Vừa bước vào phủ đệ của võ lâm minh chủ, Tô Thần Mộng liền cảm thấy thật hoa lệ, mỗi một chỗ đều có thể thể hiện thân phận tôn quí của chủ nhân, nhưng cái loại hoa lệ này nhìn nhiều lại có một tia dung tục, không sánh bằng cảm giác thế ngoại tú nhã (thanh tú nhã nhặn) của Tịnh Nguyệt giáo.
Thượng Quan Phong đưa hai người đến trước đại sảnh, chỉ thấy nơi đó hoan thanh tiếu ngữ truyền khắp cả sảnh đường, ở cửa không ngừng có người vào vào ra ra, có thể thấy được bên trong náo nhiệt phi thường.
Thượng Quan Phong hướng cả hai nói:
“Các huynh trước ở nơi này chờ một hồi, ta vào nói một tiếng với phụ thân.”
Nhìn theo Thượng Quan Phong đi vào phía trong, Tô Thần Mộng khẽ nói với Vân Tuyết Nguyệt:
“Chúng ta hiện tại đi còn kịp chứ?”
Vân Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn vẻ mặt cẩn cẩn dực dực của Tô Thần Mộng, không khỏi mỉm cười nói:
“Nếu đã đáp ứng người ta, sao có thể không nói tiếng nào liền rời đi chứ?”
“Nhưng mà…” – Tô Thần Mộng trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, lúc trước vẫn là chính hắn nhắc nhở y rời khỏi nơi này, không nghĩ tới lúc này lại bởi vì hắn mà đem y kéo vào. – “Vậy huynh vẫn là mang mặt nạ đi?”
Vân Tuyết Nguyệt lắc đầu nói:
“Ký lai chi tắc an chi(thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng), ta nếu mang mặt nạ vào chỉ sợ bên trong không có người nào là không biết ta là ai”
“Vậy…” – Tô Thần Mộng vốn còn muốn nói nếu không thì mang khăn che mặt này nọ vào, chính là vừa vặn Thượng Quan Phong đã từ bên trong đi ra thỉnh bọn họ tiến vào.
Tô Thần Mộng tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, trong nhà hạ nhân nhìn thấy hắn cũng là tất cung tất kính, nhưng mà thật sự là chưa từng thấy qua trường hợp nào như hiện tại, khi bọn hắn một bước đi vào đại sảnh, không sai biệt lắm có đến phân nửa khách nhân đều dừng hẳn động tác, cả nói chuyện cũng đình lại, sau đó đứng hết cả lên hướng bọn họ ôm quyền nói:
“Tham kiến Vân giáo chủ!”
Mặt khác mấy người lúc đầu không biết chân diện mục của Vân Tuyết Nguyệt, giờ đây nghe những người kia nói vậy cũng lập tức đứng lên cùng nhau tham bái (yết kiến, đến chào).
Trên mặt người nào người nấy đều là kinh ngạc, thầm nghĩ một chút cũng không ngờ được hôm nay lại có may mắn nhìn thấy vị giáo chủ tà giáo này, càng không ngờ đến y lại là một nam nhân tuấn mỹ đến như vậy.
Một nam nhân vốn đang ngồi ở giữa sảnh lúc này bước nhanh đến trước mặt bọn họ xoay người cúi đầu nói:
“Không biết giáo chủ đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa!”
“Phụ… Phụ thân, người nói y là…” – Thượng Quan Phong đứng ở một bên tựa hồ vẫn chưa rõ ràng lắm trạng huống này.
Thượng Quan Lăng kéo Thượng Quan Phong đến bên cạnh, thấp giọng nói:
“Vô tri tiểu nhi(đứa con không biết gì), còn không mau đến tham kiến Tịnh Nguyệt giáo Vân giáo chủ.”
Thượng Quan Phong tuy vẻ mặt còn đầy kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời phụ thân ôm quyền nói:
“Tham… Tham kiến Vân giáo chủ.”
Tô Thần Mộng lén kéo nhẹ ống tay áo của Vân Tuyết Nguyệt, vẻ mặt đầy bất an nhìn y.
Vân Tuyết Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, sau đó đi lên trước vài bước nói:
“Ta chỉ đi ngang qua đây, mọi người không cần đa lễ.”
Thượng Quan Lăng nói:
“Lão phu từng đưa thiếp tới Tịnh Nguyệt giáo, nghĩ muốn mời giáo chủ đến dự thọ yến hôm nay, nhưng lại nghe nói giáo chủ có việc ra ngoài, lúc ấy cảm thấy thật tiếc nuối, lão phu thật trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hôm nay giáo chủ lại đến, thật sự là thượng thiên ban cho lão phu một phần hậu lễ a.”
Vân Tuyết Nguyệt nói:
“Kia phải cảm tạ lệnh lang.”
Thượng Quan Lăng nghiêng người hướng Thượng Quan Phong hỏi:
“Các ngươi là như thế nào lại quen biết?”
“Chuyện đó...”
“Việc này ít hôm nữa để lệnh công tử nói cho Thượng Quan minh chủ nghe đi, đêm đã khuya, bọn ta ngày mai còn phải vội tới Hàng Châu, không quấy rầy các vị nữa.” – Vân Tuyết Nguyệt vừa nói vừa quay về bên cạnh Tô Thần Mộng, Thượng Quan Lăng cùng những người khác lúc này mới đem tầm mắt tập trung trên người Tô Thần Mộng.
Vừa nhìn qua liền có chút sững sờ, Vân Tuyết Nguyệt dung mạo có thể xưng là thế gian tuyệt sắc, mà vị công tử đứng ở bên người y này cũng là anh tuấn nho nhã, một phiên phiên giai công tử(đại khái là đẹp thanh tú phong nhã, túm lại là đẹp zai:P) khó thấy, hơn nữa hai người này đứng chung một chỗ sẽ làm người ta có loại cảm giác xứng đôi một cách tự nhiên.
Thượng Quan Lăng vội vàng bước lên phía trước nói:
“Vậy không bằng đêm nay hãy ở lại nhà lão phu, khó được giáo chủ đến một lần, cũng nên để lão phu làm tròn địa chủ chi nghi(bổn phận chủ nhà).”
Vân Tuyết Nguyệt cúi đầu hỏi ý kiến Tô Thần Mộng, nhưng Tô Thần Mộng vốn là người không (dám) có chủ kiến gì, vì thế vấn đề này tự nhiên vẫn là từ Vân Tuyết Nguyệt tác chủ(quyết định, làm chủ).
Vân Tuyết Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
“Minh chủ đã thịnh tình mời, vậy ta đành phải cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền.”
“Ha ha ~ thật tốt quá.” – Thượng Quan Lăng cười to, lập tức phân phó hạ nhân đi chuẩn bị hai gian khách phòng tốt nhất.
Ước chừng qua mấy canh giờ, các tân khách đều ăn uống no đủ, có người quay về khách *** nghỉ ngơi, cũng có người ở lại Thượng Quan phủ.
Phụ tử Thượng Quan Lăng đợi sau khi các khách nhân đều đã rời đi liền cùng Vân Tuyết Nguyệt trong thư phòng tán gẫu chuyện giang hồ, mà Tô Thần Mộng cũng cùng ngồi nghe. Lúc đầu Tô Thần Mộng còn hưng trí bừng bừng mà nghe, sau lại càng nghe càng thấy buồn ngủ, hắn vẻ mặt mệt mỏi, nhưng thấy Vân Tuyết Nguyệt cùng hai người kia tương đàm thậm hoan (trò chuyện vui vẻ) thì lại không dám mở miệng cắt ngang.
“Mệt mỏi sao?” – Vân Tuyết Nguyệt đột nhiên quay đầu hỏi hắn.
Vân Tuyết Nguyệt vừa hỏi như vậy, phụ tử Thượng Quan Lăng tự nhiên cũng đem tầm mắt chuyển tới trên người Tô Thần Mộng, làm hắn hơi xấu hổ nhẹ giọng nói:
“Không có gì, ta vẫn khoẻ, các người tiếp tục tán gẫu đi.”
Vân Tuyết Nguyệt lại nói:
“Ta mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi.”
“Nếu như vậy, lão phu đưa hai người đến khách phòng.” – Thượng Quan Lăng nói.
“Vậy làm phiền minh chủ.”
“Giáo chủ khách khí, thỉnh!”
“Thỉnh!”
Ánh trăng thanh khiết xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng mơ hồ có thể thấy được trên giường đang có một thân ảnh lăn qua lộn lại, một bộ dáng ngủ không được, người này chính là Tô Thần Mộng.
Cũng không biết vì sao, lúc nãy vẫn là mệt đến nghĩ muốn trực tiếp ngã đầu xuống liền ngủ, nhưng nằm trên giường rồi thì hoàn toàn không có lấy một chút buồn ngủ, mặc kệ bản thân mệt mỏi như thế nào vẫn là ngủ đều ngủ không được. Đưa mắt nhìn ánh trăng chiếu xạ trên mặt đất, hắn đột nhiên rất muốn gặp Vân Tuyết Nguyệt, phòng của y ngay tại cách vách, nhưng đã trễ thế này y nhất định là đã ngủ rồi, vừa nghĩ như vậy Tô Thần Mộng liền cảm thấy có chút ngại đi quấy rầy y. Đang lúc hắn nhắm chặt mắt cố gắng dỗ giấc ngủ, chợt nghe cách vách có tiếng đóng cửa, thầm nghĩ không lẽ là Tuyết Nguyệt? Hắn lập tức rời giường, mặc vội quần áo vào rồi mở cửa đi ra, không ngờ người hắn nhìn thấy lại là..
“Thượng Quan công tử?” – Hắn kinh ngạc nhìn Thượng Quan Phong đang đứng ở trước cửa phòng đóng kín phía kia.
Thượng Quan Phong vừa thấy Tô Thần Mộng trên mặt liền xẹt qua một tia bối rối, cười gượng hai tiếng nói:
“Nguyên... Nguyên lai là Tô công tử a? Trễ như vậy còn chưa ngủ a?”
Tô Thần Mộng gật gật đầu, vừa định mở miệng hỏi đã thấy Thượng Quan Phong rất nhanh liền ly khai, Tô Thần Mộng nhất thời buồn bực, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại nghe trong phòng truyền ra thanh âm Vân Tuyết Nguyệt:
“Là Thần Mộng sao? Vào đi.”
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, sau khi khép cửa lại liền theo mùi hương đang phát ra trong không khí mà đi đến bên giường, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người nọ kéo vào trong lòng, tựa hẳn vào ***g ngực ấm áp của Vân Tuyết Nguyệt, Tô Thần Mộng lại bắt đầu thấy buồn ngủ, nghĩ thầm: vẫn là nơi này mới có thể khiến hắn an tâm nhất!
Trầm mặc một lúc lâu, Vân Tuyết Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi vừa rồi ở ngoài cửa gặp Thượng Quan Phong?”
Tô Thần Mộng nhẹ gật đầu, trong lòng có chút tò mò lại có chút do dự, không biết có nên hỏi hay không.
“Hắn vừa mới đến tìm ta.” – Vân Tuyết Nguyệt lại mở miệng nói.
“Trễ như vậy lại đến tìm huynh...?” – Tô Thần Mộng có thể tưởng tượng ra là vì chuyện gì.
“Đơn giản là hắn nhìn trúng Tịnh Nguyệt giáo cùng vị trí giáo chủ này của ta.”
“Vậy huynh…”
Cảm thấy y phục nơi ngực bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, Vân Tuyết Nguyệt cầm tay hắn trấn an, ôn nhu nói:
“Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì hắn, ngày mai chúng ta liền rời khỏi chỗ này, không cần vì một người như vậy mà làm hỏng hưng trí của chúng ta.”
“Ân... Vậy ta... ta đây về phòng trước.” – Tô Thần Mộng nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đứng lên, lưu luyến không muốn rời đi vòng tay ôm ấp này.
“Ngươi đêm nay đừng trở về phòng.”- Vân Tuyết Nguyệt vừa nói vừa đem Tô Thần Mộng kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.
Lòng bàn tay dán tại trên ngực đối phương, Tô Thần Mộng có thể cảm thấy tim mình thình thịch đập mạnh, tuy rằng hai người đã làm chuyện càng thân mật hơn thế này, nhưng mỗi lần cùng người này tiếp cận hắn vẫn sẽ không tự chủ được mà nổi lên thẹn thùng.
“Lúc nãy ngươi ngủ không được sao?” – Vân Tuyết Nguyệt hỏi.
“Ân.”
“Vì sao?”
“Vì...” – Nghĩ đến nguyên nhân, Tô Thần Mộng đỏ cả mặt lên, may mắn lúc này là buổi tối, trong phòng cũng có đốt lửa, bằng không chắc chắn sẽ bị y giễu cợt một phen, hắn nhẹ giọng nói. – “Bởi vì tưởng niệm người nào đó.”
Vân Tuyết Nguyệt xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, một đôi thủy mâu chứa đầy ý cười nói:
“Ta cũng vậy a.”
“Kia người nào đó là ai?”
“Là…”
Câu nói dở dang tiêu thất(tan biến) theo nụ hôn sâu, trong bóng đêm thân thể hai người gắt gao dán vào nhau, cùng nhau dây dưa…
~~~~~~~*~~~~~~
Ngày hôm sau, Vân Tuyết Nguyệt cự tuyệt Thượng Quan Lăng luôn miệng giữ chân cả hai lại, dưới ánh mắt áy náy của Thượng Quan Phong mang theo Tô Thần Mộng ly khai tiểu trấn.
Dọc theo lộ trình, Tô Thần Mộng và Vân Tuyết Nguyệt đều dừng lại ở các nơi mà du ngoạn một phen, mãi đến bốn ngày sau đó, cả hai rốt cuộc đi tới cạnh tiểu hồ trước cửa nhà Tô gia.
Vân Tuyết Nguyệt kéo tay Tô Thần Mộng nói:
“Ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.”
“Sao vậy?!” Tô Thần Mộng khó hiểu hỏi.
“Ta đã mấy tháng chưa quay về Tịnh Nguyệt giáo, nhất định có rất nhiều sự vụ chờ ta xử lý.”
Tô Thần Mộng nghĩ nghĩ cũng phải, lần này y có thể bớt thời giờ cùng hắn ra ngoài trong thời gian dài như vậy cũng đúng là không dễ dàng.
“Thần Mộng.” – Vân Tuyết Nguyệt khẽ gọi một tiếng, đem đối phương ôm vào lòng nói. – “Chờ ta, chờ ta đem chuyện trong giáo xử lý xong sẽ đến gặp ngươi, được chứ?”
Tô Thần Mộng cọ cọ vào lòng Vân Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:
“Vậy nếu ta nghĩ muốn đến gặp huynh thì sao? Ta…có thể không?”
Vân Tuyết Nguyệt cúi đầu nhìn chăm chú người trong lòng, thấy hắn trong mắt đã phiếm lệ quang, bản thân cũng không khỏi cảm thấy có chút chua xót, nói:
“Đại môn Tịnh Nguyệt giáo sẽ vĩnh viễn rộng mở với ngươi, có điều ngươi thân thể yếu đuối, nếu lên núi phải nhớ mặc nhiều y phục hơn.”
Tô Thần Mộng không ngừng gật đầu, cũng không biết hắn có nghe hay không.
Trước khi đi, Vân Tuyết Nguyệt cúi xuống đặt lên môi Tô Thần Mộng một cái hôn sâu đạm nhất, cũng chứa đầy thâm tình nhất rồi mới lưu luyến không rời buông hắn ra, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Dưới cây dương liễu, một thiếu niên phát ngốc đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng trắng dần dần rời xa, thật lâu sau vẫn chưa thể trấn tĩnh…
Vừa rời khỏi Dược vương cốc, bên ngoài cảnh sắc một vẻ xuân ý dạt dào, thật sự là như hai thế giới hoàn toàn khác biệt a!
Hai người khinh trang giản hành(hành lý gọn nhẹ, đi đường đơn giản), y theo hành trình đã quyết định lúc trước hướng Giang Nam du ngoạn mà đi. Dọc theo đường đi, Tô Thần Mộng vui vẻ vô cùng, một mặt lưu luyến cảnh sắc Giang Nam tú lệ trên đường, một mặt lại muốn nhanh chóng về đến nhà. Vân Tuyết Nguyệt yên lặng đem hết thảy thu vào trong mắt, hiểu được hắn dù sao cũng không giống y là người trong giang hồ, xa nhà lâu như vậy tự nhiên hắn sẽ cảm thấy nhớ nhà.
Tối đó hai người tìm một khách trọ lại, Tô Thần Mộng nhịn không được tò mò hỏi:
“Huynh cứ như vậy hành tẩu bên ngoài, không sợ người trong giang hồ nhận ra huynh sao?”
Vân Tuyết Nguyệt cười lắc đầu nói:
“Sẽ không, người trong giang hồ kẻ có thể nhìn thấy chân diện mục(mặt thật) của ta có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, mà những người này hết phân nửa đều là người đứng đầu bang phái tọa trấn một phương, chân không bước khỏi cửa, vì vậy không cần lo sẽ bị nhận ra.”
Thì ra là vậy, Tô Thần Mộng gật gật đầu tỏ ý hiểu, lại nghĩ có thể là quy củ trong nội bộ Tịnh Nguyệt giáo, hắn cũng không tiện hỏi sâu thêm. (ý em Mộng là cái việc anh Nguyệt cứ toàn mang mặt nạ mà gặp người á)
Lúc chuẩn bị ngủ, Vân Tuyết Nguyệt chợt nỏi:
“Đúng rồi, ngày mai ở trấn trên có hội chùa, nghe nói thập phần náo nhiệt, chúng ta đi ngoạn(chơi) chứ?”
Vừa nghe có thể hảo ngoạn, Tô Thần Mộng đương nhiên liền vui vẻ đồng ý.
“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ân.”
Tiểu trấn luôn luôn quạnh quẽ quanh năm khi đến những ngày quan trọng tự nhiên sẽ càng phi thường náo nhiệt, hai bên phố đông đúc tiểu thương tiểu phiến(người bán hàng rong) cùng tiếng rao hàng lanh lảnh, mọi người hoặc là đi xem náo nhiệt hoặc là dừng lại lựa chọn mua sắm những thứ mình thích tạo nên một cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Vân Tuyết Nguyệt cùng Tô Thần Mộng từ sáng đã theo dòng người du ngoạn, đi qua mấy khu phố thì chợt thấy phía trước có rất nhiều người đang vây quanh một bức tường cao với hai cánh cửa đỏ ngay mặt trước, hai người thập phần hiếu kỳ liền tiến đến hỏi thăm, hỏi ra mới biết nguyên lai chủ nhân của tòa nhà rộng lớn này tên gọi Thượng Quan Lăng, hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của y, lúc này đây đang mở tiệc chiêu đãi tất cả anh hùng trong thiên hạ.
“Thượng Quan Lăng? Không lẽ chính là đương kim võ lâm minh chủ Thượng Quan Lăng?” – Tô Thần Mộng hỏi.
Vân Tuyết Nguyệt gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
Tô Thần Mộng nhìn thấy khách nhân toàn là y phục hoa lệ không khỏi tấm tắc tán dương:
“Đúng là võ lâm minh chủ, đại thọ quả là người bình thường không thể so sánh được.”
Vân Tuyết Nguyệt khẽ cười nói:
“Thượng Quan gia đời đời là nhà võ học, bất luận Thượng Quan Lăng trong chốn võ lâm có là minh chủ đứng trên vạn người hay không, trưởng bối của y so với những người đồng lứa trên giang hồ vẫn là có địa vị rất trọng vọng.”
Tô Thần Mộng một bên nghe một bên gật đầu, hắn từ nhỏ cũng chỉ đối mặt với thi thư, những chuyện giang hồ hắn biết đương nhiên không nhiều, lần này cùng Vân Tuyết Nguyệt ra ngoài thật sự là làm hắn mở rộng tầm mắt.
“Nơi này đều là bang chủ với môn chủ gì đó a, nhất định họ sẽ nhận ra huynh, chúng ta vẫn là đi nhanh đi?”
Lấy võ công của Vân Tuyết Nguyệt mà nói thì những người đó y vốn cũng không hề để vào mắt, nhưng y biết Thần Mộng là thật sự lo lắng cho mình.
“Hảo, chúng ta đi nơi khác ngoạn.”
Buổi tối nơi tiểu trấn tựa hồ so với ban ngày lại càng náo nhiệt hơn nhiều, hai bên phố đều được trang trí bằng đèn g với đủ loại đủ kiểu khiến cho cả tiểu trấn như thêm một phần sắc thái của ngày hội.
Tô Thần Mộng cùng Vân Tuyết Nguyệt đi dạo đến trước một cửa miếu, thấy rất nhiều người tụ tập ở đây liền tò mò gọi lại một vị thiêu hương khách(người đi thắp hương) hỏi:
“Hôm nay cũng không phải là mùng một, vì sao trong miếu lại có nhiều người đến vậy?”
Người qua đường kia đáp:
“Hai vị nhất định không phải là người bổn trấn rồi, Bồ Tát nơi này của chúng tôi a, mỗi khi đến hội chùa như tối nay là cực kỳ linh nghiệm, cho nên nhà nào cũng đều đến bái.”
Cám ơn người qua đường kia, Vân Tuyết Nguyệt thấy bộ dáng Tô Thần Mộng trên mặt đầy vui vẻ liền lập tức đoán ra tâm tư của hắn, nói:
“Không bằng chúng ta cũng qua lễ bái đi?”
Lời Vân Tuyết Nguyệt đương nhiên chính hợp ý Tô Thần Mộng, nhưng hắn lại không muốn dễ dàng như vậy liền thừa nhận, nói:
“Không nghĩ tới giáo chủ đại nhân cũng sẽ tin thần phật a?”
“Nếu người kia nói Bồ Tát nơi này linh nghiệm, vậy lễ bái cũng không sao a.”
“Vậy huynh muốn cầu cái gì?” – Tô Thần Mộng tò mò.
Vân Tuyết Nguyệt thần bí nói:
“Phật viết thiên cơ không thể tiết lộ.” – Còn lắc lư đầu làm ra một bộ dáng tiên sinh đang dạy học, chọc đến Tô Thần Mộng bực mình quay đầu đi quyết định không thèm để ý đến y nữa, nhưng chỉ mới tỏ ra như vậy đã thấy y lộ ra một nụ cười sủng nịch nhìn hắn, sau đó nắm lấy tay hắn, cũng không để ý đối phương giãy giụa hướng thằng trong miếu mà đi.
Bái phật xong hai người lại thong thả ra bờ sông xem người ta thả hà hoa đăng(đèn hoa sen), từng đóa hà hoa đăng phiêu đãng trên sông giống như những đóa hoa sen thánh khiết xinh đẹp đón gió mà lay động, chúng ký thác bên trong tình cảm nhớ nhung của những kẻ yêu nhau, ký thác lời cầu chúc đến thân nhân nơi phương xa. Tô Thần Mộng nhìn mấy đóa hà hoa đăng trôi qua gần đó, trong lòng tự nhiên nổi lên cảm giác nhớ nhà, hốc mắt cũng đỏ lên.
Thông minh như Vân Tuyết Nguyệt như thế nào không biết tâm tư người đang đứng bên cạnh, y nói:
“Đi, chúng ta cũng đi thả hà hoa đăng.”
Tô Thần Mộng ngạc nhiên nhìn Vân Tuyết Nguyệt, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của y, trong lòng không khỏi vì dụng tâm của đối phương mà cảm động.
Hai người chọn riêng một nơi không người ở vùng ngoại thành, đem hà hoa đăng mang theo tư niệm nhẹ nhàng thả vào trong nước, cho nó theo dòng nước chậm rãi hướng một nơi không biết tên nào đó trôi đi. Phía sau, cả hai yên lặng ngồi dựa vào nhau đưa mắt nhìn hà hoa đăng phía xa xa kia, bốn phía lặng yên không một tiếng động, nhưng lại có một khí tức ấm áp lạ lẫm tràn ngập trong không khí.
Qua một lúc lâu sau, Vân Tuyết Nguyệt vỗ nhẹ vai Tô Thần Mộng nói:
“Đêm đã khuya, chúng ta trở về đi?”
Còn đang đắm chìm trong mộng tưởng của chính mình, Tô Thần Mộng lúc này mới sực tỉnh nhìn về phía mặt hồ, phát hiện hà hoa đăng kia đã sớm phiêu đãng không còn bóng dáng.
Vân Tuyết Nguyệt đỡ Tô Thần Mộng dậy, dự tính băng ngang qua rừng cây phía trước để trở lại khách trên trấn, nhưng mới vừa đi được vài bước, Vân Tuyết Nguyệt liền dừng cước bộ, Tô Thần Mộng khó hiểu quay đầu lại hỏi:
“Làm sao vậy?”
Chỉ thấy Vân Tuyết Nguyệt vẻ mặt cảnh giới nhẹ giọng nói:
“Đừng lên tiếng, có tiếng bước chân.”
Tô Thần Mộng kinh ngạc xoay người nhìn bốn phía nhưng không phát hiện thấy người nào, hắn vừa định hỏi thì đột nhiên ở phía trước cả hai không biết từ nơi nào xuất hiện đến mấy bóng đen, theo ánh trăng soi qua có thể thấy rõ bọn họ trên mặt đều được che lại bằng miếng vải đen, trên tay người nào cũng đều cầm đao, trong bọn họ tiến lên một nam nhân che mặt sải từng bước đến nói:
“Hai vị công tử hảo hưng trí, đã khuya như vậy còn đến nơi hẻo lánh này mà tản bộ.”
Vân Tuyết Nguyệt đem Tô Thần Mộng hộ ở sau người, hỏi:
“Chuyện đó quan hệ gì đến các ngươi?”
Nam tử kia lạnh lùng cười nói:
“Nếu các ngươi đi đường khác đương nhiên không liên quan gì tới ta, nhưng hiện tại các ngươi chính là đang đứng trên địa bàn của lão tử, cho nên hãy ngoan ngoãn mà giao ra tiền mãi lộ(mua đường) đi!”
“Nếu ta không giao ra?” – Thu hồi bộ dáng tao nhã bình thường, Vân Tuyết Nguyệt lúc này đã khôi phục một thân Tịnh Nguyệt giáo giáo chủ khí tức cao ngạo luôn khiến kẻ khác phải vừa kính vừa sợ, cả võ lâm đều có thể ở trong tầm khống chế của y huống chi là mấy gã tiểu sơn tặc trước mặt, càng không đáng để vào mắt!
Những gã sơn tặc kia đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý, bạch y nam tử trước mặt giống như câu hồn sứ giả đến từ địa ngục khiến bọn chúng sợ đến mức động cũng không dám động, hai bên cứ như vậy yên lặng mà giằng co thẳng đến một lúc sau, Vân Tuyết Nguyệt hướng Tô Thần Mộng đang đứng phía sau nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Nói xong liền kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước, đến tận lúc lướt qua những gã sơn tặc kia Vân Tuyết Nguyệt cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng, chỉ có Tô Thần Mộng hiếu kỳ mà cứ nhìn qua nhìn lại cả hai bên, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, ngày thường Vân Tuyết Nguyệt cũng không có như vừa rồi đối với hắn ôn nhu và che chở hết mực như vậy.
“Chậm……Chậm đã, các ngươi không đem tiền giao ra đây thì đừng hòng rời đi!” – Gã sơn tặc ban nãy lên tiếng nói chuyện lúc này liền quát gọi lại, tuy rằng mới vừa nãy gã cũng bị dọa sợ, nhưng dù gì gã cũng đã nhiều năm làm sơn tặc, cũng không phải có thể hai ba câu đã dễ dàng bị hù dọa.
Vân Tuyết Nguyệt không để ý đến gã, vẫn như cũ nắm tay Tô Thần Mộng đi thẳng về phía trước.
Gã sơn tặc kia tức giận đến cực điểm, hướng huynh đệ vung đao lên hô:
“Các huynh đệ lên!” – Nói xong lập tức vọt tới trước.
Những kẻ khác thấy vậy liền ỷ vào người đông thế mạnh theo sau lao lên, nhưng khi bọn chúng đang muốn huy đao chém xuống thì bóng trắng trước mắt bỗng nhiên nhoáng một cái liền không thấy bóng dáng. Cả đám trợn to hai mắt sững sờ đứng tại chỗ, chờ chúng lấy lại tinh thần thì đã thấy hai người kia cách chúng đến mấy bước xa, cùng lúc nghe đến “!!!” vài tiếng động khinh thúy, đao trên tay đã bị đánh gãy rơi trên mặt đất từ lúc nào. Bọn sơn tặc có bao giờ được nhìn thấy loại võ công thần kỳ đến như vậy, lúc này ánh mắt nhìn xuống nửa thanh đao còn lại trên tay, sau đó cũng không biết là ai kêu lên một tiếng:
“Chay mau a.”
Những gã còn lại lập tức ném thẳng đao quay đầu bỏ chạy trối chết.
Tô Thần Mộng nhìn bọn sơn tặc trong nháy mắt đã không thấy bóng, hỏi:
“Sao huynh không bắt bọn chúng lại?”
Vân Tuyết Nguyệt lại đáp:
“Đó là chuyện của quan phủ.”
Tô Thần Mộng nghĩ nghĩ cũng đúng, triều đình cùng giang hồ cho tới nay chính là nước sông không phạm nước giếng, bất cứ ai cũng sẽ không xen nhiều vào chuyện của đối phương.
Vào lúc hai người đang muốn đi tiếp về phía trước, đột nhiên một tràng vỗ tay theo trong rừng cây vọng ra, một vị công tử liền nhanh nhẹn xuất hiện trước mắt cả hai, hắn vẻ mặt tuấn lãng tươi cười, cặp mắt nhìn thẳng Vân Tuyết Nguyệt nói:
“Vị công tử đây hảo thân thủ a.”
Vân Tuyết Nguyệt không chút để ý, nhạt giọng nói:
“Không có gì.”
Vị công tử kia đối với biểu tình lãnh đạm của Vân Tuyết Nguyệt tựa hồ cũng không để tâm, tiếp tục nói:
“Ta từ nhỏ cực kỳ khâm phục những hiệp sĩ chính nghĩa võ công cao cường lại trừ cường phù nhược(trừ kẻ mạnh giúp kẻ yếu), hôm nay may mắn gặp được hai vị công tử đây thật sự là vinh hạnh của ta.”
Vân Tuyết Nguyệt khẽ cười nói:
“Ta cũng không có làm chuyện trừ cường phù nhược gì, hơn nữa……Ta cũng không phải là hiệp sĩ chính nghĩa.” – Y lách người qua vị công tử kia nói. – “Đã khuya, chúng ta phải về.”
Tô Thần Mộng có chút hiếu kỳ nhìn qua vị công tử kia rồi liền đi theo Vân Tuyết Nguyệt.
“Xin đợi một chút.” – Vị công tử kia đi nhanh vài bước đuổi theo cả hai, nói. – “Ta chỉ là muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu, không có ác ý.”
“Chúng ta cùng công tử vốn không quen biết, hơn nữa ngày mai cũng sẽ rời khỏi nơi đây, bằng hữu này vẫn là không cần kết giao đi.”
“Vậy hai vị ở nơi này trụ lại thêm mấy ngày đi.” – Người nọ thấy Vân Tuyết Nguyệt vẫn như cũ bảo trì vẻ mặt lạnh lùng, liền chuyển hướng sang Tô Thần Mộng vẻ mặt vô hại mà nói. – “Hôm nay vừa vặn là đại thọ của cha ta, ta muốn mời hai vị đến nhà một chuyến.”
Tô Thần Mộng cũng là một tâm địa chính nghĩa, hiện giờ cũng xem như là gặp được kẻ đồng đạo, hắn chuyển mắt nhìn về phía Vân Tuyết Nguyệt.
Vân Tuyết Nguyệt sao lại không biết suy nghĩ của người trước mặt này, y khẽ thở ra nói:
“Thôi được.”
Công tử kia vừa nghe được thần tình lập tức vui vẻ, liền nói:
“Đúng rồi, tại hạ Thượng Quan Phong, không biết nhị vị công tử tôn tính đại danh?”
“Tại hạ…” – Tô Thần Mộng nói đến một nửa đột nhiên tựa như nghĩ đến cái gì, hỏi. – “Huynh nói hôm nay là đại thọ của cha huynh?”
Đối phương gật gật đầu.
“Huynh họ Thượng Quan?”
Đối phương lại gật gật đầu.
Tô Thần Mộng trong lòng lạc đi một chút, tự biết bản thân đã gây họa, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cái người tao nhã ôn nhu bên cạnh lấy một cái.
Chỉ có Thượng Quan Phong là khó hiểu nhìn cả hai đột nhiên thay đổi sắc mặt.