ở công ty, anh nghĩ mình đã tỉnh rượu, nhưng lúc này bỗng lại cảm thấy một cơn choáng váng nhẹ, nhưng không phải đau đầu, chỉ là trong lồng ngực bỗng thấy nóng bừng, tưng tức, nói tóm lại là cảm giác hội hộp không diễn đạt nổi thành lời, cuối cùng như ma xui quỷ khiến, anh ngã xuống bên cạnh Tần Hoan, ngồi gọn vào một chiếc sofa khác.
Trước kia đời nào anh làm những việc như vậy?
Tần Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh, buột miệng hỏi: “Anh cũng muốn cùng xem hay sao?”
Cố Phi Trần điểu chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái nhất rồi mới quay qua nhìn cô nói: “Không được sao?”
Mắt anh sâu thẳm, cho dù đang ở trong bóng tối, khóe mắt dường như vẫn ẩn chứa ánh sáng long lanh.
Tần Hoan nghẹn lại, tim đập thình thịch như trống trận. Cô trước nay chưa từng như vậy, chưa từng lúng túng khi nói chuyện với người khác giới, nhưng lúc này lại như có cái gì chặn ở cổ họng, muốn lên tiếng mà không thể.
Tình huống này quả thật khác thường, mãi sau cô mới trần tĩnh đươc, cố tập trung vào màn hình chiếu phim.
Có lẽ bởi cô vừa lơ đãng vài phút nên tình tiết trên phim tiếp theo đó có phần khó hiểu. Tần Hoan như vô tình hỏi: “Bộ phim này anh đã xem chưa?”
Trong bóng tối, âm thanh vọng lại từ phía bên phải có phẩn uể oải: “Chưa, phim nói về cái gì vậy?”
“Một cô gái dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của mình.”
“Ồ, lại là mô tuýt cũ.”
“Đúng vậy” Tần Hoan lúc này mới nhận ra, đây đúng là bộ phim kiểu cũ, nhưng cô đã sắp xem đến phần kết thúc.
Đoạn kết bộ phim theo kiểu có hậu. Cô thiếu nữ có dung nhan bình thường nhưng tấm lòng nhân hậu đã làm mọi cách, cuối cùng cũng lay động được chàng trai bằng tình yêu chân thành, cô dùng trái tim của mình để đổi lấy trái tim người cô yêu mến.
Thực ra từ lúc Cố Phi Trần bước vào phòng chiếu phim đến lúc kết thúc, chỉ khoảng mười phút ngắn ngủi.
Thời gian quá ngắn.
Tần Hoan cũng cảm thấy quá nhanh, sao thoáng chốc đã hết phim? Cô không khỏi thầm oán trách, hơn nữa trong lòng lại dấy lên cảm giác nuối tiếc. Cho đến tận khi dòng chữ kết thúc phim hiện lên trên màn hình, ngón tay đặt trên phím điều khiển vẫn không hề động đậy.
Một lúc sau, cô mới như bừng tỉnh, tắt màn hình, đứng dậy. Lúc này mới nhận ra Cố Phi Trần đã ngủ say, anh ta ngả người vào sofa, say sưa giấc nồng.
Cô đứng ngây ra bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ngủ, tuy ánh sáng lờ mờ, phải đứng sát vào, gắng hết sức mới nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt anh, nhưng dù như vậy, cũng nhận thấy rõ vẻ lạnh lùng rắn rỏi thường ngày đã mềm mại đi rất nhiều. Hơi thở của anh đều đặn, tư thế có chút thoải mái, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, hơn nữa lại còn đang thể hiện ngay trước mắt cô.
Nghĩ tới đây, Tần Hoan thấy tin mình đập rất mạnh. Cô không dám tiến sát lại gần, sợ làm anh tỉnh giấc, nhưng trong khoảng khắc nào đó lại như bị ma ám, không sao nhấc chân lên nổi.
Mãi sau này, Tần Hoan vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó, cô thường nghĩ, giá như lúc ấy bóng tối bao trùm tất cả thì tốt biết mấy.
Lúc sau nhờ chút ánh sáng yếu ớt, cô lần tìm được tấm chăn trong tủ tường. Khi đắp lên người Cố Phi Trần, anh vẫn không tỉnh giấc, có vẻ ngủ rất say. Đứng sát bên cạnh, cô mới ngửi thấy hơi rượu phảng phất và hơi thở thơm nhẹ mùi bạc hà lành lạnh của anh.
Ở nhà, cô vốn là đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng nhúng nước, chưa từng tự mình chăm sóc ai, nhưng cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, mà kỳ thực điều hòa đang để nhiệt độ vừa phải, nhưng cô vẫn lo anh bị lạnh.
Những thứ mà trước kia cô không bao giờ phải nghĩ tới, chỉ trong giây phút, vì anh mà mọi thứ đều trở thành lẽ đương nhiên.
Chẳng lẽ suy đoán của Trần Trạch Như là đúng? Tần Hoan giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, bèn nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cô Triệu dọn vệ sinh ở phòng khách, thấy cô cuối cùng cùng chịu ra ăn cơm, liền vội vàng thông báo nhà bếp. Nhưng cô liền xua tay, chạy thẳng về phòng riêng đóng chặt cửa.
Tối đó Tần Hoan ôm bụng đói, chỉ vì một cảm giác lo lắng xấu hổi. Cô cũng không hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc sợ hãi điều gì, sáng hôm sau tỉnh giấc, liền nghĩ ngay tới việc xuống lầu nghe ngóng.
Ban công phòng cô đối diện ngay với gara ô tô, sau khi chắc chắn Cố Phi Trần đã ra khỏi nhà, cô mới thay quần áo xuống gác ăn sáng.
Cô Triệu không kìm được nói: “Cháu đã đủ gầy rồi, sao còn nghĩ tới việc nhịn ăn để giảm cân cơ chứ? Thật chẳng nên chút nào.”
Tần Hoan nhoẻn miệng cười, cũng không giải thích. Một lúc sau như nhớ ra việc gì, hỏi cô Triệu: “Tối qua, anh ta có nói gì không?”
“Anh ta? Ai vậy?” Cô Triệu nhất thời chưa phải ứng kịp.
Tần Hoan vội chuyển hướng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “À, là Cố Phi Trần. Cháu làm bừa đồ đạc của anh ấy, chắc anh ấy không vui?” Những đĩa phim tối qua vứt dưới đất đều là đồ sưu tầm của Cố Phi Trần, nhưng lúc đó cô thực sự quá hồi hộp nên quên chưa thu gọn lại.
Cô Triệu vẫn không hiểu ra: “Không thấy, thế cháu làm bừa đồ đạc gì của cậu ấy?”
Tần Hoan nghĩ ngợi đôi chút rồi lắc đầu nói: “Thôi, không có gì.”
Sau khi ăn sáng, cô liền chạy thẳng thới phòng chiếu phim, quả nhiên, băng đĩa đã dọn về chỗ cũ, nhưng tấm chăn vẫn nằm y nguyên trên ghế chứng tỏ cô Triệu chưa bước vào phòng.
Đối với cô gái tuổi như Tần Hoan, ngày hôm đó quả như kéo dài vô tận.
Trong một ngày hè sáng rỡ như thường lệ, rõ ràng chẳng có gì thay đổi nhưng lại như có điều gì đó đang thay dần thay đổi.
Thực ra cô dậy không sớm, trong nhà cũng có đủ các thiết bị tập luyện thể dục thể thao và vui chơi giải trí, hoặc có thể chơi vi tính hay đọc sách, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua chậm. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì, hoặc đang mong đợi điều gì.
Cô cứ đi ra đi vào một cách nôn nóng, đến mức làm cô Triệu hoa cả mắt, không nhịn được phải ngừng đan và bảo: “Tiểu thư của tôi ơi, sáng nay cô làm sao vậy?”
Cô Triệu đang đan chiếc áo len cho trẻ con, màu lông gà non, Tần Hoan nghe nói cô có một đứa cháu ngoại nhanh nhẹn hoạt bát, chiếc áo này là đan cho cậu bé.
Tần Hoan ngồi xuống bên cô Triệu, giọng phấn khởi lạ thường: “Đan áo len có khó không cô? Mẹ cháu không biết đan, cháu chưa từng thấy mẹ làm công việc này.”
Cô Triệu bật cười thành tiếng: “Giờ ít người tự đan rồi. Đừng nói là mẹ cháu, theo như cô nghĩ, xung quanh cháu đã chẳng còn ai làm việc này.”
Tần Hoan gật đầu bảo: “Đúng vậy.”
“Nhưng tự mình đan sẽ ấm áp hơn, nhất là đan cho trẻ, vừa mềm vừa giữ ấm tốt.”
Cô Triệu trải bằng một nửa tấm áo đang đan dở cho Tần Hoan xem, vừa cười bảo: “Cô là người thế hệ cũ, nhớ khi con gái con trai cô còn nhỏ, quần áo đều do cô đan cả.”
“Thật vậy không? Cô thật giỏi quá!” Tần Hoan ca ngợi một hồi, đang định cầm chiếc áo len nhỏ ướm thử vào người, thì nghe tiếng còi ô tô từ bên ngoài vọng lại.
m thanh đó làm cô giật mình, liền đứng bật dậy, quên mất đang cầm thứ gì trong tay, đi vài bước mới nghe cô Triệu gọi: “Tiểu thư, cuộn len...”
Thì ra khi cô đứng dậy, cuộn len trên ghế cũng lăn theo. Cô quay đầu nhìn, “A” lên một tiếng rồi dừng lại.
“Cháu hôm nay làm sao vậy? Lóng nga lóng ngóng” cô Triệu vừa lắc đầu vừa nói, rồi nhận lại cuộn len từ tay Tần Hoan.
Tần Hoan thở mạnh một tiếng, như cũng phiền lòng vì sự bất thường của chính mình.
Hai người đang trao đổi thì Cố Phi Trần bước vào phòng.
Nhìn cô Triệu và Tần Hoan thu lại cuộn len bị tuột trong phòng khách, anh khẽ dừng bước, ánh mắt lướt qua khuôn mặt một người nào đó, rồi tiếp tục đi lên gác.
“Cậu đã ăn cơm chưa?” – cô Triệu chạy theo hỏi.
Anh dựa vào thành cầu thang, hạ giọng xuống, đều đều: “Không ăn, tôi ngủ một chút.”
Cho đến khi bóng Cố Phi Trần khuất sau chỗ rẽ ở tầng hai, Tần Hoan mới cụp mắt lại. Tài xế họ Lưu cùng lúc đó bước vào sau khi đã đỗ xong xe, nói với cô Triệu: “Trong nhà có thuốc cảm không? Cậu Cố hình như bị ốm.”
Chỉ một câu nói, lập tức mọi người bận rộn cả lên.
Cô Triệu vội đi tìm thuốc, một người giúp việc khác trong gia đình gọi điện mời bác sĩ đến gấp, rồi lại kêu nhà bếp chuẩn bị đồ hầm và cháo. Tần Hoan thấy khó hiểu, cô cũng thường xuyên bị cảm, lúc nhỏ cơ thể yếu đối, uống thuốc tiêm thuốc là chuyện thường ngày, người nhà cũng chưa bao giờ quá quan tâm như vậy. Huống hồ Cố Phi Trần là một người đàn ông trưởng thành, ngày thường trông rất khỏe mạnh, cô từng có lần vô tình nhìn thấy anh trong phòng tập, tuy chỉ là sau lưng, nhưng cơ thể anh cường tráng tới mức khiến người khác ghen tị tới chảy máu mũi.
Giờ chỉ là cảm mạo thông thường, có cần quan trọng hóa tới mức đó không?
Tuy không thật hiểu, nhưng nhìn mọi người tất bật như vậy, cô bỗng thấy mình lóng ngóng chẳng có việc để làm, hơn nữa lại không đủ quan tâm tới Cố Phi Trần nên Tần Hoan nghĩ ngợi đôi chút, rồi thong thả đi lên gác.
Phòng ngủ của Cố Phi Trần cách phòng cô một đoạn. Thực ra ban đầu cô nghĩ, chi bằng trốn tiệt vào phòng mình mặc cho mọi người bận rộn, nhưng suy nghĩ đó chỉ mới tồn tại một giây liền bị cô dập tắt, hay đúng hơn là đôi chân cô đã hành động trước khi bộ não kịp ra lệnh.
Cô dừng lại trước cánh cửa màu sẫm, hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.