Tiểu Thanh mấy ngày nay cũng tỏ ra khẩn trương chuẩn bị. Tương Liên muốn nàng ở lại trong sơn động để tiện chăm nom. Ban đầu Tiểu Thanh cũng e sợ Tương Liên thấy hình dạng khi lột da của mình sẽ sợ hãi nhưng rồi đã thuyết phục bởi một câu nói chứa trọn sự chân thành của Tương Liên:
-Tỷ chỉ sợ người lòng dạ độc ác. Muội còn ngại gì chuyện đó chứ, chúng ta đâu phải sống với nhau một ngày một bữa đâu.
Tiểu Thanh là Xà yêu nửa mùa. Nàng có trăm năm thọ, hấp thụ khí âm dương nhật nguyệt nhưng lại hoàn toàn không có nội lực, không biết pháp thuật. Mọi chuyện đều là do chủ nhân. Hắn đã quá bảo bọc Tiểu Thanh suốt ngần ấy năm, cứ dùng năng lực của mình kềm chế, không cho Tiểu Thanh phát triển theo con đường thành Xà quái. Tuy có thể giữ cho nàng tâm hồn trong sáng như trẻ nhỏ nhưng cũng vô tình làm mất đi nhiều khả năng tự nhiên của một con xà sống lâu năm.
Yêu thương con trẻ không có nghĩa là cứ kiềm chế nó. Đứa trẻ nào rồi cũng vậy, cũng phải trưởng thành.
-Ta sẽ ra ngoài vài ngày để lấy cỏ Tiên Ước. Nếu Tiểu Thanh dùng cỏ Tiên Ước trong những ngày con bé lột da thì sẽ khôi phục được khả năng tự nhiên của một xà yêu.
Hắn đã nhẹ nhàng nói với Tương Liên như vậy. Nàng và hắn, mối quan hệ đã thay đổi. Dù chưa thể là hai người yêu nhau say đắm nhưng Tương Liên không né tránh hắn và sợ hãi hắn nữa. Cuộc sống của bạn đời không phải là một ngày một bữa. Nó là cả một đời người.
Hắn làm vậy cũng vì điều tốt đẹp cho Tiểu Thanh thôi. Tương Liên mỉm cười, dịu dàng gật đầu:
-Chàng đi đi....Thiếp sẽ chăm sóc cho Tiểu Thanh chu đáo mà.
Tuyệt địa này con người khó mà bén mảng đến. Chỉ có những sinh vật nằm ngoài tầm khống chế của tạo hóa. Trước đây cũng có ít trường hợp Tiểu Thanh gặp "người ngoài" song bọn chúng đều không có hứng thú với một Xà yêu nửa vời, không có pháp thuật. Bây giờ thêm một con người nơi này nữa, nếu có bất trắc gì?
-Nàng có muốn đi theo ta không Tương Liên...Ta không muốn bỏ lại nàng. Đến tận vài ngày....Ta lo....
Tương Liên nhìn vào mắt hắn. Bên trong là sự yêu thương và trân trọng, kèm theo chút bất an lo lắng. Khi người ta đang có hạnh phúc, người ta sẽ rất muốn gìn giữ nó phải không?
-Thiếp không sao...Đâu phải lúc nào chàng cũng ở bên thiếp và Tiểu Thanh mãi được. Con người dù yếu đuối nhưng cũng sẽ biết cách bảo vệ mình mà....
Nàng chủ động ngã vào vòng tay hắn. Sự gắn bó đã từng bước hình thành.
Hắn đi lấy cỏ Tiên Ước. Khi đi ngang qua Tiếu Biệt thành, bỗng nhiên muốn ghé lại. Nơi này đã sinh ra nàng của hắn, một sinh vật đáng yêu nhất thế giới loài người.
Chỉ vài tháng trước khi hắn ghé lại nơi đây tìm kiếm tên Lý Bảo, thanh mai trúc mã của nàng, cuộc sống vẫn còn rất nhộn nhịp. Thành Tiếu Biệt không vì chẳng có nàng mà vơi đi sự tấp nập của một thành trì ven biên giới. Nhưng bây giờ quanh hắn, chỉ là một không khí lạnh căm căm....Những vách tường đá từng có dấu vết của một thành trì trù phú bây giờ đứng trơ gan cùng tuế nguyệt, dưới ánh mặt trời ấm áp, trở nên hoang vắng lạ thường.
Thỉnh thoảng mới có một vài người đi đường ghé lại mấy chỗ từng là nhà còn trơ lại vài cái mái che trơ trọi nghỉ ngơi đôi chút. Song nhìn họ không phải là dân của Tiếu Biệt thành.
Thấy hắn cứ trơ trơ nhìn cảnh vật, một người qua đường chợt buột miệng hỏi nhanh:
-Công tử có người thân ở thành này à?
Hắn chưa trả lời thì người kia đã thở dài:
-Hơn tháng trước thành này vì không đáp ứng được yêu cầu nộp người của Quái xà nên đã bị nó phun lửa thiêu rụi cả thành. Nghe nói người trong thành đều chết hết rồi...
Hắn khựng lại....Một tháng trước.....Quái xà....Tiểu Thanh từ ngày có Tương Liên đã không xuất hiện ở thành Tiếu Biệt này rồi?
-Công tử cũng đừng đau buồn quá. Xà quái lộng hành nên hoàng thượng mới lên ngôi thôi nhưng đã vô cùng giận dữ. Còn nghe nói là có người mật báo là Xà quái đã xuất hiện trên một đỉnh núi cao ngàn dặm của nước láng giềng. Hoàng thượng nước ta đã cho sứ giả sang đó thuyết phục cùng chung tay tiêu diệt Xà quái. Còn có pháp sư nữa....Chắc chắn họ sẽ tiêu diệt được Quái xà....Nè...
Người kia quay đi quay lại....Người vừa đứng đây đã biến mất....Xung quanh không thấy tông tích. Chân hắn ta bỗng run bắn. Giữa ban ngày có thể gặp quỷ hay sao?
Người chủ mưu tất cả đúng là Lý Bảo. Ban đầu chỉ vì ước vọng lấy lại công bằng cho Tương Liên, buộc những con người gây nên bất hạnh cho mình phải trả giá. Nhưng cuộc đời vốn là như vậy, không nhúng chàm thì chớ, khi nhúng rồi càng nhúng lại càng sâu.
Hắn quả nhiên rất thông minh. Những ngày hầu hạ bên Phạm Thiếu Khanh, Lý Bảo học được không ít. Chữ cũng biết, ngay cả những lễ giáo cần có của một công tử con nhà gia thế cũng vậy.... Phạm Thiếu Khanh không phải là người học cao hiểu rộng gì nên hắn cũng không phải gồng mình lên quá mức, chỉ lẳng lặng làm những gì phải làm thôi.
Kỳ thi năm ấy, hắn đậu đầu, sau đó còn được vào cung cùng 12 người khác tham gia cuộc tuyển trạng. Một lần nữa hắn thi đỗ, chính thức được phong quan.
Tin truyền về quê nhà, nơi thành Tiếu Biệt. Cha mẹ Phạm Thiếu Khanh hết sức tự hào khoe khắp làng trên sớm dưới. Con trai của họ, đây là lần đầu tiên khiến hai người nở mặt nở mày đến thế. Dân trong thành Tiếu Biệt cũng không ngừng bàn tán xôn xao chuyện ấy. Phạm công tử chỉ là một người có sức học bình thường, nay lại là người duy nhất của Tiếu Biệt thành thi đậu, làm rạng rỡ tông môn. Ai cũng háo hức chờ đợi hắn về.
Có ai biết, giờ phút hắn quay về quê cũ, cũng là lúc Quỷ môn quan đã mở rộng chờ đón họ về.
-Ngươi muốn cả thành Tiếu Biệt phải chết sao?
-Ta sinh ra trong thành -Lý Bảo nhếch môi- Ai cũng biết ta. Nếu họ thấy được, Phạm Thiếu Khanh đã trở thành Lý Bảo, chuyện sẽ rắc rối đến dường nào. Ngươi hiểu chứ?
Toán cướp đã nắm được thóp của hắn? Hay là hắn vẫn còn cần chúng. Đều là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi.
-Giết người là sở trường của bọn người mà. Chúng ta có thể mang Quái xà ra làm bàn đạp....Không sao cả. Dù gì nó cũng là một Quái vật giết người rồi.
Quái vật chỉ giết người khi nó đói. Còn Lý Bảo hắn, giết người không phải vì đói...Họ không chết thì hắn chết. Đã làm thì phải làm tới đường cùng.
Trong một đêm Tiếu Biệt thành không còn một ai sống sót. Giết người đúng là nghề của bọn chúng. Giết không bỏ sót, dù chỉ là một đứa bé. Còn hắn, nơi kinh thành hắn vẫn là một vị quan với đôi tay trắng....Chúng không hề nhuộm máu. Chỉ là nắm lấy bàn tay người khác để nhuộm máu thôi.
Tin thành Tiếu Biệt bị Quái xà tiêu diệt bay về kinh thành. Hoàng thượng giận dữ, truyền cho quan viên phải tiêu diệt con quái vật....Chuyện sau đó, Lý Bảo không quan tâm nữa. Giết và bị giết, cứ để chúng làm tròn trách nhiệm của mình đi!
Trong chiếc áo trắng phần phật trong gió, Lý Bảo nhìn về chân trời xa thẳm. Nơi này trước đây là chân cầu Tiếu Biệt. Những cây hoa đào đã cháy rụi, chỉ còn lại mộ mớ tro tàn.
-Tương Liên...Muội...muội lấy ta được không?
Bên chân cầu đó, hắn chỉ dám lặng lẽ đi sau nàng, hôm đó bỗng nhiên bạo gan chạy lên hỏi nhỏ. Tương Liên đỏ bừng má, giả vờ không nghe thấy. Cho đến khi hắn vội vã nắm lấy tay nàng:
-Lấy ta...lấy ta đi Tương Liên. Ta sẽ không cưới thiếp, không có nương tử khác. Trọn đời này ta chỉ có nàng.
Nàng đã chết....Ta không trách gì ai cả. Ta cũng không nói, vì nàng nên ta mới đi vào con đường tội lỗi. Bàn tay này dù bề ngoài sạch sẽ song ta biết -trời đất biết, nó nhuộm đầy máu và sẽ tiếp tục nhuộm máu tươi....
Trên tay hắn là một túi hương nhỏ. Tương Liên làm rơi bên chân cầu Tiếu Biệt. Hắn nhặt lấy, xem như báu vật trong đời.
-Tương Liên...Lấy ta nhé, có được không?
Chỉ có gió âm thầm thoảng qua tai hắn. Tương Liên không còn nữa, nhưng lời cầu hôn ấy trời đất có lẽ cũng không hẹp hòi giúp Lý Bảo gửi đến nàng. Sau này hắn sẽ lấy nương tử khác, có những mối tình khác...Nhưng mãi mãi người hắn muốn nói lời cầu hôn chân thật, muốn được nghe câu trả lời chỉ có một. Là nàng...Nguyễn Tương Liên.
-Đại nhân...Chúng ta....
-Đi thôi...Chúng ta trở về kinh thành.
Rời khỏi nơi này với bao lưu luyến. Thành Tiếu Biệt. Nàng mỉm cười trong giờ phút chia biệt, để rồi mỗi lần nhớ đến, lòng ta đang khóc, nàng có biết không?
Tiểu Thanh mấy ngày nay cũng tỏ ra khẩn trương chuẩn bị. Tương Liên muốn nàng ở lại trong sơn động để tiện chăm nom. Ban đầu Tiểu Thanh cũng e sợ Tương Liên thấy hình dạng khi lột da của mình sẽ sợ hãi nhưng rồi đã thuyết phục bởi một câu nói chứa trọn sự chân thành của Tương Liên:
-Tỷ chỉ sợ người lòng dạ độc ác. Muội còn ngại gì chuyện đó chứ, chúng ta đâu phải sống với nhau một ngày một bữa đâu.
Tiểu Thanh là Xà yêu nửa mùa. Nàng có trăm năm thọ, hấp thụ khí âm dương nhật nguyệt nhưng lại hoàn toàn không có nội lực, không biết pháp thuật. Mọi chuyện đều là do chủ nhân. Hắn đã quá bảo bọc Tiểu Thanh suốt ngần ấy năm, cứ dùng năng lực của mình kềm chế, không cho Tiểu Thanh phát triển theo con đường thành Xà quái. Tuy có thể giữ cho nàng tâm hồn trong sáng như trẻ nhỏ nhưng cũng vô tình làm mất đi nhiều khả năng tự nhiên của một con xà sống lâu năm.
Yêu thương con trẻ không có nghĩa là cứ kiềm chế nó. Đứa trẻ nào rồi cũng vậy, cũng phải trưởng thành.
-Ta sẽ ra ngoài vài ngày để lấy cỏ Tiên Ước. Nếu Tiểu Thanh dùng cỏ Tiên Ước trong những ngày con bé lột da thì sẽ khôi phục được khả năng tự nhiên của một xà yêu.
Hắn đã nhẹ nhàng nói với Tương Liên như vậy. Nàng và hắn, mối quan hệ đã thay đổi. Dù chưa thể là hai người yêu nhau say đắm nhưng Tương Liên không né tránh hắn và sợ hãi hắn nữa. Cuộc sống của bạn đời không phải là một ngày một bữa. Nó là cả một đời người.
Hắn làm vậy cũng vì điều tốt đẹp cho Tiểu Thanh thôi. Tương Liên mỉm cười, dịu dàng gật đầu:
-Chàng đi đi....Thiếp sẽ chăm sóc cho Tiểu Thanh chu đáo mà.
Tuyệt địa này con người khó mà bén mảng đến. Chỉ có những sinh vật nằm ngoài tầm khống chế của tạo hóa. Trước đây cũng có ít trường hợp Tiểu Thanh gặp "người ngoài" song bọn chúng đều không có hứng thú với một Xà yêu nửa vời, không có pháp thuật. Bây giờ thêm một con người nơi này nữa, nếu có bất trắc gì?
-Nàng có muốn đi theo ta không Tương Liên...Ta không muốn bỏ lại nàng. Đến tận vài ngày....Ta lo....
Tương Liên nhìn vào mắt hắn. Bên trong là sự yêu thương và trân trọng, kèm theo chút bất an lo lắng. Khi người ta đang có hạnh phúc, người ta sẽ rất muốn gìn giữ nó phải không?
-Thiếp không sao...Đâu phải lúc nào chàng cũng ở bên thiếp và Tiểu Thanh mãi được. Con người dù yếu đuối nhưng cũng sẽ biết cách bảo vệ mình mà....
Nàng chủ động ngã vào vòng tay hắn. Sự gắn bó đã từng bước hình thành.
Hắn đi lấy cỏ Tiên Ước. Khi đi ngang qua Tiếu Biệt thành, bỗng nhiên muốn ghé lại. Nơi này đã sinh ra nàng của hắn, một sinh vật đáng yêu nhất thế giới loài người.
Chỉ vài tháng trước khi hắn ghé lại nơi đây tìm kiếm tên Lý Bảo, thanh mai trúc mã của nàng, cuộc sống vẫn còn rất nhộn nhịp. Thành Tiếu Biệt không vì chẳng có nàng mà vơi đi sự tấp nập của một thành trì ven biên giới. Nhưng bây giờ quanh hắn, chỉ là một không khí lạnh căm căm....Những vách tường đá từng có dấu vết của một thành trì trù phú bây giờ đứng trơ gan cùng tuế nguyệt, dưới ánh mặt trời ấm áp, trở nên hoang vắng lạ thường.
Thỉnh thoảng mới có một vài người đi đường ghé lại mấy chỗ từng là nhà còn trơ lại vài cái mái che trơ trọi nghỉ ngơi đôi chút. Song nhìn họ không phải là dân của Tiếu Biệt thành.
Thấy hắn cứ trơ trơ nhìn cảnh vật, một người qua đường chợt buột miệng hỏi nhanh:
-Công tử có người thân ở thành này à?
Hắn chưa trả lời thì người kia đã thở dài:
-Hơn tháng trước thành này vì không đáp ứng được yêu cầu nộp người của Quái xà nên đã bị nó phun lửa thiêu rụi cả thành. Nghe nói người trong thành đều chết hết rồi...
Hắn khựng lại....Một tháng trước.....Quái xà....Tiểu Thanh từ ngày có Tương Liên đã không xuất hiện ở thành Tiếu Biệt này rồi?
-Công tử cũng đừng đau buồn quá. Xà quái lộng hành nên hoàng thượng mới lên ngôi thôi nhưng đã vô cùng giận dữ. Còn nghe nói là có người mật báo là Xà quái đã xuất hiện trên một đỉnh núi cao ngàn dặm của nước láng giềng. Hoàng thượng nước ta đã cho sứ giả sang đó thuyết phục cùng chung tay tiêu diệt Xà quái. Còn có pháp sư nữa....Chắc chắn họ sẽ tiêu diệt được Quái xà....Nè...
Người kia quay đi quay lại....Người vừa đứng đây đã biến mất....Xung quanh không thấy tông tích. Chân hắn ta bỗng run bắn. Giữa ban ngày có thể gặp quỷ hay sao?
Người chủ mưu tất cả đúng là Lý Bảo. Ban đầu chỉ vì ước vọng lấy lại công bằng cho Tương Liên, buộc những con người gây nên bất hạnh cho mình phải trả giá. Nhưng cuộc đời vốn là như vậy, không nhúng chàm thì chớ, khi nhúng rồi càng nhúng lại càng sâu.
Hắn quả nhiên rất thông minh. Những ngày hầu hạ bên Phạm Thiếu Khanh, Lý Bảo học được không ít. Chữ cũng biết, ngay cả những lễ giáo cần có của một công tử con nhà gia thế cũng vậy.... Phạm Thiếu Khanh không phải là người học cao hiểu rộng gì nên hắn cũng không phải gồng mình lên quá mức, chỉ lẳng lặng làm những gì phải làm thôi.
Kỳ thi năm ấy, hắn đậu đầu, sau đó còn được vào cung cùng người khác tham gia cuộc tuyển trạng. Một lần nữa hắn thi đỗ, chính thức được phong quan.
Tin truyền về quê nhà, nơi thành Tiếu Biệt. Cha mẹ Phạm Thiếu Khanh hết sức tự hào khoe khắp làng trên sớm dưới. Con trai của họ, đây là lần đầu tiên khiến hai người nở mặt nở mày đến thế. Dân trong thành Tiếu Biệt cũng không ngừng bàn tán xôn xao chuyện ấy. Phạm công tử chỉ là một người có sức học bình thường, nay lại là người duy nhất của Tiếu Biệt thành thi đậu, làm rạng rỡ tông môn. Ai cũng háo hức chờ đợi hắn về.
Có ai biết, giờ phút hắn quay về quê cũ, cũng là lúc Quỷ môn quan đã mở rộng chờ đón họ về.
-Ngươi muốn cả thành Tiếu Biệt phải chết sao?
-Ta sinh ra trong thành -Lý Bảo nhếch môi- Ai cũng biết ta. Nếu họ thấy được, Phạm Thiếu Khanh đã trở thành Lý Bảo, chuyện sẽ rắc rối đến dường nào. Ngươi hiểu chứ?
Toán cướp đã nắm được thóp của hắn? Hay là hắn vẫn còn cần chúng. Đều là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi.
-Giết người là sở trường của bọn người mà. Chúng ta có thể mang Quái xà ra làm bàn đạp....Không sao cả. Dù gì nó cũng là một Quái vật giết người rồi.
Quái vật chỉ giết người khi nó đói. Còn Lý Bảo hắn, giết người không phải vì đói...Họ không chết thì hắn chết. Đã làm thì phải làm tới đường cùng.
Trong một đêm Tiếu Biệt thành không còn một ai sống sót. Giết người đúng là nghề của bọn chúng. Giết không bỏ sót, dù chỉ là một đứa bé. Còn hắn, nơi kinh thành hắn vẫn là một vị quan với đôi tay trắng....Chúng không hề nhuộm máu. Chỉ là nắm lấy bàn tay người khác để nhuộm máu thôi.
Tin thành Tiếu Biệt bị Quái xà tiêu diệt bay về kinh thành. Hoàng thượng giận dữ, truyền cho quan viên phải tiêu diệt con quái vật....Chuyện sau đó, Lý Bảo không quan tâm nữa. Giết và bị giết, cứ để chúng làm tròn trách nhiệm của mình đi!
Trong chiếc áo trắng phần phật trong gió, Lý Bảo nhìn về chân trời xa thẳm. Nơi này trước đây là chân cầu Tiếu Biệt. Những cây hoa đào đã cháy rụi, chỉ còn lại mộ mớ tro tàn.
-Tương Liên...Muội...muội lấy ta được không?
Bên chân cầu đó, hắn chỉ dám lặng lẽ đi sau nàng, hôm đó bỗng nhiên bạo gan chạy lên hỏi nhỏ. Tương Liên đỏ bừng má, giả vờ không nghe thấy. Cho đến khi hắn vội vã nắm lấy tay nàng:
-Lấy ta...lấy ta đi Tương Liên. Ta sẽ không cưới thiếp, không có nương tử khác. Trọn đời này ta chỉ có nàng.
Nàng đã chết....Ta không trách gì ai cả. Ta cũng không nói, vì nàng nên ta mới đi vào con đường tội lỗi. Bàn tay này dù bề ngoài sạch sẽ song ta biết -trời đất biết, nó nhuộm đầy máu và sẽ tiếp tục nhuộm máu tươi....
Trên tay hắn là một túi hương nhỏ. Tương Liên làm rơi bên chân cầu Tiếu Biệt. Hắn nhặt lấy, xem như báu vật trong đời.
-Tương Liên...Lấy ta nhé, có được không?
Chỉ có gió âm thầm thoảng qua tai hắn. Tương Liên không còn nữa, nhưng lời cầu hôn ấy trời đất có lẽ cũng không hẹp hòi giúp Lý Bảo gửi đến nàng. Sau này hắn sẽ lấy nương tử khác, có những mối tình khác...Nhưng mãi mãi người hắn muốn nói lời cầu hôn chân thật, muốn được nghe câu trả lời chỉ có một. Là nàng...Nguyễn Tương Liên.
-Đại nhân...Chúng ta....
-Đi thôi...Chúng ta trở về kinh thành.
Rời khỏi nơi này với bao lưu luyến. Thành Tiếu Biệt. Nàng mỉm cười trong giờ phút chia biệt, để rồi mỗi lần nhớ đến, lòng ta đang khóc, nàng có biết không?