Trong cơn mơ màng vẫn gọi tỷ tỷ. Đoạn Vũ có chút ganh tỵ. Nhưng không sao cả…Tiểu Thanh là một xà yêu trọng tình trọng nghĩa…Dù thật sự thì chủ nhân kiếp trước của nàng chỉ xem Tiểu Thanh đơn thuần như một thứ đồ chơi giải trí mà thôi.
-Không sinh nhiều con…Không sinh nhiều…
Tiểu Thanh nhìn thấy một giấc mơ xa xôi…Một đám cỏ hoang với đám trứng rắn lổn ngổn…Những con rắn con mổ vỏ ra đời, hoảng sợ nấp vào trong đám lá. Đơn độc lẻ loi, luôn phải đề phòng mọi thứ. Sát bên cạnh hoặc từ trên trời cao có thể là mối nguy cho chúng. Sinh tồn trong thế giới này đối với loài rắn không có nọc độc, thực sự khó khăn.
Nàng co người vào trong một góc. Trong hình dáng con người vẫn theo bản năng lui vào một góc. Đoạn Vũ vươn tay kéo Tiểu Thanh vào lòng, môi đặt nhẹ lên tóc Tiểu Thanh…
Một thứ mùi chợt xộc vào mũi. Đoạn Vũ nhổm dậy. Cử động của hắn đánh thức Tiểu Thanh. Nàng cũng chồm người thẳng lên, dụi mắt:
-Ông…
-Trở về Xà tộc với ta.
Xà tộc? Tiểu Thanh vội vã đẩy hắn ra:
-Không đi! Tôi muốn đi tìm tỷ tỷ. Đi…
-Sau khi ta củng cố quyền lực, nắm toàn quyền trong Xà tộc sẽ dễ dàng bảo vệ cho nàng và tỷ tỷ của nàng. Đi theo ta…
-Không được…Tôi…
-Tỷ tỷ của nàng đã có người khác cứu. Hiện giờ nàng xuất hiện sẽ gây rắc rối cho nàng ấy. Đi thôi…
Đoạn Vũ không gạt Tiểu Thanh. Tương Liên quả nhiên là đã được người khác cứu. Nhưng người cứu nàng lại là người tưởng chừng như đã chết. Người…
-A Bảo! Huynh…
Tương Liên run rẩy thốt lên tiếng gọi. Lý Bảo đang đứng đối diện nàng gần lắm. Nhưng khác với người ngày xưa luôn nhìn Tương Liên bằng ánh mắt trìu mến, có phần bối rối. Lý Bảo ngày nay lạnh lùng như ma quỷ. Trên tay hắn là một ngọn đuốc sáng rực. Trên giàn chất đầy củi khô là những người đang kêu khóc. Họ van xin, họ nức nở nhưng không hề làm Lý Bảo động lòng:
-Thưa đại nhân…Tới giờ rồi…
-Kh…kho…
Tiếng thét của Tương Liên bị chặn lại. Tên người hầu nhanh chóng nhét giẻ trở lại miệng, trói ngược tay chân nàng lại. Đuốc quăng xuống. Lửa bốc lên ngùn ngụt. Tiếng la hét, kêu gào thống thiết. Có cả những lời chửi rủa. Nhưng rồi chúng cũng yếu dần.
Lửa cháy càng lúc càng lớn. Khóc bốc lên từng đám lớn. Lửa rừng rực thiêu đốt tất cả. Những thân người quằn quại trong đường đi của lửa. Họ giãy giụa trong hoảng loạn…Rồi tất cả cháy rụi. Mùi thịt người vương vãi trong không khí. Tương Liên cảm thấy cổ họng mình dâng cao từng đợt. Cảm giác ghê tởm làm nàng muốn nôn ói nhưng toàn thân lại cứng đờ, phía trước mịt mờ dần…
-Tâu đại nhân. Phạm nhân này đã ngất xỉu. Nàng ấy…
-Đại nhân…-Một đạo sĩ bước lên- Nàng ta đi chung với Xà yêu. Có thể nàng ta cũng là yêu nghiệt. Vì hồ nghi người của Tiếu Biệt thành bị yêu ma quyến dụ, chúng ta đã giết nhiều người như vậy, sao lại để cho nàng này…
-Lão đệ không nên làm phiền nhã hứng của đại nhân- Một đạo sĩ khác bước lên phía trước- Nàng ta tuy là đồng đảng của yêu quái nhưng xinh đẹp như hoa. Ta lại cảm thấy nàng ta không có yêu khí. Vả lại hiện tại như cá nằm trên thớt, cứ để Phạm đại nhân đùa vui một chút. Khi thỏa mãn rồi thì chúng ta giết đi cũng chẳng hại gì. Mọi người nói đúng không?
Bọn đạo sĩ cười vang tán đồng. Lý Bảo cũng cười nhưng mắt hắn tối lại…Sẽ có người chết thêm nữa. Nhưng đám người chết đó sẽ là các ngươi. Hoàng thượng mới lên ngôi rất ghét bọn buôn thần bán thánh. Song người cũng chẳng phải là kẻ tùy tiện, có thể dễ dàng bỏ qua nếu phát hiện có chuyện “diệt cả một làng”. Lý Bảo hắn cần một cái cớ, một lý do để những người phụ nữ của thành Tiếu Biệt còn sống sót đều phải chết.Thêm đấy là bọn đạo sĩ này nữa. Chúng không biết gì là chuyện hiện tại song rõ ràng chúng có nghi ngờ lúc nghe đám người kia vụt gọi : “Lý Bảo” khi vừa nhìn thấy hắn. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, hắn đoán được – im lặng chính là để tìm cơ hội uy hiếp, buộc hắn làm chuyện gì đó có lợi cho chúng. Lý Bảo hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
Khi Tương Liên tỉnh lại, nàng đang ở trong một căn phòng xa lạ. Xung quanh nàng tĩnh lặng, không có một ai.
Màn phủ trên giường Tương Liên toàn là tơ lụa. Chiếc chăn đắp trên người nàng cũng vậy. Vừa mát vừa mịn, là thứ lụa hảo hạng. Ngày xưa khi còn làm nô tỳ, Tương Liên từng giặt qua nó. Không được mạnh tay, còn phải ướp nước hoa hồng, sút một mũi chỉ là đám nô tỳ như nàng có bán mạng cũng không làm sao đền nổi. Ai cũng cẩn thận, nhẹ nhàng khi chạm tới thứ quý giá này.
Hiện nay nó đang đắp trên người của Tương Liên. Thành Tiếu Biệt thì đã tan vào dĩ vãng. Cả một thành….
Lý Bảo…A Bảo!
Tương Liên giật mình chồm dậy. Cạnh bên phòng nàng đang có tiếng động…Tiếng la hét, rồi tiếng nói của một người…
Thanh âm ấy…Tuy lâu rồi không nghe lại nhưng vẫn rất quen thuộc. Tương Liên bất giác dừng lại, nép vào song cửa, nhìn thẳng vào trong.
Tiếng roi vun vút…Trong phòng có một số người đang bị treo ngược lên. Toàn thân họ ngang dọc những vết roi, nhuộm đầy máu. Có người kêu lên thống thiết nhưng âm thanh chỉ còn là những tiếng ú ớ đứt đoạn…Bởi bộ phận để nói là lưỡi đã bị cắt mất rồi.
-Đại nhân…Bọn chúng vẫn không nói gì cả.
-Làm sao mà nói được- Lý Bảo ngồi giữa phòng, chân vắt chữ ngũ, thản nhiên- Giết chúng đi...Ta sẽ báo lên rằng chúng sợ tội nên cắn lưỡi tự sát.
-Vâng…Đại nhân.
Biểu tấu đã chuẩn bị sẵn. Kế hoạch cũng được thay đổi. Quái xà không còn là nhân vật chính nữa. Hắn “minh oa”n cho nó. Quái xà không ăn thịt các thiếu nữ của Tiếu Biệt thành. Họ lấy chồng dưới chân núi. Nhưng bọn đạo sĩ muốn bắt Quái xà. Chúng lợi dụng thế lực của triều đình, hòng che mắt thiên hạ. Khi phát hiện ra người của thành Tiếu Biệt còn sống, chúng đã giết chết họ để bịt đầu mối. Lý Bảo tình cờ phát hiện ra bí mật đó…Mọi chuyện vì thế mà trở nên vẹn toàn hơn.
Chỉ là…chuyện của thành Tiếu Biệt, một đêm thành bị thiêu cháy thành tro bụi, Quái xà không còn là Quái vật đáng sợ nữa, vậy chuyện ấy, lấy lý do gì mà giải quyết đây?
Tiếu Biệt thành….
-A Bảo!
Tay Tương Liên run bắn. Nàng thực sự không tin được, người ngồi trong kia là Lý Bảo. Là A Bảo hiền lành trung hậu ngày nào.
-Ai?
Lý Bảo đứng dậy. Bọn người hầu nhanh chóng phản ứng. Chúng đưa Tương Liên vào:
-Thưa đại nhân…Là cô nương này…
-À…
Lý Bảo khoát tay. Cả đám người hầu lui xuống rất nhanh.
-Tương Liên. Nàng…
-Bốp… !
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Lý Bảo. Nước mắt, tự lúc nào đã đẫm đầy má Tương Liên :
-Tại sao…Tại sao huynh có thể khốn nạn đến vậy ? Những người đó, là người ở thành Tiếu Biệt ? Còn họ nữa…Huynh…
-Bốp !
Tương Liên sững sờ. Lý Bảo không hề nương tay. Khóe miệng nàng rỉ máu. Lý Bảo nhếch môi cười :
-Ai tát ta một cái, ta sẽ đánh lại hắn hai cái, thậm chí là giết chết hắn. Nể tình chúng ta từng có quan hệ thân thiết, ta chỉ đòi lại một cái thôi.
Lý Bảo….Lý Bảo ngày xưa đã chết. Chỉ còn lại một Lý Bảo khát máu, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Tương Liên đau đớn lắm. Đau không hẳn vì tình yêu ngày xưa sống lại. Nàng đau vì người duy nhất từng đối xử tốt với mình ở thành Tiếu Biệt, vì sao lại nên nông nổi này, mất hết lương tâm đến như vầy :
-Tại sao huynh lại trở nên như vậy ? A Bảo….Bảo ca !
Chỉ duy nhất một lần Tương Liên gọi hắn là « Bảo ca ». Đó là khi nàng ngượng ngùng gật đầu với hắn. Lý Bảo nói rằng, chỉ cần dành dụm thêm hai năm nữa, khi công tử có công danh bổng lộc, hắn sẽ sang cưới nàng, Tương Liên chờ hắn, chờ hắn được không ?
Nàng đã chờ….Tương Liên đã chờ…Lời nói của hắn từng là hi vọng, là ánh sáng trong cuộc đời hiu quạnh của Tương Liên….Bây giờ nàng đã là người của kẻ khác, nhưng Tương Liên không hề nghĩ, Lý Bảo- Bảo ca của ngày xưa, niềm hy vọng một thời của nàng lại có thể trở nên như vậy. Hắn đã là ác quỷ, ác quỷ tự lúc nào ?
Một cảm giác ấm áp bỗng bao bọc lấy Tương Liên. Trước mắt nàng tối đen. Một bàn tay đặt lên đầu Tương Liên vỗ nhẹ. Nàng mở mắt…Người đàn ông bao bọc mình trong chiếc áo choàng của hắn. Những ngón tay dài xoa nhẹ lên má hồng, giọng thật nhẹ nhàng :
-Không khóc nữa. Không buồn nữa. Có ta đây thì đừng khóc nữa, có được không ?