Mấy ngày kế tiếp, Tô Thần Mộng luôn cố ý làm như vô tình tránh né Vân Tuyết Nguyệt, ngẫu nhiên gặp mặt nói hai ba câu cũng luôn lạnh lùng thản nhiên. Vân Tuyết Nguyệt tuy rằng cảm giác được hắn nhất định có tâm sự khó giải nhưng y biết dù có hỏi đối phương cũng sẽ không trả lời, vì vậy cũng đơn giản tùy ý hắn.
Cứ như vậy lại qua năm ngày sau, hai người bọn họ vẫn như cũ không có gì tiến triển, may mắn mấy ngày này độc trong người Tô Thần Mộng cũng không phát tác, sẽ không cần đối mặt Vân Tuyết Nguyệt, mà giải dược cũng là hắn tự mình đi gặp Dược vương để lấy.
Hôm nay, Tô Thần Mộng một mình một người ngồi ở đình nghỉ mát cạnh tiểu hồ, bất chợt một tiếng cười trong sáng lanh lảnh cách đó không xa vang đến cắt đứt luồng suy nghĩ mông lung của hắn. Hắn ngước mắt nhìn sang hướng phát ra tiếng cười, chỉ thấy một đôi người ngọc đang hướng về phía mình đi tới, nữ tử thiên chân vô tà(ngây thơ) hoạt bát khả ái, nam nhân bên cạnh nàng thì tuấn tú thoát tục, Tô Thần Mộng trái tim hơi thắt lại, muốn đứng dậy lẩn tránh bọn họ nhưng đã bị phát hiện.
“Tô công tử.” – Song Nhi gọi một tiếng, cùng Vân Tuyết Nguyệt đi vào đình, cười nói. – “Ra là huynh một mình một người ở trong này a, khó trách lúc nãy tìm thế nào cũng không thấy huynh.”
“Tìm ta? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là gần đây rất ít thấy huynh ra khỏi phòng, nghĩ đến độc tính của huynh có khi nào lại phát tác, sư phụ bảo ta đến hỏi huynh xem thế nào, vừa vặn gặp được Vân giáo chủ, nên sẵn tiện hỏi y.”
“Đa tạ Dược vương quan tâm, độc trong cơ thể tại hạ gần đây cũng không có phát tác qua, chỉ là...... Chỉ là đột nhiên muốn ôn lại một ít sách ngày trước từng đọc qua, cho nên đều không có ra ngoài.”
“Nguyên lai là như vậy...... Hì hì, Tô công tử thật đúng là bão độc thi thư(đọc nhiều sách), không giống bọn ta chỉ là cô gái quê mùa có thể biết được vài chữ đã là không tồi rồi.” – Song Nhi lắc đầu thở dài.
“Nào phải, tại hạ cũng chỉ là bởi vì thể nhược mà không thể tập võ, cho nên chỉ có thể từ nhỏ ở trong nhà lấy việc đọc sách làm bạn.”
“Ha ha……Vậy về sau phải thú một thiếu nữ xinh đẹp võ công cao cường về bảo hộ công tử a.” – Song Nhi cười đùa nói.
“Ai lại muốn một người yếu đuối vô năng như tại hạ chứ?” – Tự cổ bách vô nhất dụng thị thư sinh a!(Từ xưa thư sinh là kẻ vô dụng) Tô Thần Mộng trong lòng không khỏi cảm khái muôn vàn.
“Như thế nào lại không có ai?” – Song Nhi không đồng ý lắc đầu nói. – “Tô công tử nhất biểu nhân tài, lại bão độc thi thư, tương lai ứng thí Trạng Nguyên, đến lúc đó còn sợ không có nữ tử theo đuổi huynh sao?”
Nàng hướng mắt sang Vân Tuyết Nguyệt nãy giờ vẫn không lên tiếng:
“Huynh nói ta nói thế đúng hay không? Vân giáo chủ.”
Vân Tuyết Nguyệt im lặng một lúc mới gật đầu nói:
“Song Nhi cô nương nói rất đúng, trên đời này như thế nào lại không có ai muốn Tô công tử chứ.” – Câu tuy là nghi vấn, ngữ khí lại cực kỳ khẳng định.
“Này……Ta……” – Tô Thần Mộng cúi đầu tránh tầm mắt Vân Tuyết Nguyệt, nhưng mùi thơm ngan ngát trên người đối phương lại vẫn khiến hắn không tự chủ được hít thêm vài lần, đã bao lâu rồi? Bốn ngày? Vẫn là năm ngày? Hay đã lâu lắm rồi không ngửi được mùi hương khiến chính mình mê muội này?
“Hắc hắc……” – Song Nhi quỷ quái tinh ranh cười nói. – “Trừ phi trong lòng Tô công tử đã có ý trung nhân, mới có thể không để ý những nữ nhân khác.”
Tô Thần Mộng chỉ lắc đầu cười nhẹ, xoay người nhìn đôi uyên ương đang giỡn nước trên hồ khẽ ngâm:
“Thu phong thanh, thu nguyệt minh. Lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha tê phục kinh. Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình.”
Những câu thơ này đối với Song Nhi chưa từng đọc qua nhiều sách mà nói tất nhiên là vô cùng khó hiểu, nhưng lại khiến ánh mắt một người khác sâu thẳm hẳn đi……
Buổi tối, Sương băng trong cơ thể Tô Thần Mộng lại phát tác.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nhánh cây bên ngoài theo gió khua động, trên người Tô Thần Mộng quấn thật kín bằng một tấm chăn vừa dày vừa nặng, nhưng thân thể hắn vẫn không ngừng run rẩy, lúc này Tô Thần Mộng cảm thấy một trận sợ hãi, là cái loại cảm giác vô y vô kháo(không nơi nương tựa), hắn nghĩ đến ngày trước mỗi lần đều sẽ có một thân thể ấm áp vì hắn mà tiêu trừ từng cơn hàn ý cùng nội tâm hãi sợ này, nhưng bây giờ, nghĩ đến thái độ lạnh lùng đối với người nọ mấy ngày nay, xem ra chính mình đã không còn có thể có được sự ấm áp đó nữa.
Vào lúc ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, bất giác giống như nhớ tới Giang Nam Tô gia, khi đó hắn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, hắn phát sốt, ca ca đến tận khuya vẫn luôn chăm sóc hắn, hắn nằm trong lòng ngực ấm áp của ca ca, uống hết thuốc được ca ca đưa tận miệng, ở nơi Tô gia luôn thiếu thốn thân tình này, hắn khi đó bội phần cảm thấy thật ấm áp.
“Thần Mộng, Thần Mộng……”
“Ân……Là ca ca sao? Ca ca……”
“Đến, uống giải dược đi.”
Trước mắt mơ hồ lay động một bóng người đem hắn ôm vào trong lòng, hắn ngoan ngoãn mở miệng uống hết bát thuốc, sau đó cảm thấy người nọ cởi quần áo hắn ra.
Di? Ca ca vì sao phải cởi bỏ quần áo của hắn chứ?
Tô Thần Mộng khuôn mặt có chút mờ mịt, vào lúc toàn bộ quần áo đều đã bị cởi bỏ liền cảm thấy một cơ thể khác áp sát phía trên đem chính hắn gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn là đang phát sốt a, ca ca vì sao phải làm như vậy chứ?
Tô Thần Mộng muốn hỏi, nhưng lại phát hiện chính mình tựa hồ phát không ra tiếng, miệng giống như bị cái gì chặn lại, hắn muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra, nhưng lại bị thứ gì đó vừa ẩm ướt vừa mềm mại cuốn lấy, không ngừng ở trong miệng hắn khuấy động nhiễu loạn.
“Không được! Ca ca!” – Tô Thần Mộng đột nhiên bừng tỉnh đem người đang áp phía trên hắn đẩy ra, vừa nhìn kỹ lại liền ngẩn người ra.
“Ta không phải ca ca ngươi.” – Người nọ khẽ cười nói.
“Sao lại……sao lại là huynh?”
“Ta vừa gặp Dược vương, người nói tối nay không thấy ngươi đi lấy giải dược, vì vậy ta liền đưa giải dược đến đây, không ngờ tới độc của người lại phát tác.” – Khuôn mặt Vân Tuyết Nguyệt đầy lo lắng.
“Tuyết……Tuyết Nguyệt!!! Ô ô ô……” – Tô Thần Mộng ôm chặt Vân Tuyết Nguyệt khóc lớn lên. Bất an trước đó hoàn toàn biến mất, cái hiện có cũng chỉ là một lòng tràn ngập xúc động vì thanh âm ôn nhu cùng lời nói đầy quan tâm của Vân Tuyết Nguyệt mà bất giác trỗi lên.
Vân Tuyết Nguyệt giống như trấn an tiểu động vật vỗ nhẹ lưng Tô Thần Mộng thấp giọng nói:
“Đừng khóc a, ta ở đây, không cần sợ.”
“Nhưng……Nhưng mà ta nghĩ huynh sẽ không để ý ta nữa, không cần ta.”
“Ta như thế nào có thể không cần ngươi chứ?”
“Tại vì ta lúc trước đối với huynh lãnh mạc(lạnh lùng thờ ơ) như vậy……”
Vân Tuyết Nguyệt khẽ thở ra nói:
“Lúc đầu đúng là ta cảm thấy khó hiểu, sau đó từ từ quan sát mới phát hiện nguyên lai là Thần Mộng nhà ta đang ghen a.”
“Mới……Mới không có.” – Tô Thần Mộng tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng nhớ lại tâm tình của mình lúc đó. hình như thật là loại cảm giác này.
“Trong lòng ta sớm đã có tâm ái chi nhân(người yêu thích) như thế nào lại đối với những người khác động tâm chứ?”
“Nguyệt……”
Tô Thần Mộng có chút động tình chủ động hôn lên môi Vân Tuyết Nguyệt, y hôn trả lại còn muốn sâu hơn, muốn ngừng cũng ngừng không được, chỉ nghe Vân Tuyết Nguyệt ở bên tai Tô Thần Mộng nói nhỏ:
“Ta muốn ngươi, được chứ?”
Tô Thần Mộng lúc này sa vào dục hỏa ngượng ngùng gật nhẹ đầu, khi Vân Tuyết Nguyệt tiến vào người hắn, hắn kêu thảm một tiếng, sau đó liền rơi vào khoái cảm vô tận……
~~~~~~~*~~~~~~~
Nửa tháng thời gian đã trôi qua, độc trong cơ thể Tô Thần Mộng cũng đều được giải trừ, lúc này đây tại rừng mai, hoa mai nhẹ bay theo gió, lộ ra một bầu không khí ly biệt ưu thương.
“Có thể may mắn tại nơi tuyệt thế cùng cốc gặp được nhị vị tuyệt thế công tử thế này, coi như lão phu ta sơn sinh hữu hạnh(may mắn kiếp này).” – Dược vương vui vẻ nói.
“Vân giáo chủ……Nếu có cơ hội hãy lại đến chơi a.” – Song Nhi đôi mắt phiếm hồng lộ ra biểu tình không muốn rời.
“Ân.” – Vân Tuyết Nguyệt nhẹ gật đầu, chuyển thân hướng hai người kia nói. – “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên lên đường, đa tạ tiền bối tương trợ, cáo từ.”
“Thứ lỗi không tiễn xa được!”
“Tiền bối xin dừng bước.”
Nhìn theo hai người nắm tay nhau đi, nước mắt Song Nhi cuối cùng nhịn không được mới rơi xuống, nếu……nếu y có thể lưu lại đây thì tốt biết bao?! Dược vương than nhẹ lắc đầu chỉ nói:
“Thật là “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”(hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình) a.”
Thoáng một chớp mắt, Vân Tuyết Nguyệt cùng Tô Thần Mộng đã ở Dược vương cốc được một tuần, Tô Thần Mộng thực rất thích nơi này, trong không khí luôn luôn có mùi hoa mai nhàn nhạt, có khi còn pha thêm một ít mùi dược liệu, mỗi lần hít vào sẽ cảm thấy hết sức sảng khoái.
Vân Tuyết Nguyệt mỉm cười nói:
“Khứu giác của Thần Mộng đối với mùi vị đặc biệt linh mẫn nhỉ!”
Tô Thần Mộng biết y là ám chỉ hắn lần đó được y cứu lại nhớ thật rõ mùi hương kia, cùng từng trước mặt y nói qua chính mình cũng thực thích mùi hương kia.
Ngày hôm đó, Vân Tuyết Nguyệt bị Dược vương thỉnh đi luận bàn võ nghệ, Tô Thần Mộng liền một mình đi vào rừng mai. Tuyết như hoa mai, hoa mai như tuyết, vừa giống lại vừa không giống đều là nét đẹp thế gian hiếm thấy. Mỗi một cây mai thoạt nhìn đều là thanh nhã thoát tục, cao ngạo kiêu hãnh, khó trách đời đời đại thi nhân làm thơ đều thích lấy hoa mai để tác thi tác từ, hiện tại hắn đứng giữa những đóa hoa mai theo gió bay đầy trời, cũng bất giác cảm thấy chính mình tựa hồ muốn thoát ly trần thế tầm thường.
“Tô công tử!” – Song Nhi đứng phía sau hắn gọi một tiếng.
“Song Nhi cô nương.”
“Một người ở trong này thưởng mai a?”
“Đúng vậy, nơi này hoa mai thật nhiều, ở bên ngoài thật sự khó gặp.”
“Ha hả, đúng rồi, Vân giáo chủ đâu?” – Song Nhi nhìn trái nhìn phải hỏi.
“Y cùng lệnh sư luận bàn võ nghệ rồi.”
“Như vậy a……” – Biểu tình thất vọng của Song Nhi thật rõ ràng.
“Cô nương tìm y có chuyện gì sao?”
“Không có……Kỳ thật……cũng không có gì đâu……”
Song Nhi ngày thường luôn luôn hoạt bát hào phóng lúc này lại nữu nữu niết niết(đại khái là vặn vẹo tay chân), hai gò má còn nổi lên một mạt ửng hồng của thiếu nữ đang ngượng ngùng, Tô Thần Mộng biết như thế là đại biểu cho cái gì, tâm bắt đầu không hiểu vì sao nổi lên đau đớn cùng chua xót.
“Đúng rồi, Tô công tử cùng Vân giáo chủ quen biết đã lâu a?” – Song Nhi nháy cặp mắt vừa to vừa sáng nhìn Tô Thần Mộng hỏi.
“Ân……” – Tô Thần Mộng cúi đầu nghĩ: ta cùng y quen biết có thể tính là lâu sao? – “Có lẽ cũng được khoảng nửa năm.”
“Nửa năm……Vậy huynh so với ta càng hiểu y hơn rồi.”
Hiểu y? Không, Tô Thần Mộng trong lòng lắc đầu, chính mình hiểu biết y cũng chỉ giới hạn ở ngày thường cùng nhau tiếp xúc, đối với hắn người này trước đây còn có một mặt riêng tư khác, hắn vốn là hoàn toàn không hay không biết, y không phải là loại người có thể dễ dàng nói ra mọi chuyện, mà hắn cũng không có dũng khí hỏi đến.
“Ai……” – Song Nhi thở dài nói. – ” Nếu y không phải là giáo chủ Tịnh Nguyệt giáo thì tốt rồi.”
“Tại sao?”
“Như vậy biết đâu ta có thể đem y lưu lại trong cốc.”
Song Nhi hồn nhiên trả lời khiến Tô Thần Mộng chợt cảm thấy một trận vựng huyễn(hoa mắt chóng mặt).
“Tô công tử huynh không sao chứ? Sắc mặt huynh không tốt lắm, có phải độc lại phát tác hay không? Ta giúp huynh gọi Vân giáo chủ.” – Nàng nói xong liền như gió chạy đi.
Tô Thần Mộng âm thanh gì cũng đều không nghe thấy, bên tai chỉ có câu nói “Ta muốn đem y lưu lại trong cốc.”, tầm mắt hắn cũng càng ngày càng mơ hồ……Không……Không cần……Không cần lưu lại nơi này……Không cần……
“Thần Mộng? Thần Mộng? Ngươi tỉnh lại.”
“Không cần!!” – Tô Thần Mộng đột nhiên mở mắt ra bật vùng dậy, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Một cái khăn trắng thuần mềm mại lau qua trán hắn, một cỗ mùi vị giống như đã từng quen thuộc xông vào mũi, hắn bỗng nhiên giữ chặt cái tay kia nói:
“Không cần, huynh không thể lưu lại chỗ này.”
Vân Tuyết Nguyệt buồn cười hỏi:
“Ta cũng không có nói qua phải lưu lại chỗ này a, ngươi làm sao vậy? Lúc nãy vì cái gì lại đột nhiên ngất đi?
“Ta…..Ta cũng không biết vì cái gì……” – Phát giác chính mình đang khiến đối phương cảm thấy quái lạ, Tô Thần Mộng lập tức buông tay ra, đem đầu hướng sang nơi khác.
“Ta nghe Song Nhi nói ngươi trước đó vẫn luôn đứng trong rừng mai, có phải vì bị gió lạnh thổi lâu như vậy nên mới ngất đi không?
“Có lẽ là vậy……”
Vân Tuyết Nguyệt thở nhẹ nói:
“Ngươi nếu có gì không vui cứ nói với ta, không cần một mình giấu kín trong lòng. ngươi như vậy ta cũng không biết phải làm sao lo cho ngươi nữa.”
“Ta không sao huynh không cần lo lắng.”
Vân Tuyết Nguyệt trầm mặc, lát sau đứng lên cầm lấy bát thuốc trên bàn nói:
“Đây là giải dược, đã có chút nguội, ngươi nhân lúc vẫn còn ấm mau uống đi.”
Tô Thần Mộng đón lấy bát thuốc, hai ba ngụm uống hết, sau đó đưa bát thuốc lại cho Vân Tuyết Nguyệt.
“Huynh là giáo chủ Tịnh Nguyệt giáo nhất định có rất nhiều nữ tử muốn thân cận huynh a?” – Tô Thần Mộng đột nhiên nói.
Vân Tuyết Nguyệt đang đưa lưng về phía hắn nghe vậy hơi ngẩn ra, bàn tay cầm bát hơi run lên, nhưng y vẫn không đáp lời.
“Huynh cũng đến tuổi phải thú thê sinh tử(lấy vợ sinh con) rồi đúng không? – Tô Thần Mộng lại tiếp tục nói.
Vân Tuyết Nguyệt buông bát, trước khi ra khỏi cửa mới thản nhiên nói một câu:
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.”
“Vân……”
“Ngươi cũng không cần suy đoán lung tung về ta làm gì.” – Những lời này của Vân Tuyết Nguyệt tựa như quan tâm lại tựa như hiểu rõ toàn bộ mọi thứ mà nói ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy ngày kế tiếp, Tô Thần Mộng luôn cố ý làm như vô tình tránh né Vân Tuyết Nguyệt, ngẫu nhiên gặp mặt nói hai ba câu cũng luôn lạnh lùng thản nhiên. Vân Tuyết Nguyệt tuy rằng cảm giác được hắn nhất định có tâm sự khó giải nhưng y biết dù có hỏi đối phương cũng sẽ không trả lời, vì vậy cũng đơn giản tùy ý hắn.
Cứ như vậy lại qua năm ngày sau, hai người bọn họ vẫn như cũ không có gì tiến triển, may mắn mấy ngày này độc trong người Tô Thần Mộng cũng không phát tác, sẽ không cần đối mặt Vân Tuyết Nguyệt, mà giải dược cũng là hắn tự mình đi gặp Dược vương để lấy.
Hôm nay, Tô Thần Mộng một mình một người ngồi ở đình nghỉ mát cạnh tiểu hồ, bất chợt một tiếng cười trong sáng lanh lảnh cách đó không xa vang đến cắt đứt luồng suy nghĩ mông lung của hắn. Hắn ngước mắt nhìn sang hướng phát ra tiếng cười, chỉ thấy một đôi người ngọc đang hướng về phía mình đi tới, nữ tử thiên chân vô tà(ngây thơ) hoạt bát khả ái, nam nhân bên cạnh nàng thì tuấn tú thoát tục, Tô Thần Mộng trái tim hơi thắt lại, muốn đứng dậy lẩn tránh bọn họ nhưng đã bị phát hiện.
“Tô công tử.” – Song Nhi gọi một tiếng, cùng Vân Tuyết Nguyệt đi vào đình, cười nói. – “Ra là huynh một mình một người ở trong này a, khó trách lúc nãy tìm thế nào cũng không thấy huynh.”
“Tìm ta? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là gần đây rất ít thấy huynh ra khỏi phòng, nghĩ đến độc tính của huynh có khi nào lại phát tác, sư phụ bảo ta đến hỏi huynh xem thế nào, vừa vặn gặp được Vân giáo chủ, nên sẵn tiện hỏi y.”
“Đa tạ Dược vương quan tâm, độc trong cơ thể tại hạ gần đây cũng không có phát tác qua, chỉ là...... Chỉ là đột nhiên muốn ôn lại một ít sách ngày trước từng đọc qua, cho nên đều không có ra ngoài.”
“Nguyên lai là như vậy...... Hì hì, Tô công tử thật đúng là bão độc thi thư(đọc nhiều sách), không giống bọn ta chỉ là cô gái quê mùa có thể biết được vài chữ đã là không tồi rồi.” – Song Nhi lắc đầu thở dài.
“Nào phải, tại hạ cũng chỉ là bởi vì thể nhược mà không thể tập võ, cho nên chỉ có thể từ nhỏ ở trong nhà lấy việc đọc sách làm bạn.”
“Ha ha……Vậy về sau phải thú một thiếu nữ xinh đẹp võ công cao cường về bảo hộ công tử a.” – Song Nhi cười đùa nói.
“Ai lại muốn một người yếu đuối vô năng như tại hạ chứ?” – Tự cổ bách vô nhất dụng thị thư sinh a!(Từ xưa thư sinh là kẻ vô dụng) Tô Thần Mộng trong lòng không khỏi cảm khái muôn vàn.
“Như thế nào lại không có ai?” – Song Nhi không đồng ý lắc đầu nói. – “Tô công tử nhất biểu nhân tài, lại bão độc thi thư, tương lai ứng thí Trạng Nguyên, đến lúc đó còn sợ không có nữ tử theo đuổi huynh sao?”
Nàng hướng mắt sang Vân Tuyết Nguyệt nãy giờ vẫn không lên tiếng:
“Huynh nói ta nói thế đúng hay không? Vân giáo chủ.”
Vân Tuyết Nguyệt im lặng một lúc mới gật đầu nói:
“Song Nhi cô nương nói rất đúng, trên đời này như thế nào lại không có ai muốn Tô công tử chứ.” – Câu tuy là nghi vấn, ngữ khí lại cực kỳ khẳng định.
“Này……Ta……” – Tô Thần Mộng cúi đầu tránh tầm mắt Vân Tuyết Nguyệt, nhưng mùi thơm ngan ngát trên người đối phương lại vẫn khiến hắn không tự chủ được hít thêm vài lần, đã bao lâu rồi? Bốn ngày? Vẫn là năm ngày? Hay đã lâu lắm rồi không ngửi được mùi hương khiến chính mình mê muội này?
“Hắc hắc……” – Song Nhi quỷ quái tinh ranh cười nói. – “Trừ phi trong lòng Tô công tử đã có ý trung nhân, mới có thể không để ý những nữ nhân khác.”
Tô Thần Mộng chỉ lắc đầu cười nhẹ, xoay người nhìn đôi uyên ương đang giỡn nước trên hồ khẽ ngâm:
“Thu phong thanh, thu nguyệt minh. Lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha tê phục kinh. Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình.”
Những câu thơ này đối với Song Nhi chưa từng đọc qua nhiều sách mà nói tất nhiên là vô cùng khó hiểu, nhưng lại khiến ánh mắt một người khác sâu thẳm hẳn đi……
Buổi tối, Sương băng trong cơ thể Tô Thần Mộng lại phát tác.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nhánh cây bên ngoài theo gió khua động, trên người Tô Thần Mộng quấn thật kín bằng một tấm chăn vừa dày vừa nặng, nhưng thân thể hắn vẫn không ngừng run rẩy, lúc này Tô Thần Mộng cảm thấy một trận sợ hãi, là cái loại cảm giác vô y vô kháo(không nơi nương tựa), hắn nghĩ đến ngày trước mỗi lần đều sẽ có một thân thể ấm áp vì hắn mà tiêu trừ từng cơn hàn ý cùng nội tâm hãi sợ này, nhưng bây giờ, nghĩ đến thái độ lạnh lùng đối với người nọ mấy ngày nay, xem ra chính mình đã không còn có thể có được sự ấm áp đó nữa.
Vào lúc ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, bất giác giống như nhớ tới Giang Nam Tô gia, khi đó hắn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, hắn phát sốt, ca ca đến tận khuya vẫn luôn chăm sóc hắn, hắn nằm trong lòng ngực ấm áp của ca ca, uống hết thuốc được ca ca đưa tận miệng, ở nơi Tô gia luôn thiếu thốn thân tình này, hắn khi đó bội phần cảm thấy thật ấm áp.
“Thần Mộng, Thần Mộng……”
“Ân……Là ca ca sao? Ca ca……”
“Đến, uống giải dược đi.”
Trước mắt mơ hồ lay động một bóng người đem hắn ôm vào trong lòng, hắn ngoan ngoãn mở miệng uống hết bát thuốc, sau đó cảm thấy người nọ cởi quần áo hắn ra.
Di? Ca ca vì sao phải cởi bỏ quần áo của hắn chứ?
Tô Thần Mộng khuôn mặt có chút mờ mịt, vào lúc toàn bộ quần áo đều đã bị cởi bỏ liền cảm thấy một cơ thể khác áp sát phía trên đem chính hắn gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn là đang phát sốt a, ca ca vì sao phải làm như vậy chứ?
Tô Thần Mộng muốn hỏi, nhưng lại phát hiện chính mình tựa hồ phát không ra tiếng, miệng giống như bị cái gì chặn lại, hắn muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra, nhưng lại bị thứ gì đó vừa ẩm ướt vừa mềm mại cuốn lấy, không ngừng ở trong miệng hắn khuấy động nhiễu loạn.
“Không được! Ca ca!” – Tô Thần Mộng đột nhiên bừng tỉnh đem người đang áp phía trên hắn đẩy ra, vừa nhìn kỹ lại liền ngẩn người ra.
“Ta không phải ca ca ngươi.” – Người nọ khẽ cười nói.
“Sao lại……sao lại là huynh?”
“Ta vừa gặp Dược vương, người nói tối nay không thấy ngươi đi lấy giải dược, vì vậy ta liền đưa giải dược đến đây, không ngờ tới độc của người lại phát tác.” – Khuôn mặt Vân Tuyết Nguyệt đầy lo lắng.
“Tuyết……Tuyết Nguyệt!!! Ô ô ô……” – Tô Thần Mộng ôm chặt Vân Tuyết Nguyệt khóc lớn lên. Bất an trước đó hoàn toàn biến mất, cái hiện có cũng chỉ là một lòng tràn ngập xúc động vì thanh âm ôn nhu cùng lời nói đầy quan tâm của Vân Tuyết Nguyệt mà bất giác trỗi lên.
Vân Tuyết Nguyệt giống như trấn an tiểu động vật vỗ nhẹ lưng Tô Thần Mộng thấp giọng nói:
“Đừng khóc a, ta ở đây, không cần sợ.”
“Nhưng……Nhưng mà ta nghĩ huynh sẽ không để ý ta nữa, không cần ta.”
“Ta như thế nào có thể không cần ngươi chứ?”
“Tại vì ta lúc trước đối với huynh lãnh mạc(lạnh lùng thờ ơ) như vậy……”
Vân Tuyết Nguyệt khẽ thở ra nói:
“Lúc đầu đúng là ta cảm thấy khó hiểu, sau đó từ từ quan sát mới phát hiện nguyên lai là Thần Mộng nhà ta đang ghen a.”
“Mới……Mới không có.” – Tô Thần Mộng tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng nhớ lại tâm tình của mình lúc đó. hình như thật là loại cảm giác này.
“Trong lòng ta sớm đã có tâm ái chi nhân(người yêu thích) như thế nào lại đối với những người khác động tâm chứ?”
“Nguyệt……”
Tô Thần Mộng có chút động tình chủ động hôn lên môi Vân Tuyết Nguyệt, y hôn trả lại còn muốn sâu hơn, muốn ngừng cũng ngừng không được, chỉ nghe Vân Tuyết Nguyệt ở bên tai Tô Thần Mộng nói nhỏ:
“Ta muốn ngươi, được chứ?”
Tô Thần Mộng lúc này sa vào dục hỏa ngượng ngùng gật nhẹ đầu, khi Vân Tuyết Nguyệt tiến vào người hắn, hắn kêu thảm một tiếng, sau đó liền rơi vào khoái cảm vô tận……
~~~~~~~*~~~~~~~
Nửa tháng thời gian đã trôi qua, độc trong cơ thể Tô Thần Mộng cũng đều được giải trừ, lúc này đây tại rừng mai, hoa mai nhẹ bay theo gió, lộ ra một bầu không khí ly biệt ưu thương.
“Có thể may mắn tại nơi tuyệt thế cùng cốc gặp được nhị vị tuyệt thế công tử thế này, coi như lão phu ta sơn sinh hữu hạnh(may mắn kiếp này).” – Dược vương vui vẻ nói.
“Vân giáo chủ……Nếu có cơ hội hãy lại đến chơi a.” – Song Nhi đôi mắt phiếm hồng lộ ra biểu tình không muốn rời.
“Ân.” – Vân Tuyết Nguyệt nhẹ gật đầu, chuyển thân hướng hai người kia nói. – “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên lên đường, đa tạ tiền bối tương trợ, cáo từ.”
“Thứ lỗi không tiễn xa được!”
“Tiền bối xin dừng bước.”
Nhìn theo hai người nắm tay nhau đi, nước mắt Song Nhi cuối cùng nhịn không được mới rơi xuống, nếu……nếu y có thể lưu lại đây thì tốt biết bao?! Dược vương than nhẹ lắc đầu chỉ nói:
“Thật là “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”(hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình) a.”